Trần Đại Lang sửng sốt một hồi, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, trên mặt lộ ra vẻ cáu kỉnh cùng đau khổ. Anh giơ bàn tay to thô ráp lên, che mặt, không nói nữa, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
Lan Lan nhẹ như lông vũ đứng giữa phòng, cắn chặt môi không phát ra tiếng. Nàng nhìn phụ thân cao như núi, sau đó nhìn về phía ngoài cửa, suy nghĩ một chút, quay người đuổi theo ra ngoài.
Khi Trần Bảo Âm tỉnh dậy, hai hài tử đã có mặt ở đó.
Kim Lai thay y phúc, tóc được Tôn Ngũ Nương mở ra gội sạch rồi buộc thành một búi nhỏ, khuôn mặt bàn tay đều được tắm rửa sạch sẽ, trông rất giống phụ thân mình, Trần Nhị Lang, một hài tử tuấn tú.
Lan Lan vẫn giống như buổi trưa, ngoại trừ mái tóc hơi rối, Trần Bảo Âm chăm chú nhìn kỹ thì thấy tai trái của hài tử bị trầy xước, nàng cau mày,
"Bảo Nha, ăn đậu đi." Đỗ Kim Hoa bưng ra một cái bát to, bên trong là nửa bát đậu rang vàng ón, tỏa ra mùi thơm.
Trần Bảo Âm nhận lấy, đôi mắt cụp xuống: "Tạ ơn nương."
"Này, khách khí cái gì!" Đỗ Kim Hoa đắc ý nói: "Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không, nếu thích nương làm thêm cho conl"
Trần Bảo Âm bóc hai hạt cho vào miệng nhai.
"ỒI" Nàng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Đỗ Kim Hoa/Ngon thật!"
Sự căng thẳng trong mắt Đỗ Kim Hoa lập tức biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo đắc ý: "Nương nói mà, nương rang đậu là ngon nhất!"
"Nãi Nãi, cháu cũng muốn ăn." Kim Lai ngước khuôn mặt tuấn tủ lên nuốt nước bọt.
Đỗ Kim Hoa liếc hắn một cái, nụ cười trên mặt biến mất: 'Ăn cái gì mà ăn! Cô cô dạy ngươi biết chữ, ngươi có biết dạy học mệt mỏi lắm không? Để cô cô ngươi ăn! Ngươi nói xeml"
Kim Lai nhếch miệng: "Cô cô ăn đi ạ."
Tôn Vô Nương đang tựa vào cửa gian phòng phía Tây ăn hạt dưa, theo bản năng muốn phản ứng, nghĩ đến Kim Lai học chữ còn trông cậy vào muội phu này, liền kìm nén trở lại, vung tay vào nhà.
Trần Bảo Âm mỉm cười, một tay bưng bát, một tay bốc ăn: "Tìm cho ta một cành cây."
Chủ động chia cho hài tử ăn? Không thể nào. Nàng không phải là cô cô ôn nhu lương thiện, và cũng không có ý định trở thành như thế.
An Kim Lai đáp ứng, xoay người chạy vào phòng bếp.
Một lúc sau, đi ra với một cành cây trên tay, hắn lanh lợi bẻ đi hết gai đ.â.m vào tay: "Cô cô, của người đây.
Trần Bảo Âm nhận lấy, nhánh cây dài nhẫn nhụi, cầm rất vừa tay, nàng hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm."
Kim Lai nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu nói: "Cô cô, điệt nhi có thể ăn đậu không?"
Trần Bảo Âm cười nói: "Đưa tay ra."
Kim Lai lập tức vui vẻ duỗi tay ra.
Sau đó, cô cô bóc cho hắn ba hạt đậu.
Kim Lai: ...
Bỏ vào miệng, hắn ăn một miếng đã hết.
Trần Bảo Âm không cảm thấy mình như vậy là hẹp hòi. Cam cành cây, nàng ra lệnh: "Chuyển chiếc ghế đẩu cho ta".
Ki Lai và Lan Lan di chuyển cùng lúc. Nhưng khi Lan Lan vừa mới nhấc chân, Kim Lai đã như một con khỉ nhỏ chạy vào trong phòng, lấy ra một cái ghế gỗ đặt nó dưới chân Trần Bảo Âm.
Trần Bảo Âm một tay cầm bát, tay kia vuốt váy rồi từ từ ngồi xuống.
Nàng nhấc đôi chân mang đôi giày bông lớn ép chúng xuống dưới đất trước mặt, một chút lại một chút.
Trải qua hơn nửa ngày trời nắng, vũng bùn bên ngoài đã khô nhưng vẫn còn mềm. Nàng ép lại ép, giãm lên giãm xuống, giày bông dính đầy bùn đất, nàng cũng không thèm nhìn, mặt vô cảm.
Lan Lan nhẹ như lông vũ đứng giữa phòng, cắn chặt môi không phát ra tiếng. Nàng nhìn phụ thân cao như núi, sau đó nhìn về phía ngoài cửa, suy nghĩ một chút, quay người đuổi theo ra ngoài.
Khi Trần Bảo Âm tỉnh dậy, hai hài tử đã có mặt ở đó.
Kim Lai thay y phúc, tóc được Tôn Ngũ Nương mở ra gội sạch rồi buộc thành một búi nhỏ, khuôn mặt bàn tay đều được tắm rửa sạch sẽ, trông rất giống phụ thân mình, Trần Nhị Lang, một hài tử tuấn tú.
Lan Lan vẫn giống như buổi trưa, ngoại trừ mái tóc hơi rối, Trần Bảo Âm chăm chú nhìn kỹ thì thấy tai trái của hài tử bị trầy xước, nàng cau mày,
"Bảo Nha, ăn đậu đi." Đỗ Kim Hoa bưng ra một cái bát to, bên trong là nửa bát đậu rang vàng ón, tỏa ra mùi thơm.
Trần Bảo Âm nhận lấy, đôi mắt cụp xuống: "Tạ ơn nương."
"Này, khách khí cái gì!" Đỗ Kim Hoa đắc ý nói: "Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không, nếu thích nương làm thêm cho conl"
Trần Bảo Âm bóc hai hạt cho vào miệng nhai.
"ỒI" Nàng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Đỗ Kim Hoa/Ngon thật!"
Sự căng thẳng trong mắt Đỗ Kim Hoa lập tức biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo đắc ý: "Nương nói mà, nương rang đậu là ngon nhất!"
"Nãi Nãi, cháu cũng muốn ăn." Kim Lai ngước khuôn mặt tuấn tủ lên nuốt nước bọt.
Đỗ Kim Hoa liếc hắn một cái, nụ cười trên mặt biến mất: 'Ăn cái gì mà ăn! Cô cô dạy ngươi biết chữ, ngươi có biết dạy học mệt mỏi lắm không? Để cô cô ngươi ăn! Ngươi nói xeml"
Kim Lai nhếch miệng: "Cô cô ăn đi ạ."
Tôn Vô Nương đang tựa vào cửa gian phòng phía Tây ăn hạt dưa, theo bản năng muốn phản ứng, nghĩ đến Kim Lai học chữ còn trông cậy vào muội phu này, liền kìm nén trở lại, vung tay vào nhà.
Trần Bảo Âm mỉm cười, một tay bưng bát, một tay bốc ăn: "Tìm cho ta một cành cây."
Chủ động chia cho hài tử ăn? Không thể nào. Nàng không phải là cô cô ôn nhu lương thiện, và cũng không có ý định trở thành như thế.
An Kim Lai đáp ứng, xoay người chạy vào phòng bếp.
Một lúc sau, đi ra với một cành cây trên tay, hắn lanh lợi bẻ đi hết gai đ.â.m vào tay: "Cô cô, của người đây.
Trần Bảo Âm nhận lấy, nhánh cây dài nhẫn nhụi, cầm rất vừa tay, nàng hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm."
Kim Lai nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu nói: "Cô cô, điệt nhi có thể ăn đậu không?"
Trần Bảo Âm cười nói: "Đưa tay ra."
Kim Lai lập tức vui vẻ duỗi tay ra.
Sau đó, cô cô bóc cho hắn ba hạt đậu.
Kim Lai: ...
Bỏ vào miệng, hắn ăn một miếng đã hết.
Trần Bảo Âm không cảm thấy mình như vậy là hẹp hòi. Cam cành cây, nàng ra lệnh: "Chuyển chiếc ghế đẩu cho ta".
Ki Lai và Lan Lan di chuyển cùng lúc. Nhưng khi Lan Lan vừa mới nhấc chân, Kim Lai đã như một con khỉ nhỏ chạy vào trong phòng, lấy ra một cái ghế gỗ đặt nó dưới chân Trần Bảo Âm.
Trần Bảo Âm một tay cầm bát, tay kia vuốt váy rồi từ từ ngồi xuống.
Nàng nhấc đôi chân mang đôi giày bông lớn ép chúng xuống dưới đất trước mặt, một chút lại một chút.
Trải qua hơn nửa ngày trời nắng, vũng bùn bên ngoài đã khô nhưng vẫn còn mềm. Nàng ép lại ép, giãm lên giãm xuống, giày bông dính đầy bùn đất, nàng cũng không thèm nhìn, mặt vô cảm.
/220
|