Hắn đã đi trên con phố này nhiều lần, nhắm mắt lại cũng không đi nhầm. Một công đôi việc mua một củ cải, một gói đậu Hà Lan và hai quả cà.
Củ cải đun nước uống để bổ phổi, nhuận phổi tiêu độc. Cà tím xào là món ăn của ngày hôm nay. Đậu Hà Lan có thể làm đậu hà lan vàng, món này rất nhiều người thích ăn, Cố Đình Viễn định làm một ít cho tỷ tỷ nếm thử, nếu thấy ngon, sau này có thể mỗi ngày làm một ít dọn quầy bán lấy tiền.
Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày tỉnh lại, vân luôn ở chỗ này, Cố Đình Viễn cảm thấy có lẽ còn có cơ hội trở ve sữa chữa những sai lầm khiến hắn hối hận, sống lại một kiếp.
Đã bắt đầu lại từ đầu, phải có cách sống mới. Phải hơn một năm nữa, hắn mới tham gia thi khoa cử , sang năm mới có kỳ thi Hương. Tỷ tỷ không muốn tốn tiền ăn uống nên hắn phải tìm cách kiếm ít tiền. Hơn nữa, hắn muốn Bảo Âm hoan hoan hỉ hỉ gả cho mình, không thể vẫn cứ nghèo khổ như vậy khiến nàng ăn gì cũng đau lòng không nỡ nửa ngày.
Đối với đôi giày thêu xuất hiện trước khi bất tỉnh, hắn không còn quan tâm nữa.
Đã là chuyện của kiếp trước, sao phải quan tâm? Lùi lại một vạn bước, nếu không phải là cơ hội, chỉ là một giấc mộng dài, hắn vẫn sẽ tỉnh lại, Cố Đình Viên vẫn muốn tốt lành, lấy cái c.h.ế.t chứng minh trong sạch, Bảo Âm kiểu gì cũng tin tưởng hắn.
Còn những chuyện khác, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
"Đậu Hà Lan vàng?" Cố Thư Dung vẻ mặt kỳ quái đứng ở cửa phòng bếp, nhìn tiểu đệ bận rộn đeo tạp đề: "A Viễn, đệ làm cái này làm gì?"
Đệ đệ có thể mua thức ăn, mặc cả, hầm gà, nấu cơm, cái này cũng thôi đi. Thế nhưng tại sao hắn có thể làm đậu Hà Lan vàng?
"Tỷ chưa từng dạy đệ." Cố Thư Dung cau mày.
Đậu Hà Lan vàng, ngay cả Cố Thư Dung cũng không thể tự tay làm được. hắn đã nhìn thấy ở đâu, làm thế nào mà học làm được?
"Trong sách có viết." Cố Đình Viễn đáp.
Cố Thư Dung sau đó hỏi: 'Cuốn sách nào? Công thức của ai? Làm thế nào có thể chỉ cho đệ công thức được?"
Công thức món ăn là một bí mật không truyền ra bên ngoài. Đệ đệ nếu không phải bái sư học nghệ thì làm sao có người truyền thụ cho mình?
"A Viễn, đệ gần đây không có chăm chỉ học tập!" Cố Thư Dung đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Việc trong nhà đệ không cần quan tâm, về sau không cần mua đồ ăn, không cần nấu cơm, không cần làm gì cả, tỷ không có vấn đề..."
"Tỷ tỷ. ' Cố Đình Viễn dừng tay, ngước mắt nhìn nàng: "Tỷ tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi."
Bỗng nhiên chuyển chủ đề đột ngột khiến Cố Thư Dung sửng sốt: 'Cái gì, cái gì?"
Nàng không thể tin vào tai mình. Được rồi, như vậy mà nói đến chuyện này?
"Tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi." Cố Đình Viễn lặp lại một lần nữa.
"Vì sao?" Cố Thư Dung lông mày dần dần cau lại, nhìn thấy ánh mắt đệ đệ nghiêm túc, không giống đùa giỡn. Nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghỉ hoặc hỏi: "Đệ nghe được cái gì rồi?"
Cố Đình Viễn nhìn nàng chậm rãi lắc đầu: "Chính vì không nghe thấy tin gì mới nói như vậy."
Phương Tấn đã đi xa chín năm, đến một phong thư cũng không thấy gửi về, lãng phí năm tháng của tỷ tỷ một cách vô ích, từ mười sáu chờ đợi đến hai mươi lăm tuổi.
Nếu hắn đã chết, Cố Đình Viễn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hắn không chất...
Nghĩ đến kiếp trước nhìn thấy Phương Tấn nghe tin tỷ tỷ qua đời, bộ dạng hối hận của hắn thật buồn nôn.
Không chỉ Phương Tấn đáng ghét mà chính hắn cũng rất đáng ghét. Khi đó, Phương Tấn biết tin đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, vô cùng hối hận, nói rằng có lỗi với tỷ tỷ, cả đời này sẽ không kết hôn, sẽ vì nàng mà giữ đạo hiếu. Uống rượu đến say mềm, thương tâm gần chất. Mặc dù Cố Đình Viễn ghét hắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn ta đáng thương như vậy, vẫn không khỏi đau lòng, thâm nghĩ là do số phận trêu ngươi.
Lúc về đến nhà, bị Bảo Âm mắng một trận.
Củ cải đun nước uống để bổ phổi, nhuận phổi tiêu độc. Cà tím xào là món ăn của ngày hôm nay. Đậu Hà Lan có thể làm đậu hà lan vàng, món này rất nhiều người thích ăn, Cố Đình Viễn định làm một ít cho tỷ tỷ nếm thử, nếu thấy ngon, sau này có thể mỗi ngày làm một ít dọn quầy bán lấy tiền.
Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày tỉnh lại, vân luôn ở chỗ này, Cố Đình Viễn cảm thấy có lẽ còn có cơ hội trở ve sữa chữa những sai lầm khiến hắn hối hận, sống lại một kiếp.
Đã bắt đầu lại từ đầu, phải có cách sống mới. Phải hơn một năm nữa, hắn mới tham gia thi khoa cử , sang năm mới có kỳ thi Hương. Tỷ tỷ không muốn tốn tiền ăn uống nên hắn phải tìm cách kiếm ít tiền. Hơn nữa, hắn muốn Bảo Âm hoan hoan hỉ hỉ gả cho mình, không thể vẫn cứ nghèo khổ như vậy khiến nàng ăn gì cũng đau lòng không nỡ nửa ngày.
Đối với đôi giày thêu xuất hiện trước khi bất tỉnh, hắn không còn quan tâm nữa.
Đã là chuyện của kiếp trước, sao phải quan tâm? Lùi lại một vạn bước, nếu không phải là cơ hội, chỉ là một giấc mộng dài, hắn vẫn sẽ tỉnh lại, Cố Đình Viên vẫn muốn tốt lành, lấy cái c.h.ế.t chứng minh trong sạch, Bảo Âm kiểu gì cũng tin tưởng hắn.
Còn những chuyện khác, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
"Đậu Hà Lan vàng?" Cố Thư Dung vẻ mặt kỳ quái đứng ở cửa phòng bếp, nhìn tiểu đệ bận rộn đeo tạp đề: "A Viễn, đệ làm cái này làm gì?"
Đệ đệ có thể mua thức ăn, mặc cả, hầm gà, nấu cơm, cái này cũng thôi đi. Thế nhưng tại sao hắn có thể làm đậu Hà Lan vàng?
"Tỷ chưa từng dạy đệ." Cố Thư Dung cau mày.
Đậu Hà Lan vàng, ngay cả Cố Thư Dung cũng không thể tự tay làm được. hắn đã nhìn thấy ở đâu, làm thế nào mà học làm được?
"Trong sách có viết." Cố Đình Viễn đáp.
Cố Thư Dung sau đó hỏi: 'Cuốn sách nào? Công thức của ai? Làm thế nào có thể chỉ cho đệ công thức được?"
Công thức món ăn là một bí mật không truyền ra bên ngoài. Đệ đệ nếu không phải bái sư học nghệ thì làm sao có người truyền thụ cho mình?
"A Viễn, đệ gần đây không có chăm chỉ học tập!" Cố Thư Dung đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Việc trong nhà đệ không cần quan tâm, về sau không cần mua đồ ăn, không cần nấu cơm, không cần làm gì cả, tỷ không có vấn đề..."
"Tỷ tỷ. ' Cố Đình Viễn dừng tay, ngước mắt nhìn nàng: "Tỷ tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi."
Bỗng nhiên chuyển chủ đề đột ngột khiến Cố Thư Dung sửng sốt: 'Cái gì, cái gì?"
Nàng không thể tin vào tai mình. Được rồi, như vậy mà nói đến chuyện này?
"Tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi." Cố Đình Viễn lặp lại một lần nữa.
"Vì sao?" Cố Thư Dung lông mày dần dần cau lại, nhìn thấy ánh mắt đệ đệ nghiêm túc, không giống đùa giỡn. Nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghỉ hoặc hỏi: "Đệ nghe được cái gì rồi?"
Cố Đình Viễn nhìn nàng chậm rãi lắc đầu: "Chính vì không nghe thấy tin gì mới nói như vậy."
Phương Tấn đã đi xa chín năm, đến một phong thư cũng không thấy gửi về, lãng phí năm tháng của tỷ tỷ một cách vô ích, từ mười sáu chờ đợi đến hai mươi lăm tuổi.
Nếu hắn đã chết, Cố Đình Viễn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hắn không chất...
Nghĩ đến kiếp trước nhìn thấy Phương Tấn nghe tin tỷ tỷ qua đời, bộ dạng hối hận của hắn thật buồn nôn.
Không chỉ Phương Tấn đáng ghét mà chính hắn cũng rất đáng ghét. Khi đó, Phương Tấn biết tin đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, vô cùng hối hận, nói rằng có lỗi với tỷ tỷ, cả đời này sẽ không kết hôn, sẽ vì nàng mà giữ đạo hiếu. Uống rượu đến say mềm, thương tâm gần chất. Mặc dù Cố Đình Viễn ghét hắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn ta đáng thương như vậy, vẫn không khỏi đau lòng, thâm nghĩ là do số phận trêu ngươi.
Lúc về đến nhà, bị Bảo Âm mắng một trận.
/220
|