Hôm nay Dương thị được chào đón một vị khách không mời mà tới khiến tất cả mọi người đều ngạc
nhiên.Ngay khi Thẩm Thanh bước vào đã nhận được sự chú ý của tất cả nhân viên,không phải vì sắc đẹp hay
danh tiếng mà họ chỉ tò mò không biết cô gái này vào đây có mục đích gì chứ trai xinh gái đẹp họ gặp nhiều
tới miễn nhiễm rồi.Kiêu hãnh bước vào,Thẩm Thanh bỏ qua mọi ánh mắt đang thưởng thức mình ( chị này tự
sướng hơi cao) , bộ váy đỏ đầy gợi cảm bó sát thân thể càng làm bước đi của cô ta thêm phần chói lọi.Thẳng
vào thang máy không nhìn lại ,Thẩm Thanh đầy tự tin trước tài năng,danh tiếng và nhan sắc của mình.Chính
vì vậy bước vào phòng thư ký giọng nói của Thẩm Thanh tràn ngập tự cao:
_Tôi muốn gặp Dương tổng!
Thư ký ngước nhìn 1 chút rồi hỏi:
_Cô có hẹn trước chứ?
_Không có.
_Vậy phiền chị về cho, không hẹn trước thì không thể gặp tổng tài của chúng tôi.
_Cô không biết tôi là ai?
Thách thức nhìn kẻ đang ra oai kia người thư ký nói:
_Đây không phải đài truyền hình và công việc của tôi không phải người quản lý!
Nhìn kẻ trước mắt người thư ký bực mình,tưởng mình nổi tiếng thì thích gì được nấy sao,cái công ty này
người tài năng ,xinh đẹp cũng chẳng thiếu,hơn thế nữa cô ta còn mấy lượt gọi điện làm phiền tổng tài khiến
cô bị trách mắng rồi.Khi Thẩm Thanh còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng bật mở,Lãnh bước ra ,ánh mắt
ngạc nhiên trước vị khách không mời.Thẩm Thanh thấy thế vội đi tới:
_Dương Lãnh,em muốn nói chuyện cùng anh.
Ánh mắt anh làm cô ta dừng lại hành động tiến tới của mình,cân nhắc 1 chút anh nói:
_Mời vào.
Để lại ánh mắt đắc thắng Thẩm Thanh bước vào,tự nhiên ngồi lên ghế,Lãnh khẽ lên tiếng:
_Không hay cô tới có việc gì?
_Không có gì chỉ là em muốn gặp anh thôi!
_Tôi không nghĩ chúng ta có quan hệ gì?
_Không có rồi sẽ có.
Mỉm cười quyến rũ Thẩm Thanh nói tiếp:
_Anh là người đầu tiên làm em rung động.Và em cũng là người thẳng thắn,thứ gì em muốn có em đều muốn
chủ động tìm kiếm.
Dành tặng lại cái nhìn không quan tâm anh nói:
_Vậy làm cô thất vọng rồi! Tôi lại không có chút cảm xúc gì cả.
_Chỉ cần cho em cơ hội,em sẽ làm anh yêu em.Em đủ tự tin.
Nhìn Lãnh bằng ánh mắt tràn ngập tin tưởng Thẩm Thanh nở nụ cười đẹp mê hồn.Nhưng cô ta quên mất kẻ
trước mặt mình là ai,kẻ chỉ cần nghe tên cũng thấy lạnh chứ chưa nói là đối mặt thế này.
_Tôi không thích,cô tới đây vì việc này thì mời về cho.
_Tại sao? Em có gì không hợp với anh,em nổi tiếng,xinh đẹp, tài năng,em sẽ là người phụ nữ môn đăng hộ
đối của anh.
Nhìn gương mặt đang tức giận kia ,anh bình thản lên tiếng:
_Rất tiếc ,trong mắt tôi cô lại không được như những gì cô tự nhận.Và hiện tại tôi có việc phải ra ngoài,cô
làm phí thời gian của tôi.
_Anh dám
Câu nói chưa hết như bị hất ngược trở lại khi Thẩm Thanh nhìn thấy Lãnh,đó tuyệt đối khong còn là sự lãnh
cảm nữa mà là sự chán ghét cực độ,ánh mắt không 1 hơi ấm làm người khác thấy khó thở.Mím chặt môi cô ta
đi ra mà không dám nhìn lại.Bước vào trong thang máy mà sắc mặt Thẩm Thanh vẫn còn sự sợ hãi,lần đầu
tiên co ta nhìn thấy bộ mặt lạnh lẽo tới bức thở đó,chỉ ánh mắt thôi cũng như tu la từ địa ngục làm người ta
kinh hãi.Một kẻ như cô ta cũng bị dọa tới sởn cả da gà.
Tiễn đi vị khách không mời kia,Lãnh cũng rời khỏi phòng làm việc của mình để tiếp tục công việc đang dang
dở.Ngồi vào xe anh mới lên tiếng:
_Sao?
_Tiểu thư bị thương nhẹ không có gì nguy hiểm.
Gương mặt anh không có chút biểu cảm,chỉ nhẹ gật đầu rồi ra dấu cho xe lăn bánh.Băng nhìn qua gương,suy
nghĩ 1 hồi mới hỏi:
_Thiếu gia,em có thể liên lạc với cô ấy không?
Nhận thấy ánh mắt khác lạ của Lãnh,Băng vội lên tiếng:
_Chỉ là em thấy nhớ Tuyết,nếu thiếu gia không muốn,em sẽ không
_Không cần,em làm bạn với ai ta cũng không quản.
Nói xong anh lại hướng ánh mắt ra ngoài,đôi tay siết chặt lại thành quyền.Không nói,không biểu hiện nhưng
nhìn bóng dáng cô độc ấy cũng làm Băng xót xa.Từ ngày đó thiếu gia cùng trở nên lạnh lẽo,xa cách hơn với
mọi người kể cả cô.Họ im lặng cho tới khi tới tòa lâu đài cổ kính kia.Bước vào trong Lãnh đã bị 1 người ôm chặt
lấy:
_Anh tới rồi,em sợ quá!
Bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy mình anh nói:
_Sợ ư? Một người làm phu nhân thứ hai có thể thốt lên chũ sợ ư?
Giọng nói của anh không chút cảm xúc làm thân ảnh Triệu Uyển sững lại.Bỏ đi vẻ yếu đuối giả tạo cô ta nói:
_Chỉ là em có chút hốt hoảng thôi?
_Thật chứ?
_Vâng.
_Tốt.
Trực tiếp ném ra 1 chữ,anh đi qua Triệu Uyển vào bên trong.Sau khi yên vị trên chỗ ngồi của mình anh mới
nhướn mày hỏi:
_ Kẻ nào?
_Không phải bang phái gì,1 kẻ ngoại đạo.
_Ngoại đạo?
Triệu Uyển vội gật đầu thay câu trả lời,nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu,hôm nay bị kẻ khác ám sát mặc dù
không có chuyện gì nhưng thái độ của anh làm cô ta không can tâm.Dù gì cũng là vợ của anh mà không 1
chút quan tâm.Cô ta không can tâm.
_Tự bảo vệ mình.Ra ngoài.
Không dám cãi lệnh,Triệu Uyển lui ra ,đóng cửa lại cô ta bực tức trút giận lên bức tường bên cạnh.Một giọng
nói nhàn nhạt vang lên:
_Nó đâu có làm gì cô?
Thấy kẻ đang nói ,ánh mắt Triệu Uyển ánh lên căm tức:
_Băng,cô đừng có lên mặt,giờ tôi có quyền lực hơn cô đó.
-Hừ,đợi thiếu gia chính thức lấy cô đã rồi hãy nói,bây giờ thì tôi vẫn là cấp trên của cô đó.
_Các người cứ đợi đấy.
Băng lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Triệu Uyển,khẽ thở dài,người này cũng không thực sự đáng ghét mà còn
có chút đáng thương,chỉ là 1 quân bài thay thế cho kẻ khác ,bao nguy hiểm đều đổ lên đầu cô ta cũng thực
tội nghiệp.Chỉ là chẳng thể trách ai ngoài ông trời đã sắp đặt định mệnh cho tất cả.
Thời gian này thực sự bận rộn với Trác Dạ nhưng chiều nào anh cũng phải tới 1 nơi để trái tim yên bình
lại.Khoảng thời gian này với anh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất,cùng người con gái anh yêu trò chuyện
vui vẻ,hơn nữa dạo này nhìn cô rất hoạt bát,tươi cười,anh hy vọng bóng hình trong lòng cô đã dần dần mờ
nhạt đi.Chiều nay cũng không phải ngoại lệ,anh vẫn đến sớm để chờ cô với 2 lon nước trên tay.Nhận ra bước
chân của Tuyết anh quay lại nhìn cô.
_Hôm nay nhìn em rất vui!
Ngồi xuống đón lấy lon nước cô mỉm cười:
_Vì 1 người bạn đã lâu hôm nay gặp lại,thực sự rất vui.
_Hôm nay của em thế nào?
_Rất vui,còn anh thì sao?
Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tuyết,trái tim Dạ bỗng đập nhanh hơn,nhìn vào mắt cô anh nói:
_Với anh ngày nào gặp em cũng rất vui!
Cô cười nhẹ rồi quay đi như che giấu 1 cái gì đó.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên,Trác Dạ nghe máy với
vẻ mặt hơi khó chịu.Cô quay sang hỏi:
_Có chuyện gì sao?
_Ừ,có chút việc ở công ty,có lẽ anh phải về bây giờ.
_Không sao,anh cứ đi đi.
_Vậy em cũng về sớm đi nhé!
Lưu luyến dặn dò cô ,ánh mắt anh có chút không cam.Nhìn theo bóng dóng Trác Dạ đi xa ánh mắt cô bỗng
sâu thăm thẳm:
_Xin lỗi.
2 chữ bật ra khỏi đôi môi cô,gió khẽ lùa vào mái tóc đen mượt che đi vầng trán đẹp đẽ của cô.Những
ngày qua cô có thể cảm nhận tình cảm của Trác Dạ đối với mình nhưng cô chỉ coi anh là 1 người bạn không hơn
không kém,trái tim cô không còn chỗ cho tình yêu khác.Dường như cô khong thể yêu 1 ai khác nữa.Ngước
mắt nhìn cánh chim lẻ loi phía cuối trời đôi môi cô xuất hiện 1 nụ cười buồn.Cô bỗng nhớ lại 4 tiếng trước.
Đang đọc 1 số tài liệu thì giọng má vọng vào.
_Tuyết,con có khách.
Cô hơi ngạc nhiên,người tới thăm cô thường chỉ có gia đình Hân và Ngạo Thiên,nếu là họ thì má cũng đâu cần
phải tỏ ra khách sáo như thế? Đặt quyển sách xuống,cô bước ra phòng khách,ánh mắt cô sáng rực lên kho
thấy người đang ngồi trên ghế.Chạy vội lại ôm lấy chị,cô xúc động:
_Chị Băng!
_Tuyết.
Nắm lấy tay cô chị nhìn 1 lượt rồi mới nói:
_Tốt hơn nhiều rồi,chị cũng yên tâm.
_Anh ấy cho chị tới đây sao?
_Ừm,dù gì em vẫn là
_Không em không còn là tiểu thư mà chị phải bảo vệ nữa,em bây giờ chỉ là 1 sinh viên đại học bình thường.
Trong giọng nói của cô có chút cay đắng ,chị Băng khẽ nói:
_Dù em có là ai thì với chị em vẫn là người bạn thân thiết của chị.
Cô mỉm cười gật đầu,cô kể cho chị về lớp học,cuộc sống hiện tại của cô,chị im lặng lắng nghe với nụ cười nhẹ
trên môi.Cô gái này dường như lại tràn trề sức sống như trước,nhìn gương mặt bừng sáng kia những suy
nghĩ trăn trở trong chị cũng dịu lại.Trước lúc ra về cô vẫn ôm chặt cánh tay chị:
_Chị hứa sẽ tới nữa nhé?
_Chị hứa!
Nghĩ lại cô thấy mình cũng thật trẻ con,chị Băng bận như thế mà vẫn tới nói chuyện cùng cô thực làm cô cảm
động.Cô bỗng nhớ cuộc sống trước kia cùng chị,Ngạo Thiên, có bác Trương,mọi người trong nhà và có anh.
_Lãnh,liệu anh có nhớ tới em 1 chút nào không? Chỉ 1 chút thôi.
Tiếng nói theo gió bay vào không khí,đâu đó có tiếng thở dài nho nhỏ của cô.Bỗng 1 tia sáng lóe lên làm cô
chú ý,vội quay lại phía đó cô chăm chú quan sat.Việc luyện tập hàng ngày cũng làm phản xạ của cô trở lên
nhạy bén hơn.Đi từ từ tới gốc cây cổ thụ xum xuê kia cô cảnh giác nhìn,đó dường như là ánh sáng của máy
chụp ảnh.
_Ai đó?
Không có ai trả lời,cô tiếp tục tiến lại gần thì 1 bóng người lao nhanh ra chạy thẳng xuống đường lớn,cô vội
đuổi theo nhưng 1 chiếc xe con đột ngột xuất hiện làm cô không kịp trở tay.Trước khi ngất đi cô chỉ kịp nhận
ra vẻ mặt hốt hoảng của người lái xe,gương mặt người này cô đã từng gặp.Nhưng ý thức đã không cho cô
kịp nhận ra đó là ai,bóng đen hoàn toàn chiếm hữu cơ thể cô.
Nhìn thấy người con gái bị chiếc xe của mình hất văng lên rồi bất động,người lái xe mặt cắt không còn giọt
máu,run rẩy đẩy cửa xe ra anh ta vội vàng lao xuống,đôi tay run run để lên mạch đập của cô.Vẫn sống chỉ là
mạch đập đang yếu dần đi.Vội gọi cấp cứu ,anh ta hoảng sợ gọi điện cho 1 người.
_Anh ,có chuyện rồi?
_Chuyện gì?
_Em đâm phải Lăng Tuyết tiểu thư!
_Cái gì?
Người lái xe dúm dó cả thân hình,phải chi anh ta đừng mải để ý tới chuyện khác chắc chắn đã nhận ra cô
đang lao xuống lòng đường,anh ta đang tự trách mình tại sao lúc đó lại đi nhanh như thế.Án tử hình đang
treo trên đầu y.Nhưng ngay khi anh ta còn đang sợ hãi với việc làm của mình thì 1 chiếc xe đã dừng lại,2
người mặc đồ đen nhanh chóng xuất hiện đánh ngất anh ta,và 1 người khác đang chạy tới bên cô gái nằm
gicj trong vũng máu kia.
Cúp điện thoại,anh vội lao nhanh tới bệnh viện,ngay khi nghe thấy tin cô bị thương trái tim anh như ngừng
đập,
_Tuyết làm ơn đừng xảy ra chuyện gì,anh xin em.
Lãnh chạy qua nhân viên của mình 1 cách vội vã,không để ý mình đã xô ngã bao nhiêu người,trong đầu anh
lúc này chỉ có hình bóng cô.Lái xe với tốc độ nhanh nhất, lần đầu tiên trong đời anh cầu xin ông trời bảo vệ
người con gái anh yêu.Chỉ cần cô bình an anh có thể làm tất cả.
Chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi qua lâu như thế,nhìn cánh cửa phòng cấp cứu trái tim anh bỗng thắt lại.
_Thiếu gia.
Băng chạy tới,khuôn mặt trở lên căng thẳng tột độ:
_Tuyết thực sự,thực sự
Chưa nói hết câu chị đã biết câu trả lời,gương mặt Lãnh đột nhiên trở lên đau đớn tột độ và chị hiểu người
đang nằm trong phòng cấp cứu là ai.Cả 2 người đều im lặng cho tới khi tiếng ồn làm họ chú ý.
_Con gái tôi,con gái tôi.
Bà Nhược Lan như ngất đi trong vòng tay của chồng,đôi mắt bà nhòe đi vì nước mắt,miệng vẫn không ngừng
gọi con gái.Ông Hạo Thiên dìu vợ tiến tới cách cửa phòng cấp cứu,trên gương mặt ông vẫn là vẻ bàng
hoàng khi nhận điện thoại thông báo con gái ông bị tai nạn giao thông.Thấy Băng .Ngạo Thiên vội hỏi:
_Tuyết sao rồi?
_Chưa có ai ra.
1 không khí im lặng bao trùm tất cả,chỉ còn tiếng thổn thức của bà Nhược Lan.Gia Hân giấu gương mặt đầy
nước mắt trong vòng tay Ngạo Thiên.Gia Bảo và ba má anh cũng vừa đến.Tất cả họ đều đang trông vào
cánh cửa im lìm kia.Như phát hiện ra con người đang cúi đầu im lặng trên băng ghế chờ từ nãy tới giờ, ông
Hạo Thiên sẵng giọng:
_Cậu tới đây làm gì?
_Anh/ Dương tổng.
Ngạo Thiên và Gia Bảo cùng lên tiếng,họ quá chú tâm vào Lăng Tuyết mà không nhận ra anh.Nghe câu hỏi,
anh chỉ ngước đôi mắt mệt mỏi của mình lên nhìn họ rồi lại trở về bộ dáng ban đầu.Hiện tại anh chỉ mong cô
an toàn,đầu óc anh thực sự không còn chút tỉnh táo nào nữa.Ông Hạo Thiên bỗng gầm lên:
_Cậu cút đi cho tôi.Cậu làm con gái tôi khổ như thế còn chưa đủ sao?
Bà Nhược Lan bỗng giật mình với hành động của chồng,bà run rẩy nói:
_Ông,bình tĩnh lại,con gái chúng ta
Bà chưa nói xong ông đã bước tới nắm cổ áo anh.Anh vẫn bất động khi ông làm như thế,Ngạo Thiên vội lôi 2
người ra.
_Bác trai,đợi Tuyết tỉnh lại đã.
_Chỉ cần cô ấy tỉnh lại tôi sẽ đi.
Lúc này anh mới khó nhọc lên tiếng,chỉ 1 câu nói cũng làm tất cả mọi người sững lại,họ có thể cảm nhận sự
đau đớn,bi thương tới tuyệt vọng trong giọng nói ấy.1 kẻ cao ngạo,chà đạp người khác như thế mà có thể
biểu hiện tình cảm không che dấu như vậy.Ông Hạo Thiên lấy lại bình tĩnh dựa vào bức tường đối diện.Ông
biết con gái ông yêu con người này,giờ phút này ông cũng không muốn làm con gái ông đau lòng.Họ im lặng
như thế cho tới khi cánh cửa phòng bật mở,dường như ngay lập tức tất cả moi người đều bật dậy.Lãnh
không bước tới,anh vẫn ngồi như cũ nhưng nếu ai để ý sẽ thấy 2 tay anh đang run rẩy tới đáng sợ.Bà Nhược
Lan vội hỏi:
_Bác sĩ,con gái tôi.
_Bệnh nhân thiếu máu mà lượng máu dự trữ của chúng tôi không đủ.Đây là loại máu hiếm.
_Vậy lấy máu của tôi.
Anh đột ngột lên tiếng,ánh mắt nhìn thẳng vào tất cả mọi người,vị bác sĩ hỏi:
_Cậu nhóm máu gì?
_Rb- cùng nhóm với cô ấy.
_Tốt,vậy đi thôi.
Anh vội đi theo bác sĩ để lấy máu để lại những con người đang nhìn theo mình đầy ngạc nhiên.Băng khẽ nhìn
sang Ngạo Thiên,cậu cũng nhìn lại với ánh mắt đó.Lần đầu tiên họ nhìn thấy anh như vậy,ánh mắt bi thương
đó,ngày mà phu nhân mất trong mắt anh cũng chỉ có hận thù và lạnh lẽo.Anh dường như là 1 con người
khác vào ngày hôm nay.
nhiên.Ngay khi Thẩm Thanh bước vào đã nhận được sự chú ý của tất cả nhân viên,không phải vì sắc đẹp hay
danh tiếng mà họ chỉ tò mò không biết cô gái này vào đây có mục đích gì chứ trai xinh gái đẹp họ gặp nhiều
tới miễn nhiễm rồi.Kiêu hãnh bước vào,Thẩm Thanh bỏ qua mọi ánh mắt đang thưởng thức mình ( chị này tự
sướng hơi cao) , bộ váy đỏ đầy gợi cảm bó sát thân thể càng làm bước đi của cô ta thêm phần chói lọi.Thẳng
vào thang máy không nhìn lại ,Thẩm Thanh đầy tự tin trước tài năng,danh tiếng và nhan sắc của mình.Chính
vì vậy bước vào phòng thư ký giọng nói của Thẩm Thanh tràn ngập tự cao:
_Tôi muốn gặp Dương tổng!
Thư ký ngước nhìn 1 chút rồi hỏi:
_Cô có hẹn trước chứ?
_Không có.
_Vậy phiền chị về cho, không hẹn trước thì không thể gặp tổng tài của chúng tôi.
_Cô không biết tôi là ai?
Thách thức nhìn kẻ đang ra oai kia người thư ký nói:
_Đây không phải đài truyền hình và công việc của tôi không phải người quản lý!
Nhìn kẻ trước mắt người thư ký bực mình,tưởng mình nổi tiếng thì thích gì được nấy sao,cái công ty này
người tài năng ,xinh đẹp cũng chẳng thiếu,hơn thế nữa cô ta còn mấy lượt gọi điện làm phiền tổng tài khiến
cô bị trách mắng rồi.Khi Thẩm Thanh còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng bật mở,Lãnh bước ra ,ánh mắt
ngạc nhiên trước vị khách không mời.Thẩm Thanh thấy thế vội đi tới:
_Dương Lãnh,em muốn nói chuyện cùng anh.
Ánh mắt anh làm cô ta dừng lại hành động tiến tới của mình,cân nhắc 1 chút anh nói:
_Mời vào.
Để lại ánh mắt đắc thắng Thẩm Thanh bước vào,tự nhiên ngồi lên ghế,Lãnh khẽ lên tiếng:
_Không hay cô tới có việc gì?
_Không có gì chỉ là em muốn gặp anh thôi!
_Tôi không nghĩ chúng ta có quan hệ gì?
_Không có rồi sẽ có.
Mỉm cười quyến rũ Thẩm Thanh nói tiếp:
_Anh là người đầu tiên làm em rung động.Và em cũng là người thẳng thắn,thứ gì em muốn có em đều muốn
chủ động tìm kiếm.
Dành tặng lại cái nhìn không quan tâm anh nói:
_Vậy làm cô thất vọng rồi! Tôi lại không có chút cảm xúc gì cả.
_Chỉ cần cho em cơ hội,em sẽ làm anh yêu em.Em đủ tự tin.
Nhìn Lãnh bằng ánh mắt tràn ngập tin tưởng Thẩm Thanh nở nụ cười đẹp mê hồn.Nhưng cô ta quên mất kẻ
trước mặt mình là ai,kẻ chỉ cần nghe tên cũng thấy lạnh chứ chưa nói là đối mặt thế này.
_Tôi không thích,cô tới đây vì việc này thì mời về cho.
_Tại sao? Em có gì không hợp với anh,em nổi tiếng,xinh đẹp, tài năng,em sẽ là người phụ nữ môn đăng hộ
đối của anh.
Nhìn gương mặt đang tức giận kia ,anh bình thản lên tiếng:
_Rất tiếc ,trong mắt tôi cô lại không được như những gì cô tự nhận.Và hiện tại tôi có việc phải ra ngoài,cô
làm phí thời gian của tôi.
_Anh dám
Câu nói chưa hết như bị hất ngược trở lại khi Thẩm Thanh nhìn thấy Lãnh,đó tuyệt đối khong còn là sự lãnh
cảm nữa mà là sự chán ghét cực độ,ánh mắt không 1 hơi ấm làm người khác thấy khó thở.Mím chặt môi cô ta
đi ra mà không dám nhìn lại.Bước vào trong thang máy mà sắc mặt Thẩm Thanh vẫn còn sự sợ hãi,lần đầu
tiên co ta nhìn thấy bộ mặt lạnh lẽo tới bức thở đó,chỉ ánh mắt thôi cũng như tu la từ địa ngục làm người ta
kinh hãi.Một kẻ như cô ta cũng bị dọa tới sởn cả da gà.
Tiễn đi vị khách không mời kia,Lãnh cũng rời khỏi phòng làm việc của mình để tiếp tục công việc đang dang
dở.Ngồi vào xe anh mới lên tiếng:
_Sao?
_Tiểu thư bị thương nhẹ không có gì nguy hiểm.
Gương mặt anh không có chút biểu cảm,chỉ nhẹ gật đầu rồi ra dấu cho xe lăn bánh.Băng nhìn qua gương,suy
nghĩ 1 hồi mới hỏi:
_Thiếu gia,em có thể liên lạc với cô ấy không?
Nhận thấy ánh mắt khác lạ của Lãnh,Băng vội lên tiếng:
_Chỉ là em thấy nhớ Tuyết,nếu thiếu gia không muốn,em sẽ không
_Không cần,em làm bạn với ai ta cũng không quản.
Nói xong anh lại hướng ánh mắt ra ngoài,đôi tay siết chặt lại thành quyền.Không nói,không biểu hiện nhưng
nhìn bóng dáng cô độc ấy cũng làm Băng xót xa.Từ ngày đó thiếu gia cùng trở nên lạnh lẽo,xa cách hơn với
mọi người kể cả cô.Họ im lặng cho tới khi tới tòa lâu đài cổ kính kia.Bước vào trong Lãnh đã bị 1 người ôm chặt
lấy:
_Anh tới rồi,em sợ quá!
Bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy mình anh nói:
_Sợ ư? Một người làm phu nhân thứ hai có thể thốt lên chũ sợ ư?
Giọng nói của anh không chút cảm xúc làm thân ảnh Triệu Uyển sững lại.Bỏ đi vẻ yếu đuối giả tạo cô ta nói:
_Chỉ là em có chút hốt hoảng thôi?
_Thật chứ?
_Vâng.
_Tốt.
Trực tiếp ném ra 1 chữ,anh đi qua Triệu Uyển vào bên trong.Sau khi yên vị trên chỗ ngồi của mình anh mới
nhướn mày hỏi:
_ Kẻ nào?
_Không phải bang phái gì,1 kẻ ngoại đạo.
_Ngoại đạo?
Triệu Uyển vội gật đầu thay câu trả lời,nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu,hôm nay bị kẻ khác ám sát mặc dù
không có chuyện gì nhưng thái độ của anh làm cô ta không can tâm.Dù gì cũng là vợ của anh mà không 1
chút quan tâm.Cô ta không can tâm.
_Tự bảo vệ mình.Ra ngoài.
Không dám cãi lệnh,Triệu Uyển lui ra ,đóng cửa lại cô ta bực tức trút giận lên bức tường bên cạnh.Một giọng
nói nhàn nhạt vang lên:
_Nó đâu có làm gì cô?
Thấy kẻ đang nói ,ánh mắt Triệu Uyển ánh lên căm tức:
_Băng,cô đừng có lên mặt,giờ tôi có quyền lực hơn cô đó.
-Hừ,đợi thiếu gia chính thức lấy cô đã rồi hãy nói,bây giờ thì tôi vẫn là cấp trên của cô đó.
_Các người cứ đợi đấy.
Băng lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Triệu Uyển,khẽ thở dài,người này cũng không thực sự đáng ghét mà còn
có chút đáng thương,chỉ là 1 quân bài thay thế cho kẻ khác ,bao nguy hiểm đều đổ lên đầu cô ta cũng thực
tội nghiệp.Chỉ là chẳng thể trách ai ngoài ông trời đã sắp đặt định mệnh cho tất cả.
Thời gian này thực sự bận rộn với Trác Dạ nhưng chiều nào anh cũng phải tới 1 nơi để trái tim yên bình
lại.Khoảng thời gian này với anh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất,cùng người con gái anh yêu trò chuyện
vui vẻ,hơn nữa dạo này nhìn cô rất hoạt bát,tươi cười,anh hy vọng bóng hình trong lòng cô đã dần dần mờ
nhạt đi.Chiều nay cũng không phải ngoại lệ,anh vẫn đến sớm để chờ cô với 2 lon nước trên tay.Nhận ra bước
chân của Tuyết anh quay lại nhìn cô.
_Hôm nay nhìn em rất vui!
Ngồi xuống đón lấy lon nước cô mỉm cười:
_Vì 1 người bạn đã lâu hôm nay gặp lại,thực sự rất vui.
_Hôm nay của em thế nào?
_Rất vui,còn anh thì sao?
Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tuyết,trái tim Dạ bỗng đập nhanh hơn,nhìn vào mắt cô anh nói:
_Với anh ngày nào gặp em cũng rất vui!
Cô cười nhẹ rồi quay đi như che giấu 1 cái gì đó.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên,Trác Dạ nghe máy với
vẻ mặt hơi khó chịu.Cô quay sang hỏi:
_Có chuyện gì sao?
_Ừ,có chút việc ở công ty,có lẽ anh phải về bây giờ.
_Không sao,anh cứ đi đi.
_Vậy em cũng về sớm đi nhé!
Lưu luyến dặn dò cô ,ánh mắt anh có chút không cam.Nhìn theo bóng dóng Trác Dạ đi xa ánh mắt cô bỗng
sâu thăm thẳm:
_Xin lỗi.
2 chữ bật ra khỏi đôi môi cô,gió khẽ lùa vào mái tóc đen mượt che đi vầng trán đẹp đẽ của cô.Những
ngày qua cô có thể cảm nhận tình cảm của Trác Dạ đối với mình nhưng cô chỉ coi anh là 1 người bạn không hơn
không kém,trái tim cô không còn chỗ cho tình yêu khác.Dường như cô khong thể yêu 1 ai khác nữa.Ngước
mắt nhìn cánh chim lẻ loi phía cuối trời đôi môi cô xuất hiện 1 nụ cười buồn.Cô bỗng nhớ lại 4 tiếng trước.
Đang đọc 1 số tài liệu thì giọng má vọng vào.
_Tuyết,con có khách.
Cô hơi ngạc nhiên,người tới thăm cô thường chỉ có gia đình Hân và Ngạo Thiên,nếu là họ thì má cũng đâu cần
phải tỏ ra khách sáo như thế? Đặt quyển sách xuống,cô bước ra phòng khách,ánh mắt cô sáng rực lên kho
thấy người đang ngồi trên ghế.Chạy vội lại ôm lấy chị,cô xúc động:
_Chị Băng!
_Tuyết.
Nắm lấy tay cô chị nhìn 1 lượt rồi mới nói:
_Tốt hơn nhiều rồi,chị cũng yên tâm.
_Anh ấy cho chị tới đây sao?
_Ừm,dù gì em vẫn là
_Không em không còn là tiểu thư mà chị phải bảo vệ nữa,em bây giờ chỉ là 1 sinh viên đại học bình thường.
Trong giọng nói của cô có chút cay đắng ,chị Băng khẽ nói:
_Dù em có là ai thì với chị em vẫn là người bạn thân thiết của chị.
Cô mỉm cười gật đầu,cô kể cho chị về lớp học,cuộc sống hiện tại của cô,chị im lặng lắng nghe với nụ cười nhẹ
trên môi.Cô gái này dường như lại tràn trề sức sống như trước,nhìn gương mặt bừng sáng kia những suy
nghĩ trăn trở trong chị cũng dịu lại.Trước lúc ra về cô vẫn ôm chặt cánh tay chị:
_Chị hứa sẽ tới nữa nhé?
_Chị hứa!
Nghĩ lại cô thấy mình cũng thật trẻ con,chị Băng bận như thế mà vẫn tới nói chuyện cùng cô thực làm cô cảm
động.Cô bỗng nhớ cuộc sống trước kia cùng chị,Ngạo Thiên, có bác Trương,mọi người trong nhà và có anh.
_Lãnh,liệu anh có nhớ tới em 1 chút nào không? Chỉ 1 chút thôi.
Tiếng nói theo gió bay vào không khí,đâu đó có tiếng thở dài nho nhỏ của cô.Bỗng 1 tia sáng lóe lên làm cô
chú ý,vội quay lại phía đó cô chăm chú quan sat.Việc luyện tập hàng ngày cũng làm phản xạ của cô trở lên
nhạy bén hơn.Đi từ từ tới gốc cây cổ thụ xum xuê kia cô cảnh giác nhìn,đó dường như là ánh sáng của máy
chụp ảnh.
_Ai đó?
Không có ai trả lời,cô tiếp tục tiến lại gần thì 1 bóng người lao nhanh ra chạy thẳng xuống đường lớn,cô vội
đuổi theo nhưng 1 chiếc xe con đột ngột xuất hiện làm cô không kịp trở tay.Trước khi ngất đi cô chỉ kịp nhận
ra vẻ mặt hốt hoảng của người lái xe,gương mặt người này cô đã từng gặp.Nhưng ý thức đã không cho cô
kịp nhận ra đó là ai,bóng đen hoàn toàn chiếm hữu cơ thể cô.
Nhìn thấy người con gái bị chiếc xe của mình hất văng lên rồi bất động,người lái xe mặt cắt không còn giọt
máu,run rẩy đẩy cửa xe ra anh ta vội vàng lao xuống,đôi tay run run để lên mạch đập của cô.Vẫn sống chỉ là
mạch đập đang yếu dần đi.Vội gọi cấp cứu ,anh ta hoảng sợ gọi điện cho 1 người.
_Anh ,có chuyện rồi?
_Chuyện gì?
_Em đâm phải Lăng Tuyết tiểu thư!
_Cái gì?
Người lái xe dúm dó cả thân hình,phải chi anh ta đừng mải để ý tới chuyện khác chắc chắn đã nhận ra cô
đang lao xuống lòng đường,anh ta đang tự trách mình tại sao lúc đó lại đi nhanh như thế.Án tử hình đang
treo trên đầu y.Nhưng ngay khi anh ta còn đang sợ hãi với việc làm của mình thì 1 chiếc xe đã dừng lại,2
người mặc đồ đen nhanh chóng xuất hiện đánh ngất anh ta,và 1 người khác đang chạy tới bên cô gái nằm
gicj trong vũng máu kia.
Cúp điện thoại,anh vội lao nhanh tới bệnh viện,ngay khi nghe thấy tin cô bị thương trái tim anh như ngừng
đập,
_Tuyết làm ơn đừng xảy ra chuyện gì,anh xin em.
Lãnh chạy qua nhân viên của mình 1 cách vội vã,không để ý mình đã xô ngã bao nhiêu người,trong đầu anh
lúc này chỉ có hình bóng cô.Lái xe với tốc độ nhanh nhất, lần đầu tiên trong đời anh cầu xin ông trời bảo vệ
người con gái anh yêu.Chỉ cần cô bình an anh có thể làm tất cả.
Chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi qua lâu như thế,nhìn cánh cửa phòng cấp cứu trái tim anh bỗng thắt lại.
_Thiếu gia.
Băng chạy tới,khuôn mặt trở lên căng thẳng tột độ:
_Tuyết thực sự,thực sự
Chưa nói hết câu chị đã biết câu trả lời,gương mặt Lãnh đột nhiên trở lên đau đớn tột độ và chị hiểu người
đang nằm trong phòng cấp cứu là ai.Cả 2 người đều im lặng cho tới khi tiếng ồn làm họ chú ý.
_Con gái tôi,con gái tôi.
Bà Nhược Lan như ngất đi trong vòng tay của chồng,đôi mắt bà nhòe đi vì nước mắt,miệng vẫn không ngừng
gọi con gái.Ông Hạo Thiên dìu vợ tiến tới cách cửa phòng cấp cứu,trên gương mặt ông vẫn là vẻ bàng
hoàng khi nhận điện thoại thông báo con gái ông bị tai nạn giao thông.Thấy Băng .Ngạo Thiên vội hỏi:
_Tuyết sao rồi?
_Chưa có ai ra.
1 không khí im lặng bao trùm tất cả,chỉ còn tiếng thổn thức của bà Nhược Lan.Gia Hân giấu gương mặt đầy
nước mắt trong vòng tay Ngạo Thiên.Gia Bảo và ba má anh cũng vừa đến.Tất cả họ đều đang trông vào
cánh cửa im lìm kia.Như phát hiện ra con người đang cúi đầu im lặng trên băng ghế chờ từ nãy tới giờ, ông
Hạo Thiên sẵng giọng:
_Cậu tới đây làm gì?
_Anh/ Dương tổng.
Ngạo Thiên và Gia Bảo cùng lên tiếng,họ quá chú tâm vào Lăng Tuyết mà không nhận ra anh.Nghe câu hỏi,
anh chỉ ngước đôi mắt mệt mỏi của mình lên nhìn họ rồi lại trở về bộ dáng ban đầu.Hiện tại anh chỉ mong cô
an toàn,đầu óc anh thực sự không còn chút tỉnh táo nào nữa.Ông Hạo Thiên bỗng gầm lên:
_Cậu cút đi cho tôi.Cậu làm con gái tôi khổ như thế còn chưa đủ sao?
Bà Nhược Lan bỗng giật mình với hành động của chồng,bà run rẩy nói:
_Ông,bình tĩnh lại,con gái chúng ta
Bà chưa nói xong ông đã bước tới nắm cổ áo anh.Anh vẫn bất động khi ông làm như thế,Ngạo Thiên vội lôi 2
người ra.
_Bác trai,đợi Tuyết tỉnh lại đã.
_Chỉ cần cô ấy tỉnh lại tôi sẽ đi.
Lúc này anh mới khó nhọc lên tiếng,chỉ 1 câu nói cũng làm tất cả mọi người sững lại,họ có thể cảm nhận sự
đau đớn,bi thương tới tuyệt vọng trong giọng nói ấy.1 kẻ cao ngạo,chà đạp người khác như thế mà có thể
biểu hiện tình cảm không che dấu như vậy.Ông Hạo Thiên lấy lại bình tĩnh dựa vào bức tường đối diện.Ông
biết con gái ông yêu con người này,giờ phút này ông cũng không muốn làm con gái ông đau lòng.Họ im lặng
như thế cho tới khi cánh cửa phòng bật mở,dường như ngay lập tức tất cả moi người đều bật dậy.Lãnh
không bước tới,anh vẫn ngồi như cũ nhưng nếu ai để ý sẽ thấy 2 tay anh đang run rẩy tới đáng sợ.Bà Nhược
Lan vội hỏi:
_Bác sĩ,con gái tôi.
_Bệnh nhân thiếu máu mà lượng máu dự trữ của chúng tôi không đủ.Đây là loại máu hiếm.
_Vậy lấy máu của tôi.
Anh đột ngột lên tiếng,ánh mắt nhìn thẳng vào tất cả mọi người,vị bác sĩ hỏi:
_Cậu nhóm máu gì?
_Rb- cùng nhóm với cô ấy.
_Tốt,vậy đi thôi.
Anh vội đi theo bác sĩ để lấy máu để lại những con người đang nhìn theo mình đầy ngạc nhiên.Băng khẽ nhìn
sang Ngạo Thiên,cậu cũng nhìn lại với ánh mắt đó.Lần đầu tiên họ nhìn thấy anh như vậy,ánh mắt bi thương
đó,ngày mà phu nhân mất trong mắt anh cũng chỉ có hận thù và lạnh lẽo.Anh dường như là 1 con người
khác vào ngày hôm nay.
/35
|