Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Chương 14 - Thất Thất Được Tự Do
/157
|
Thất Thất chấn động, nếu mảnh vải kia rơi xuống lều trại, sẽ bùng cháy lên, muốn dập lửa e cũng khó, Thất Thất không nghĩ ngợi nhiều, liền phi thân nhào về phía trước, bắt lấy ngọn lửa phấp phới trong không trung, vội vàng ném xuống đất, cũng may tốc độ nhanh, bằng không tay cô đã bị bỏng rồi.
Ánh lửa đã kinh động đến binh lính tuần tra, sau một hồi náo loạn, đám binh lính tuần tra đều ào ào chạy tới, lớn tiếng hò hét.
Gã áo đen kia thấy đã hỏng việc, phi thân mất hút trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn, khó mà theo kịp, đám binh lính trông thấy bóng người nọ, gào thét truy đuổi theo…
“Tốc độ các anh thế này cũng đòi đuổi theo sao?” Thất Thất dập tắt lửa trên mặt đất, khinh thường nhìn đám binh lính.
Lưu phó tướng thở hổn hển mới chạy đến nơi “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người muốn phóng hỏa đốt lều trại của ngài!” Uy Thất Thất nhìn Lưu phó tướng, có mỗi một lều trại mà thôi, làm gì phải khẩn trương như vậy.
“Phóng hỏa!” Lưu phó tướng căng thẳng nhìn về phía lều trại.
“Khỏi cần nhìn, tôi đã dập lửa rồi.”
“Uy Thất Thất!” Lưu phó tướng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Uy Thất Thất “Hãy nhận của Lưu mỗ một lạy!”
Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật không ngờ nha “Đứng lên đi, làm gì vậy? Tôi không nhận nổi đâu!”
“Đây là kho lương thực của quân ta, nếu bị thiêu hủy, đợt xuất chinh này sẽ thất bại hoàn toàn, Tam vương gia và chúng ta không tránh khỏi bị liên lụy!”
“Tôi không hiểu, thiêu hủy rồi có thể vận chuyển lại mà!”
“Đâu có đơn giản như vậy, một lần cung ứng phải hai tháng sau mới đến, tới lúc đó, quân lính khốn đốn, lương thực thiếu thốn, còn đánh trận được sao?”
Thất Thất hiểu ngay ra, quên mất, giao thông thời này bất tiện, không có tàu hỏa và máy bay.
“Vậy ngài cũng đâu cần hành đại lễ với tôi như vậy!”
“Uy huynh đệ có điều không biết, lần xuất chinh này, Tam Vương gia có mang theo sứ mệnh, Tam vương gia anh dũng thiện chiến, có dũng có mưu, tiên hoàng hết mực yêu mến, sau khi tiên hoàng băng hà, bởi vì Tam vương gia lập được nhiều chiến công, đức cao vọng trọng, cho nên có người đặt điều nói, Tam vương gia muốn mưu quyền soán vị, Hoàng thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng, mới phái Tam vương gia thân chinh nắm giữ ấn soái, đánh giặc Hung Nô! Nếu chuyến này bại trận, nhất định bọn gian thần sẽ cấu kết gièm pha, hết sức bất lợi cho Vương gia!”
“Thế cũng đâu cần làm vậy, mau đứng lên!” Thất Thất vẫn muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút, nhưng thấy bộ dạng hắn thế này, trái lại không được thoải mái lắm.
Lưu phó tướng được Thất Thất kéo đứng lên, hắn hổ thẹn nói “Ta thiếu chút nữa xem cậu là gian tế rồi, hóa ra tiểu huynh đệ đại nhân đại nghĩa như vậy, Lưu mỗ cảm thấy rất hổ thẹn!”
“Ngài đừng khách khí như vậy! Chỉ cần ngài không xem tôi là gian tế nữa là được rồi!” Thất Thất phấn khởi hẳn lên, chỉ cần Lưu phó tướng không tìm cô gây phiền hà là thoải mái lắm rồi.
“Cậu cũng coi như là ân nhân của Lưu Duẫn ta, có việc gì cần giúp cứ nói!”
“Thật không!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“Cho tôi một ít dây kim loại! Càng mỏng càng tốt!” Thất Thất rất biết lợi dụng cơ hội, chỉ cần có thể trở lại xã hội hiện đại, cô không tiếc bất cứ giá nào.
“Không có, dây thép mỏng được không?”
“Được!”
“Ta sẽ sớm tìm về cho cậu!”
Lưu phó tướng quan sát sắc trời “Không biết Vương gia bên ấy ra sao rồi?”
“Tập kích doanh trại Hung Nô vào ban đêm, phải chăng rất thú vị?” Thất Thất hiếu kỳ hỏi.
“Đây là đánh giặc, không phải trò đùa, có nguy hiểm đến tính mạng đấy, đúng là trẻ ranh!” Lưu phó tướng than thở, vẻ mặt hết sức lo lắng cho Lưu Trọng Thiên, thật chẳng ngờ, tên Vương gia máu lạnh ấy lại được lòng quân sâu sắc.
Lưu phó tướng không yên tâm về doanh trại, lại dẫn binh lính đi tuần tra tiếp.
Thất Thất ngước nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy “chị cả” trường trung học nữ sinh Huyền Đức ở lại đây căn bản không có đất dụng võ, Thất Thất ủ rũ trở về đại bản doanh, nằm sấp xuống ổ đệm dưới đất, chỗ ngủ này thật chẳng thoải mái tẹo nào, ánh mắt cô liếc về phía chiếc giường sau tấm bình phong, bỏ không đấy có phần lãng phí a!
Thất Thất hạ quyết tâm, đi ra sau bức bình phong, nằm ghé xuống giường, mặc dù không dễ chịu mấy, có điều vẫn tốt chán so với ngủ dưới đất, cô vơ lấy cái chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập đến, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Khi Thất Thất thức giấc trời đã sáng tỏ, cô trở mình bò dậy, phát hiện Lưu Trọng Thiên đã về rồi, hắn ngồi trước thư án, cầm bội kiếm trong tay, lau chùi vết máu dính trên kiếm, đôi mắt đỏ au, hình như cả đêm qua không ngủ.
“Ngài, ngài trở về lúc nào vậy!”
“Vừa về!” Lưu Trọng Thiên ngáp một cái, bỏ quyển sách xuống, nhìn Thất Thất “Ai cho phép ngươi ngủ trên giường của ta?”
“Bỏ không như vậy tiếc quá, ngủ dưới đất lại không thoải mái! Vậy, bây giờ trả lại cho ngài!” Thất Thất nhảy xuống giường, lúng túng đứng trên mặt đất.
“Xem biểu hiện tốt của ngươi hôm qua, ta sẽ không trách tội ngươi!”
“Tôi, hôm qua?” Thất Thất nhớ lại chuyện kia, nhất định là Lưu phó tướng đã bẩm báo rồi, xem ra trải qua việc lần này, cô đã trở thành người tự do đáng để mọi người tín nhiệm.
Ánh lửa đã kinh động đến binh lính tuần tra, sau một hồi náo loạn, đám binh lính tuần tra đều ào ào chạy tới, lớn tiếng hò hét.
Gã áo đen kia thấy đã hỏng việc, phi thân mất hút trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn, khó mà theo kịp, đám binh lính trông thấy bóng người nọ, gào thét truy đuổi theo…
“Tốc độ các anh thế này cũng đòi đuổi theo sao?” Thất Thất dập tắt lửa trên mặt đất, khinh thường nhìn đám binh lính.
Lưu phó tướng thở hổn hển mới chạy đến nơi “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người muốn phóng hỏa đốt lều trại của ngài!” Uy Thất Thất nhìn Lưu phó tướng, có mỗi một lều trại mà thôi, làm gì phải khẩn trương như vậy.
“Phóng hỏa!” Lưu phó tướng căng thẳng nhìn về phía lều trại.
“Khỏi cần nhìn, tôi đã dập lửa rồi.”
“Uy Thất Thất!” Lưu phó tướng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Uy Thất Thất “Hãy nhận của Lưu mỗ một lạy!”
Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật không ngờ nha “Đứng lên đi, làm gì vậy? Tôi không nhận nổi đâu!”
“Đây là kho lương thực của quân ta, nếu bị thiêu hủy, đợt xuất chinh này sẽ thất bại hoàn toàn, Tam vương gia và chúng ta không tránh khỏi bị liên lụy!”
“Tôi không hiểu, thiêu hủy rồi có thể vận chuyển lại mà!”
“Đâu có đơn giản như vậy, một lần cung ứng phải hai tháng sau mới đến, tới lúc đó, quân lính khốn đốn, lương thực thiếu thốn, còn đánh trận được sao?”
Thất Thất hiểu ngay ra, quên mất, giao thông thời này bất tiện, không có tàu hỏa và máy bay.
“Vậy ngài cũng đâu cần hành đại lễ với tôi như vậy!”
“Uy huynh đệ có điều không biết, lần xuất chinh này, Tam Vương gia có mang theo sứ mệnh, Tam vương gia anh dũng thiện chiến, có dũng có mưu, tiên hoàng hết mực yêu mến, sau khi tiên hoàng băng hà, bởi vì Tam vương gia lập được nhiều chiến công, đức cao vọng trọng, cho nên có người đặt điều nói, Tam vương gia muốn mưu quyền soán vị, Hoàng thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng, mới phái Tam vương gia thân chinh nắm giữ ấn soái, đánh giặc Hung Nô! Nếu chuyến này bại trận, nhất định bọn gian thần sẽ cấu kết gièm pha, hết sức bất lợi cho Vương gia!”
“Thế cũng đâu cần làm vậy, mau đứng lên!” Thất Thất vẫn muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút, nhưng thấy bộ dạng hắn thế này, trái lại không được thoải mái lắm.
Lưu phó tướng được Thất Thất kéo đứng lên, hắn hổ thẹn nói “Ta thiếu chút nữa xem cậu là gian tế rồi, hóa ra tiểu huynh đệ đại nhân đại nghĩa như vậy, Lưu mỗ cảm thấy rất hổ thẹn!”
“Ngài đừng khách khí như vậy! Chỉ cần ngài không xem tôi là gian tế nữa là được rồi!” Thất Thất phấn khởi hẳn lên, chỉ cần Lưu phó tướng không tìm cô gây phiền hà là thoải mái lắm rồi.
“Cậu cũng coi như là ân nhân của Lưu Duẫn ta, có việc gì cần giúp cứ nói!”
“Thật không!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“Cho tôi một ít dây kim loại! Càng mỏng càng tốt!” Thất Thất rất biết lợi dụng cơ hội, chỉ cần có thể trở lại xã hội hiện đại, cô không tiếc bất cứ giá nào.
“Không có, dây thép mỏng được không?”
“Được!”
“Ta sẽ sớm tìm về cho cậu!”
Lưu phó tướng quan sát sắc trời “Không biết Vương gia bên ấy ra sao rồi?”
“Tập kích doanh trại Hung Nô vào ban đêm, phải chăng rất thú vị?” Thất Thất hiếu kỳ hỏi.
“Đây là đánh giặc, không phải trò đùa, có nguy hiểm đến tính mạng đấy, đúng là trẻ ranh!” Lưu phó tướng than thở, vẻ mặt hết sức lo lắng cho Lưu Trọng Thiên, thật chẳng ngờ, tên Vương gia máu lạnh ấy lại được lòng quân sâu sắc.
Lưu phó tướng không yên tâm về doanh trại, lại dẫn binh lính đi tuần tra tiếp.
Thất Thất ngước nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy “chị cả” trường trung học nữ sinh Huyền Đức ở lại đây căn bản không có đất dụng võ, Thất Thất ủ rũ trở về đại bản doanh, nằm sấp xuống ổ đệm dưới đất, chỗ ngủ này thật chẳng thoải mái tẹo nào, ánh mắt cô liếc về phía chiếc giường sau tấm bình phong, bỏ không đấy có phần lãng phí a!
Thất Thất hạ quyết tâm, đi ra sau bức bình phong, nằm ghé xuống giường, mặc dù không dễ chịu mấy, có điều vẫn tốt chán so với ngủ dưới đất, cô vơ lấy cái chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập đến, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Khi Thất Thất thức giấc trời đã sáng tỏ, cô trở mình bò dậy, phát hiện Lưu Trọng Thiên đã về rồi, hắn ngồi trước thư án, cầm bội kiếm trong tay, lau chùi vết máu dính trên kiếm, đôi mắt đỏ au, hình như cả đêm qua không ngủ.
“Ngài, ngài trở về lúc nào vậy!”
“Vừa về!” Lưu Trọng Thiên ngáp một cái, bỏ quyển sách xuống, nhìn Thất Thất “Ai cho phép ngươi ngủ trên giường của ta?”
“Bỏ không như vậy tiếc quá, ngủ dưới đất lại không thoải mái! Vậy, bây giờ trả lại cho ngài!” Thất Thất nhảy xuống giường, lúng túng đứng trên mặt đất.
“Xem biểu hiện tốt của ngươi hôm qua, ta sẽ không trách tội ngươi!”
“Tôi, hôm qua?” Thất Thất nhớ lại chuyện kia, nhất định là Lưu phó tướng đã bẩm báo rồi, xem ra trải qua việc lần này, cô đã trở thành người tự do đáng để mọi người tín nhiệm.
/157
|