Từ khi mang thai, Đỗ Thu Nương được Phạm Trường An ‘nuôi nhốt’ như nuôi heo, không cho nàng làm bất kỳ chuyện gì. Nàng lại không thích ở không, nói mọi việc trong nhà đều phải nhìn qua một lần mới yên tâm.
Lúc trước Đỗ Thu Nương có hai việc chủ yếu, một là kinh doanh Mai Viên, hai là nhận tiền lời từ hợp tác buôn bán hương liệu với cữu cữu Lý Nhiên. Trước đây khoản thu từ Mai viên luôn chiếm ưu thế, nhưng từ khi Tề Nhạc ở lại Mai Viên, thì đã xuất hiện lời đồn Mai Viên là nơi Thục vương dưỡng bệnh, không được tới làm ồn, khiến việc kinh doanh của Mai Viên bị đình trệ nghiêm trọng, đừng nói tới lời, không lỗ đã là may lắm rồi.
Mỗi lần nhớ tới việc này Đỗ Thu Nương lại nghiến răng: ăn nhà nàng, uống nhà nàng, còn dọa khách nhà nàng đi hết. Sau này hắn thành hoàng thượng thật, cho Phạm Trường An chút chỗ tốt thì thôi, nếu không, nàng phải tính toán sòng phẳng với hắn mới được!
Mấy năm nay, cữu cữu Lý Nhiên càng làm càng lớn, mở rộng việc mua bán sang tận láng giềng Đại Chu, và các quốc gia vùng Tây Vực. Đỗ lão hán bán đất giúp Đỗ Thu Nương kiếm được không ít tiền, nàng chỉ giữ lại một ít đề phòng việc bất ngờ, còn lại đều đưa cho cữu cữu Lý Nhiên đầu tư. Cữu cữu Lý Nhiên là người đáng tin, mỗi tháng đều đúng hạn nhờ Lý Nhiên đưa tiền lời tới, nên nàng cũng chẳng phải lo lắng mấy về mảng này. Có điều, tháng này…. Đỗ Thu Nương cau mày nghĩ: mãi vẫn chưa thấy đưa tới, thật ra tiền không có không quan trọng, quan trọng là đã lâu không thấy Lý Nhiên xuất hiện.
Đỗ Thu Nương kêu Đỗ Nhược Lan tới hỏi thăm, vốn hai tỷ muội đang tán gẫu vui vẻ, đến khi Đỗ Thu Nương nói tới Phạm Trường An, sắc mặt Đỗ Nhược Lan lập tức thay đổi, hỏi tới Lý Nhiên Đỗ Nhược Lan càng ấp úng hơn.
Đỗ Nhược Lan bị Đỗ Thu Nương ép hỏi, gục đầu xuống bàn khóc nói, “Tỷ đừng hỏi nữa! Muội đang khổ muốn chết đây?”
Đỗ Thu Nương sốt ruột, nắm tay Đỗ Nhược Lan hỏi dồn, “Chẳng lẽ Lý Nhiên làm chuyện có lỗi với muội? Nếu hắn có gan đó, ta sẽ đánh gãy hai chân hắn!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương lập tức đứng lên làm bộ muốn đi. Đỗ Nhược Lan vội kéo Đỗ Thu Nương lại, ấm ức giấu kín mấy ngày nay như vết thương đang rỉ máu, muốn cầm cũng cầm không được, “Thà chàng có người khác, muội còn thấy tốt hơn nhiều, muội….” Đỗ Nhược Lan đúng là có khổ không nói nên lời.
Từ lúc đụng phải Đỗ Nhược Lan ở khúc quẹo, Tần Viễn bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy nàng. Hơn nữa khi Tần Viễn nhìn Đỗ Nhược Lan, trong mắt cứ có vẻ gì đó khiến người ta không thể không rợn người.
Hôm đó, Đỗ Nhược Lan thấy Tần Viễn thành trò hề trong nha môn, trong lòng rất sảng khoái, cứ tưởng sẽ chẳng liên quan gì nữa, nào ngờ mấy ngày sau, lại bị bắt phải gặp hắn.
Đỗ Nhược Lan đang đi trên đường, bỗng nhiên bị mấy đại hán bắt lại, dẫn tới một căn phòng kín trong quán rượu. Đỗ Nhược Lan vừa thấy Tần Viễn ngồi sẵn trong đó thì đã có dự cảm không lành. Không ngờ đoán bậy lại trúng thật.
Tần Viễn làm bộ rất thân với Đỗ Nhược Lan, biểu đạt lòng hâm mộ. Sau khi bị Đỗ Nhược Lan kiên quyết cự tuyệt, hắn thẹn quá thành giận, giở trò xằng bậy.
“Rõ ràng hắn đã sớm tra rõ muội và Lý Nhiên có hôn ước, nhưng vẫn không từ bỏ. Còn nói Lý Nhiên là kẻ vô dụng, trong nhà không quyền không thế, chỉ cần một câu nói của phụ thân hắn là đủ khiến Lý Nhiên suốt đời không thể có được công danh. Muội không tin, nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn. Khi hắn muốn động tay động chân với muội, muội tức quá xách ghế đập vào người hắn, mới thoát được….”
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt và động tác của Tần Viễn là Đỗ Nhược Lan lại thấy cực kỳ ghê tởm, hôm đó khó khăn lắm
Lúc trước Đỗ Thu Nương có hai việc chủ yếu, một là kinh doanh Mai Viên, hai là nhận tiền lời từ hợp tác buôn bán hương liệu với cữu cữu Lý Nhiên. Trước đây khoản thu từ Mai viên luôn chiếm ưu thế, nhưng từ khi Tề Nhạc ở lại Mai Viên, thì đã xuất hiện lời đồn Mai Viên là nơi Thục vương dưỡng bệnh, không được tới làm ồn, khiến việc kinh doanh của Mai Viên bị đình trệ nghiêm trọng, đừng nói tới lời, không lỗ đã là may lắm rồi.
Mỗi lần nhớ tới việc này Đỗ Thu Nương lại nghiến răng: ăn nhà nàng, uống nhà nàng, còn dọa khách nhà nàng đi hết. Sau này hắn thành hoàng thượng thật, cho Phạm Trường An chút chỗ tốt thì thôi, nếu không, nàng phải tính toán sòng phẳng với hắn mới được!
Mấy năm nay, cữu cữu Lý Nhiên càng làm càng lớn, mở rộng việc mua bán sang tận láng giềng Đại Chu, và các quốc gia vùng Tây Vực. Đỗ lão hán bán đất giúp Đỗ Thu Nương kiếm được không ít tiền, nàng chỉ giữ lại một ít đề phòng việc bất ngờ, còn lại đều đưa cho cữu cữu Lý Nhiên đầu tư. Cữu cữu Lý Nhiên là người đáng tin, mỗi tháng đều đúng hạn nhờ Lý Nhiên đưa tiền lời tới, nên nàng cũng chẳng phải lo lắng mấy về mảng này. Có điều, tháng này…. Đỗ Thu Nương cau mày nghĩ: mãi vẫn chưa thấy đưa tới, thật ra tiền không có không quan trọng, quan trọng là đã lâu không thấy Lý Nhiên xuất hiện.
Đỗ Thu Nương kêu Đỗ Nhược Lan tới hỏi thăm, vốn hai tỷ muội đang tán gẫu vui vẻ, đến khi Đỗ Thu Nương nói tới Phạm Trường An, sắc mặt Đỗ Nhược Lan lập tức thay đổi, hỏi tới Lý Nhiên Đỗ Nhược Lan càng ấp úng hơn.
Đỗ Nhược Lan bị Đỗ Thu Nương ép hỏi, gục đầu xuống bàn khóc nói, “Tỷ đừng hỏi nữa! Muội đang khổ muốn chết đây?”
Đỗ Thu Nương sốt ruột, nắm tay Đỗ Nhược Lan hỏi dồn, “Chẳng lẽ Lý Nhiên làm chuyện có lỗi với muội? Nếu hắn có gan đó, ta sẽ đánh gãy hai chân hắn!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương lập tức đứng lên làm bộ muốn đi. Đỗ Nhược Lan vội kéo Đỗ Thu Nương lại, ấm ức giấu kín mấy ngày nay như vết thương đang rỉ máu, muốn cầm cũng cầm không được, “Thà chàng có người khác, muội còn thấy tốt hơn nhiều, muội….” Đỗ Nhược Lan đúng là có khổ không nói nên lời.
Từ lúc đụng phải Đỗ Nhược Lan ở khúc quẹo, Tần Viễn bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy nàng. Hơn nữa khi Tần Viễn nhìn Đỗ Nhược Lan, trong mắt cứ có vẻ gì đó khiến người ta không thể không rợn người.
Hôm đó, Đỗ Nhược Lan thấy Tần Viễn thành trò hề trong nha môn, trong lòng rất sảng khoái, cứ tưởng sẽ chẳng liên quan gì nữa, nào ngờ mấy ngày sau, lại bị bắt phải gặp hắn.
Đỗ Nhược Lan đang đi trên đường, bỗng nhiên bị mấy đại hán bắt lại, dẫn tới một căn phòng kín trong quán rượu. Đỗ Nhược Lan vừa thấy Tần Viễn ngồi sẵn trong đó thì đã có dự cảm không lành. Không ngờ đoán bậy lại trúng thật.
Tần Viễn làm bộ rất thân với Đỗ Nhược Lan, biểu đạt lòng hâm mộ. Sau khi bị Đỗ Nhược Lan kiên quyết cự tuyệt, hắn thẹn quá thành giận, giở trò xằng bậy.
“Rõ ràng hắn đã sớm tra rõ muội và Lý Nhiên có hôn ước, nhưng vẫn không từ bỏ. Còn nói Lý Nhiên là kẻ vô dụng, trong nhà không quyền không thế, chỉ cần một câu nói của phụ thân hắn là đủ khiến Lý Nhiên suốt đời không thể có được công danh. Muội không tin, nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn. Khi hắn muốn động tay động chân với muội, muội tức quá xách ghế đập vào người hắn, mới thoát được….”
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt và động tác của Tần Viễn là Đỗ Nhược Lan lại thấy cực kỳ ghê tởm, hôm đó khó khăn lắm
/85
|