Editor: Cà Rốt Hồng
Hà Hoa nghe Quý Quân nói xong, trong lòng cũng có chút sáng tỏ, chỉ sợ không biết từ lúc nào hắn đã coi trọng Từ Thư Viện rồi.
Lúc này cũng không có chuyện lần đầu tiên nhìn thấy là thuận mắt, mọi người chỉ quen biết lui tới với nhau, từ bằng hữu bình thường một đường lên làm người thương, phu thê, đều là nhìn xem có trở ngại hay không liền định thân, sau đó trên cơ bản cũng có rất ít cơ hội từ hôn.
Chí ít là hắn tự mình nhìn trúng, cũng coi như tốt hơn người bình thường một chút.
Ồ ồ nói thêm một chút, Quý Quân liền vội vàng đi bàn bạc cùng Quý Đồng.
Đối với chuyện bà mai đề thân, đương nhiên là nói, Từ đại thiếu vô cùng tốt, Quý gia cũng rất nguyện ý kết cửa hôn sự này, nhưng Hà Hoa còn nhỏ, đã sớm mất nương, hiện giờ trong nhà thật vất vả kế sinh nhai mới khá hơn một chút, không nỡ gả nàng sớm như vậy. Cho nên, mặc dù định thân, cũng phải chờ thêm hai ba năm nữa mới thành thân, chỉ sợ Từ gia không chịu đồng ý.
Quả nhiên, bà mai vừa nghe Quý Quân nói như vậy, trên mặt cũng có chút khó chịu, nàng là nhân tinh, đương nhiên biết mặc dù Quý gia nói rất êm tai, nhưng trên thực tế chính là muốn cự tuyệt.
Đoán chừng Quý Đồng cũng biết tâm tư của Quý Quân, mặc dù trong lòng không có yên lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: Tam Cô, thật ra thì ta rất nguyện ý cùng Từ gia kết thành thông gia. Nhưng khuyển tử chưa có hôn sự, thật sự không tốt định thân cho ấu nữ trước. Nghe nói Nhị tiểu thư Từ gia đang định đề thân, vừa khéo Quân ca nhi nhà ta cũng . . . . . Không biết Tam Cô có thể thúc đẩy cửa hôn sự này hay không?
Quý Quân vội sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay ngắn ở bên cạnh Quý Đồng, thấy bà mai Tam Cô kia nhìn về phía hắn, mặt hơi ửng đỏ.
Tam Cô Ai ôi một tiếng thay đổi khuôn mặt tươi cười, nói: Cử nhân lão gia chưa có định thân, không biết làm cho bao nhiêu cô nương nhà người ta nổi lên tâm sự rồi! Quý Hiếu Liêm cùng Từ nhị tiểu thư ngược lại thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Quý lão gia có ý này, đương nhiên lão thân sẽ cố hết sức thúc đẩy chuyện tốt, nhưng thành hay không thành, còn phải xem ý kiến của Từ gia nữa.
Quý Quân lặng lẽ nháy mắt với Quý Đồng, nhưng Quý Đồng là một người thành thật, cho dù biết rõ tâm ý của nhi tử, cũng chỉ hì hà hì hục phun ra một câu: Vẫn kính nhờ Tam Cô nói tốt nhiều hơn.
Hà Hoa ở sau tấm bình phong thấy Quý Quân sốt ruột muốn nhe răng, nhưng da mặt mình mỏng ngượng ngùng mở miệng, đành phải vẫy tay bảo tức phụ quản sự đang ở ngoài cửa nghe lén tới, cầm hai nguyên bảo cho nàng.
Lúc tức phụ quản sự đưa Tam Cô đi ra ngoài, liền lôi kéo tay áo nàng nói: Tam Cô, thiếu gia nhà ta cùng Từ đại thiếu gia xưa nay qua lại thân thiết, hôm nay lại cùng nhau trúng cử, đây chính là việc vui lớn, nếu có thể nói thành chuyện tốt cùng Từ nhị tiểu thư, đó chính là mừng vui gấp bội rồi. Bà mai trong huyện Định Giang ai cũng đều nhìn chằm chằm nhà chúng ta và người Từ gia. Nếu Tam Cô cảm thấy không thể thành, vẫn nên sớm nói ra, chúng ta đi tìm người khác có bản lĩnh hơn. Nếu có thể được việc, lão gia nhà chúng ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi người.
Tam Cô biết nàng nói thật, liền nhấc lên khuôn mặt tươi cười: Cái này lão thân đương nhiên hiểu. Từ Nhị gia một lòng muốn tìm nữ tế Trạng Nguyên, nhưng Hiếu Liêm Công Hách gia đã có gia thất, trong huyện Định Giang này nếu nói còn có người có thể xứng đôi với Từ nhị tiểu thư, dĩ nhiên chính là Quý Hiếu Liêm rồi.
Nhưng hôn nhân là chuyện lớn không thể đùa giỡn, ta cũng không thể thiếu được phải chạy vài chuyến, nói hết thành ý của Quý Hiếu Liêm cho Từ lão gia, Từ Phu Nhân biết được, bọn họ mới bằng lòng yên tâm gật đầu chứ.
Lúc này tức phụ quản sự mới đưa bạc tới trong tay áo nàng, cười nói: Như thế thì phải xem năng lực của Tam Cô rồi. Nếu chuyện tốt của thiếu gia thành, ngày sau hôn sự của tiểu thư Hà Hoa nhà ta cũng không thiếu được phải nhờ Tam Cô tác hợp rồi. Hôm nay Tam Cô vất vả, xin nhận tạm chút tiền trà này.
Tam Cô âm thầm bóp bạc một cái, vậy mà có chừng hơn năm lượng! Lần này càng cười không khép miệng được, tất tả lôi kéo tức phụ quản sự nói rất nhiều lời hay, mới loạng chà loạng choạng mà bước đi.
Tức phụ quản sự đó đến trước mặt Hà Hoa kể lại mọi chuyện, sau đó phàn nàn nói: Cũng không biết ta là người như thế nào, ngay cả nhi tử ta cùng nhi tức chưa thấy bóng dáng cũng khoe lên! Ta thấy nàng cũng chỉ có thể nói một chút, lại không thể phục vụ nước canh cũng không biết viết và tính toán, tiểu thư khen thưởng cho nàng khoảng ba trăm năm trăm đồng như vậy là đủ rồi.
Hà Hoa biết nàng nghĩ đến năm lượng bạc kia, trong lòng bất bình, sờ sờ túi tiền, móc ra một khối bạc vụn, Ngươi có thể phục vụ nước canh cũng biết viết và tính toán, nhưng ngươi có thể nói tẩu tử tốt cho ta không? Nếu có thể, ngươi liền từ bỏ công việc quản sự này học theo Tam Cô mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi. Nếu không thể, thì cùng Tam Cô nói nhiều thêm một chút, để cho nàng sớm ngày làm thành mối hôn sự này, ngươi cũng không thiếu được thứ tốt.
Tức phụ đó sờ bạc, vui mừng hớn hở: Bao nhiêu người cầm bạc cũng không vào được cửa nhà chúng ta, ta qua được ngày tốt lành chỉ nghĩ muốn báo đáp như thế nào cho lão gia và tiểu thư, việc làm Tam Cô này cũng cam không đến, ta vẫn nên giúp tiểu thư đi xem đám tiểu nha đầu có lười biếng hay không thôi.
Các nàng ở nơi này cười đùa không đề cập tới nữa, lại nói về Tam Cô kia, vuốt từng thỏi nguyên bảo, thầm nghĩ, ta đây chuyện gì cũng chưa làm, liền có một thỏi nguyên bảo, Quý gia còn tốt hơn Từ gia. Nếu chuyện tốt thành, nói không chừng còn cho ta bao nhiêu bạc và tơ lụa nữa. Còn có tiểu thư nhà hắn, nếu việc cự hôn Từ Hiếu Liêm mà truyền ra, không nói đến về sau ta không nhận được phần lễ mai mối thật to của nàng, dù cho không coi trọng thanh danh Quý tiểu thư cùng Từ thiếu gia, hai nhà bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, thân phận Cử nhân lão gia và thân phận tú tài thật lớn. Còn phải nghĩ cách tốt để nói với Từ Nhị nãi nãi nữa.
Tam Cô vào cửa Từ phủ, nhìn thấy Từ Nhị nãi nãi liền quỳ xuống dập đầu.
Từ Nhị nãi nãi không hiểu ra sao, đỡ trâm cài leng keng đầy đầu hỏi: Tam Cô đây là thế nào? Cho dù Quý gia không đồng ý ngươi cũng không cần phải hành lễ này chứ? Hoặc là ngươi thất lễ với Quý gia?
Tam Cô cười theo nói: Lão Bà Tử đón đầu làm mai cho người ta, không dám nói gặp người một lần là có thể nhìn thấu trong lòng hắn, nhưng sống một bó tuổi lớn như vậy, ít nhất cũng có vài phần ánh mắt, một phụ đạo nhân gia như lão, làm sao dám đi trêu chọc nhà Cử nhân lão gia? Đều là Lão Bà Tử người nghèo chí ngắn, không có cách nào khác để vượt qua ngày, nhìn Nhị nãi nãi là một người lòng dạ Bồ Tát, ngẫm nghĩ cũng là chuyện cực tốt, liền đánh bạo suy nghĩ một chủ ý, mong đợi có nhiều thêm mấy mối làm mai kiếm bạc cho lão bất tử ở nhà thêm mấy vách quan tài. Hôm nay nghĩ đến cũng là Lão Bà Tử bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, lại không dám lừa gạt Nhị nãi nãi, kính xin Nhị nãi nãi tha thứ.
Từ Nhị nãi nãi bưng trà không nói lời nào, một quản sự bên cạnh nàng nghiêm mặt quát lớn: Cái bà tử này nói năng lộn xộn, làm cho người ta càng nghe càng hồ đồ! Rốt cuộc lừa gạt nãi nãi chúng ta chuyện gì? Nếu không nói rõ ràng, nãi nãi chúng ta thiện tâm, nhưng ta đây không nói sẽ không đánh người đấy!
Tam Cô lại dập đầu một cái, lấy ra thiếp canh của Quý Quân nói: Lần trước trước khi đến Lão Bà Tử đã thu tiền trà của lão gia Quý gia, bảo là muốn thay hắn tác hợp chuyện tốt cho Quý Hiếu Liêm cùng Nhị tiểu thư của quý phủ. Còn nói nhờ Lão Bà Tử để ý thay hắn tìm cô gia tốt cho nhi nữ nhà hắn, trôi qua hai ba năm, liền phong quang gả đi. Không ngờ ngày đó Nhị nãi nãi lại sai người gọi Lão Bà Tử đến, muốn làm mai cho Đại Thiếu Gia. Lão Bà Tử nghĩ đến một đôi huynh muội Quý gia kia, vừa vặn dưới gối Nhị nãi nãi cũng có một đôi kim đồng ngọc nữ, nếu tác hợp thành người một nhà, không phải là chuyện cực tốt sao? Lão Bà Tử ham tiền thưởng của Nhị nãi nãi cùng Quý phủ, nên không báo chuyện Quý lão gia không nỡ gả nữ nhi sớm cho nãi nãi, tự mình đi Quý phủ, muốn thử lại tâm tư Qúy lão gia lần nữa.
Chưa từng nghĩ hôm nay vừa đi, một nương tử quản sự nhà hắn nói, mấy ngày nay bà mai đều chạy tới Quý phủ, thậm chí đại hộ ở Nam Kinh, Hàng Châu, tọa sư của Quý Hiếu Liêm đều tính làm mai cho hắn. Lão Bà Tử suy nghĩ, nếu để cho người khác được trước, Quý lão gia thay đổi chủ ý, Nhị tiểu thư sẽ mất đi một cô gia tốt, vậy Lão Bà Tử đại nghiệt rồi, nên liền vội vàng chạy đến, buông bỏ chủ ý chuyện tốt thành đôi lúc trước xuống, vẫn nên nói thứ tự trước sau, làm mặt dày xin Nhị nãi nãi khoan dung cho ta nói mối hôn sự cho nhị tiểu thư trước.
Người bên cạnh Từ Nhị nãi nãi đều nỡ nụ cười,
Hà Hoa nghe Quý Quân nói xong, trong lòng cũng có chút sáng tỏ, chỉ sợ không biết từ lúc nào hắn đã coi trọng Từ Thư Viện rồi.
Lúc này cũng không có chuyện lần đầu tiên nhìn thấy là thuận mắt, mọi người chỉ quen biết lui tới với nhau, từ bằng hữu bình thường một đường lên làm người thương, phu thê, đều là nhìn xem có trở ngại hay không liền định thân, sau đó trên cơ bản cũng có rất ít cơ hội từ hôn.
Chí ít là hắn tự mình nhìn trúng, cũng coi như tốt hơn người bình thường một chút.
Ồ ồ nói thêm một chút, Quý Quân liền vội vàng đi bàn bạc cùng Quý Đồng.
Đối với chuyện bà mai đề thân, đương nhiên là nói, Từ đại thiếu vô cùng tốt, Quý gia cũng rất nguyện ý kết cửa hôn sự này, nhưng Hà Hoa còn nhỏ, đã sớm mất nương, hiện giờ trong nhà thật vất vả kế sinh nhai mới khá hơn một chút, không nỡ gả nàng sớm như vậy. Cho nên, mặc dù định thân, cũng phải chờ thêm hai ba năm nữa mới thành thân, chỉ sợ Từ gia không chịu đồng ý.
Quả nhiên, bà mai vừa nghe Quý Quân nói như vậy, trên mặt cũng có chút khó chịu, nàng là nhân tinh, đương nhiên biết mặc dù Quý gia nói rất êm tai, nhưng trên thực tế chính là muốn cự tuyệt.
Đoán chừng Quý Đồng cũng biết tâm tư của Quý Quân, mặc dù trong lòng không có yên lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: Tam Cô, thật ra thì ta rất nguyện ý cùng Từ gia kết thành thông gia. Nhưng khuyển tử chưa có hôn sự, thật sự không tốt định thân cho ấu nữ trước. Nghe nói Nhị tiểu thư Từ gia đang định đề thân, vừa khéo Quân ca nhi nhà ta cũng . . . . . Không biết Tam Cô có thể thúc đẩy cửa hôn sự này hay không?
Quý Quân vội sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay ngắn ở bên cạnh Quý Đồng, thấy bà mai Tam Cô kia nhìn về phía hắn, mặt hơi ửng đỏ.
Tam Cô Ai ôi một tiếng thay đổi khuôn mặt tươi cười, nói: Cử nhân lão gia chưa có định thân, không biết làm cho bao nhiêu cô nương nhà người ta nổi lên tâm sự rồi! Quý Hiếu Liêm cùng Từ nhị tiểu thư ngược lại thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Quý lão gia có ý này, đương nhiên lão thân sẽ cố hết sức thúc đẩy chuyện tốt, nhưng thành hay không thành, còn phải xem ý kiến của Từ gia nữa.
Quý Quân lặng lẽ nháy mắt với Quý Đồng, nhưng Quý Đồng là một người thành thật, cho dù biết rõ tâm ý của nhi tử, cũng chỉ hì hà hì hục phun ra một câu: Vẫn kính nhờ Tam Cô nói tốt nhiều hơn.
Hà Hoa ở sau tấm bình phong thấy Quý Quân sốt ruột muốn nhe răng, nhưng da mặt mình mỏng ngượng ngùng mở miệng, đành phải vẫy tay bảo tức phụ quản sự đang ở ngoài cửa nghe lén tới, cầm hai nguyên bảo cho nàng.
Lúc tức phụ quản sự đưa Tam Cô đi ra ngoài, liền lôi kéo tay áo nàng nói: Tam Cô, thiếu gia nhà ta cùng Từ đại thiếu gia xưa nay qua lại thân thiết, hôm nay lại cùng nhau trúng cử, đây chính là việc vui lớn, nếu có thể nói thành chuyện tốt cùng Từ nhị tiểu thư, đó chính là mừng vui gấp bội rồi. Bà mai trong huyện Định Giang ai cũng đều nhìn chằm chằm nhà chúng ta và người Từ gia. Nếu Tam Cô cảm thấy không thể thành, vẫn nên sớm nói ra, chúng ta đi tìm người khác có bản lĩnh hơn. Nếu có thể được việc, lão gia nhà chúng ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi người.
Tam Cô biết nàng nói thật, liền nhấc lên khuôn mặt tươi cười: Cái này lão thân đương nhiên hiểu. Từ Nhị gia một lòng muốn tìm nữ tế Trạng Nguyên, nhưng Hiếu Liêm Công Hách gia đã có gia thất, trong huyện Định Giang này nếu nói còn có người có thể xứng đôi với Từ nhị tiểu thư, dĩ nhiên chính là Quý Hiếu Liêm rồi.
Nhưng hôn nhân là chuyện lớn không thể đùa giỡn, ta cũng không thể thiếu được phải chạy vài chuyến, nói hết thành ý của Quý Hiếu Liêm cho Từ lão gia, Từ Phu Nhân biết được, bọn họ mới bằng lòng yên tâm gật đầu chứ.
Lúc này tức phụ quản sự mới đưa bạc tới trong tay áo nàng, cười nói: Như thế thì phải xem năng lực của Tam Cô rồi. Nếu chuyện tốt của thiếu gia thành, ngày sau hôn sự của tiểu thư Hà Hoa nhà ta cũng không thiếu được phải nhờ Tam Cô tác hợp rồi. Hôm nay Tam Cô vất vả, xin nhận tạm chút tiền trà này.
Tam Cô âm thầm bóp bạc một cái, vậy mà có chừng hơn năm lượng! Lần này càng cười không khép miệng được, tất tả lôi kéo tức phụ quản sự nói rất nhiều lời hay, mới loạng chà loạng choạng mà bước đi.
Tức phụ quản sự đó đến trước mặt Hà Hoa kể lại mọi chuyện, sau đó phàn nàn nói: Cũng không biết ta là người như thế nào, ngay cả nhi tử ta cùng nhi tức chưa thấy bóng dáng cũng khoe lên! Ta thấy nàng cũng chỉ có thể nói một chút, lại không thể phục vụ nước canh cũng không biết viết và tính toán, tiểu thư khen thưởng cho nàng khoảng ba trăm năm trăm đồng như vậy là đủ rồi.
Hà Hoa biết nàng nghĩ đến năm lượng bạc kia, trong lòng bất bình, sờ sờ túi tiền, móc ra một khối bạc vụn, Ngươi có thể phục vụ nước canh cũng biết viết và tính toán, nhưng ngươi có thể nói tẩu tử tốt cho ta không? Nếu có thể, ngươi liền từ bỏ công việc quản sự này học theo Tam Cô mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi. Nếu không thể, thì cùng Tam Cô nói nhiều thêm một chút, để cho nàng sớm ngày làm thành mối hôn sự này, ngươi cũng không thiếu được thứ tốt.
Tức phụ đó sờ bạc, vui mừng hớn hở: Bao nhiêu người cầm bạc cũng không vào được cửa nhà chúng ta, ta qua được ngày tốt lành chỉ nghĩ muốn báo đáp như thế nào cho lão gia và tiểu thư, việc làm Tam Cô này cũng cam không đến, ta vẫn nên giúp tiểu thư đi xem đám tiểu nha đầu có lười biếng hay không thôi.
Các nàng ở nơi này cười đùa không đề cập tới nữa, lại nói về Tam Cô kia, vuốt từng thỏi nguyên bảo, thầm nghĩ, ta đây chuyện gì cũng chưa làm, liền có một thỏi nguyên bảo, Quý gia còn tốt hơn Từ gia. Nếu chuyện tốt thành, nói không chừng còn cho ta bao nhiêu bạc và tơ lụa nữa. Còn có tiểu thư nhà hắn, nếu việc cự hôn Từ Hiếu Liêm mà truyền ra, không nói đến về sau ta không nhận được phần lễ mai mối thật to của nàng, dù cho không coi trọng thanh danh Quý tiểu thư cùng Từ thiếu gia, hai nhà bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, thân phận Cử nhân lão gia và thân phận tú tài thật lớn. Còn phải nghĩ cách tốt để nói với Từ Nhị nãi nãi nữa.
Tam Cô vào cửa Từ phủ, nhìn thấy Từ Nhị nãi nãi liền quỳ xuống dập đầu.
Từ Nhị nãi nãi không hiểu ra sao, đỡ trâm cài leng keng đầy đầu hỏi: Tam Cô đây là thế nào? Cho dù Quý gia không đồng ý ngươi cũng không cần phải hành lễ này chứ? Hoặc là ngươi thất lễ với Quý gia?
Tam Cô cười theo nói: Lão Bà Tử đón đầu làm mai cho người ta, không dám nói gặp người một lần là có thể nhìn thấu trong lòng hắn, nhưng sống một bó tuổi lớn như vậy, ít nhất cũng có vài phần ánh mắt, một phụ đạo nhân gia như lão, làm sao dám đi trêu chọc nhà Cử nhân lão gia? Đều là Lão Bà Tử người nghèo chí ngắn, không có cách nào khác để vượt qua ngày, nhìn Nhị nãi nãi là một người lòng dạ Bồ Tát, ngẫm nghĩ cũng là chuyện cực tốt, liền đánh bạo suy nghĩ một chủ ý, mong đợi có nhiều thêm mấy mối làm mai kiếm bạc cho lão bất tử ở nhà thêm mấy vách quan tài. Hôm nay nghĩ đến cũng là Lão Bà Tử bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, lại không dám lừa gạt Nhị nãi nãi, kính xin Nhị nãi nãi tha thứ.
Từ Nhị nãi nãi bưng trà không nói lời nào, một quản sự bên cạnh nàng nghiêm mặt quát lớn: Cái bà tử này nói năng lộn xộn, làm cho người ta càng nghe càng hồ đồ! Rốt cuộc lừa gạt nãi nãi chúng ta chuyện gì? Nếu không nói rõ ràng, nãi nãi chúng ta thiện tâm, nhưng ta đây không nói sẽ không đánh người đấy!
Tam Cô lại dập đầu một cái, lấy ra thiếp canh của Quý Quân nói: Lần trước trước khi đến Lão Bà Tử đã thu tiền trà của lão gia Quý gia, bảo là muốn thay hắn tác hợp chuyện tốt cho Quý Hiếu Liêm cùng Nhị tiểu thư của quý phủ. Còn nói nhờ Lão Bà Tử để ý thay hắn tìm cô gia tốt cho nhi nữ nhà hắn, trôi qua hai ba năm, liền phong quang gả đi. Không ngờ ngày đó Nhị nãi nãi lại sai người gọi Lão Bà Tử đến, muốn làm mai cho Đại Thiếu Gia. Lão Bà Tử nghĩ đến một đôi huynh muội Quý gia kia, vừa vặn dưới gối Nhị nãi nãi cũng có một đôi kim đồng ngọc nữ, nếu tác hợp thành người một nhà, không phải là chuyện cực tốt sao? Lão Bà Tử ham tiền thưởng của Nhị nãi nãi cùng Quý phủ, nên không báo chuyện Quý lão gia không nỡ gả nữ nhi sớm cho nãi nãi, tự mình đi Quý phủ, muốn thử lại tâm tư Qúy lão gia lần nữa.
Chưa từng nghĩ hôm nay vừa đi, một nương tử quản sự nhà hắn nói, mấy ngày nay bà mai đều chạy tới Quý phủ, thậm chí đại hộ ở Nam Kinh, Hàng Châu, tọa sư của Quý Hiếu Liêm đều tính làm mai cho hắn. Lão Bà Tử suy nghĩ, nếu để cho người khác được trước, Quý lão gia thay đổi chủ ý, Nhị tiểu thư sẽ mất đi một cô gia tốt, vậy Lão Bà Tử đại nghiệt rồi, nên liền vội vàng chạy đến, buông bỏ chủ ý chuyện tốt thành đôi lúc trước xuống, vẫn nên nói thứ tự trước sau, làm mặt dày xin Nhị nãi nãi khoan dung cho ta nói mối hôn sự cho nhị tiểu thư trước.
Người bên cạnh Từ Nhị nãi nãi đều nỡ nụ cười,
/66
|