May mắn thay, Cố Đình Viễn không nói như vậy.
"Ngươi không dám."
Nàng nhỏ giọng thì thâm, có chút kinh ngạc nhìn về phía của hắn.
"Vậy nếu như đứa nhỏ của ta ở trong tộc là đứa không có tiền đồ, chẳng phải ngươi dám làm vậy sao?"
Hắn không nghĩ rằng nếu bản thân hắn biểu hiện ra dáng vẻ thành thật, nhưng tiểu nhân vẫn mãi là tiểu nhân, nàng sẽ dùng ánh mắt khác mà nhìn hắn sao?
"Không phải vậy."
Cố Đình Nguyên lắc đầu, nhướng mày mà nhìn vê phía nàng, nghiêm túc nói:
"Ta muốn phụ tá thân nhân của tiểu thư học tập, giúp họ thăng tiến, làm chỗ dựa cho tiểu thư."
Trần Bảo Âm sững sờ trong giây lát.
"Cái, cái gì?"
Nàng hỏi.
Cố Đình Viễn nghiêm túc nói:
"Ta có thể nhận ba đệ tử, sau đó là để tiểu thư tới an bài. Ta sẽ dạy ngươi tất cả những gì ta biết."
"W cái gì?!"
Trần Bảo Âm kinh ngạc đến mức không thể tin vào tai mình, hắn đang làm gì vậy? Muốn làm chỗ dựa của nàng sao? Nhưng vì cái gì mới được? Chẳng lẽ là vì muốn để nàng yên tâm lấy hắn thôi sao?
Nhưng nàng có gì tốt để hắn làm như vậy chứ? Không phải Trần Bảo Âm coi thường bản thân, mà là do nàng thực sự không hiểu tại sao Cố Đình Viễn lại làm như vậy.
"Bởi vì ta ngưỡng mộ tiểu thư, muốn cưới tiểu thư làm nương tử."
Cố Đình Viễn chắp tay, bái hạ thật sâu.
Trần Bảo Âm không thể không lùi lại về phía sau hai bước.
Sóng triều ở trong lòng phập phồng khiến nàng khó có thể kiểm soát được. Nàng mím môi, chậm rãi lắc đầu, không tin vào chuyện hắn thật sự khuynh mộ nàng đến tận bây giờ.
Có lẽ, giờ phút này thì hắn đúng là như vậy. Nhưng đó có phải là do tầm nhìn hạn chế của hắn không? Sau này, đến khi hắn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn liên biết rằng những gì mình làm hôm nay là quá ngây thơ.
"Ta không thể tin ngươi."
Nàng nói rồi nhìn đi chỗ khác. Nàng thậm chí còn nghi hoặc, chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng có quan hệ gì gì đó với Hầu phũ, cho nên mới có thể lợi dụng chuyện này leo lên Hầu phủ sao?
Cố Đình Viễn dường như rất nóng nảy, vội vàng phan bac:
"Tại hạ thực sự đã nhất kiến trung tình với tiểu thư!"
Kiếp trước, hắn đã muốn nói ra điều này, cố gắng khiến nàng tin mình, nhưng hắn chưa từng có cơ hội.
"Có lẽ tại hạ không phải là người tốt, chỉ là một kẻ lăng nhăng, nhưng tâm ý của ta với ngươi—"
Trần Bảo Âm đỏ mặt, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn chằm chằm:
"Câm miệng!"
Hắn thực sự có gan đến mức dám khinh bạc nàng như vậy!
Cố Đình Viễn lập tức ngậm miệng lại, nhìn qua còn muốn nói cái gì đó, nhưng Trần Bảo Âm không muốn nói chuyện với hắn, mặc dù nàng thấy hắn thực sự rất tốt, thậm chí còn hứa hẹn như vậy.
Không phải là loại chuyện trở mặt "Ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi" khiến nàng chỉ chỉ có thể chịu đựng vu khống mà giống như là hứa về những lợi ích, cho dù sau này có đổi ý, thì ít nhất cũng khiến nàng có được con cháu đầy triển vọng để dựa vào.
Bộ dạng này của hắn trông rất chân thành, Trần Bảo Âm nghĩ, nếu đổi lại là nàng, giờ này khắc này cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Tuy nhiên, nàng vẫn rất khó có thể tin tưởng vào hắn.
Dưỡng phụ và dưỡng huynh của nàng đều biết diễn xuất như vậy, ngay cả Hoắc Khê Ninh mà nàng thâm ngưỡng mộ cũng nghĩ đến việc nạp nàng làm thiếp, không sợ sau này cưới vào sẽ khiến thê tử của mình buồn tủi và xấu hổ.
Nàng không tin hắn cũng không dám tin tưởng vào hắn. Nếu hắn của lúc này thực sự thật tâm thật tình, vậy thì điều đó sẽ khiến nàng trở nên xấu xí và rụt rè.
Nàng thực sự không phải là gu của hắn! Trần Bảo Âm cúi đầu, định xoay người muốn rời đi thì ở phía sau lại vang lên lên một giọng nói:
"Con người nhất định sẽ thay đổi."
Bước chân của Trần Bảo Âm dừng lại. Tất nhiên nàng biết chuyện con người sẽ thay đổi. Sau khi nàng quay lại nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt thư sinh thoáng một nỗi buồn dịu dàng:
"Ngươi không dám."
Nàng nhỏ giọng thì thâm, có chút kinh ngạc nhìn về phía của hắn.
"Vậy nếu như đứa nhỏ của ta ở trong tộc là đứa không có tiền đồ, chẳng phải ngươi dám làm vậy sao?"
Hắn không nghĩ rằng nếu bản thân hắn biểu hiện ra dáng vẻ thành thật, nhưng tiểu nhân vẫn mãi là tiểu nhân, nàng sẽ dùng ánh mắt khác mà nhìn hắn sao?
"Không phải vậy."
Cố Đình Nguyên lắc đầu, nhướng mày mà nhìn vê phía nàng, nghiêm túc nói:
"Ta muốn phụ tá thân nhân của tiểu thư học tập, giúp họ thăng tiến, làm chỗ dựa cho tiểu thư."
Trần Bảo Âm sững sờ trong giây lát.
"Cái, cái gì?"
Nàng hỏi.
Cố Đình Viễn nghiêm túc nói:
"Ta có thể nhận ba đệ tử, sau đó là để tiểu thư tới an bài. Ta sẽ dạy ngươi tất cả những gì ta biết."
"W cái gì?!"
Trần Bảo Âm kinh ngạc đến mức không thể tin vào tai mình, hắn đang làm gì vậy? Muốn làm chỗ dựa của nàng sao? Nhưng vì cái gì mới được? Chẳng lẽ là vì muốn để nàng yên tâm lấy hắn thôi sao?
Nhưng nàng có gì tốt để hắn làm như vậy chứ? Không phải Trần Bảo Âm coi thường bản thân, mà là do nàng thực sự không hiểu tại sao Cố Đình Viễn lại làm như vậy.
"Bởi vì ta ngưỡng mộ tiểu thư, muốn cưới tiểu thư làm nương tử."
Cố Đình Viễn chắp tay, bái hạ thật sâu.
Trần Bảo Âm không thể không lùi lại về phía sau hai bước.
Sóng triều ở trong lòng phập phồng khiến nàng khó có thể kiểm soát được. Nàng mím môi, chậm rãi lắc đầu, không tin vào chuyện hắn thật sự khuynh mộ nàng đến tận bây giờ.
Có lẽ, giờ phút này thì hắn đúng là như vậy. Nhưng đó có phải là do tầm nhìn hạn chế của hắn không? Sau này, đến khi hắn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn liên biết rằng những gì mình làm hôm nay là quá ngây thơ.
"Ta không thể tin ngươi."
Nàng nói rồi nhìn đi chỗ khác. Nàng thậm chí còn nghi hoặc, chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng có quan hệ gì gì đó với Hầu phũ, cho nên mới có thể lợi dụng chuyện này leo lên Hầu phủ sao?
Cố Đình Viễn dường như rất nóng nảy, vội vàng phan bac:
"Tại hạ thực sự đã nhất kiến trung tình với tiểu thư!"
Kiếp trước, hắn đã muốn nói ra điều này, cố gắng khiến nàng tin mình, nhưng hắn chưa từng có cơ hội.
"Có lẽ tại hạ không phải là người tốt, chỉ là một kẻ lăng nhăng, nhưng tâm ý của ta với ngươi—"
Trần Bảo Âm đỏ mặt, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn chằm chằm:
"Câm miệng!"
Hắn thực sự có gan đến mức dám khinh bạc nàng như vậy!
Cố Đình Viễn lập tức ngậm miệng lại, nhìn qua còn muốn nói cái gì đó, nhưng Trần Bảo Âm không muốn nói chuyện với hắn, mặc dù nàng thấy hắn thực sự rất tốt, thậm chí còn hứa hẹn như vậy.
Không phải là loại chuyện trở mặt "Ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi" khiến nàng chỉ chỉ có thể chịu đựng vu khống mà giống như là hứa về những lợi ích, cho dù sau này có đổi ý, thì ít nhất cũng khiến nàng có được con cháu đầy triển vọng để dựa vào.
Bộ dạng này của hắn trông rất chân thành, Trần Bảo Âm nghĩ, nếu đổi lại là nàng, giờ này khắc này cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Tuy nhiên, nàng vẫn rất khó có thể tin tưởng vào hắn.
Dưỡng phụ và dưỡng huynh của nàng đều biết diễn xuất như vậy, ngay cả Hoắc Khê Ninh mà nàng thâm ngưỡng mộ cũng nghĩ đến việc nạp nàng làm thiếp, không sợ sau này cưới vào sẽ khiến thê tử của mình buồn tủi và xấu hổ.
Nàng không tin hắn cũng không dám tin tưởng vào hắn. Nếu hắn của lúc này thực sự thật tâm thật tình, vậy thì điều đó sẽ khiến nàng trở nên xấu xí và rụt rè.
Nàng thực sự không phải là gu của hắn! Trần Bảo Âm cúi đầu, định xoay người muốn rời đi thì ở phía sau lại vang lên lên một giọng nói:
"Con người nhất định sẽ thay đổi."
Bước chân của Trần Bảo Âm dừng lại. Tất nhiên nàng biết chuyện con người sẽ thay đổi. Sau khi nàng quay lại nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt thư sinh thoáng một nỗi buồn dịu dàng:
/220
|