C2
Diệp Linh đã thực sự làm "mẹ" rồi. Mặc dù "đứa con" từ trên trời rơi xuống này khiến cho cô hết sức ưu lo.
Cơ thể sau giờ sinh dường như bị trút hết khí lực, tay chân đều rả rời.
Mẹ Diệp từ bên ngoài vào, mỉm cười nhìn cô.
"Đứa bé nặng 3 ký 8, rất dễ thương."
Diệp Linh không muốn nói gì đến chuyện này, cô chỉ rủ mi mắt, giả vờ như đang ngủ.
Bà biết tâm trạng của cô lúc này, nên cũng chỉ im lặng ngồi ở bên. Trong lòng không khỏi quặn lại. Không biết là kiếp trước bà đã tạo ra nghiệp chướng gì, mà bây giờ con bà phải nhận lấy.
Không khí trong phòng cũng do vậy mà im lìm. Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến người ta đinh tai nhức óc. Ánh trăng tròn như vành nón treo lơ lửng giữa những đám mặy, dịu dàng soi ánh sáng mờ ảo.
Ông Diệp nghe tin thì lật đật chạy từ ngoài nhà vào. Hàng xóm mấy bữa nay thấy vậy cũng rất thắc mắc, có hỏi thử nhưng ông cũng chỉ cười không trả lời.
Bà Diệp thấy ông vào thì khẽ khàng đứng dậy, ra hiệu cho ông ra ngoài. Tuy ông không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo lời bà.
Ngoài hành lang bệnh viện lúc này đã nửa đêm, cũng không thấy bóng dáng người nào. Bà kéo ông đến một góc khuất, sau đó nói khẽ.
"Linh nhi sinh rồi, là một đứa con trai."
"Thật sao?"
Ông ra vẻ hết sức vui mừng. Dầu gì nó cũng là "cháu ngoại" của ông, dù đến có hơi bất ngờ, nhưng cũng không chối bỏ trách nhiệm của người làm ông được.
Bà Diệp thấy ông vui mừng cũng không ngạc nhiên. Bà nhìn ông một cái, rồi nói:
"Ông không thấy có điểm lạ ư?"
Ông nhíu mi: "Lạ gì?"
Bà Diệp kéo ông lại nơi dành cho trẻ vừa sinh ra, chỉ vào một cậu bé kháu khỉnh đang say giấc nồng trong nôi.
"Nghĩ kĩ mà xem, Linh nhi nhà ta suốt ngày ở nhà, có ra ngoài giao du với bạn bè khi nào đâu? Hơn nữa, tại sao lúc có thai nó không biểu hiện gì ra ngoài, không có ốm nghén hay kén ăn. Còn có...tại sao ngày hôm qua vẫn bình thường, ngày hôm nay lại đùng cái có thai?"
Nghe bà nói vậy, ông Diệp sửng sốt một phen. Ông lâm vào trầm tư, ánh mắt như có như không lướt qua người đứa bé. Nghĩ một lát, ông hỏi bà:
"Vậy ý bà là...đứa bé đó là quái thai?"
Sắc mặt bà Diệp dần nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Hai ông bà im lặng nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến đứa bé. Thật lâu sau đó, mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của hai người khuất xa, không còn nghe tiếng bước chân loạt xoạt trên nền nhà, bên trong lúc này mới có động tĩnh.
Đứa bé đang "say giấc nồng" choàng mở mắt, khóe môi nở nụ cười tươi rói.
____
Sáng ngày hôm sau...
Diệp Linh tỉnh dậy do tiếng ồn ào ở bên ngoài. Cô khó chịu ngồi dậy, muốn bước xuống dưới xem sao.
Đúng lúc này, cánh cửa "cạch" một tiếng bị mở ra, vọng vào giọng nói sang sảng.
"Chị Diệp, có gì đâu chứ? Chúng tôi chỉ là đến thăm bé Ba thôi mà."
"Đúng đó. Chị Diệp à, chị không cần khách sáo như vậy. Chúng ta là người cùng xóm mà."
Đó đều là hàng xóm của cô. Diệp Linh sửng sốt. Cô miễn cưỡng kéo khóe môi, nở nụ cười.
"Dì Trần, dì Lưu."
Dì Trần vóc dáng mập mạp, gương mặt phúc hậu. Dì bước đến vỗ vào tay cô.
"Con đó, đã bớt bệnh hay chưa?"
Cô gật đầu lễ phép.
"Dạ vâng ạ, con khỏe rồi. Cảm ơn hai dì đã đến thăm con."
Dì Trần nghe cô nói vậy thì cười hào sảng, khóe mắt xếp đầy nếp nhăn.
"Còn khách sáo cái gì? Dì nói con nghe, con đừng có bắt chước giống cha mẹ con, cứ khư khư ôm lễ. Chúng ta quen biết bao lâu rồi? Còn nói năng khí độ như vậy?"
Hai mẹ con cô nhìn nhau, cười yếu ớt.
Diệp Linh cùng mẹ trò chuyện với họ một hồi thì y tá bước vào. Trên tay cô ta còn ôm đứa bé, mỉm cười đi đến chỗ Diệp Linh.
"Em gái, em xem con em đáng yêu chưa này?"
Chỉ một câu nói, đã khiến không khí trong phòng im lìm. Vốn dì Trần định lên tiếng, nhưng khi thấy y tá ôm đứa bé đặt vào lòng Diệp Linh thì cứng họng, lắp bắp mãi không nên lời.
Trái tim Diệp Linh treo lơ lửng, trong lòng một mảng rối răm. Cô ôm đứa bé vào lòng, không có chút cảm xúc.
Đứa bé híp mắt, ngậm ngón tay trong miệng, im lặng ngủ say.
Nó...là "con" của cô sao?
"Bé Ba, con...con..."
Dì Lưu há hốc mồm, bà ta quay sang nhìn mẹ Diệp hòng mong kiếm một câu trả lời. Nhưng sau khi thấy nét mặt của bà, bà ta liền thức thời im lặng.
Nghiệt chướng!!! Thật là nghiệt chướng !!!
Diệp Linh cũng không nói gì. Ánh mắt bắt đầu ngấn nước.
Cô muốn khóc quá, thật sự...rất muốn khóc.
Sau này cô phải sống sao đây? Cô phải đối mặt với mọi người như thế nào? Cô...phải làm sao mới được bây giờ?___ ___
___________________________
Diệp Linh đã thực sự làm "mẹ" rồi. Mặc dù "đứa con" từ trên trời rơi xuống này khiến cho cô hết sức ưu lo.
Cơ thể sau giờ sinh dường như bị trút hết khí lực, tay chân đều rả rời.
Mẹ Diệp từ bên ngoài vào, mỉm cười nhìn cô.
"Đứa bé nặng 3 ký 8, rất dễ thương."
Diệp Linh không muốn nói gì đến chuyện này, cô chỉ rủ mi mắt, giả vờ như đang ngủ.
Bà biết tâm trạng của cô lúc này, nên cũng chỉ im lặng ngồi ở bên. Trong lòng không khỏi quặn lại. Không biết là kiếp trước bà đã tạo ra nghiệp chướng gì, mà bây giờ con bà phải nhận lấy.
Không khí trong phòng cũng do vậy mà im lìm. Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến người ta đinh tai nhức óc. Ánh trăng tròn như vành nón treo lơ lửng giữa những đám mặy, dịu dàng soi ánh sáng mờ ảo.
Ông Diệp nghe tin thì lật đật chạy từ ngoài nhà vào. Hàng xóm mấy bữa nay thấy vậy cũng rất thắc mắc, có hỏi thử nhưng ông cũng chỉ cười không trả lời.
Bà Diệp thấy ông vào thì khẽ khàng đứng dậy, ra hiệu cho ông ra ngoài. Tuy ông không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo lời bà.
Ngoài hành lang bệnh viện lúc này đã nửa đêm, cũng không thấy bóng dáng người nào. Bà kéo ông đến một góc khuất, sau đó nói khẽ.
"Linh nhi sinh rồi, là một đứa con trai."
"Thật sao?"
Ông ra vẻ hết sức vui mừng. Dầu gì nó cũng là "cháu ngoại" của ông, dù đến có hơi bất ngờ, nhưng cũng không chối bỏ trách nhiệm của người làm ông được.
Bà Diệp thấy ông vui mừng cũng không ngạc nhiên. Bà nhìn ông một cái, rồi nói:
"Ông không thấy có điểm lạ ư?"
Ông nhíu mi: "Lạ gì?"
Bà Diệp kéo ông lại nơi dành cho trẻ vừa sinh ra, chỉ vào một cậu bé kháu khỉnh đang say giấc nồng trong nôi.
"Nghĩ kĩ mà xem, Linh nhi nhà ta suốt ngày ở nhà, có ra ngoài giao du với bạn bè khi nào đâu? Hơn nữa, tại sao lúc có thai nó không biểu hiện gì ra ngoài, không có ốm nghén hay kén ăn. Còn có...tại sao ngày hôm qua vẫn bình thường, ngày hôm nay lại đùng cái có thai?"
Nghe bà nói vậy, ông Diệp sửng sốt một phen. Ông lâm vào trầm tư, ánh mắt như có như không lướt qua người đứa bé. Nghĩ một lát, ông hỏi bà:
"Vậy ý bà là...đứa bé đó là quái thai?"
Sắc mặt bà Diệp dần nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Hai ông bà im lặng nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến đứa bé. Thật lâu sau đó, mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của hai người khuất xa, không còn nghe tiếng bước chân loạt xoạt trên nền nhà, bên trong lúc này mới có động tĩnh.
Đứa bé đang "say giấc nồng" choàng mở mắt, khóe môi nở nụ cười tươi rói.
____
Sáng ngày hôm sau...
Diệp Linh tỉnh dậy do tiếng ồn ào ở bên ngoài. Cô khó chịu ngồi dậy, muốn bước xuống dưới xem sao.
Đúng lúc này, cánh cửa "cạch" một tiếng bị mở ra, vọng vào giọng nói sang sảng.
"Chị Diệp, có gì đâu chứ? Chúng tôi chỉ là đến thăm bé Ba thôi mà."
"Đúng đó. Chị Diệp à, chị không cần khách sáo như vậy. Chúng ta là người cùng xóm mà."
Đó đều là hàng xóm của cô. Diệp Linh sửng sốt. Cô miễn cưỡng kéo khóe môi, nở nụ cười.
"Dì Trần, dì Lưu."
Dì Trần vóc dáng mập mạp, gương mặt phúc hậu. Dì bước đến vỗ vào tay cô.
"Con đó, đã bớt bệnh hay chưa?"
Cô gật đầu lễ phép.
"Dạ vâng ạ, con khỏe rồi. Cảm ơn hai dì đã đến thăm con."
Dì Trần nghe cô nói vậy thì cười hào sảng, khóe mắt xếp đầy nếp nhăn.
"Còn khách sáo cái gì? Dì nói con nghe, con đừng có bắt chước giống cha mẹ con, cứ khư khư ôm lễ. Chúng ta quen biết bao lâu rồi? Còn nói năng khí độ như vậy?"
Hai mẹ con cô nhìn nhau, cười yếu ớt.
Diệp Linh cùng mẹ trò chuyện với họ một hồi thì y tá bước vào. Trên tay cô ta còn ôm đứa bé, mỉm cười đi đến chỗ Diệp Linh.
"Em gái, em xem con em đáng yêu chưa này?"
Chỉ một câu nói, đã khiến không khí trong phòng im lìm. Vốn dì Trần định lên tiếng, nhưng khi thấy y tá ôm đứa bé đặt vào lòng Diệp Linh thì cứng họng, lắp bắp mãi không nên lời.
Trái tim Diệp Linh treo lơ lửng, trong lòng một mảng rối răm. Cô ôm đứa bé vào lòng, không có chút cảm xúc.
Đứa bé híp mắt, ngậm ngón tay trong miệng, im lặng ngủ say.
Nó...là "con" của cô sao?
"Bé Ba, con...con..."
Dì Lưu há hốc mồm, bà ta quay sang nhìn mẹ Diệp hòng mong kiếm một câu trả lời. Nhưng sau khi thấy nét mặt của bà, bà ta liền thức thời im lặng.
Nghiệt chướng!!! Thật là nghiệt chướng !!!
Diệp Linh cũng không nói gì. Ánh mắt bắt đầu ngấn nước.
Cô muốn khóc quá, thật sự...rất muốn khóc.
Sau này cô phải sống sao đây? Cô phải đối mặt với mọi người như thế nào? Cô...phải làm sao mới được bây giờ?___ ___
___________________________
/6
|