Phương tú tài!
Hà Hoa cả kinh, tinh thần bát quái nổi lên, ngay cả cảm xúc đang xuống thấp của mình dường như đã nhẹ nhõm đi mấy phần, tò mò đặt câu hỏi liên tục: Người đó, làm sao mà ngươi có thể vừa ý hắn vậy? Tại sao hắn biết ngươi vậy? Lúc nào thì các ngươi có ý tứ này thế? Hắn đề thân (xin cưới) với ngươi rồi sao?
Dưới ánh trăng, đầu của Tiểu Xảo cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu xấu hổ trợn mắt nhìn Hà Hoa một cái, quay người bỏ chạy mất.
Này! Ngươi còn chưa nói rõ ràng cho ta á! Hà Hoa ở sau lưng nàng kêu to, nghĩ thầm, tiểu nha đầu lại có thể giấu diếm ta lâu như vậy, xem ta làm sao mà trêu chọc ngươi! Ngày mai sẽ bảo ca ca đi tìm hiểu!
Nhưng ngày hôm sau trời vừa rạng sáng Quý Quân đã đi ra ngoài, nói là đã hẹn trước với người ta từ sớm. Hà Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Xảo hơn nửa ngày, thấy Tiểu Xảo đỏ mặt cả một ngày, cuối cùng dứt khoát không ở trước mặt của nàng lắc lư nữa, có chuyện cũng gọi Tiểu Thư và Tiểu Oản đi làm.
Hà Hoa biết Tiểu Xảo đã từng lấy danh nghĩa mua bút mực văn chương đi qua cửa hàng Phương tú tài, chính nàng cũng có đi qua đó một lần, cảm thấy Phương tú tài này, mặc dù đã Xuống biển rồi, nhưng vẫn có khí phái thư sinh nho nhã.
Mà theo cách nói của Quý Quân, trong cửa hàng đó cũng có không ít người đọc sách thích chiếm tiện nghi thường xuyên đi Mua chịu giấy mực ..., thường thì Phương tú tài cũng sẽ không mở miệng đòi, có lúc còn phải bồi thêm một bữa cơm. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cái cửa hàng đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà thôi. Mà mấy năm nay Tiểu Xảo cũng tích lũy được một chút vốn riêng, đi theo Phương tú tài, chỉ sợ còn phải đưa thêm đồ cưới. Nói không chừng người nhà tú tài còn chướng mắt xuất thân của Tiểu Xảo. . . . . .
Hai người đó, xem ra chẳng hề thích hợp, làm sao lại. . . . . .
Đợi hơn nửa ngày rốt cuộc cũng đợi được Quý Quân trở về, Hà Hoa vội vàng kêu hắn đến trong viện của mình.
Quý Quân uống hết một chén nước canh đậu xanh thật to, thở gấp nói: Ca mới bị A Tề cùng Từ đại thiếu ép buộc một phen, muội để cho ca nghỉ một chút trước đã.
Hai người bọn họ tìm ca à?
Là A Tề. Phủ tôn đại nhân có ý nói cho hắn một mối hôn sự, bởi vì còn chưa chắc chắn, hắn cũng chỉ ngầm chuẩn bị, cũng không có lộ ra, không ngờ lúc này Từ gia đến đề thân. Càng thêm không ngờ tới nữa là sau khi hắn cự hôn, lại có nhiều tin đồn khó nghe như vậy truyền ra. A Tề cầu ca cùng hắn đi tìm Từ đại thiếu uống rượu đấy.
Quả nhiên A Tề muốn đi theo con đường làm quan bằng hôn nhân rồi, chỉ có thể thương xót cho Từ Thi Viện, bị người châm chọc thành ra như vậy.
Hà Hoa thở dài nói: Mặc kệ nói như thế nào, thanh danh của Từ nhị tiểu thư đã bị người phá hủy, Từ gia có thể dễ dàng tha thứ mà cho A Tề sắc mặt tốt sao?
Quý Quân lắc đầu một cái cười nói: Từ gia là thương nhân, xem trọng hòa khí sinh tài. Coi như oán giận A Tề, trừ Từ Nhị nãi nãi, người khác cũng sẽ không làm gì quá phận. Cho dù bọn họ có nói mò đi chăng nữa, ca cũng sẽ không nhúng tay vào!
Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái, Chẳng lẽ là có người đặt chuyện lấy ca ca cùng Từ nhị tiểu thư ra nói à ?
Quý Quân cuốn quýt khoát tay: Muội cũng chớ nói lung tung! Trước kia là ai nói mình phải làm tiểu thư khuê các, tại sao bây giờ miệng không kiêng kỵ lại nói ra lời như vậy chứ?
Hà Hoa lắc lắc cây quạt, cười hì hì: Muội không có nói lung tung nha, dù sao bây giờ Từ gia vẫn nhìn chướng mắt nhà của chúng ta. Dĩ nhiên, nếu sang năm ca ca thi đậu thi Hương rồi, đoán chừng Từ Nhị gia sẽ tới cửa đó.
Quý Quân phẩy vạt áo, bày ra sắc mặt khó coi nhìn nàng: Tiểu nha đầu càng ngày càng không có quy củ! Chẳng lẽ năm nay mùa xuân còn chưa có qua? Đáng thương Tiểu Bảo ca ca hiện tại trong lòng xấu hổ không dám tới gặp người á.
Hà Hoa vội vàng lấy miếng dưa hấu chặn cái miệng của hắn lại: Đang muốn nói chuyện đứng đắn với ca ca này. Liền nói chuyện Tiểu Xảo có lẽ đã vừa ý Phương tú tài cho hắn nghe.
Quý Quân ô ô a a ăn xong dưa hấu, quệt quệt mồm cười nói: Không trách được mấy lần trước ca đi chỗ đó của Phương tú tài, hắn nhìn ca hình như có lời muốn nói đấy.
Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: Tiểu Xảo cũng không nói rõ ràng. Muội đã hỏi Xưng Đà, dường như hắn cũng không biết chuyện này. Vậy thì ca tìm cái cớ, cùng Xưng Đà cùng đi nhìn Phương tú tài kia, thuận tiện thử dò xét ý tứ của hắn xem. Thật ra thì chuyện này, vẫn là Xưng Đà tự làm chủ mới phải.
Quý Quân ngừng lại một chút: Chuyện của mình Xưng Đà cũng chưa làm rõ được. Nếu bọn họ nói đến chuyện hôn sự, vẫn nên đốt khế ước bán thân của bọn họ cho thỏa đáng. Nói ra thì ca có chút tư tâm (lòng riêng), ca hi vọng bọn họ nán lại ở trong nhà thêm mấy năm.
Hà Hoa cũng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, nói: Muội cũng vậy không bỏ được Tiểu Xảo. Nhưng người ta đã theo chúng ta từ lúc nghèo túng tới bây giờ, hai huynh muội bọn họ vừa giỏi giang lại có tình nghĩa, chúng ta làm sao có thể để bọn họ chịu uất ức được? Muội cũng có nói với Xưng Đà, nhưng bị hắn cho qua rồi. Những nha đầu trong nhà kia, hình như hắn vẫn luôn chiếu cố Tiểu Đào nhiều nhất. Nếu không ngày nào đó ca cũng hỏi một chút, nếu hắn thật sự có ý, muội gọi tiểu Đào ra, cùng di nương dạy dỗ một phen, qua hai năm tiểu Đào lớn một chút sẽ cho bọn họ ra ngoài. Tiểu Đào như bây giờ, thật đúng là có chút uất ức cho hắn.
Quý Quân hăng hái tăng lên, cười gian nói: Chuyện này phải làm từ từ. Ca đi tìm Phương tú tài kia trước đã.
Qua một ngày Quý Quân liền có tin xác thực, nói là Phương tú tài cũng có ý đó, nhưng trong nhà hắn lại ghét bỏ Tiểu Xảo có xuất thân là nha đầu của một tiểu hộ, vẫn không chịu đồng ý. Xưng Đà cũng không không kiên trì, muội muội đã lớn, phải lập gia đình rồi, đoán chừng trong lòng hắn cũng đang rối rắm lắm đây.
Ngược lại động tác của Quý Đồng rất nhanh, một ngày tìm đủ hai mươi hán tử khỏe mạnh đưa đến Tang Viên. Lại qua chừng mười ngày, thời tiết vẫn nóng bức, không có chút dấu hiệu muốn mưa nào, tình hình càng ngày càng khẩn trương, Quý Đồng chạy tới chạy lui giữa hai Điền Trang, Tang Viên và trong nhà. Nhờ cóTộc trưởng gọi một nhóm người trong thôn tới giúp đỡ, lúc này không chỉ trông chừng hồ nước, còn vận dụng nhân công khi trời tối gánh nước ở hai hồ nước đưa vào trong Điền Trang, mới bảo đảm cây trồng vụ hè trước khi một giọt nước cuối cùng rút hết không bị héo khô.
Hà Hoa ở nhà nghe được có người nói có kẻ đi Tang Viên quấy rối, còn bỏ thuốc nhiều hồ cá. Trong lòng vô cùng lo lắng, hận không thể mọc ra cánh để có thể bay qua. Muốn ra cửa lại bị Quý Đồng ngăn cản: Một cô nương gia như con lúc này qua đó có ích lợi gì? Đây chuyện của nam nhân, ở nhà ngây ngô
Hà Hoa cả kinh, tinh thần bát quái nổi lên, ngay cả cảm xúc đang xuống thấp của mình dường như đã nhẹ nhõm đi mấy phần, tò mò đặt câu hỏi liên tục: Người đó, làm sao mà ngươi có thể vừa ý hắn vậy? Tại sao hắn biết ngươi vậy? Lúc nào thì các ngươi có ý tứ này thế? Hắn đề thân (xin cưới) với ngươi rồi sao?
Dưới ánh trăng, đầu của Tiểu Xảo cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu xấu hổ trợn mắt nhìn Hà Hoa một cái, quay người bỏ chạy mất.
Này! Ngươi còn chưa nói rõ ràng cho ta á! Hà Hoa ở sau lưng nàng kêu to, nghĩ thầm, tiểu nha đầu lại có thể giấu diếm ta lâu như vậy, xem ta làm sao mà trêu chọc ngươi! Ngày mai sẽ bảo ca ca đi tìm hiểu!
Nhưng ngày hôm sau trời vừa rạng sáng Quý Quân đã đi ra ngoài, nói là đã hẹn trước với người ta từ sớm. Hà Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Xảo hơn nửa ngày, thấy Tiểu Xảo đỏ mặt cả một ngày, cuối cùng dứt khoát không ở trước mặt của nàng lắc lư nữa, có chuyện cũng gọi Tiểu Thư và Tiểu Oản đi làm.
Hà Hoa biết Tiểu Xảo đã từng lấy danh nghĩa mua bút mực văn chương đi qua cửa hàng Phương tú tài, chính nàng cũng có đi qua đó một lần, cảm thấy Phương tú tài này, mặc dù đã Xuống biển rồi, nhưng vẫn có khí phái thư sinh nho nhã.
Mà theo cách nói của Quý Quân, trong cửa hàng đó cũng có không ít người đọc sách thích chiếm tiện nghi thường xuyên đi Mua chịu giấy mực ..., thường thì Phương tú tài cũng sẽ không mở miệng đòi, có lúc còn phải bồi thêm một bữa cơm. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cái cửa hàng đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà thôi. Mà mấy năm nay Tiểu Xảo cũng tích lũy được một chút vốn riêng, đi theo Phương tú tài, chỉ sợ còn phải đưa thêm đồ cưới. Nói không chừng người nhà tú tài còn chướng mắt xuất thân của Tiểu Xảo. . . . . .
Hai người đó, xem ra chẳng hề thích hợp, làm sao lại. . . . . .
Đợi hơn nửa ngày rốt cuộc cũng đợi được Quý Quân trở về, Hà Hoa vội vàng kêu hắn đến trong viện của mình.
Quý Quân uống hết một chén nước canh đậu xanh thật to, thở gấp nói: Ca mới bị A Tề cùng Từ đại thiếu ép buộc một phen, muội để cho ca nghỉ một chút trước đã.
Hai người bọn họ tìm ca à?
Là A Tề. Phủ tôn đại nhân có ý nói cho hắn một mối hôn sự, bởi vì còn chưa chắc chắn, hắn cũng chỉ ngầm chuẩn bị, cũng không có lộ ra, không ngờ lúc này Từ gia đến đề thân. Càng thêm không ngờ tới nữa là sau khi hắn cự hôn, lại có nhiều tin đồn khó nghe như vậy truyền ra. A Tề cầu ca cùng hắn đi tìm Từ đại thiếu uống rượu đấy.
Quả nhiên A Tề muốn đi theo con đường làm quan bằng hôn nhân rồi, chỉ có thể thương xót cho Từ Thi Viện, bị người châm chọc thành ra như vậy.
Hà Hoa thở dài nói: Mặc kệ nói như thế nào, thanh danh của Từ nhị tiểu thư đã bị người phá hủy, Từ gia có thể dễ dàng tha thứ mà cho A Tề sắc mặt tốt sao?
Quý Quân lắc đầu một cái cười nói: Từ gia là thương nhân, xem trọng hòa khí sinh tài. Coi như oán giận A Tề, trừ Từ Nhị nãi nãi, người khác cũng sẽ không làm gì quá phận. Cho dù bọn họ có nói mò đi chăng nữa, ca cũng sẽ không nhúng tay vào!
Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái, Chẳng lẽ là có người đặt chuyện lấy ca ca cùng Từ nhị tiểu thư ra nói à ?
Quý Quân cuốn quýt khoát tay: Muội cũng chớ nói lung tung! Trước kia là ai nói mình phải làm tiểu thư khuê các, tại sao bây giờ miệng không kiêng kỵ lại nói ra lời như vậy chứ?
Hà Hoa lắc lắc cây quạt, cười hì hì: Muội không có nói lung tung nha, dù sao bây giờ Từ gia vẫn nhìn chướng mắt nhà của chúng ta. Dĩ nhiên, nếu sang năm ca ca thi đậu thi Hương rồi, đoán chừng Từ Nhị gia sẽ tới cửa đó.
Quý Quân phẩy vạt áo, bày ra sắc mặt khó coi nhìn nàng: Tiểu nha đầu càng ngày càng không có quy củ! Chẳng lẽ năm nay mùa xuân còn chưa có qua? Đáng thương Tiểu Bảo ca ca hiện tại trong lòng xấu hổ không dám tới gặp người á.
Hà Hoa vội vàng lấy miếng dưa hấu chặn cái miệng của hắn lại: Đang muốn nói chuyện đứng đắn với ca ca này. Liền nói chuyện Tiểu Xảo có lẽ đã vừa ý Phương tú tài cho hắn nghe.
Quý Quân ô ô a a ăn xong dưa hấu, quệt quệt mồm cười nói: Không trách được mấy lần trước ca đi chỗ đó của Phương tú tài, hắn nhìn ca hình như có lời muốn nói đấy.
Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: Tiểu Xảo cũng không nói rõ ràng. Muội đã hỏi Xưng Đà, dường như hắn cũng không biết chuyện này. Vậy thì ca tìm cái cớ, cùng Xưng Đà cùng đi nhìn Phương tú tài kia, thuận tiện thử dò xét ý tứ của hắn xem. Thật ra thì chuyện này, vẫn là Xưng Đà tự làm chủ mới phải.
Quý Quân ngừng lại một chút: Chuyện của mình Xưng Đà cũng chưa làm rõ được. Nếu bọn họ nói đến chuyện hôn sự, vẫn nên đốt khế ước bán thân của bọn họ cho thỏa đáng. Nói ra thì ca có chút tư tâm (lòng riêng), ca hi vọng bọn họ nán lại ở trong nhà thêm mấy năm.
Hà Hoa cũng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, nói: Muội cũng vậy không bỏ được Tiểu Xảo. Nhưng người ta đã theo chúng ta từ lúc nghèo túng tới bây giờ, hai huynh muội bọn họ vừa giỏi giang lại có tình nghĩa, chúng ta làm sao có thể để bọn họ chịu uất ức được? Muội cũng có nói với Xưng Đà, nhưng bị hắn cho qua rồi. Những nha đầu trong nhà kia, hình như hắn vẫn luôn chiếu cố Tiểu Đào nhiều nhất. Nếu không ngày nào đó ca cũng hỏi một chút, nếu hắn thật sự có ý, muội gọi tiểu Đào ra, cùng di nương dạy dỗ một phen, qua hai năm tiểu Đào lớn một chút sẽ cho bọn họ ra ngoài. Tiểu Đào như bây giờ, thật đúng là có chút uất ức cho hắn.
Quý Quân hăng hái tăng lên, cười gian nói: Chuyện này phải làm từ từ. Ca đi tìm Phương tú tài kia trước đã.
Qua một ngày Quý Quân liền có tin xác thực, nói là Phương tú tài cũng có ý đó, nhưng trong nhà hắn lại ghét bỏ Tiểu Xảo có xuất thân là nha đầu của một tiểu hộ, vẫn không chịu đồng ý. Xưng Đà cũng không không kiên trì, muội muội đã lớn, phải lập gia đình rồi, đoán chừng trong lòng hắn cũng đang rối rắm lắm đây.
Ngược lại động tác của Quý Đồng rất nhanh, một ngày tìm đủ hai mươi hán tử khỏe mạnh đưa đến Tang Viên. Lại qua chừng mười ngày, thời tiết vẫn nóng bức, không có chút dấu hiệu muốn mưa nào, tình hình càng ngày càng khẩn trương, Quý Đồng chạy tới chạy lui giữa hai Điền Trang, Tang Viên và trong nhà. Nhờ cóTộc trưởng gọi một nhóm người trong thôn tới giúp đỡ, lúc này không chỉ trông chừng hồ nước, còn vận dụng nhân công khi trời tối gánh nước ở hai hồ nước đưa vào trong Điền Trang, mới bảo đảm cây trồng vụ hè trước khi một giọt nước cuối cùng rút hết không bị héo khô.
Hà Hoa ở nhà nghe được có người nói có kẻ đi Tang Viên quấy rối, còn bỏ thuốc nhiều hồ cá. Trong lòng vô cùng lo lắng, hận không thể mọc ra cánh để có thể bay qua. Muốn ra cửa lại bị Quý Đồng ngăn cản: Một cô nương gia như con lúc này qua đó có ích lợi gì? Đây chuyện của nam nhân, ở nhà ngây ngô
/66
|