Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói: "Đồ hèn nhát đó, Nhị Lang mới đ.ấ.m hắn ta hai quyền, hắn đã nằm trên mặt đất như bùn nhão, còn đánh thế nào được nữa?"
Khi bọn họ từ Lưu Gia Trang trở về, trong sân lập tức trở nên náo nhiệt, bàn tán xôn xao. Tiên Bích Hà lau mắt, bỏ một nắm củi cuối cùng vào bếp, lau miệng lò, đứng dậy ra ngoài.
"Bọn họ xin lỗi! Còn có thể thế nào nữa?" Đỗ Kim Hoa lẩm bẩm, rất không vui: "Đồ con rùa! Đồ nam nhân liệt dương! Lần này nhẹ nhàng cho hắn quái"
Phụ mâu Lưu Thiết Ngưu là người lương thiện, không ngờ làm sao lại sinh ra cái thứ con lòng dạ hiểm độc như hắn, bọn họ mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, còn gọi cả thúc công trong Lưu gia đến để nói lời cam đoan, có vậy Trần gia mới chịu về.
Từ giờ trở đi, Lưu Thiết Ngưu sẽ không đến Trần gia thôn nữa, nếu không sẽ bị đánh gãy chân. Trần Nhị Lang còn có chủ ý khác, ngày khác kêu huynh đệ đến đạp Lưu Thiết Ngưu bò trên mặt đất đánh cho một trận, tóm lại không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lan Lan lon ton chạy đến bên cạnh Tiên Bích Hà, ngước đôi mắt đen láy sáng ngời, bàn tay gây guộc cầm một cái bánh nhỏ: "Nương, cô cô cho con, con cho nương này."
Trong nháy mắt, bốn phía ồn ào dường như nín bặt, trong tâm mắt chỉ còn lại nữ nhi cẩn thận với khuôn mặt nịnh nọt.
Tiền Bích Hà mím đôi môi khô khốc, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu rối bời của cô bé, ôn nhu nói: "Con ăn đi, cô cô cho con thì con ăn đi."
Lan Lan lắc đầu, kiêng chân ngẩng cao đầu: "Nương ăn đi."
Hài tử khăng khăng đòi đút cho người lớn như nàng ấy. Dừng một chút, Tiền Bích Hà nhận lấy.
Bánh bao rất nhỏ, cắn một miếng là có thể ăn xong, Tiền Bích Hà lại bẻ ra làm hai nửa, đút cho nữ nhi một nửa, mình ăn một nửa: "Chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Vâng!" Lan Lan bỗng nhiên hai mắt sáng lên, trên đỉnh đầu lông tơ dường như đều đang lay động.
Trong lòng Tiền Bích Hà đau nhói, nàng ấy quay người bước vào phòng, lấy ra một chiếc lược gỗ gu có hai chiếc răng gãy, tháo dây buộc tóc chải đầu và tết lại tóc cho nữ nhi.
"Từ giờ con phải sạch sẽ." Nàng ấy chải mái tóc của nữ nhi, nghiêm túc nói: "Chăm chỉ cùng cô cô đọc sách nhé."
Lan Lan ánh mắt trở nên sáng ngời, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, cô bé nắm chặt hai tay nhỏ bé, trên mặt kích động đỏ bừng: "Vâng! Con nhất định sẽ chăm chỉ"
Tại Lê Hoa trấn.
Cố Đình Viễn cùng tỷ tỷ về đến nhà /'cạch" một tiếng đẩy cửa ra, vừa bước vào sân nhỏ liên nghe thấy Cố Thư Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chúng ta về rồi." Cố Thư Dung ngữ khí nhẹ nhõm, được giải thoát, còn có ý tứ không nói ra được cũng không giải thích được
"Vâng, chúng ta về đến nhà rồi." Cố Đình Viễn xoay người đóng cửa lại,'Đệ đi đun nước, tỷ tỷ ngồi nghỉ một chút."
Cố Thư Dung gật đầu, trong hoa viên nhỏ, chuyển một chiếc ghế đẩu, ngồi sưởi nắng.
Nàng ấy đã từ hôn với Phương gia.
Hôm nay, A Viễn đưa nàng ấy đến Phương gia, dường như nàng ấy không cần phải mở miệng, hắn đã giải thích rõ ràng sự việc. Nghĩ đến cảnh tượng ở Phương gia, Cố Thư Dung cảm thấy như đang nằm mơ.
Nàng ấy cứ như vậy từ hôn với Phương gia. Dưỡng phụ dưỡng mẫu không trách nàng, không hề nói một lời nào khó nghe, lúc tiễn tỷ đệ nàng ấy còn có vẻ mặt áy náy.
Cố Thư Dung trong lòng cho là họ không cần phải cảm thấy áy náy, mặc dù Phương Tấn đã nhiều năm không trở lại cũng không gửi thư về nhà, nhưng nhiều năm qua dưỡng phụ dưỡng mẫu vì hôn sự này luôn bảo vệ nàng ấy và A Viễn. "Là do chúng ta có lỗi với con." Nàng ấy nghĩ đến dưỡng mẫu che mặt khóc nói: "Con muốn từ hôn cũng phải, mấy năm nay nhà chúng ta khiến con lỡ dỡ, chúng ta thật sự có lỗi với con, nếu như con đồng ý với người khác, chúng ta sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con, ngần ấy năm, chúng ta đã coi con như nữ nhi ruột của mình."
Khi bọn họ từ Lưu Gia Trang trở về, trong sân lập tức trở nên náo nhiệt, bàn tán xôn xao. Tiên Bích Hà lau mắt, bỏ một nắm củi cuối cùng vào bếp, lau miệng lò, đứng dậy ra ngoài.
"Bọn họ xin lỗi! Còn có thể thế nào nữa?" Đỗ Kim Hoa lẩm bẩm, rất không vui: "Đồ con rùa! Đồ nam nhân liệt dương! Lần này nhẹ nhàng cho hắn quái"
Phụ mâu Lưu Thiết Ngưu là người lương thiện, không ngờ làm sao lại sinh ra cái thứ con lòng dạ hiểm độc như hắn, bọn họ mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, còn gọi cả thúc công trong Lưu gia đến để nói lời cam đoan, có vậy Trần gia mới chịu về.
Từ giờ trở đi, Lưu Thiết Ngưu sẽ không đến Trần gia thôn nữa, nếu không sẽ bị đánh gãy chân. Trần Nhị Lang còn có chủ ý khác, ngày khác kêu huynh đệ đến đạp Lưu Thiết Ngưu bò trên mặt đất đánh cho một trận, tóm lại không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lan Lan lon ton chạy đến bên cạnh Tiên Bích Hà, ngước đôi mắt đen láy sáng ngời, bàn tay gây guộc cầm một cái bánh nhỏ: "Nương, cô cô cho con, con cho nương này."
Trong nháy mắt, bốn phía ồn ào dường như nín bặt, trong tâm mắt chỉ còn lại nữ nhi cẩn thận với khuôn mặt nịnh nọt.
Tiền Bích Hà mím đôi môi khô khốc, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu rối bời của cô bé, ôn nhu nói: "Con ăn đi, cô cô cho con thì con ăn đi."
Lan Lan lắc đầu, kiêng chân ngẩng cao đầu: "Nương ăn đi."
Hài tử khăng khăng đòi đút cho người lớn như nàng ấy. Dừng một chút, Tiền Bích Hà nhận lấy.
Bánh bao rất nhỏ, cắn một miếng là có thể ăn xong, Tiền Bích Hà lại bẻ ra làm hai nửa, đút cho nữ nhi một nửa, mình ăn một nửa: "Chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Vâng!" Lan Lan bỗng nhiên hai mắt sáng lên, trên đỉnh đầu lông tơ dường như đều đang lay động.
Trong lòng Tiền Bích Hà đau nhói, nàng ấy quay người bước vào phòng, lấy ra một chiếc lược gỗ gu có hai chiếc răng gãy, tháo dây buộc tóc chải đầu và tết lại tóc cho nữ nhi.
"Từ giờ con phải sạch sẽ." Nàng ấy chải mái tóc của nữ nhi, nghiêm túc nói: "Chăm chỉ cùng cô cô đọc sách nhé."
Lan Lan ánh mắt trở nên sáng ngời, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, cô bé nắm chặt hai tay nhỏ bé, trên mặt kích động đỏ bừng: "Vâng! Con nhất định sẽ chăm chỉ"
Tại Lê Hoa trấn.
Cố Đình Viễn cùng tỷ tỷ về đến nhà /'cạch" một tiếng đẩy cửa ra, vừa bước vào sân nhỏ liên nghe thấy Cố Thư Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chúng ta về rồi." Cố Thư Dung ngữ khí nhẹ nhõm, được giải thoát, còn có ý tứ không nói ra được cũng không giải thích được
"Vâng, chúng ta về đến nhà rồi." Cố Đình Viễn xoay người đóng cửa lại,'Đệ đi đun nước, tỷ tỷ ngồi nghỉ một chút."
Cố Thư Dung gật đầu, trong hoa viên nhỏ, chuyển một chiếc ghế đẩu, ngồi sưởi nắng.
Nàng ấy đã từ hôn với Phương gia.
Hôm nay, A Viễn đưa nàng ấy đến Phương gia, dường như nàng ấy không cần phải mở miệng, hắn đã giải thích rõ ràng sự việc. Nghĩ đến cảnh tượng ở Phương gia, Cố Thư Dung cảm thấy như đang nằm mơ.
Nàng ấy cứ như vậy từ hôn với Phương gia. Dưỡng phụ dưỡng mẫu không trách nàng, không hề nói một lời nào khó nghe, lúc tiễn tỷ đệ nàng ấy còn có vẻ mặt áy náy.
Cố Thư Dung trong lòng cho là họ không cần phải cảm thấy áy náy, mặc dù Phương Tấn đã nhiều năm không trở lại cũng không gửi thư về nhà, nhưng nhiều năm qua dưỡng phụ dưỡng mẫu vì hôn sự này luôn bảo vệ nàng ấy và A Viễn. "Là do chúng ta có lỗi với con." Nàng ấy nghĩ đến dưỡng mẫu che mặt khóc nói: "Con muốn từ hôn cũng phải, mấy năm nay nhà chúng ta khiến con lỡ dỡ, chúng ta thật sự có lỗi với con, nếu như con đồng ý với người khác, chúng ta sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con, ngần ấy năm, chúng ta đã coi con như nữ nhi ruột của mình."
/220
|