Cùng Trời Với Thú

Chương 72 - Chương 72

/238


Đợi khi Sở Chước thu hồi truyền âm thạch, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

Cô lại thu tiểu đệ?

Sở Chước: ... Không được sao? Cái dáng vẻ sắc mặt nàng là kẻ bạc tình này tính cái gì?

Sở Chước cảm thấy, đột nhiên mình có chút không hiểu mạch não của ngốc bạch ngọt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không tình nguyện nói: Đương nhiên có thể, nhưng là lòng người hiểm ác, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt. Phải biết rằng, nuôi tiểu đệ cũng không dễ dàng, nếu như gặp phải không bớt lo, còn phải chùi đít thu thập hậu quả cho bọn họ, là không nếm trải thất bại...

Đó không phải nói ngươi sao? Bích Tầm Châu đột nhiên mở miệng nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ da mặt dày nói: Tầm Châu ca, huynh nói lời này không đúng, tuy rằng ta chọc chút phiền toái, nhưng ta có thể luyện đan, các huynh muốn ăn linh đan gì ta đều đã luyện cho huynh, ta còn rất là hữu dụng. Nhưng mấy người đó có ích lợi gì...

Sở Chước nghe xong hắn nói một trận, rốt cuộc hiểu rõ ràng hắn đây là lo lắng địa vị của mình đã bị những người Tề An Bình ảnh hưởng.

Vì thế nàng cười nói: Nói đến, gặp được đám người Tề An Bình cũng là ngoài ý muốn...

Tiếp theo, Sở Chước liền nói với hắn chuyện ngày đó sau khi rời khỏi Đan Hà Tông trên đường đi Nhân Gian phường, gặp được đám người bán hàng rong Tề An Bình đang bắt giữ yêu thú.

Nếu hiện tại Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã được gọi là người một nhà, tự nhiên không cần giấu diếm cái gì.

Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, ngược lại hít một hơi, trong lòng phát lạnh: Tôn Cùng muốn nhiều tinh huyết yêu thú như vậy làm chi?

Ta cũng không biết, cho nên liền để cho đám người Tề An Bình đi thăm dò, hiện tại hắn đột nhiên tìm ta, phỏng chừng là có manh mối gì đi.

Sở Chước nói xong, để cho xe yêu thú đi vòng, đi về hướng Tề An Bình đang ở.

Đám người Tề An Bình ở trấn nhỏ phụ cận Tuyết Bình Châu chờ bọn họ.

Trấn nhỏ này tên là trấn Ô Vân, bởi vì tới gần núi Ô Vân mà được gọi là vậy.

Vùng lân cận núi Ô Vân nổi danh là âm sơn, trong núi vô số quỷ vật, âm khí dày đặc, lấy âm phệ linh, người tu luyện bình thường sẽ rất ít vào núi. Chỉ khi có quỷ vật ở trong núi xuống núi quấy nhiễu nhân loại, một ít người tu luyện thế lực gần đó mới sẽ ra tay đến quét sạch một phen. Nhưng bởi vì tìm không thấy nguồn gốc âm khí trên núi Ô Vân, những cuộc thanh trừ đều là trị phần ngọn không trị được phần gốc. Lâu dài, âm khí trong núi Ô Vân ngưng tụ một lần nữa, lại nảy sinh vô số quỷ quái lấy âm khí làm thức ăn.

Khi đoàn người Sở Chước đi đến trấn Ô Vân, xa xa thì nhìn thấy trên núi tràn ngập âm khí, mây đen bao phủ giữa bầu trời, cực kì bất thường.

Bởi vì trấn Ô Vân là con đường nối liền Tuyết Bình Châu và địa phương khác, tuy là núi Ô Vân có tiếng xấu vang danh hiển hách ở chỗ này, nhưng trấn Ô Vân này thập phần phồn hoa như cũ, người tu luyện lui tới không ít. Mà linh khí trên người những người tu luyện tán ra, cũng có tác dụng khắc chế đối với âm khí trên núi Ô Vân, thật ra hai bên lại an ổn vô sự.

Tề An Bình trong một nhà khách đếm ở trấn Ô Vân chờ bọn họ.

Sau khi Sở Chước tiến váo trấn Ô Vân, lập tức thấy được mấy người Tề An Bình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh giá bọn họ một phen, phát hiện tu vi bọn họ đều là Không Minh cảnh. Mặc dù tuổi nhìn như không lớn, nhưng tướng mạo so với chính mình mà nói, coi như là già đi, càng không thể so sánh với Sở Chước cái cô nương trẻ tuổi mới mười sáu tuổi này. Nhưng thấy tư chất bọn họ cũng không ra sao.

Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ an tâm.

Tề An Bình thấy Sở Chước thế nhưng còn dẫn theo một người tới đây, nhịn không được nhìn thêm hai cái.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hướng bọn họ cười cười, cười đến... rất ngốc.

Các ngươi tra được cái gì? Sau khi Sở Chước ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Tề An Bình đại biểu đoàn người bọn họ hồi đáp: Sở cô nương, chúng ta căn cứ dấu vết mấy năm nay của Tôn Cùng, tra được núi Ô Vân này. Nhớ rõ trước kia, mỗi lần Tôn Cùng có được số lượng yêu thú nhất định, sẽ mang theo yêu thú rời khỏi. Chúng ta không biết hắn đi nơi nào, sau đó mới nhớ tới, ngẫu nhiên nghe người ta nói, Tôn Cùng từng xuất hiện qua ở trấn Ô Vân. Mấy ngày này chúng ta đặc biệt tới đây tra xét rõ ràng, phát hiện lúc Tôn Cùng rời đi, đều là đến núi Ô Vân.

Có biết hắn đến núi Ô Vân là vì việc gì không? Sở Chước lại hỏi.

Trên mặt Tề An Bình lộ ra thần sắc xấu hổ, nhỏ giọng nói: Chúng ta không tra được, nghe nói hắn tiến vào núi Ô Vân đều là một mình, mỗi lần đều đã vào núi mười ngày nửa tháng như vậy, mỗi lần đều có thể bình an trở về, cũng không có ai biết hắn vào trong núi làm cái gì.

Sở Chước lại thăm dò vài câu, Tề An Bình đều nói chi tiết, nhưng tin tức hữu dụng cũng không nhiều.

Sở Chước nhịn không được nhìn về phía núi Ô Vân, lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, nàng hỏi: Các ngươi từng qua núi Ô Vân chưa?

Nghe nói như thế, da đầu đám người Tề An Bình run lên, vội vàng nói: Chúng ta chưa từng đi qua, nhưng mà chúng ta nghe nói trong núi Ô Vân có quỷ vật cực kì đáng sợ, thậm chí


/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status