Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán

Chương 132: Nhầm giường (5)

/157


Những lời Hàn Vũ nói khiến toàn thân Lưu Trọng Thiên chấn động, chàng căm tức siết cằm Hàn Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hàn Vũ hình như đã che giấu âm mưu đen tối nào đó, Hoàng thượng ngoại trừ để nàng ta ra ngoài tìm mình, rốt cuộc còn sai nàng ta làm những gì? Câu nói kia của nàng ta là có ý gì? Thất Thất của chàng rốt cuộc ra sao?

"Muội nói cái gì? Không thể nào, Thất Thất sẽ không đồng ý!"

"Không thể nào?" Hàn Vũ cười gằn.

"Muội cười cái gì? Nói cho bổn vương, muội biết những gì?" Lưu Trọng Thiên trợn trừng mắt, trong ánh mắt đó không còn nhìn thấy sự thương cảm nào.

"Uy Thất Thất đã bị muội chuốc say, say bét nhè, bất tỉnh nhân sự, Hoàng thượng đến đó, cô ta chỉ có cách phục tùng, mơ mơ màng màng như thế, nói không chừng cũng thích vui vẻ cùng Hoàng thượng, đương hưởng thụ ý chứ!"

Hàn Vũ vừa cười, vừa nói, tiếng cười đó nhuốm màu bi thương tàn nhẫn, nữ nhân kia đã cướp đoạt người nàng yêu thương nhất, Hàn Vũ muốn đem nỗi bất hạnh của mình trút sang người Uy Thất Thất, để cô ta cũng cảm nhận được, lúc tỉnh lại, cảm giác đau đớn vật thị nhân phi (*).

(*) ý nói vật vẫn như xưa nhưng người đã không còn như xưa nữa rồi.

"Hàn Vũ, muội có biết muội đã làm ra chuyện gì không?" Lưu Trọng Thiên đau khổ đẩy nàng ra, nữ nhân này, nàng lại đi giúp Hoàng thượng chuốc say Thất Thất, sau đó chạy tới vương phủ quấy rầy chàng, làm chàng bỏ lỡ thời cơ ngăn cản cục diện kia "Bổn vương muốn giết muội!"

"Vương gia..." Hàn Vũ sững sờ, lập tức lệ rơi lã chã "Vì nữ nhân kia, ngay cả Hàn Vũ chàng cũng không cần nữa sao?"

"Bổn vương chỉ cần Uy Thất Thất, ngoài ra chẳng cần ai hết, bổn vương sẽ đến phủ tướng quân ngay bây giờ, mang Uy Thất Thất trở về!"

Lưu Trọng Thiên nói xong liền sải bước ra ngoài, cho dù chàng không thể ngăn cản, chàng cũng muốn xuất hiện trước mặt Thất Thất trong lúc nàng thương tâm nhất, để nàng biết rằng, người Lưu Trọng Thiên yêu chính là nàng, không chỉ là thân thể của nàng, những tổn thương mà nàng phải chịu đựng, Lưu Trọng Thiên sẽ dùng tấm chân tình để bù đắp cho nàng.

Hàn Vũ làm sao có thể để Lưu Trọng Thiên đi lúc này, có thể Hoàng thượng hiện giờ đang hưng phấn, Lưu Trọng Thiên tới đó chẳng phải tự tìm đến cái chết sao? Phá hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng, Hoàng thượng trong cơn giận dữ có lẽ sẽ giết chàng, Hàn Vũ nhanh chóng ngăn Lưu Trọng Thiên lại, ôm xiết chàng.

"Không được đi, cho dù Vương gia không cần Hàn Vũ, lúc này cũng không được đi, chàng sẽ chọc giận Hoàng thượng mất!"

"Tối nay bổn vương cho dù có chết, cũng phải đi, Uy Thất Thất bị làm nhục như thế nhất định sẽ đau đớn gục ngã, bổn vương phải ở bên nàng, nếu còn ngăn cản bổn vương nữa, đừng trách bổn vương không khách khí!"

Lưu Trọng Thiên đương định gạt Hàn Vũ quý phi ra, cửa phòng liền bị ai đó đẩy, người xuất hiện bên ngoài cửa, khiến Lưu Trọng Thiên lập tức sợ ngây người, đây chẳng phải là Uy Thất Thất sao? Đôi mắt ngái ngủ mông lung của cô ngước nhìn bọn họ, hình bóng lắc la lắc lư, khi Thất Thất nhìn rõ rồi, bỗng chốc mở to hai mắt. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

"Hai người... Lưu Trọng Thiên..." Uy Thất Thất hùng hổ bước tới, giận run người, dám âm thầm hẹn hò? Cô bốc hỏa bèn tìm quanh thứ gì đó, rốt cục trông thấy bội kiếm treo trên tường, hằm hằm tháo xuống "Hàn Vũ, dám quyến rũ Vương gia... Tôi giết cô ả nữ nhân đáng ghét này!"

Lưu Trọng Thiên bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Uy Thất Thất, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh chóng định thần lại, sao Thất Thất của chàng, lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, không thể dùng lý lẽ thông thường để suy xét nàng, chẳng phải ở phủ tướng quân ư... Lúc này Hàn Vũ còn kinh hãi hơn nhiều so với Lưu Trọng Thiên, không thể nào, Uy Thất Thất sao có thể ở đây được, lẽ ra phải ở phủ tướng quân mới đúng chứ, thế còn Hoàng thượng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi Hàn Vũ phục hồi thần trí xong, trông thấy Uy Thất Thất điên cuồng cầm kiếm sắc xông tới, mới biết mọi chuyện đều là thật, ma xui quỷ khiến Uy Thất Thất xuất hiện ở trong phủ Tam vương gia, bây giờ đang muốn liều mạng với mình!

Hàn Vũ buông Lưu Trọng Thiên ra, nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa, nữ nhân điên kia, hình như không phải chỉ muốn hù dọa suông nàng. Mũi kiếm sắc lẹm đâm bổ tới, nếu không chạy, sẽ chẳng giữ nổi tính mạng.

Uy Thất Thất đời nào chịu buông tha, khua khoắng bội kiếm trong tay chạy đuổi theo, vừa đuổi tới ngoài cửa, do vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, chân bước loạng choạng, lảo đảo rồi té ngã lăn quay cắm mặt xuống đất, trong nháy mắt kiếm cũng tuột khỏi tay, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Uy Thất Thất ngã không đứng dậy được, cáu tiết quát "Chớ có chạy, để tôi tóm được cô đã!"

Lưu Trọng Thiên lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng chạy tới, đỡ Uy Thất Thất đứng lên, phần cằm và mũi Uy Thất Thất đều dính bùn đất, miệng không ngừng nhếch lên, đôi mắt say lờ đờ lim dim, chỉ về hướng Hàn Vũ chạy thoát "Chàng đó, bắt ả về cho em, em phải chấn chỉnh ả..."

"Được rồi, ban nãy em sắp sửa hù chết cô ta rồi." Lưu Trọng Thiên phấn khích ôm Uy Thất Thất vào trong lòng, đứng lên, âu yếm nhìn nàng – người con gái chàng ngày đêm nhớ mong da diết, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.

"Cười cái gì..." Đôi tay nhỏ bé của Uy Thất Thất đánh chàng một cái, đồ khốn, nếu không phải bị mình bắt quả tang, lẽ nào chàng muốn cùng Hàn Vũ kia...

"Thất Thất, em khiến bổn vương hết hồn thật sự, sao em lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy!"

"Nếu không phải từ trên trời rơi xuống, thì sao biết được chàng đương cùng nữ nhân khác... Em không thèm để ý tới chàng nữa, hừ!" Uy Thất Thất vung nắm tay lên, chẳng kiêng nể gì, bắt đầu đánh đấm điên cuồng.

"Ngoan nào, bổn vương đâu có làm gì, là Hàn Vũ bỗng dưng xuất hiện, quấy rầy bổn vương, còn nói em bị cô ta chuốc say, em có biết bổn vương lo lắng cho em thế nào không! Nhưng mà, Thất Thất, em làm sao tới được vương phủ?"

"Em đâu có biết." Thất Thất đã tỉnh lại kha khá, giãy thoát khỏi lòng Lưu Trọng Thiên, lau chùi bụi bặm dính đầy trên mặt "Đều tại chàng cả, chàng nhìn xem, em bẩn chết đi được!"

"Phải rồi, bổn vương nhận tội, bổn vương tới hầu hạ Thất tướng quân tắm rửa!" Lưu Trọng Thiên cười xòa, hầu hạ mỹ nhân tắm táp, đây đúng là một chuyện tốt đẹp.

"Này!" Thất Thất lui về phía sau một bước, gương mặt thoáng đỏ bừng, Vương gia lại đang nói bậy bạ gì đó?

"Những lời bổn vương nói đều là thật..."

Lưu Trọng Thiên đùa giỡn nhìn Uy Thất Thất, bất kể cô xuất hiện ở đây bằng cách nào, cho dù thực sự là mơ cũng được, chàng sáp lại gần ôm mỹ nhân yêu dấu, đi về phía bồn tắm.

"Chuẩn bị nước tắm!" Lưu Trọng Thiên lớn tiếng căn dặn.

Trong phòng sóng nước miên man, sương khói mịt mờ, phía sau tấm bình phong không ngừng truyền ra giọng nói ngượng ngùng bực tức của Thất Thất... Lưu Trọng Thiên không biết vì sao lại chọc giận cô...

Sắc trời đã sáng tỏ, Hoàng thượng rốt cục cũng tỉnh ngủ, y mở choàng mắt, ngồi dậy, nữ nhân bên cạnh cũng xoay người lại, Hoàng thượng thoải mái vươn vai duỗi người, hướng tầm mắt về phía mỹ nhân trên giường, thế nhưng vừa liếc nhìn Đại Hán thiên tử đã nổi giận, nữ nhân trên giường căn bản không phải là Uy Thất Thất, nàng là một nữ nhân hoàn toàn xa lạ!

"Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử!"

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lạnh lùng quát tháo, đánh thức Ninh Vân Nhi dậy, nàng dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lại, lớn tiếng thét chói tai, nhanh chóng che tay trước ngực, lui vào trong giường, hoảng sợ nhìn Đại Hán thiên tử, nam nhân này là ai? Lưu Trọng Thiên đi đâu rồi?

Thật là một đêm xuân tình nồng ý đượm, tỉnh lại mới phát hiện nhầm giường, Hoàng thượng không trông thấy mỹ nhân Uy Thất Thất đâu, Ninh Vân Nhi cũng chẳng thấy Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên đâu, những xúc cảm mãnh liệt đêm qua đều trao nhầm cho người khác... Nhầm lẫn thái quá!

Tiểu Vu Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, sao Hoàng thượng lại tức giận như vậy, có phải Uy Thất Thất lại dùng vũ lực hay không, đây là do Hoàng thượng tự chuốc lấy phiền toái, ai bảo Hoàng thượng yêu mến dạng nữ nhân ngỗ ngược kia chứ, lại còn nôn nóng chiếm đoạt thân thể mỹ nhân nữa? Chẳng liên quan gì tới Tiểu Vu Tử hết, ngày thường Uy Thất Thất đã rất ghê gớm, không biết bây giờ sẽ trừng trị Hoàng thượng Đại Hán thế nào đây? Ha ha, có trò hay để coi rồi.

Tiểu Vu Tử vừa ló đầu vào, đã bị Hoàng thượng xách cổ lôi vào trong, chỉ vào Ninh Vân Nhi trên giường "Nói cho trẫm biết, nữ nhân này là ai?"

Là ai? Đêm qua người ở cùng với trẫm là nữ nhân nào!

"Hả?" Tiểu Vu Tử nghển cổ nhìn qua, hồn vía thiếu chút nữa bay đi mất, đây đâu phải là Uy Thất Thất, nữ nhân này? Sao lại xuất hiện ở đây, hắn cũng không nhận ra.

"Hoàng thượng, đây, đây, Tiểu Vu Tử không biết ạ, rõ ràng phải là Uy Thất Thất, tại sao? Chủ nhân, xin tha mạng!" Tiểu Vu Tử quỳ mọp xuống đất, lần này cái mạng nhỏ khó bảo toàn rồi, đây chẳng phải là tai họa từ trên trời giáng xuống hay sao?

"Cẩu nô tài!" Hoàng thượng tung một cước, hung hăng đá bay Tiểu Vu Tử, sau đó giận dữ chỉ vào nữ nhân trên giường "Uy Thất Thất đâu? Uy Thất Thất đâu? Các ngươi tùy tiện tìm nữ nhân nào đó, muốn lừa gạt trẫm có đúng không, có phải tất cả các ngươi đều muốn bị xử tử hay không!"

Ninh Vân Nhi cũng bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, một tiếng Hoàng thượng kia, đã kéo nàng trở lại với thực tại, đêm qua nam nhân kia không phải là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, mà chính là đương kim Hoàng thượng, trời ơi, Ninh Vân Nhi không màng thẹn thùng, phi thân xuống giường, quỳ dưới đất.

"Dân nữ Ninh Vân Nhi, cầu xin Hoàng thượng tha mạng!"

"Ninh Vân Nhi?" Hoàng thượng mặc y phục xong, hất mũi giày nâng cằm Ninh Vân Nhi lên, nhìn với vẻ chán ghét.

"Tiện tỳ, ngay cả trẫm cũng dám bỡn cợt!" Một tiếng tiện tỳ kia, gần như trút xuống mọi sự phẫn nộ của Hoàng thượng, nữ nhân này thật to gan, dám đánh tráo Uy Thất Thất yêu dấu của y.

"Vân Nhi không biết là Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, tha cho Vân Nhi!"

"Mặc y phục vào!"

Hoàng thượng thu chân về, ngồi trên ghế, vẻ mặt rất phẫn nộ, Ninh Vân Nhi run rẩy mặc y phục vào, không dám ngẩng đầu lên, cứ quỳ trên mặt đất, Tiểu Vu Tử cũng quỳ ngay bên cạnh, cả người run bắn, mồ hôi túa ra.

"Tiểu Vu Tử, có phải ngươi cùng nữ nhân này hợp sức để bỡn cợt trẫm đúng không!"

"Không phải ạ, Hoàng thượng, đêm qua tiểu nô tài rõ ràng trông thấy Uy Thất Thất nằm ở đây, qua một đêm sao lại thành ra thế này?"

Tiểu Vu Tử nhìn Ninh Vân Nhi, trong lòng bực bội, nếu như Hoàng thượng giận dữ đòi giết hắn, hắn sẽ phải đền mạng cùng nữ nhân này, thật sự không nghĩ ra, tại sao lại bị đánh tráo, lần này hắn đã hết sức cẩn thận rồi mà.

Ninh Vân Nhi cúi gằm mặt xuống đất, giọng nói run rẩy "Hoàng thượng, tha mạng!"

"Trẫm, hiện tại chỉ muốn biết, Uy Thất Thất đâu?"

"Ở..." Ninh Vân Nhi biết không nói không được "Ở phủ đệ của Tam vương gia!"

Hoàng thượng tức tối đứng lên, hung hăng đá Ninh Vân Nhi một cước, Ninh Vân Nhi lập tức ngồi phịch trên đất, gương mặt xanh xao, tóc tai bù xù, trong mắt Đại Hán thiên tử thoáng lộ ra vẻ uất hận, những tình cảm dạt dào đêm qua lại dành cho nữ nhân này... Càng nghĩ càng thấy tức sôi máu.

"Lưu Trọng Thiên!" Hoàng thượng lớn tiếng gầm lên "Ngang nhiên dám giở trò với trẫm, trẫm muốn giết ngươi!"


/157

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status