Mèo Con lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Muội mang thai?” “Ừm!” Hồng Lăng sốt ruột nói: “Tỷ đừng nói cho những người khác biết, không ai biết việc này hết!” Mèo Con nghe Hồng Lăng nói xong không khỏi nghi hoặc hỏi: “Không ai biết? Ngay cả Hoắc đại thiếu gia cũng không biết sao?” Hồng Lăng lắc lắc đầu nói: “Muội nghe người ta nói mấy tháng đầu dễ sinh non, cho nên muội giấu giếm”. Nàng lôi kéo tay Mèo Con: “Miêu Nhi, giúp muội với! Ở Hoắc gia, nếu không có tiền thưởng cho hạ nhân, ngay cả nước rửa mặt muội cũng không có!” Nói xong, Hồng Lăng liền khóc. Mèo Con ngẩn người, không thể tưởng được Hoắc gia trị hạ nhân không nghiêm cẩn như thế? Cư nhiên dung túng hạ nhân? Hay là… bị chủ tử ngầm đồng ý? Nàng cầm chiếc khăn đưa cho Hồng Lăng: “Muội đừng vội”. Nàng đứng dậy cúi đầu nói với Xuân Nha vài câu, Xuân Nha vội vàng rời đi. Mèo Con quay đầu lại đem bọc nhỏ kia gói cẩn thận lại, trả lại cho Hồng Lăng: “Mấy thứ này muội cứ giữa lại đi!” Hồng Lăng nghe Mèo Con nói xong, sắc mặt không khỏi thất vọng, lung tung dùng khăn tử lau nước mắt: “Thật quấy rầy nhị phu nhân”. Nói xong đứng dậy liền muốn đi. Mèo Con lôi kéo nàng, sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Muội vẫn nôn nóng như vậy”. Nàng bảo Hồng Lăng ngồi xuống, đánh giá cẩn thận nàng, phát hiện trên mặt hắn tựa hồ có chút tàn nhang, không khỏi thân thiết hỏi: “Trên mặt muội sao lại có ban?” “A?” Hồng Lăng không khỏi sờ mặt mình, nóng vội hỏi: “Thật vậy chăng?” Mèo Con vỗ nhẹ tay nàng nói: “Hiện tại muội mang thai, dùng một chút son phấn, đối với đứa trẻ cũng không tốt. Ta không phải sớm đã nói với muội son phấn mua bên ngoài cũng không là thứ tốt, đã bảo muội ít dùng rồi sao?” “Mỗi ngày đều phải đi thỉnh an thiếu phu nhân, không thể để mặt mộc mà đi được” Hồng Lăng khóc thút thít nói. Mèo Con nói: “Chỗ ta có công thức làm son phấn, muội cầm lấy tự mình làm lấy mà dùng” “Muội…” Hồng Lăng chần chờ một chút, Mèo Con nói: “Yên tâm, không tốn tiền, chỉ là tốn chút công phu, nhưng có thể an toàn sử dụng” Hồng Lăng nghe vậy gật gật đầu, Mèo Con đứng dậy từ một trong hộp lấy ra một trang giấy đưa cho Hồng Lăng, Hồng Lăng tiếp nhận bảo vào trong ống tay áo, nàng bất an nhìn ra bên ngoài, chần chờ một chút nói: “Thời gian không còn sớm, muội đi trước”. Nàng thừa dịp thiếu phu nhân không chú ý, vụng trộm chuồn đến đây. “Đợi đã” Mèo Con giữ chặt nàng nói: “Gấp cái gì, chờ Xuân Nha trở lại muội hãy đi”. Nàng thấy vẻ mặt bất an của Hồng Lăng, nhớ đến kinh nghiệm lúc mình mang thai, nghĩ chắc cũng không ai chỉ bảo cho nàng, bèn nói: “Lúc ta mang thai, tuy vẫn để cho đại phu bắt mạch, nhưng rất ít uống thuốc, trong thuốc thì đã có tới ba phần độc, bình thường ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút…” Hồng Lăng nghe được Mèo Con nói: “Chờ Xuân Nha trở lại rồi nói” mắt sáng rực lên, lại nghe Mèo Con đang nói về kinh nghiệm mang thai, vội ngồi xuống, có khi còn hỏi mấy vấn đề, hai người nói chuyện một hồi, Xuân Nha đi vào: “Phu nhân!”. Trong tay Xuân Nha cầm một cái bao nhỏ. Mèo Con tiếp nhận cái bao, đưa vào tay Hồng Lăng: “Xem như đây là quà ra mắt của ta với đứa cháu này” Hồng Lăng tiếp nhận bao kia, tay cảm thấy nặng trịch, tựa hồ bên trong không ít bạc: “Miêu Nhi…” hốc mắt của nàng hơi hơi đỏ. Mèo Con lắc đầu đánh gảy lời của nàng, nói với nàng: “Hồng Lăng, ta không biết muội ở Hoắc gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có một việc ta phải nhắc nhở muội, có thể mang thai là một chuyện tốt, nhưng mà trọng yếu vẫn là danh phận! Muội không thể cứ giấu giếm mãi” “Muội biết”. Hồng Lăng có chút sợ hãi nói: “Nhưng mà thiếu phu nhân…” “Thiếu phu nhân không có con trai, chung quy vẫn luôn hy vọng có con trai”. Mèo Con vỗ vỗ tay nàng nói: “Đứa bé cuối cùng vẫn đi ra từ bụng muội, nói như thế nào muội đều là mẹ ruột của nó, muội… nhẫn nhịn một chút đi!” Hồng Lăng có chút suy nghĩ gật gật đầu, đem cái bao Mèo Con đưa để trong ngực, Mèo Con nói: “Ta bảo Xuân Nha đưa muội ra ngoài” “Ừm!” Hồng Lăng mất hồn mất vía đi theo Xuân Nha ra ngoài, lúc đi đến cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại nói với Mèo Con: “Cám ơn tỷ, Miêu Nhi!” Mèo Con mỉm cười: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là bằng hữu !” “Ừm!” Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu, vui vẻ cười rồi đi ra ngoài. Mèo Con chờ sau khi Hồng Lăng đi khỏi, mới cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm. “Phu nhân, đã lạnh hết rồi, để nô tỳ đổi chén khác cho người” Vãn Chiếu từ cửa đi vào nói. Mèo Con hỏi: “Bên ngoài có hạ nhân?” Vãn Chiếu ngẩn người, mới nhớ tới lúc phu nhân vừa mới trở về phòng, cũng đã đem toàn bộ hạ nhân sai đi hết, không khỏi ngượng ngùng cười cười nói: “Nô tỳ đi gọi người lại đây” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên nhuyễn tháp, có thể giúp được gì nàng đều đã giúp, muốn nhiều hơn, nàng cũng làm không được, còn lại thì phải xem tạo hóa của Hồng Lăng. “Phu nhân!” Xuân Nha đưa Hồng Lăng ra khỏi cửa xong, liền trở về hồi bẩm với Mèo Con: “Muội đã tiễn Hoắc di nương ra ngoài rồi!” Mèo Con hỏi: “Có ai nhìn thấy hai người không?” Xuân Nha lắc đầu nói: “Không, muội đã bảo bọn họ đi đến chỗ khác trước rồi, không ai nhìn thấy Hoắc di nương đến cả” “Ừm, muội làm tốt lắm!” Mèo Con gật gật đầu: “Bạc đem cho là bạc vụn?” Mèo Con lo lắng, lại truy hỏi một câu. “Tất cả đều là bạc vụn, ước chừng là hai trăm lượng” Xuân Nha nói. “Vậy là tốt rồi, đủ cho nàng dùng thật lâu” Mèo Con cúi đầu nhấp một ngụm trà, ăn một khối trân châu cao. Xuân Nha chần chờ hỏi: “Phu nhân, như vậy có được không? Dù sao đây cũng là việc của Hoắc gia” Mèo Con nói: “Ta cũng không có làm cái gì, chỉ là cho nàng chút bạc mà thôi!”. Nàng thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Xuân Nha, thở dài một hơi: “Hồng Lăng là bằng hữu duy nhất lớn lên từ nhỏ với ta, hơn nữa trước đây nàng đã cứu ta”. Mèo Con còn nhớ rõ ngày đó nếu không phải Hồng Lăng chạy tới nói cho cha, thì có lẽ nàng thật sự sẽ chết trong tay đạo sĩ kia. Cho nên khi thấy bộ dạng Hồng Lăng từ nhìn nàng muốn nói chuyện, nàng liền trở về phòng đem hạ nhân sai đi hết, chờ nàng đến tìm. “Phu nhân, Tống phu nhân đã đến” thanh âm Vãn Chiếu ở bên ngoài vang lên. “Mau mời nàng tiến vào”. Mèo Con buông chén xuống, ý bảo Xuân Nha đem đồ ăn dọn đi, Ngô thị tiến vào thấy nàng đang uống trà, cười nói: “Muội muội thật sự là nhàn nhã ” “Tỷ tỷ thích nói đùa” Mèo Con đứng dậy lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh: “Sao tỷ tỷ không ở bên ngoài xem hát ?” “Tỷ cũng không thích xem hát lắm !”. Ngô thị cười nói: “Đúng rồi, muội muội, vài ngày nữa muội có rảnh không? Đi với tỷ đến Tây viên thắp hương đi?” “Được!” Mèo Con gật gật đầu, nhìn bên ngoài, nhớ tới hôm nay nhìn thấy hai vị phu nhân của Hoắc gia, không khỏi hỏi: “Tỷ tỷ, muội nghe nói Hoắc tam phu nhân thân thể không tốt lắm, thường xuyên ốm đau ở giường, như thế nào hôm nay thoạt nhìn cũng không tệ lắm ?” Khóe miệng Ngô thị khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Thế gia như chúng ta, có bệnh nhỏ như đau đầu cũng có thể bị thầy thuốc nói thành nan y, huống chi thân thể của Hoắc tam phu nhân đích xác không phải tốt lắm, bình thường cũng rất ít thấy nàng ra ngoài, hôm nay có thể đến cũng là khó có được” Mèo Con hơi hơi bĩu môi, Hoắc tam phu nhân kia lần này đến đây, chỉ sợ cũng không phải đơn giản vì Quảng Lăng đầy tháng như vậy đi? “Tỷ tỷ, tam phu nhân thoạt nhìn tựa hồ đã được bốn mươi?” Không phải nghe nói Hoắc tam gia cùng Tống đại đương gia tuổi tác không hơn nhau lắm sao? Ngô thị gật gật đầu nói: “Tam phu nhân vốn so với Hoắc tam gia lớn hơn năm tuổi, hơn nữa nàng thân thể không tốt, cho nên nhìn càng già thêm”. Nàng hơi hơi nhíu mi nói: “Lại nói tiếp vị tam phu nhân này cũng lợi hại”. Nàng nhìn Mèo Con liếc mắt một cái, chần chờ một chút nói: “Tiểu thiếp thông phòng bên người Hoắc tam gia từ trước đến nay, đều không ở quá ba năm” Mèo Con có chút chán ghét nhíu nhíu mày đầu, hai nhà Hoắc, Nhiếp đồng dạng đều là thế gia nhà cao cửa rộng, nhưng mà rõ ràng gia phong Nhiếp gia so với Hoắc gia nghiêm cẩn rất nhiều, xem ra phong cảnh của Hoắc gia này cũng không kéo dài được bao lâu ! Ngô thị an ủi vỗ vỗ tay nàng nói: “Muội muội, muội cũng không cần nghĩ nhiều, hiện tại muội đường đường là Nhiếp gia nhị phu nhân, ở thành Tô Châu này không ai dám không nhìn sắc mặt của muội !” Mèo Con nghe Ngô thị nói xong có chút không hiểu, nghĩ lại mới giật mình Ngô thị đang an ủi nàng ! Dù sao vị Hoắc tam gia kia từng nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp ! Tuy rằng nàng tin tưởng Nhiếp Tuyên sẽ không để cho chuyện này truyền ra ngoài, nhưng mà loại sự tình này khẳng định lừa không được người có tâm, huống chi Nhiếp Tuyên cùng Tống đại đương gia vẫn là bạn tốt Nàng cười nói: “Ừm, muội đã biết!”. Nàng lại hỏi Ngô thị một chút việc của các quý phu nhân khác. Ngô thị mặc dù không thường xuyên ra ngoài, nhưng mấy vị quý phu nhân này cũng quen biết không ít, thậm chí có chút chuyện riêng nàng cũng có thể êm tai kể rõ. Mèo Con không khỏi cảm khái công lực nhiều chuyện của phụ nữ, sau khi hiểu được chuyện của mấy vị phu nhân đến đây hôm nay, thấy bỏ đi cũng đã lâu, liền đứng dậy cùng Ngô thị đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, lúc Quảng Lăng được trăm ngày nàng nhất định sẽ không làm náo nhiệt như vây, bằng không sẽ mệt chết người ! Chờ sau khi tân khách đi về hết, Mèo Con sờ sờ gương mặt cười đến cứng ngắt, nói với Xuân Nha: “Muội đi chuẩn bị nước ấm cùng canh tỉnh rượu, một hồi gia trở về liền hầu hạ gia. Vãn Chiếu có thai, mấy ngày này muội phải bận rộn nhiều một chút, đừng để nàng ấy mệt mỏi”. Mấy ngày trước nàng mới biết được Vãn Chiếu có thai, hiện tại cũng không dám để Vãn Chiếu mệt mỏi. “Dạ!” Mèo Con đi vào phòng tắm trước, thay y phục xong, thấy Nhiếp Tuyên còn chưa trở về, liền đi đến phòng bà vú xem Quảng Lăng. Buổi chiều Quảng Lăng ngủ đủ giấc, hiện tại vừa thức dậy đang nằm ở trên giường, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, đang mút mút ngón tay của mình. Mèo Con tiến lên ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của nó: “Bảo bối, ngón tay ăn ngon sao?”. Đem ngón tay con trai rút ra, lau khô nước miếng, lại hôn tay nhỏ bé của con trai, Quảng Lăng cười khanh khách nắm ngón tay Mèo Con, mẫu tử hai người đùa đến vui vẻ. Bà vú ở một bên cười nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại rất tỉnh táo !” Mèo Con ôm lấy con trai đi về phòng ngủ: “Ừm, vất vả cho bà rồi!”. Lúc nàng mang Quảng Lăng trở về phòng, Nhiếp Tuyên cũng đã rửa mặt chải đầu xong, đang uống canh tỉnh rượu, thấy thê tử bế con trai tiến vào, cười bước lên tiếp nhận con trai, hôn mặt nó, nói: “Hôm nay mệt muốn chết rồi, phải không?” Mèo Con mỉm cười lắc đầu: “Không sao, hôm nay chàng uống bao nhiêu rượu?” Nàng thân thiết hỏi. Nhiếp Tuyên cúi đầu hôn cái trán của nàng: “Không uống nhiều”. Hắn ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta bảo Trừng Tâm thay rượu bằng nước” Mèo Con nghe xong bật cười, bỏ đi áo khoác, ôm con trai, nằm ở trên giường, nhẹ nhàng chơi đùa. Nhiếp Tuyên cũng đi theo lên giường, nhìn con trai đang nằm trong ngực thê tử, ý xấu mắt nổi lên, nhéo nhéo khuôn mặt của nó: “Sao mà nó không ăn thì lại ngủ? Giống như là heo con !” Mèo Con một phen lấy bàn tay xấu xa của hắn ra, gắt giọng: “Đừng chọc con khóc!”. Nàng còn chưa nói xong, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Quảng Lăng vừa nhíu, cái miệng nhỏ không răng chu lên, oa oa khóc lớn lên. Mèo Con trở mình xem thường: “Đều là chàng!”. Đem con trai bỏ vào trong ngực Nhiếp Tuyên: “Chàng làm nó khóc, chàng tới mà dỗ” Nhiếp Tuyên ôm con trai oa oa khóc lớn, nhìn thế nào cũng cảm thấy yêu thích. Cúi đầu hung hăng hôn vài cái, tay nhỏ bé của Quảng Lăng lung tung quơ, khóc lớn hơn nữa! “Nàng xem con trai khóc lớn như vậy ! Tinh thần thật tốt! Về sau nhất định là một người khỏe mạnh!” Nhiếp Tuyên hắc hắc ngây ngô cười nói. Mèo Con xoay mình xem thường, nghiêng người hướng bên trong nằm, mặc kệ nam nhân có chỉ số thông minh đang giảm sút kia. Hiện tại thì vui vẻ khi dễ, chờ sau khi hắn biết được tiểu tổ tông này khóc không dứt được, nhìn hắn dỗ như thế nào.
/91
|