Lại nói Vân Hoan vẫn luôn biết Trường Bình kén ăn, trước đây hắn cũng từng nói qua hắn không ăn mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh, thậm chí táo đỏ hắn cũng không dính nửa miếng. Lâu ngày Vân Hoan mới biết được hắn không phải chỉ có kén ăn, nếu lúc bưng đồ ăn lên, muôi xới cơm không vừa ý hắn cũng sẽ nhíu mày.
Khi đó Vân Hoan cũng không biết mấy trăm năm sau trên thế giới lưu truyền một danh từ kêu ‘chòm Xử Nữ’, nếu nàng biết chỉ sợ sẽ phán định Trường Bình bị ‘bệnh xử nữ’ vô cùng nặng.
Phu quân nguyên bản cao cao tại thượng, ở chung lâu có chút tật xấu liền lộ ra.
Ví dụ như, nam nhân hoàn mĩ này không thể chấp nhận được trên áo trắng của mình có vết bẩn dù chỉ là chút xíu. Nếu dính vào, hắn sẽ cả ngày không được tự nhiên, có lẽ người ngoài không nhìn thấy, nhưng là Vân Hoan nhìn ra được – mặc dù hắn biểu hiện vững như Thái Sơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc về phía vết bẩn, còn thủy chung cau mày.
Lại ví dụ như, hắn thích viết chữ mẫu, nếu viết được hài lòng còn có thể dán lên trưng bày, có đôi khi viết mấy canh giờ, mắt thấy cũng sắp hoàn thành nhưng nét bút cuối cùng không được như ý hắn liền xét nát, rồi sau đó sẽ không cao hứng ngồi trong thư phòng, hỏi hắn hắn sẽ nghiêm túc nói cho ngươi, “Không hoàn mỹ lấy ra để làm gì.”
Rất nhiều thứ Vân Hoan đều bị tính tình này của hắn chọc tức đến giậm chân, nhưng khi lấy lại được tinh thần lại cảm thấy hoàn mỹ như hắn ngẫu nhiên có một hai tiểu tỳ khí như vậy thật đáng yêu. Thỉnh thoảng hai người giao xong lương thực nộp xong thuế (xxoo) tâm sự, Vân Hoan lấy chuyện này ra giễu cợt hắn, hắn chỉ dùng râu mới mọc ra cọ cọ vào cổ nàng, chọc nàng cười ha ha không ngừng.
Nhưng sau đó Trường Bình tiếp tục ăn kiêng, tiếp tục thích sạch sẽ, tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân.
Thẳng đến khi nữ nhi đầu tiên của bọn họ ra đời, Trường Bình ôm nữ nhi yên lặng chìm trong niềm vui sướng của người mới làm phụ thân, Trưởng nữ của hắn liền cho hắn phần quà tặng đầu tiên: một dòng nước tiểu đồng tử nóng hầm hập thẳng tắp từ trường bào của hắn chảy xuống dưới, rồi sau đó là phụt một tiếng, trường bào của hắn rốt cuộc hi sinh... một mảng màu vàng.
Vân Hoan choáng váng cho rằng hắn sẽ tức giận giao đứa nhỏ cho nhũ mẫu, ai biết hắn lại mặt đầy ý cười hôn hôn gương mặt nữ nhi, đầy đắc ý nói với Vân Hoan: “Nàng xem, nữ nhi của chúng ta giỏi chưa này, vừa sinh ra đã cho ra đại lễ vạn lượng hoàng kim! Sau này chúng ta sợ là muốn phát tài rồi!”
“....” Hình ảnh rất đẹp, Vân Hoan không dám nhìn.
Sau khi nữ nhi được sinh ra, đặt tên là gì vẫn luôn là một vấn đề đau đầu đối mọi người. Gọi nàng là “Nữu Nữu’ vào ngày nữ nhi được một trăm ngày, Trường Bình rốt cuộc nhịn không được nói: “Đại danh có thể không định nhưng ít nhất cũng phải có cái nhũ danh chứ?”
Vân Hoan còn đang buồn bực sao đột nhiên Trường Bình lại sốt ruột chuyện này, sau này là Triệu Du Hoán nhắc nhở nàng, “Sáng nay Trường Bình mang theo nữ nhi ra ngoài khoe, đang nói ‘Nữu Nữu nhà ta thiên sinh lệ chất’ thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con chó, chủ nhân của con chó này gọi con chó, “Nữu Nữu, Nữu Nữu’, Trường Bình mặt đều tái.”
Vân Hoan nghe xong -_- một trận, lại nghĩ đến chứng kiêng ăn của Trường Bình, lập tức cười nói: “Nữ nhi chúng ta sắc mặt hồng nhuận lại sáng bóng, ta lại nấu ăn ngon, không bằng gọi nàng là Hồng Tảo (táo đỏ) đi!”
“Hồng Tảo à...” Trường Bình chần chờ một lát, lập tức cười nói, “Được, vậy gọi Hồng Tảo!”
“....” Trường Bình quá mức dứt khoát, Vân Hoan cũng có chút không tin, “Cứ như vậy định rồi?”
“Cứ định như vậy!” Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, “Nàng sinh nữ nhi vất vả như vậy, oa nhi lại theo họ của ta, đại danh cũng thôi, nếu ngay cả nhũ danh nàng cũng không được làm chủ, không phải là thiệt thòi cho nàng hay sao.”
“....” Lời này cũng không biết là muốn để Vân Hoan cảm động, hay là dở khóc dở cười.
Đợi đến khi nữ nhi lại lớn hơn chút, có thể ăn uống, Trường Bình luôn tự tay đút cho con.
Một ngày nọ, Vân Hoan ngồi ở một bên nạp đế giày cho Hồng Tảo, Trường Bình cầm đồ ăn dỗ con, “Hồng Tảo ngoan, ăn gan heo nào, ăn tốt cho thân thể.”
“Không, phụ thân không thích ăn cá này, Hồng Tảo cũng không ăn!” Tiểu Hồng Tảo cũng có nguyên tắc xử sự của bản thân.
“Vậy.... Ăn miếng mộc nhĩ này!”
“Không, không phải là phụ thân cũng không thích ăn mộc nhĩ sao!” Tiểu Hồng Tảo chu miệng.
“Vậy ăn cá? Con cá này là mẫu thân tự tay làm, ăn ngon lắm!” Trường Bình không ngừng nỗ lực.
“Không! Phụ thân cũng không thích ăn cá!” Tiểu Hồng Tảo nghiêng đầu qua một bên.
Trường Bình vẻ mặt ảo não ngồi ở một bên, rốt cục đưa ra đòn sát thủ, “Vậy phụ thân ăn một miếng, Hồng Tảo cũng ăn một miếng, được không!”
“Được!” Tiểu Hồng Tảo thoải mái cười to, ôm Trường Bình mạnh mẽ hôn chụt cái.
Vân Hoan dừng châm tuyến, nhìn Trường Bình cau mày nỗ lực nuốt xuống đồ ăn mà hắn không thích ăn, lại nhìn Hồng Tảo đang liên tục vỗ tay cười đến run rẩy cả người, đột nhiên có chút ai oán nghĩ: “Hồng Tảo này sẽ không phải là ông trời đặc phái xuống chuyên sửa trị tật soi mói của Trường Bình đấy chứ?
Làm sao bây giờ, nàng đột nhiên lại có chút ghen tị với nữ nhi của chính mình này....
Khi đó Vân Hoan cũng không biết mấy trăm năm sau trên thế giới lưu truyền một danh từ kêu ‘chòm Xử Nữ’, nếu nàng biết chỉ sợ sẽ phán định Trường Bình bị ‘bệnh xử nữ’ vô cùng nặng.
Phu quân nguyên bản cao cao tại thượng, ở chung lâu có chút tật xấu liền lộ ra.
Ví dụ như, nam nhân hoàn mĩ này không thể chấp nhận được trên áo trắng của mình có vết bẩn dù chỉ là chút xíu. Nếu dính vào, hắn sẽ cả ngày không được tự nhiên, có lẽ người ngoài không nhìn thấy, nhưng là Vân Hoan nhìn ra được – mặc dù hắn biểu hiện vững như Thái Sơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc về phía vết bẩn, còn thủy chung cau mày.
Lại ví dụ như, hắn thích viết chữ mẫu, nếu viết được hài lòng còn có thể dán lên trưng bày, có đôi khi viết mấy canh giờ, mắt thấy cũng sắp hoàn thành nhưng nét bút cuối cùng không được như ý hắn liền xét nát, rồi sau đó sẽ không cao hứng ngồi trong thư phòng, hỏi hắn hắn sẽ nghiêm túc nói cho ngươi, “Không hoàn mỹ lấy ra để làm gì.”
Rất nhiều thứ Vân Hoan đều bị tính tình này của hắn chọc tức đến giậm chân, nhưng khi lấy lại được tinh thần lại cảm thấy hoàn mỹ như hắn ngẫu nhiên có một hai tiểu tỳ khí như vậy thật đáng yêu. Thỉnh thoảng hai người giao xong lương thực nộp xong thuế (xxoo) tâm sự, Vân Hoan lấy chuyện này ra giễu cợt hắn, hắn chỉ dùng râu mới mọc ra cọ cọ vào cổ nàng, chọc nàng cười ha ha không ngừng.
Nhưng sau đó Trường Bình tiếp tục ăn kiêng, tiếp tục thích sạch sẽ, tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân.
Thẳng đến khi nữ nhi đầu tiên của bọn họ ra đời, Trường Bình ôm nữ nhi yên lặng chìm trong niềm vui sướng của người mới làm phụ thân, Trưởng nữ của hắn liền cho hắn phần quà tặng đầu tiên: một dòng nước tiểu đồng tử nóng hầm hập thẳng tắp từ trường bào của hắn chảy xuống dưới, rồi sau đó là phụt một tiếng, trường bào của hắn rốt cuộc hi sinh... một mảng màu vàng.
Vân Hoan choáng váng cho rằng hắn sẽ tức giận giao đứa nhỏ cho nhũ mẫu, ai biết hắn lại mặt đầy ý cười hôn hôn gương mặt nữ nhi, đầy đắc ý nói với Vân Hoan: “Nàng xem, nữ nhi của chúng ta giỏi chưa này, vừa sinh ra đã cho ra đại lễ vạn lượng hoàng kim! Sau này chúng ta sợ là muốn phát tài rồi!”
“....” Hình ảnh rất đẹp, Vân Hoan không dám nhìn.
Sau khi nữ nhi được sinh ra, đặt tên là gì vẫn luôn là một vấn đề đau đầu đối mọi người. Gọi nàng là “Nữu Nữu’ vào ngày nữ nhi được một trăm ngày, Trường Bình rốt cuộc nhịn không được nói: “Đại danh có thể không định nhưng ít nhất cũng phải có cái nhũ danh chứ?”
Vân Hoan còn đang buồn bực sao đột nhiên Trường Bình lại sốt ruột chuyện này, sau này là Triệu Du Hoán nhắc nhở nàng, “Sáng nay Trường Bình mang theo nữ nhi ra ngoài khoe, đang nói ‘Nữu Nữu nhà ta thiên sinh lệ chất’ thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con chó, chủ nhân của con chó này gọi con chó, “Nữu Nữu, Nữu Nữu’, Trường Bình mặt đều tái.”
Vân Hoan nghe xong -_- một trận, lại nghĩ đến chứng kiêng ăn của Trường Bình, lập tức cười nói: “Nữ nhi chúng ta sắc mặt hồng nhuận lại sáng bóng, ta lại nấu ăn ngon, không bằng gọi nàng là Hồng Tảo (táo đỏ) đi!”
“Hồng Tảo à...” Trường Bình chần chờ một lát, lập tức cười nói, “Được, vậy gọi Hồng Tảo!”
“....” Trường Bình quá mức dứt khoát, Vân Hoan cũng có chút không tin, “Cứ như vậy định rồi?”
“Cứ định như vậy!” Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, “Nàng sinh nữ nhi vất vả như vậy, oa nhi lại theo họ của ta, đại danh cũng thôi, nếu ngay cả nhũ danh nàng cũng không được làm chủ, không phải là thiệt thòi cho nàng hay sao.”
“....” Lời này cũng không biết là muốn để Vân Hoan cảm động, hay là dở khóc dở cười.
Đợi đến khi nữ nhi lại lớn hơn chút, có thể ăn uống, Trường Bình luôn tự tay đút cho con.
Một ngày nọ, Vân Hoan ngồi ở một bên nạp đế giày cho Hồng Tảo, Trường Bình cầm đồ ăn dỗ con, “Hồng Tảo ngoan, ăn gan heo nào, ăn tốt cho thân thể.”
“Không, phụ thân không thích ăn cá này, Hồng Tảo cũng không ăn!” Tiểu Hồng Tảo cũng có nguyên tắc xử sự của bản thân.
“Vậy.... Ăn miếng mộc nhĩ này!”
“Không, không phải là phụ thân cũng không thích ăn mộc nhĩ sao!” Tiểu Hồng Tảo chu miệng.
“Vậy ăn cá? Con cá này là mẫu thân tự tay làm, ăn ngon lắm!” Trường Bình không ngừng nỗ lực.
“Không! Phụ thân cũng không thích ăn cá!” Tiểu Hồng Tảo nghiêng đầu qua một bên.
Trường Bình vẻ mặt ảo não ngồi ở một bên, rốt cục đưa ra đòn sát thủ, “Vậy phụ thân ăn một miếng, Hồng Tảo cũng ăn một miếng, được không!”
“Được!” Tiểu Hồng Tảo thoải mái cười to, ôm Trường Bình mạnh mẽ hôn chụt cái.
Vân Hoan dừng châm tuyến, nhìn Trường Bình cau mày nỗ lực nuốt xuống đồ ăn mà hắn không thích ăn, lại nhìn Hồng Tảo đang liên tục vỗ tay cười đến run rẩy cả người, đột nhiên có chút ai oán nghĩ: “Hồng Tảo này sẽ không phải là ông trời đặc phái xuống chuyên sửa trị tật soi mói của Trường Bình đấy chứ?
Làm sao bây giờ, nàng đột nhiên lại có chút ghen tị với nữ nhi của chính mình này....
/87
|