Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 82 - Bất Đắc Dĩ Òa Khóc

/157


Uy Thất Thất cảm thấy bên người toàn là lửa dầu cá, đã thiêu rụi y phục của cô, chiếc quần jean và áo phông duy nhất của cô a, Thất Thất nhanh chóng lăn lộn trong sa mạc, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện sa mạc trước mặt đã biến thành một biển lửa, quân Hung Nô thương vong nặng nề, cá biệt những ai còn sống, đang ở trong biển lửa cố gắng nhảy thoát ra ngoài, ha ha, xem ra bom dầu cá của mình lợi hại thật, phi thẳng tới giữa bọn chúng thì nổ tung.

Hix lại không thể xuyên qua rồi, cũng không chết, Thất Thất nằm sấp trong sa mạc không nhúc nhích, trong lòng tức giận a, lẽ nào nhất định phải làm Vương phi của tên Tam Vương gia kia sao? Còn muốn để hắn khi dễ sao?

Thất Thất cảm giác có người đi tới trước mặt cô, một lưỡi đao băng giá đặt trên cổ Thất Thất, tiếp theo có dòng máu tươi nóng hôi hổi từ lưỡi đao chảy xuống dưới, nhỏ giọt trên mặt Thất Thất, nhầy nhụa, một mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

Không rõ người kia nói gì, Thất Thất vội vàng ngẩng đầu lên, sắc mặt người kia tái nhợt đi, môi không ngừng run run, phỏng chừng do bộ dáng Thất Thất rất khủng bố, khuôn mặt có những vết sẹo màu vàng, lại dính thêm vết máu, tóc tai bù xù, nhìn giống như một ác quỷ, tên Hung Nô kia đã bị bom nổ mất một cánh tay, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhỏ từng giọt trên mặt Thất Thất, khắp nơi trên người.

“A! Xéo đi!” Uy Thất Thất che kín mặt, lau những vết máu trên mặt, lớn tiếng hét ầm lên.

Kết quả tên Hung Nô kia phản ứng còn kịch liệt hơn so với cô, ném đao trong tay xuống, thét chói tai, chạy như điên. Làm gì thế, Thất Thất đứng lên, đầu bù tóc rối, còn lại vài tên Hung Nô may mắn sống sót cũng tựa như trông thấy quỷ, bỏ chạy tán loạn.

Khả năng những tên Hung Nô đó tưởng Uy Thất Thất là ác quỷ sa mạc, Yahoo vì sao không một đao giết chết cô! Ngược lại đều sợ hãi bỏ chạy, Thất Thất ngước nhìn bầu trời, bực tức lớn tiếng hô vang “Uy Thất Thất tại sao còn sống, ta hiện tại so với quỷ có gì khác biệt chứ?”

“Tới giết ta đi! Hỗn đản, chạy cái gì?”

Vẻ mặt Thất Thất buồn rười rượi, lớn tiếng la lên, phát tiết, kêu xong rồi, phát tiết cũng xong rồi, cô lưu luyến quay đầu nhìn lại, doanh trại Đại Hán đã trở nên tĩnh lặng, lửa dầu cá trong hoang mạc cũng bé đi nhiều, hiện tại trở về doanh trại, có lẽ khiến mọi người tưởng cô đã chết rồi? Thất Thất có chút mơ hồ.

Lẽ nào còn muốn quay về đối diện với Lưu Trọng Thiên sao? Uy Thất Thất chỉ là người mà Hoàng Thượng ương ngạnh ban hôn cho hắn, không thể không lấy một nữ nhân xấu xí, vốn dĩ không có tình yêu và hạnh phúc, trở về chỉ càng thêm phiền não, chi bằng cứ rời xa như vậy, nếu có cơ hội về nhà là tốt nhất, còn nếu bất hạnh không trở về được, khả năng sa mạc sẽ là chốn về cuối cùng của cô, quả là thê lương, ảm đạm a. Yahoo

Uy Thất Thất hạ quyết tâm xong, cuối cùng nhìn thoáng qua quân doanh Đại Hán, tiến sâu vào trong sa mạc, lần này cô không mang theo túi sách, Thất Thất cái gì cũng không cần, thậm chí là nước, đi được tới đâu hay tới đó, nơi cuối cùng dừng lại, chính là phần mộ của Uy Thất Thất.

Thất Thất vẫn đi cho tới khi trời sáng, rốt cuộc cũng thấy một cây xương rồng, đáng tiếc cây này lại xẹp lép, không uống được. Thất Thất cố nén cơn khát, tiếp tục đi về phía trước, chẳng biết không uống một giọt nước nào như vậy, cô còn có thể đi được bao xa.

Uy Thất Thất đã quyết định đi tiếp, lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, cô đã không còn chút sức lực nào, té ngã xuống sa mạc.

“Khát quá a!” Thất Thất ngay cả hơi sức kêu lên cũng không có.

Khát nước và đói bụng tới cực độ, khiến Uy Thất Thất có chút hối hận, nếu có chết cũng không thể chết trong đau khổ như vậy a, đói chết người, phải chăng khi đến âm phủ cũng phải chịu đói a, vậy chẳng phải càng thảm hơn sao?

Nhưng cô hối hận thì đã quá muộn rồi, quay về quân doanh Đại Hán, đừng nói tới sức lực chẳng còn, mà dù cho có sức đi chăng nữa cũng không sao xác định nổi phương hướng. Uy Thất Thất cảm giác cực kỳ choáng váng, tầm nhìn cũng dần dần trở nên mơ hồ, đây liệu có phải là dấu hiệu của người trước khi chết không?

Uy Thất Thất kiệt sức ngã xuống sa mạc, bên tai vang lên thanh âm gió thổi khẽ, cô nhớ tới bài hát kia, gió thổi đến cát, cát khóc, chẳng khác nào tâm tình hiện tại của cô, bất đắc dĩ òa khóc. Yahoo

/157

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status