Chương 11.3: Cay mắt
"Cảnh Huyên, cô và Ảnh đế Khương thật sự là anh em họ?"
"Ặc..."Cảnh Huyên không biết trả lời thế nào.
"Không phải!" Khương Hàn mở miệng: "Hai nhà chúng tôi quen biết nhau thân thiết, không có quan hệ máu mủ."
Cố ý giải thích giùm nha! Đạo diễn Vu càng chắc chắn, xem ra ông ta ném cành ô liu này không sai.
"Ồ, là vậy sao!" A Hành cười mờ ám, cuối cùng anh ta cũng hiểu, không nhịn được liếc Cảnh Huyên một cái, tóc dài hơi xoăn, da thịt rất tốt, đôi mắt rất đẹp, con ngươi vừa đen vừa sáng, đuôi mắt xinh xắn. Lúc cười lên có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hàm răng có hai chiếc răng nhỏ nhìn như răng nanh rất dễ thương.
Thật sự không ngờ Ảnh đế Khương lại thích loại này.
"Ừm, ông nội của tôi và ông nội của anh ấy là bạn thân trong quân đội, lúc còn bé hai gia đình đều ở trong quân khu nên rất thân." Cảnh Huyên thấy anh giải thích liền bổ sung thêm một câu.
"Thanh mai trúc mã nha!"A Hành cười toét miệng: "Khó trách thầy Khương lại đối xử tốt với cô như vậy, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng tiếp xúc thân mật với ngôi sao nữ nào, đừng nói chi là lau nước mắt." Vừa rồi cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Cảnh Huyên bĩu môi: "Mới không phải đâu, lúc tôi còn bé anh ấy rất hung dữ với tôi, đi đâu cũng không dẫn tôi theo, rất xấu tính!"
Một đám người cười ha ha, ngay cả Mẫn Hạo đang tập trung lái xe cũng không nhịn được cười: "Cô Cảnh, cô lên mạng hỏi Fan hâm mộ của thầy Khương một chút, xem họ có đồng ý bị thầy Khương hung dữ từ nhỏ đến lớn không, cô là đang kéo thù hận nha."
Khương Hàn nghiêng mặt nhìn cô, hơi nhíu mày giống như hỏi lại: "Thật sao?" Cô lập tức chột dạ, chân chó cười cười: "Đương nhiên, xấu thì em cũng thích, ai bảo em yêu sắc đẹp đến mù quáng, ai đẹp thì em đi theo người đó, nếu không cũng sẽ không bị anh bắt nạt từ nhỏ đến lớn." Cảnh Huyên ra vẻ phiền muộn lắc đầu: "Đều do mê hoa gây họa." Làm một đám người lại không nhịn được bật cười.
Khương Hàn cảm thấy trái tim không nhịn được nhảy lên, nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt quen thuộc, giống y như còn nhỏ, phấn điêu ngọc trác làm người ta không ghét nổi.
Khi đó anh tỏ ra hung dữ với cô là vì cô quá đẹp, lúc đó cô mới khoảng bảy tám tuổi, vừa mới lên lớp hai lớp ba, mà lúc này anh đã mười lăm mười sáu tuổi, đang trong thời điểm nam sinh nhiệt huyết cuồn cuộn, lúc cô đến gần anh thì anh cảm thấy trong người như có đốm lửa tà chạy loạn, khiến anh cảm thấy mình như bị biến thái, cho nên anh luôn hung dữ với cô, muốn cô cách xa anh một chút.
Cô luôn tủi thân, chớp chớp mắt khóc, nhưng đảo mắt là quên, vẫn bám theo anh như cũ, sau này anh hung dữ thành thói quen, lấy dáng vẻ tủi thân của cô làm thú vui.
Cô bé tinh nghịch này không dễ đau lòng đâu.
Vu Tại Trung và A Hành nhìn hai người ngồi ở đối diện, đột nhiên cảm thấy hai người rất xứng, một người "muộn tao" (ngoài lạnh trong nóng), một người dễ thương nhây nhây, sống chung chắc rất vui.
Lúc nói chuyện, Khương Hàn vô tình nhìn thoáng qua cổ tay bị thương của cô, không nhịn được nhíu mày, Cảnh Huyên thấy thế thì vội nói: "Không cẩn thận bị Hạt Dẻ cắn, không sao, vết thương nhỏ mà thôi, qua hai ngày là hết." Hạt Dẻ là con mèo màu trắng, là đoàn phim mượn của Trình Dương, lúc ôm đến Cảnh Huyên còn chậc chậc cảm thán, không nghĩ đến loại tiểu thịt tươi như ánh mặt trời Trình Dương này lại là con sen.
Khương Hàn luôn chuyện bé xé to, khi còn nhỏ cô rất yếu ớt, té ngã là được ông nội dỗ dành như tâm can bảo bối, làm mọi người xung quanh đều nuông chiều cô, Cảnh Bác Hiên sợ cô bị thương nhất nên che chở cô như búp bê sứ, sợ không cẩn thận làm cô bị thương thì sẽ bị ông nội trách mắng, nói mình không bảo vệ em gái tốt.
Lúc bảy tám tuổi cô thích đi theo Khương Hàn chơi, nghiêm chỉnh làm một cái đuôi nhỏ, Cảnh Bác Hiên thấy cảnh này thì vui như trẩy hội, thỉnh thoảng còn giúp nên cô càng thích đi theo Khương Hàn, mỗi lần cô qua nhà Khương Hàn chơi thì Cảnh Bác Hiên liền nhét một ít băng cá nhân vào túi Khương Hàn, nói cô rất tinh nghịch, thường xuyên bị thương, thật ra mấy vết thương nhỏ cũng không có gì đáng ngại nhưng từ khi Khương Hàn biết chuyện thì bắt đầu sợ cô bị thương, xước da một tí thì anh cũng nhíu mày, sau đó cẩn thận xử lý cho cô.
Có lẽ là bị Cảnh Bác Hiên tẩy não rồi.
Anh không nói chuyện trực tiếp hỏi Mẫn Hạo một câu: "Hòm y tế đâu?"
"Sau cái tủ nhỏ."
A Hành ngồi gần đó liền lấy dùm anh, Khương Hàn tiếp nhận, cầm tăm bông thấm ít cồn, bắt lấy cổ tay của cô sau đó bôi lên. Cảnh Huyên nói: "Em tự làm!" Anh không để ý cô nói gì nên cô đành để mặc anh xử lý giúp mình, dù sao cũng đã quen.
Vết máu đã khô, Khương Hàn dùng cồn rửa sạch xong mới bôi thuốc mỡ, cuối cùng dán một miếng băng cá nhân lên.
Tận mắt nhìn thấy cẩu lương, A Hành cảm thấy cái thân cẩu độc thân này nhận bạo kích quá lớn, không chịu được lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, trong ảnh chỉ chụp được góc nghiêng của Khương Hàn và cánh tay của Cảnh Huyên. Khương Hàn cúi đầu nghiêm túc dán băng cá nhân, quan trọng là cái tay này rất đẹp.
Anh ta đăng weibo, phối với icon mặt chó, không nói gì làm người khác hoang mang đoán mò.
A Hành và Khương Hàn quen biết đã lâu, làm bạn tốt trong âm thầm, cho nên rất nhiều Fan của Khương Hàn theo dõi weibo của anh ta, sau khi tấm hình này đăng lên, đám fan lập tức như ong vỡ tổ. Mấy Website official và hội fan hâm mộ đói khát đã lâu, đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh này, kích động đến điên, dẫn đầu y y a a, thuận tiện suy đoán cái tay này là của anh, bình luận rất náo nhiệt.
Đương nhiên đây là chuyện phía sau.
Xuống xe, cả đoàn phim trực tiếp đi vào phòng khách, nhà đầu tư nạm kim cương Cảnh Bác Hiên mời khách, đương nhiên sẽ không chọn chỗ tùy ý, mà là một hội sở cao cấp, tính bí mật rất tốt, cũng hợp cho các minh tinh lui đến. Có bồi bàn dẫn họ đi lên, toàn bộ quá trình đều không chớp mắt, sự chuyên nghiệp được dụng tâm rèn luyện này thật sự không phải chỉ trưng cho đẹp.
Vào phòng khách, từ xa Cảnh Huyên đã thấy người ngồi bên cạnh Cảnh Bác Hiên là Lương Đồng, cô ta đang cười rạng rỡ nói gì đó với Cảnh Bác Hiên, thỉnh thoảng tay còn vuốt vuốt mái tóc dài của mình. Cảm giác đầu tiên chính là, oa nếu chân gác cao thêm chút nữa là lộ ra hết nha, cảm giác thứ hai là, má ơi quá cay mắt!
/189
|