Mạnh Đề người đẫm mồ hôi giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Ngồi đờ đẫn trên giường một lúc ý thức mới chậm chạp quay về, túm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường nhìn thoáng qua, thấm thoắt đã hơn bảy rưỡi. Cô nhớ ra hôm nay mình có môn học tiết một lập tức luống cuống chạy đi thay quần áo, động tác quá vội vàng, lúc vơ quần áo thì trông thấy quyển “Nhà trọ” đã bị rơi xuống đất từ bao giờ. Cô đau lòng nhặt lấy, đặt ngay ngắn lên giường rồi chạy ào vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thật quá lợi hại, trong quyển tiểu thuyết này chắc chắn có cất giấu một thứ rượu nguyên chất nào đó, lần đầu tiên đọc không có cảm giác gì, lần thứ hai như bị thôi miên, chi tiết chân thực quá mức, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như rắn bò kia, còn bản thân cô thì lòng vòng mãi trong con hẻm đó, không thể thoát ra được.
Giờ này đương nhiên không thể ngồi lại ăn sáng gì nữa, ngay cả việc đặt bánh mì và sữa trong tủ lạnh vào lò vi sóng hâm nóng cũng quá xa xỉ. Cô chỉ kịp vớ lược chải đầu, xách cặp và chạy ra cửa mà thôi.
Chạy vội vàng xuống dưới sân, đúng lúc chạm mặt Trịnh Hiến Văn dậy sớm đi chạy bộ về. Trịnh Hiến Văn mặt mày sảng khoái, phấn chấn nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cô vội vã chào anh một tiếng rồi mở khóa xe, thầm nghĩ thanh mai trúc mã ở gần nhà nhau cũng có điểm không tốt, bộ dạng quần áo lôi thôi lếch thếch, vội vội vàng vàng nào của mình cũng đã từng bị anh bắt gặp, cho nên không còn cảm thấy xấu hổ gì nữa.
Cô dắt xe chuẩn bị nhảy lên đạp đi thì Trịnh Hiến Văn dùng một tay ngăn cô lại, mắc túi sữa đậu nành và xôi lên ghi đông xe đạp của cô một cách chuẩn xác, dặn cô:
– Mang đến lớp ăn, đừng nhịn đói, đau bụng đấy!
Khoảnh khắc này hệt như lúc nhỏ vậy. Anh chiếu cố cô đã thành thói quen, cô cũng đã quen đón nhận một cách vô cùng tự nhiên.
Mạnh Đề dĩ nhiên sẽ không khách sáo với anh, vâng một tiếng cực kỳ ngắn gọn rồi đạp xe đi. Gió thổi trên người, dìu dịu lành lạnh, rất thoải mái.
Vương Hy Như đã ngồi ở vị trí cố định của hai cô từ lâu, không phải ngồi đầu, cũng không phải ngồi cuối, vị trí vô cùng có lợi, cô nhanh nhẹn lẻn đến ngồi cạnh bạn, chuông vào lớp vừa vặn reo lên. Học hành chú tâm khiến giờ học trôi đi rất nhanh, tiết một nhanh chóng kết thúc, Vương Hy Như nhìn bộ dạng không chú ý gì đến hình tượng mà phồng miệng uống một ngụm sữa đậu nành rất to và ngon lành ăn hết cả một nắm xôi to, chỉ mỉm cười:
– Hiếm lắm mới thấy cậu mang đồ đến lớp ăn nhỉ?
– Tớ cũng đâu muốn thế, anh Hiến Văn cho tớ đấy!
Vương Hy Như nhoẻn cười:
– Mới vừa về nước mà tình cảm của hai người đã tăng vọt nhanh chóng rồi à?
– Tuyệt đối không phải! – Mạnh Đề kích động, suýt nữa phun cả hớp sữa đậu nành trong miệng ra: – Chúng tớ vẫn thế thôi mà!
Vương Hy Như lắc đầu:
– Đừng kích động, chú ý hình tượng. Dù gì cậu cũng là đệ nhất mỹ nữ khoa mình, nhân vật của công chúng, đừng làm khoa mình mất thể diện!
– Con gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết! – Mạnh Đề vô cùng hào sảng xua xua tay, ý bảo cô phải quay lại phía sau: – Chu Minh, lại chuyện gì nữa?
Chu Minh là lớp trưởng lớp này, cũng là một thành viên chủ chốt của hội sinh viên khoa Toán, là người phụ trách việc liên lạc, báo tin cho tất cả các sinh viên của khoa Toán năm thứ tư, đối với Mạnh Đề và Vương Hy Như, sự xuất hiện của cậu thường gắn liền với lao động và đi làm cu li. Quả nhiên, Chu Minh hắng giọng mấy cái rồi bắt đầu lên tiếng: Cuối tuần này tân sinh viên tiến hành nhập học, cần có một đội ngũ sinh viên đến đón người mới, mong hai vị sư tỷ giỏi giang, xinh đẹp có thể gia nhập đội ngũ tiếp sinh của khoa Toán, hai người xinh đẹp thế này không làm mặt tiền cũng phí.
Mạnh Đề không hiểu:
– Mấy năm trước bảo bọn tớ đi còn có thể hiểu được, bây giờ chúng tớ đã năm thứ tư rồi mà. Bọn năm ha, năm ba để làm gì hả? Tớ đã định cuối tuần này rảnh rỗi đi dạo chợ sách rồi, Hy Như còn phải đi làm, càng không thể đi được!
Chu Minh biết Mạnh Đề là người dễ mềm lòng, nên anh chàng thở dài:
– Mạnh tiểu thư, sách đâu có chân mà chạy mất, đúng không nào? Cuối tuần sau hẵng đi mua sách. Đi tiếp sinh không vất vả đâu, không cần lúc nào cũng ở đó, cậu ló cái mặt đến là được rồi.
Mạnh Đề ngẫm nghĩ một lát, đúng là không có lý do gì hợp lý để từ chối cả, thôi thì đành phải “không có trâu bắt chó đi cày” vậy. Dù sao cô cũng rất yêu mến khoa toán của trường đại học Bình, những việc có thể làm trong khả năng của mình cũng không nên từ chối nữa. Huống hồ là việc đi tiếp sinh này, khi còn nhỏ cô thường chạy lòng vòng quanh trường, thấy người ta đi tiếp sinh cũng mơ ước mình lớn nhanh để giống người ta, đi thêm một lần nữa cũng chẳng vấn đề gì. Điều duy nhất ngoài dự kiến là, hình như ông trời luôn muốn đối nghịch với sinh viên mới hay sao mà thời tiết khô nóng khác thường, hai ngày cuối thu rồi mà nắng nóng lại quay trở lại. Sáng sớm và chiều muộn còn đỡ, buổi trưa không cần bàn cãi, chính là rang người trong chảo nóng, ai cũng hận không thể nhảy lên.
Đương nhiên, nóng bức chỉ là một mặt; đôi khi nam sinh không ở đó, con gái cũng phải dẫn đường, còn phải liên tục trả lời đủ mọi loại câu hỏi bất ngờ, kỳ quái của phụ huynh và sinh viên. Chỉ một dịp cuối tuần mà ai ai cũng mất nước nghiêm trọng nhưng đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách vinh quang, đám sinh viên mới này đều rất nhớ một sư tỷ năm thứ tư xinh đẹp, người đẹp như ngọc như lan, tính cách dịu dàng chu đáo, rất tận tụy, sau đó tất cả các thông tin về cô nhanh chóng lan đến mọi ngõ ngách trong khoa.
Mạnh Đề hoàn toàn không biết sau dịp tiếp sinh đó mình lại trở thành tấm gương để người người học tập, chạng vạng ngày chủ nhật cuối cùng cũng kiếm được cớ để chuồn mất, chạy về tắm rửa sạch sẽ rồi thỏa thích nằm trên giường ngủ mất. Giao tiếp với người khác đúng là rất mệt mỏi, giao tiếp trong thời tiết khắc nghiệt này càng là một loại hành hạ đau khổ hơn.
Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi tối, cô lờ đờ rời khỏi phòng ngủ đi vào bếp chuẩn bị tìm món gì đó có thể ăn được, Vương Hy Như mệt mỏi gõ cửa, cô ấy đi dạy cả ngày trời, về đến kí túc xá thì bình nước nóng lại bị hỏng nên đành đến nhà cô tắm nhờ. Mạnh Đề đương nhiên vô cùng chào đón, tranh thủ lúc Vương Hy Như tắm đã gọi đồ ăn bên ngoài.
Đồ ăn bên ngoài cô gọi khá ngon, Vương Hy Như tắm táp xong cũng thấy phấn chấn hơn, hai người ngồi trong phòng khách ăn xong cơm, Mạnh Đề dọn bàn rồi nhấc thử cặp sách của bạn lên, nặng quá, suýt nữa sái cả tay, cô lắc đầu, nói:
– Cậu đừng làm mình mệt mỏi quá, vừa đi học lại vừa viết luận văn, sao có thể kiêm nhiều chuyện như thế? Tớ nghĩ thôi đã thấy xót xa!
– Không sao… – Vương Hy Như rút một quyển sách từ cặp ra đọc, ánh nhìn hoàn toàn chăm chú trên trang sách, nhìn càng rạng rỡ hơn: – Những lúc cực khổ hơn thế tớ đã trải qua rồi.
Điều này không sai. Mạnh Đề đã quen Vương Hy Như được ba năm, những điều khác không dám nói bừa nhưng nghị lực của cô nàng thật sự khiến người ta bái phục. Để thực hiện mơ ước được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ba năm nay hầu như ngày nào cô ấy cũng dậy sớm hơn người khác nửa tiếng, đứng trong vườn hoa sân trường luyện tập từ đơn tiếng Anh, nghe CD điều chỉnh phát âm. Bảng thành tích cao của cô là hoàn toàn có thể lý giải.
Hai người chiếm trọn chiếc sofa trong phòng khách, Vương Hy Như chuyển chủ đề, trêu cô:
– À này, lúc tớ về mấy cô gái ở ký túc vẫn đang xì xào về cậu đấy. Họ bảo cậu ngày càng cao giá, trong hai ngày cậu đi tiếp sinh, không ít em trai khóa dưới đang hỏi thăm cậu khắp nơi đấy!
Vương Hy Như – cô gái này, chuyện học tập là hạng nhất, nói đến buôn chuyện vỉa hè cũng không thua một nữ sinh nào, Mạnh Đề nghe xong chỉ biết cười:
– Cậu nghe được ở đâu?
– Cậu không ở kí túc đương nhiên không biết, nhưng tớ đã ở đó mấy năm rồi, có gì tớ không biết chứ? – Vương Hy Như cười khanh khách: – Nói thật, Mạnh Đề à bốn năm đại học, cậu càng lớn càng xinh xắn. Ai ai cũng nhận ra điều này. Năm thứ nhất cậu còn hơi mập mạp giống trẻ con nhưng bây giờ đúng là mỹ nhân như ngọc.
Mạnh Đề sờ má, không thể tin nổi:
– Thật á?
– Tớ là người khen bừa khen bãi sao hả? – Vương Hy Như dùng ánh mắt nhìn thật kỹ quan sát cô, tay chỉ lên bức ảnh gia đình to đùng treo chính giữa phòng khách, – Tự cậu nhìn xem bản thân mình bây giờ và trước kia khác nhau nhường nào? Nhưng, càng lớn càng không thấy giống…
Cô ấy nói chậm dần rồi dừng hẳn, Mạnh Đề muốn truy hỏi tiếp, đang định lên tiếng thì bị sự xuất hiện của Trịnh Hiến Văn cắt đứt. Anh xách một miếng dưa hấu và mấy túi quà vặt đứng ở cửa, Mạnh Đề vừa vui vừa ngạc nhiên, lập tức mời anh vào nhà.
Trịnh Hiến Văn thảy hai túi vào trong tay cô:
– Mẹ anh định bảo em xuống nhà ăn dưa hấu nhưng anh nghĩ em đi tiếp sinh phơi nắng cả một ngày trời chắc là không muốn đi đâu nên mang lên đây cho em. Dưa hấu lạnh đấy, để trong tủ lạnh nửa ngày.
Lời này đúng là ấm áp đến tận xương tủy, Mạnh Đề cảm động đến rớt nước mắt gật đầu lia lịa:
– Cảm ơn anh Hiến Văn, phiền anh quá!
Ngoài dưa hấu trong túi còn có đủ loại trái cây, khế, quýt và một vài quả gì đó màu đỏ đỏ mà cô không biết tên. Trịnh Hiến Văn nói:
– Trông thích không? Những thứ này đều là bạn cha anh đưa con tới nhập học mang đặc sản ở quê tới đấy, người ta bảo rất ngon, anh ăn cũng thấy ngon.
– Vâng, em đi rửa đã. Anh Hiến Văn ở lại ăn với tụi em nhé!
Cô quay người lại, thấy Vương Hy Như đang ôm sách như bảo bối, bó gối ngồi trên sofa, khóe môi rúm lại cố nén cười. Mạnh Đề thấy ý cười trong mắt bạn đã sâu thấy đáy, một tia bất đắc dĩ nhỏ nhoi xẹt qua, nhanh chóng giới thiệu hai người cho nhau rồi ôm dưa hấu chạy vào nhà bếp, đem dao xắt nhỏ.
Vương Hy Như vô cùng am hiểu đạo lý “im lặng là vàng”, thản nhiên liếc nhìn Trịnh Hiến Văn một cái, khí chất và bề ngoài của người đàn ông trẻ tuổi này đúng là tiêu chuẩn nghìn năm khó kiếm, thảo nào Mạnh Đề yêu thầm anh chàng này nhiều năm như vậy.
Cô gật nhẹ đầu:
– Chào anh ạ.
Cô gái trước mặt dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo, thấp thoáng lộ ra vẻ thông minh, Trịnh Hiến Văn ngồi xuống, trả lời bằng nụ cười đẹp không chê vào đâu được:
– Em là bạn học của Tiểu Đề sao? Cũng học khoa Toán hả?
– Chúng em vốn còn là bạn cùng phòng nữa. – Vương Hy Như tiện tay đặt sách của mình lên bàn trà
Trịnh Hiến Văn thấy quyển sách tiếng Anh trên bàn trà có phần quen thuộc, trước đây, khi ra nước ngoài anh cũng đã phải học quyển sách nhập môn này nên hỏi rất tự nhiên: – Em định ra nước ngoài sao?
– Em quyết định rồi ạ. Em cũng đã gửi nhiều thư xin nhập học đến nhiều trường nhưng chưa có hồi âm gì. Nói chung là còn phải chờ vận may nữa. Em nghe nói anh… Em cũng gọi anh là anh Hiến Văn giống Mạnh Đề được chứ ạ?
– Dĩ nhiên là được. – Trịnh Hiến Văn nói: – Nghe nói gì?
– Em nghe nói anh vừa từ nước ngoài về, muốn hỏi anh một chút, lúc anh xin học ở nước ngoài có kinh nghiệm gì không ạ?
Hoàn cảnh của Trịnh Hiến Văn là được cử đi học, tình huống không giống Vương Hy Như lắm, chỉ là quen thêm được nhiều người, trước sau biết được nhiều điều, đương nhiên cũng có thể bày cho vài kinh nghiệm.
Mạnh Đề bổ dưa xong đi ra thấy hai người trong phòng khách tuy vừa quen biết nhưng đã sôi nổi trò chuyện về vấn đề xuất ngoại. Trên mặt Trịnh Hiến Văn là nụ cười thường trực, hoàn toàn là vẻ hận không thể nói hết, dốc hết kinh nghiệm bản thân, còn Vương Hy Như thì nghe chăm chú, hình như đang cố gắng tiêu hóa. Mạnh Đề bưng đĩa hoa quả đứng chờ một hồi lâu ở cạnh bàn, thấy hai người đã gần nói chuyện xong mới bước tới.
Ba người ăn dưa hấu, Mạnh Đề giơ tay bấm điều khiển mở TV, Trịnh Hiến Văn thực ra đã ăn dưa ở nhà mình rồi nên chỉ ăn hai miếng là thôi. Anh ngồi cạnh Mạnh Đề, thuận tay lấy mấy cuốn truyện đặt trên bàn, xoa bìa sách, giật mình:
– Không ngờ em vẫn đọc tiểu thuyết của Phạm Dạ. Bây giờ ngay cả nội dung quyển này nói về cái gì anh cũng quên sạch rồi.
Mạnh Đề xé giấy ăn lau tay xong mới nói:
– Em vẫn rất thích, xem trăm lần vẫn chưa chán.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với tiểu thuyết của Phạm Dạ chính là nhờ món quà sinh nhật mười lăm tuổi Trịnh Hiến Văn tặng cô, được đặt cùng một hộp kẹo. Nhưng người tặng cô đã sớm không còn mê mẩn còn cô mãi mà không thể thoát ra khỏi quá khứ, trong mắt người ngoài đó chỉ là một thứ ngốc nghếch hết thuốc chữa mà thôi.
Cô ngồi suy nghĩ miên man, Trịnh Hiến Văn chuyển sang đề tài khác:
– Bạn em định ra nước ngoài, em thấy sao? Thành tích của em không phải cũng tốt lắm sao?
Mạnh Đề gặm một miếng dưa hấu, trả lời:
– Em chắc chắn sẽ không xuất ngoại.
Mặc dù cô trả lời rất nhanh nhưng ngữ điệu vững vàng, tuyệt đối không phải ý nghĩ nhất thời. Trịnh Hiến Văn hỏi:
– Tại sao?
– Nguyên nhân rất nhiều… Ừm, một phần là vì cha mẹ em. – Mạnh Đề ném vỏ dưa xuống, xé thêm một tờ giấy ăn lau tay và miệng: – Anh em đã ở nước ngoài, nếu em cũng đi thì ai chăm sóc cha mẹ em lúc già cả đây? Nếu họ ốm đau thì phải làm sao?
– Em đi không phải là không về nữa, không phải anh cũng về rồi sao?
Mạnh Đề phản bác:
– Thế nhưng cha mẹ em đã lớn tuổi rồi, lúc em không ở nhà nhỡ có chuyện gì thì sao? Anh Hiến Văn, anh cũng biết đấy, dòng máu nhà em đặc biệt, trong nước chỉ còn mình em. Em không chịu đựng được cái nếu như đó. Học hành, tu dưỡng bản thân ở đâu cũng có thể làm tốt. Kể cả không tốt bằng nước ngoài, không phải em còn có cô bạn Vương Hy Như này hay sao? Cô ấy sẽ giúp đỡ em, phải không?
Vương Hy Như đã sớm coi mình là một gốc cây câm điếc không tham gia vào câu chuyện của hai người, nhưng giờ đây cô bạn lên tiếng rất đúng lúc:
– Nếu có ngày đó, đương nhiên tớ sẽ làm vậy.
Đó cũng là một cách giải quyết, Trịnh Hiến Văn nghe xong cảm thấy rất yên tâm, cả người đều thấy thoải mái hơn, nói:
– Vậy thì được rồi. Anh ủng hộ em. A Đề, dù em quyết định thế nào anh đều ủng hộ.
Mạnh Đề bất giác mỉm cười, nghiêng sang nhìn anh:
– Anh Hiến Văn, ngày mai anh bắt đầu đi làm đúng không? Không biết anh đã quen với hoàn cảnh công việc trong nước chưa?
Trịnh Hiến Văn cười thành tiếng:
– Đừng lo cho anh!
Thật ra, Mạnh Đề chắc chắn không lo gì cho anh. Trong ấn tượng của cô, Trịnh Hiến Văn trước nay chưa bao giờ là người khiến người khác lo lắng, còn cô, trong mấy ngày kế tiếp công việc quá bận rộn, đến nỗi không có thời gian mà hỏi chuyện của người khác nữa.
(Thân gửi bạn nào đó hỏi truyện của Phạm Dạ có thật không? Mình xin trả lời là không có nhé, tác giả này cũng là 1 nhân vật trong truyện, còn cụ thể hồi sau sẽ rõ. Truyện rất dài, các bạn cứ bình tĩnh. Nhưng xin đảm bảo là truyện hay!!!)
Ngồi đờ đẫn trên giường một lúc ý thức mới chậm chạp quay về, túm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường nhìn thoáng qua, thấm thoắt đã hơn bảy rưỡi. Cô nhớ ra hôm nay mình có môn học tiết một lập tức luống cuống chạy đi thay quần áo, động tác quá vội vàng, lúc vơ quần áo thì trông thấy quyển “Nhà trọ” đã bị rơi xuống đất từ bao giờ. Cô đau lòng nhặt lấy, đặt ngay ngắn lên giường rồi chạy ào vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thật quá lợi hại, trong quyển tiểu thuyết này chắc chắn có cất giấu một thứ rượu nguyên chất nào đó, lần đầu tiên đọc không có cảm giác gì, lần thứ hai như bị thôi miên, chi tiết chân thực quá mức, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như rắn bò kia, còn bản thân cô thì lòng vòng mãi trong con hẻm đó, không thể thoát ra được.
Giờ này đương nhiên không thể ngồi lại ăn sáng gì nữa, ngay cả việc đặt bánh mì và sữa trong tủ lạnh vào lò vi sóng hâm nóng cũng quá xa xỉ. Cô chỉ kịp vớ lược chải đầu, xách cặp và chạy ra cửa mà thôi.
Chạy vội vàng xuống dưới sân, đúng lúc chạm mặt Trịnh Hiến Văn dậy sớm đi chạy bộ về. Trịnh Hiến Văn mặt mày sảng khoái, phấn chấn nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cô vội vã chào anh một tiếng rồi mở khóa xe, thầm nghĩ thanh mai trúc mã ở gần nhà nhau cũng có điểm không tốt, bộ dạng quần áo lôi thôi lếch thếch, vội vội vàng vàng nào của mình cũng đã từng bị anh bắt gặp, cho nên không còn cảm thấy xấu hổ gì nữa.
Cô dắt xe chuẩn bị nhảy lên đạp đi thì Trịnh Hiến Văn dùng một tay ngăn cô lại, mắc túi sữa đậu nành và xôi lên ghi đông xe đạp của cô một cách chuẩn xác, dặn cô:
– Mang đến lớp ăn, đừng nhịn đói, đau bụng đấy!
Khoảnh khắc này hệt như lúc nhỏ vậy. Anh chiếu cố cô đã thành thói quen, cô cũng đã quen đón nhận một cách vô cùng tự nhiên.
Mạnh Đề dĩ nhiên sẽ không khách sáo với anh, vâng một tiếng cực kỳ ngắn gọn rồi đạp xe đi. Gió thổi trên người, dìu dịu lành lạnh, rất thoải mái.
Vương Hy Như đã ngồi ở vị trí cố định của hai cô từ lâu, không phải ngồi đầu, cũng không phải ngồi cuối, vị trí vô cùng có lợi, cô nhanh nhẹn lẻn đến ngồi cạnh bạn, chuông vào lớp vừa vặn reo lên. Học hành chú tâm khiến giờ học trôi đi rất nhanh, tiết một nhanh chóng kết thúc, Vương Hy Như nhìn bộ dạng không chú ý gì đến hình tượng mà phồng miệng uống một ngụm sữa đậu nành rất to và ngon lành ăn hết cả một nắm xôi to, chỉ mỉm cười:
– Hiếm lắm mới thấy cậu mang đồ đến lớp ăn nhỉ?
– Tớ cũng đâu muốn thế, anh Hiến Văn cho tớ đấy!
Vương Hy Như nhoẻn cười:
– Mới vừa về nước mà tình cảm của hai người đã tăng vọt nhanh chóng rồi à?
– Tuyệt đối không phải! – Mạnh Đề kích động, suýt nữa phun cả hớp sữa đậu nành trong miệng ra: – Chúng tớ vẫn thế thôi mà!
Vương Hy Như lắc đầu:
– Đừng kích động, chú ý hình tượng. Dù gì cậu cũng là đệ nhất mỹ nữ khoa mình, nhân vật của công chúng, đừng làm khoa mình mất thể diện!
– Con gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết! – Mạnh Đề vô cùng hào sảng xua xua tay, ý bảo cô phải quay lại phía sau: – Chu Minh, lại chuyện gì nữa?
Chu Minh là lớp trưởng lớp này, cũng là một thành viên chủ chốt của hội sinh viên khoa Toán, là người phụ trách việc liên lạc, báo tin cho tất cả các sinh viên của khoa Toán năm thứ tư, đối với Mạnh Đề và Vương Hy Như, sự xuất hiện của cậu thường gắn liền với lao động và đi làm cu li. Quả nhiên, Chu Minh hắng giọng mấy cái rồi bắt đầu lên tiếng: Cuối tuần này tân sinh viên tiến hành nhập học, cần có một đội ngũ sinh viên đến đón người mới, mong hai vị sư tỷ giỏi giang, xinh đẹp có thể gia nhập đội ngũ tiếp sinh của khoa Toán, hai người xinh đẹp thế này không làm mặt tiền cũng phí.
Mạnh Đề không hiểu:
– Mấy năm trước bảo bọn tớ đi còn có thể hiểu được, bây giờ chúng tớ đã năm thứ tư rồi mà. Bọn năm ha, năm ba để làm gì hả? Tớ đã định cuối tuần này rảnh rỗi đi dạo chợ sách rồi, Hy Như còn phải đi làm, càng không thể đi được!
Chu Minh biết Mạnh Đề là người dễ mềm lòng, nên anh chàng thở dài:
– Mạnh tiểu thư, sách đâu có chân mà chạy mất, đúng không nào? Cuối tuần sau hẵng đi mua sách. Đi tiếp sinh không vất vả đâu, không cần lúc nào cũng ở đó, cậu ló cái mặt đến là được rồi.
Mạnh Đề ngẫm nghĩ một lát, đúng là không có lý do gì hợp lý để từ chối cả, thôi thì đành phải “không có trâu bắt chó đi cày” vậy. Dù sao cô cũng rất yêu mến khoa toán của trường đại học Bình, những việc có thể làm trong khả năng của mình cũng không nên từ chối nữa. Huống hồ là việc đi tiếp sinh này, khi còn nhỏ cô thường chạy lòng vòng quanh trường, thấy người ta đi tiếp sinh cũng mơ ước mình lớn nhanh để giống người ta, đi thêm một lần nữa cũng chẳng vấn đề gì. Điều duy nhất ngoài dự kiến là, hình như ông trời luôn muốn đối nghịch với sinh viên mới hay sao mà thời tiết khô nóng khác thường, hai ngày cuối thu rồi mà nắng nóng lại quay trở lại. Sáng sớm và chiều muộn còn đỡ, buổi trưa không cần bàn cãi, chính là rang người trong chảo nóng, ai cũng hận không thể nhảy lên.
Đương nhiên, nóng bức chỉ là một mặt; đôi khi nam sinh không ở đó, con gái cũng phải dẫn đường, còn phải liên tục trả lời đủ mọi loại câu hỏi bất ngờ, kỳ quái của phụ huynh và sinh viên. Chỉ một dịp cuối tuần mà ai ai cũng mất nước nghiêm trọng nhưng đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách vinh quang, đám sinh viên mới này đều rất nhớ một sư tỷ năm thứ tư xinh đẹp, người đẹp như ngọc như lan, tính cách dịu dàng chu đáo, rất tận tụy, sau đó tất cả các thông tin về cô nhanh chóng lan đến mọi ngõ ngách trong khoa.
Mạnh Đề hoàn toàn không biết sau dịp tiếp sinh đó mình lại trở thành tấm gương để người người học tập, chạng vạng ngày chủ nhật cuối cùng cũng kiếm được cớ để chuồn mất, chạy về tắm rửa sạch sẽ rồi thỏa thích nằm trên giường ngủ mất. Giao tiếp với người khác đúng là rất mệt mỏi, giao tiếp trong thời tiết khắc nghiệt này càng là một loại hành hạ đau khổ hơn.
Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi tối, cô lờ đờ rời khỏi phòng ngủ đi vào bếp chuẩn bị tìm món gì đó có thể ăn được, Vương Hy Như mệt mỏi gõ cửa, cô ấy đi dạy cả ngày trời, về đến kí túc xá thì bình nước nóng lại bị hỏng nên đành đến nhà cô tắm nhờ. Mạnh Đề đương nhiên vô cùng chào đón, tranh thủ lúc Vương Hy Như tắm đã gọi đồ ăn bên ngoài.
Đồ ăn bên ngoài cô gọi khá ngon, Vương Hy Như tắm táp xong cũng thấy phấn chấn hơn, hai người ngồi trong phòng khách ăn xong cơm, Mạnh Đề dọn bàn rồi nhấc thử cặp sách của bạn lên, nặng quá, suýt nữa sái cả tay, cô lắc đầu, nói:
– Cậu đừng làm mình mệt mỏi quá, vừa đi học lại vừa viết luận văn, sao có thể kiêm nhiều chuyện như thế? Tớ nghĩ thôi đã thấy xót xa!
– Không sao… – Vương Hy Như rút một quyển sách từ cặp ra đọc, ánh nhìn hoàn toàn chăm chú trên trang sách, nhìn càng rạng rỡ hơn: – Những lúc cực khổ hơn thế tớ đã trải qua rồi.
Điều này không sai. Mạnh Đề đã quen Vương Hy Như được ba năm, những điều khác không dám nói bừa nhưng nghị lực của cô nàng thật sự khiến người ta bái phục. Để thực hiện mơ ước được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ba năm nay hầu như ngày nào cô ấy cũng dậy sớm hơn người khác nửa tiếng, đứng trong vườn hoa sân trường luyện tập từ đơn tiếng Anh, nghe CD điều chỉnh phát âm. Bảng thành tích cao của cô là hoàn toàn có thể lý giải.
Hai người chiếm trọn chiếc sofa trong phòng khách, Vương Hy Như chuyển chủ đề, trêu cô:
– À này, lúc tớ về mấy cô gái ở ký túc vẫn đang xì xào về cậu đấy. Họ bảo cậu ngày càng cao giá, trong hai ngày cậu đi tiếp sinh, không ít em trai khóa dưới đang hỏi thăm cậu khắp nơi đấy!
Vương Hy Như – cô gái này, chuyện học tập là hạng nhất, nói đến buôn chuyện vỉa hè cũng không thua một nữ sinh nào, Mạnh Đề nghe xong chỉ biết cười:
– Cậu nghe được ở đâu?
– Cậu không ở kí túc đương nhiên không biết, nhưng tớ đã ở đó mấy năm rồi, có gì tớ không biết chứ? – Vương Hy Như cười khanh khách: – Nói thật, Mạnh Đề à bốn năm đại học, cậu càng lớn càng xinh xắn. Ai ai cũng nhận ra điều này. Năm thứ nhất cậu còn hơi mập mạp giống trẻ con nhưng bây giờ đúng là mỹ nhân như ngọc.
Mạnh Đề sờ má, không thể tin nổi:
– Thật á?
– Tớ là người khen bừa khen bãi sao hả? – Vương Hy Như dùng ánh mắt nhìn thật kỹ quan sát cô, tay chỉ lên bức ảnh gia đình to đùng treo chính giữa phòng khách, – Tự cậu nhìn xem bản thân mình bây giờ và trước kia khác nhau nhường nào? Nhưng, càng lớn càng không thấy giống…
Cô ấy nói chậm dần rồi dừng hẳn, Mạnh Đề muốn truy hỏi tiếp, đang định lên tiếng thì bị sự xuất hiện của Trịnh Hiến Văn cắt đứt. Anh xách một miếng dưa hấu và mấy túi quà vặt đứng ở cửa, Mạnh Đề vừa vui vừa ngạc nhiên, lập tức mời anh vào nhà.
Trịnh Hiến Văn thảy hai túi vào trong tay cô:
– Mẹ anh định bảo em xuống nhà ăn dưa hấu nhưng anh nghĩ em đi tiếp sinh phơi nắng cả một ngày trời chắc là không muốn đi đâu nên mang lên đây cho em. Dưa hấu lạnh đấy, để trong tủ lạnh nửa ngày.
Lời này đúng là ấm áp đến tận xương tủy, Mạnh Đề cảm động đến rớt nước mắt gật đầu lia lịa:
– Cảm ơn anh Hiến Văn, phiền anh quá!
Ngoài dưa hấu trong túi còn có đủ loại trái cây, khế, quýt và một vài quả gì đó màu đỏ đỏ mà cô không biết tên. Trịnh Hiến Văn nói:
– Trông thích không? Những thứ này đều là bạn cha anh đưa con tới nhập học mang đặc sản ở quê tới đấy, người ta bảo rất ngon, anh ăn cũng thấy ngon.
– Vâng, em đi rửa đã. Anh Hiến Văn ở lại ăn với tụi em nhé!
Cô quay người lại, thấy Vương Hy Như đang ôm sách như bảo bối, bó gối ngồi trên sofa, khóe môi rúm lại cố nén cười. Mạnh Đề thấy ý cười trong mắt bạn đã sâu thấy đáy, một tia bất đắc dĩ nhỏ nhoi xẹt qua, nhanh chóng giới thiệu hai người cho nhau rồi ôm dưa hấu chạy vào nhà bếp, đem dao xắt nhỏ.
Vương Hy Như vô cùng am hiểu đạo lý “im lặng là vàng”, thản nhiên liếc nhìn Trịnh Hiến Văn một cái, khí chất và bề ngoài của người đàn ông trẻ tuổi này đúng là tiêu chuẩn nghìn năm khó kiếm, thảo nào Mạnh Đề yêu thầm anh chàng này nhiều năm như vậy.
Cô gật nhẹ đầu:
– Chào anh ạ.
Cô gái trước mặt dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo, thấp thoáng lộ ra vẻ thông minh, Trịnh Hiến Văn ngồi xuống, trả lời bằng nụ cười đẹp không chê vào đâu được:
– Em là bạn học của Tiểu Đề sao? Cũng học khoa Toán hả?
– Chúng em vốn còn là bạn cùng phòng nữa. – Vương Hy Như tiện tay đặt sách của mình lên bàn trà
Trịnh Hiến Văn thấy quyển sách tiếng Anh trên bàn trà có phần quen thuộc, trước đây, khi ra nước ngoài anh cũng đã phải học quyển sách nhập môn này nên hỏi rất tự nhiên: – Em định ra nước ngoài sao?
– Em quyết định rồi ạ. Em cũng đã gửi nhiều thư xin nhập học đến nhiều trường nhưng chưa có hồi âm gì. Nói chung là còn phải chờ vận may nữa. Em nghe nói anh… Em cũng gọi anh là anh Hiến Văn giống Mạnh Đề được chứ ạ?
– Dĩ nhiên là được. – Trịnh Hiến Văn nói: – Nghe nói gì?
– Em nghe nói anh vừa từ nước ngoài về, muốn hỏi anh một chút, lúc anh xin học ở nước ngoài có kinh nghiệm gì không ạ?
Hoàn cảnh của Trịnh Hiến Văn là được cử đi học, tình huống không giống Vương Hy Như lắm, chỉ là quen thêm được nhiều người, trước sau biết được nhiều điều, đương nhiên cũng có thể bày cho vài kinh nghiệm.
Mạnh Đề bổ dưa xong đi ra thấy hai người trong phòng khách tuy vừa quen biết nhưng đã sôi nổi trò chuyện về vấn đề xuất ngoại. Trên mặt Trịnh Hiến Văn là nụ cười thường trực, hoàn toàn là vẻ hận không thể nói hết, dốc hết kinh nghiệm bản thân, còn Vương Hy Như thì nghe chăm chú, hình như đang cố gắng tiêu hóa. Mạnh Đề bưng đĩa hoa quả đứng chờ một hồi lâu ở cạnh bàn, thấy hai người đã gần nói chuyện xong mới bước tới.
Ba người ăn dưa hấu, Mạnh Đề giơ tay bấm điều khiển mở TV, Trịnh Hiến Văn thực ra đã ăn dưa ở nhà mình rồi nên chỉ ăn hai miếng là thôi. Anh ngồi cạnh Mạnh Đề, thuận tay lấy mấy cuốn truyện đặt trên bàn, xoa bìa sách, giật mình:
– Không ngờ em vẫn đọc tiểu thuyết của Phạm Dạ. Bây giờ ngay cả nội dung quyển này nói về cái gì anh cũng quên sạch rồi.
Mạnh Đề xé giấy ăn lau tay xong mới nói:
– Em vẫn rất thích, xem trăm lần vẫn chưa chán.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với tiểu thuyết của Phạm Dạ chính là nhờ món quà sinh nhật mười lăm tuổi Trịnh Hiến Văn tặng cô, được đặt cùng một hộp kẹo. Nhưng người tặng cô đã sớm không còn mê mẩn còn cô mãi mà không thể thoát ra khỏi quá khứ, trong mắt người ngoài đó chỉ là một thứ ngốc nghếch hết thuốc chữa mà thôi.
Cô ngồi suy nghĩ miên man, Trịnh Hiến Văn chuyển sang đề tài khác:
– Bạn em định ra nước ngoài, em thấy sao? Thành tích của em không phải cũng tốt lắm sao?
Mạnh Đề gặm một miếng dưa hấu, trả lời:
– Em chắc chắn sẽ không xuất ngoại.
Mặc dù cô trả lời rất nhanh nhưng ngữ điệu vững vàng, tuyệt đối không phải ý nghĩ nhất thời. Trịnh Hiến Văn hỏi:
– Tại sao?
– Nguyên nhân rất nhiều… Ừm, một phần là vì cha mẹ em. – Mạnh Đề ném vỏ dưa xuống, xé thêm một tờ giấy ăn lau tay và miệng: – Anh em đã ở nước ngoài, nếu em cũng đi thì ai chăm sóc cha mẹ em lúc già cả đây? Nếu họ ốm đau thì phải làm sao?
– Em đi không phải là không về nữa, không phải anh cũng về rồi sao?
Mạnh Đề phản bác:
– Thế nhưng cha mẹ em đã lớn tuổi rồi, lúc em không ở nhà nhỡ có chuyện gì thì sao? Anh Hiến Văn, anh cũng biết đấy, dòng máu nhà em đặc biệt, trong nước chỉ còn mình em. Em không chịu đựng được cái nếu như đó. Học hành, tu dưỡng bản thân ở đâu cũng có thể làm tốt. Kể cả không tốt bằng nước ngoài, không phải em còn có cô bạn Vương Hy Như này hay sao? Cô ấy sẽ giúp đỡ em, phải không?
Vương Hy Như đã sớm coi mình là một gốc cây câm điếc không tham gia vào câu chuyện của hai người, nhưng giờ đây cô bạn lên tiếng rất đúng lúc:
– Nếu có ngày đó, đương nhiên tớ sẽ làm vậy.
Đó cũng là một cách giải quyết, Trịnh Hiến Văn nghe xong cảm thấy rất yên tâm, cả người đều thấy thoải mái hơn, nói:
– Vậy thì được rồi. Anh ủng hộ em. A Đề, dù em quyết định thế nào anh đều ủng hộ.
Mạnh Đề bất giác mỉm cười, nghiêng sang nhìn anh:
– Anh Hiến Văn, ngày mai anh bắt đầu đi làm đúng không? Không biết anh đã quen với hoàn cảnh công việc trong nước chưa?
Trịnh Hiến Văn cười thành tiếng:
– Đừng lo cho anh!
Thật ra, Mạnh Đề chắc chắn không lo gì cho anh. Trong ấn tượng của cô, Trịnh Hiến Văn trước nay chưa bao giờ là người khiến người khác lo lắng, còn cô, trong mấy ngày kế tiếp công việc quá bận rộn, đến nỗi không có thời gian mà hỏi chuyện của người khác nữa.
(Thân gửi bạn nào đó hỏi truyện của Phạm Dạ có thật không? Mình xin trả lời là không có nhé, tác giả này cũng là 1 nhân vật trong truyện, còn cụ thể hồi sau sẽ rõ. Truyện rất dài, các bạn cứ bình tĩnh. Nhưng xin đảm bảo là truyện hay!!!)
/44
|