Cùng Trời Với Thú

Chương 87 - Chương 87

/238


Chỉ thấy bên trong huyết vụ đó, một con quái vật hình người cả vật thể màu đỏ sậm phá tan kết giới mà ra.

Quái vật hình người này trừ bỏ có tứ chi giống như nhân loại ra, toàn thân da thịt thế nhưng là một loại sương mù màu đỏ sậm, càng không cần phải nói máu tràn ngập ở trên thân thể, như con giòi trên xương cốt, theo nó di động mà khuếch tán hướng bốn phía, huyết vụ trên Tây Tuyết Lĩnh, đó là do trên người nó phát ra.

Đầu nó nhỏ nhất, trán nhẵn bóng nhảy lên thình thịch, trừ bỏ cặp mắt càng đỏ tươi hơn cả làn da ra, ngũ quan cũng mơ hồ không rõ, bộ dạng hết sức rợn người.

Xa xa, mọi người cũng cảm giác được hơi thở cường đại trên người quái vật này, thế nhưng hơi thở càng đáng sợ cường đại hơn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh của Cung Ngọa Vân.

Thực lực của quái vật này thế nhưng ở trên cả Nhân Hoàng cảnh.

Mọi người nhịn không được da đầu run lên.

Quái vật hình người đó vừa ra tới, ánh mắt liền rơi xuống thanh trường kích cắm trên mặt đất trước Tây Tuyết Lĩnh.

Nó hí rống một tiếng, lao xuống, vẫy tay đã nhổ trường kích đó.

Không có trường kích làm trận điểm, kết giới Cung Ngọa Vân thiết lập nháy mắt bị phá, sương mù máu phun trào mà ra trên Tây Tuyết Lĩnh, nhanh chóng lan tràn hướng toàn bộ Tuyết Bình Châu. Đệ tử Tuyết Y lâu trên Tuyết Bình Châu tu vi thấp khi bị huyết vụ này quấn lên, phát ra một tiếng hét thảm, nháy mắt liền hóa thành một khối thây khô, máu tươi xương cốt hoàn toàn không còn.

Huyết vụ này thế nhưng sẽ hút tinh khí tinh huyết con người?

Phát hiện một màn này, nhóm người tu luyện vội vàng phóng linh khí ra ngoài, hình thành một lồng linh khí, mới không có bước lên kết cục những người tu luyện đó.

Nơi huyết vụ đi qua, không có một tấc nào còn hoàn chỉnh, linh khí bị ô nhiễm, cỏ cây héo rũ, thổ nhưỡng cháy đen, thây khô khắp nơi. Ngày xưa Tuyết Bình Châu vô cùng mỹ lệ, trong nháy mắt đó biến thành một luyện ngục tu la.

Một màn giống như tận thế, làm cho những người tu luyện đều bị kinh hãi.

Bọn họ chỉ đành phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, đặc biệt những người tu luyện cấp thấp, trừ bỏ trốn ra, đã không còn cách nào khác.

Quái vật hình người đó sau khi nhổ trường kích, ánh mắt liền chuyển tới mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh trên Tây Tuyết Lĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam thị huyết, lại hí rống một tiếng, đánh tới hướng bọn họ.

Mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh nào dám chống lại cùng với quái vật hơi thở cường đại, nhưng muốn chạy trốn đã không kịp.

Quái vật đó tốc độ vô cùng nhanh, nhào đi qua một người tu luyện Nhân Vương cảnh, không nhìn hắn công kích, đã bắt lấy hắn.

Người tu luyện đó kêu ra tiếng thảm thiết, nhìn kỹ lại, mới phát hiện địa phương trên người người tu luyện đó bị quái vật đụng tới, y phục đều bị ăn mòn, lộ ra xương cốt dày trắng bên trong. Mà tinh huyết, tinh khí trên người hắn, tất cả bị đó quái vật hút hết, nháy mắt từ một con người rõ ràng biến thành một khung xương.

Người tu luyện Nhân Vương cảnh, ở trước mặt quái vật, thế nhưng không chịu được một kích như thế.

Những người khác ra tay trước tiên, nhưng mặc cho bọn hắn công kích dừng ở trên người quái vật đó như thế nào, thế nhưng nó không có động tĩnh, thậm chí chưa thương tổn đến da lông.

Sau khi nó hấp thu xong tinh huyết tinh khí của một người tu luyện Nhân Vương cảnh, lại muốn đánh về phía người thứ hai.

Lúc này, trong huyết vụ lại có động tĩnh, chỉ thấy ba bóng dáng lao tới.

Người đang ở trong chiến đấu trong lúc vội vàng liếc mắt một qua đây, lại không khỏi sửng sốt, thiếu chút nữa đã bị quái vật đó bắt lấy hút cạn.

Chỉ thấy trong ba bóng dáng, trong đó một là Cung Ngọa Vân, hai cái khác cũng là yêu thú, một là Ngọc Bích Băng Nhện, một là mãnh thú nói không nên lời là tên gì.

Con Ngọc Bích Băng Nhện thì thôi, nó tốt xấu gì là đại yêu thú cấp mười hai, thực lực bất phàm, ở trong này tự nhiên không kỳ quái.

Nhưng một con yêu thú khác này, lại khiến người ta nói không nên lời lai lịch chủng loại của nó.

Bộ lông cả thân thể nó đen thùi, chỉ có túm lông màu trắng trên trán đó là vô cùng bắt mắt, ánh mắt thế nhưng là dị đồng tử một vàng một đen, vóc người lớn giống như U Minh báo trưởng thành, đứng ở nơi đó có thể nói là uy phong lẫm liệt. Khí thế trên người không hề kém hơn Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, nghiễm nhiên chính là một mãnh thú, chỉ là đứng ở nơi đó, sương mù máu chung quanh thế nhưng tự động tránh đi, chưa từng mảy may lây dính đến trên người nó.

Đây là yêu thú gì?

Khi Cung Ngọa Vân từ trong huyết vụ lao tới, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng mà khi nhìn đến con quái vật đang công kích người, thân hình nhoáng lên một, đã xẹt đi qua, ngăn lại.

Linh khí bản mạng của Cung Ngọa Vân—— trường kích bị quái vật đó ô nhiễm, đã không thể dùng lại. Lúc này hắn dùng là là một thanh giáo bạc, vươn ra quái vật đó, tiến lên quấn đấu cùng nó.

Quái vật lại hí rống ra tiếng, một đôi mắt màu đỏ tươi khóa Cung Ngọa Vân lại.

Sắc mặt Cung Ngọa Vân trắng bệch, hiển nhiên mới vừa rồi khi tiến vào Tây Tuyết Lĩnh muốn ngăn cản quái vật này xuất thế, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không thể ngăn cản nó bước ra. Cho dù như thế, hắn không dám thoái nhượng chút nào, kiên định chắn ở phía trước, nếu như để cho quái vật này chạy ra đại khai sát giới, đại lục Thiên Thượng Hải thật sự bị hủy.

Nhưng mà làm cho Cung Ngọa Vân may mắn là con Ngọc Bích Băng Nhện và mãnh thú màu đen, mặc kệ chúng nó là từ đâu tới đây, ít nhất lúc trước chúng nó cũng muốn ngăn cản quái vật này xuất thế.

Đáng tiếc, quái vật này hiển nhiên là người ta đặc biệt an bài xong, bọn họ căn bản chưa kịp ngăn cản.

***

Khi huyết vụ khuếch tán ở Tuyết Bình Châu, Sở Chước và Giang Toàn cũng đứng mũi chịu sào.

Giang Toàn trước tiên đã phóng linh khí ra ngoài, để ngăn cản huyết vụ ăn mòn, hắn vốn cũng muốn bảo hộ Sở Chước ở trong lồng linh khí, lại phát hiện trên người nàng phủ lên một tầng nước màu bạc nhàn nhạt, nước này cũng không biết là dị thủy gì, thế nhưng có thể ngăn huyết vụ đó lại.

Giang Toàn không khỏi sửng sốt.

Ngay tại khi hắn sững sờ, Sở Chước đã bay nhanh đi tới Tây Tuyết Lĩnh.

Lúc này Giang Toàn ngay cả tâm tình mắng cha cũng có, mắt thấy Tây Tuyết Lĩnh đã thành nơi nguy hiểm, tốt nhất có thể bỏ chạy được bao nhiêu thì chạy, cố tình nàng lại vội vàng đi chịu chết. Muốn bỏ xuống mặc kệ đi, nhưng lại đáp ứng La Phong Vũ mang đệ tử này về,


/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status