Đối với Thiên Nam, hôm nay là một sáng đầu tuần tuyệt vời......
Cái con khỉ!
Mà nói hôm nay là một ngày quá mức tệ hại cũng không đúng lắm. Bởi vì sau cái ngày bị cặp đôi quốc dân quay như quay dế, cuối cùng những rắc rối cũng (tạm thời) buông tha cho cậu. Thiên Nam trải qua những ngày cuối cùng trong tuần một cách khá yên bình và tự tại. Cho nên ngoại trừ việc hôm nay là ngày khởi đầu cho một tuần mệt mỏi khác thì mọi thứ có vẻ như diễn ra một cách bình thường và tốt đẹp.
Tuy nhiên, đối với Thiên Nam thì đây có thể là thời khắc thay đổi hoàn toàn số phận nghiệt ngã mà giáo sư Dumbledore đã tiên đoán trong giấc mơ của cậu!!!
Bởi vì tuần thứ hai sau khai giảng là ngày các câu lạc bộ bắt đầu tuyển thành viên!!!
Đối với người khác thì việc gia nhập câu lạc bộ là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Nhưng với kẻ đã trót bị con tạo đưa đẩy vào số phận hoa trôi man mát biết là về đâu như Thiên Nam thì đây là một lối thoát vô cùng quý giá - là ánh sáng nơi cuối đường hầm!
Một khi tham gia vào câu lạc bộ là đồng nghĩa với việc bạn phải dành hơn 50 phần trăm khoảng thời gian rảnh còn lại trong ngày cho các hoạt động hội nhóm. Chẳng hạn như câu lạc bộ văn nghệ, nhiếp ảnh hay đội bóng đá ở trường của Thiên Nam lúc nào cũng bận túi bụi trước đủ thứ phong trào tháng nào cũng ba lần ập đến như quân Mông Nguyên. Cậu đã từng nghe cô bạn nữ phụ (giờ có tên là Tuyết Nhi) bảo rằng đã có lúc câu lạc bộ toán học phải ngủ lại trường để kịp đi thi đấu. Nói tóm lại, việc tham gia hoạt động ngoại khóa thường là một điều cấm kỵ đối với những học sinh có lịch sinh hoạt dày đặc và áp lực, và đối với cả những người như Thiên Nam, học sinh của lớp 10A7 - lớp hạng bét trong số ba mươi lớp ở trường cấp ba L.
Nhưng dù vậy, hôm nay Thiên Nam vẫn hớn hở cầm tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ lên văn phòng Đoàn. Bởi vì cậu thà rằng bị các hoạt động ngoại khóa đè chết còn hơn mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn Phong - Băng. Cậu còn ba năm thanh xuân tươi đẹp phía trước, cậu không thể để ai đoạt lấy nó khỏi tay mình được!
Thiên Nam sải bước mạnh mẽ vào văn phòng trong tư tưởng của một nhà cách mạng. Và bằng một cú đập thật mạnh xuống chiếc bàn gỗ, cậu đã thành công làm giáo viên phụ trách bừng tỉnh khỏi giấc ngủ gà gật.
- Chào thầy, em là Thiên Nam. Học sinh lớp 10A7. Em muốn gia nhập câu lạc bộ Tin học. Mong thầy chấp nhận!
- À ờ... em muốn gia nhập câu lạc bộ nào cơ? - thầy phụ trách vơ vội lấy chiếc kính bên cạnh ịn vô sống mũi, luống cuống lục lọi giấy tờ và bút.
- Dạ, là câu lạc bộ Tin học. - cậu kiên nhẫn đáp lại.
- Em là học sinh lớp nào?
- Lớp 10A7.
Thầy phụ trách chợt ngừng ghi chép, ngẩng lên nhìn cậu với vẻ ngờ vực:
- Điểm thi đầu vào của em là bao nhiêu?
- 32 điểm ạ. - Thiên Nam ngượng ngùng gãi đầu.
- Xin lỗi, nhà trường chỉ cho phép học sinh có điểm tuyển sinh trên 34 tham gia câu lạc bộ Tin học. Huống chi em còn học 10A7, lại là người thấp điểm nhất...
Chỉ trong một giây, thầy phụ trách đã thành công thổi bay tuốt tuồn tuột ý chí cách mạng của Thiên Nam.
- Vậy... vậy không còn hoạt động nào em có thể tham gia sao hả thầy? - Thiên Nam cơ hồ khóc không ra nước mắt. Cậu bám chặt vào bàn giáo biên như người chết đuối bám cọc, hòng níu kéo tia hy vọng cuối cùng.
- Tôi không rõ... Đa số các câu lạc bộ đều yêu cầu điểm đầu vào là 34. Thấp nhất là câu lạc bộ bóng đá cũng tận 33. Có lẽ là em không.... À phải! Vẫn còn một câu lạc bộ em có thể tham gia đấy. Dù rằng có lẽ em sẽ không hứng thú....
- Em tham gia!
- Em chắc chứ!? - thầy phụ trách sửng sốt nhìn cậu.
- Vâng!
Dù là câu lạc bộ nữ công gia chánh em cũng sẽ tham gia Tất nhiên đây chỉ là tiếng lòng của Thiên Nam đang thổn thức.
Thầy phụ trách nhìn cậu chằm chằm một hồi. Nhưng vẫn ghi thông tin vào một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Thiên Nam.
- Các câu lạc bộ sẽ họp mặt buổi đầu tiên sau giờ nghỉ trưa. Phòng sinh hoạt chung thầy đã ghi rõ trong giấy giới thiệu.
Dù rằng kết quả không như mong đợi, nhưng Thiên Nam vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cậu cầm tờ giấy giới thiệu như cầm một tấm vé lên thiên đàng. Nhủ thầm dù là giáo sư Dumbledore cũng không thể tiên đoán tương lai của người khác....
Cho nên mới nói, cái ngu lớn nhất trong cuộc đời Thúy Kiều của Thiên Nam không phải là vì cậu chỉ thi được 32 điểm, mà vẫn là sự nhanh nhẹn không cần thiết của cái mồm lúc nào cũng phản ứng trước năm giác quan còn lại....
-------------------------------------------
Có ai đó đã từng nói: Khi ta đang lần mò trong đường hầm tối đen dài đăng đẳng, chợt xuất hiện một tia sáng ở cuối đường hầm, đó là tia hy vọng...
Nhưng riêng với Thiên Nam, đó là tia sáng từ bóng đèn tàu điện ngầm!!!!!
Bởi vì....
- Ngươi.... ngươi chính là kẻ đã đột nhập bất hợp pháp vào căn cứ của ta! Hừ, ta vẫn luôn biết sẽ có ngày hôm nay! Mau khai ra ngươi là người của ai! Ngươi đã biết những gì!
- ....
Con người có nhiều cái ngu. Và Thiên Nam đã mắc phải cái ngu nhất trong những cái ngu đó: đó là thực hiện điều ngu nhất trong những điều ngu đến tận hai lần...
- Tại sao ngươi không nói gì? Không dám khai sao? - Phong chĩa mũi kiếm nhựa vào Thiên Nam.
- Cậu làm gì ở đây vậy? - Thiên Nam đầu đau muốn nứt ra. Cố đặt câu hỏi mà cậu đã thừa biết câu trả lời.
- Hừ, đây là địa bàn của ta, là nơi trao đổi các thông tin mật đến tổ chức. Không phải nơi mà một kẻ khả nghi như ngươi có thể vào. - Phong nhếch mép cười.
- Nhưng đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ kịch.... của tôi mà. - Thiên Nam cố gắng lái chủ đề câu chuyện theo chiều hướng bình thường, đau khổ nhìn Phong đứng trên chiếc hòm đen một cách kiêu ngạo.
- Làm thế nào ngươi biết được câu lạc bộ kịch là vỏ ngụy trang của phòng liên lạc? - Phong lùi lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh hoàng. Bàn tay cầm kiếm nhựa vô thức siết chặt lại.
Phong à, không phải cậu diễn hơi bị sâu rồi sao? Thiên Nam thở dài thườn thượt. Ông bà xưa vẫn thường nói: quá tam ba bận. Nhưng đối với cậu thì lần thứ ba đó chính là một bã kẹo cao su! Một khi đã đạp trúng thì chẳng cách nào mà lấy ra khỏi đế giày ngoại trừ cách dùng bàn chải chà thật mạnh.
Nhưng Thiên Nam tuyệt vọng nhận ra là mình không thể làm điều tương tự với cái bản mặt của tên điên này được!! Chưa nói đến việc giám thị Mặt Đỏ đã thuộc lòng tên và mặt cậu, nữ hoàng bóng tối sẽ sẵn sàng liều mạng với bất kì ai dám đụng vào một sợi tóc của Phong Tâm Thần, à nhầm, Nam Thần. Và chạm mặt Băng chính là điều cuối cùng Thiên Nam muốn.
Sau một phút độc thoại nội tâm, Thiên Nam ngậm ngùi nuốt vào lòng sự thật rằng số phận đã định đoạt cậu phải trở thành đấng của thế cho những con người lầm đường lạc lối này. Trong chốc lát, ý chí cách mạng của Thiên Nam bắt đầu nhen nhóm trở lại! Ông bà xưa cũng có nói: nếu không đi vòng qua được bức tường thì cách tốt nhất là trèo lên trên nó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thiên Nam thật sự nghiêm túc suy nghĩ về những lời khuyên của những người đi trước. Và cậu rút ra kết luận rằng nó cũng có chút hiệu quả, bởi vì Phong bắt đầu hỏi cậu những câu hỏi bình thường!
- Tại sao cậu biết đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ kịch?
- Giáo viên phụ trách Đoàn chỉ đường cho tôi đến. Thật ra tôi không có ý định gia nhập cái câu lạc bộ rách ná... à... đông thành viên thế này đâu. Nhưng vì tôi không đủ khả năng vào câu lạc bộ khác nên đành chịu thôi.
- Thế tại sao cậu phải xin vào đây? - Phong nhìn cậu như đang nhìn một kẻ tâm thần. Loại ánh mắt mà Thiên Nam có chết cũng không tin sẽ có ngày một tên bệnh nhân lậm teenfic sẽ dùng để nhìn cậu.
Bởi vì tao không muốn chạm mặt mày!!!!! - Thiên Nam la hét trong im lặng.
- ... Chuyện đó để sau đi. Câu lạc bộ kịch có bao nhiêu người? Ngàn vạn lần đừng có Lãnh Hàn Nguyệt Băng còn lại dù có là ba chục người cũng không thành vấn đề!!!!
- Tôi không biết. - Phong thành thật đáp.
- Quên mất. Tại sao tôi lại đi hỏi cậu chứ. - Thiên Nam lầm bầm.
- Cậu vừa nói gì?
- Tôi nói là tôi có thể xem trong giấy giới thiệu của nhà trường là được rồi cậu bận rộn như thế làm gì có thời gian để tìm hiểu ba cái việc cỏn con này đúng không nên cậu cứ việc giữ liên lạc với tổ chức đi mọi thứ còn lại tôi lo là được rồi.
- Không chỉ liên lạc với tổ chức thôi đâu. Tôi còn phải theo dõi động tĩnh của phe đối địch nữa.
- Kệ mẹ mày!!!! - Thiên Nam thật sự muốn quát lên.
Để ngăn không cho mình đẩy Phong vào cái hòm đen rồi đem chôn xuống đất, cậu lấy tờ thông tin của câu lạc bộ kịch mà giáo viên phụ trách đưa ra nghiên cứu:
Câu lạc bộ kịch trường THPT L
Số thành viên hiện tại: 2
....
2 thành viên.
.
.
.
.
2 thành viên..
.
.
.
.
2 thành viên...
.
.
2....
Lần thứ hai trong ngày, ý chí cách mạng của Thiên Nam bị đập nát từ lúc mới được thụ tinh....
Hết chương 4
Cái con khỉ!
Mà nói hôm nay là một ngày quá mức tệ hại cũng không đúng lắm. Bởi vì sau cái ngày bị cặp đôi quốc dân quay như quay dế, cuối cùng những rắc rối cũng (tạm thời) buông tha cho cậu. Thiên Nam trải qua những ngày cuối cùng trong tuần một cách khá yên bình và tự tại. Cho nên ngoại trừ việc hôm nay là ngày khởi đầu cho một tuần mệt mỏi khác thì mọi thứ có vẻ như diễn ra một cách bình thường và tốt đẹp.
Tuy nhiên, đối với Thiên Nam thì đây có thể là thời khắc thay đổi hoàn toàn số phận nghiệt ngã mà giáo sư Dumbledore đã tiên đoán trong giấc mơ của cậu!!!
Bởi vì tuần thứ hai sau khai giảng là ngày các câu lạc bộ bắt đầu tuyển thành viên!!!
Đối với người khác thì việc gia nhập câu lạc bộ là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Nhưng với kẻ đã trót bị con tạo đưa đẩy vào số phận hoa trôi man mát biết là về đâu như Thiên Nam thì đây là một lối thoát vô cùng quý giá - là ánh sáng nơi cuối đường hầm!
Một khi tham gia vào câu lạc bộ là đồng nghĩa với việc bạn phải dành hơn 50 phần trăm khoảng thời gian rảnh còn lại trong ngày cho các hoạt động hội nhóm. Chẳng hạn như câu lạc bộ văn nghệ, nhiếp ảnh hay đội bóng đá ở trường của Thiên Nam lúc nào cũng bận túi bụi trước đủ thứ phong trào tháng nào cũng ba lần ập đến như quân Mông Nguyên. Cậu đã từng nghe cô bạn nữ phụ (giờ có tên là Tuyết Nhi) bảo rằng đã có lúc câu lạc bộ toán học phải ngủ lại trường để kịp đi thi đấu. Nói tóm lại, việc tham gia hoạt động ngoại khóa thường là một điều cấm kỵ đối với những học sinh có lịch sinh hoạt dày đặc và áp lực, và đối với cả những người như Thiên Nam, học sinh của lớp 10A7 - lớp hạng bét trong số ba mươi lớp ở trường cấp ba L.
Nhưng dù vậy, hôm nay Thiên Nam vẫn hớn hở cầm tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ lên văn phòng Đoàn. Bởi vì cậu thà rằng bị các hoạt động ngoại khóa đè chết còn hơn mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn Phong - Băng. Cậu còn ba năm thanh xuân tươi đẹp phía trước, cậu không thể để ai đoạt lấy nó khỏi tay mình được!
Thiên Nam sải bước mạnh mẽ vào văn phòng trong tư tưởng của một nhà cách mạng. Và bằng một cú đập thật mạnh xuống chiếc bàn gỗ, cậu đã thành công làm giáo viên phụ trách bừng tỉnh khỏi giấc ngủ gà gật.
- Chào thầy, em là Thiên Nam. Học sinh lớp 10A7. Em muốn gia nhập câu lạc bộ Tin học. Mong thầy chấp nhận!
- À ờ... em muốn gia nhập câu lạc bộ nào cơ? - thầy phụ trách vơ vội lấy chiếc kính bên cạnh ịn vô sống mũi, luống cuống lục lọi giấy tờ và bút.
- Dạ, là câu lạc bộ Tin học. - cậu kiên nhẫn đáp lại.
- Em là học sinh lớp nào?
- Lớp 10A7.
Thầy phụ trách chợt ngừng ghi chép, ngẩng lên nhìn cậu với vẻ ngờ vực:
- Điểm thi đầu vào của em là bao nhiêu?
- 32 điểm ạ. - Thiên Nam ngượng ngùng gãi đầu.
- Xin lỗi, nhà trường chỉ cho phép học sinh có điểm tuyển sinh trên 34 tham gia câu lạc bộ Tin học. Huống chi em còn học 10A7, lại là người thấp điểm nhất...
Chỉ trong một giây, thầy phụ trách đã thành công thổi bay tuốt tuồn tuột ý chí cách mạng của Thiên Nam.
- Vậy... vậy không còn hoạt động nào em có thể tham gia sao hả thầy? - Thiên Nam cơ hồ khóc không ra nước mắt. Cậu bám chặt vào bàn giáo biên như người chết đuối bám cọc, hòng níu kéo tia hy vọng cuối cùng.
- Tôi không rõ... Đa số các câu lạc bộ đều yêu cầu điểm đầu vào là 34. Thấp nhất là câu lạc bộ bóng đá cũng tận 33. Có lẽ là em không.... À phải! Vẫn còn một câu lạc bộ em có thể tham gia đấy. Dù rằng có lẽ em sẽ không hứng thú....
- Em tham gia!
- Em chắc chứ!? - thầy phụ trách sửng sốt nhìn cậu.
- Vâng!
Dù là câu lạc bộ nữ công gia chánh em cũng sẽ tham gia Tất nhiên đây chỉ là tiếng lòng của Thiên Nam đang thổn thức.
Thầy phụ trách nhìn cậu chằm chằm một hồi. Nhưng vẫn ghi thông tin vào một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Thiên Nam.
- Các câu lạc bộ sẽ họp mặt buổi đầu tiên sau giờ nghỉ trưa. Phòng sinh hoạt chung thầy đã ghi rõ trong giấy giới thiệu.
Dù rằng kết quả không như mong đợi, nhưng Thiên Nam vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cậu cầm tờ giấy giới thiệu như cầm một tấm vé lên thiên đàng. Nhủ thầm dù là giáo sư Dumbledore cũng không thể tiên đoán tương lai của người khác....
Cho nên mới nói, cái ngu lớn nhất trong cuộc đời Thúy Kiều của Thiên Nam không phải là vì cậu chỉ thi được 32 điểm, mà vẫn là sự nhanh nhẹn không cần thiết của cái mồm lúc nào cũng phản ứng trước năm giác quan còn lại....
-------------------------------------------
Có ai đó đã từng nói: Khi ta đang lần mò trong đường hầm tối đen dài đăng đẳng, chợt xuất hiện một tia sáng ở cuối đường hầm, đó là tia hy vọng...
Nhưng riêng với Thiên Nam, đó là tia sáng từ bóng đèn tàu điện ngầm!!!!!
Bởi vì....
- Ngươi.... ngươi chính là kẻ đã đột nhập bất hợp pháp vào căn cứ của ta! Hừ, ta vẫn luôn biết sẽ có ngày hôm nay! Mau khai ra ngươi là người của ai! Ngươi đã biết những gì!
- ....
Con người có nhiều cái ngu. Và Thiên Nam đã mắc phải cái ngu nhất trong những cái ngu đó: đó là thực hiện điều ngu nhất trong những điều ngu đến tận hai lần...
- Tại sao ngươi không nói gì? Không dám khai sao? - Phong chĩa mũi kiếm nhựa vào Thiên Nam.
- Cậu làm gì ở đây vậy? - Thiên Nam đầu đau muốn nứt ra. Cố đặt câu hỏi mà cậu đã thừa biết câu trả lời.
- Hừ, đây là địa bàn của ta, là nơi trao đổi các thông tin mật đến tổ chức. Không phải nơi mà một kẻ khả nghi như ngươi có thể vào. - Phong nhếch mép cười.
- Nhưng đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ kịch.... của tôi mà. - Thiên Nam cố gắng lái chủ đề câu chuyện theo chiều hướng bình thường, đau khổ nhìn Phong đứng trên chiếc hòm đen một cách kiêu ngạo.
- Làm thế nào ngươi biết được câu lạc bộ kịch là vỏ ngụy trang của phòng liên lạc? - Phong lùi lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh hoàng. Bàn tay cầm kiếm nhựa vô thức siết chặt lại.
Phong à, không phải cậu diễn hơi bị sâu rồi sao? Thiên Nam thở dài thườn thượt. Ông bà xưa vẫn thường nói: quá tam ba bận. Nhưng đối với cậu thì lần thứ ba đó chính là một bã kẹo cao su! Một khi đã đạp trúng thì chẳng cách nào mà lấy ra khỏi đế giày ngoại trừ cách dùng bàn chải chà thật mạnh.
Nhưng Thiên Nam tuyệt vọng nhận ra là mình không thể làm điều tương tự với cái bản mặt của tên điên này được!! Chưa nói đến việc giám thị Mặt Đỏ đã thuộc lòng tên và mặt cậu, nữ hoàng bóng tối sẽ sẵn sàng liều mạng với bất kì ai dám đụng vào một sợi tóc của Phong Tâm Thần, à nhầm, Nam Thần. Và chạm mặt Băng chính là điều cuối cùng Thiên Nam muốn.
Sau một phút độc thoại nội tâm, Thiên Nam ngậm ngùi nuốt vào lòng sự thật rằng số phận đã định đoạt cậu phải trở thành đấng của thế cho những con người lầm đường lạc lối này. Trong chốc lát, ý chí cách mạng của Thiên Nam bắt đầu nhen nhóm trở lại! Ông bà xưa cũng có nói: nếu không đi vòng qua được bức tường thì cách tốt nhất là trèo lên trên nó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thiên Nam thật sự nghiêm túc suy nghĩ về những lời khuyên của những người đi trước. Và cậu rút ra kết luận rằng nó cũng có chút hiệu quả, bởi vì Phong bắt đầu hỏi cậu những câu hỏi bình thường!
- Tại sao cậu biết đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ kịch?
- Giáo viên phụ trách Đoàn chỉ đường cho tôi đến. Thật ra tôi không có ý định gia nhập cái câu lạc bộ rách ná... à... đông thành viên thế này đâu. Nhưng vì tôi không đủ khả năng vào câu lạc bộ khác nên đành chịu thôi.
- Thế tại sao cậu phải xin vào đây? - Phong nhìn cậu như đang nhìn một kẻ tâm thần. Loại ánh mắt mà Thiên Nam có chết cũng không tin sẽ có ngày một tên bệnh nhân lậm teenfic sẽ dùng để nhìn cậu.
Bởi vì tao không muốn chạm mặt mày!!!!! - Thiên Nam la hét trong im lặng.
- ... Chuyện đó để sau đi. Câu lạc bộ kịch có bao nhiêu người? Ngàn vạn lần đừng có Lãnh Hàn Nguyệt Băng còn lại dù có là ba chục người cũng không thành vấn đề!!!!
- Tôi không biết. - Phong thành thật đáp.
- Quên mất. Tại sao tôi lại đi hỏi cậu chứ. - Thiên Nam lầm bầm.
- Cậu vừa nói gì?
- Tôi nói là tôi có thể xem trong giấy giới thiệu của nhà trường là được rồi cậu bận rộn như thế làm gì có thời gian để tìm hiểu ba cái việc cỏn con này đúng không nên cậu cứ việc giữ liên lạc với tổ chức đi mọi thứ còn lại tôi lo là được rồi.
- Không chỉ liên lạc với tổ chức thôi đâu. Tôi còn phải theo dõi động tĩnh của phe đối địch nữa.
- Kệ mẹ mày!!!! - Thiên Nam thật sự muốn quát lên.
Để ngăn không cho mình đẩy Phong vào cái hòm đen rồi đem chôn xuống đất, cậu lấy tờ thông tin của câu lạc bộ kịch mà giáo viên phụ trách đưa ra nghiên cứu:
Câu lạc bộ kịch trường THPT L
Số thành viên hiện tại: 2
....
2 thành viên.
.
.
.
.
2 thành viên..
.
.
.
.
2 thành viên...
.
.
2....
Lần thứ hai trong ngày, ý chí cách mạng của Thiên Nam bị đập nát từ lúc mới được thụ tinh....
Hết chương 4
/6
|