Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 53 - Chương 51

/85


Xoa xoa một hồi không biết từ lúc nào Phạm Trường An đã có cảm giác. Mỹ nhân ngay trước mắt, mềm mềm, thơm ngào ngạc, không có cảm giác mới lạ. Nghe từng tiếng thở nhẹ của Đỗ Thu Nương thì dù có là Liễu Hạ Huệ cũng không nhịn được nữa chứ huống chi mỹ nhân này là lão bà của hắn.

Phạm Trường An dần tiến sát người Đỗ Thu Nương, rồi nằm hẳn lên lưng nàng. Hắn thầm nghĩ: chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘thoải mái’, quả nhiên không uổng công hắn cố gắng vuốt ve nãy giờ.

Đỗ Thu Nương cảm giác Phạm Trường An càng ngày càng gần, mím môi cười nói, “Ta biết ngay mà, chồn chúc tết gà, chẳng có gì tốt lành hết….”

Phạm Trường An cười hì hì ôm Đỗ Thu Nương từ phía sau, dùng bộ râu vừa mới nhú lên đâm vào vành tai nàng, khiến nó đỏ lên, nói, “Nương tử trách lầm tướng công rồi….”

Bỗng nhiên Phạm Trường An buông Đỗ Thu Nương ra, bước lên bờ. Đỗ Thu Nương chiêm ngưỡng tấm lưng rắn và chặp chân dài của Phạm Trường An, cảm thấy rất tự hào: Trường An nhà nàng không thua gì dạ minh châu, bởi vậy phải giấu cho thật kỹ, nếu không sẽ khiến kẻ khác mơ ước, thèm muốn.

“Nương tử, nàng có biết vì phòng này gọi là ‘Một dòng sông xuân’ không? Phạm Trường An ngồi trên bờ cười xấu xa nhìn Đỗ Thu Nương đầy ẩn ý, thừa dịp nàng thất thần, đột nhiên ôm nàng ra khỏi nước. Nàng giật mình kêu lên một tiếng. Hắn cười to, ra vẻ rất hài lòng với trò quái của hắn.

Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An cười hả hê, tức giận muốn nhéo người, lại bị hắn ngăn lại. Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu hôn lên một cái, rồi nói nhỏ “Lúc nào tức giận là lại nhéo ta, phải sửa cái tật xấu này đi mới được!” Dứt lời, hắn lại duỗi đầu lưỡi liếm dọc mu bàn tay nàng.

Mặt Đỗ Thu Nương lập tức đỏ bừng, cảm thấy nóng ran cả người. Phạm Trường An khoát cho nàng một tấm sa mỏng cho nàng, rồi ôm nàng đi trên con đường đã được trải thảm đỏ.

Tiến vào trong Đỗ Thu Nương mới phát hiện điều kỳ diệu của căn phòng này. Bên trong có đầy đủ đồ đạc hết, nhưng ấn tượng nhất là một cái giường siêu to.

“Để khách nghỉ ngơi sau khi tắm à? Chủ nhân của khu này thật là chu đáo….” Đỗ Thu Nương nói, lúc quay đầu lại thì thấy Phạm Trường An đang nở nụ cười như có như không. Hắn vùi đầu bên tai nàng nói, “Nương tử, hôm nay cho phép vi phu được ăn một bữa no chứ?”

“Ta để chàng đói bụng lúc nào chứ?” Đỗ Thu Nương đỏ mặt, đang muốn cự tuyệt thì Phạm Trường An đã đặt nàng lên giường, hôn lên môi nàng.

Từ lúc vào đông, vì lạnh nên Đỗ Thu Nương luôn vùi mình trong chăn, vì vậy việc giường chiếu cũng lười luôn, cho dù có cũng là vì muốn hài tử nên mới cố gắng làm, tạo không ít áp lực cho Phạm Trường An. Hôm nay ở ngoài Phạm phủ, không có trói buộc, nàng can đảm hơn không ít, cũng nhận ra quả thật thời gian qua đã lãnh cảm với hắn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương quyết định phải chủ động một chút. Nàng ngước đầu bắt đầu liếm từng chút một những giọt nước còn vương trên người Phạm Trường An. Hắn hít vào một hơi, thấy được nụ cười tinh ranh trên môi nàng.

“Hư…. Thu Nương….” Đỗ Thu Nương chỉ nghe thấy một tiếng nỉ non của Phạm Trường An, sau đó môi hắn đã đặt lên môi nàng. Đầu tiên lưỡi hắn liếm qua răng nàng, thừa dịp nàng mở miệng thở dốc, nó đã xông vào, từ từ liếm khắp miệng nàng không cho lùi bước. Sau đó lưỡi hắn bắt lấy lưỡi nàng buộc nó phải xoay tròn theo…. Cuối cùng là mút vào. Một loại cảm giác tê dại xuất hiện khiến Đỗ Thu Nương gần như sụp đổ. Nàng vô tình nuốt nước bọt một cái, cảm thấy ngọn lửa dưới bụng dưới đang dần dần lan tràn.

Ngay lúc này, Phạm Trường An lại nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn hai ngọn núi của nàng, chậm rãi đánh vòng, vê nắn, sau đó cố tình để vết chai trên ngón tay ma sát lên hai hạt trân châu trên đó. Đỗ Thu Nương nhịn không được buộc phải phát ra tiếng rên. Lúc này, hắn buông tha cho môi nàng, vùi đầu vào ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc hai hạt trân châu kia.

Người Đỗ Thu Nương dần thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, cảm thấy mình đã ướt. Nàng luồn bàn tay vào trong mái tóc đen của Phạm Trường An, vò nặn nó. Trong lúc mê ly, Phạm Trường An lại cầm một chiếc bút lông không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, lướt qua hai ngọn núi của nàng, đầu bút lông mềm mại tạo ra kỳ lạ khiến khó nói thành lời….

“A….” Đỗ Thu Nương rên rỉ, “Cái này…. Cái này….” Giờ nàng mới phát hiện thì ra Phạm Trường An đã sớm chuẩn bị từ trước. Trong cuốn Xuân cung đồ lúc tân hôn, nàng có thấy đề cập đến việc dùng bút lông, khi đó còn tò mò không biết bút lông có tác dụng gì, giờ thì đã hiểu.…

Đỗ Thu Nương không kịp suy nghĩ nhiều bởi vì Phạm Trường An đã quét bút lông đi thẳng một đường




/85

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status