Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 70 - Chương 68

/85


Đỗ Thu Nương thật sự rất tức giận, bị người ta lừa vào bẫy, không những không được chút ích lợi gì, còn suýt nữa mất mạng cả nhà. Chắc chắn Trạng Nguyên đã tính tới việc Trường An nhà nàng vừa có thể làm hộ vệ vừa làm đại phu được mới dám bày ra cái bẫy như vậy. Chỉ có Trường An ngốc nhà nàng là khiêm tốn không nhận ra tài năng của mình thôi.

Thật sự phải dùng tới cách hại địch một ngàn hại mình tám trăm như vậy sao? Phòng ở bị đốt hơn mười cái, yêu thiếp và hài tử chưa ra đời đã táng thân trong biển lửa, hắn không đau lòng?

Đỗ Thu Nương thật muốn viết thật to mấy chữ ‘Cấm súc vật và Trạng Nguyên!” ở trước cổng Mai Viên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có thể thầm kéo hắn vào sổ đen thôi, không thể ghét ra mặt được.

Đỗ Thu Nương nói ý tưởng của nàng với Phạm Trường An. Hắn nghe xong bĩu môi nói, “Thu Nương mới là kẻ ngốc, kẻ lỗ mãng đó! Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần đừng áp đặt chuyện của kiếp trước cho kiếp này! Nàng xem, vì nàng nhắc Trạng Nguyên nên mới xảy ra sự cố không chỉ hao tài tốn của mà còn ảnh hưởng hao máu nữa thấy không! Máu tươi đầm đìa trên cánh tay ta là minh chứng rõ ràng nhất này!”

Đỗ Thu Nương định liếc mắt khinh thường Phạm Trường An, nhưng tiếc rằng những điều hắn nói đều là sự thật, hết đường phản bác. Nàng quay đầu qua một bên, tự sinh hờn dỗi. Ngẫm nghĩ hồi lâu lại thấy không đúng, nàng tiết lộ thiên cơ là vì ai chứ, còn không phải là vì để cả nhà được bình an, hắn còn dám trách nàng? Gan to rồi ha!

Đỗ Thu Nương nhảy dựng lên, bá cổ Phạm Trường An kéo xuống, nói, “Phạm Trường An, chàng dám mắng ta, cãi lời ta, coi chừng ta đánh nhi tử của chàng đó!”

Đỗ Thu Nương làm bộ muốn vỗ bụng mình, Phạm Trường An lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thầm nghĩ: từ khi Thu Nương mang thai, nội dung uy hiếp hắn đã đa dạng hơn rất nhiều, chỉ một câu đã khiến hắn phải cứng họng. Trong đó, thường nhất là ba câu sau: một, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ cho chàng quỳ bàn giặt! Hai, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ đánh nhi tử của chàng! Ba, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ ôm bụng về Kiến Châu ngay lập tức!

Điều thứ nhất nhằm vào hắn, điều thứ hai nhằm vào hài tử chưa ra đời, điều thứ ba là nàng và hai hài tử trong bụng….

Phạm Trường An muốn phản bác lời Đỗ Thu Nương, nhưng suy tư hồi lâu cũng chỉ nghĩ được cách đối phó với điều thứ hai. Nếu lần tới nàng còn nói điều thứ hai nữa, nhất định hắn sẽ phản bác, ‘Đỗ Thu Nương, nàng dám đánh nhi tử của ta, ta sẽ đánh nhi tử của nàng!’

Như vậy có phải rất tội nghiệp cho hai hài tử trong bụng Đỗ Thu Nương hay không….

Ây da, Thu Nương nhà hắn nghĩ ra được nhiều chuyện để uy hiếp như vậy, thật là thông minh!

Phạm Trường An đột nhiên ôm cánh tay, rên, “Thu Nương, tay ta đau quá! Nàng xem, lại rướm máu rồi này!”

Đỗ Thu Nương cả kinh, vội hỏi, “Đâu, ở đâu?”

Chỉ cần như vậy chẳng phải là ổn hết rồi sao? Phạm Trường An cười trộm, lập tức ôm lấy Đỗ Thu Nương giở trò lưu manh.

Mấy ngày sau, có kết quả kỳ thi. Không ngoài dự đoán, Phạm Trường An đậu Trạng Nguyên. Lý Nhiên thì nằm trong tam giáp, thành tiến sĩ. Ba nhà Phạm, Lý, Đỗ lo lắng hồi lâu rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Đến ngày Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố vinh quy bái tổ, Lý thị, Diêu thị đã đặt bàn sát cửa sổ có thể nhìn ra đường lớn trong một quán ăn, rồi tới Mai Viên đón Đỗ Thu Nương đi xem. Phạm Trường An mặc áo lụa đỏ, tay nâng chiếu chỉ, chân đạp bàn đạp mạ vàng, tinh thần phấn chấn. Người trên đường nhốn nháo, khiến nàng cũng phấn khích theo, hận không thể vọt tới trước mặt mọi người tuyên bố, “Tân khoa Trạng Nguyên chính là tướng công của Đỗ Thu Nương ta đó!”

Trải qua biết bao nhiêu chuyện, rốt cuộc Đỗ Thu Nương đã hiểu câu ‘mọi cố gắng chỉ vì một khắc vinh quang sau cùng’ có ý nghĩa gì. Mười năm gian khổ học tập không ai hỏi, một lúc thành danh mọi người đều biết. Không biết bao nhiêu người đã tiêu hao hết cả đời cũng chưa chắc được. May mắn nàng tốt số, đánh bậy đánh bạ chộp được tên ngốc Phạm Trường An này!

Đỗ Thu Nương xúc động, lén lau nước mắt. Diêu thị cầm tay nàng cười nói với Lý thị, “Nương xem, tẩu tử mừng đến khóc luôn rồi kìa….”

Lý thị cũng kích động nắm tay Đỗ Thu Nương, luôn miệng nói nhờ tổ tông phù hộ không để cho truyền thống nhà họ Phạm đứt đoạn trong tay Phạm Trọng Lương.

Không biết có phải là do phu thê hai người tâm linh tương thông hay không mà lúc Đỗ Thu Nương đứng bên của sổ thì vừa hay Phạm Trường An cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhếch miệng cười ngây ngô. Đỗ Thu Nương bật cười, thầm nghĩ: tên ngốc này không sợ người ta nhận ra hắn ngốc hay sao?

Các tân khoa tiến sĩ sau khi cưỡi ngựa dạo phố xong, còn có một bữa tiệc ăn mừng lớn gọi là ‘Thiêu vĩ yến’, với ý nghĩa: phải đốt hết đuôi cá chép mới có thể hoàn toàn hóa thân thành rồng bay lên trời. Trong ‘Thiêu vĩ yến’, các tân khoa tiến sĩ sẽ lên thuyền lần lượt kính rượu nhau, sau đó lên bờ ăn uống tiếp. Đỗ Thu Nương biết Phạm Trường An tửu lượng không tốt, cứ dặn đi dặn lại hắn uống ít thôi. Phạm Trường An nói hắn và Lý Nhiên sẽ chiếu ứng lẫn nhau, kêu nàng cứ an tâm.

Nhưng Phạm Trường An là Trạng Nguyên dĩ nhiên thành tiêu điểm của mọi người, ai ai cũng cầm ly mời rượu. Sau mấy ly, hắn tự biết đã uống nhiều bèn lấy cớ say muốn đi ra ngoài hóng gió một tí. Hắn ra khỏi khu bày tiệc, hứng gió lạnh một hồi, cuối cùng cũng tỉnh táo được chút.

Phạm Trường An thầm nghĩ: còn tiếp tục như vậy, hắn không bị chuốc đến ngất đi mới là lạ đó! Còn Lý Nhiên, tửu lượng khá hơn hắn hẳn là chưa tới mức ngục đâu.

Phạm Trường An tìm một cái núi giả, ngồi vào chỗ trống trong đó, định bụng ngủ một giấc cho tỉnh. Ngay lúc hắn mơ mơ màng màng thiếp đi thì nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần. Có hai nam tử nói chuyện, giọng rất nhỏ, hình như đang bàn bạc muốn hại ai đó.

“Chỉ cần chuốc say hai tên đó, rồi vác lên giường mỹ nhân là xong! Chậc, hai tiểu tử đó thật có phúc, không chỉ đề tên bảng vàng mà còn được chúng ta tặng cho một đêm xuân miễn phí…. Có điều e là say quá không có phúc hưởng!” Giáp nói.

“Ta thấy tên Trạng Nguyên kia sắp không say khướt rồi! Vừa nãy hắn nói đi vệ sinh, tới giờ vẫn chưa về! Họ Lý kia thì cũng chẳng chống được bao lâu nữa đâu….” Ất tiếp lời, “Có điều ta vẫn không hiểu, nếu Đại thiếu gia nhìn hai tiểu tử kia không vừa mắt, muốn chém muốn giết gì chỉ một câu




/85

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status