PHẦN 1: ĐẤU TRANH TINH THẦN
Thấm thoát cũng đã 2 tháng rồi… Một buổi tối
Reng… Reng…
-Alo… - điện thoại của Lâm
-Alo… em nè
-Em đang làm gì vậy?
-Em đang học
Anh đang rảnh hay sao mà lại gọi điện cho em?
-Ừ… anh vừa đi quay phim về
-Vậy sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi… anh nghỉ đi… em không làm phiền anh nữa…
-Không anh muốn nói chuyện để xả bớt stress sao?
-Có chuyện gì sao?
-Anh mới bị bố la xong… buồn quá đi
-Sao vậy? Anh lại làm gì phật ý bố sao?
-Ừ…
-Đừng có buồn nữa… ba la cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà… lần sau rút kinh nghiệm… đừng mắc phải sai lầm đó nữa
-Anh biết rồi… à tuần sau em có vào đây được không?
-Không được, tuần sau nữa em nhập học rồi… phải chuẩn bị nhiều thứ lắm… không đi đâu được hết
-Vậy sao… tiếc nhỉ
-Có việc gì quan trọng không?
-Tại tuần sau anh off fan, anh muốn mời em tham dự
-Tiếc quá nhỉ… em lại không đi được… để lần khác đi nha.. xin lỗi anh
-Không sao… em còn phải học mà… thôi, em học tiếp đi…
-Vâng… bye anh
Thật tình là nó muốn đi lắm đó nhưng lịch học của nó đâu có cho phép, lịch học thêm và ôn thi đã chiếm trọn cả tuần rồi, kiến thức cuối cấp thì chất núi, thời gian là vàng bạc, không thể bỏ lỡ một phút giây nào. Một bên là tình cảm anh em, một bên là việc học hành… chọn bên nào đây?
Buổi tối trước hôm off fan….
Reng…reng…reng
-Alo – nó bắt máy
-An hả… anh nè – Lâm bên kia đầu dây
-Có chuyện gì không anh?
-Em đang làm gì vậy?
-À… đương nhiên là học rồi… ngoài ra em chẳng còn việc khác đâu! – nó cười
-Vậy sao? Vậy thì không làm phiền em nữa… anh cúp máy nha – giọng Lâm có vẻ buồn
-Sao anh có vẻ buồn vậy? – nó hỏi
-Đâu có đâu… chỉ là anh hơi mệt vì chuẩn bị cho buổi họp fan ngày mai thôi mà…
-Xạo quá đi… off fan toàn là do fan với Sóng Vàng làm không à… anh có bao giờ chuẩn bị đâu
-Ơ… có… anh phải tập hát nữa mà…
-Anh định hỏi em xem có tham dự được không chứ gì? Em đi guốc vào bụng anh rồi
-Đâu có đâu… anh có bảo thế đâu… thôi em học đi nha… bố gọi anh rồi – Lâm cúp máy vội
-Em biết thừa rồi! – nó nghĩ thầm
Nó cũng buồn lắm chứ! Người anh trai mà nó yêu quý muốn nó tham gia buổi họp mặt mà nó lại không có mặt được, lòng nó cảm thấy cứ day dứt, khó chịu làm sao
Thấm thoát cũng đã 2 tháng rồi… Một buổi tối
Reng… Reng…
-Alo… - điện thoại của Lâm
-Alo… em nè
-Em đang làm gì vậy?
-Em đang học
Anh đang rảnh hay sao mà lại gọi điện cho em?
-Ừ… anh vừa đi quay phim về
-Vậy sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi… anh nghỉ đi… em không làm phiền anh nữa…
-Không anh muốn nói chuyện để xả bớt stress sao?
-Có chuyện gì sao?
-Anh mới bị bố la xong… buồn quá đi
-Sao vậy? Anh lại làm gì phật ý bố sao?
-Ừ…
-Đừng có buồn nữa… ba la cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà… lần sau rút kinh nghiệm… đừng mắc phải sai lầm đó nữa
-Anh biết rồi… à tuần sau em có vào đây được không?
-Không được, tuần sau nữa em nhập học rồi… phải chuẩn bị nhiều thứ lắm… không đi đâu được hết
-Vậy sao… tiếc nhỉ
-Có việc gì quan trọng không?
-Tại tuần sau anh off fan, anh muốn mời em tham dự
-Tiếc quá nhỉ… em lại không đi được… để lần khác đi nha.. xin lỗi anh
-Không sao… em còn phải học mà… thôi, em học tiếp đi…
-Vâng… bye anh
Thật tình là nó muốn đi lắm đó nhưng lịch học của nó đâu có cho phép, lịch học thêm và ôn thi đã chiếm trọn cả tuần rồi, kiến thức cuối cấp thì chất núi, thời gian là vàng bạc, không thể bỏ lỡ một phút giây nào. Một bên là tình cảm anh em, một bên là việc học hành… chọn bên nào đây?
Buổi tối trước hôm off fan….
Reng…reng…reng
-Alo – nó bắt máy
-An hả… anh nè – Lâm bên kia đầu dây
-Có chuyện gì không anh?
-Em đang làm gì vậy?
-À… đương nhiên là học rồi… ngoài ra em chẳng còn việc khác đâu! – nó cười
-Vậy sao? Vậy thì không làm phiền em nữa… anh cúp máy nha – giọng Lâm có vẻ buồn
-Sao anh có vẻ buồn vậy? – nó hỏi
-Đâu có đâu… chỉ là anh hơi mệt vì chuẩn bị cho buổi họp fan ngày mai thôi mà…
-Xạo quá đi… off fan toàn là do fan với Sóng Vàng làm không à… anh có bao giờ chuẩn bị đâu
-Ơ… có… anh phải tập hát nữa mà…
-Anh định hỏi em xem có tham dự được không chứ gì? Em đi guốc vào bụng anh rồi
-Đâu có đâu… anh có bảo thế đâu… thôi em học đi nha… bố gọi anh rồi – Lâm cúp máy vội
-Em biết thừa rồi! – nó nghĩ thầm
Nó cũng buồn lắm chứ! Người anh trai mà nó yêu quý muốn nó tham gia buổi họp mặt mà nó lại không có mặt được, lòng nó cảm thấy cứ day dứt, khó chịu làm sao
/48
|