Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 435: Tiểu Dực tặng người

/537


"Vị nãi nãi này, vừa rồi là ta không phải, ta lỗ mãng rồi, nha hoàn không hiểu chuyện, mong rằng nãi nãi đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt với chúng ta." Triệu di nương này nói xong thi lễ với Tử Tình.

Tử Tình nói: "Thực ra, ngươi nên nhận lỗi là con ta, con ta còn nhỏ tuổi, bị ngươi hù dọa như vậy, lá gan này mà bị dọa hỏng, về sau, làm thế nào mới tốt? Ngươi cũng là một người sắp sửa làm mẫu thân, ngươi nói nếu người khác đối với con ngươi như vậy, ngươi nói, ngươi sẽ thế nào?"

"Vị tiểu thiếu gia này, còn nhỏ tuổi đã biết che chở nương ngươi, là tốt, cũng là lỗi của ta, ta cũng nhận lỗi với vị tiểu thiếu gia này." Triệu di nương cũng thi lễ tương tự với Thư Duệ.

Tử Tình có chút nghi hoặc, thái độ của Triệu di nương này trước sau tại sao chênh lệch nhiều như vậy, ngay cả mấy người Lưu thị các nàng cũng có chút không hiểu ra sao cả, còn đừng nói chưởng quầy miệng há hốc có thể nhét vào một quả trứng gà.

Thực ra, Triệu di nương cũng là bị Tử Tình hù dọa, cho rằng thế lực của nhà chồng và nhà mẹ đẻ của Tử Tình không nhỏ, có giao tình sâu với Văn gia, bằng không, cũng sẽ không thể tùy ý báo ra danh hào của mình như vậy.

Cũng là Tử Tình không hiểu những quy củ trong quan trường này, hơn nữa quan hệ cá nhân với Văn Tam không tệ, cho nên, mới dám nói chuyện tùy ý như vậy, nếu đối phương biết, trượng phu của Tử Tình chỉ là gã nô tài từ Văn gia đi ra, không biết sẽ là biểu cảm kinh ngạc đến ngây người gì?

Tử Tình đương nhiên không nghĩ tới những điều này, Lưu thị lại nhìn ra vài phần, thấy Tử Tình chiếm thượng phong, bèn vội nói: "Mọi người đã nói rõ rồi, nên đến đây thôi. Chúng ta hay là trở về đi thôi?"

Tử Tình cũng không phải người không phân rõ phải trái, thấy đối phương nhận lỗi rồi, cũng nhận lỗi với Thư Duệ, còn có cái gì không thể bỏ qua. Hôm nay may mắn là đụng phải tiểu thiếp của Văn Tam, nếu đổi lại một người khác, chỉ sợ cũng không dễ qua cửa như vậy, ai biết Kinh Thành nhà nào nước sâu?

Từ trong cửa hàng đi ra. Tử Tình bọn họ cũng không có tâm tình đi ăn cơm, trực tiếp về nhà, mấy người Lưu thị các nàng đưa Tử Tình vào nội viện. Vừa đi còn vừa nói sự việc ngày hôm nay.

"Muội muội, hôm nay coi như vận khí tốt, may mà là Văn gia, nếu đụng phải nhà người khác, còn không biết sẽ có chuyện gì đâu?" Lưu thị khuyên nhủ.

"Cho nên ta mới không muốn ra khỏi cửa, ai biết sẽ đụng tới người nào?" Tử Tình có chút mệt mỏi nói, mỗi lần ra cửa đều có thể xảy ra chút chuyện. Ngã một cái cũng vậy, lại có thể nhấc lên quan hệ với Hoàng gia, hại mình không chỉ đền một ngọn núi quặng, còn thêm vào thời gian ba năm của Lâm Khang Bình.

"Tỷ tỷ cũng không cần để ở trong lòng, dù sao. Cũng không phải mỗi lần đều có thể đụng vào người, vả lại, cho dù đụng vào, không phải lúc nào cũng gặp người không phân rõ phải trái như vậy, lần đó ta dẫn tiểu muội ra ngoài, cũng đụng phải người ta, đối phương vừa thấy chính là phu nhân nhà quan, chẳng phải chuyện gì cũng không có?" Phó thị khuyên nhủ, mấy người ai cũng không để trong lòng, Yên Nhiên bỗng chốc chạy tới. Ôm lấy hai chân Tử Tình, ngửa đầu, cười đòi Tử Tình bế.

Tử Tình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, vừa muốn giơ tay bế, Thư Duệ bế Yên Nhiên lên. Nói: "Muội muội ngoan, thân thể nương còn chưa khỏi, để ca ca bế."

"Đứa nhỏ này, chơi với ai, đầu đầy là mồ hôi." Tử Tình rút khăn ra lau mồ hôi cho Yên Nhiên, sẳng giọng.

"Cô cô, là ta, ta đã đứng cả nửa ngày rồi, các ngươi ai cũng không phát hiện ra ta?" Tiểu Dực nói.

Vốn là, hắn đã sớm muốn tiến lên chào hỏi, chẳng qua là nghe lời nói của mấy người Lưu thị, biết Tử Tình ở bên ngoài bị bắt nạt, liền muốn nghe đầu đuôi, cho nên, lúc này mới từ trong bóng cây tiến lên trước.

"Tiểu Dực? Sao ngươi lại tới đây? Biết chúng ta ở đây?" Tử Tình hỏi.

Mấy người Lưu thị cũng nhìn Tiểu Dực, tuy vài lần nghe được tên đứa nhỏ này, đã ăn điểm tâm nhà hắn, chẳng qua là không biết thân thế của hắn.

"Cô cô còn không biết xấu hổ mà nói à? Đến Kinh Thành lâu như vậy rồi, cũng không phái người đến nói cho ta một tiếng, Phương quản gia nhà ta không phải là biết các ngươi ở đây sao? Còn có, ta đã để cho Phương quản gia để lại phương thức liên hệ cho Tử Hỉ cữu cữu." Tiểu Dực nhìn Tử Tình, có vài phần bất mãn và ấm ức.

Tử Tình ôm chầm lấy Tiểu Dực một cái, so tay một chút, nói: "Đã sắp đến bả vai cô cô rồi, so với năm ngoái cũng là lớn hơn nhiều. Mỗi ngày có kiên trì uống sữa dê hay không?"

"Có, từ khi cô cô dạy ta, sớm tối mỗi ngày ta đều sẽ uống một chén, ngay cả bà vú ta cũng nói, sữa dê này cũng không có uống vô ích." Tiểu Dực thấy Tử Tình ôm hắn, cũng ngẩng đầu nhìn Tử Tình, hai mắt lóe sáng, Tử Tình nhìn trong lòng như nhũn ra, cũng hôn trán hắn một cái.

Lúc này, Tiểu Phấn tới đây hỏi: "Chủ tử đã ăn cơm chưa?"

Lưu thị nói trước: "Chưa đâu, bảo phòng bếp làm một ít thức ăn cho chúng ta, thật là đói chết ta rồi, cũng lười đi về, dù sao cũng phải nổi lửa một lần."

Tử Tình hỏi Tiểu Dực: "Ngươi đã ăn chưa?"

"Ăn ở nhà cô cô rồi, Yên Nhiên muội muội còn bón cho ta nữa nhé." Tiểu Dực nói.

Tử Tình không thấy được mấy đứa Thư Ngạn, vừa hỏi, còn đang nghịch ngợm cùng Vĩnh Tùng bọn họ ở trong hậu hoa viên.

"Sao ngươi không chơi cùng bọn họ?" Tử Tình hỏi Tiểu Dực.

"Chúng ta là đang chơi cùng nhau đấy, bởi vì muội muội là cả một đầu đầy mồ hôi, ta bèn dẫn muội muội trở về." Tiểu Dực nói.

Tử Tình lôi kéo hắn, hỏi chút sinh hoạt, học tập linh tinh của hắn trong một năm này, lúc này, Tiểu Phấn tới đây nói cơm chín rồi, mấy người Tử Tình liền đi phòng bếp, Tiểu Dực vẫn chơi cùng Yên Nhiên. Giữa tiểu hài tử với nhau, rất nhanh đã quen thuộc rồi.

Mấy người Lưu thị ăn xong, vừa muốn trở về, Tử Hỉ qua đây thăm Tử Tình, Lưu thị liền hỏi Tử Hỉ đất trống xung quanh đây có còn không, cùng với thuật lại lời nói vừa rồi của Tử Tình, Tử Hỉ nghĩ nghĩ nói: "Mảnh đất kia cũng là không thành vấn đề, nhưng là, tiệm cơm này, mở ở đây, có thể được không?"

"Có cái gì không được? Ở xung quanh đây, cũng đều là gia đình tương đối giàu có, muốn ăn cơm, phụ cận cũng không có tiệm cơm loại tốt, vẫn là phải đi rất xa. Trung tâm thành tiệm cơm nhiều như vậy, chúng ta cũng không cạnh tranh nổi với người ta. Làm buôn bán, chẳng phải cần lối tắt ít ai đi khác? Thực ra, làm người cũng giống như vậy, gặp phải vấn đề khó khăn, ngàn vạn lần đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, đó là gây khó dễ cho mình." Tử Tình nói.

Tử Hỉ vỗ đầu mình, cười nói: "Tỷ tỷ lúc nào cũng có đạo lý, ngươi vừa nói cái này, ta trái lại nghĩ tới một vấn đề khó khăn, ta cũng là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nói, người nước Oa là dựa vào súng kíp của người Tây Dương quấy rối chúng ta ở vùng duyên hải, cướp đoạt tài vật của chúng ta, chúng ta không có súng tốt, nên ứng chiến thế nào?"

"Hẳn là có thể dùng cung tiễn hoặc nõ chứ? Trên mỗi mũi tên đều cuốn bông lên, tưới dầu lên, vạn tên cùng bắn, thuyền của người nước Oa kia có thể không cháy sao? Đương nhiên, nếu có sư phụ làm thuốc nổ, buộc thuốc nổ lên thì càng tốt." Tử Tình thuận miệng nói.

Vốn là, tầm bắn của cung tiễn hẳn là xa hơn tầm bắn của súng kíp nhỉ? Tử Tình cũng chỉ là có chút ấn tượng mơ hồ.

"Còn có, cho dù cái này không được, các ngươi không phải là cũng đang tìm cách, mua súng pháo? Đúng rồi, các ngươi có thể tìm hiểu một chút, người nước Oa dùng cái gì kiếm bạc trắng mua súng pháo? Các ngươi từ chỗ này tốn chút tâm tư, tốt nhất làm cho việc làm ăn của bọn họ không thành, tự nhiên không có thừa bạc đi mua súng pháo kiểu mới rồi." Tử Tình hình như nhớ được tài nguyên bản địa của bọn họ là có hạn, bằng không, cũng sẽ không nghĩ tới xâm lược quốc gia khác xung quanh, cướp đoạt tài nguyên của người khác.

Tử Hỉ nghe xong không lên tiếng, đại khái là suy xét lời nói của Tử Tình có mấy phần khả thi. Tiểu Dực hỏi: "Cô cô, chúng ta làm như vậy, có phải không vẻ vang mấy hay không?"

Tử Tình sờ sờ đầu của hắn, nói: "Đối với loại cường đạo đã ức hiếp tới cửa, nếu ngươi còn giảng đạo nghĩa, giảng nhân tính với họ, kết quả cuối cùng chỉ có thể có một, đó chính là ngươi chết hắn sống."

Tiểu Dực nghe xong cái hiểu cái không, Thư Duệ trợn mắt lườm hắn một cái, nói: "Ngu ngốc, đối với người xấu, chỉ có thể là ăn miếng trả miếng."

"Ai nha, ta nói mấy người các ngươi lao tâm khổ trí làm gì, những đại sự quốc gia này, há là mấy người các ngươi có thể thương lượng giải quyết? Ta nghe như lọt vào trong sương mù, tốt rồi, ta cũng trở lại bình thường rồi, không bằng chúng ta đánh vài vòng mạt chược nhé." Lưu thị cười nói.

Tử Hỉ nói: "Mấy người các ngươi chơi đi, ta muốn đi tìm Đại ca thương lượng chút chuyện."

Tử Tình vội nói: "Tiểu Tứ, ta vừa mới nói cũng là nói bậy, một nữ nhân như ta, suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, có thể biết cái gì? Hình như còn là nhìn thấy bản sách cổ nào nói, có nói hồi Tam quốc, Gia Cát Lượng giao tranh với Tào Tháo, đánh không thắng Tào Tháo, bèn đốt thuyền của Tào Tháo, đúng rồi, chính là gọi hỏa thiêu Xích Bích đó."

"Nương, cái đó ta biết, ngươi từng giảng, đó là người nước Ngụy không am hiểu thủy tính, nhưng người nước Oa này cũng không khả năng nối thuyền thành một mảnh." Thư Duệ nói.

"Cái đó, ý của ta có thể tìm cách tham khảo, thuyền của người nước Oa cũng không nhiều thì phải? Có thể ít đi một chiếc là một chiếc, bọn họ quấy rối là thuyền dân nhỉ? Các ngươi không biết đem thuyền quân giả thành thuyền dân? Cách gần, còn có thể dùng lựu đạn đó. Ai nha, ta không nói nữa, ta cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, ta có thể biết cái gì? Việc này, vẫn là để lại cho các ngươi lo nghĩ đi." Tử Tình ôm Yên Nhiên hôn một cái.

Tử Tình tất nhiên không biết, lời thuận miệng của mình, khiến cho Tử Hỉ thực sự đi tìm vài đồng liêu còn có mấy võ tướng chủ chiến, thương thảo tính khả thi, đương nhiên, những thứ đó cũng không phải là Tử Tình có thể quan tâm rồi.

Tử Tình đang phát sầu vì chuyện trước mắt đây, thì ra, Tiểu Dực biết Tử Tình ra đường bị bắt nạt, sau khi về nhà càng nghĩ càng lo lắng, Tử Tình ở Kinh Thành, có thể dựa vào Tử Phúc và Tử Hỉ, chức quan cũng không lớn, Tử Phúc mới là chính lục phẩm, ở Kinh Thành quan viên ngũ phẩm trở lên, cũng là túm một phát được cả nắm, ngộ nhỡ, hôm nay gặp được không phải là Văn gia, hôm nay nên thoát thân như thế nào? Về sau, chẳng phải là còn có thể gặp được chuyện như vậy, lại nên thoát thân như thế nào? Còn có, Tử Tình bị thương lần này, nghe nói chính là bởi vì đánh xe là tiểu hài tử, kinh nghiệm không đủ, bằng không, cũng sẽ không thể gặp chuyện không may.

Tiểu Dực tìm đến Phương quản gia, Phương quản gia ra chủ ý, tặng Tử Tình hai nha hoàn hai thị vệ hai ma ma, vừa vặn, còn có thể dạy Yên Nhiên chút quy củ, nhìn Yên Nhiên lớn lên.

Tiểu Dực nghe xong nói: "Không bằng nha hoàn này cũng tìm hai đứa biết võ công, tránh cho lúc cô cô ta bị người bắt nạt không thể đánh trả. Ma ma kia thì không cần tìm, đưa Hoa ma ma bên cạnh ta đi."

Phương quản gia làm việc hiệu suất cực cao, không đến một canh giờ đã đưa người đi, hai thị vệ giả làm gã sai vặt, hai nha hoàn đều là mười lăm tuổi, đều là trong phủ đã dạy dỗ tốt, hơn nữa, đều là người khá thân cận bên cạnh Tiểu Dực.

/537

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status