Nhà Vương Hy Như ở tại Ứng Thành, là một trong những thành phố nhỏ cấp huyện đã có bề dày lịch sử mấy nghìn năm của Trung Quốc, đó hoàn toàn không phải một địa danh nổi tiếng gì, nhưng lại nổi bật bởi lịch sử lâu đời, nghe nói thành phố này được dựng nên từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Một nơi có thức ăn ngon thường sẽ có quan liên quan trực tiếp đến lịch sử, vì vậy trong miêu tả của cô ấy, miền đất này có vô số món ăn tuyệt vời và những thắng cảnh non nước đẹp tuyệt trần, điều này đối với người lớn lên tại vùng duyên hải miền Nam như Mạnh Đề có một sức hút cực kỳ mạnh mẽ.
Có niềm khao khát và chờ đợi kỳ nghỉ Tết quá mãnh liệt nên tuần thi cử không có gì vất vả. Tuy nhiên, đây là đợt nghỉ Tết nên chuyện vé tàu hỏa hơi phiền phức, kế hoạch của hai người là nếu mua vé vất vả quá thì sẽ đi máy bay về; nhưngthật may mắn khi một đồng hương nào đó của Vương Hy Như vì bận việc mà không thể về quê nên đã bán lại một chiếc vé tàu.
Sau khi chắc chắn mọi việc, Mạnh Đề vô cùng hứng khởi đi thông báo cho từng người quan tâm đến việc làm trong kỳ nghỉ Tết của cô.
Đầu tiên là thông báo với cha mẹ rằng kỳ nghỉ Tết này cô ăn Tết ở ngoài, không ngờ họ rất yên tâm. Ông bà Mạnh quen biết Vương Hy Như và vô cùng yêu thích cô gái thông minh này, Mạnh Đề đi theo về nhà cô ấy ăn Tết thật sự không có vấn đề gì.
Cúp máy rồi đi xuống lầu gõ cửa nhà họ Trịnh. Nếu cô không đến nhà Vương Hy Như thì chắc chắn sẽ đón năm mới tại đây. Nhưng kể từ buổi tối hôm bị Trịnh Bách Thường bắt gặp cảnh cô và Triệu Sơ Niên ở cạnh nhau, khi đứng trước mặt hai vị phụ huynh nhà họ Trịnh, Mạnh Đề luôn cảm thấy có chút ngượng ngập. Dù gì thì Triệu Sơ Niên cũng từng là “rể hiền” trong lòng họ, thế mà anh lại thẳng thừng từ chối Trịnh Nhược Thanh, lại còn có quan hệ phức tạp khó giải thích với cô. Còn nữa, Trịnh Hiến Văn luôn có một sự thù địch thật khó nói rõ nào đó với Triệu Sơ Niên, sở dĩ vì vậy nên cô chỉ hy vọng càng ít giao thiệp với họ càng tốt.
Cô nói tóm tắt mọi chuyện một cách đơn giản, hai vị phụ huynh nhà họ Trịnh không có ý kiến gì thêm với việc cô đến nhà bạn ăn Tết. Người có ý kiến lại chính là Trịnh Hiến Văn mới vừa sải bước đặt chân vào nhà. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau lần gặp ở nhà anh cô thấy anh trong căn nhà này.
Hỏi mọi chuyện rõ ràng xong anh liền tỏ vẻ không tán thành, thái độ kiên quyết khác thường:
– Nghìn dặm xa xôi đến nhà bạn ăn Tết mừng năm mới? Lại còn đi tròn một tháng? Suy cho cùng thì vẫn là nhà người khác, chắc chắn sẽ lạ nước lạ cái. Cha mẹ Vương Hy Như anh đã gặp rồi, rất chân thành, đúng là rất hiếu khách. Nghỉ hè đến chơi vài ngày thì được nhưng năm mới thì thật sự không phù hợp.
Lý lẽ trong đó dĩ nhiên Mạnh Đề đã từng nghĩ tới, nên vội vàng giải thích mình và cha mẹ Vương Hy Như rất thân thiết, v.v…
Trịnh Hiến Văn thay áo khoác, cầm một tờ báo trên bàn đưa cô:
– Anh đã đặt vé tham gia lễ hội băng đăng[1] và triển lãm văn vật lịch sử, không phải em rất muốn đi sao?
[1] Băng đăng: là nghệ thuật điêu khắc trên băng, khi trưng bày có kết hợp với thắp đèn, tạo nên vẻ đẹp lung linh, kì ảo
Điều anh nói đến chính là những hoạt động diễn ra ở những thành phố lân cận vào dịp năm mới, gần đây chúng được quảng cáo rầm rộ trên báo chí; nhất là triển lãm văn vật quy mô lớn lần đầu tiên, đồ triển lãm đều là bảo bối đặt dưới đáy rương của các viện bảo tàng lịch sử lớn trong toàn quốc, còn có cả những món bảo vật quốc gia và rất nhiều bảo vật ở Đôn Hoàng[2], có thể nói là rất khó khăn mới mua được một vé.
[2] Đôn Hoàng là một thị xã thuộc tỉnh Cam Túc. Một miệng núi lửa trên Sao Hỏa được đặt theo tên thị xã này, Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá.
Mạnh Đề nhìn cỗ máy được làm từ đồng thau tinh xảo trên mặt báo, cô cảm giác như trái tim mình đang bị thứ gì đó gặm cắn, có một chút dao động, sức mê hoặc thật quá mạnh mẽ, tựa như sự mê hoặc của vũ khí đối với đàn ông và quần áo đẹp với phụ nữ vậy.
Cô suy nghĩ trong vài phút một cách khó nhọc, sau đó mới hạ được quyết tâm:
– Anh Hiến Văn, em cũng rất muốn đi… Nhưng em đã đồng ý với Hy Như rồi…
Dùng cách này mà vẫn không thuyết phục được cô, Trịnh Hiến Văn hơi bất ngờ, trong thoáng chốc cơ mặt cứng đờ nhưng cuối cùng anh không nói gì nữa, chỉ bảo:
– Tình bạn của các em còn tốt hơn cả anh tưởng tượng, vậy cứ thế đi.
Sau đó Trịnh Hiến Văn không nhắc đến chuyện nghỉ Tết nữa nhưng Mạnh Đề luôn cảm thấy lòng dạ rối bời, đây là lần thứ hai cô làm trái ý anh, quả thật không thể ở lại thêm nữa, cô lấy cớ ngày mai phải thi cuối kỳ và bản thân còn phải đến lớp tự học, vội vàng chào tạm biệt anh.
Trên thực tế cô cũng đi tự học, nhưng trước đó phải đến tìm Triệu Sơ Niên, đem kế hoạch đến nhà Vương Hy Như mừng năm mới nói với anh, Triệu Sơ Niên suy nghĩ chóng vánh rồi hỏi cô:
– Nhà em ấy ở đâu?
– Nhà bạn ấy ở phía Tây Bắc của Ứng Thành ạ. – Mạnh Đề nói địa danh, nhìn dáng vẻ hơi ngỡ ngàng của anh: -Thầy Triệu, thầy không biết thành phố này ư? Đó cũng là một thành phố nổi danh trong lịch sử.
Thấy Triệu Sơ Niên chầm chậm nhướn mày, cô biết Triệu Sơ Niên định nói gì, đại khái là giống những lời của Trịnh Hiến Văn tới tám, chín phần. Dù sao khi đứng trước mặt hai người đàn ông lớn hơn mình sáu tuổi này, cô cùng lắm chỉ là một đứa em gái chẳng biết gì, chờ mong sự bảo vệ của họ mà thôi.
Nhưng câu trả lời sau đó của anh khiến cô trợn mắt.
Triệu Sơ Niên chỉ im lặng trong giây lát, nụ cười lại xuất hiện bên môi:
– Vậy cũng tốt, mừng năm mới cùng bạn bè vui lắm, em đi chơi vui vẻ nhé!
Cổ họng anh cơ bản đã khỏi hoàn toàn, giọng trầm bổng rõ ràng. Mạnh Đề mở to mắt nhìn anh một hồi rồi mới mỉm cười như bước ra khỏi giấc mộng:
– Vâng, vâng ạ. Tóm lại là, thầy Triệu, em sẽ gọi điện về chúc mừng năm mới thầy!
Trong mắt Triệu Sơ Niên tất cả đều là hình bóng cô.
– Ừ, tôi chờ em. Thi tốt nhé!
* * *
Kỳ thi trôi qua rất thuận lợi với cả Mạnh Đề và Vương Hy Như. Ngay tối hôm thi xong, hai người lên tàu ngay. Đây là lần đầu tiên cô đi tàu vào dịp Tết, sự náo nhiệt còn phiêu lưu và kích thích hơn cả cảnh thường thấy trên TV. Toa có giường nằm tốt hơn một chút, giường đối diện hình như là đồng hương của Vương Hy Như, trên suốt đường đi, mấy người thanh niên nói cười vui vẻ, đánh bài giết thời gian, không hề thấy nhàm chán, hơi hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua trong thoáng chốc.
Ứng Thành là một thành phố nhỏ bé, chỉ cần ngồi nửa giờ trên xe bus là có thể đi từ cực nam đến cực bắc thành phố, hoặc từ cực đông tới cực tây. Nhưng vì mấy năm gần đây, do tác động của việc trồng cây chắn bão cát nên công cuộc làm xanh hóa thành phố rất có hiệu quả, đường phố vô cùng sạch sẽ, đẹp đẽ.
Trong những công viên khắp đường lớn, ngõ nhỏ đâu đâu cũng trồng loại cây sồi thường xanh, khác hẳn tưởng tượng của Mạnh Đề. Hơn nữa, vì sắp đến lễ mừng năm mới nên trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn, kết hoa, chợ lớn, chợ nhỏ đều xúc tiến đủ loại hoạt động buôn bán nhộn nhịp, đoàn người sắm Tết kéo dài không thấy điểm cuối. Quan sát từ sự náo nhiệt đó, thành phố này không thua kém thành phố lớn là mấy.
Cha Vương Hy Như tới ga tàu đón hai cô, ba người bắt xe về nhà.
Cả ông Vương và bà Vương đều là công nhân bình thường, ở tại một căn hộ trong khu tập thể gần xí nghiệp. Môi trường ở đây kém hơn nhiều so với ngôi nhà mà Mạnh Đề ở trong suốt hai mươi năm gần trường đại học Bình, nhưng căn nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, để chào đón con gái và bạn của con gái, mẹ Vương Hy Như đã sớm làm xong một bàn thức ăn chờ hai người về.
Kỳ nghỉ Tết cuối cùng trong giai đoạn học đại học chính quy chính thức bắt đầu.
Vương Hy Như phát huy tới mức cao nhất vai trò của một chủ nhà, đưa cô đi hết những con đường lớn ở Ứng Thành, ăn những món quà vặt đầy màu sắc địa phương trên vỉa hè. Đặc biệt là loại bánh hồng[3] và bánh nướng[4] – đặc sản của vùng này đã hoàn toàn chiếm được sự yêu thích của cô, có thể ăn một lèo đến no căng bụng.
[3] Bánh hồng là một loại giống như quà vặt, làm từ quả hồng, ăn nhiều sẽ có hại. Người tiêu hóa không tốt hoặc thể hàn không nên ăn bánh hồng
[4] Bánh nướng là món quà vặt được lưu truyền trong dân gian ở vùng Thiểm Tây, Cam Túc, Hồ Bắc. Bánh nướng hình tròn, đường kính khoảng 1 thước, dày 1 tấc, nặng khoảng 2,5kg
Vương Hy Như trước giờ chưa từng thấy cô ăn thứ gì nhiều đáng sợ như vậy, luôn miệng khuyên nhủ:
– Bánh hồng không thể ăn nhiều, sẽ bị đau bụng đấy!
Mạnh Đề nào chịu tin, mà vẫn ăn no căng bụng, kết quả đương nhiên là gặp họa, ruột gan lộn nhào suốt một ngày.
Sau vụ việc đó đã thông minh hơn một chút.
Dù sao cũng là dịp năm mới, họ hàng nhà Vương Hy Như đông đúc, cô chú, dì cậu đếm ra không mười thì cũng phải đến tám người, hơn nữa ông bà Vương đều là con trưởng hai bên gia đình, cho nên em trai, em gái của Vương Hy Như cũng nhiều lắm.
Trong đám trẻ con học cấp một, cấp hai, cấp ba, Vương Hy Như hoàn toàn là tấm gương mẫu mực, trong đám em trai em gái ấy, người không phải con ngoan trò giỏi không thiếu. Từ trước đến giờ, thành tích học tập của cô ấy rất tốt, là tài nữ nức tiếng gần xa, cộng thêm việc lần này lấy được thư thông báo nhập học của trường đại học nổi tiếng thế giới, mọi người ai ai cũng thấy kinh ngạc nên đến tham khảo kinh nghiệm học tập, v.v… Trên cơ bản, ngoài việc ra ngoài với Mạnh Đề, thời gian còn lại hầu như đều sử dụng vào những cuộc trò chuyện với khách đến nhà chơi. Cuối cùng Mạnh Đề đã hiểu tại sao cô ấy đi làm giáo viên lại có thể dạy tốt đến thế.
Nhìn cô ấy kiên nhẫn giảng toán cho một cậu em họ lên cấp ba, rồi truyền dạy phương pháp học tập, Mạnh Đề dâng trào cảm xúc, mỉm cười với bạn:
– Thảo nào cậu có thể dạy bảo Đinh Lôi – cái tên chứa cả kho thuốc nổ trong người trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy!
Vương Hy Như hừ một tiếng:
– Đừng nhắc đến người này trước mặt tớ!
– Cứ cho là tớ không nhắc đến, có thể cậu cũng sẽ nghĩ tới mà. – Mạnh Đề nói: – Về sau, có lẽ Đinh Lôi sẽ trở thành một sự phiền toái lớn đấy!
– Đến lúc đấy rồi tính!
Trên thực tế, không cần đợi đến “về sau”, tối muộn cùng ngày Mạnh Đề nhận được điện thoại của Đinh Lôi.
Mạnh Đề bực mình không biết tại sao cậu ta lại gọi tới chỗ mình sau đó mới nhớ ra Vương Hy Như vừa về tới nhà là đổi số di động khác, còn số điện thoại cố định nhà Vương Hy Như cũng không phải thứ mà Đinh Lôi có thể tùy tiện gọi tới, nên cô trở thành lựa chọn hàng đầu của cậu ta.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đem di động chuyển cho Vương Hy Như, dùng ánh mắt hỏi bạn có muốn nhận điện hay không. Đó là thời khắc hiếm hoi không có khách trong nhà, hai cô ngồi xem phim, dù có chút bị quấy rầy nhưng Vương Hy Như vẫn nhận điện. Đinh Lôi tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc gặp mặt có thể mắng mỏ đôi ba câu, nhưng khi không thấy mặt nhau dường như sự tức giận cũng giảm đi ít nhiều.
Đinh Lôi ở đầu dây bên kia thông báo điểm số trong thi cuối kỳ của mình, Vương Hy Như rất ngạc nhiên, ngay cả cơn giận cũng tan biến gần hết, đương nhiên, đối với học sinh, họ dùng thời gian vào việc gì được phản ánh một cách rõ ràng trên điểm số.
Nhưng cô ấy chỉ nói một câu đơn giản:
– Không tồi.
Giọng Đinh Lôi vẫn mang vẻ thấp thỏm và đáng thương:
– Cô giáo Vương, em sẽ sửa chữa khuyết điểm, cô đừng giận em nữa nhé? Em sẽ không gây chuyện với bạn cô nữa đâu!
Dù sao thì cũng đã gần năm mới, tâm trạng Vương Hy Như khá tốt, quay sang nhìn Mạnh Đề đang vui vẻ ăn quà vặt, cô cũng không muốn nặng lời nên chỉ hờ hững ừm một tiếng.
Bông hoa trong lòng Đinh Lôi nở bung, liên tục a a vài tiếng, kích động đến nỗi không nói lên lời.
Vương Hy Như thở dài, nói một câu: Chuyện xưa đừng nhắc lại nữa, cậu hãy chăm chỉ học hành đi! rồi cúp máy luôn.
Ném vào miệng một miếng củ đậu, Mạnh Đề quay sang nhìn cô, hai người liếc nhau rồi cùng lắc đầu, lộ ra nụ cười chỉ có đối phương mới hiểu ý nghĩa.
Khoảng thời gian nghỉ Tết này quả là trôi qua trong vui vẻ, không cần nghĩ đến việc một mình ăn gì, làm gì. Hai bậc phụ huynh nhà họ Vương đối với vị khách là cô rất chu đáo. Chỉ cần vui vẻ đi chơi không cần lo lắng gì hết. Khách khứa đến nhà họ rất đông, Mạnh Đề vốn là con người thích náo nhiệt, ngày giao thừa trong nhà còn ồn ào hơn gấp bội, tưng bừng đến tận trời.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ trải qua một đêm giao thừa náo nhiệt như vậy ở nhà người khác.
Mới đầu năm nhà họ Vương đã về quê. Cảnh mùa đông ở thôn quê đã hoang tàn càng thêm hoang tàn hơn, ngồi trong xe bus có thể trông thấy một cái hồ với mặt nước đóng băng chạy qua, những cây bạch dương bên vỉa hè đứng thẳng tắp.
Nhà họ Vương là một đại gia đình vô cùng truyền thống, họ giữ lại không ít những phong tục tập quán từ xa xưa đặc trưng của địa phương , ví như trong tháng Giêng phải đến thăm mộ và thắp hương cho tổ tiên, v.v. Đi cùng đại gia đình nhà họ, trừ việc đôi khi gặp phải những từ địa phương khó nghe thì những điều khác đều rất thú vị.
Lúc về lại bất ngờ gặp phải trận tuyết đầu xuân mới. Hoa tuyết mịn như hoa lê khiến thành phố trở nên ảo mộng, những cây cối phía xa xa chỉ còn là thấp thoáng giống như nét đậm, nét nhạt trong bức tranh thủy mặc. Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Đề chưa từng thấy tuyết rơi thật bao giờ nên hưng phấn đến độ chẳng biết làm gì cho đúng nữa.
Tuy nhiên, dù hưng phấn đến đâu thì cũng chỉ biến mất sau vài tiếng đồng hồ. Ngồi xe bus mấy giờ liền khiến cô buồn ngủ, quyết định kéo cao cổ áo và nhắm mắt ngủ gật. Trên suốt quãng đường đi cô có tỉnh lại mấy lần nhưng chỉ kịp trông thấy tuyết rơi ngày càng dày hơn. Lần tỉnh lại cuối cùng thì được Vương Hy Như thông báo rằng đã về đến nội thành rồi chỉ hơn mười phút nữa là về đến nhà.
Dụi mắt nhìn ra cửa sổ, vì tuyết rơi nên xe đi rất chậm, cách lớp cửa sổ kính chính là hoa tuyết ngoài trời, mái nhà và mặt đất đều đã được phủ một lớp tuyết trắng xóa, người đi đường thưa thớt, bởi vậy nên bóng lưng của người mặc áo bành tô màu cà phê với vóc dáng cao gầy, dong dỏng kia càng nổi bật hơn.
Thực ra nhìn không rõ lắm nhưng hình bóng như trong bức tranh thủy mặc đó vẫn khiến Mạnh Đề giật mình trong vô thức, ngỡ ngàng đến nỗi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đầu đụng cả vào trần xe bus, ngay lập tức trước mặt xuất hiện ngàn vạn ngôi sao đang bay loạn xị.
Vương Hy Như kéo cô ngồi xuống:
– Sao thế?
– À, không sao. – Mạnh Đề lắc đầu.
– Sắp tới rồi, chuẩn bị xuống xe thôi.
Về đến nhà Mạnh Đề vẫn cứ thấy thấp thỏm không yên, mượn cớ muốn ra cửa hàng tạp hóa mua chút đồ để ra khỏi nhà. Đầu tiên cô đi xuống sân sau đó rời khỏi khu tập thể cũ kỹ, men theo đường cái tìm người.
Mới chỉ là chiều muộn nhưng vì đang trong ba ngày Tết nên hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa; tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, người đi lại trên đường rất ít. Đi suốt cả một con đường nhìn ngó khắp nơi, sự lạnh lẽo cũng nhanh chóng thẩm thấu từ gót chân lên. Mạnh Đề giận chính mình tại sao lúc ra khỏi nhà không mặc quần áo dày hơn một chút, đang định quay đầu trở về nhà họ Vương thì vừa xoay người một cái đã trông thấy người đàn ông với dáng người cao ráo đứng ở bên kia đường.
Lần này tuyệt đối không nhầm lần gì nữa. Cô ngây ra, nhưng đối phương đã bước tới đứng trước mặt cô.
Triệu Sơ Niên mặc chiếc áo bành tô màu cà phê, cả dải cúc áo mở tung hoàn toàn, bên trong là áo chui đầu hơi mỏng màu trắng, hai tay đút trong túi áo, khẽ mỉm cười đi sang đường, bước chân không nhanh không chậm tiến về phía cô, tận đến khi đã đứng trước mặt cô anh vẫn không nói năng gì, việc đầu tiên là nhẹ nhàng phủi những bông hoa tuyết đọng trên mái tóc và bờ vai cô.
Có niềm khao khát và chờ đợi kỳ nghỉ Tết quá mãnh liệt nên tuần thi cử không có gì vất vả. Tuy nhiên, đây là đợt nghỉ Tết nên chuyện vé tàu hỏa hơi phiền phức, kế hoạch của hai người là nếu mua vé vất vả quá thì sẽ đi máy bay về; nhưngthật may mắn khi một đồng hương nào đó của Vương Hy Như vì bận việc mà không thể về quê nên đã bán lại một chiếc vé tàu.
Sau khi chắc chắn mọi việc, Mạnh Đề vô cùng hứng khởi đi thông báo cho từng người quan tâm đến việc làm trong kỳ nghỉ Tết của cô.
Đầu tiên là thông báo với cha mẹ rằng kỳ nghỉ Tết này cô ăn Tết ở ngoài, không ngờ họ rất yên tâm. Ông bà Mạnh quen biết Vương Hy Như và vô cùng yêu thích cô gái thông minh này, Mạnh Đề đi theo về nhà cô ấy ăn Tết thật sự không có vấn đề gì.
Cúp máy rồi đi xuống lầu gõ cửa nhà họ Trịnh. Nếu cô không đến nhà Vương Hy Như thì chắc chắn sẽ đón năm mới tại đây. Nhưng kể từ buổi tối hôm bị Trịnh Bách Thường bắt gặp cảnh cô và Triệu Sơ Niên ở cạnh nhau, khi đứng trước mặt hai vị phụ huynh nhà họ Trịnh, Mạnh Đề luôn cảm thấy có chút ngượng ngập. Dù gì thì Triệu Sơ Niên cũng từng là “rể hiền” trong lòng họ, thế mà anh lại thẳng thừng từ chối Trịnh Nhược Thanh, lại còn có quan hệ phức tạp khó giải thích với cô. Còn nữa, Trịnh Hiến Văn luôn có một sự thù địch thật khó nói rõ nào đó với Triệu Sơ Niên, sở dĩ vì vậy nên cô chỉ hy vọng càng ít giao thiệp với họ càng tốt.
Cô nói tóm tắt mọi chuyện một cách đơn giản, hai vị phụ huynh nhà họ Trịnh không có ý kiến gì thêm với việc cô đến nhà bạn ăn Tết. Người có ý kiến lại chính là Trịnh Hiến Văn mới vừa sải bước đặt chân vào nhà. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau lần gặp ở nhà anh cô thấy anh trong căn nhà này.
Hỏi mọi chuyện rõ ràng xong anh liền tỏ vẻ không tán thành, thái độ kiên quyết khác thường:
– Nghìn dặm xa xôi đến nhà bạn ăn Tết mừng năm mới? Lại còn đi tròn một tháng? Suy cho cùng thì vẫn là nhà người khác, chắc chắn sẽ lạ nước lạ cái. Cha mẹ Vương Hy Như anh đã gặp rồi, rất chân thành, đúng là rất hiếu khách. Nghỉ hè đến chơi vài ngày thì được nhưng năm mới thì thật sự không phù hợp.
Lý lẽ trong đó dĩ nhiên Mạnh Đề đã từng nghĩ tới, nên vội vàng giải thích mình và cha mẹ Vương Hy Như rất thân thiết, v.v…
Trịnh Hiến Văn thay áo khoác, cầm một tờ báo trên bàn đưa cô:
– Anh đã đặt vé tham gia lễ hội băng đăng[1] và triển lãm văn vật lịch sử, không phải em rất muốn đi sao?
[1] Băng đăng: là nghệ thuật điêu khắc trên băng, khi trưng bày có kết hợp với thắp đèn, tạo nên vẻ đẹp lung linh, kì ảo
Điều anh nói đến chính là những hoạt động diễn ra ở những thành phố lân cận vào dịp năm mới, gần đây chúng được quảng cáo rầm rộ trên báo chí; nhất là triển lãm văn vật quy mô lớn lần đầu tiên, đồ triển lãm đều là bảo bối đặt dưới đáy rương của các viện bảo tàng lịch sử lớn trong toàn quốc, còn có cả những món bảo vật quốc gia và rất nhiều bảo vật ở Đôn Hoàng[2], có thể nói là rất khó khăn mới mua được một vé.
[2] Đôn Hoàng là một thị xã thuộc tỉnh Cam Túc. Một miệng núi lửa trên Sao Hỏa được đặt theo tên thị xã này, Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá.
Mạnh Đề nhìn cỗ máy được làm từ đồng thau tinh xảo trên mặt báo, cô cảm giác như trái tim mình đang bị thứ gì đó gặm cắn, có một chút dao động, sức mê hoặc thật quá mạnh mẽ, tựa như sự mê hoặc của vũ khí đối với đàn ông và quần áo đẹp với phụ nữ vậy.
Cô suy nghĩ trong vài phút một cách khó nhọc, sau đó mới hạ được quyết tâm:
– Anh Hiến Văn, em cũng rất muốn đi… Nhưng em đã đồng ý với Hy Như rồi…
Dùng cách này mà vẫn không thuyết phục được cô, Trịnh Hiến Văn hơi bất ngờ, trong thoáng chốc cơ mặt cứng đờ nhưng cuối cùng anh không nói gì nữa, chỉ bảo:
– Tình bạn của các em còn tốt hơn cả anh tưởng tượng, vậy cứ thế đi.
Sau đó Trịnh Hiến Văn không nhắc đến chuyện nghỉ Tết nữa nhưng Mạnh Đề luôn cảm thấy lòng dạ rối bời, đây là lần thứ hai cô làm trái ý anh, quả thật không thể ở lại thêm nữa, cô lấy cớ ngày mai phải thi cuối kỳ và bản thân còn phải đến lớp tự học, vội vàng chào tạm biệt anh.
Trên thực tế cô cũng đi tự học, nhưng trước đó phải đến tìm Triệu Sơ Niên, đem kế hoạch đến nhà Vương Hy Như mừng năm mới nói với anh, Triệu Sơ Niên suy nghĩ chóng vánh rồi hỏi cô:
– Nhà em ấy ở đâu?
– Nhà bạn ấy ở phía Tây Bắc của Ứng Thành ạ. – Mạnh Đề nói địa danh, nhìn dáng vẻ hơi ngỡ ngàng của anh: -Thầy Triệu, thầy không biết thành phố này ư? Đó cũng là một thành phố nổi danh trong lịch sử.
Thấy Triệu Sơ Niên chầm chậm nhướn mày, cô biết Triệu Sơ Niên định nói gì, đại khái là giống những lời của Trịnh Hiến Văn tới tám, chín phần. Dù sao khi đứng trước mặt hai người đàn ông lớn hơn mình sáu tuổi này, cô cùng lắm chỉ là một đứa em gái chẳng biết gì, chờ mong sự bảo vệ của họ mà thôi.
Nhưng câu trả lời sau đó của anh khiến cô trợn mắt.
Triệu Sơ Niên chỉ im lặng trong giây lát, nụ cười lại xuất hiện bên môi:
– Vậy cũng tốt, mừng năm mới cùng bạn bè vui lắm, em đi chơi vui vẻ nhé!
Cổ họng anh cơ bản đã khỏi hoàn toàn, giọng trầm bổng rõ ràng. Mạnh Đề mở to mắt nhìn anh một hồi rồi mới mỉm cười như bước ra khỏi giấc mộng:
– Vâng, vâng ạ. Tóm lại là, thầy Triệu, em sẽ gọi điện về chúc mừng năm mới thầy!
Trong mắt Triệu Sơ Niên tất cả đều là hình bóng cô.
– Ừ, tôi chờ em. Thi tốt nhé!
* * *
Kỳ thi trôi qua rất thuận lợi với cả Mạnh Đề và Vương Hy Như. Ngay tối hôm thi xong, hai người lên tàu ngay. Đây là lần đầu tiên cô đi tàu vào dịp Tết, sự náo nhiệt còn phiêu lưu và kích thích hơn cả cảnh thường thấy trên TV. Toa có giường nằm tốt hơn một chút, giường đối diện hình như là đồng hương của Vương Hy Như, trên suốt đường đi, mấy người thanh niên nói cười vui vẻ, đánh bài giết thời gian, không hề thấy nhàm chán, hơi hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua trong thoáng chốc.
Ứng Thành là một thành phố nhỏ bé, chỉ cần ngồi nửa giờ trên xe bus là có thể đi từ cực nam đến cực bắc thành phố, hoặc từ cực đông tới cực tây. Nhưng vì mấy năm gần đây, do tác động của việc trồng cây chắn bão cát nên công cuộc làm xanh hóa thành phố rất có hiệu quả, đường phố vô cùng sạch sẽ, đẹp đẽ.
Trong những công viên khắp đường lớn, ngõ nhỏ đâu đâu cũng trồng loại cây sồi thường xanh, khác hẳn tưởng tượng của Mạnh Đề. Hơn nữa, vì sắp đến lễ mừng năm mới nên trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn, kết hoa, chợ lớn, chợ nhỏ đều xúc tiến đủ loại hoạt động buôn bán nhộn nhịp, đoàn người sắm Tết kéo dài không thấy điểm cuối. Quan sát từ sự náo nhiệt đó, thành phố này không thua kém thành phố lớn là mấy.
Cha Vương Hy Như tới ga tàu đón hai cô, ba người bắt xe về nhà.
Cả ông Vương và bà Vương đều là công nhân bình thường, ở tại một căn hộ trong khu tập thể gần xí nghiệp. Môi trường ở đây kém hơn nhiều so với ngôi nhà mà Mạnh Đề ở trong suốt hai mươi năm gần trường đại học Bình, nhưng căn nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, để chào đón con gái và bạn của con gái, mẹ Vương Hy Như đã sớm làm xong một bàn thức ăn chờ hai người về.
Kỳ nghỉ Tết cuối cùng trong giai đoạn học đại học chính quy chính thức bắt đầu.
Vương Hy Như phát huy tới mức cao nhất vai trò của một chủ nhà, đưa cô đi hết những con đường lớn ở Ứng Thành, ăn những món quà vặt đầy màu sắc địa phương trên vỉa hè. Đặc biệt là loại bánh hồng[3] và bánh nướng[4] – đặc sản của vùng này đã hoàn toàn chiếm được sự yêu thích của cô, có thể ăn một lèo đến no căng bụng.
[3] Bánh hồng là một loại giống như quà vặt, làm từ quả hồng, ăn nhiều sẽ có hại. Người tiêu hóa không tốt hoặc thể hàn không nên ăn bánh hồng
[4] Bánh nướng là món quà vặt được lưu truyền trong dân gian ở vùng Thiểm Tây, Cam Túc, Hồ Bắc. Bánh nướng hình tròn, đường kính khoảng 1 thước, dày 1 tấc, nặng khoảng 2,5kg
Vương Hy Như trước giờ chưa từng thấy cô ăn thứ gì nhiều đáng sợ như vậy, luôn miệng khuyên nhủ:
– Bánh hồng không thể ăn nhiều, sẽ bị đau bụng đấy!
Mạnh Đề nào chịu tin, mà vẫn ăn no căng bụng, kết quả đương nhiên là gặp họa, ruột gan lộn nhào suốt một ngày.
Sau vụ việc đó đã thông minh hơn một chút.
Dù sao cũng là dịp năm mới, họ hàng nhà Vương Hy Như đông đúc, cô chú, dì cậu đếm ra không mười thì cũng phải đến tám người, hơn nữa ông bà Vương đều là con trưởng hai bên gia đình, cho nên em trai, em gái của Vương Hy Như cũng nhiều lắm.
Trong đám trẻ con học cấp một, cấp hai, cấp ba, Vương Hy Như hoàn toàn là tấm gương mẫu mực, trong đám em trai em gái ấy, người không phải con ngoan trò giỏi không thiếu. Từ trước đến giờ, thành tích học tập của cô ấy rất tốt, là tài nữ nức tiếng gần xa, cộng thêm việc lần này lấy được thư thông báo nhập học của trường đại học nổi tiếng thế giới, mọi người ai ai cũng thấy kinh ngạc nên đến tham khảo kinh nghiệm học tập, v.v… Trên cơ bản, ngoài việc ra ngoài với Mạnh Đề, thời gian còn lại hầu như đều sử dụng vào những cuộc trò chuyện với khách đến nhà chơi. Cuối cùng Mạnh Đề đã hiểu tại sao cô ấy đi làm giáo viên lại có thể dạy tốt đến thế.
Nhìn cô ấy kiên nhẫn giảng toán cho một cậu em họ lên cấp ba, rồi truyền dạy phương pháp học tập, Mạnh Đề dâng trào cảm xúc, mỉm cười với bạn:
– Thảo nào cậu có thể dạy bảo Đinh Lôi – cái tên chứa cả kho thuốc nổ trong người trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy!
Vương Hy Như hừ một tiếng:
– Đừng nhắc đến người này trước mặt tớ!
– Cứ cho là tớ không nhắc đến, có thể cậu cũng sẽ nghĩ tới mà. – Mạnh Đề nói: – Về sau, có lẽ Đinh Lôi sẽ trở thành một sự phiền toái lớn đấy!
– Đến lúc đấy rồi tính!
Trên thực tế, không cần đợi đến “về sau”, tối muộn cùng ngày Mạnh Đề nhận được điện thoại của Đinh Lôi.
Mạnh Đề bực mình không biết tại sao cậu ta lại gọi tới chỗ mình sau đó mới nhớ ra Vương Hy Như vừa về tới nhà là đổi số di động khác, còn số điện thoại cố định nhà Vương Hy Như cũng không phải thứ mà Đinh Lôi có thể tùy tiện gọi tới, nên cô trở thành lựa chọn hàng đầu của cậu ta.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đem di động chuyển cho Vương Hy Như, dùng ánh mắt hỏi bạn có muốn nhận điện hay không. Đó là thời khắc hiếm hoi không có khách trong nhà, hai cô ngồi xem phim, dù có chút bị quấy rầy nhưng Vương Hy Như vẫn nhận điện. Đinh Lôi tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc gặp mặt có thể mắng mỏ đôi ba câu, nhưng khi không thấy mặt nhau dường như sự tức giận cũng giảm đi ít nhiều.
Đinh Lôi ở đầu dây bên kia thông báo điểm số trong thi cuối kỳ của mình, Vương Hy Như rất ngạc nhiên, ngay cả cơn giận cũng tan biến gần hết, đương nhiên, đối với học sinh, họ dùng thời gian vào việc gì được phản ánh một cách rõ ràng trên điểm số.
Nhưng cô ấy chỉ nói một câu đơn giản:
– Không tồi.
Giọng Đinh Lôi vẫn mang vẻ thấp thỏm và đáng thương:
– Cô giáo Vương, em sẽ sửa chữa khuyết điểm, cô đừng giận em nữa nhé? Em sẽ không gây chuyện với bạn cô nữa đâu!
Dù sao thì cũng đã gần năm mới, tâm trạng Vương Hy Như khá tốt, quay sang nhìn Mạnh Đề đang vui vẻ ăn quà vặt, cô cũng không muốn nặng lời nên chỉ hờ hững ừm một tiếng.
Bông hoa trong lòng Đinh Lôi nở bung, liên tục a a vài tiếng, kích động đến nỗi không nói lên lời.
Vương Hy Như thở dài, nói một câu: Chuyện xưa đừng nhắc lại nữa, cậu hãy chăm chỉ học hành đi! rồi cúp máy luôn.
Ném vào miệng một miếng củ đậu, Mạnh Đề quay sang nhìn cô, hai người liếc nhau rồi cùng lắc đầu, lộ ra nụ cười chỉ có đối phương mới hiểu ý nghĩa.
Khoảng thời gian nghỉ Tết này quả là trôi qua trong vui vẻ, không cần nghĩ đến việc một mình ăn gì, làm gì. Hai bậc phụ huynh nhà họ Vương đối với vị khách là cô rất chu đáo. Chỉ cần vui vẻ đi chơi không cần lo lắng gì hết. Khách khứa đến nhà họ rất đông, Mạnh Đề vốn là con người thích náo nhiệt, ngày giao thừa trong nhà còn ồn ào hơn gấp bội, tưng bừng đến tận trời.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ trải qua một đêm giao thừa náo nhiệt như vậy ở nhà người khác.
Mới đầu năm nhà họ Vương đã về quê. Cảnh mùa đông ở thôn quê đã hoang tàn càng thêm hoang tàn hơn, ngồi trong xe bus có thể trông thấy một cái hồ với mặt nước đóng băng chạy qua, những cây bạch dương bên vỉa hè đứng thẳng tắp.
Nhà họ Vương là một đại gia đình vô cùng truyền thống, họ giữ lại không ít những phong tục tập quán từ xa xưa đặc trưng của địa phương , ví như trong tháng Giêng phải đến thăm mộ và thắp hương cho tổ tiên, v.v. Đi cùng đại gia đình nhà họ, trừ việc đôi khi gặp phải những từ địa phương khó nghe thì những điều khác đều rất thú vị.
Lúc về lại bất ngờ gặp phải trận tuyết đầu xuân mới. Hoa tuyết mịn như hoa lê khiến thành phố trở nên ảo mộng, những cây cối phía xa xa chỉ còn là thấp thoáng giống như nét đậm, nét nhạt trong bức tranh thủy mặc. Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Đề chưa từng thấy tuyết rơi thật bao giờ nên hưng phấn đến độ chẳng biết làm gì cho đúng nữa.
Tuy nhiên, dù hưng phấn đến đâu thì cũng chỉ biến mất sau vài tiếng đồng hồ. Ngồi xe bus mấy giờ liền khiến cô buồn ngủ, quyết định kéo cao cổ áo và nhắm mắt ngủ gật. Trên suốt quãng đường đi cô có tỉnh lại mấy lần nhưng chỉ kịp trông thấy tuyết rơi ngày càng dày hơn. Lần tỉnh lại cuối cùng thì được Vương Hy Như thông báo rằng đã về đến nội thành rồi chỉ hơn mười phút nữa là về đến nhà.
Dụi mắt nhìn ra cửa sổ, vì tuyết rơi nên xe đi rất chậm, cách lớp cửa sổ kính chính là hoa tuyết ngoài trời, mái nhà và mặt đất đều đã được phủ một lớp tuyết trắng xóa, người đi đường thưa thớt, bởi vậy nên bóng lưng của người mặc áo bành tô màu cà phê với vóc dáng cao gầy, dong dỏng kia càng nổi bật hơn.
Thực ra nhìn không rõ lắm nhưng hình bóng như trong bức tranh thủy mặc đó vẫn khiến Mạnh Đề giật mình trong vô thức, ngỡ ngàng đến nỗi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đầu đụng cả vào trần xe bus, ngay lập tức trước mặt xuất hiện ngàn vạn ngôi sao đang bay loạn xị.
Vương Hy Như kéo cô ngồi xuống:
– Sao thế?
– À, không sao. – Mạnh Đề lắc đầu.
– Sắp tới rồi, chuẩn bị xuống xe thôi.
Về đến nhà Mạnh Đề vẫn cứ thấy thấp thỏm không yên, mượn cớ muốn ra cửa hàng tạp hóa mua chút đồ để ra khỏi nhà. Đầu tiên cô đi xuống sân sau đó rời khỏi khu tập thể cũ kỹ, men theo đường cái tìm người.
Mới chỉ là chiều muộn nhưng vì đang trong ba ngày Tết nên hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa; tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, người đi lại trên đường rất ít. Đi suốt cả một con đường nhìn ngó khắp nơi, sự lạnh lẽo cũng nhanh chóng thẩm thấu từ gót chân lên. Mạnh Đề giận chính mình tại sao lúc ra khỏi nhà không mặc quần áo dày hơn một chút, đang định quay đầu trở về nhà họ Vương thì vừa xoay người một cái đã trông thấy người đàn ông với dáng người cao ráo đứng ở bên kia đường.
Lần này tuyệt đối không nhầm lần gì nữa. Cô ngây ra, nhưng đối phương đã bước tới đứng trước mặt cô.
Triệu Sơ Niên mặc chiếc áo bành tô màu cà phê, cả dải cúc áo mở tung hoàn toàn, bên trong là áo chui đầu hơi mỏng màu trắng, hai tay đút trong túi áo, khẽ mỉm cười đi sang đường, bước chân không nhanh không chậm tiến về phía cô, tận đến khi đã đứng trước mặt cô anh vẫn không nói năng gì, việc đầu tiên là nhẹ nhàng phủi những bông hoa tuyết đọng trên mái tóc và bờ vai cô.
/44
|