Nhưng phụ thân của thiếu nữ đó thua bạc đỏ mắt, tâm trí không bình thường, lại cho rằng hắn giành vợ con của han ta, một nhát đâm. Hắn ta đ.â.m thật trùng hợp, Triệu Văn Khúc không kịp đến y quán, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
"Háo sắc sẽ c.h.ế.t người đó!" Lúc này, Bảo Âm xách tay của hắn dạy dỗ: "Sau này ngươi đừng nhìn thấy người khác xinh đẹp trẻ tuổi, thì cứ tùy ý mêm lòng, có biết không?"
Lúc trước Cố Đình Viễn không biết, gặp người bị đ.â.m c.h.ế.t lúc đó, thì giờ còn không thể không biết? Nhanh chóng trả lời: "Ta biết rôi."
Han nhớ rồi, sau này cũng bọn họ lên phố nhìn thấy nữ tử bán thân chôn phụ, cũng không lên trước. Hết lần này đến lần khác hắn là điểm mấu chốt, rõ ràng là bạn học cùng lên tiếng ứng cứu, nữ tử đó chỉ nhìn chằm chằm hắn, còn muốn theo hẳn về nhà. Chọc giận Bảo Âm, mấy ngày không quan tâm hắn.
"Dừng tay!" Trong lúc đang đi, đột nhiên nhìn thấy Triệu Văn Khúc có ý đồ bất chính, Cố Đình Viễn giống như cung tên vậy lao đến.
Triệu Vân Khúc mua một cây trâm rồi đựng nó trong một cái hộp gỗ đẹp mắt, sau đó cùng với hai người hầu đi chầm chậm đến thôn Trần gia.
Con gái mà, ai lại chẳng thích đồ trang sức? Nghĩ vậy trong bụng hắn ta thấy vui vẻ, nên vừa nhìn thấy Trần Bảo Am đã cười cười, còn cố ý ngâm thơ ca ngợi nàng, lão thái thái nói rằng hắn ta không xứng với Trân Bảo Âm, vậy mà bà còn muốn nhận người ta làm con gái?
Đúng là không xứng
Chỉ tiếc là hắn ta cười cũng cười rồi, quà cũng tặng xong, thơ cũng đã đọc, nhưng mà Trần Bảo Âm lại nhìn hắn ta như nhìn một khúc gỗ, mặt cũng chẳng thèm ửng đỏ.
Trần Văn Khúc đã bao giờ thất bại như thế này đâu? Đúng là chế giễu mà, thế là trên khuôn mặt liền quặn quẹo.
Trong lòng Trần Văn Khúc cảm thấy không thoải mái, lão thái thái cảm thấy hắn ta không xứng, mà đúng thật, cô nương nhà người ta đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lại nghĩ về ánh mắt giễu cợt của bà già, cực kỳ giả dối bảo hắn ta thay đổi ngoại hình, thế là Triệu Văn Khúc mặt mày không vui.
"Cô nương đã không thích, vậy ta thà ném nó đi là được" Hắn ta nói.
Trần Bảo Âm nói: "Trần công tử xin cứ tùy ý". Vứt đi hả. Mặc xác hắn ta. Nói xong, quay người trở vê học đường.
Nhìn nàng xoay người rời đi, dáng vẻ hoàn toàn không để ý, sắc mặt Triệu Văn Khúc càng tram trọng, đóng hộp trâm lại, dùng lực mạnh ném hộp trâm xuống đất.
"Răng rắc." "Canh.
Hộp gỗ đã bị hỏng, trâm ngọc thượng hạng đã bị vỡ thành hai mảnh
Hắn ta thật sự vứt đi rồi.
"Đồ vật này, nếu cô nương đã không thích, thì giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì" Triệu Văn Khúc nói: "Ta lại đi tìm vật khác đến vậy"
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã sớm tè ra quần rồi. Cái trâm ngọc đó chất lượng đúng là không tệ, như thế nào cũng phải đáng giá mấy lượng bạc. Mà người trong thôn có tích góp nhiều năm cũng chẳng có nổi vài lượng bạc. Thoạt nhìn, nhất định sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Trần Bảo Âm thì khác, cô mặt không đổi sắc. Lúc còn ở hầu phủ, chị dâu tức giận, bình hoa cổ đáng giá mấy trăm lượng bạc nói bỏ là bỏ. Chỉ vài lạng bạc, đúng là dọa cô không được.
"Là món đồ của Triệu công tử, Triệu công tử muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế ấy". Trên mặt cô không có biểu cảm gì: "Cũng không cần tìm cái khác đến"
Nói xong không để ý đến hắn ta nữa.
Triệu Văn Khúc còn muốn cùng nàng nói mấy lời, vì vậy với tay ra giữ nàng lại. Cảnh này vừa hay lọt vào mắt Cố Đình Viễn, thế là ngay lập tức, hắn ta chẳng màng gì nữa mà lao đến như một mũi tên.
"Dừng tay. Nhưng mà hành động của hắn lại chậm một bước.
Không phải là hắn ta chạy không nhanh, mà là do người hầu bên cạnh Triệu Văn Khúc nhanh hơn một bước, họ được lão thái thái dặn dò, nhất định phải trông chừng thiếu gia, nhất định không cho phép hắn ta đụng đến một ngón tay của tiểu thư Trần gia.
"Háo sắc sẽ c.h.ế.t người đó!" Lúc này, Bảo Âm xách tay của hắn dạy dỗ: "Sau này ngươi đừng nhìn thấy người khác xinh đẹp trẻ tuổi, thì cứ tùy ý mêm lòng, có biết không?"
Lúc trước Cố Đình Viễn không biết, gặp người bị đ.â.m c.h.ế.t lúc đó, thì giờ còn không thể không biết? Nhanh chóng trả lời: "Ta biết rôi."
Han nhớ rồi, sau này cũng bọn họ lên phố nhìn thấy nữ tử bán thân chôn phụ, cũng không lên trước. Hết lần này đến lần khác hắn là điểm mấu chốt, rõ ràng là bạn học cùng lên tiếng ứng cứu, nữ tử đó chỉ nhìn chằm chằm hắn, còn muốn theo hẳn về nhà. Chọc giận Bảo Âm, mấy ngày không quan tâm hắn.
"Dừng tay!" Trong lúc đang đi, đột nhiên nhìn thấy Triệu Văn Khúc có ý đồ bất chính, Cố Đình Viễn giống như cung tên vậy lao đến.
Triệu Vân Khúc mua một cây trâm rồi đựng nó trong một cái hộp gỗ đẹp mắt, sau đó cùng với hai người hầu đi chầm chậm đến thôn Trần gia.
Con gái mà, ai lại chẳng thích đồ trang sức? Nghĩ vậy trong bụng hắn ta thấy vui vẻ, nên vừa nhìn thấy Trần Bảo Am đã cười cười, còn cố ý ngâm thơ ca ngợi nàng, lão thái thái nói rằng hắn ta không xứng với Trân Bảo Âm, vậy mà bà còn muốn nhận người ta làm con gái?
Đúng là không xứng
Chỉ tiếc là hắn ta cười cũng cười rồi, quà cũng tặng xong, thơ cũng đã đọc, nhưng mà Trần Bảo Âm lại nhìn hắn ta như nhìn một khúc gỗ, mặt cũng chẳng thèm ửng đỏ.
Trần Văn Khúc đã bao giờ thất bại như thế này đâu? Đúng là chế giễu mà, thế là trên khuôn mặt liền quặn quẹo.
Trong lòng Trần Văn Khúc cảm thấy không thoải mái, lão thái thái cảm thấy hắn ta không xứng, mà đúng thật, cô nương nhà người ta đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lại nghĩ về ánh mắt giễu cợt của bà già, cực kỳ giả dối bảo hắn ta thay đổi ngoại hình, thế là Triệu Văn Khúc mặt mày không vui.
"Cô nương đã không thích, vậy ta thà ném nó đi là được" Hắn ta nói.
Trần Bảo Âm nói: "Trần công tử xin cứ tùy ý". Vứt đi hả. Mặc xác hắn ta. Nói xong, quay người trở vê học đường.
Nhìn nàng xoay người rời đi, dáng vẻ hoàn toàn không để ý, sắc mặt Triệu Văn Khúc càng tram trọng, đóng hộp trâm lại, dùng lực mạnh ném hộp trâm xuống đất.
"Răng rắc." "Canh.
Hộp gỗ đã bị hỏng, trâm ngọc thượng hạng đã bị vỡ thành hai mảnh
Hắn ta thật sự vứt đi rồi.
"Đồ vật này, nếu cô nương đã không thích, thì giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì" Triệu Văn Khúc nói: "Ta lại đi tìm vật khác đến vậy"
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã sớm tè ra quần rồi. Cái trâm ngọc đó chất lượng đúng là không tệ, như thế nào cũng phải đáng giá mấy lượng bạc. Mà người trong thôn có tích góp nhiều năm cũng chẳng có nổi vài lượng bạc. Thoạt nhìn, nhất định sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Trần Bảo Âm thì khác, cô mặt không đổi sắc. Lúc còn ở hầu phủ, chị dâu tức giận, bình hoa cổ đáng giá mấy trăm lượng bạc nói bỏ là bỏ. Chỉ vài lạng bạc, đúng là dọa cô không được.
"Là món đồ của Triệu công tử, Triệu công tử muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế ấy". Trên mặt cô không có biểu cảm gì: "Cũng không cần tìm cái khác đến"
Nói xong không để ý đến hắn ta nữa.
Triệu Văn Khúc còn muốn cùng nàng nói mấy lời, vì vậy với tay ra giữ nàng lại. Cảnh này vừa hay lọt vào mắt Cố Đình Viễn, thế là ngay lập tức, hắn ta chẳng màng gì nữa mà lao đến như một mũi tên.
"Dừng tay. Nhưng mà hành động của hắn lại chậm một bước.
Không phải là hắn ta chạy không nhanh, mà là do người hầu bên cạnh Triệu Văn Khúc nhanh hơn một bước, họ được lão thái thái dặn dò, nhất định phải trông chừng thiếu gia, nhất định không cho phép hắn ta đụng đến một ngón tay của tiểu thư Trần gia.
/220
|