Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 58: Kinh thành

/101


Tuyền ca và Nữu Nữu lần đầu ngồi xe ngựa cũng cảm thấy rất mới mẻ, ngồi trong xe đông sờ sờ tây nhìn nhìn, thấy cái gì cũng li kì cũng lôi kéo Nguyên Thu hỏi không ngừng. Hai người ầm ĩ hồi lâu lại quỳ gối trên nệm vung rèm lên nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài. Nhìn thấy mấy tiệm đồ ăn đồ chơi nhìn thấy kiến trúc trong thành ngay cả con mèo nhỏ con chó nhỏ hai tiểu tử kia đều thảo luận một phen. Nguyên Thu ở bên nghe hai đứa nói nhỏ đủ thứ không khỏi nhấp miệng len lén cười.

Đến khi xe ngựa ra khỏi thành đi lên đường lớn, người đi hai bên đường và cửa hàng cũng dần dần thưa thớt, Tuyền ca và Nữu Nữu ầm ĩ đủ cảm thấy không thú vị nữa bắt đầu vây quanh bên Nguyên Thu nói chuyện với nàng.

May nhờ Nguyên Thu đã sớm nghĩ tới đi trên đường sẽ nhàm chán, lượm chút sách có hình vẽ lên xe, mỗi khi Tuyền ca và Nữu Nữu chán Nguyên Thu liền lấy tập tranh ra cho bọn hắn xem. Hoặc cầm xếp gỗ ra ngoài cho hai người chơi cũng làm bớt thời gian nhàm chán cũng khiến hai đứa bé yên tĩnh một chút.

Mặc dù bên trong xe không lớn nhưng bốn mẫu tử Lý thị và hai nha hoàn ngồi cũng không thấy chật và Cố Lễ để thật dày đệm bên trong, Lý thị cảm thấy buồn ngủ có thể nằm nghỉ ngơi một chút. Ngay cả Tuyền ca và Nữu Nữu cũng có thể ngủ trưa. Cách lúc nghỉ ngơi ở trạm dịch Cố Lễ vẫn không quên nhắc nhở Nguyên Thu bảo nàng nhân cơ hội dạy đệ đệ muội muội chút thi từ, lại lấy <> ra đưa cho Nguyên Thu để nàng dạy Nữu Nữu và Tuyền ca học.

Tuyền ca tính tình văn tĩnh chút có thể ngồi yên, đầu hắn cũng thông minh, Nguyên Thu nói ý tứ văn chương hắn cũng có thể thuật lại đại khái. Nhưng Nữu Nữu là cái không an phận, mỗi ngày chui lên nhảy xuống huyên náo Lý thị đau đầu không dứt, nếu nàng nói nặng Nguyên Thu đau lòng, không thể không dạy Nữu Nữu vài lời hữu ích. Lý thị mỗi lần nói Nguyên Thu “Ngươi cứ nuông chìu nàng, về sau còn ra cái dạng gì”

Nguyên Thu cười nói “Nàng còn nhỏ, mê yêu mê nháo là bình thường. Nếu giống như đầu gỗ mỗi ngày chỉ biết mím môi cười, gặp người cũng không nói chuyện mẫu thân mới nên lo lắng cho nàng đấy”

Dù sao Lý thị cũng đau lòng Nữu Nữu, cũng chỉ nói được Nguyên Thu “Đó mới là dáng vẻ của đại gia khuê tú, ta để cho ngươi dạy Nữu Nữu quy củ cũng làm cho ngươi dạy ra một con khỉ hoang”

Nguyên Thu nghe cũng không để ý, chỉ lấy trò chơi xếp hình, mấy thứ hữu ích cho Nữu Nữu chơi. Nữu Nữu mặc dù bướng bỉnh nhưng đầu óc rất tốt, chỉ một loại nàng có thể chơi thành rất nhiều dạng nàng chơi vui vẻ cũng an phận không ít. Nguyên Thu cũng có thể yên lặng dạy Tuyền ca <>

Tuyền ca và Nữu Nữu cũng chỉ mới năm tuổi, Cố Lễ cũng không dám cho người ra sức lên đường sợ hai đứa bé mệt mỏi bị bệnh vì vậy đi một chút nghỉ ngơi một chút thẳng đến hai tháng mới thấy kinh thành từ xa xa.

Kinh thành đương nhiên địa phương khác không thể so sánh được người đông đúc đường phố phồn hoa. Không chỉ có Tuyền ca, Nữu Nữu ngay cả Nguyên Thu cũng nhịn không được nhìn ra ngoài từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Từ lúc Lý thị theo Cố Lễ đi cũng hơn mười năm chưa trở lại kinh thành. Vừa vào cửa thành, Lý thị đã rơi nước mắt, Nguyên Thu đương nhiên biết là nàng mong nhớ cố hương, đi an ủi nàng một phen. Ngay cả Tuyền ca, Nữu Nữu thấy Lý thị khóc cũng đều bỏ nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, chạy đến trước mặt Lý thị gọi một tiếng mẫu thân.

Lý thị thấy nam nữ thân thiết, trong lòng rất thỏa mãn cầm khăn tay lau nước mắt, Thái Tuyết thấy xe ngựa đã vào thành, liền lấy nước sạch hầu hạ bốn người rửa mặt, Chức Mộng lấy gương ra, Lý thị và Nguyên Thu đánh phấn lại một lần nữa. Chờ mấy người thu dọn thỏa đáng xe ngựa cũng đến trước đại môn Cố phủ.

Quản gia trong phủ đã chờ người tại cổng chính từ sớm, nhìn thấy xe ngựa tới đã có người chạy vào sân, vừa chạy vừa gọi “Đại lão gia đã trở về, đại lão gia đã trở về” Xe ngựa trực tiếp vào cửa chính, đến cửa thùy hoa mới dùng lại. Về phủ trước tiên phải bái kiến lão thái thái, Lý thị dặn dò Cố Hải đem hành lí về viện của mình.

Cố Lễ, Lý thị dẫn theo Cố Sơn, Nguyên Thu, Tuyền ca, Nữu Nữu bốn người đi qua hành lang vừa tới bên ngoài phòng lớn thì có nha hoàn cười chào đón Cố Lễ, nha hoàn giữ chửa vung rèm lên cười nói “Đại lão gia, đại phu nhân đã trở lại”

Nguyên Thu đi theo sau Cố Lễ và Lý thị vào phòng, chỉ thấy phía trước ngồi lão phụ nhân hơn sáu mươi tuổi, không ít trâm cài cắm ngổn ngang trên tóc trắng như tuyết. Trong lòng Nguyên Thu đoán được đây là Cố lão phu nhân.

Cố Lễ thấy mẫu thân thì quỳ xuống, Cố lão phu nhân cho người đỡ kéo đến bên cạnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen mới thở dài nói “Nhi a, ngươi cũng già rồi” Cố Lễ nghe vậy lỗ mũi đau xót rơi lệ. Lý thị dẫn theo mấy người Cố Sơn Nguyên Thu quỳ xuống. Cố lão phu nhân chỉ quay đầu không gọi Lý thị ngoắc Tuyền ca “Tiểu tử này mập mạp trắng noãn nhanh đến đây cho ta xem một chút” Tuyền ca vội tiến lên, học theo Lý thị thấy lễ trong miệng kêu “Tuyền ca gặp qua tổ mẫu”

Cố lão phu nhân nghe nhất thời không ngậm được miệng vội ôm chầm Tuyền ca nói với Cố Lễ “Đây chính là tiểu nhi tử của ngươi? Thật cơ trí” Cố Lễ vội cười nói “Còn nhỏ không hiểu quy củ, mong mẫu thân tha thứ” Nói xong quát Tuyền ca “Còn không nhanh xuống khỏi ngực tổ mẫu, còn ra thể thống gì” Tuyền ca nghe trên người tổ mẫu mùi thơm nồng đậm nghe Cố Lễ nói không ngừng trượt khỏi ngực Cố lão phu nhân trở về bên cạnh Lý thị trung quy trung củ đứng ngay ngắn.

Cố lão phu nhân thấy Tuyền ca đứng bên cạnh Lý thị chỉ đành gật đầu nói với Lý thị “Trên đường ngươi cũng cực khổ nhanh đứng lên đi” Lý thị vội cảm tạ đứng lên. Ánh mắt Cố lão phu nhân quét qua mấy đứa bé một lần, lại kêu Cố Sơn đến trước mặt tỉ mỉ quan sát một phen mới gật đầu nói “Sơn nhi cũng lớn như vậy rồi, ta xem hắn so với Minh nhi cao hơn một chút” Nàng nói lời này liền quay sang phu nhân bên cạnh.

Phụ nhân kia vội tiến lên cười nói “Con cũng thấy thế, xương cốt cũng nhìn chắc hơn Minh nhi”

Lý thị nghe cười nói “Sơn nhi lớn hơn Minh nhi một tuổi, hơi cao hơn chút cũng phải. Qua thời gian thì Minh nhi đuổi qua ca ca hắn rồi”

Cố lão phu nhân lúc này mới cười đẩy phụ nhân bên cạnh ra nói với đám người Cố Sơn “Đây là tam thẩm bọn ngươi” Thế mấy người Cố Sơn mới biết đây là tam phòng Ngô thị, vội tiến lên hành lễ gọi “Tam thẩm” Ngô thị cười đáp, tán dương một phen mới quay lại bên cạnh Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân chỉ một phụ nhân trung niên bên mình nói “Đây là nhị thẩm ngươi”

Nguyên Thu đã sớm nghe mẫu thân nói qua, Cố lão phu nhân thiên vị tiểu nhi tử đành lướt qua chi thứ hai cho tam phòng quản gia. Hôm nay vừa thấy quả thật như vậy Cố lão phu nhân cất nhắc tam phòng ngay cả gặp mặt cũng đẩy tam phòng lên trước nhị phòng.

Nhị phòng Tôn thị chỉ cười ôn hòa, cũng không nói nhiều. Lý thị biết Tôn thị là người ít nói cũng không để ý. Ngược lại Cố lão phu nhân trợn ngược mắt nhìn Tôn thị bất mãn nói “Gặp qua đại tẩu ngươi cũng không biết đi qua nói vài câu, lại đứng lì như cọc gỗ ở đây” Tôn thị nghe thấp đầu đi, Ngô thị thấy thế cười nói “Đây là tính tình nhị tẩu, lão thái thái cũng không biết. Thật ra nhị tẩu ít nói cũng rất tốt, nếu trong nhà đều nhiều lời như ta lại sợ phiền hà lão thái thái”

Nguyên Thu nghe thấy lời này rất đột ngột, ai ngờ Cố lão phu nhân lại gật đầu nói “Ngươi nói đúng, một người nói là được giống như ngươi hết ta lại bị náo loạn chết” Nói xong ha ha cười lên, Lý thị thấy thế chỉ đành cười theo hai tiếng.

Cố lão phu nhân nhìn xong tôn tử lúc này mới nhớ đến hai cháu gái đứng một bên, liền nhìn Nguyên Thu trước “Đây là ai?”

Lý thị vội trả lời “Thưa lão thái thái, đây là Nguyên Thu” Cố lão phu nhân nghe vậy gật đầu nói “Thì ra là tam nha đầu, lớn lên cũng thật xinh đẹp. Ta nhớ trên nàng còn có một thứ xuất tỉ tỉ, nàng tên gì? Sao lại không thấy?”

Lý thị vội cười nói “Nhị cô nương gọi là Nguyên Dung, đầu xuân năm nay đã gả đi” Cố lão phu nhân nghe lại không nói thêm. Quay đầu nói với Ngô thị “Trong nhà mấy tiểu tử kia đâu rồi, gọi bọn hắn đến đây ra mắt đại bá phụ, đại bá mẫu”

Ngô thị cười nói “Bọn hắn đi học hết rồi, đợi tối quay về rồi gặp” Cố lão phu nhân nghe không khỏi oán giận nói “Nếu biết đại ca ngươi hôm nay về nhà nên cho bọn nó nghỉ một ngày” Ngô thị nghe cười không nói nữa.

Cố lão phu nhân chọc Ngô thị một phen lại quay nhìn Lý thị nói “Nhà của ngươi còn mấy người nữa đều kêu các nàng vào đi”.

Lý thị nghe vội trả lời “Đang ở trong sân chờ đấy” Nha hoàn phục vụ xốc rèm lên kêu Trương di nương, Lâm di nương đi vào, hai người song song quỳ gối trước mặt lão phu nhân, quy củ chào một cái. Cố lão phu nhân nhìn thấy Lâm di nương trong lòng tự nhiên yêu thích hỏi nhiều mấy câu, nhưng nàng nhìn khắp phòng không thấy Vương di nương, liền trầm mặt hỏi Lý thị “Ngày đó ta tặng cho ngươi hai người, sao

Lý thị vội lên tiếng trả lời “Vương thị vừa tới Hàng Châu liền không hợp đất, không tới hai ngày đã bị bệnh. Đại phu nói là phòng hàn, con dâu liền nói với lão gia để nàng lên thôn trang điều dưỡng, ai ngờ thời tiết vào đông. Phía Nam mùa đông không khô mát như phương Bắc, nghĩ chắc Vương thị không chịu nổi thời tiết ẩm ướt cứ như vậy chết đi”

Cố lão phu nhân nửa ngày không nói, chỉ nhìn chằm chằm Lý thị nói “Đó là đại nha hoàn phục vụ bên cạnh ta, phục vụ ta nhiều năm không thấy nàng sinh bệnh, sao lại đến chỗ ngươi lại sinh ra bệnh?”

Lý thị nghe vội quỳ xuống nói “Con dâu không dám nói láo, lúc đó Thẩm mama vẫn ở đó. Vương thị bệnh nặng nàng cũng biết” Cố lão phu nhân nghe vậy liếc mắt nhìn Thẩm mama. Ngày đó Thẩm mama sợ truyền nhiễm phong hàn cũng không dám đến trước mặt nàng làm sao biết Vương di nương có bị bệnh hay không. Nhưng người là nàng đưa đi, nàng lại không dám nói mình lười biếng, đành theo câu chuyện của Lý thị nói “Lúc đó Vương di nương bệnh rất nặng, nô tì nghĩ dưỡng mấy tháng là tốt rồi cũng không bẩm báo lão phu nhân”

Cố lão phu nhân nghe đành thôi ngoắc Lâm thị tới trước mặt nói “Tuyết Liên, mau tới bác nhìn một chút” Lâm di nương nghe vậy nhìn Trương di nương hả hê cười một tiếng, uốn éo mông đến trước mặt lão thái thái. Cố lão phu nhân thấy cháu gái trăng mập lung linh trong bụng hài lòng không ít.

Đã thấy toàn bộ mọi người, Cố lão phu nhân cũng thấy mệt mỏi khoát tay nói “Các ngươi đi đường cũng cực khổ, về viện nghỉ ngơi trước đi, đợi cơm tối rồi đến” Cố lão phu nhân phân phó Ngô thị nói “Ngươi nói với đầu bếp dọn mấy bàn thức ăn. Buổi tối đón gió tẩy trần cho đại ca đại tẩu ngươi” Ngô thị đáp đi ra ngoài. Một nhà Cố Lễ hành lễ mới trở về viện.

Hôm nay về phủ, viện không rộng rãi như ở Hàng Châu. Cố Lễ, Lý thị ở chủ viện, hai phòng trái phải cho Lâm di nương và Trương di nương. Cố Sơn, Tuyền ca có viện riêng. Nữu Nữu và Nguyên Thu ở chung một viện. Nguyên Thu thấy an bài này cũng không sao, dù sao bên cạnh cũng nhiều người ngoài, Nữu Nữu và mình ở chung một viện làm mình cũng yên tâm chút.

Viện sớm đã thu thập xong, đám người Nguyên Thu quay về viện nghỉ ngơi. Lý thị vội cho người đem hành lí, rương kiểm tra chặt chẽ đưa vào phòng, ầm ĩ một buổi chiều mới thu xếp xong. Vừa hết việc, Lý thị nhìn canh giờ thấy sắp đến giờ cơm tối vội gọi Cố Lễ hai vợ chồng rửa mặt thay xiêm áo sạch sẽ. Cho người đến viện gọi các con một nhà đến phòng lớn.

Trong phòng lớn nhân khẩu ba nhà đã đến đông đủ, trong phòng chật không chịu nổi, Cố lão kêu mấy cháu trai cháu gái bên mình cho đám người Cố Sơn nhận thức. Cô nương Thụy Châu chi thứ hai năm ngoái đã gả ra ngoài, hôm nay còn có Bảo Châu nhỏ hơn Nguyên Thu một tuổi đứng hàng thứ tư. Ngoài ta tam phòng có một nữ sinh cùng năm với Bảo Châu nhỏ hơn nàng hai tháng gọi Mỹ Ngọc.

Nguyên Thu nghe tên này cảm thấy có chút tục khí liền giương mắt nhìn đường muội Mỹ Ngọc. Mỹ Ngọc khoảng mười một mười hai tuổi bộ dáng cực kì đẹp mắt trên người ăn mặc cũng tinh xảo nhưng cảm giác có cổ yếu ớt trên mặt. Nguyên Thu âm thầm quan sát một phen liền cười với Bảo Châu, Mỹ Ngọc làm lễ ra mắt nói “Tứ muội muội, ngũ muội muội” Bảo Châu, Mỹ Ngọc cười trả lễ.

Lão thái thái ngại trong nhà ồn ào, liền cho tỉ muội Nguyên Thu đến ngồi trong phòng trong, lại đuổi tôn tử ra phòng ngoài uống rượu. Mình và ban hi tử ngồi một bàn, Lý thị là con dâu đứng một bên chia thức ăn. Mẫu tử bốn người nói chuyện nhắc tới con cháu không ít. Vì hôn sự của Cố Sơn, Nguyên Thu , Nguyên Dung làm vội vàng Cố Lễ lại lo lắng Cố lão phu nhân lại làm bộ làm tịch phát cáu trì hoãn hôn sự Cố Sơn vì vậy không đưa tin về kinh thành.

Hôm nay hồi kinh, Cố lão phu nhân hỏi đến, Cố Lễ không dám giấu diếm trước tiên nói hôn sự của Cố Sơn. Cố lão phu nhân nghe Cố Sơn đã định thân trên mặt có chút không nhịn được, cười lạnh nói Cố Lễ “Ngươi thật ra rất tốt, cũng không nói cho ta biết, cái tin cũng không cho người đưa tới cho ta. Chẳng lẽ xem ta là người chết hay sao? Trong mắt ngươi có mẫu thân ta hay không?”

Cố Lễ đành cười làm lành nói “Vì về kinh báo cáo công tác, cho nên hôn sự định gấp. Nếu gởi tin trở về chỉ sợ thư còn phải ngày mai mới đến nhà. Này không bằng trở về nói với mẫu thân, ai dám lừa gạt mẫu thân đâu”

Cố lão phu nhân bĩu môi nói “Hôn sự Sơn nhi thật không kém, nhưng con dâu nhà quan chức cũng cao chút, về sau gả vào nhà lại có tính tình tiểu thư, Sơn nhi sẽ ăn không ít đau khổ. Theo ta, mấy đứa bé nhà thân thích cực tốt, mặc dù nhà nghèo một chút nhưng tính tình dịu dàng lại không ỷ vào thân phận mình làm dáng. Ví dụ như cô nương nhà Nhị cữu cữu ta thấy cực tốt vốn muốn cho Sơn nhi”

Cố Lễ vừa nghe chợt thấy mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng âm thầm may mắn không gởi tin trở về. Trong lòng hắn biết lão thái thái không thích Lý thị, Lý thị xuất thân từ tiểu thư đại quan, khí độ toàn thân là các nàng dâu của Cố gia không so được. Lúc đầu Cố lão phu nhân rất ưa loại nàng dâu như vậy cảm thấy mình rất có thể diện. Nhưng lâu ngày, nàng thấy ngôn hành cử chỉ của Lý thị luôn luôn đi đem so với mình trong lòng có chút bất mãn. Cố lão phu nhân thấy mình cũng có cáo mệnh cũng có thân phận, cử chỉ không thể kém với Lý thị vì vậy âm thầm học cử chỉ của Lý thị mấy ngày, nhưng nàng càng học càng thấy mình thô tục không chịu nổi trong lòng bắt đầu chán ghét nàng dâu này. Nhưng Lý gia quyền thế cường đại Cố lão phu nhân không dám trêu chọc nàng chỉ thỉnh thoảng bắt ngoài miệng kể khổ một phen. Sau nửa năm Lý thị vào cửa Cố lão thái gia đã quy tiên, Cố lão phu nhân lấy cơ hội này nói Lý thị là tai tinh, ngày ngày đều quở trách nàng. Vì lý do này Lý gia cũng không thể lắm miệng, Cố Lễ chỉ lén lút che chở chu toàn cho Lý thị, đợi sau khi tìm được quan chức lập tức mang theo thê tử đi ra ngoài.

Cố Lễ biết hàm ý Cố lão phu nhân muốn châm chọc Lý thị vội cười làm lành với nàng nói “Người lão thái thái nhìn trúng nhất định cực tốt, Sơn nhi cũng không có phúc khí này” Cố lão phu nhân nghe bĩu môi một cái hỏi Cố Lễ “Nhị cô nương gả cho ai?”

Cố Lễ vội trả lời “Là một cử nhân, gia thế nghèo khó chút nhưng cũng may là người có chí hướng” Cố lão phu nhân nghe vậy gật đầu nói “Như vậy cũng được, một nữ nhi thứ xuất có thể gả cho cử nhân cũng xem như cất nhắc nàng” Cố Lễ cười nói “lão thái thái nói phải” Cố lão phu nhân hơi trầm ngâm lại nói với Cố Lễ “Ta thấy tam nha đầu trổ mã còn tốt hơn so với mẫu thân nàng, mặc dù vợ ngươi cả đời đều cái dáng vẻ đó nhưng dạy dỗ nữ nhi cũng tốt”

Lý thị đứng một bên nghe vậy sắc mặt cứng đờ, Cố Lễ nhìn một chút khoát tay áo với nàng cười với Cố lão phu nhân “Nàng cũng còn nhỏ chịu không nổi tán dương”


/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status