Hôm sau trong cung quả nhiên phái người tới, Thái hậu, hoàng hậu đều có ban thưởng và phái thái y đến bắt mạch cho Nguyên Thu còn đưa thêm các loại thuốc quý khác.
Thân thể Nguyên Thu rất tốt mạch tượng lại vững vàng nhưng tâm tình Nguyên Thu có chút vướng bận, mình vừa cập kê thân thể đang lúc phát triển không biết đứa trẻ này có lớn lên khỏe mạnh hay không. Nàng vừa thành thân cũng cân nhắc qua chuyện ngừa thai, muốn chờ đến lúc mười tám tuổi mang thai. Nhưng ý định này vừa nhắc với Lý thị đã bị nàng bác bỏ khuyên nàng lấy con cháu làm trọng. Ở trong vương phủ nàng từng có ý niệm lén nấu thuốc nhưng nghĩ lại biện pháp này cũng không ổn, trong vương phủ bí mật rất khó giữ, nếu có người biết nói ra chuyện nàng ngừa thai lại không biết xuất hiện yêu thiêu thân gì. Suy đi nghĩ lại, Nguyên Thu chỉ đành dựa theo trí nhớ của kiếp trước suy tính chu kì an toàn mà sinh hoạt vợ chồng. Nhưng Sĩ Hành là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết lại đang lúc tân hôn vừa ném qua ngon ngọt làm gì chịu theo Nguyên Thu, mỗi ngày đều triền mien một lần mới bằng lòng bỏ qua. Vì vậy hai người mới tân hôn ba tháng Nguyên Thu liền mang bầu.
Từ lúc Vương phi biết Nguyên Thu mang thai trên mặt vẫn chưa dứt vui mừng. Dù sao Nam Bình Quận Vương con cháu ít ỏi, thiếp thất kia sinh nhi tử cũng đã chết non bây giờ chỉ còn một đứa con trai là Sĩ Hành. Nam Bình Quận Vương thường oán trách chuyện này lấy cớ này mà thường xuyên nạp người mới. Hôm nay Nguyên Thu mang thai trước mắt có người kế thừa hương khói trong lòng vương phi đành thả lỏng lo âu thấp thỏm cũng âm thầm hi vọng vương gia không nạp thiếp mới nữa.
Nguyên Thu thấy vương phi không u uất như trước kia trên mặt có dáng vẻ tươi cười liền nhân cơ hội mời vương phi đi vào vườn một chút, hôm nay đã là tháng mười hai khó được thời tiết tốt chẳng những không có giớ lớn còn có mặt trời. Vương phi vốn lười động không chịu được Nguyên Thu khuyên nhủ cộng thêm đại nha đầu Kì nhi cũng nói bên ngoài rất đẹp nên đi ra ngoài dạo một chút, vương phi miễn cưỡng gật đầu, cho người khoát áo choàng lông chồn đỏ lên vai còn bảo Nguyên Thu mặc áo lông cừu màu hồng cánh sen thái hậu vừa ban thưởng. Hai bà tức vịn nha đầu vừa đi vừa nói chuyện hướng trong vườn đi tới.
Vương phi nhìn cây cỏ khô khan trong vườn có chút vô vị quay đầu nói với Nguyên Thu “Ta đã nhìn quen cây cỏ trong vườn mùa đông đều tiêu điều như vậy. Sau này theo Vương gia đi Hàng Châu, nơi đó mùa đông còn có lá cây mới lúc đầu còn li kì lâu ngày cũng đã quen thuộc khi trở về kinh thành nơi này đều xơ xác thật không quen cho lắm” Nguyên Thu nghe cười nói “Cũng may còn hoa mai nở nhưng hôm nay chưa có tuyết rơi, hồng mai nở mà có tuyết mới thật xinh đẹp” Vương phi nói “Đúng rồi Mạn Đình luôn nói trong vườn hoa mai nở rất đẹp nhưng ta lười đi vẫn chỉ thấy bộ dáng của nó trong bình thôi” Nguyên Thu cười nói “Sau này tuyết rơi con bồi vương phi đi xem” Vương phi gật đầu cười.
Hằng năm vương phi đều ở trong phòng rất ít đi lại bên ngoài, Nguyên Thu vừa có thai cũng không dám đi quá xa. Đúng lúc phòng Nguyên Thu cách chỗ này không xa, Nguyên Thu liền mời Vương phi qua ngồi một chút. Vương phi nghĩ tới từ khi Sĩ Hành thành thân mình cũng không tới phòng hắn liền gật đầu đáp ứng đi vào tiểu viện với Nguyên Thu.
Sĩ Hành ra ngoài còn chưa về, Băng Vân, Băng Cầm dẫn theo tiểu nha đầu đón Vương phi, Nguyên Thu đi vào cởi áo khoát cho hai người lại dâng trà lên. Vương phi ôm lò sưởi trong ngực ngồi trên giường vừa đúng lúc nhìn thấy ngọc cầm ở trên bàn. Động đậy thân thể vài lần Vương phi mới lại gần lười biếng nói “Khi còn trẻ ta cũng thích đánh đàn, khi đó ta vừa thành thân không lâu cùng vương gia ở tại Y Lan viện, vương gia thích âm luật mỗi ngày đều cùng ta hợp tấu một khúc. Khi đó ta nghĩ đây chính là ý tứ cầm sắt hòa hợp đi” Mắt vương phi nhìn ngọc cầm như xuyên thấu ngọc cầm nhìn về nơi khác tự lẩm bẩm “Kết đồng tâm kiếp này, cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng minh”
Nguyên Thu thấy trong mắt vương phi mang theo quyến luyến gương mặt cũng đỏ ửng biết là nàng đang hoài niệm đoạn thời gian tốt đẹp của quá khứ kia cũng không dám cắt đứt dòng tưởng niệm của nàng chỉ ngồi đó lẳng lặng chờ. Vương phi đắm chìm trong quá khứ lúc lâu mới tìm về thần trí thở dài nói “Năm đó nếu không có trận giận dỗi kia có lẽ cũng không náo như hôm nay”
Nguyên Thu chưa bao giờ nghe người khác nói đến chuyện xưa của Nam Bình Quận Vương và vương phi vì vậy cũng không dám nói loạn. Vương phi hồi lâu sâu kín nói “Mười lăm năm, ta chưa từng chạm qua cầm lần nào cả” Nói xong hai mắt hoen lệ.
Nguyên Thu vội đứng lên tự mình lấy khăn đưa cho vương phi lại giương mắt ý bảo bọn nha đầu lui ra. Đợi trong nhà chỉ còn hai người, Nguyên Thu mới khuyên lơn “Vương gia thân phận tôn quý có lẽ không bỏ được mặt mũi đi cầu hòa, thời gian càng dài hiểu lầm càng sâu. Nhiều năm qua đi như vậy, mọi chuyện đều hóa thành hư không, không bằng vương phi dùng sự mềm mại lại trở về cầm sắt cùng minh rồi”
Vương phi cười khổ nói “Lúc đầu hai người chỉ là giận dỗi, sau lâu ngày thật sự lạnh tâm, nhiều năm như vậy cho dù tốt cũng không bằng một phần vạn năm đó. Thật ra ta làm gì không muốn mềm mỏng, chỉ là hiểu lầm quá sâu tâm kết quá nặng, ta mềm mỏng chưa chắc vương gia đã chịu để ý tội gì đi tìm hắn còn chọc mình không thoải mái”
Nguyên Thu vốn muốn hỏi tình hình năm đó của vương phi, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chuyện phu thê hai người người khác không nhúng tay thì tốt hơn, huống chi mình là nàng dâu giúp ai cũng không được. Nhưng Nguyên Thu lại không muốn thấy vương phi buồn bực không vui như thế suy nghĩ một chút nói “Nếu vương phi không ghét bỏ, nhi tức nguyện ý đưa cầm này cho vương phi, mặc dù không phải là danh cầm nhưng chất liệu rất tốt âm thanh cực hay. Lúc nhàn hạ vương phi đánh đàn, hạ vài quân cờ nói không chừng cởi bỏ đè nén trong lòng”
Vương phi thở dài miễn cưỡng cười nói “Ngươi là đứa bé ngoan, nhưng ta không muốn đánh đàn nữa. Thời xưa có Bá Nha đánh đàn tạ tri âm, hôm nay ta hợp tấu tri âm cũng không có làm gì còn nhã hứng đánh đàn?” Nguyên Thu vội nói “Không phải vì người khác mà đánh mà vì chính mình. Mình đàn mình nghe, tri âm là mình”
Vương phi yên lặng nhìn Nguyên Thu, lúc lâu mới gật đầu.
Nguyên Thu sợ vương phi thương cảm vì chuyện xưa cố tìm hà bao mình thêu cho vương phi xem để nàng chỉ điểm, lúc sau bày bàn cờ đánh cờ với vương phi, rất nhanh vương phi liền quên chuyện phiền não liều lĩnh hạ quân cờ. Đến trưa, Bích nhi dọn ra một bàn đồ ăn, vương phi nâng cốc rượu đặt trân trap, Nguyên thu nghiên thân thể rót rượu cho vương phi. Vì Nguyên Thu mang thai không dám uống rượu nhiều chỉ nhấp hai ngụm đã để xuống, tâm tình vương phi lại không tệ uống liền mấy li lớn, ăn thêm một chén cháo gà mới thả đũa xuống. Nguyên Thu nhìn gương mặt ửng hồng của vương phi sợ nàng uống say sai người mang canh giải rượu hầu hạ vương phi uống một chén. Vương phi cảm thấy mùi rượu lên cao chợt thấy buồn ngủ, Nguyên Thu vội phân phó nha đầu đi truyền kiệu tự mình giúp vương phi mặc áo lông vào sai mama đỡ vương phi lên kiệu rồi lấy thảm da cáo đắp lên người vương phi mới cho người đưa về. Nguyên Thu tiễn xong vương phi cảm thấy có chút buồn ngủ, đổi xiêm áo rồi nằm xuống trong chốc lát đã ngủ.
Đến khi Nguyên Thu tỉnh dậy đã đến giờ thắp đèn, Nguyên Thu chống tay dậy, Băng Cầm đi lại phủ thêm xiêm áo cho Nguyên Thu. Nguyên Thu nhìn quanh trong nhà không thấy bóng dáng Sĩ Hành liền hỏi “Thế tử còn chưa trở về sao?”
Băng Cầm cười nói “Đã sớm về nhưng nói có chút công vụ chưa xong đang ở trong thư phòng xem công văn. Băng Vân lo lắng chỉ có một mình thế tử trong phòng mọi việc không tiện liền đi theo hầu hạ”
Nguyên Thu nhìn Băng Cầm một cái cười nói “Nàng thật có lòng, không hổ là nha đầu bên cạnh thế tử suy nghĩ mọi thứ đều chu đáo hơn người khác” Băng Cầm nói “Đúng vậy, ngày thường nô tì thường nói mấy chuyện nhỏ cứ giao cho tiểu nha đầu làm là được rồi nhưng nàng chính là không yên lòng, lo lắng mấy nha đầu kia bổn thủ bổn cước phục vụ thế tử không tốt, ngay cả xếp chăn trải giường chiếu cho thế tử cũng tự mình làm. Nói ví dụ như thư phòng có bọn sai vặt làm nhiệm vụ mài mực mấy chuyện này đều có người đi làm không cần nha đầu chúng ta quan tâm. Nhưng Băng Vân tỉ luôn cảm thấy mấy tiểu sai vặt này luôn cứng ngắt như cọc gỗ không biết ý định của thế tử nhất định tự mình giúp thế tử mới yên tâm”
Nguyên Thu nói “Nữ tử để tâm nhiều hơn so với bọn sai vặt. Huống chi các ngươi là thái phi tỉ mỉ lựa chọn” Băng Cầm cười nói “Thế tử phi đừng cười nô tì, chỉ là khi bé có chút cơ trí mới được thái phi chọn trúng, mới nói chúng nô tì đây phục vụ thế tử”
Nguyên Thu mới nhớ đến mình vào cửa chưa có cơ hội tìm hiểu lai lịch của mấy nô tì này mượn lời này hỏi “Hai người các ngươi là tỉ muội ruột thịt?”
Băng Cầm cười nói “Thưa thế tử phi: không phải. Năm đó nô tì với Băng Vân, Băng Nguyệt, Băng Vũ là thái phi mua vào tên cũng được thái phi ban cho. Khi đó chúng ta mới năm tuổi, thái phi tự dạy chúng nô tì ba năm mới đưa chúng ta cho thế tử hai phủ. Nô tì với Băng Cầm là người cùng quê, Băng Vân là người Sơn Đông”
Nguyên Thu hiểu rõ gật đầu lại hỏi nàng “Ngươi với Băng Vân cùng năm còn cùng nhau tiến phủ cùng nhau hầu hạ thế tử cũng đều là nhất đẳng nha hoàn sao ta thấy dường như thấp hơn Băng Vân một đầu?”
Băng Cầm nghe vậy cứng đờ trên mặt mất tự nhiên nói “Băng Vân lớn hơn hai tháng, từ nhỏ đã kêu nàng là tỉ tỉ lâu ngày cũng thật xem nàng như tỉ tỉ chuyện gì cũng thích lệ thuộc vào nàng, nàng cũng có thói quen ngăn chặn trước mặt nô tì”
Nguyên Thu liếc nhìn Băng Cầm như cười mà không cười nói “Khó được các ngươi tỉ muội tình thâm như thế, thật là làm người ta hâm mộ” Băng Cầm hoảng hốt cảm thấy lời nói của Nguyên Thu có thâm ý vội giương mắt nhìn Nguyên Thu chỉ thấy Nguyên Thu cười dịu dàng. Băng Cầm thu tâm thần lại cảm giác là mình suy nghĩ nhiều, thế tử phi là một cô nương vừa cập kê sau khi gả vào vương phủ đối đãi với người làm rất thiện lương cũng không trách móc nặng nề. Nhất định là tâm tư không qúa nặng.
Nguyên Thu tỉ mỉ hỏi Băng Cầm chuyện lúc nhỏ, chuyện phục vụ thế tử, Băng Cầm lấy vài chuyện không quan trọng nói bảy tám phần. Nguyên Thu nghe qua trong lòng đối với quan hệ của Băng Vân với Băng Cầm cũng hiểu khá rõ. Cho đến khi Thúy Oanh nhắc nhở Nguyên Thu nên bày cơm Nguyên Thu mới nhớ đến nên cho người đi gọi thế tử về cười nói với Thúy Oanh “Ta còn cho ngươi là nhất đẳng nghe Băng Cầm nói một chút so ra tốt hơn ngươi rất nhiều, còn là ngươi có phúc chiếm được vị trí đại a đầu” Thúy Oanh cười nói “Chỉ đổ thừa là bên cạnh thế tử phi không có ai để cho nô tì ra mặt, nếu là Băng Cầm tỉ tỉ sinh ở nhà chúng ta, chúng ta nhất định là không được vị trí này” Nha đầu trong nhà nghe vậy đều cười, Nguyên Thu cực vui vẻ chỉ Thúy Oanh cười nói “Băng Cầm còn đang ở đây thế mà ngươi cũng không cố kị?” Thúy Oanh cười nói “Nô tì là người bên cạnh thế tử phi, Băng Cầm là người bên cạnh thế tử, nô tì nếu là muốn nhường vị trí còn có thể được sao?” Mọi người cười vui vẻ Nguyên Thu che miệng khụ hai tiếng mới dừng cười nhướn thân thể xem bên ngoài “Sao thế tử còn chưa về? Băng Cầm ngươi dẫn hai tiểu nha đầu đốt đèn lồng ra ngoài nghênh đón” Băng Cầm đáp lời dẫn theo hai tiểu nha đầu ra cửa, ngoài cửa gió thổi ào ào vụt qua mặt Băng Cầm xuyên quá ánh trăng mông lung, một tiểu nha đầu nhìn Băng Cầm đang nắm chặt tay như có điều suy nghĩ.
Thân thể Nguyên Thu rất tốt mạch tượng lại vững vàng nhưng tâm tình Nguyên Thu có chút vướng bận, mình vừa cập kê thân thể đang lúc phát triển không biết đứa trẻ này có lớn lên khỏe mạnh hay không. Nàng vừa thành thân cũng cân nhắc qua chuyện ngừa thai, muốn chờ đến lúc mười tám tuổi mang thai. Nhưng ý định này vừa nhắc với Lý thị đã bị nàng bác bỏ khuyên nàng lấy con cháu làm trọng. Ở trong vương phủ nàng từng có ý niệm lén nấu thuốc nhưng nghĩ lại biện pháp này cũng không ổn, trong vương phủ bí mật rất khó giữ, nếu có người biết nói ra chuyện nàng ngừa thai lại không biết xuất hiện yêu thiêu thân gì. Suy đi nghĩ lại, Nguyên Thu chỉ đành dựa theo trí nhớ của kiếp trước suy tính chu kì an toàn mà sinh hoạt vợ chồng. Nhưng Sĩ Hành là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết lại đang lúc tân hôn vừa ném qua ngon ngọt làm gì chịu theo Nguyên Thu, mỗi ngày đều triền mien một lần mới bằng lòng bỏ qua. Vì vậy hai người mới tân hôn ba tháng Nguyên Thu liền mang bầu.
Từ lúc Vương phi biết Nguyên Thu mang thai trên mặt vẫn chưa dứt vui mừng. Dù sao Nam Bình Quận Vương con cháu ít ỏi, thiếp thất kia sinh nhi tử cũng đã chết non bây giờ chỉ còn một đứa con trai là Sĩ Hành. Nam Bình Quận Vương thường oán trách chuyện này lấy cớ này mà thường xuyên nạp người mới. Hôm nay Nguyên Thu mang thai trước mắt có người kế thừa hương khói trong lòng vương phi đành thả lỏng lo âu thấp thỏm cũng âm thầm hi vọng vương gia không nạp thiếp mới nữa.
Nguyên Thu thấy vương phi không u uất như trước kia trên mặt có dáng vẻ tươi cười liền nhân cơ hội mời vương phi đi vào vườn một chút, hôm nay đã là tháng mười hai khó được thời tiết tốt chẳng những không có giớ lớn còn có mặt trời. Vương phi vốn lười động không chịu được Nguyên Thu khuyên nhủ cộng thêm đại nha đầu Kì nhi cũng nói bên ngoài rất đẹp nên đi ra ngoài dạo một chút, vương phi miễn cưỡng gật đầu, cho người khoát áo choàng lông chồn đỏ lên vai còn bảo Nguyên Thu mặc áo lông cừu màu hồng cánh sen thái hậu vừa ban thưởng. Hai bà tức vịn nha đầu vừa đi vừa nói chuyện hướng trong vườn đi tới.
Vương phi nhìn cây cỏ khô khan trong vườn có chút vô vị quay đầu nói với Nguyên Thu “Ta đã nhìn quen cây cỏ trong vườn mùa đông đều tiêu điều như vậy. Sau này theo Vương gia đi Hàng Châu, nơi đó mùa đông còn có lá cây mới lúc đầu còn li kì lâu ngày cũng đã quen thuộc khi trở về kinh thành nơi này đều xơ xác thật không quen cho lắm” Nguyên Thu nghe cười nói “Cũng may còn hoa mai nở nhưng hôm nay chưa có tuyết rơi, hồng mai nở mà có tuyết mới thật xinh đẹp” Vương phi nói “Đúng rồi Mạn Đình luôn nói trong vườn hoa mai nở rất đẹp nhưng ta lười đi vẫn chỉ thấy bộ dáng của nó trong bình thôi” Nguyên Thu cười nói “Sau này tuyết rơi con bồi vương phi đi xem” Vương phi gật đầu cười.
Hằng năm vương phi đều ở trong phòng rất ít đi lại bên ngoài, Nguyên Thu vừa có thai cũng không dám đi quá xa. Đúng lúc phòng Nguyên Thu cách chỗ này không xa, Nguyên Thu liền mời Vương phi qua ngồi một chút. Vương phi nghĩ tới từ khi Sĩ Hành thành thân mình cũng không tới phòng hắn liền gật đầu đáp ứng đi vào tiểu viện với Nguyên Thu.
Sĩ Hành ra ngoài còn chưa về, Băng Vân, Băng Cầm dẫn theo tiểu nha đầu đón Vương phi, Nguyên Thu đi vào cởi áo khoát cho hai người lại dâng trà lên. Vương phi ôm lò sưởi trong ngực ngồi trên giường vừa đúng lúc nhìn thấy ngọc cầm ở trên bàn. Động đậy thân thể vài lần Vương phi mới lại gần lười biếng nói “Khi còn trẻ ta cũng thích đánh đàn, khi đó ta vừa thành thân không lâu cùng vương gia ở tại Y Lan viện, vương gia thích âm luật mỗi ngày đều cùng ta hợp tấu một khúc. Khi đó ta nghĩ đây chính là ý tứ cầm sắt hòa hợp đi” Mắt vương phi nhìn ngọc cầm như xuyên thấu ngọc cầm nhìn về nơi khác tự lẩm bẩm “Kết đồng tâm kiếp này, cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng minh”
Nguyên Thu thấy trong mắt vương phi mang theo quyến luyến gương mặt cũng đỏ ửng biết là nàng đang hoài niệm đoạn thời gian tốt đẹp của quá khứ kia cũng không dám cắt đứt dòng tưởng niệm của nàng chỉ ngồi đó lẳng lặng chờ. Vương phi đắm chìm trong quá khứ lúc lâu mới tìm về thần trí thở dài nói “Năm đó nếu không có trận giận dỗi kia có lẽ cũng không náo như hôm nay”
Nguyên Thu chưa bao giờ nghe người khác nói đến chuyện xưa của Nam Bình Quận Vương và vương phi vì vậy cũng không dám nói loạn. Vương phi hồi lâu sâu kín nói “Mười lăm năm, ta chưa từng chạm qua cầm lần nào cả” Nói xong hai mắt hoen lệ.
Nguyên Thu vội đứng lên tự mình lấy khăn đưa cho vương phi lại giương mắt ý bảo bọn nha đầu lui ra. Đợi trong nhà chỉ còn hai người, Nguyên Thu mới khuyên lơn “Vương gia thân phận tôn quý có lẽ không bỏ được mặt mũi đi cầu hòa, thời gian càng dài hiểu lầm càng sâu. Nhiều năm qua đi như vậy, mọi chuyện đều hóa thành hư không, không bằng vương phi dùng sự mềm mại lại trở về cầm sắt cùng minh rồi”
Vương phi cười khổ nói “Lúc đầu hai người chỉ là giận dỗi, sau lâu ngày thật sự lạnh tâm, nhiều năm như vậy cho dù tốt cũng không bằng một phần vạn năm đó. Thật ra ta làm gì không muốn mềm mỏng, chỉ là hiểu lầm quá sâu tâm kết quá nặng, ta mềm mỏng chưa chắc vương gia đã chịu để ý tội gì đi tìm hắn còn chọc mình không thoải mái”
Nguyên Thu vốn muốn hỏi tình hình năm đó của vương phi, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chuyện phu thê hai người người khác không nhúng tay thì tốt hơn, huống chi mình là nàng dâu giúp ai cũng không được. Nhưng Nguyên Thu lại không muốn thấy vương phi buồn bực không vui như thế suy nghĩ một chút nói “Nếu vương phi không ghét bỏ, nhi tức nguyện ý đưa cầm này cho vương phi, mặc dù không phải là danh cầm nhưng chất liệu rất tốt âm thanh cực hay. Lúc nhàn hạ vương phi đánh đàn, hạ vài quân cờ nói không chừng cởi bỏ đè nén trong lòng”
Vương phi thở dài miễn cưỡng cười nói “Ngươi là đứa bé ngoan, nhưng ta không muốn đánh đàn nữa. Thời xưa có Bá Nha đánh đàn tạ tri âm, hôm nay ta hợp tấu tri âm cũng không có làm gì còn nhã hứng đánh đàn?” Nguyên Thu vội nói “Không phải vì người khác mà đánh mà vì chính mình. Mình đàn mình nghe, tri âm là mình”
Vương phi yên lặng nhìn Nguyên Thu, lúc lâu mới gật đầu.
Nguyên Thu sợ vương phi thương cảm vì chuyện xưa cố tìm hà bao mình thêu cho vương phi xem để nàng chỉ điểm, lúc sau bày bàn cờ đánh cờ với vương phi, rất nhanh vương phi liền quên chuyện phiền não liều lĩnh hạ quân cờ. Đến trưa, Bích nhi dọn ra một bàn đồ ăn, vương phi nâng cốc rượu đặt trân trap, Nguyên thu nghiên thân thể rót rượu cho vương phi. Vì Nguyên Thu mang thai không dám uống rượu nhiều chỉ nhấp hai ngụm đã để xuống, tâm tình vương phi lại không tệ uống liền mấy li lớn, ăn thêm một chén cháo gà mới thả đũa xuống. Nguyên Thu nhìn gương mặt ửng hồng của vương phi sợ nàng uống say sai người mang canh giải rượu hầu hạ vương phi uống một chén. Vương phi cảm thấy mùi rượu lên cao chợt thấy buồn ngủ, Nguyên Thu vội phân phó nha đầu đi truyền kiệu tự mình giúp vương phi mặc áo lông vào sai mama đỡ vương phi lên kiệu rồi lấy thảm da cáo đắp lên người vương phi mới cho người đưa về. Nguyên Thu tiễn xong vương phi cảm thấy có chút buồn ngủ, đổi xiêm áo rồi nằm xuống trong chốc lát đã ngủ.
Đến khi Nguyên Thu tỉnh dậy đã đến giờ thắp đèn, Nguyên Thu chống tay dậy, Băng Cầm đi lại phủ thêm xiêm áo cho Nguyên Thu. Nguyên Thu nhìn quanh trong nhà không thấy bóng dáng Sĩ Hành liền hỏi “Thế tử còn chưa trở về sao?”
Băng Cầm cười nói “Đã sớm về nhưng nói có chút công vụ chưa xong đang ở trong thư phòng xem công văn. Băng Vân lo lắng chỉ có một mình thế tử trong phòng mọi việc không tiện liền đi theo hầu hạ”
Nguyên Thu nhìn Băng Cầm một cái cười nói “Nàng thật có lòng, không hổ là nha đầu bên cạnh thế tử suy nghĩ mọi thứ đều chu đáo hơn người khác” Băng Cầm nói “Đúng vậy, ngày thường nô tì thường nói mấy chuyện nhỏ cứ giao cho tiểu nha đầu làm là được rồi nhưng nàng chính là không yên lòng, lo lắng mấy nha đầu kia bổn thủ bổn cước phục vụ thế tử không tốt, ngay cả xếp chăn trải giường chiếu cho thế tử cũng tự mình làm. Nói ví dụ như thư phòng có bọn sai vặt làm nhiệm vụ mài mực mấy chuyện này đều có người đi làm không cần nha đầu chúng ta quan tâm. Nhưng Băng Vân tỉ luôn cảm thấy mấy tiểu sai vặt này luôn cứng ngắt như cọc gỗ không biết ý định của thế tử nhất định tự mình giúp thế tử mới yên tâm”
Nguyên Thu nói “Nữ tử để tâm nhiều hơn so với bọn sai vặt. Huống chi các ngươi là thái phi tỉ mỉ lựa chọn” Băng Cầm cười nói “Thế tử phi đừng cười nô tì, chỉ là khi bé có chút cơ trí mới được thái phi chọn trúng, mới nói chúng nô tì đây phục vụ thế tử”
Nguyên Thu mới nhớ đến mình vào cửa chưa có cơ hội tìm hiểu lai lịch của mấy nô tì này mượn lời này hỏi “Hai người các ngươi là tỉ muội ruột thịt?”
Băng Cầm cười nói “Thưa thế tử phi: không phải. Năm đó nô tì với Băng Vân, Băng Nguyệt, Băng Vũ là thái phi mua vào tên cũng được thái phi ban cho. Khi đó chúng ta mới năm tuổi, thái phi tự dạy chúng nô tì ba năm mới đưa chúng ta cho thế tử hai phủ. Nô tì với Băng Cầm là người cùng quê, Băng Vân là người Sơn Đông”
Nguyên Thu hiểu rõ gật đầu lại hỏi nàng “Ngươi với Băng Vân cùng năm còn cùng nhau tiến phủ cùng nhau hầu hạ thế tử cũng đều là nhất đẳng nha hoàn sao ta thấy dường như thấp hơn Băng Vân một đầu?”
Băng Cầm nghe vậy cứng đờ trên mặt mất tự nhiên nói “Băng Vân lớn hơn hai tháng, từ nhỏ đã kêu nàng là tỉ tỉ lâu ngày cũng thật xem nàng như tỉ tỉ chuyện gì cũng thích lệ thuộc vào nàng, nàng cũng có thói quen ngăn chặn trước mặt nô tì”
Nguyên Thu liếc nhìn Băng Cầm như cười mà không cười nói “Khó được các ngươi tỉ muội tình thâm như thế, thật là làm người ta hâm mộ” Băng Cầm hoảng hốt cảm thấy lời nói của Nguyên Thu có thâm ý vội giương mắt nhìn Nguyên Thu chỉ thấy Nguyên Thu cười dịu dàng. Băng Cầm thu tâm thần lại cảm giác là mình suy nghĩ nhiều, thế tử phi là một cô nương vừa cập kê sau khi gả vào vương phủ đối đãi với người làm rất thiện lương cũng không trách móc nặng nề. Nhất định là tâm tư không qúa nặng.
Nguyên Thu tỉ mỉ hỏi Băng Cầm chuyện lúc nhỏ, chuyện phục vụ thế tử, Băng Cầm lấy vài chuyện không quan trọng nói bảy tám phần. Nguyên Thu nghe qua trong lòng đối với quan hệ của Băng Vân với Băng Cầm cũng hiểu khá rõ. Cho đến khi Thúy Oanh nhắc nhở Nguyên Thu nên bày cơm Nguyên Thu mới nhớ đến nên cho người đi gọi thế tử về cười nói với Thúy Oanh “Ta còn cho ngươi là nhất đẳng nghe Băng Cầm nói một chút so ra tốt hơn ngươi rất nhiều, còn là ngươi có phúc chiếm được vị trí đại a đầu” Thúy Oanh cười nói “Chỉ đổ thừa là bên cạnh thế tử phi không có ai để cho nô tì ra mặt, nếu là Băng Cầm tỉ tỉ sinh ở nhà chúng ta, chúng ta nhất định là không được vị trí này” Nha đầu trong nhà nghe vậy đều cười, Nguyên Thu cực vui vẻ chỉ Thúy Oanh cười nói “Băng Cầm còn đang ở đây thế mà ngươi cũng không cố kị?” Thúy Oanh cười nói “Nô tì là người bên cạnh thế tử phi, Băng Cầm là người bên cạnh thế tử, nô tì nếu là muốn nhường vị trí còn có thể được sao?” Mọi người cười vui vẻ Nguyên Thu che miệng khụ hai tiếng mới dừng cười nhướn thân thể xem bên ngoài “Sao thế tử còn chưa về? Băng Cầm ngươi dẫn hai tiểu nha đầu đốt đèn lồng ra ngoài nghênh đón” Băng Cầm đáp lời dẫn theo hai tiểu nha đầu ra cửa, ngoài cửa gió thổi ào ào vụt qua mặt Băng Cầm xuyên quá ánh trăng mông lung, một tiểu nha đầu nhìn Băng Cầm đang nắm chặt tay như có điều suy nghĩ.
/101
|