Cùng Trời Với Thú

Chương 82 - Chương 82

/238


Sở Chước sau khi làm chuyện nên làm, thì trở lại trong viện Hải Các phường, tiếp tục làm một đệ tử nội phường.

Nhìn như sinh hoạt tuần tự mà tiến hành, kì thực vẫn luôn chú ý động tĩnh Nhân Gian phường và đại lục.

Theo thời gian Tuyết Y lâu tổ chức yến hội tới gần, đại biểu thế lực số một số hai đại lục Thiên Thượng Hải đều đúng hẹn đi tới Tuyết Bình Châu, khiến cho ánh mắt mọi người trên đại lục đều tập trung đến Tuyết Bình Châu, giống như thịnh thế vạn năm hiếm có.

La Phong Vũ rời khỏi hai ngày sau đã trở lại.

Nàng trở về trước tiên là để cho người gọi Sở Chước đến, nói với nàng: Yến hội Tuyết Y lâu, ngươi đi với ta thôi.

Sở Chước: ... ...

Đây là phát triển cái thần kì gì?

Thế nào, ngươi không muốn? La Phong Vũ có chút kinh ngạc, tuy nói đám người tu luyện ngoại lai kia không có ý tốt, nhưng loại việc trọng đại quan hệ toàn bộ đại lục này, bình thường đệ tử có thể đi cũng là một loại vinh hạnh.

Kỳ thực lần này người tu luyện ngoại lai đến, đối với đại lục Thiên Thượng Hải mà nói vẫn là lần đầu tiên, dĩ vãng không phải không có, chỉ là tu vi của những người tu luyện đó cũng không cao, số lượng ít, không có uy hiếp đối với đại lục Thiên Thượng Hải. Nhưng lần này người tu luyện ngoại lai tu vi cực cao, lại còn nghe nói có một Nhân Hoàng cảnh, khiến cho đại lục Thiên Thượng Hải không thể không coi trọng bọn họ. Đồng thời cũng có hiếu kỳ và sợ hãi đối với cường giả Nhân Hoàng cảnh, khiến cho rất nhiều người tu luyện sinh ra một loại tâm tính mâu thuẫn.

Đã muốn đi nhìn, lại e sợ thực lực.

Sở Chước lắc đầu, có chút khó hiểu nói: Phường chủ, ta chỉ là một đệ tử mới nhập phường, mang ta đi có phải không tốt lắm hay không?

Sở Chước sống lại hai đời, làm sao không biết gần đây rất nhiều đệ tử nội phường đều đang đoán Nhân Gian phường chọn người nào đi Tuyết Bình Châu dự yến tiệc. La Phong Vũ là người bậc nhất Linh Quang cảnh ở đại lục Thiên Thượng Hải, nhất định sẽ đi, hơn nữa chắc chắn dẫn theo một ít đệ tử nội phường, rất nhiều đệ tử nội phường lão luyện có tư cách đều đang âm thầm cạnh tranh cái danh nghạch này.

La Phong Vũ sảng khoái cười rộ lên, vẫy tay nói: Này thì có là cái gì? Ta muốn dẫn ai đi thì dẫn người đó, ai dám nghi ngờ?

Giờ khắc này, La Phong Vũ thần thái tung bay, vô cùng khí phách.

Trong lòng Sở Chước biết nàng ấy là một phen ý tốt, cũng là nàng ấy thưởng thức mình, mới có thể dìu dắt khắp nơi, nếu như cự tuyệt, có vẻ không biết phân biệt.

Lúc này liền cười thưa lại.

Được, hai ngày sau, ngươi liền theo ta đi Tuyết Bình Châu. La Phong Vũ vẫy tay nói.

Sở Chước đáp ứng một tiếng, vốn muốn hỏi một chút chuyện của Cung phường chủ, nhưng thấy La Phong Vũ đã kêu quản sự Nhân Gian phường đến, để cho hắn đi thông báo chín phường chủ còn lại Nhân Gian phường tới đây, thì trong lòng đã biết La Phong Vũ không muốn nhiều lời, liền thức thời cáo từ rời khỏi.

Khi trở lại sân viện, phát hiện A Chiếu cũng không ở đó.

Sở Chước cũng không vội, từ trong nhẫn không gian lấy ra linh trà Mặc Sĩ Thiên Kỳ bào chế, lấy một bình nước linh tuyền ngâm, trong hương trà lượn lờ mà chậm rãi phẩm trà.

Một lát sau, Sở Chước cảm giác được động tĩnh bên ngoài, tiếp theo thì thấy một tiểu yêu thú tròn tròn, lông xù nhảy qua cửa viện tiến vào. Nhìn thấy người ngồi dưới hành lang, thì nhảy lên vài cái nhào tới, nhảy đến hai đầu gối trên của nàng, hai cái móng vuốt lông xù bám víu ở trên tay nàng, cái đầu sáp lại gần.

Sở Chước đổ một chén linh trà, bưng lại cho nó uống.

Tiểu yêu thú uống vào vài cái đã hết chén linh trà, cái đuôi quét quét ở trên tay nàng, thúc giục nàng lại rót thêm một ly.

Sở Chước cười tiếp tục rót thêm cho nó một ly, thẳng đến khi cái đuôi của nó quét chén trà ra, thì mới đặt chén trà tới trên giá gỗ ở bên cạnh, sờ sờ tiểu yêu thú đang duỗi người ở trên đầu gối nàng.

A Chiếu, vừa rồi ngươi đi chơi ở đâu?

Tiểu yêu thú nâng đầu lên nhìn nàng, một đôi mắt ngập nước, lại nghiêng cái đầu, ngao ô một tiếng, manh làm gan người ta run lên.

Sở Chước xoa xoa đầu nó, lại bắt đầu toan tính bán manh tệ hại.

Vốn là không phải là tính cách manh yếu đuối, mà tên nào đó thời điểm cố tình thì thích bán manh lừa dối qua cửa ải, thật sự là làm cho người ta vừa buồn cười vừa tức giận.

Sở Chước cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tự nhiên sẽ không hạn chế nó đi đâu.

Nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của nó, Sở Chước nói cho nó chuyện La Phong Vũ muốn dẫn nàng đi Tuyết Bình Châu dự tiệc, vừa nói ý nghĩ của mình.

Cuối cùng ta cảm thấy mục đích của người tu luyện ngoại lai này không đơn giản. Bọn họ là từ chỗ nào biết được Thượng cổ bách tộc, mục đích kêu Tuyết Y lâu cướp lấy Mộc Linh chi tâm là vì cái gì. Nếu chỉ là muốn Mộc Linh chi tâm để tu luyện, chỉ cần mấy hạt là được, mà hết lần này tời lần khác nhìn vào hành vi của bọn hắn, giống như không giết sạch Nguyệt Nữ tộc, cướp lấy hết Mộc Linh chi tâm thì không bỏ qua. Ngươi nói bọn họ rốt cuộc muốn làm gì đây?

A Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng, lấy cái đuôi quét quét tay nàng.

Tuổi còn nhỏ, lại nhiều suy tư như vậy, cẩn thận lớn không nổi đó.

A Chiếu rất muốn để cho nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, mặc cho bọn hắn lại có bao nhiêu mưu kế, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ uổng công. Mà người Thiên Thượng Hải đã biết việc này, đây là đại lục của bọn họ, bọn họ đều có thủ hộ đại lục của mình, nàng là một người từ bên ngoài đến, căn bản không cần buồn rầu nhiều như vậy.

Đáng tiếc tuy rằng nó muốn nói như vậy, nhưng hiện tại nó chỉ là một con yêu thú, lại không có khế ước với nàng, muốn nhắn gửi ý nguyện của mình cho nàng cũng không được, chỉ có thể bổ nhào vào cổ nàng, dùng đầu cọ cổ và mặt nàng. Nghe nàng bật ra tiếng cười vì bị nhột, thì tâm tình cũng vui vẻ vài phần, cái đuôi đá đến đá đi.

Sở Chước và A Chiếu chơi một lát, cười đến khuôn mặt đỏ bừng, một đôi mắt bởi vì còn vương ý cười mà cong lên, phá lệ xinh đẹp.

A Chiếu liếc nhìn nàng một, sau đó cái đầu vùi đến trong lòng nàng.

Sở Chước vuốt lưng nó, tiếp tục nói: Đi đến Thiên Thượng Hải cũng sắp một năm, cũng không biết những người đại lục Tấn Thiên thế nào, hiện tại ở đâu. Xem ra, ta vẫn phải cố gắng một chút, nhanh chóng tìm được thông đạo không gian an toàn đi đại lục khác nhìn xem, tìm kiếm bọn họ.

Sở Chước nói xong, nhịn không được muốn thở dài.

Mỗi một người tu luyện đối với đại lục dưỡng dục ra mình nói chung có một loại cảm tình không hiểu được, Sở Chước cũng không ngoại lệ.

Đời trước nàng từ không quan trọng đi tới con đường cường đại, từ Huyền thế giới đi đến Đại Hoang giới, trải qua rất nhiều chuyện. Chỉ có đại lục Tấn Thiên là nhà ban đầu ở trong lòng nàng, nàng cứ mong muốn đợi tích lũy được vốn liến cũng đủ, thì nghĩ cách trở về đại lục Tấn Thiên một chuyến, đả thông thông đạo không gian đại lục Tấn Thiên


/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status