Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 120: Trộm lòng của nàng (2)

/157


Lưu Trọng Thiên ôm Uy Thất Thất, trong lòng ngập tràn lửa giận, Thái hậu dù cho thực sự muốn gặp Thất Thất cũng không để ý xem bây giờ đã tối rồi, Hoàng thượng không lẽ ở trước mặt các vị đại thần để Thất Thất say rượu tiến vào tẩm cung Thái hậu, hừ, muốn đưa đến tẩm cung của Hoàng thượng thì có, sự trong trắng của Thất Thất chẳng phải sẽ không còn ư?

"Việc này..." Tiểu Vu Tử không phản bác được, thực ra hắn chưa tới chỗ Thái hậu, chẳng qua chỉ tìm đại một cái cớ, đưa Uy Thất Thất đến chỗ Hoàng thượng, giúp Hoàng thượng giải sầu tương tư mà thôi.

Trì tướng quân cho là thật, liền oai phong lẫm liệt đứng dậy, giải vây giúp Lưu Trọng Thiên "Đúng vậy, lời Tam vương gia nói không phải không có lý, võ công của Thất tướng quân rất cao cường, say rượu có thể đánh mất bản năng, nếu làm Thái hậu bị thương, vậy sẽ phiền hà, Hoàng thượng nên cân nhắc lại!"

Quần thần cũng cảm thấy hợp lý, đều gật đầu ủng hộ, Hoàng thượng siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn đám đại thần, đúng là mấy bô lão thích xen vào việc của người khác, bọn họ làm sao biết được tâm tư của Hoàng thượng.

"... Được rồi!"

Hoàng thượng rất đỗi tức giận phất ống tay áo, trong lòng cực kỳ không muốn, bất đắc dĩ đành phải tỏ ý bảo Lưu Trọng Thiên có thể rời đi.

Hoàng thượng tự nhận mình không phải dạng háo sắc, y gần như cả ngày bận việc triều chính, đôi khi ngồi uống trà một mình trong đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, trong hoàng cung này y chẳng khát khao ham muốn phi tần nào cả, cũng chẳng có vị phi tần nào có thể khiến Hoàng thượng nhớ nhung da diết.

Từ lúc trông thấy thiếu nữ áo lam trong ngự hoa viên, ngày nào y cũng ăn ngủ không yên, không thể ngờ được đó lại là Vương phi của Tam vương gia, và còn là nữ nhân đích thân mình hạ thánh chỉ ban hôn.

Hoàng thượng đột nhiên vô cùng ghen tị với Lưu Trọng Thiên, mất đi giang sơn, nhưng lại có được mỹ nhân, còn mình thì, đoạt được giang sơn, nhưng không có lấy một nữ nhân yêu dấu, bên cạnh cũng chỉ toàn những người ham vinh hoa phú quý, thường thường bậc trung, không cách nào xua tan đi ưu phiền trong lòng y.

Lúc trước giành Hàn Vũ, chỉ vì muốn đả kích Lưu Trọng Thiên, hôm nay muốn đoạt Uy Thất Thất, trong lòng chất đầy nỗi niềm tương tư, y đường đường là Đại Hán thiên tử, muốn một nữ nhân lẽ nào lại khó khăn tới vậy sao? Tại sao y không thể vừa có giang sơn vừa ôm mỹ nhân trong lòng?

Đại Hán thiên tử trơ mắt nhìn Lưu Trọng Thiên dẫn Uy Thất Thất đi, xem ra muốn để Uy Thất Thất tiến cung, quả thực là danh bất chính, ngôn bất thuận, biện pháp duy nhất, chính là cầu xin Thái hậu giúp đỡ, chi bằng trực tiếp nói rõ với thái hậu, y muốn nữ nhân kia, để Thái hậu tạo cơ hội cho y, vĩnh viễn không để Uy Thất Thất rời khỏi hoàng cung Đại Hán, y muốn cất giữ mỹ nhân trong thâm cung.

Lưu Trọng Thiên vội vàng rời khỏi ngự hoa viên, bóng đêm tĩnh lặng khác thường, nhưng lòng chàng lại không sao bình tĩnh nổi, ánh mắt Hoàng thượng cứ quẩn quanh trong đầu chàng, chàng không tài nào gạt đi được.

Lưu Trọng Thiên mang Uy Thất Thất về vương phủ, Ninh Vân Nhi nhanh chóng ra cửa chính nghênh đón, từ sau khi Lưu Trọng Thiên đồng ý với nàng trong đình nghỉ mát, cả ngày nay Ninh Vân Nhi rất vui, tưởng tượng tới cảnh mình xuất giá, chỉ cần gả cho Vương gia, bảo nàng làm gì, nàng cũng sẵn lòng.

Nét mặt Ninh Vân Nhi rạng rỡ đương định mở miệng, liền phát hiện Uy Thất Thất ở trong lòng Lưu Trọng Thiên, bỗng cảm thấy xót xa, sao nữ nhân này lại làm nũng như thế, không dính lấy người Vương gia không chịu được ư?

Lúc này Lưu Trọng Thiên đã chẳng còn tâm trí để ý tới những người khác, hôm nay vào hoàng cung, Uy Thất Thất thiếu chút nữa không trở về được, ngày mai nên làm gì đây? Ngộ nhỡ Thái hậu thực sự đến mời, Thất Thất nhất định phải tiến cung, tới lúc đó, chàng bó tay bất lực thật rồi.

Quản gia, Tiểu Đào và những nha hoàn khác phát hiện sắc mặt Vương gia hết sức khó coi, không ai dám lên tiếng, Ninh Vân Nhi dường như có điều muốn nói, khi bắt gặp ánh mắt lạnh giá của Tam vương gia, cũng lập tức ngậm miệng lại đứng ở một bên, vẻ mặt Lưu Trọng Thiên tựa như muốn giết người bước nhanh đi đến hậu viện, tiến vào phòng mình, bực bội đóng cửa phòng lại.

Uy Thất Thất thoải mái nằm ở trên giường, nóng bức do say rượu khiến cô có chút bồn chồn bất an, tay vô thức kéo vạt áo xuống, Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng giúp Thất Thất cởi bỏ vạt áo, lộ ra chiếc cổ cao thon thả trắng ngần như tuyết, bộ ngực sữa phập phồng, khiến Lưu Trọng Thiên bỗng chốc cảm thấy hô hấp dồn dập, nhanh chóng bùng lên ngọn lửa sắc dục.

Đây là kiểu nữ nhân gì thế, có mị lực mê hoặc lòng người, lẽ nào là yêu nghiệt đến giày vò Lưu Trọng Thiên sao? Mỗi một tấc da thịt trên người cô đều rất gợi cảm, khiến nội tâm chàng sục sôi nhục dục, thân phận cô như một ẩn số, không rõ lai lịch, bỗng nhiên xuất hiện thần kỳ ở trên chiến trường Đại Hán, khuôn mặt xấu xí, cử chỉ quái dị, chỉ qua đêm đầu tiên, đã trở thành một mỹ nhân, giống như có ma pháp quyến rũ, khiến tất cả nam nhân nếu gặp cô rồi nhất định sẽ phủ phục dưới chân cô.

Ngón tay Lưu Trọng Thiên chạm vào bộ ngực sữa của Uy Thất Thất, liền trở nên khó kiềm chế, chàng đứng dậy, liên tục lui về phía sau, dường như thấy được hoàng huynh đương dò xét chàng, tưởng tượng khi ngày mai, hoặc trong tương lai không lâu nữa, Uy Thất Thất cũng nằm ở trên giường của hoàng huynh, ngực trần, mê hoặc Đại Hán thiên tử kia.

Lưu Trọng Thiên căm tức rút bội kiếm ra, hướng mũi kiếm về phía trước ngực Uy Thất Thất, chỉ cần đâm nhát kiếm này xuống, sẽ kết liễu tính mạng nữ nhân kia, chấm hết cho "hồng nhan họa thủy", từ nay về sau không còn mê hoặc nam nhân được nữa.

Dáng vẻ Uy Thất Thất hoạt bát đáng yêu bỗng ùa về trong tâm trí Lưu Trọng Thiên, sau lúc bom dầu cá nổ tung tóe, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sạm, ánh mắt quật cường, tính cách mạnh mẽ, nàng không thuộc dạng nữ nhân ngây thơ, dáng người thướt tha yểu điệu và gương mặt thanh tú đoan trang, chẳng lẽ vì thế mà đáng chết sao? Đôi tay Lưu Trọng Thiên run run, đột nhiên do dự.

Nhưng rồi, chàng nhớ tới Lục vương gia Lưu Huyền Cát, tên đó chưa từng cưỡng ép nữ nhân, vậy mà để chiếm được Thất Thất, đã sử dụng mê dược, còn cả hoàng huynh thân là Đại Hán thiên tử, vì muốn có được Thất Thất, phong tước cho nàng tới cấp Nhị phẩm, với mục đích gỡ tấm khăn che mặt đã không ngần ngại tổ chức thiết yến, hết thảy cũng là vì nữ nhân này.

Cùng Uy Thất Thất triền miên ở trên giường, e rằng tương lai không chỉ có một mình chàng, nghĩ tới thân hình quyến rũ kia, để cho nam nhân khác âu yếm, Lưu Trọng Thiên liền nhắm hai mắt lại, đôi tay vận lực, nhẫn tâm đâm thẳng xuống.

Toàn thân Uy Thất Thất khô nóng, vô thức vén chiếc áo yếm lên, khát nước không chịu nổi, cô cố sức mở mắt ra, lại trông thấy tia sáng lóa ánh lên từ bội kiếm trước mặt, trong lòng Uy Thất Thất kinh hãi, cũng định tâm tĩnh khí lại, cô mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Lưu Trọng Thiên.

Mũi kiếm đâm vào trên da thịt Thất Thất, trong chốc lát đã xuất hiện một vết máu nho nhỏ trên bộ ngực sữa trắng tuyết, chỉ cần bội kiếm trong tay Lưu Trọng Thiên đẩy tiếp về phía trước, Uy Thất Thất liền ngọc nát hương tan, Thất Thất lặng lẽ ngước nhìn nam nhân trước mặt, chàng rõ ràng là muốn giết mình, nam nhân đã từng đầu gối tay ấp với mình, lúc này lại trở nên máu lạnh như thế, không mảy may thương xót.

Tình yêu giữa người hiện đại và người cổ đại vốn xung khắc, không thể nào hòa hợp, nếu đã quyết định muốn giết, vậy đến đây đi, Thất Thất ưỡn thẳng ngực về phía trước, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lưu Trọng Thiên thoáng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Uy Thất Thất, thời khắc này nữ nhân kia chỉ mong được chết, đôi mắt đó, giày vò con tim chàng gấp bội phần, chàng đau khổ ném bội kiếm xuống, vươn tay ôm chầm Thất Thất vào trong lòng.

"Bổn vương nên một kiếm giết em, tại sao? Tại sao bổn vương không làm được!"

Ngón tay chàng nhẹ nhàng lau vết máu trước ngực Thất Thất, giọt máu đỏ tươi vô cùng chói mắt càng tôn lên nước da trắng trẻo, chàng đã gây thương tích cho cô, tổn thương nữ nhân mà chàng yêu dấu, trên làn da hoàn mỹ không tỳ vết đã lưu lại một vết sẹo.

"Hôm nay chàng không giết em, ngày khác nhất định sẽ hối hận!" Uy Thất Thất lạnh lùng nhìn Lưu Trọng Thiên, tại sao chàng không ra tay đi, chỉ cần đâm một nhát kiếm, Uy Thất Thất hoàn toàn khỏi phải trông thấy Đại Hán nữa, khỏi cần phải hao tổn tinh thần vì những lễ nghi cổ xưa kia, khỏi cần đau khổ về việc Tam vương gia nạp thiếp, và nam nhân đã trộm lòng của cô cũng khỏi cần đau buồn.

"Bổn vương không xuống tay nổi!" Lưu Trọng Thiên vuốt ve hai má Thất Thất "Ngày mai Hoàng thượng nhất định sẽ triệu em tiến cung, sủng ái em, nếu như bổn vương muốn giữ em lại, thì phải tạo phản, nếu bổn vương làm vậy, muôn dân Đại Hán sẽ lâm vào cảnh khốn khổ lầm than, vì em – một nữ nhân yêu kiều, bổn vương sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Hán!"

"Tạo phản? Uy Thất Thất chẳng qua chỉ là một nữ nhân, Vương gia hà tất phải bận lòng như thế, Thất Thất vào cung rồi, chẳng phải tốt hơn sao, Vương gia có thể tùy ý nạp thiếp, hoặc hãy hưu thê đi, lập Ninh Vân Nhi mà chàng yêu quý làm Vương phi, em cũng có thể ở hoàng cung Đại Hán... Hưởng thụ vinh hoa phú quý mà bao người luôn ước ao thèm muốn!"

Uy Thất Thất khẽ mỉm cười, cô là Uy Thất Thất, không phải đồ chơi trong tay nam nhân, nếu muốn khiến Thất Thất cam tâm tình nguyện, thì phải có tình yêu làm nền tảng, tình yêu đó phải duy nhất, phải tôn trọng lẫn nhau, bất kể chàng là Hoàng thượng, Vương gia hay là bách tính lê dân.

"Em... Nữ nhân lẳng lơ, trời sinh dáng dấp quyến rũ, trước đây bổn vương thật không nên đi vào trong sa mạc cứu em... Em khiêu khích bổn vương, khiến bổn vương say đắm em, lúc này lại muốn nhào vào lòng nam nhân khác."

Thất Thất đột nhiên cười gằn đầy khinh thường "Nhào vào lòng nam nhân khác? Chẳng phải Vương gia cũng muốn nạp thiếp, ôm ấp nữ nhân khác hay sao? Chúng ta như nhau cả thôi!"

"Em lại so sánh bổn vương với em, em chỉ là nữ nhân..."

Lưu Trọng Thiên nổi nóng bóp cằm Thất Thất, gia tăng lực trong lòng bàn tay, ánh mắt hung dữ, đối diện với Uy Thất Thất miệng lưỡi sắc sảo, chàng như đánh mất bản thân mình, tại sao nữ nhân này lại khó đối phó tới vậy, tư tưởng của nàng thật quái dị, có lẽ cũng chính vì thế, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm mê người. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Uy Thất Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Trọng Thiên "Đúng, em là nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải là vật phụ thuộc của chàng, em có thể lựa chọn những thứ mình yêu thích, cũng có thể rời bỏ những thứ mình chán ghét, tỷ như chàng!"

"Rời bỏ bổn vương, chán ghét bổn vương?" Lưu Trọng Thiên lửa giận đùng đùng "Vậy hãy vĩnh viễn chán ghét bổn vương..."

Lưu Trọng Thiên bế Uy Thất Thất tiến về phía giường, áp môi lại gần hai má Thất Thất, song nụ cười trên gương mặt Uy Thất Thất bỗng trở nên ảm đạm, vời vợi nỗi buồn ưu thương khôn tả, cô không hề liều mạng phản kháng, mà chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, giống như đang chờ đợi mãnh thú vồ tới.

"Chết tiệt!" Lưu Trọng Thiên đau thương khi thấy vẻ mặt kia của Thất Thất, chàng ngẩng đầu lên, khẽ vuốt ve mái tóc Thất Thất, in dấu lên đó một nụ hôn, chàng bực bội đứng dậy, nhặt bội kiếm trên mặt đất lên, khó kìm lòng nổi vội vã rời khỏi phòng.

Đêm hôm đó Lưu Trọng Thiên không trở lại, chàng ngồi lỳ trong đình nghỉ mát ở hoa viên vương phủ, phiền muộn cứ bay lượn quanh chàng, bóng đêm càng khiến chàng trầm ngâm suy tư, ngồi ở đó suốt một đêm...


/157

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status