Nếu như, Chu Hân Ly xuất hiện trước khi anh gặp Bạch Nguyệt, có lẽ, anh sẽ giữ cô ở lại, chăm sóc cô.
Thế nhưng, Bạch Nguyệt đã xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Nếu như anh giữ cô lại, khẳng định Bạch Nguyệt sẽ tức giận, cũng sẽ đau lòng.
Anh không thể coi như không thấy.
Anh để ý đến suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
“Hân Ly, đối với em, ở đây không thích hợp.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Sao lại không thích hợp? Lúc em bị nhốt lại, mỗi ngày đều nhớ anh, một ngày, hai ngày, ba ngày, một năm, hai năm, ba năm, đã 8 năm rồi. Em muốn, sau này, mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh, bù đắp cho thời gian 8 năm qua. Giờ anh lại muốn đuổi em đi?” Chu Hân Ly bắt đầu không ổn định.
“Cố Lăng Kiệt.” Cố Thanh Hùng gọi cả họ và tên anh, mang theo uy nghiêm của người cha, dạy dỗ anh: “Năm đó Chu Hân Ly vì bảo vệ con, mới bị cháy nửa người, còn bị quân địch bắt làm tù binh.
Thủ đoạn của kẻ địch độc ác thế nào, con biết đấy.
Lúc con bé được cứu ra, cả người không có chỗ nào lành lặn, tinh thần cũng rối loạn, con bé bị nhốt lại chữa trị, mỗi lần cấy da đều đau khổ vạn phần, những thứ này không phải người bình thường có thể chịu được.
Con vốn quen biết Chu Hân Ly trước, trước kia hai đứa còn là người yêu.
Chu Hân Ly không sai gì cả. Nếu con vứt bỏ nó, chính là bạc tình bạc nghĩa.
Bạch Nguyệt là thứ gì, chỉ là cái con không biết tự lượng sức mình, đã từng gả cho người khác, lúc chưa ly hôn đã quyến rũ con, có thể thấy phẩm hạnh thấp kém, là một dâm phụ không biết xấu hổ, cho dù cô ta gả cho con, cũng sẽ không an phận, có thể sẽ mất mặt bố.
Nếu con muốn ở bên cô ta, vậy tương lai chính trị sẽ không còn chút gì, đừng bị mê hoặc tâm trí, không biết bản thân nên lựa chọn thế nào.”
“Anh Kiệt, anh thích người khác rồi sao?” Lồng ngực Chu Hân Ly kịch liệt phập phùng hỏi.
“Anh và cô ấy, đã kết hôn rồi, xin lỗi, anh sai người đưa em về.” Cố Lăng Kiệt xoay người, dặn dò với nhân viên cần vụ: “Tìm người đưa cô ấy về.”
“Hôm nay con bé ở lại đây. Tôi làm chủ.” Cố Thanh Hùng mệnh lệnh nói.
Cố Lăng Kiệt không quay đầu, bước lớn ra ngoài, biểu cảm lạnh lùng tăng thêm một phần cương nghị.
Anh có thể chăm sóc Chu Hân Ly cả đời, giúp cô hồi phục, nhưng trái tim của anh, rất rõ ràng.
Đã lặng lẽ chuyển dời.
Giờ cả đầu anh chỉ nghĩ tới Bạch Nguyệt.
Mỗi câu nói của cô, mỗi biểu cảm của cô, đều có thể lay động trái tim anh, thay đổi cảm xúc của anh.
Anh gọi điện thoại cho trung tá Tống, hỏi: “Cô ấy bảo cậu đưa đi đâu?”
Trung tá Tống nhìn về phía Bạch Nguyệt đang ngủ ở ghế sau: “Cô ấy bảo đưa tới quốc tế Thủy Nguyệt.”
“Đưa về biệt uyển Lam Thiên đi, giờ tôi qua đó.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, rõ ràng dứt khóa ngắt điện thoiaj, lại gọi cho Chủ tịch ủy ban nhân dân: “Giờ ông đang ở đâu?”
“Thủ trưởng, tôi đã ra ngoài rồi, giờ đang trên đường đến quân khu.” Chủ tịch ủy ban nhân dân cung kính nói.
“Trên đường đến quân khu có đi qua trường săn, ông chờ tôi ở cửa đông trường săn, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tớ đó.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, lên xe, tăng tốc tới 180km/h.
Chu Hân Ly trông ngóng Cố Lăng Kiệt đã đi xa: “Anh Kiệt, không cần tôi nữa sao?”
“Yên tâm, có bác làm chủ, nó và con tiện nhân kia sẽ không thể bên nhau.” Cố Thanh Hùng khẳng định nói.
Chu Hân Ly đáng thương nhìn về phía Cố Thanh Hùng.
“Từ nay về sau con cứ ở lại đây đi.” Cố Thanh Hùng nghiêm túc nói.
Tống Tâm Vân nhíu mày nhìn Cố Thanh Hùng, lại nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly được sắp xếp ở trong phòng Cố Lăng Kiệt nghỉ ngơi.
“Có khi nào chúng ta tạo cho Cố Lăng Kiệt quá nhiều áp lực rồi không?” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
“Dù sao nó cũng không thể lấy con tiện nhân Bạch Nguyệt kia. Cô ta là con dâu của Hùng Đại Ninh, đã là một đôi giày rách, Hùng Đại Ninh lại là chị dâu của Tô Chung, chúng ta không thể mất mặt được.
Trước kia cô ta cũng biết chúng ta bắt cóc cô ta, vậy mà uy hiếp chúng ta, loại người như vậy làm sao có thể làm con dâu tôi?
Chu Hân Ly lại khác, con bé từng có công trạng, chiến đấu vì vinh dự đất nước, còn từng là chiến hữu của Lăng Kiệt, giờ bị hủy dung, Lăng Kiệt còn lấy nó, có thể lập quân uy, nói không chừng lần này, Lăng Kiệt có thể trở thành tổng thống.” Cố Thanh Hùng phân tích nói.
“Mặc dù tôi không thích Bạch Nguyệt, nhưng tôi cảm thấy Chu Hân Ly này cứ kì lạ sao ấy, không phải con dâu mà tôi muốn, tiếc cho Tiểu Linh, thật ra, tôi thích nhất vẫn là Tiểu Linh.” Tống Tâm Vân cảm thán.
“Con trai bà không thích Tô Tiểu Linh thì còn cách gì nữa, kết hôn cứ lùi mãi, còn cắt tay đe dọa chúng ta, giờ là do nhà họ Tô đưa ra yêu cầu hủy hôn, không phải nhà họ Cố chúng ta. Ngoài ra, chuyện yêu thích giữa nam nữ căn bản không dài lâu, cần thiết vẫn là lợi ích lâu dài, cứ để xem xem.” Cố Thanh Hùng trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân cảm thấy Cố Thanh Hùng vẫn có dự định khác.
Bà đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Yêu thích giữa nam nữ không dài lâu, là nói bọn họ sao?
Vì thế, bà và Cố Thanh Hùng là lợi ích, không liên quan đến tình cảm, bà lại còn vì ông mà sinh con, lãng phí thanh xuân.
Tống Tâm Vân cúi đầu: “Tôi ở lại đây với Chu Hân Ly, dù sao nhân viên cần vụ là nam, không tiện, ông ở đây, cũng không quá tiện.”
“Nếu Chu Hân Ly ở đây lâu dài, khẳng định sẽ có nhân viên cần vụ nữ, tôi dặn dò xuống là có thể, bà cùng tôi về đi, công ty còn cần bà qua đó, để bà chăm sóc một người đúng là dùng dao mổ trâu đi giết gà rồi.”
“Tôi nên cảm ơn ông đánh giá cao tôi như vậy không? Hay là cần cảm ơn tôi có thực lực mạnh như thế, bối cảnh cũng không tồi, mới có thể trở thành vợ của Cố Thanh Hùng ông, làm người phụ nữ của phó Tổng giám đốc?” Tống Tâm Vân tự giễu, nhếch khóe miệng, không nhìn Cố Thanh Hùng, đi ra khỏi phòng.
Cố Thanh Hùng nhíu mày: “Không biết bà lại phát điên cái gì.”
“Không phải ông không biết, ông căn bản không muốn biết tôi phát điên cái gì, Cố Thanh Hùng, lòng người đó.” Tống Tâm Vân mất mát nói.
“Tôi đang nói với bà chuyện của Lăng Kiệt, bà nói chuyện lòng người gì với tôi, bà là đang chống đối tôi sao?” Cố Thanh Hùng bực tức nói.
Tống Tâm Vân lười cãi nhau với ông.
Ông cao cao tại thượng quen rồi, không cho người khác cơ hội phản bác, cho dù là lỗi của mình, trong mắt ông, cũng là lỗi của người khác, cường hãn, bá đạo, chuyên quyền.
“Tôi đi trước đây.” Tống Tâm Vân cụp mắt, đi ra khỏi cửa.
*
Bạch Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy trên eo có một cánh tay, quay đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngủ bên cạnh.
Tay của cô truyền nước, trong đầu trống rỗng.
Làm sao anh lại ngủ bên cạnh cô, cô lại vì sao mà phải truyền nước?
Ở đây là… biệt uyển Lam Thiên của Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt vừa động, Cố Lăng Kiệt liền tỉnh, anh nhìn về bình nước truyền trên tay Bạch Nguyệt, vẫn còn nửa bình.
“Em đừng cử động, còn đang truyền nước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Thế nhưng, Bạch Nguyệt đã xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Nếu như anh giữ cô lại, khẳng định Bạch Nguyệt sẽ tức giận, cũng sẽ đau lòng.
Anh không thể coi như không thấy.
Anh để ý đến suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
“Hân Ly, đối với em, ở đây không thích hợp.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Sao lại không thích hợp? Lúc em bị nhốt lại, mỗi ngày đều nhớ anh, một ngày, hai ngày, ba ngày, một năm, hai năm, ba năm, đã 8 năm rồi. Em muốn, sau này, mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh, bù đắp cho thời gian 8 năm qua. Giờ anh lại muốn đuổi em đi?” Chu Hân Ly bắt đầu không ổn định.
“Cố Lăng Kiệt.” Cố Thanh Hùng gọi cả họ và tên anh, mang theo uy nghiêm của người cha, dạy dỗ anh: “Năm đó Chu Hân Ly vì bảo vệ con, mới bị cháy nửa người, còn bị quân địch bắt làm tù binh.
Thủ đoạn của kẻ địch độc ác thế nào, con biết đấy.
Lúc con bé được cứu ra, cả người không có chỗ nào lành lặn, tinh thần cũng rối loạn, con bé bị nhốt lại chữa trị, mỗi lần cấy da đều đau khổ vạn phần, những thứ này không phải người bình thường có thể chịu được.
Con vốn quen biết Chu Hân Ly trước, trước kia hai đứa còn là người yêu.
Chu Hân Ly không sai gì cả. Nếu con vứt bỏ nó, chính là bạc tình bạc nghĩa.
Bạch Nguyệt là thứ gì, chỉ là cái con không biết tự lượng sức mình, đã từng gả cho người khác, lúc chưa ly hôn đã quyến rũ con, có thể thấy phẩm hạnh thấp kém, là một dâm phụ không biết xấu hổ, cho dù cô ta gả cho con, cũng sẽ không an phận, có thể sẽ mất mặt bố.
Nếu con muốn ở bên cô ta, vậy tương lai chính trị sẽ không còn chút gì, đừng bị mê hoặc tâm trí, không biết bản thân nên lựa chọn thế nào.”
“Anh Kiệt, anh thích người khác rồi sao?” Lồng ngực Chu Hân Ly kịch liệt phập phùng hỏi.
“Anh và cô ấy, đã kết hôn rồi, xin lỗi, anh sai người đưa em về.” Cố Lăng Kiệt xoay người, dặn dò với nhân viên cần vụ: “Tìm người đưa cô ấy về.”
“Hôm nay con bé ở lại đây. Tôi làm chủ.” Cố Thanh Hùng mệnh lệnh nói.
Cố Lăng Kiệt không quay đầu, bước lớn ra ngoài, biểu cảm lạnh lùng tăng thêm một phần cương nghị.
Anh có thể chăm sóc Chu Hân Ly cả đời, giúp cô hồi phục, nhưng trái tim của anh, rất rõ ràng.
Đã lặng lẽ chuyển dời.
Giờ cả đầu anh chỉ nghĩ tới Bạch Nguyệt.
Mỗi câu nói của cô, mỗi biểu cảm của cô, đều có thể lay động trái tim anh, thay đổi cảm xúc của anh.
Anh gọi điện thoại cho trung tá Tống, hỏi: “Cô ấy bảo cậu đưa đi đâu?”
Trung tá Tống nhìn về phía Bạch Nguyệt đang ngủ ở ghế sau: “Cô ấy bảo đưa tới quốc tế Thủy Nguyệt.”
“Đưa về biệt uyển Lam Thiên đi, giờ tôi qua đó.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, rõ ràng dứt khóa ngắt điện thoiaj, lại gọi cho Chủ tịch ủy ban nhân dân: “Giờ ông đang ở đâu?”
“Thủ trưởng, tôi đã ra ngoài rồi, giờ đang trên đường đến quân khu.” Chủ tịch ủy ban nhân dân cung kính nói.
“Trên đường đến quân khu có đi qua trường săn, ông chờ tôi ở cửa đông trường săn, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tớ đó.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, lên xe, tăng tốc tới 180km/h.
Chu Hân Ly trông ngóng Cố Lăng Kiệt đã đi xa: “Anh Kiệt, không cần tôi nữa sao?”
“Yên tâm, có bác làm chủ, nó và con tiện nhân kia sẽ không thể bên nhau.” Cố Thanh Hùng khẳng định nói.
Chu Hân Ly đáng thương nhìn về phía Cố Thanh Hùng.
“Từ nay về sau con cứ ở lại đây đi.” Cố Thanh Hùng nghiêm túc nói.
Tống Tâm Vân nhíu mày nhìn Cố Thanh Hùng, lại nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly được sắp xếp ở trong phòng Cố Lăng Kiệt nghỉ ngơi.
“Có khi nào chúng ta tạo cho Cố Lăng Kiệt quá nhiều áp lực rồi không?” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
“Dù sao nó cũng không thể lấy con tiện nhân Bạch Nguyệt kia. Cô ta là con dâu của Hùng Đại Ninh, đã là một đôi giày rách, Hùng Đại Ninh lại là chị dâu của Tô Chung, chúng ta không thể mất mặt được.
Trước kia cô ta cũng biết chúng ta bắt cóc cô ta, vậy mà uy hiếp chúng ta, loại người như vậy làm sao có thể làm con dâu tôi?
Chu Hân Ly lại khác, con bé từng có công trạng, chiến đấu vì vinh dự đất nước, còn từng là chiến hữu của Lăng Kiệt, giờ bị hủy dung, Lăng Kiệt còn lấy nó, có thể lập quân uy, nói không chừng lần này, Lăng Kiệt có thể trở thành tổng thống.” Cố Thanh Hùng phân tích nói.
“Mặc dù tôi không thích Bạch Nguyệt, nhưng tôi cảm thấy Chu Hân Ly này cứ kì lạ sao ấy, không phải con dâu mà tôi muốn, tiếc cho Tiểu Linh, thật ra, tôi thích nhất vẫn là Tiểu Linh.” Tống Tâm Vân cảm thán.
“Con trai bà không thích Tô Tiểu Linh thì còn cách gì nữa, kết hôn cứ lùi mãi, còn cắt tay đe dọa chúng ta, giờ là do nhà họ Tô đưa ra yêu cầu hủy hôn, không phải nhà họ Cố chúng ta. Ngoài ra, chuyện yêu thích giữa nam nữ căn bản không dài lâu, cần thiết vẫn là lợi ích lâu dài, cứ để xem xem.” Cố Thanh Hùng trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân cảm thấy Cố Thanh Hùng vẫn có dự định khác.
Bà đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Yêu thích giữa nam nữ không dài lâu, là nói bọn họ sao?
Vì thế, bà và Cố Thanh Hùng là lợi ích, không liên quan đến tình cảm, bà lại còn vì ông mà sinh con, lãng phí thanh xuân.
Tống Tâm Vân cúi đầu: “Tôi ở lại đây với Chu Hân Ly, dù sao nhân viên cần vụ là nam, không tiện, ông ở đây, cũng không quá tiện.”
“Nếu Chu Hân Ly ở đây lâu dài, khẳng định sẽ có nhân viên cần vụ nữ, tôi dặn dò xuống là có thể, bà cùng tôi về đi, công ty còn cần bà qua đó, để bà chăm sóc một người đúng là dùng dao mổ trâu đi giết gà rồi.”
“Tôi nên cảm ơn ông đánh giá cao tôi như vậy không? Hay là cần cảm ơn tôi có thực lực mạnh như thế, bối cảnh cũng không tồi, mới có thể trở thành vợ của Cố Thanh Hùng ông, làm người phụ nữ của phó Tổng giám đốc?” Tống Tâm Vân tự giễu, nhếch khóe miệng, không nhìn Cố Thanh Hùng, đi ra khỏi phòng.
Cố Thanh Hùng nhíu mày: “Không biết bà lại phát điên cái gì.”
“Không phải ông không biết, ông căn bản không muốn biết tôi phát điên cái gì, Cố Thanh Hùng, lòng người đó.” Tống Tâm Vân mất mát nói.
“Tôi đang nói với bà chuyện của Lăng Kiệt, bà nói chuyện lòng người gì với tôi, bà là đang chống đối tôi sao?” Cố Thanh Hùng bực tức nói.
Tống Tâm Vân lười cãi nhau với ông.
Ông cao cao tại thượng quen rồi, không cho người khác cơ hội phản bác, cho dù là lỗi của mình, trong mắt ông, cũng là lỗi của người khác, cường hãn, bá đạo, chuyên quyền.
“Tôi đi trước đây.” Tống Tâm Vân cụp mắt, đi ra khỏi cửa.
*
Bạch Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy trên eo có một cánh tay, quay đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngủ bên cạnh.
Tay của cô truyền nước, trong đầu trống rỗng.
Làm sao anh lại ngủ bên cạnh cô, cô lại vì sao mà phải truyền nước?
Ở đây là… biệt uyển Lam Thiên của Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt vừa động, Cố Lăng Kiệt liền tỉnh, anh nhìn về bình nước truyền trên tay Bạch Nguyệt, vẫn còn nửa bình.
“Em đừng cử động, còn đang truyền nước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
/1464
|