Trần Bảo Âm nhẹ nhàng nói: "Không phải của ca ca, là của cả nhà."
"Ừ, là của cả nhà" Trần Nhị Lang cũng không tranh cãi, dù sao là hẳn ta đánh xe, con la đó là của hăn, thật là phấn khích.
"Lấy thêm năm lượng bạc, nhà chúng ta sẽ thử buôn bán đồ ăn. Đại tẩu tay nghề rất giỏi, để đại tấu làm." Nói rồi vẫn nhìn về phí Trân Nhị Lang: "Hàng ngày, Nhị ca sẽ đưa đại tẩu lên trấn."
Một trăm lạng bạc nghe thì nhiều, nhưng tính toán kỹ thì cũng chẳng là bao. Nếu muốn sống một cuộc sống tốt, phải nghĩ cách kiếm tiền.
Trần Bảo Âm trước đó đã suy nghĩ làm thế nào để trong nhà sống tốt hơn, nhưng lại không có vốn. Giờ thì tốt rồi, nhờ có hai vị dưỡng huynh giúp đỡ kịp thời.
"Gòn lại hai mươi lượng, hiếu kính cha mẹ mười lượng, phần con mười lượng." Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai thỏi bạc, nhét một thỏi vào tay Đỗ Kim Hoa, một thỏi cầm vào tay mình,'Mọi người cảm thấy thế nào?"
Bọn họ cảm thấy thế nào? Bọn họ còn có thể cảm thấy thế nào được nữa?
"Bảo Nha, nhị tẩu phụ muội." Ngay cả Tôn Ngũ Nương hay bắt bẻ nhất giờ phút này nhìn nàng cũng không khỏi bội phục. Những người khác càng kính trọng, càng bội phục nàng nhiều hơn, tâm phục khẩu phục.
Trần Bảo Âm mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người một nhà. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng, nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp!"
Thật lâu không có ai nói gì.
Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói gì. Tâm tình kích động khiến họ muốn nói rất nhiều, rất nhiều lời, những lời này quá đồn dập, nhưng đều không nói nên lời.
Từ trên mặt của bọn hắn có thể nhìn ra bọn họ hài lòng, hân hoan, mong chờ, kích động đến mức nào. Ánh mắt họ nhìn Trần Bảo Âm cũng không che giấu cảm giác vui mừng.
Có người nhà như thế này, ai lại không vui mừng được chứ? Bọn họ đã tích đức từ kiếp trước mới có được người nhà tài giỏi như vậy!
"Phụ thân, đây là hai mươi lượng bạc của người." Trần Bảo Âm bắt đầu chia tiền: "Phụ thân câm đi mua đất."
Trân Hữu Phúc nhìn thỏi bạc trắng như tuyết, khuôn mặt giật giật, vươn bàn tay run rẩy đón lấy: "Ai, ai." Ông là người lớn tuổi nhất trong nhà, nhưng sống nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy nhiều bạc như thế chứ đừng nói là chạm vào.
Trần Bảo Âm lấy ra thêm ba thỏi bạc nói: "Đây là cho Kim Lai đọc sách. Kim Lai là hy vọng của cả nhà chúng ta, vì vậy số bạc này không thể đưa cho nhị ca, nhị tau mà phải đưa cho nương giữ."
Trần Nhị Lang không phản đối: "Đúng, nên đưa cho nương giữ!"
Tôn Ngũ Nương trong lòng muốn tự mình giữ, nhưng môi mấp máy, rất thức thời không làm ầm ï.
Trần Bảo Âm đẩy ba thỏi bạc đến trước mặt Đỗ Kim Hoa: "Nương, nương quản lý nhà chúng ta, phiền nương vất vả trông nom số bạc này."
Vất vả? Bà ấy cam ba mươi lượng bạc là vất vả sao?
Tôn Ngũ Nương trong lòng gào thét, nàng ta cũng muốn chịu vất vả! Để nàng ta vất vả đi! Nhưng cũng không thể nói, muội muội không thể đắc tội được. Trải qua chuyện ngày hôm nay, Tôn Ngũ Nương càng nhìn ra năng lực của muội muội. Tuổi còn nhỏ, ngày bình thường không bộc lộ tính tình, nhưng thực sự rất có đầu óc! Nếu đắc tội nàng, sẽ không được yên ổn!
"Được." Đỗ Kim Hoa mấp máy môi, cuối cùng vẫn tiếp nhận, vô cùng đau lòng nhìn nữ nhi. Đây đều là bạc của Bảo Nha, mặc dù là Hầu phủ cho, nhưng cũng là cho nàng, Bảo Nha có thể giữ lại hết cho bản thân!
Cho dù có đưa ra một phần, Đỗ Kim Hoa cảm thấy hai mươi ba lượng cũng nhiều rồi. Nhưng thực tế thì sao? Bảo Nha chỉ để lại mười lượng bạc cho bản thân!
Mười phần chỉ lấy một, Bảo Nha của bà, tại sao lại thành thật như vậy? Đỗ Kim Hoa cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ cảm thấy nữ nhi quá thiệt thòi, đau lòng muốn rơi nước mắt.
"Ừ, là của cả nhà" Trần Nhị Lang cũng không tranh cãi, dù sao là hẳn ta đánh xe, con la đó là của hăn, thật là phấn khích.
"Lấy thêm năm lượng bạc, nhà chúng ta sẽ thử buôn bán đồ ăn. Đại tẩu tay nghề rất giỏi, để đại tấu làm." Nói rồi vẫn nhìn về phí Trân Nhị Lang: "Hàng ngày, Nhị ca sẽ đưa đại tẩu lên trấn."
Một trăm lạng bạc nghe thì nhiều, nhưng tính toán kỹ thì cũng chẳng là bao. Nếu muốn sống một cuộc sống tốt, phải nghĩ cách kiếm tiền.
Trần Bảo Âm trước đó đã suy nghĩ làm thế nào để trong nhà sống tốt hơn, nhưng lại không có vốn. Giờ thì tốt rồi, nhờ có hai vị dưỡng huynh giúp đỡ kịp thời.
"Gòn lại hai mươi lượng, hiếu kính cha mẹ mười lượng, phần con mười lượng." Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai thỏi bạc, nhét một thỏi vào tay Đỗ Kim Hoa, một thỏi cầm vào tay mình,'Mọi người cảm thấy thế nào?"
Bọn họ cảm thấy thế nào? Bọn họ còn có thể cảm thấy thế nào được nữa?
"Bảo Nha, nhị tẩu phụ muội." Ngay cả Tôn Ngũ Nương hay bắt bẻ nhất giờ phút này nhìn nàng cũng không khỏi bội phục. Những người khác càng kính trọng, càng bội phục nàng nhiều hơn, tâm phục khẩu phục.
Trần Bảo Âm mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người một nhà. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng, nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp!"
Thật lâu không có ai nói gì.
Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói gì. Tâm tình kích động khiến họ muốn nói rất nhiều, rất nhiều lời, những lời này quá đồn dập, nhưng đều không nói nên lời.
Từ trên mặt của bọn hắn có thể nhìn ra bọn họ hài lòng, hân hoan, mong chờ, kích động đến mức nào. Ánh mắt họ nhìn Trần Bảo Âm cũng không che giấu cảm giác vui mừng.
Có người nhà như thế này, ai lại không vui mừng được chứ? Bọn họ đã tích đức từ kiếp trước mới có được người nhà tài giỏi như vậy!
"Phụ thân, đây là hai mươi lượng bạc của người." Trần Bảo Âm bắt đầu chia tiền: "Phụ thân câm đi mua đất."
Trân Hữu Phúc nhìn thỏi bạc trắng như tuyết, khuôn mặt giật giật, vươn bàn tay run rẩy đón lấy: "Ai, ai." Ông là người lớn tuổi nhất trong nhà, nhưng sống nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy nhiều bạc như thế chứ đừng nói là chạm vào.
Trần Bảo Âm lấy ra thêm ba thỏi bạc nói: "Đây là cho Kim Lai đọc sách. Kim Lai là hy vọng của cả nhà chúng ta, vì vậy số bạc này không thể đưa cho nhị ca, nhị tau mà phải đưa cho nương giữ."
Trần Nhị Lang không phản đối: "Đúng, nên đưa cho nương giữ!"
Tôn Ngũ Nương trong lòng muốn tự mình giữ, nhưng môi mấp máy, rất thức thời không làm ầm ï.
Trần Bảo Âm đẩy ba thỏi bạc đến trước mặt Đỗ Kim Hoa: "Nương, nương quản lý nhà chúng ta, phiền nương vất vả trông nom số bạc này."
Vất vả? Bà ấy cam ba mươi lượng bạc là vất vả sao?
Tôn Ngũ Nương trong lòng gào thét, nàng ta cũng muốn chịu vất vả! Để nàng ta vất vả đi! Nhưng cũng không thể nói, muội muội không thể đắc tội được. Trải qua chuyện ngày hôm nay, Tôn Ngũ Nương càng nhìn ra năng lực của muội muội. Tuổi còn nhỏ, ngày bình thường không bộc lộ tính tình, nhưng thực sự rất có đầu óc! Nếu đắc tội nàng, sẽ không được yên ổn!
"Được." Đỗ Kim Hoa mấp máy môi, cuối cùng vẫn tiếp nhận, vô cùng đau lòng nhìn nữ nhi. Đây đều là bạc của Bảo Nha, mặc dù là Hầu phủ cho, nhưng cũng là cho nàng, Bảo Nha có thể giữ lại hết cho bản thân!
Cho dù có đưa ra một phần, Đỗ Kim Hoa cảm thấy hai mươi ba lượng cũng nhiều rồi. Nhưng thực tế thì sao? Bảo Nha chỉ để lại mười lượng bạc cho bản thân!
Mười phần chỉ lấy một, Bảo Nha của bà, tại sao lại thành thật như vậy? Đỗ Kim Hoa cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ cảm thấy nữ nhi quá thiệt thòi, đau lòng muốn rơi nước mắt.
/220
|