Bà từ trước đến giờ đều nghĩ rằng thư sinh là nhìn trúng Bảo Nha. Nhưng hắn chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nếu là...
"Thiếu gia, ngươi kết hôn chưa?" Bà nhìn qua hỏi.
Cố Đình Viễn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu xua tay: "Chưa! Vãn bối còn chưa lập gia thất."
"Thật sao?" Đỗ Kim Hoa cao giọng.
"Thật ạ." Không nghĩ tới nhạc mẫu sẽ hỏi vấn đề như vậy, Cố Đình Nguyên một khắc cũng không dám chần chừ, sợ nhạc mẫu hiểu lầm: "Vãn bối trước giò chăm chỉ học hành, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia thất."
Hắn lớn như vậy, luôn luôn trong sạch. Điều này nhất định phải nói, Bảo Âm rất để ý đến điều này. Nếu biết hắn như thế này, sẽ có ấn tượng tốt với hắn.
"Ta hiểu." Đỗ Kim Hoa gật đầu.
Chưa kết hôn thì tốt.
Vê phần có phải nhìn trúng Bảo Nha hay không, Đỗ Kim Hoa sẽ không hỏi hắn.
"Ngươi vẫn chưa đi à2" Bà nói.
"Vấn bối cáo từ" Cố Đình Viễn đột nhiên bị đuổi đi có chút bối rối. Hắn vẫn chưa thấy được Bảo Âm nên cảm thấy rất không đành, nhìn vào trong sân một lúc trước khi quay người miễn cưỡng rời đi.
Sau khi về còn phải hỏi tỷ tỷ bao giờ thì đến cầu thân?
Hắn muốn gặp nàng.
Rất muốn rất muốn.
Nhìn thư sinh rời đi, Đỗ Kim Hoa lập tức đi vào phòng, cầm lấy cái giỏ may vá, đi ra phía trước tìm tẩu tẩu của bà nói chuyện. Tiền Bích Hà là miệng hồ lô không thích nói chuyện, Tôn Ngũ Nương là một bà nương to mồm vô tâm, cả hai người đều không phải là đối tượng tốt để trò chuyện, mỗi lần bà có tâm sự đều sẽ tìm đến tẩu tẩu.
Hoài Âm Hầu phủ
Khi Giang Thư trở về Hầu phủ, hắn ta đã bị bao vây bởi bọn nha hoàn, bọn hạ nhân sai vặt có giao hảo với hắn, bọn họ nghe ngóng tình hình Tứ tiểu thư giả mạo kia.
"Tiểu thư như thế nào rồi?"
"Có phải phát điên rồi không?"
"Trên trời rớt xuống bùn đen, hiện tại có phải rất khổ sở không?"
Đám người nhao nhao suy đoán, có người đồng tình, có người muốn xem náo nhiệt, vây quanh Giang Thư bàn tán xôn xao.
"Không." Giang Thư đáp: "Tiểu thư không phát điên, cũng không ầm ï, thích ứng rất tốt." Đám người nghe xong lời này, đều có chút thất vọng, còn có chút không tin nói: 'Không thể nào? Sao có thể?"
"Đúng vậy, ai mà chịu nổi chứ?"
Người bình thường đều không thể chịu đựng được. Huống chi là Trần Bảo Âm kiêu căng tùy hứng. Nàng luôn y lại vào thân phận là đích tiểu thư, nửa chút oan ức cũng không chịu được. Bây giờ lại sống tốt...
"Các người sao lại không hi vọng người ta bình an vậy?" Giang Thư hét lớn, trừng mắt nhìn: "Tất cả giải tán hết đi."
Đám người đành phải tản đi. Những người giao tình tốt thì đi về cùng nhau vẫn thì thâm nói chuyện. Không ai chú ý tới có một thiếu nữ duyên dáng, thanh lịch đang đứng bên ngoài bức tường, đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Tứ tiểu thư?" Nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói.
Từ Lâm Lang ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: "Trở về đi." Nói xong, nàng nhấc chân đi về phía trước, lễ nghi tư thái vẫn còn non nớt, nhưng đã có phong thái của một đại gia khuê tú.
Nha hoàn vội vàng đuổi theo.
Trong nhà muốn xây một gian phòng, phải chuẩn bị gạch nung, gõ, cửa ra vào, cửa sổ, ngói, v. V.
Trong mảnh sân nhỏ chất đống vật liệu đến mức không cách nào đặt chân vào được. Tiếng động các nam nhân làm việc, tiếng nói chuyện của họ, tiếng ồn ào hỗn loạn khiến bọn trẻ không thể yên tĩnh đọc sách được.
Xây phòng là một công trình lớn, phải mất mấy tháng mới hoàn thành. Không thể cho bọn trẻ nghỉ cho đến khi xây xong phòng nên Trần Bảo Âm đã chuyển nơi dạy học sang nhà đại bá.
Mỗi ngày ăn xong điểm tâm, nàng đưa Lan Lan và Kim Lai đến nhà đại bá, ở lại đến bữa trưa rồi mới về.
"Thiếu gia, ngươi kết hôn chưa?" Bà nhìn qua hỏi.
Cố Đình Viễn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu xua tay: "Chưa! Vãn bối còn chưa lập gia thất."
"Thật sao?" Đỗ Kim Hoa cao giọng.
"Thật ạ." Không nghĩ tới nhạc mẫu sẽ hỏi vấn đề như vậy, Cố Đình Nguyên một khắc cũng không dám chần chừ, sợ nhạc mẫu hiểu lầm: "Vãn bối trước giò chăm chỉ học hành, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia thất."
Hắn lớn như vậy, luôn luôn trong sạch. Điều này nhất định phải nói, Bảo Âm rất để ý đến điều này. Nếu biết hắn như thế này, sẽ có ấn tượng tốt với hắn.
"Ta hiểu." Đỗ Kim Hoa gật đầu.
Chưa kết hôn thì tốt.
Vê phần có phải nhìn trúng Bảo Nha hay không, Đỗ Kim Hoa sẽ không hỏi hắn.
"Ngươi vẫn chưa đi à2" Bà nói.
"Vấn bối cáo từ" Cố Đình Viễn đột nhiên bị đuổi đi có chút bối rối. Hắn vẫn chưa thấy được Bảo Âm nên cảm thấy rất không đành, nhìn vào trong sân một lúc trước khi quay người miễn cưỡng rời đi.
Sau khi về còn phải hỏi tỷ tỷ bao giờ thì đến cầu thân?
Hắn muốn gặp nàng.
Rất muốn rất muốn.
Nhìn thư sinh rời đi, Đỗ Kim Hoa lập tức đi vào phòng, cầm lấy cái giỏ may vá, đi ra phía trước tìm tẩu tẩu của bà nói chuyện. Tiền Bích Hà là miệng hồ lô không thích nói chuyện, Tôn Ngũ Nương là một bà nương to mồm vô tâm, cả hai người đều không phải là đối tượng tốt để trò chuyện, mỗi lần bà có tâm sự đều sẽ tìm đến tẩu tẩu.
Hoài Âm Hầu phủ
Khi Giang Thư trở về Hầu phủ, hắn ta đã bị bao vây bởi bọn nha hoàn, bọn hạ nhân sai vặt có giao hảo với hắn, bọn họ nghe ngóng tình hình Tứ tiểu thư giả mạo kia.
"Tiểu thư như thế nào rồi?"
"Có phải phát điên rồi không?"
"Trên trời rớt xuống bùn đen, hiện tại có phải rất khổ sở không?"
Đám người nhao nhao suy đoán, có người đồng tình, có người muốn xem náo nhiệt, vây quanh Giang Thư bàn tán xôn xao.
"Không." Giang Thư đáp: "Tiểu thư không phát điên, cũng không ầm ï, thích ứng rất tốt." Đám người nghe xong lời này, đều có chút thất vọng, còn có chút không tin nói: 'Không thể nào? Sao có thể?"
"Đúng vậy, ai mà chịu nổi chứ?"
Người bình thường đều không thể chịu đựng được. Huống chi là Trần Bảo Âm kiêu căng tùy hứng. Nàng luôn y lại vào thân phận là đích tiểu thư, nửa chút oan ức cũng không chịu được. Bây giờ lại sống tốt...
"Các người sao lại không hi vọng người ta bình an vậy?" Giang Thư hét lớn, trừng mắt nhìn: "Tất cả giải tán hết đi."
Đám người đành phải tản đi. Những người giao tình tốt thì đi về cùng nhau vẫn thì thâm nói chuyện. Không ai chú ý tới có một thiếu nữ duyên dáng, thanh lịch đang đứng bên ngoài bức tường, đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Tứ tiểu thư?" Nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói.
Từ Lâm Lang ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: "Trở về đi." Nói xong, nàng nhấc chân đi về phía trước, lễ nghi tư thái vẫn còn non nớt, nhưng đã có phong thái của một đại gia khuê tú.
Nha hoàn vội vàng đuổi theo.
Trong nhà muốn xây một gian phòng, phải chuẩn bị gạch nung, gõ, cửa ra vào, cửa sổ, ngói, v. V.
Trong mảnh sân nhỏ chất đống vật liệu đến mức không cách nào đặt chân vào được. Tiếng động các nam nhân làm việc, tiếng nói chuyện của họ, tiếng ồn ào hỗn loạn khiến bọn trẻ không thể yên tĩnh đọc sách được.
Xây phòng là một công trình lớn, phải mất mấy tháng mới hoàn thành. Không thể cho bọn trẻ nghỉ cho đến khi xây xong phòng nên Trần Bảo Âm đã chuyển nơi dạy học sang nhà đại bá.
Mỗi ngày ăn xong điểm tâm, nàng đưa Lan Lan và Kim Lai đến nhà đại bá, ở lại đến bữa trưa rồi mới về.
/220
|