Đông đi xuân tới, sau trăm ngày của Lễ ca nhi, tiết trời rốt cuộc bắt đầu ấm lại.
Chuyện Hà Hoa mang thai cũng đã thông báo trong nhà, các nơi đều có thơ hồi âm tới dặn dò nàng dưỡng thai cho thật tốt, nhà mẹ, nhà chồng cùng với Quý Quân nơi đó cũng tặng không ít thuốc bổ cùng quần áo giày nón trẻ con. Kiều Nương sinh được một nữ nhi, bụng của Từ Thi Viện cũng càng ngày càng lớn, viết một phong thơ thật dầy chia sẽ kinh nghiệm làm mẹ cùng Hà Hoa.
Thân thể của Thường thị dần dần tốt lên, Hà Hoa cũng dự định từ từ trao trả từng chuyện trong nhà cho nàng ta. Tính toán xong, nàng quản sự hơn ba tháng hao tốn gần tám trăm lượng bạc, Thường thị vừa nghe, khuôn mặt đang cười lập tức cứng lại, nói: Nhiều như vậy? Đệ muội bạc này không phải bạc của mình, nên không thấy đau lòng!
Hà Hoa tự hỏi lòng mình không thẹn, giao sổ sách cho nàng ta, cười nói: Muội không ngừng đau lòng, còn trông thấy mà thèm đấy. Thời gian Đại tẩu dưỡng bệnh, chỉ cần đại phu nói hữu dụng, không cần biết bao nhiêu dược liệu thực tài quý giá, đại ca đều phân phó mỗi ngày biến đổi cách thức năm sáu lần cho đại tẩu ăn xuống. Đối với hai đứa Dịch ca nhi, Lễ ca nhi cũng rất cưng chiều. Lại bởi vì sợ bên ngoài có người nói lung tung đại tẩu không biết trị gia, chỉ một lần ngã bệnh trong nhà liền không có quy củ, còn cố ý dặn dò muội đưa lễ vật tuyệt đối không làm cho người ta bắt lỗi. Một mãnh tâm ý của đại ca đối với đại tẩu, làm cho muội rất hâm mộ.
Thường thị lật sổ sách vùn vụt, phía trên mỗi một lượng bạc mỗi một đồng tiền tiêu pha ở đâu cũng đều viết rất rõ ràng, nhất là mình mỗi một ngày dùng các loại sơn hào hải vị, trái cây tươi mới, tổ yến nhân sâm nhục quế… bao nhiêu, mời bà vú đại phu chăm sóc con trai của nàng ta tốn bao nhiêu, đêm ba mươi cùng Nguyên tiêu tiêu xài ở các nơi bao nhiêu, còn có hóa đơn A Tề ký tên sai đi phòng thu chi lấy tiền, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra chỗ không tốt, đành phải nói: Mấy ngày nay làm khó đệ muội, nếu không phải ngươi mang thai, ta còn vui sướng thanh nhàn. Tất cả chuyện trong nhà, ta vốn hiểu rõ, đệ muội không cần nhiều lời, hiện tại ngươi phải nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt đi.
Hà Hoa nghe lời nghĩ một đằng nói một nẻo của nàng ta, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng cũng ước gì nàng ta sớm nhận lại đống việc này, liền nói: Đa tạ đại tẩu chăm sóc, nhưng đại tẩu cũng chỉ mới vừa nuôi dưỡng được chút nguyên khí, không nên quá mệt nhọc, có chuyện gì nên phân phó Ngọc di nương cùng thê tử Chu Lâm đi làm là được rồi.
Thường thị đương gia lần nữa, chuyện làm đầu tiên chính là tìm người kêu Hoàn Bội đến muốn phát tác lập uy, không ngờ Hoàn Bội lại vượt lên trước kêu trời trách đất muốn gặp nhi tử. Người ngoài chỉ biết nhà Tri Huyện đại nhân có một thê một thiếp mấy cái nha hoàn, chánh thất sinh được hai đứa con trai, người trong nhà biết thân phận chân chính của Cẩu Oa cũng đều bị nghiêm lệnh cấm, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau nháo lên, ngược lại liên tiếp vạch trần ra tất cả.
A Tề tức giận kinh khủng, đúng lúc có một thương hộ họ Tống muốn lấy lòng hắn, sai người đến thăm dò ý tứ, nói là nữ nhi mình từ nhỏ đã hết lòng nuôi dạy, ngày thường tri thư đạt lễ, có thể xử lý tất cả mọi chuyện. A Tề đang phiền lòng, có chuyện thu được cả tài lẫn sắc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cứ dựa theo lễ số nạp Tống thị vào cửa, quả nhiên là người lanh lợi hiền huệ, đảm đương hơn Hoàn Ngọc, so với Thường thị lại càng lộ vẻ đoan trang hào phóng. A Tề liền lấy cớ Thường thị bệnh nặng mới khỏi, không nên vất vả, để cho Tống thị giúp đỡ xử lý chuyện nhà. Hoàn Bội bị giam lại như cũ, chỉ có một nha đầu ngu ngơ đưa cơm quét dọn cho nàng ta, mặc dù trước mắt không thể gặp được nhi tử, nhưng dầu gì cũng tránh được Thường thị làm nhục.
Thường thị bị A Tề khiển trách một trận, lại bị lạnh nhạt, thế mới biết lúc trước Hà Hoa nhiều lần kiếm cớ không để cho nàng ta thấy Hoàn Bội là thật tâm vì nàng ta suy nghĩ, mà không phải cùng Hoàn Bội cấu kết giở trò với nàng ta. Việc đã đến nước này, không thể thiếu ở trước mặt A Tề ngoan ngoãn phục tùng, tất cả đãi ngộ của Cẩu Oa cũng trích máu theo như lời Hà Hoa nói, trừ nha hoàn bà tử hầu hạ chỉ cho hai người, trang phục phối sức chất lượng hơi kém một chút, cái khác cũng theo phân lệ như Lễ ca nhi, biểu hiện ra vẻ độ lượng.
Bụng Hà Hoa càng ngày càng lớn, khẩu vị cũng càng ngày càng cảm thấy không tốt, nhưng bây giờ không nói đến ăn nhờ ở đậu, cũng phải chiếu theo phòng bếp bên Thường thị phân phối ăn cái gì thì ăn cái đó, nàng một chốc muốn ăn cái này, một chốc cái muốn ăn cái kia thật là khó khăn. Nàng liền bảo người vội vã thu dọn ra một phòng trống, quay về nói với Thường thị, bọn họ tự quản lý ăn uống trong viện của mình, Thường thị không ngừng nói xin lỗi, chiếu cố không chu đáo. Hà Hoa cũng không quản nàng ta ăn ở hai lòng, tiêu bạc của mình, dùng người của mình, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn ăn khi nào thì ăn, chẳng cần lo lắng, tự mình còn khai đao làm chút thức ăn Tiểu Bảo thích cho hắn ăn, rất thích ý.
Nương tử Qúy quản gia ở cùng một chỗ với những hạ nhân khác biết được chuyện này, cũng kè kè đến phòng bếp, đoạt lấy cái xẻng trong tay hắc nha đầu, nói nàng không biết làm món ăn khẩu vị phương Nam Nhị nãi nãi thích, vội vàng lấy lòng Hà Hoa. Mặt hắc nha đầu nhất thời đen như đáy nồi, nói bây giờ Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn mới mẻ ly kỳ, khẩu vị phương Nam ăn nhiều năm như vậy đã sớm ngán. Hai người ở phòng bếp thiếu chút nữa cầm dao chém nhau, vẫn là Tiểu Thư được Hà Hoa phân phó, nói với nương tử Quý quản gia về sau cả nhà bọn họ đều chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp nhỏ này, Nhị nãi nãi còn có những chuyện khác muốn giao cho bà ta làm, nương tử Quý quản gia mới vui vui mừng mừng cùng hắc nha đầu bắt tay giảng hòa, nói hai người chung sức hợp tác, dù cho Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn khắp đại giang nam bắc, họ cũng có thể làm ra được.
Những người từ Quý gia thôn đi theo ra ngoài khác, thường ngày phần lớn nghe một nhà A Tề sai khiến, nghe Quý quản gia cùng Chuy Đầu Lang Đầu nói Nhị gia Nhị nãi
Chuyện Hà Hoa mang thai cũng đã thông báo trong nhà, các nơi đều có thơ hồi âm tới dặn dò nàng dưỡng thai cho thật tốt, nhà mẹ, nhà chồng cùng với Quý Quân nơi đó cũng tặng không ít thuốc bổ cùng quần áo giày nón trẻ con. Kiều Nương sinh được một nữ nhi, bụng của Từ Thi Viện cũng càng ngày càng lớn, viết một phong thơ thật dầy chia sẽ kinh nghiệm làm mẹ cùng Hà Hoa.
Thân thể của Thường thị dần dần tốt lên, Hà Hoa cũng dự định từ từ trao trả từng chuyện trong nhà cho nàng ta. Tính toán xong, nàng quản sự hơn ba tháng hao tốn gần tám trăm lượng bạc, Thường thị vừa nghe, khuôn mặt đang cười lập tức cứng lại, nói: Nhiều như vậy? Đệ muội bạc này không phải bạc của mình, nên không thấy đau lòng!
Hà Hoa tự hỏi lòng mình không thẹn, giao sổ sách cho nàng ta, cười nói: Muội không ngừng đau lòng, còn trông thấy mà thèm đấy. Thời gian Đại tẩu dưỡng bệnh, chỉ cần đại phu nói hữu dụng, không cần biết bao nhiêu dược liệu thực tài quý giá, đại ca đều phân phó mỗi ngày biến đổi cách thức năm sáu lần cho đại tẩu ăn xuống. Đối với hai đứa Dịch ca nhi, Lễ ca nhi cũng rất cưng chiều. Lại bởi vì sợ bên ngoài có người nói lung tung đại tẩu không biết trị gia, chỉ một lần ngã bệnh trong nhà liền không có quy củ, còn cố ý dặn dò muội đưa lễ vật tuyệt đối không làm cho người ta bắt lỗi. Một mãnh tâm ý của đại ca đối với đại tẩu, làm cho muội rất hâm mộ.
Thường thị lật sổ sách vùn vụt, phía trên mỗi một lượng bạc mỗi một đồng tiền tiêu pha ở đâu cũng đều viết rất rõ ràng, nhất là mình mỗi một ngày dùng các loại sơn hào hải vị, trái cây tươi mới, tổ yến nhân sâm nhục quế… bao nhiêu, mời bà vú đại phu chăm sóc con trai của nàng ta tốn bao nhiêu, đêm ba mươi cùng Nguyên tiêu tiêu xài ở các nơi bao nhiêu, còn có hóa đơn A Tề ký tên sai đi phòng thu chi lấy tiền, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra chỗ không tốt, đành phải nói: Mấy ngày nay làm khó đệ muội, nếu không phải ngươi mang thai, ta còn vui sướng thanh nhàn. Tất cả chuyện trong nhà, ta vốn hiểu rõ, đệ muội không cần nhiều lời, hiện tại ngươi phải nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt đi.
Hà Hoa nghe lời nghĩ một đằng nói một nẻo của nàng ta, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng cũng ước gì nàng ta sớm nhận lại đống việc này, liền nói: Đa tạ đại tẩu chăm sóc, nhưng đại tẩu cũng chỉ mới vừa nuôi dưỡng được chút nguyên khí, không nên quá mệt nhọc, có chuyện gì nên phân phó Ngọc di nương cùng thê tử Chu Lâm đi làm là được rồi.
Thường thị đương gia lần nữa, chuyện làm đầu tiên chính là tìm người kêu Hoàn Bội đến muốn phát tác lập uy, không ngờ Hoàn Bội lại vượt lên trước kêu trời trách đất muốn gặp nhi tử. Người ngoài chỉ biết nhà Tri Huyện đại nhân có một thê một thiếp mấy cái nha hoàn, chánh thất sinh được hai đứa con trai, người trong nhà biết thân phận chân chính của Cẩu Oa cũng đều bị nghiêm lệnh cấm, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau nháo lên, ngược lại liên tiếp vạch trần ra tất cả.
A Tề tức giận kinh khủng, đúng lúc có một thương hộ họ Tống muốn lấy lòng hắn, sai người đến thăm dò ý tứ, nói là nữ nhi mình từ nhỏ đã hết lòng nuôi dạy, ngày thường tri thư đạt lễ, có thể xử lý tất cả mọi chuyện. A Tề đang phiền lòng, có chuyện thu được cả tài lẫn sắc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cứ dựa theo lễ số nạp Tống thị vào cửa, quả nhiên là người lanh lợi hiền huệ, đảm đương hơn Hoàn Ngọc, so với Thường thị lại càng lộ vẻ đoan trang hào phóng. A Tề liền lấy cớ Thường thị bệnh nặng mới khỏi, không nên vất vả, để cho Tống thị giúp đỡ xử lý chuyện nhà. Hoàn Bội bị giam lại như cũ, chỉ có một nha đầu ngu ngơ đưa cơm quét dọn cho nàng ta, mặc dù trước mắt không thể gặp được nhi tử, nhưng dầu gì cũng tránh được Thường thị làm nhục.
Thường thị bị A Tề khiển trách một trận, lại bị lạnh nhạt, thế mới biết lúc trước Hà Hoa nhiều lần kiếm cớ không để cho nàng ta thấy Hoàn Bội là thật tâm vì nàng ta suy nghĩ, mà không phải cùng Hoàn Bội cấu kết giở trò với nàng ta. Việc đã đến nước này, không thể thiếu ở trước mặt A Tề ngoan ngoãn phục tùng, tất cả đãi ngộ của Cẩu Oa cũng trích máu theo như lời Hà Hoa nói, trừ nha hoàn bà tử hầu hạ chỉ cho hai người, trang phục phối sức chất lượng hơi kém một chút, cái khác cũng theo phân lệ như Lễ ca nhi, biểu hiện ra vẻ độ lượng.
Bụng Hà Hoa càng ngày càng lớn, khẩu vị cũng càng ngày càng cảm thấy không tốt, nhưng bây giờ không nói đến ăn nhờ ở đậu, cũng phải chiếu theo phòng bếp bên Thường thị phân phối ăn cái gì thì ăn cái đó, nàng một chốc muốn ăn cái này, một chốc cái muốn ăn cái kia thật là khó khăn. Nàng liền bảo người vội vã thu dọn ra một phòng trống, quay về nói với Thường thị, bọn họ tự quản lý ăn uống trong viện của mình, Thường thị không ngừng nói xin lỗi, chiếu cố không chu đáo. Hà Hoa cũng không quản nàng ta ăn ở hai lòng, tiêu bạc của mình, dùng người của mình, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn ăn khi nào thì ăn, chẳng cần lo lắng, tự mình còn khai đao làm chút thức ăn Tiểu Bảo thích cho hắn ăn, rất thích ý.
Nương tử Qúy quản gia ở cùng một chỗ với những hạ nhân khác biết được chuyện này, cũng kè kè đến phòng bếp, đoạt lấy cái xẻng trong tay hắc nha đầu, nói nàng không biết làm món ăn khẩu vị phương Nam Nhị nãi nãi thích, vội vàng lấy lòng Hà Hoa. Mặt hắc nha đầu nhất thời đen như đáy nồi, nói bây giờ Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn mới mẻ ly kỳ, khẩu vị phương Nam ăn nhiều năm như vậy đã sớm ngán. Hai người ở phòng bếp thiếu chút nữa cầm dao chém nhau, vẫn là Tiểu Thư được Hà Hoa phân phó, nói với nương tử Quý quản gia về sau cả nhà bọn họ đều chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp nhỏ này, Nhị nãi nãi còn có những chuyện khác muốn giao cho bà ta làm, nương tử Quý quản gia mới vui vui mừng mừng cùng hắc nha đầu bắt tay giảng hòa, nói hai người chung sức hợp tác, dù cho Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn khắp đại giang nam bắc, họ cũng có thể làm ra được.
Những người từ Quý gia thôn đi theo ra ngoài khác, thường ngày phần lớn nghe một nhà A Tề sai khiến, nghe Quý quản gia cùng Chuy Đầu Lang Đầu nói Nhị gia Nhị nãi
/66
|