Đúng rồi, cô bị tai nạn vậy nên bây giờ mới phải vào viện. Bệnh viện sao, như vậy còn con của cô thì sao, nó có còn không?
Tuyết Ly hốt hoảng muốn ngồi dậy, nàng muốn biết con của nàng còn hay không, nó là tất cả hi vọng còn lại của nàng bây giờ, nàng tuyệt đối không thể làm mất nó được.
"Yên nào, cháu bây giờ không thể ngồi dậy nếu không vết thương sẽ nứt ra, rất nguy hiểm". Thấy Tuyết Ly muốn ngồi dậy, bác sĩ đang kiểm tra vội vàng nói, giữ cho cô bé nằm cố định, cô bé bị thương nặng như vậy không thể tự do hoạt động.
Vừa cử động một chút thôi vết thương đã muốn đau đến nước mắt đều chảy ra, cô thực cũng không còn cánh nào là nằm yên một chỗ đưa mắt nhìn quanh.
Đứng trong phòng của nàng là một người trung niên mặc áo bác sĩ, chắc là viện trưởng trong lời nói, ngoài ra còn có một người đàn ông lạ mặt khoảng gần 40 tuổi cùng một cô y tá. Căn phòng nàng đang nằm cũng rất sang trọng, là phòng riêng còn có phòng khách bên cạnh, như vậy chắc chắn người này phải rất có danh tiếng. Đây là phòng vip, không phải cứ có tiền là vào được, bệnh viện thà để không chứ nhất định không cho những người bình thường vào ở.
Không phải là Khánh Dương, cũng không có mẹ chồng cô, họ không biết cô gặp tai nạn sao? mà thôi dù sao cô và Khánh Dương đã muốn ly hôn còn quan tâm làm gì chứ. Tất cả như vậy chẳng phải là giả dối sao.
"Con cảm thấy thế nào rồi?" người đàn ông thấy cô đã tỉnh lại vội hỏi.
Tuyết ly nghi hoặc quan sát người đàn ông đó, tại sao lại quan tâm nàng, đây chẳng nhẽ là người đã đâm phải mình sao?
" Con.. con...nó... sao rồi..." Tuyết Ly lắp bắp hỏi, nàng bây giờ không muốn quan tâm đến điều gì hết, nàng chỉ muốn con của nàng, không có nó nàng sống chẳng khác nào đã chết cả.
Nam nhân cùng viện trưởng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hoàn toàn là do dự.
"Cô bé con hãy nén đau thương, mẹ của con đã không may mắn qua đời rồi." Nam nhân do dự một chút cuối cùng cũng nói ra. hắn không thể lừa dối cô bé chuyện quan trọng như vậy được.
Qua đời ... Đã không còn sao... Tuyết Ly trong đầu bây giờ hoàn toàn không có nghe được những lời nói trước đó, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn biết, con của nàng đã mất, người thân duy nhất, hi vọng duy nhất của nàng đã không còn.
Nam nhân nhìn cô bé mới năm tuổi nước mắt giàn giụa trên giường bệnh, trong mắt cô bé hoàn toàn là đau đớn cùng tuyệt vọng, chỉ ánh mắt đó cũng đủ khiến tim hắn thắt lại, quả thật rất đau lòng. Cô bé mới năm tuổi thôi, sau này không có mẹ cô sẽ sống thế nào đây. Nếu không phải tại gia đình hắn cô bé cũng không phải chịu hoàn cảnh như vậy, nếu không phải vì hắn lái xe không cẩn thận cũng sẽ không gây ra tai nạn cho mẹ con cô bé... nghĩ tới đây trong lòng hắn đều là tự trách bản
thân.
"Cô bé, cháu còn người thân nào sao?" Dù sao hắn cũng phải thông báo cho người nhà nàng một tiếng, cô bé đã nằm đây ba ngày rồi mà hắn không tìm được phương thức liên lạc với người nhà cô. Điện thoại trên xe vì va đập đã bị vỡ không thể sử dụng.
Người thân sao? trên đời này cô còn có ai nữa chứ, cô chỉ còn lại một mình trên cõi đời nay. Tại sao? Tạo sao ông trời phải bất công với cô như vậy, tại sao chỉ sau một buổi thôi gia đình của cô, con của cô đều lần lượt bỏ cô mà đi, cô thực sự đã làm sai gì rồi sao.
Nhìn cô bé bất lực lắc đầu, tâm nam nhân như bị giáng một quyền, đau nhói. Nhìn xem hắn đã làm ra chuyện tốt gì, chính hắn đã khiến cô bé nhỏ như vậy mất đi người thân của mình.
Hazz, thở dài, hắn nhìn cô bé vì khóc mệt mà dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô vừa mới tỉnh dậy quả thực còn rất yếu. Trông giáng ngủ của cô thật giống một con cún nhỏ bị vứt bỏ ngoài đường bất lực không biết làm sao, cô ngủ không yên ổn, chân tay vì thiếu cảm giác an toàn mà hơi co lại, trên đôi mắt còn đọng lại giọt nước trông thực rất đáng thương, khiến cho bất cứ một người nào đều động lòng thương xót.
Hắn quay lại nhìn viện trưởng, hai người cùng bước ra khỏi phòng để lại cô cho y tá chăm sóc.
"Giúp ta điều tra thân phận cô bé". Ra khỏi cửa hắn quay lại nói với vệ sĩ đứng ngoài cửa.
----
Hiệu suất làm việc của hắn luôn rất nhanh, chỉ một buổi chiều đã có tài liệu chi tiết của cô bé.
Trần Tuyết Ly, năm tuổi.
Mẹ là Trâng Băng Di, 22 tuổi.
Tại sao không có tên ba... hắn nghi hoặc ngẩng lên nhìn thư ký bên người.
"Cô bé cùng với mẹ mới chuyển đến thành phố này chưa bao lâu, không thấy xuất hiện người nào khác bên cạnh, còn có tôi không điều tra được hoàn cảnh của mẹ cô bé".Trần Cảnh báo cáo kết quả điều tra của mình.
Chính hắn cũng rất ngạc nhiên khi không điều tra được hoàn cảnh của gia đình cô.
"Không sao, không quan trọng". Lãnh Thần nhìn tập tài liệu trong tay, trên đó là bức hình cô bé năm tuổi đang cười ngọt ngào.
Trong lòng hắn bất ngờ ra một quyết định.
Tuyết Ly hốt hoảng muốn ngồi dậy, nàng muốn biết con của nàng còn hay không, nó là tất cả hi vọng còn lại của nàng bây giờ, nàng tuyệt đối không thể làm mất nó được.
"Yên nào, cháu bây giờ không thể ngồi dậy nếu không vết thương sẽ nứt ra, rất nguy hiểm". Thấy Tuyết Ly muốn ngồi dậy, bác sĩ đang kiểm tra vội vàng nói, giữ cho cô bé nằm cố định, cô bé bị thương nặng như vậy không thể tự do hoạt động.
Vừa cử động một chút thôi vết thương đã muốn đau đến nước mắt đều chảy ra, cô thực cũng không còn cánh nào là nằm yên một chỗ đưa mắt nhìn quanh.
Đứng trong phòng của nàng là một người trung niên mặc áo bác sĩ, chắc là viện trưởng trong lời nói, ngoài ra còn có một người đàn ông lạ mặt khoảng gần 40 tuổi cùng một cô y tá. Căn phòng nàng đang nằm cũng rất sang trọng, là phòng riêng còn có phòng khách bên cạnh, như vậy chắc chắn người này phải rất có danh tiếng. Đây là phòng vip, không phải cứ có tiền là vào được, bệnh viện thà để không chứ nhất định không cho những người bình thường vào ở.
Không phải là Khánh Dương, cũng không có mẹ chồng cô, họ không biết cô gặp tai nạn sao? mà thôi dù sao cô và Khánh Dương đã muốn ly hôn còn quan tâm làm gì chứ. Tất cả như vậy chẳng phải là giả dối sao.
"Con cảm thấy thế nào rồi?" người đàn ông thấy cô đã tỉnh lại vội hỏi.
Tuyết ly nghi hoặc quan sát người đàn ông đó, tại sao lại quan tâm nàng, đây chẳng nhẽ là người đã đâm phải mình sao?
" Con.. con...nó... sao rồi..." Tuyết Ly lắp bắp hỏi, nàng bây giờ không muốn quan tâm đến điều gì hết, nàng chỉ muốn con của nàng, không có nó nàng sống chẳng khác nào đã chết cả.
Nam nhân cùng viện trưởng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hoàn toàn là do dự.
"Cô bé con hãy nén đau thương, mẹ của con đã không may mắn qua đời rồi." Nam nhân do dự một chút cuối cùng cũng nói ra. hắn không thể lừa dối cô bé chuyện quan trọng như vậy được.
Qua đời ... Đã không còn sao... Tuyết Ly trong đầu bây giờ hoàn toàn không có nghe được những lời nói trước đó, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn biết, con của nàng đã mất, người thân duy nhất, hi vọng duy nhất của nàng đã không còn.
Nam nhân nhìn cô bé mới năm tuổi nước mắt giàn giụa trên giường bệnh, trong mắt cô bé hoàn toàn là đau đớn cùng tuyệt vọng, chỉ ánh mắt đó cũng đủ khiến tim hắn thắt lại, quả thật rất đau lòng. Cô bé mới năm tuổi thôi, sau này không có mẹ cô sẽ sống thế nào đây. Nếu không phải tại gia đình hắn cô bé cũng không phải chịu hoàn cảnh như vậy, nếu không phải vì hắn lái xe không cẩn thận cũng sẽ không gây ra tai nạn cho mẹ con cô bé... nghĩ tới đây trong lòng hắn đều là tự trách bản
thân.
"Cô bé, cháu còn người thân nào sao?" Dù sao hắn cũng phải thông báo cho người nhà nàng một tiếng, cô bé đã nằm đây ba ngày rồi mà hắn không tìm được phương thức liên lạc với người nhà cô. Điện thoại trên xe vì va đập đã bị vỡ không thể sử dụng.
Người thân sao? trên đời này cô còn có ai nữa chứ, cô chỉ còn lại một mình trên cõi đời nay. Tại sao? Tạo sao ông trời phải bất công với cô như vậy, tại sao chỉ sau một buổi thôi gia đình của cô, con của cô đều lần lượt bỏ cô mà đi, cô thực sự đã làm sai gì rồi sao.
Nhìn cô bé bất lực lắc đầu, tâm nam nhân như bị giáng một quyền, đau nhói. Nhìn xem hắn đã làm ra chuyện tốt gì, chính hắn đã khiến cô bé nhỏ như vậy mất đi người thân của mình.
Hazz, thở dài, hắn nhìn cô bé vì khóc mệt mà dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô vừa mới tỉnh dậy quả thực còn rất yếu. Trông giáng ngủ của cô thật giống một con cún nhỏ bị vứt bỏ ngoài đường bất lực không biết làm sao, cô ngủ không yên ổn, chân tay vì thiếu cảm giác an toàn mà hơi co lại, trên đôi mắt còn đọng lại giọt nước trông thực rất đáng thương, khiến cho bất cứ một người nào đều động lòng thương xót.
Hắn quay lại nhìn viện trưởng, hai người cùng bước ra khỏi phòng để lại cô cho y tá chăm sóc.
"Giúp ta điều tra thân phận cô bé". Ra khỏi cửa hắn quay lại nói với vệ sĩ đứng ngoài cửa.
----
Hiệu suất làm việc của hắn luôn rất nhanh, chỉ một buổi chiều đã có tài liệu chi tiết của cô bé.
Trần Tuyết Ly, năm tuổi.
Mẹ là Trâng Băng Di, 22 tuổi.
Tại sao không có tên ba... hắn nghi hoặc ngẩng lên nhìn thư ký bên người.
"Cô bé cùng với mẹ mới chuyển đến thành phố này chưa bao lâu, không thấy xuất hiện người nào khác bên cạnh, còn có tôi không điều tra được hoàn cảnh của mẹ cô bé".Trần Cảnh báo cáo kết quả điều tra của mình.
Chính hắn cũng rất ngạc nhiên khi không điều tra được hoàn cảnh của gia đình cô.
"Không sao, không quan trọng". Lãnh Thần nhìn tập tài liệu trong tay, trên đó là bức hình cô bé năm tuổi đang cười ngọt ngào.
Trong lòng hắn bất ngờ ra một quyết định.
/13
|