Đầu óc Mạnh Đề trống rỗng, gót chân vô thức di chuyển lùi về sau một bước. Khi đứng vững thì nhịp thở mới trở lại bình thường, coi như không có chuyện gì mạnh dạn ngẩng đầu lên, lần cố gắng bình tĩnh này của cô giống hệt như một người đeo mặt nạ. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu ấm, sáng sủa, nụ cười dịu dàng, rất lễ phép: “Thầy Triệu, sao thầy lại ở đây ạ?”
Triệu Sơ Niên lúc mới vén rèm lên thật không ngờ người đứng bên ngoài là Mạnh Đề, đương nhiên vô cùng kinh ngạc, nét mặt chân thành đến mức khiến người khác cảm động: “Mạnh Đề, em cũng đi dạo chợ sách đấy à? Đúng là chân trời góc bể nơi nào cũng có thể gặp quân vương, thật khéo!”
Đúng là khéo thật, Mạnh Đề mím môi rồi bật cười, ông chũ cửa tiệm phía sau nói to: “Đúng rồi, tiểu cô nương, anh ta chính là người cũng thích mua quyển sách của cô đấy!”
Dòng cảm xúc ngờ vực chảy thẳng lên đầu, hóa người hai người đều hướng về cùng một quyển sách,họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Triệu Sơ Niên gật đầu rồi lại lắc, không ngừng cảm khái: “Tôi thấy bất ngờ quá, hoàn toàn không ngờ cô gái trông thấy quyển sách kia trước tôi lại chính là em!”
Khóe môi Mạnh Đề hơi nhướn lên, tuy người trước mặt cô là thầy giáo nhưng cô cũng tuyệt đối không thể từ bỏ quyển “Bụi trần” kia được. Nhìn khuôn mặt đang há miệng, như cười như không của Triệu Sơ Niên, cô dừng lại một hồi mới nói: “Thầy Triệu, thầy đừng chờ mong em tự giác bỏ cuộc. Quyển sách đó là em thấy trước, chính tay em lôi nó ra từ hòm sách cũ kia!” Nói đoạn cô còn tự giơ tay ra, “Thầy xem trên tay em bây giờ vẫn còn bụi này, nói tóm lại là tuyệt đối không thể nhường cho thầy được. Đương nhiên, cho thầy mượn đi photo thì không thành vấn đề.”
“Đó thật là một đề nghị rất tốt, nhưng mà…” Triệu Sơ Niên thấy vẻ mặt cô càng ngày càng trở nên nghiêm túc thì cười lên rồi nói hết câu: “Thêm một điều kiện nữa được không?”
“Gì ạ?” Mạnh Đề căng thẳng nhìn anh, rất sợ một điều kiện kiểu “cắt đất đền tiền”.
“Tôi có thể mượn em quyển sách đó để đọc bất cứ lúc nào, được không?” Triệu Sơ Niên cười, “Bảo đảm sẽ không làm hỏng!”
“Thầy nói thật chứ?” Mạnh Đề hỏi lại, kỳ vòng của Triệu Sơ Niên với quyển sách kia tuyệt đối không thấp hơn cô, vốn còn tưởng là phải nói hết nước hết cái, trong bụng đã chứa đầy đủ mọi loại kịch bản kết quả lại được giải quyết dễ dàng như thế. Khác biệt quá lớn, cô chớp mắt mấy cái tỏ vẻ khó tin: “Chuyện đơn giản đó đương nhiên không thành vấn đề!”
“Nếu em đã thích, tôi dùng cách nào cũng chẳng thể tranh giành với em được!”
Câu nói đó vô cùng chân thành, Mạnh Đề quay đi, nói thầm: thế thì thầy còn bàn điều kiện với em làm gì?
Hai người quay lại tiệm sách kia, đây là điều thuận lợi không gì sánh được. Mạnh Đề trả tiền, không ngại quyển sách bám đầy bụi mà ôm chặt vào ngực mình, rồi chậm rãi thở phào một hơi.
Ánh mắt chủ tiệm sách đảo qua đảo lại trên hai người: “Thấy hai người trò chuyện rất lâu, hóa ra là quen nhau. Thảo nào đều cùng thích quyển sách đó, đúng là có duyên phận, hai người cũng coi là tri kỷ đấy nhỉ?”
Mạnh Đề tán thành: “Nói vậy cũng không sai.”
Triệu Sơ Niên không nói gì chỉ mỉm cười: “Đi thôi.”
Xe đạp của Mạnh Đề dựng ngay ngoài cửa hiệu sách, vì quá sốt ruột nên quên cả rút chìa khóa xe, chìa khóa vẫn còn lủng lẳng trên ổ khóa, lóe sáng cực kỳ chói mắt. Lúc thấy vậy, Mạnh Đề mới cảm thấy sợ hãi. Triệu Sơ Niên nói “Lần sau cẩn thận một chút!” rồi đi lên phía trước dắt xe cô đi, ý bảo cô hãy đi bên cạnh anh, hai người chậm rãi rời khỏi đó.
“Vẫn còn giận sao? Hai tuần trước tôi có hẹn em ra ngoài mà sao không chịu đến?”
“Sao ạ? Em giận thầy?”
Mạnh Đề càng nghĩ càng không hiểu, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra tại sao anh lại đề cập đến chuyện “giận thầy”, nửa ngày mới nhớ ra sự không thoải mái nho nhỏ buổi tối hôm đó, vội vàng lên tiếng phủ nhận. Thời gian này thỉnh thoảng Triệu Sơ Niên cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho cô, hẹn cô ra ngoài hoặc mời cô đi ăn, Mạnh Đề đôi khi cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng lịch dạy của anh rất kín, giống hệt như sinh viên đại học chẳng mấy khi có thời gian rảnh, từ thứ hai đến thứ sáu đều bận rộn trong trường, sao có thời gian rảnh rỗi mà hẹn cô nhỉ?
Nhưng đề tài kia khiến cô bận tối mắt cho nên đối với những lời mời đều từ chối như một thứ bản năng, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói nhiều. Triệu Sơ Niên hẳn đã nhận thấy sự không nhẫn nại của cô nên không nói thêm gì, thông thường sau khi nói một câu “Vậy em cứ bận đi” là sẽ không nói tiếp nữa. Những việc nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, Mạnh Đề vô cùng hổ thẹn, cô đành kể rõ ràng vấn đề với đề tài của mình.
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế! Mượn được máy tính là tốt rồi”
Sáng nay lúc từ lúc thức dậy đến giờ Mạnh Đề luôn cảm thấy hôm nay đúng là ngày may mắn của mình, chìm đắm trong niềm vui mượn được máy tính và mua được sách, nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, cô liền đem chuyện máy tính ba hoa khoác lác với đối phương, Triệu Sơ Niên chỉ mỉm cười, cuối cùng mới nói: “Tôi biết rồi.”
Mạnh Đề bấy giờ mới nhớ ra Triệu Sơ Niên là người có cả bằng đại học về kỹ thuật phần mềm và vi điện tử, cô đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi, nhất thời như quả bóng bay xẹp hơi, cười gượng hai tiếng: “Haha, đúng thế ạ.”
Lúc này đã gần đến trưa, Triệu Sơ Niên nhìn bầu trời rồi nói: “Chúng ta không nói đến chuyện cỗ máy tính đáng sợ kia nữa được không? Vì sao em liều mạng muốn mua quyển “Bụi trần” này đến thế?”
Mạnh Đề hiếm lắm mới gặp được một tri kỷ liền hứng phấn nói một tràng: “Đây là sách của tác giả Phạm Dạ mà em thích nhất, nghe nói Khô Hòe chính là bút danh của ông. Thời gian trước em vô tình thấy có người nhắc đến cuốn sách này, cho nên hôm nay mới đến đây tìm truyện của ông!”
Thật không hổ là tiến sĩ khoa Văn, nếu đổi lại là người khác nghe được tin này chắc chắn sẽ cảm thấy mở rộng tầm mắt, nhưng mí mắt anh không hề động đậy, chỉ gật nhẹ đầu: “Ừm, Khô Hòe đích thực là bút danh của ông. Nhưng hầu như không mấy người biết chuyện này. Đó là lời trong “Thủ ký đọc sách”, tôi nhớ cuốn tạp chí đó chỉ xuất bản nửa năm rồi dừng hẳn, không ngờ em cũng biết, đúng là trùng hợp trong trùng hợp nhỉ?”
Mạnh Đề kích động hơn anh nhiều, giơ tay nắm lấy măng séc tay áo anh: “Ngay cả bác Trịnh cũng không biết quan hệ giữa Khô Hòe và Phạm Dạ thế mà thầy lại biết? Lẽ nào thầy cũng thích tác giả này giống em? Thầy từng tìm hiểu về ông ấy bao giờ chưa? Ông ấy còn có tác phẩm nào nữa ạ? Bây giờ em như đang mò kim dưới đáy bể vậy, tìm hết mọi ngóc ngách tác phẩm của ông ấy, nhưng ngoại trừ quyển “Quán trọ” và quyển sách trong tay lúc này, em chẳng tìm được gì khác nữa.”
Cô nói một tràng, nhìn qua thì đúng là đang phát tiết những nỗi bực tức tích tụ bao nhiêu năm qua mà chưa tìm thấy nơi bộc phát. Triệu Sơ Niên thuận thế cầm luôn bàn tay đang níu lấy măng séc áo anh, mềm mại và đẹp đẽ, dường như là không sờ thấy khớp xương. Anh yên lặng nghe cô nói, gương mặt luôn thường trực nụ cười nhìn cô một hồi rồi sau đó mới nói: “Em nói nhiều như vậy bắt tôi trả lời hết thế nào đây? Hiểu biết của tôi với Phạm Dạ có cảnh giới nhất định, có lẽ là nhiều hơn em một chút, tích cóp rất nhiều tư liệu có liên quan đến ông ấy, sách của ông ấy tôi cũng cố hết khả năng để tìm kiếm.”
Hai mắt Mạnh Đề tỏa sáng, đột nhiên rút tay mình ra từ bàn tay anh mà chuyển sang ôm lấy cánh tay anh, dường như còn muốn nhào cả lên người anh: “Thầy… thầy có tư liệu gì?”
Triệu Sơ Niên đứng như trời trồng nhưng nụ cười vẫn không đổi: “Những tiểu thuyết dưới bút danh Phạm Dạ không khó tìm, tôi đoán em đã có hết, nhưng mục đích sưu tập của tôi là không cần xuất bản, những phiên bản khác nhau cũng đều muốn có hết; tiểu thuyết dưới bút danh Khô Hòe, dù chỉ được xuất bản lần đầu tôi cũng thu gom được ba cuốn. Nếu như tính cả quyển sách đang ở trên tay em thì là cuốn thứ tư.”
Đúng là cao thủ trong cao thủ, Mạnh Đề cảm thấy mình chỉ còn đủ sức than thở mà thôi, hoàn toàn được mở mắt. Mắt cô vốn đã to tròn, lại còn trợn lên trông thật không khác gì hai quả mơ châu Âu, bàng hoàng nhìn Triệu Sơ Niên, đôi đồng tử như sơn rực sáng, một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng.
“Vậy thì… Thầy Triệu…” Mạnh Đề ngập ngừng muốn trao đổi với anh: “Thì ra thầy còn thích ông ấy hơn cả em, hơn nữa thầy cũng đã sưu tập được nhiều sách như vậy, thế mà em còn ra tay cướp sách của thầy đúng là mất mặt quá đi mất. Thế này đi, thầy chờ em đi photo một bản sau đó em sẽ trả lại quyển “Bụi trần” này cho thầy.”
Triệu Sơ Niên cuối cùng không thể nhịn được nữa, dùng chân đỡ xe đạp, buông tay đang giữ xe xoa lên đầu cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã bằng lòng tặng tôi quyển sách này. Nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa.”
Mạnh Đề “A” lên một tiếng rồi nói: “Sách ở chỗ thầy, em có thể mượn xem được không?”
“Em muốn xem lúc nào cũng được, xem luôn hôm nay cũng không vấn đề gì.”
Máu toàn thân sôi trào nơi huyết quản, có một cảm giác thiêu đốt kịch liệt, Mạnh Đề túm chặt lấy cánh tay Triệu Sơ Niên: “Hôm nay ạ? Vâng. Vâng. Đi luôn, đi luôn ạ.”
Nhìn dáng vẻ kích động đến mức này của cô Triệu Sơ Niên có chút ngỡ ngàng, nhìn cô một lúc, “Sắp trưa đến nơi rồi, bây giờ mua thức ăn về nấu cơm cũng không kịp nữa, chúng ta ăn ở ngoài rồi về được không? Tôi mời.”
“Được, được ạ.” Mạnh Đề liên tục gật đầu, “Có người mời ăn, đương nhiên là tốt không thể tốt hơn.”
Triệu Sơ Niên ngồi lên xe đạp, gật đầu với Mạnh Đề, “Đầu tiên chúng ta về trường cất xe đạp của em rồi đi ăn, sau đó về nhà tôi. Tôi thấy xe em rất chắc chắn, chở hai người chắc không vấn đề gì.”
Mạnh Đề nhảy lên yên sau, nắm lấy vạt áo Triệu Sơ Niên từ phía sau. Triệu Sơ Niên đạp xe, rất nhanh đã ra khỏi chợ sách, rẽ vào đường cái lớn đi về phía trường học. Gió mang theo hơi nước thổi trên mặt, ánh nắng mặt trời chạy theo họ, cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi như ẩn như hiện đằng sau chiếc áo sơmi trắng, dường như còn có thể trông thấy từng đường cong, dẻo dai và nóng bỏng.
Hai người về trường, liền phóng xe đạp thẳng vào sân đến tận khu giảng đường mới dừng xe. Những nhóm sinh tốp năm tốp ba bước ra từ phòng học đi về phía căn tin, hơi do dự, Triệu Sơ Niên là thầy giáo của cô, vẻ ngoài quá tuyệt vời… nghe nói, tuy anh mới đến đại học Bình chưa đầy một tháng nhưng hầu như ai trong trường cũng biết anh, một phần vì anh dạy ba môn tự chọn nên sinh viên của anh rải rác trong tất cả các khoa và tất cả các khóa (các khóa là sinh viên năm nhất, năm hai…)… ăn cơm cùng anh trong căn tin, độ hot có thể dự đoán được.
Thực ra căn bản chưa cần đến căn tin, bây giờ hai người vẫn chỉ đang đứng trên đường mà đã có người để ý rồi. Triệu Sơ Niên cười khan, tay anh tìm tay cô, kéo cô ra khỏi cổng trường.
Mạnh Đề không hiểu gì: “Ơ, thầy làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ mời cơm em trong căn tin?”
“Em nghĩ như thế thật đấy, không thì chúng ta đi đâu?”
Triệu Sơ Niên cảm nhận độ ấm của bàn tay cô, cùng lúc đó một thứ hà khắc, mất tự nhiên cũng ào tới, anh xoa nhẹ đầu cô, nở nụ cười quen thuộc: “Đi theo tôi là được rồi.”
Dung mạo chói lóa biết bao! Đối nghịch như ánh nắng mặt trời với băng tuyết vậy, từng sợi từng sợi hòa tan trên tóc mai anh.
(Send to all my reader:
Hôm nay viết tâm thư cho mọi người đây. Dạo này bị buồn vì nhiều chuyện, chuyện nhà, chuyện cửa linh tinh và cả chuyện về niềm ham mê của mình nữa. Chuyện là thế này: Mình đang cố gắng sửa lại văn phong, cố dịch cho thuần Việt và dễ hiểu nhất, đồng thời cố dùng cách nói ngắn gọn, dễ hiểu và sát bản gốc nhất. Mình không phải dân Văn hay chuyên ngữ nên chuyện này tương đối khó khăn, mất khá nhiều thời gian nên yêu cầu 1 ngày 2 chap của các bạn chắc mình không đáp ứng được.
Hiện giờ mình đã dịch xong 21 chương của bộ này, cả truyện là 67 chương nên nếu không được sự ủng hộ của mọi người chắc mình không thể nào làm hết được, vẫn biết thế là không có trách nhiệm với các bạn nhưng mình tin trong bể truyện đầy rẫy tràn ngập như bây giờ để từ bỏ một cuốn truyện và quay sang đọc truyện khác là điều rất dễ dàng. Truyện nào cũng thế, phải từ 30% truyện đổ về sau mới mong có biến cố hay tình yêu nồng thắm hay cuốn hút được, việc mọi người không ủng hộ trong những chap đầu là dễ hiểu, nhưng các bạn có từng nghĩ những chap đầu mới cần đến sự ủng hộ của mọi người nhất? Đầu xuôi đuôi lọt mà, mới ngay từ đầu đã không được ủng hộ thì nào có hứng thú làm tiếp? Mình dịch truyện đơn giản chỉ để cho bản thân mình đọc trước, mình đã đọc xong bộ truyện nên hoàn toàn có thể thôi không dịch nữa, nhưng liệu có làm thế được không khi có nhiều bạn cũng theo dõi truyện của mình mỗi ngày?
Các bạn muốn đọc truyện hấp dẫn ngay từ đầu, ai cũng muốn thế hết, nhưng để tìm được một câu chuyện như vậy trong trăm nghìn câu chuyện có phải chuyện dễ không? Các bạn có nhận ra là những truyện dài đặc biệt là thanh xuân vườn trường thường rất nhàm ban đầu và càng về sau mới càng hút không? Dĩ nhiên, hút ở đây là chỉ hút theo tốc độ chậm, diễn biến chậm và chẳng giật gân cho lắm! Còn nếu các bạn lấy ví dụ về truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn, Diệp Lạc Vô Tâm hay các tác giả nổi tiếng thì xin thưa, truyện đó đâu có dịch theo kiểu ngày nào cũng có truyện đọc và free như thế này.
Xin lỗi vì đã lảm nhảm nhiều mất thời gian của các bạn. Mục đích chính của tâm thư là thế này: có thể đăng xong 20 chap của truyện này mình sẽ cân nhắc đến truyện có nên dịch tiếp nữa hay không, vì làm gần xong mà không đăng nữa thì phí lắm. Kể cũng lạ, hơn 1000 lượt view mà chỉ có 8 cmt, tính cả của hôm qua là sao?
Triệu Sơ Niên lúc mới vén rèm lên thật không ngờ người đứng bên ngoài là Mạnh Đề, đương nhiên vô cùng kinh ngạc, nét mặt chân thành đến mức khiến người khác cảm động: “Mạnh Đề, em cũng đi dạo chợ sách đấy à? Đúng là chân trời góc bể nơi nào cũng có thể gặp quân vương, thật khéo!”
Đúng là khéo thật, Mạnh Đề mím môi rồi bật cười, ông chũ cửa tiệm phía sau nói to: “Đúng rồi, tiểu cô nương, anh ta chính là người cũng thích mua quyển sách của cô đấy!”
Dòng cảm xúc ngờ vực chảy thẳng lên đầu, hóa người hai người đều hướng về cùng một quyển sách,họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Triệu Sơ Niên gật đầu rồi lại lắc, không ngừng cảm khái: “Tôi thấy bất ngờ quá, hoàn toàn không ngờ cô gái trông thấy quyển sách kia trước tôi lại chính là em!”
Khóe môi Mạnh Đề hơi nhướn lên, tuy người trước mặt cô là thầy giáo nhưng cô cũng tuyệt đối không thể từ bỏ quyển “Bụi trần” kia được. Nhìn khuôn mặt đang há miệng, như cười như không của Triệu Sơ Niên, cô dừng lại một hồi mới nói: “Thầy Triệu, thầy đừng chờ mong em tự giác bỏ cuộc. Quyển sách đó là em thấy trước, chính tay em lôi nó ra từ hòm sách cũ kia!” Nói đoạn cô còn tự giơ tay ra, “Thầy xem trên tay em bây giờ vẫn còn bụi này, nói tóm lại là tuyệt đối không thể nhường cho thầy được. Đương nhiên, cho thầy mượn đi photo thì không thành vấn đề.”
“Đó thật là một đề nghị rất tốt, nhưng mà…” Triệu Sơ Niên thấy vẻ mặt cô càng ngày càng trở nên nghiêm túc thì cười lên rồi nói hết câu: “Thêm một điều kiện nữa được không?”
“Gì ạ?” Mạnh Đề căng thẳng nhìn anh, rất sợ một điều kiện kiểu “cắt đất đền tiền”.
“Tôi có thể mượn em quyển sách đó để đọc bất cứ lúc nào, được không?” Triệu Sơ Niên cười, “Bảo đảm sẽ không làm hỏng!”
“Thầy nói thật chứ?” Mạnh Đề hỏi lại, kỳ vòng của Triệu Sơ Niên với quyển sách kia tuyệt đối không thấp hơn cô, vốn còn tưởng là phải nói hết nước hết cái, trong bụng đã chứa đầy đủ mọi loại kịch bản kết quả lại được giải quyết dễ dàng như thế. Khác biệt quá lớn, cô chớp mắt mấy cái tỏ vẻ khó tin: “Chuyện đơn giản đó đương nhiên không thành vấn đề!”
“Nếu em đã thích, tôi dùng cách nào cũng chẳng thể tranh giành với em được!”
Câu nói đó vô cùng chân thành, Mạnh Đề quay đi, nói thầm: thế thì thầy còn bàn điều kiện với em làm gì?
Hai người quay lại tiệm sách kia, đây là điều thuận lợi không gì sánh được. Mạnh Đề trả tiền, không ngại quyển sách bám đầy bụi mà ôm chặt vào ngực mình, rồi chậm rãi thở phào một hơi.
Ánh mắt chủ tiệm sách đảo qua đảo lại trên hai người: “Thấy hai người trò chuyện rất lâu, hóa ra là quen nhau. Thảo nào đều cùng thích quyển sách đó, đúng là có duyên phận, hai người cũng coi là tri kỷ đấy nhỉ?”
Mạnh Đề tán thành: “Nói vậy cũng không sai.”
Triệu Sơ Niên không nói gì chỉ mỉm cười: “Đi thôi.”
Xe đạp của Mạnh Đề dựng ngay ngoài cửa hiệu sách, vì quá sốt ruột nên quên cả rút chìa khóa xe, chìa khóa vẫn còn lủng lẳng trên ổ khóa, lóe sáng cực kỳ chói mắt. Lúc thấy vậy, Mạnh Đề mới cảm thấy sợ hãi. Triệu Sơ Niên nói “Lần sau cẩn thận một chút!” rồi đi lên phía trước dắt xe cô đi, ý bảo cô hãy đi bên cạnh anh, hai người chậm rãi rời khỏi đó.
“Vẫn còn giận sao? Hai tuần trước tôi có hẹn em ra ngoài mà sao không chịu đến?”
“Sao ạ? Em giận thầy?”
Mạnh Đề càng nghĩ càng không hiểu, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra tại sao anh lại đề cập đến chuyện “giận thầy”, nửa ngày mới nhớ ra sự không thoải mái nho nhỏ buổi tối hôm đó, vội vàng lên tiếng phủ nhận. Thời gian này thỉnh thoảng Triệu Sơ Niên cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho cô, hẹn cô ra ngoài hoặc mời cô đi ăn, Mạnh Đề đôi khi cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng lịch dạy của anh rất kín, giống hệt như sinh viên đại học chẳng mấy khi có thời gian rảnh, từ thứ hai đến thứ sáu đều bận rộn trong trường, sao có thời gian rảnh rỗi mà hẹn cô nhỉ?
Nhưng đề tài kia khiến cô bận tối mắt cho nên đối với những lời mời đều từ chối như một thứ bản năng, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói nhiều. Triệu Sơ Niên hẳn đã nhận thấy sự không nhẫn nại của cô nên không nói thêm gì, thông thường sau khi nói một câu “Vậy em cứ bận đi” là sẽ không nói tiếp nữa. Những việc nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, Mạnh Đề vô cùng hổ thẹn, cô đành kể rõ ràng vấn đề với đề tài của mình.
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế! Mượn được máy tính là tốt rồi”
Sáng nay lúc từ lúc thức dậy đến giờ Mạnh Đề luôn cảm thấy hôm nay đúng là ngày may mắn của mình, chìm đắm trong niềm vui mượn được máy tính và mua được sách, nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, cô liền đem chuyện máy tính ba hoa khoác lác với đối phương, Triệu Sơ Niên chỉ mỉm cười, cuối cùng mới nói: “Tôi biết rồi.”
Mạnh Đề bấy giờ mới nhớ ra Triệu Sơ Niên là người có cả bằng đại học về kỹ thuật phần mềm và vi điện tử, cô đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi, nhất thời như quả bóng bay xẹp hơi, cười gượng hai tiếng: “Haha, đúng thế ạ.”
Lúc này đã gần đến trưa, Triệu Sơ Niên nhìn bầu trời rồi nói: “Chúng ta không nói đến chuyện cỗ máy tính đáng sợ kia nữa được không? Vì sao em liều mạng muốn mua quyển “Bụi trần” này đến thế?”
Mạnh Đề hiếm lắm mới gặp được một tri kỷ liền hứng phấn nói một tràng: “Đây là sách của tác giả Phạm Dạ mà em thích nhất, nghe nói Khô Hòe chính là bút danh của ông. Thời gian trước em vô tình thấy có người nhắc đến cuốn sách này, cho nên hôm nay mới đến đây tìm truyện của ông!”
Thật không hổ là tiến sĩ khoa Văn, nếu đổi lại là người khác nghe được tin này chắc chắn sẽ cảm thấy mở rộng tầm mắt, nhưng mí mắt anh không hề động đậy, chỉ gật nhẹ đầu: “Ừm, Khô Hòe đích thực là bút danh của ông. Nhưng hầu như không mấy người biết chuyện này. Đó là lời trong “Thủ ký đọc sách”, tôi nhớ cuốn tạp chí đó chỉ xuất bản nửa năm rồi dừng hẳn, không ngờ em cũng biết, đúng là trùng hợp trong trùng hợp nhỉ?”
Mạnh Đề kích động hơn anh nhiều, giơ tay nắm lấy măng séc tay áo anh: “Ngay cả bác Trịnh cũng không biết quan hệ giữa Khô Hòe và Phạm Dạ thế mà thầy lại biết? Lẽ nào thầy cũng thích tác giả này giống em? Thầy từng tìm hiểu về ông ấy bao giờ chưa? Ông ấy còn có tác phẩm nào nữa ạ? Bây giờ em như đang mò kim dưới đáy bể vậy, tìm hết mọi ngóc ngách tác phẩm của ông ấy, nhưng ngoại trừ quyển “Quán trọ” và quyển sách trong tay lúc này, em chẳng tìm được gì khác nữa.”
Cô nói một tràng, nhìn qua thì đúng là đang phát tiết những nỗi bực tức tích tụ bao nhiêu năm qua mà chưa tìm thấy nơi bộc phát. Triệu Sơ Niên thuận thế cầm luôn bàn tay đang níu lấy măng séc áo anh, mềm mại và đẹp đẽ, dường như là không sờ thấy khớp xương. Anh yên lặng nghe cô nói, gương mặt luôn thường trực nụ cười nhìn cô một hồi rồi sau đó mới nói: “Em nói nhiều như vậy bắt tôi trả lời hết thế nào đây? Hiểu biết của tôi với Phạm Dạ có cảnh giới nhất định, có lẽ là nhiều hơn em một chút, tích cóp rất nhiều tư liệu có liên quan đến ông ấy, sách của ông ấy tôi cũng cố hết khả năng để tìm kiếm.”
Hai mắt Mạnh Đề tỏa sáng, đột nhiên rút tay mình ra từ bàn tay anh mà chuyển sang ôm lấy cánh tay anh, dường như còn muốn nhào cả lên người anh: “Thầy… thầy có tư liệu gì?”
Triệu Sơ Niên đứng như trời trồng nhưng nụ cười vẫn không đổi: “Những tiểu thuyết dưới bút danh Phạm Dạ không khó tìm, tôi đoán em đã có hết, nhưng mục đích sưu tập của tôi là không cần xuất bản, những phiên bản khác nhau cũng đều muốn có hết; tiểu thuyết dưới bút danh Khô Hòe, dù chỉ được xuất bản lần đầu tôi cũng thu gom được ba cuốn. Nếu như tính cả quyển sách đang ở trên tay em thì là cuốn thứ tư.”
Đúng là cao thủ trong cao thủ, Mạnh Đề cảm thấy mình chỉ còn đủ sức than thở mà thôi, hoàn toàn được mở mắt. Mắt cô vốn đã to tròn, lại còn trợn lên trông thật không khác gì hai quả mơ châu Âu, bàng hoàng nhìn Triệu Sơ Niên, đôi đồng tử như sơn rực sáng, một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng.
“Vậy thì… Thầy Triệu…” Mạnh Đề ngập ngừng muốn trao đổi với anh: “Thì ra thầy còn thích ông ấy hơn cả em, hơn nữa thầy cũng đã sưu tập được nhiều sách như vậy, thế mà em còn ra tay cướp sách của thầy đúng là mất mặt quá đi mất. Thế này đi, thầy chờ em đi photo một bản sau đó em sẽ trả lại quyển “Bụi trần” này cho thầy.”
Triệu Sơ Niên cuối cùng không thể nhịn được nữa, dùng chân đỡ xe đạp, buông tay đang giữ xe xoa lên đầu cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã bằng lòng tặng tôi quyển sách này. Nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa.”
Mạnh Đề “A” lên một tiếng rồi nói: “Sách ở chỗ thầy, em có thể mượn xem được không?”
“Em muốn xem lúc nào cũng được, xem luôn hôm nay cũng không vấn đề gì.”
Máu toàn thân sôi trào nơi huyết quản, có một cảm giác thiêu đốt kịch liệt, Mạnh Đề túm chặt lấy cánh tay Triệu Sơ Niên: “Hôm nay ạ? Vâng. Vâng. Đi luôn, đi luôn ạ.”
Nhìn dáng vẻ kích động đến mức này của cô Triệu Sơ Niên có chút ngỡ ngàng, nhìn cô một lúc, “Sắp trưa đến nơi rồi, bây giờ mua thức ăn về nấu cơm cũng không kịp nữa, chúng ta ăn ở ngoài rồi về được không? Tôi mời.”
“Được, được ạ.” Mạnh Đề liên tục gật đầu, “Có người mời ăn, đương nhiên là tốt không thể tốt hơn.”
Triệu Sơ Niên ngồi lên xe đạp, gật đầu với Mạnh Đề, “Đầu tiên chúng ta về trường cất xe đạp của em rồi đi ăn, sau đó về nhà tôi. Tôi thấy xe em rất chắc chắn, chở hai người chắc không vấn đề gì.”
Mạnh Đề nhảy lên yên sau, nắm lấy vạt áo Triệu Sơ Niên từ phía sau. Triệu Sơ Niên đạp xe, rất nhanh đã ra khỏi chợ sách, rẽ vào đường cái lớn đi về phía trường học. Gió mang theo hơi nước thổi trên mặt, ánh nắng mặt trời chạy theo họ, cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi như ẩn như hiện đằng sau chiếc áo sơmi trắng, dường như còn có thể trông thấy từng đường cong, dẻo dai và nóng bỏng.
Hai người về trường, liền phóng xe đạp thẳng vào sân đến tận khu giảng đường mới dừng xe. Những nhóm sinh tốp năm tốp ba bước ra từ phòng học đi về phía căn tin, hơi do dự, Triệu Sơ Niên là thầy giáo của cô, vẻ ngoài quá tuyệt vời… nghe nói, tuy anh mới đến đại học Bình chưa đầy một tháng nhưng hầu như ai trong trường cũng biết anh, một phần vì anh dạy ba môn tự chọn nên sinh viên của anh rải rác trong tất cả các khoa và tất cả các khóa (các khóa là sinh viên năm nhất, năm hai…)… ăn cơm cùng anh trong căn tin, độ hot có thể dự đoán được.
Thực ra căn bản chưa cần đến căn tin, bây giờ hai người vẫn chỉ đang đứng trên đường mà đã có người để ý rồi. Triệu Sơ Niên cười khan, tay anh tìm tay cô, kéo cô ra khỏi cổng trường.
Mạnh Đề không hiểu gì: “Ơ, thầy làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ mời cơm em trong căn tin?”
“Em nghĩ như thế thật đấy, không thì chúng ta đi đâu?”
Triệu Sơ Niên cảm nhận độ ấm của bàn tay cô, cùng lúc đó một thứ hà khắc, mất tự nhiên cũng ào tới, anh xoa nhẹ đầu cô, nở nụ cười quen thuộc: “Đi theo tôi là được rồi.”
Dung mạo chói lóa biết bao! Đối nghịch như ánh nắng mặt trời với băng tuyết vậy, từng sợi từng sợi hòa tan trên tóc mai anh.
(Send to all my reader:
Hôm nay viết tâm thư cho mọi người đây. Dạo này bị buồn vì nhiều chuyện, chuyện nhà, chuyện cửa linh tinh và cả chuyện về niềm ham mê của mình nữa. Chuyện là thế này: Mình đang cố gắng sửa lại văn phong, cố dịch cho thuần Việt và dễ hiểu nhất, đồng thời cố dùng cách nói ngắn gọn, dễ hiểu và sát bản gốc nhất. Mình không phải dân Văn hay chuyên ngữ nên chuyện này tương đối khó khăn, mất khá nhiều thời gian nên yêu cầu 1 ngày 2 chap của các bạn chắc mình không đáp ứng được.
Hiện giờ mình đã dịch xong 21 chương của bộ này, cả truyện là 67 chương nên nếu không được sự ủng hộ của mọi người chắc mình không thể nào làm hết được, vẫn biết thế là không có trách nhiệm với các bạn nhưng mình tin trong bể truyện đầy rẫy tràn ngập như bây giờ để từ bỏ một cuốn truyện và quay sang đọc truyện khác là điều rất dễ dàng. Truyện nào cũng thế, phải từ 30% truyện đổ về sau mới mong có biến cố hay tình yêu nồng thắm hay cuốn hút được, việc mọi người không ủng hộ trong những chap đầu là dễ hiểu, nhưng các bạn có từng nghĩ những chap đầu mới cần đến sự ủng hộ của mọi người nhất? Đầu xuôi đuôi lọt mà, mới ngay từ đầu đã không được ủng hộ thì nào có hứng thú làm tiếp? Mình dịch truyện đơn giản chỉ để cho bản thân mình đọc trước, mình đã đọc xong bộ truyện nên hoàn toàn có thể thôi không dịch nữa, nhưng liệu có làm thế được không khi có nhiều bạn cũng theo dõi truyện của mình mỗi ngày?
Các bạn muốn đọc truyện hấp dẫn ngay từ đầu, ai cũng muốn thế hết, nhưng để tìm được một câu chuyện như vậy trong trăm nghìn câu chuyện có phải chuyện dễ không? Các bạn có nhận ra là những truyện dài đặc biệt là thanh xuân vườn trường thường rất nhàm ban đầu và càng về sau mới càng hút không? Dĩ nhiên, hút ở đây là chỉ hút theo tốc độ chậm, diễn biến chậm và chẳng giật gân cho lắm! Còn nếu các bạn lấy ví dụ về truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn, Diệp Lạc Vô Tâm hay các tác giả nổi tiếng thì xin thưa, truyện đó đâu có dịch theo kiểu ngày nào cũng có truyện đọc và free như thế này.
Xin lỗi vì đã lảm nhảm nhiều mất thời gian của các bạn. Mục đích chính của tâm thư là thế này: có thể đăng xong 20 chap của truyện này mình sẽ cân nhắc đến truyện có nên dịch tiếp nữa hay không, vì làm gần xong mà không đăng nữa thì phí lắm. Kể cũng lạ, hơn 1000 lượt view mà chỉ có 8 cmt, tính cả của hôm qua là sao?
/44
|