Lão bộc nhanh chóng trở về mời thôn chính của Triệu gia thôn.
Thừa này thời cơ, Trần Bảo Âm viết khế sách. Làm tiên sinh trong thôn đương nhiên nàng có bút mực giấy nghiên.
Chữ viết xinh đẹp cứng cỏi, chậm rãi xuất hiện trên giấy. Khiến cho người nhìn một lần không khỏi cảm khái, bảo sao lá gan của nàng lớn thế, đầu óc thông minh như vậy, người này từng đọc sách.
Tứ thúc công nhìn trong lòng dần thấy nóng lên. Đọc sách quan trọng, đọc sách thật lợi hại! Sao ông có thể để những đứa trẻ con trông học được cái này đây?
Khế sách có năm bản. Một bản Trần gia tự cầm, một bản cho Triệu gia cầm, hai bản cho người ở giữa cầm, còn một bản báo cho nha môn.
Lúc người dân Triệu gia thôn đang đến, Trần Bảo Âm đã viết xong. Thôn chính cũng biết mấy chữ, nhưng không biết hết. Ông ta hỏi Tứ thúc công: "Đây là cái gì vậy?"
Tứ thúc công không đáp lại, mà nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo Y Nhi, ngươi nói đi."
"Vâng, Tứ thúc công." Trần Bảo Âm giải thích nội dung khế sách nội dung.
Nàng nhận lời mời của Triệu lão thái thái, trong vòng một năm khiến cho Triệu Văn Khúc bỏ bài bạc, giới sắc, bo đi thói xấu.
Trong năm đó, Trần Bảo Âm sẽ để cho Triệu Văn Khúc rời xa sòng bạc, giảm bớt số lần đến sòng bạc, cho đến khi hắn ta không thể đến sòng bạc mỗi tháng một lần. (Cố ý đếm số lần đi sòng bạc để chơi xấu không trả một trăm mẫu đất thì không tính), không còn trắng trợn cướp đoạt nữ tử vào Triệu gia, bắt đầu làm ăn vì Triệu gia, gánh vác trách nghiệm gia chủ vân vân.
Triệu lão thái thái còn muốn bắt bẻ: "Không được! Phải vĩnh viễn không đến sòng bạc!"
"Hơn nữa để cho hắn cam tình nguyện cưới một thê tử, ta bảo hắn cưới ai thì cưới ai."
"Không được đến thanh lâu nữa!"
Trần Bảo Âm lẳng lặng nghe bà nói xong, sau đó nói: "Vậy thì không phải chỉ trả cái giá này mà."
".... Triệu lão thái thái.
Bà nhìn khuôn mặt trầm tĩnh tú lệ của nàng cứ như nàng đang nói, 'Ta có thể làm được ngươi có thể bỏ giá ra được không?
Run run một hồi, Triệu lão thái thái lẩm bẩm nói: "Vậy bỏ đi."
Bé con này là thật lợi hại đó nha! Hai vị thôn chính nhìn nhau đều rất cảm khái.
Tiếp theo Trần Bảo Âm giải thích điều khoản khác, ví dụ như ba mươi bộ bút mực giấy nghiên, gần đây phải đưa tới. Hai rương thư tịch tranh chữ, mỗi tháng đưa tới một phần. Một trăm mẫu đất, ước định một năm sau.
"Chúng ta muốn lấy nửa tờ giấy khe dat Triệu lão thái thái nhìn thoáng qua thôn chính Triệu gia thôn, nói.
Đã có hai vị thôn chính, vậy mỗi người một nửa. Trong lòng Triệu lão thái thái còn có suy nghĩ khác, cố ý kiên trì nói.
"Không được." Trần Bảo Âm trực tiếp từ chối.
Nàng không cò kè mặc cả với người ta, cắn không buông, không hé miệng một xu một hào nào. Cuối cùng Triệu lão thái thái không còn cách nào khác, khoát khoát tay: "Thôi vậy."
Bỏ ra cái giá lớn như thế, nếu như đến lúc đó nàng không dạy được Triệu Văn Khúc...
Giải thích điều khoản xong, cuối cùng đã tới bộ phận Triệu lão thái thái quan tâm nhất: "Thượng sách của ngươi là gì?"
"Rất đơn giản." Trần Bảo Âm cất kỹ khế sách có chữ kỹ của mọi người, giao cho Đỗ Kim Hoa: "Ngài đưa Triệu công tử đến bên cạnh ta, để ta sắp xếp."
Triệu lão thái thái thay đổi sắc mặt: "Ngươi nhốt hắn phải không? Không được!"
"Đương nhiên không phải." Trần Bảo Âm lắc đầu, trong mắt có ý cười chớp động: "Ngài ra khỏi cửa này thì cứ nói Trần Bảo Nhi ta là cô nương tốt, Triệu Văn Khúc không xứng."
Triệu lão thái thái rất muốn nói một câu "đánh rắm à', bà cố nén lại, lạnh lùng xem nàng, xem nàng còn có thể nói ra cái gì.
"Ngài hãy nói, ngài vừa gặp đã thấy thân quen với ta, hận không thể sinh ra một khuê nữ như ta, nên muốn nhận ta làm con gái nuôi."
Nghe đến đó cảm thấy khế sách thật phỏng tay, Đỗ Kim Hoa muốn day dỗ Bảo Y Nhi nhà mình, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Phì! Nàng cũng xứng à?"
Thừa này thời cơ, Trần Bảo Âm viết khế sách. Làm tiên sinh trong thôn đương nhiên nàng có bút mực giấy nghiên.
Chữ viết xinh đẹp cứng cỏi, chậm rãi xuất hiện trên giấy. Khiến cho người nhìn một lần không khỏi cảm khái, bảo sao lá gan của nàng lớn thế, đầu óc thông minh như vậy, người này từng đọc sách.
Tứ thúc công nhìn trong lòng dần thấy nóng lên. Đọc sách quan trọng, đọc sách thật lợi hại! Sao ông có thể để những đứa trẻ con trông học được cái này đây?
Khế sách có năm bản. Một bản Trần gia tự cầm, một bản cho Triệu gia cầm, hai bản cho người ở giữa cầm, còn một bản báo cho nha môn.
Lúc người dân Triệu gia thôn đang đến, Trần Bảo Âm đã viết xong. Thôn chính cũng biết mấy chữ, nhưng không biết hết. Ông ta hỏi Tứ thúc công: "Đây là cái gì vậy?"
Tứ thúc công không đáp lại, mà nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo Y Nhi, ngươi nói đi."
"Vâng, Tứ thúc công." Trần Bảo Âm giải thích nội dung khế sách nội dung.
Nàng nhận lời mời của Triệu lão thái thái, trong vòng một năm khiến cho Triệu Văn Khúc bỏ bài bạc, giới sắc, bo đi thói xấu.
Trong năm đó, Trần Bảo Âm sẽ để cho Triệu Văn Khúc rời xa sòng bạc, giảm bớt số lần đến sòng bạc, cho đến khi hắn ta không thể đến sòng bạc mỗi tháng một lần. (Cố ý đếm số lần đi sòng bạc để chơi xấu không trả một trăm mẫu đất thì không tính), không còn trắng trợn cướp đoạt nữ tử vào Triệu gia, bắt đầu làm ăn vì Triệu gia, gánh vác trách nghiệm gia chủ vân vân.
Triệu lão thái thái còn muốn bắt bẻ: "Không được! Phải vĩnh viễn không đến sòng bạc!"
"Hơn nữa để cho hắn cam tình nguyện cưới một thê tử, ta bảo hắn cưới ai thì cưới ai."
"Không được đến thanh lâu nữa!"
Trần Bảo Âm lẳng lặng nghe bà nói xong, sau đó nói: "Vậy thì không phải chỉ trả cái giá này mà."
".... Triệu lão thái thái.
Bà nhìn khuôn mặt trầm tĩnh tú lệ của nàng cứ như nàng đang nói, 'Ta có thể làm được ngươi có thể bỏ giá ra được không?
Run run một hồi, Triệu lão thái thái lẩm bẩm nói: "Vậy bỏ đi."
Bé con này là thật lợi hại đó nha! Hai vị thôn chính nhìn nhau đều rất cảm khái.
Tiếp theo Trần Bảo Âm giải thích điều khoản khác, ví dụ như ba mươi bộ bút mực giấy nghiên, gần đây phải đưa tới. Hai rương thư tịch tranh chữ, mỗi tháng đưa tới một phần. Một trăm mẫu đất, ước định một năm sau.
"Chúng ta muốn lấy nửa tờ giấy khe dat Triệu lão thái thái nhìn thoáng qua thôn chính Triệu gia thôn, nói.
Đã có hai vị thôn chính, vậy mỗi người một nửa. Trong lòng Triệu lão thái thái còn có suy nghĩ khác, cố ý kiên trì nói.
"Không được." Trần Bảo Âm trực tiếp từ chối.
Nàng không cò kè mặc cả với người ta, cắn không buông, không hé miệng một xu một hào nào. Cuối cùng Triệu lão thái thái không còn cách nào khác, khoát khoát tay: "Thôi vậy."
Bỏ ra cái giá lớn như thế, nếu như đến lúc đó nàng không dạy được Triệu Văn Khúc...
Giải thích điều khoản xong, cuối cùng đã tới bộ phận Triệu lão thái thái quan tâm nhất: "Thượng sách của ngươi là gì?"
"Rất đơn giản." Trần Bảo Âm cất kỹ khế sách có chữ kỹ của mọi người, giao cho Đỗ Kim Hoa: "Ngài đưa Triệu công tử đến bên cạnh ta, để ta sắp xếp."
Triệu lão thái thái thay đổi sắc mặt: "Ngươi nhốt hắn phải không? Không được!"
"Đương nhiên không phải." Trần Bảo Âm lắc đầu, trong mắt có ý cười chớp động: "Ngài ra khỏi cửa này thì cứ nói Trần Bảo Nhi ta là cô nương tốt, Triệu Văn Khúc không xứng."
Triệu lão thái thái rất muốn nói một câu "đánh rắm à', bà cố nén lại, lạnh lùng xem nàng, xem nàng còn có thể nói ra cái gì.
"Ngài hãy nói, ngài vừa gặp đã thấy thân quen với ta, hận không thể sinh ra một khuê nữ như ta, nên muốn nhận ta làm con gái nuôi."
Nghe đến đó cảm thấy khế sách thật phỏng tay, Đỗ Kim Hoa muốn day dỗ Bảo Y Nhi nhà mình, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Phì! Nàng cũng xứng à?"
/220
|