Edit: Thiên Âm
Tam Phòng không đến trấn trên náo loạn nữa, cuộc sống hằng ngày yên tĩnh không ít, lúc này Triệu Tương Liên vẫn ở nhờ Triệu phủ, tính tình từ từ thay đổi.
Sau thật nhiều năm, đây là lần đầu tiên Triệu Tương Nghi và Triệu Tương Liên thân nhau đến vậy, có lẽ là đồng cảm, cũng có thể là do chuyện của Sử lão gia kia, dần dần, Triệu Tương Nghi phát hiện mình cũng không chán ghét Triệu Tương Liên
Mà tự thân Triệu Tương Liên, qua nhiều năm bị coi thường, bị khi dễ, đột nhiên được đại phòng cứu giúp, nội tâm của nàng xảy ra biến hoá lớn.
Đều nói hoạn nạn thấy chân tình, hành động của đại phòng làm nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng hành động của cha ruột cùng mẹ kế, lại làm trái tim nàng băng giá,không dám nghĩ đến.
Từ sau khi lấy được giấy bán thân từ Sử lão gia, nàng như được tái sinh,tất cả chuyện này đều là do người một nhà đại phòng giúp đỡ, cho nên đối mặt bọn họ, nàng ôm tâm tình cảm kích.
Mấy ngày này, Triệu Tương Nghi vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng Triệu Tương Liên, suy nghĩ buông lỏng, luôn tìm tất cả biện pháp để cho nàng cao hứng.
Hôm nay Triệu Tương Nghi rất vui vẻ, sai bích văn đi làm con diều, dù sao phủ đệ rất lớn, tìm chỗ có gió thổi để thả con diều, chơi đến trưa cũng được.
Triệu Tương Nghi hôm nay mặc một bộ áo xuân màu xanh lợt, tóc búi hoa đào, cả người nhìn qua nhẹ nhàng linh hoạt giống như tiểu tinh linh trong rừng rậm.
Mà Triệu Tương Liên mặc một bộ áo xuân màu đỏ tay rộng, nha hoàn chải tóc mây cho nàng, nhìn qua ôn uyển không ít,hơn nữa nàng vốn có một khuôn mặt sắc sảo, cho nên nhìn thật thanh lệ động lòng người.
Hai đường tỷ muội một đỏ một xanh đứng trong vườn, trong tay hai người đều có một sợi dây nhỏ, gió xuân thổi qua,đem làn váy xuân thổi bay, trông rất đẹp.
Bùi Tử Quân vừa bước vào vườn, nhìn thấy một màn này liền dừng chân lại
Ngây ngốc đứng nhìn từ đằng xa, khoát tay ới người hầu định thông báo, người hầu lui ra, đôi môi cong cong khẽ nhếch lên
Ba năm không gặp rồi.
Nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nha đầu này thay đổi thật lớn.
Mắt hạnh, môi đỏ mọng, nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt linh động, giọng nói trong trẻo...... Giống như tiên nữ trên trời hạ xuống phàm trần, nàng không buồn không lo, chạy trốn ở giữa một biển hoa.
Biến hoá này thật lớn, giống như trong tưởng tượng nhưng rồi lại không giống, khiến hắn lúc này rất vui mừng.
Vốn tiếng lòng đang cuồng loạn được áp chế, bây giờ lại loạn lên theo bản năng đưa tay phải đặt trên ngực trái, cặp mắt khẽ nheo lại.
Gia đinh Nguyên Sách đi theo cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ chỉ vào thiếu nữ mặc váy đỏ cười nói: “Thiếu gia, đó có phải là Tương Liên cô nương ở Triệu gia thôn không?”
Thần hồn của Bùi Tử Quân đã sớm không ở chỗ này, giống như đã bay theo con diều trong tay Triệu Tương Nghi,bay lên không trung......
Chỉ thấy hắn lẩm bẩm: “Cuối cùng giờ khắc này đã đến rồi sao.” Yết hầu chuyển động lên xuống theo lời nói, hơi vị nam tính bao quanh thân hắn
Hắn nói, muốn lặng lẽ đợi nàng lớn lên, chờ đến một ngày, khi nàng để ý đến hắn, hắn mới dám giao hết trái mình cho nàng.
Nàng đã trưởng thành
Ngây thơ lúc nhỏ bây giờ dần biến mất, đã trở thành thiếu nữ với nụ cười đẹp, nàng không còn là đứa nhỏ mất răng cửa, một nha đầu tinh quái.
Nhìn nàng như thế, hắn thật khẩn trương không nói nên lời.
Triệu Tương Liên vốn đang chạy trốn trong vườn, vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy hai chủ tớ Bùi Tử Quân đứng ở đằng xa, kinh ngạc dừng lại, ý cười càng đậm nhìn Triệu Tương Nghi
Hai con diều đan vào nhau, quấn lấy, sau đó chậm rãi rơi xuống, rủ xuống ở trên bãi cỏ xanh biếc, phát ra một hồi tiếng vang nhẹ.
Triệu Tương Nghi yên lặng nhìn thiếu niên đang đứng ở phía trước
Tầm mắt của hắn giống như vẫn luôn đặt trên người nàng, thật nóng bỏng, kinh ngạc, mừng rỡ các loại tâm tình phức tạp đan xen nhau. Xuân bào màu xanh viền nhỏ, làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhớ trước kia hắn rất thích mặc áo bào màu sáng, bây giờ tuy cũng mặc như thế nhưng lại cảm giác lại giống như một người khác.
Ở trong ký ức, bộ dáng của hắn ba năm về trước còn là một tiểu thiếu niên ngây thơ, thích cùng nàng và Triệu Hoằng Lâm tụ tập vui đùa. Ba năm sau nhìn lại thì hắn thay đổi quá lớn, thật ra khiến nàng lấy kinh ngạc
Hắn cao hơn rất nhiều, diện mạo không kém với Triệu Hoằng Lâm, người phát dục, nên nhìn qua thật có vị nam nhân. Ngũ quan biến hoá còn lớn hơn, từ lông mày đến môi, giống như được điêu khắc, ngoại trừ không có sự ngây thơ và non nớt, thì đây chính là một thiếu niên tuấn lãng.
“Tương Nghi, ta đã trở về.” Hắn hướng bên này đi tới, vừa đi, vừa khẽ mở đôi môi mị hoặc, giọng nói từ tính chào hỏi Triệu Tương Nghi
Hắn cư nhiên gọi khuê danh của nàng......
Một khắc kia, Triệu Tương Nghi cũng không biết mình thế nào nữa, nhịp tim giống như đập chậm nữa nhịp, huyết khí khẽ dâng trào, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, khuôn mặt trắng ửng đỏ, giống màu váy xuân mà Triệu Tương Liên mặc.
Có lẽ là vì đã lâu không gặp, hoặc là hắn chưa bao giờ gọi nàng là ‘Tương Nghi’, cho nên đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, có chút kích động cũng là bình thường.
Triệu Tương Nghi tự nói trong lòng.
Có điều, nàng không phải không thừa nhận, Bùi Tử Quân bây giờ, không hỗ là nhân tài, tướng mạo đường đường, hắn đã trưởng thành, hài tử thích đến Triệu gia thôn chơi đùa cùng họ, đã trưởng thành, mị hoặc mười phần, là thiếu niên anh tuấn hào phóng
Càng đến gần, thấy hắn áo hở một chút mơ hồ còn thấy xương quai xanh, hấp dẫn đến không có thuốc chữa.
Triệu Tương Nghi ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác nhìn hoa.
Triệu Tương Liên thấy thế, lén cười thầm, sau đó cùng Nguyên Sách và nha hoàn lặng lẽ thối lui khỏi hao viên nhỏ này, để lại không gian riêng cho hai người.
“Tương Nghi, đã lâu không gặp.” Bùi Tử Quân đứng ở trước mặt Triệu Tương Nghi, nụ cười như mang theo gió xuân, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Hai chữ ‘Tương Nghi’ này, hắn luyện tập thật lâu thật lâu, vì để có thể gọi một cách dịu dàng mà rõ ràng như bây giờ.
“Ngô, không phải là ngày mai mới về đến sao?” Triệu Tương Nghi cúi đầu thấp xuống, ngại ngùng hỏi, vừa nói xong cũng thầm mắng mình trong lòng......
Không có tiền đồ a Triệu Tương Nghi, chỉ là ba năm không gặp thôi, hắn là Bùi Tử Quân a, sao lại vì sự biến hoá của hắn mà ngại ngùng thế…….
Ngay sau đó lại tự nói với mình, chắc là do lâu quá không gặp, nếu là Bùi Tử Quân vẫn ở chung một chỗ với bọn nàng, như vậy khi gặp hắn, nàng cũng sẽ không kích động đến vậy đâu.
“Huynh cố ý về trước một ngày, thật may là hôm nay muội ở trong phủ.” Bùi Tử Quân mỉm cười nói, sau lại giơ tay lên, xoa khuôn mặt Triệu Tương Nghi.
Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh hơn, cho là hắn muốn xoa khuôn mặt của mình, nghĩ tới ở thời đại này giữa nam nữ làm vậy là không tốt, bọn họ đã không còn là đứa trẻ rồi...... Cho nên hơi hơi nghiêng mặt né tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
“Đừng động.” Giọng nói của Bùi Tử Quân giống như là ma chú, Triệu Tương Nghi nghe lập tức đứng yên.
“Tuy nói rơi trên tóc muội rất đẹp, nhưng lát nữa gặp khách, như thế không tốt.” Bùi Tử Quân lấy một cánh hoa mai rơi trên tóc Triệu Tương Nghi xuống, trên ngón tay của hắn trừ hương thơm của cánh hoa, còn có mùi thơm của tóc Triệu Tương Nghi, để tay xuống, hắn nhẹ nhàng nắm chặt quả đấm, ẩn ở trong tay áo. Cảm thấy làm như vậy có thể đem hương vị này lưu lại.
Ba năm.
Bọn họ không gặp nhau.
Hắn rất nhơ, rất nhớ nàng,nhớ giọng nói và dáng điệu, nhớ mùi hương của nàng. Nếu như không phải là vì thực hiện cam kết của mình và tiểu di, hắn đã sớm liều lĩnh trở lại đây, trở lại bên cạnh nàng.
Ba năm này, hắn khẩn trương có, mong đợi có, sợ hãi cũng có...... Hắn rất sợ, sau ba năm quay lại đây nàng không còn đợi hắn nữa, ngược lại nàng đã sớm đính hôn với người khác......
Thật may là, tất cả giống như cũ không có thay đổi.
Duy nhất thay đổi, chính là giọng nói và tướng mạo của nàng.
“Kỳ quái, mọi người đi đâu rồi......” Triệu Tương Nghi lúng túng đan mười ngón tay vào nhau, thật sự không hiểu nổi đám người Triệu Tương Liên vì sao lặng lẽ rời đi...... Giống như để lại không gian cho nàng và Bùi Tử Quân.
“Chúng ta cũng đi thôi, mọi người chờ rất lâu, cha mẹ huynh cũng đến, bây giờ chắc đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm đấy.” Bùi Tử Quân nói, nhưng tay luôn nắm chặt cánh hoa kia.
“A, Mẫn Nhu có đến không? Ba năm không gặp, chắc cô bé ngày càng xinh đẹp nhỉ.” Triệu Tương Nghi sóng vai bước cùng Bùi Tử Quân,xung quanh có nhiều loại hao đẹp đua nhau khoe sắc, chính nàng cũng không có chú ý tới, khi nàng và Bùi Tử Quân đứng cùng nhau cực kỳ xứng đôi vừa lứa
“Mẫn Nhu đến, Vi Nhi cũng đến.” Bùi Tử Quân trả lời, khiến Triệu Tương Nghi kinh ngạc:
“Ngay cả Vi tỷ tỷ cũng theo mọi người quay lại?”
“Ừ, ” Bùi Tử Quân gật đầu, “Dượng cáo lão về quê, không thay đổi suy nghĩ, quyết định đến huyện Giang Ninh định cư, cho nên cả nhà bọn họ thừa dịp lần này theo bọn huynh cùng trở về.”
“Thật tốt quá về sau ba người chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, ba năm không gặp, Vi tỷ tỷ ngày thường khẳng định xuất chúng hơn người rồi.” Triệu Tương Nghi vạn phần vui vẻ nói.
Nhẩm tính một chút, Trần Vi và Bùi Tử Quân năm nay đều đã 17, đối với Bùi Tử Quân mà nói, thì rất tốt không sao cả, nhưng với Trần Vi mà nói, 17 tuổi phải lập gia đình, nếu vượt 18 chưa kết hôn, sẽ bị người ta chỉ chõ sau lưng.
Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân một cái: “Vi tỷ tỷ lập gia đình chưa? Có người trong lòng không?”
Bùi Tử Quân nghe vậy, cước bộ ừng lại, khẽ nhếch môi: “Có, là...... Ha ha, hôm nào muội hỏi nàng, để cho nàng tự mình nói với muội.”
“Làm gì thần bí vậy? Muội có quen biết không?” Triệu Tương Nghi khẽ bĩu môi, rồi hàn huyên mấy câu với Bùi Tử Quân, giữa hai người lại khôi phục tự nhiên như ngày trước, cách nói chuyện ở cùng nhau không khác với ba năm trước lắm.
“À,muội có biết đấy, muội mà biết được người đó là ai, khẳng định sẽ bị dọa giật mình.” Bùi Tử Quân cười, lòng nói, may mà người đó không phải là mình, may mà chuyện giữa hắn và Trần Vi đã được giải quyết. Nếu không, lúc này đối mặt Triệu Tương Nghi, hắn không biết nên dùng loại tâm tình gì.
“Muội biết? Như vậy......” Triệu Tương Nghi nghĩ là Bùi Tử Quân.
Cảm xúc bây giờ của nàng là gì cũng không rõ nữa.
Ngay từ năm năm trước, nàng đã hiểu cách nhìn của Trần Ông thị, Trần Vi vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Bùi Tử Quân, quan hệ rất tốt, nhìn lại Bùi Tử Quân, bộ dáng cao hứng lại thoải mái, nghĩ đến, hai người thật......
Triệu Tương Nghi lắc đầu, thở một hơi thật dài, lòng nói, chuyện của bọn họ mình không nhúng tay vào được, bởi vì nàng không biết nên giải thích cho mọi người như thế nào về hậu quả của việc cận hôn.
Ở tời đại này, bọn họ đặc biệt thích thân càng thêm thân như vậy là chuyện vui.
Chỉ là.....
Triệu Tương Nghi đi ngày càng chậm...... Rất kỳ quái chính là, trừ việc “Họ hàng gần” nàng lo lắng ra, một góc nhỏ trong lòng không biết vì sao, lại mơ hồ khó chịu, không rõ ràng lắm, cảm giác đó không biết là gì.
Chẳng qua là bởi vì loại cảm giác này, khiến cho lòng không yên.
“Sao lại không đi?” Bùi Tử Quân xoay người lại, đưa tay phải ra vừa định dắt Triệu Tương Nghi, lại cứng ngắc để yên, thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ thu trở lại.
Hắn lúng túng cười.
Là bởi vì quá nhớ nàng...... Cho nên muốn nắm tay nàng, thậm chí còn muốn ôm nàng thật chặt.
Cái này dằn vặt này,từ lúc còn rất nhỏ, đã lặng lẽ xông vào trong lòng hắn, chẳng những không có khó chịu, ngược lại khiến hắn vui vẻ mà mừng rỡ.
Cũng biết đã bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn lặng lẽ bồi nàng, nhìn nàng hỉ nộ ái lạc,y chân thật, mê người như vậy.
Hôm nay, cả hai đã lớn, đối mặt với nàng, hắn thật sự rất khẩn trương, bởi vì từ đầu chí cuối, hắn đều không biết tiểu cô nương này có tâm ý với hắn không.
Sợ nhất là, khi hắn nói hắn xem nàng như là trân bảo trong lòng, nàng sẽ cảm thấy buồn cười nhìn hắn.
“Muội có chút mệt mỏi.” Triệu Tương Nghi cười mệt mỏi nói, “Huynh qua trò chuyện với mọi người đi, muội đi thay quần áo rồi quay lại.”
“Nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, hãy ngủ một giấc, không sao đâu, huynh sẽ nói giúp muội. Hơn nữa hôm nay cha huynh ở đây đến gần tối mới về, Mẫn Nhu và Vi Nhi sẽ ở trấn trên vài ngày, các người có là thời gian ôn chuyện.”
Triệu Tương Nghi ngước mắt, trong phút chốc, chỉ cảm thấy thiếu niên này chững chạc trầm tính hơn, lúc giải quyết chuyện gì, đều gọn lẹ cẩn thận.
“Không cần, muội đổi quần áo rồi sẽ đến, rất nhanh.” Cách đó không xa chính là Trầm Tiêu viện, Triệu Tương Nghi từ biệt Bùi Tử Quân, đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bước nhanh về phòng ngủ.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin c được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Lẳng lặng ngồi ngay ngốc trên giường, thật lâu không nhúc nhích.
Không phải như thế.
Ở trong tưởng tượng của nàng, cảnh hai người gặp lại không giống như hôm nay
Trong tưởng tượng, là giống như ba năm trước đây, ngây thơ, không tim không phổi, nử đùa nửa nghiêm, chơi đùa với nhau.
Nhưng lần gặp mặt này của nàng và Bùi Tử Quân, quen thuộc thì quen thuộc, nhưng không như ngày trước … Ngây thơ chất phác, bây giờ chính là loại gặp mặt giữa nam và nữ lẫn nhau, trẻ trung mà ngượng ngùng, cảm giác hơi hơi luống cuống.
Tại sao lại có biến hóa lớn như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Tương Nghi không biết làm sao.
Tuổi thơ ở thời đại này không kết thúc như vậy chứ? Từ lúc Bùi Tử Quân trở về
Nàng đã sớm không còn là đứa bé, nhưng nhiều năm qua nhận nhiều sự sủng ái, nàng luôn hi vọng mình là một hài tử, để có thể nhận lấy sự ấm áp chan hào này.
Bích Văn giúp Triệu Tương Nghi chọn một bộ quần áo, lại đem khăn lông sạch sẽ cho nàng lau mồ hôi,cười nói: “Tiểu thư bây giờ mặt đỏ hồng, trông thật mê người.”
“Đừng học theo A Chu khua môi múa mép.”Triệu Tương Nghi tức giận nhìn Bích Văn, Bích Văn không sợ, ngược lại cười càng nhiều hơn.
Sau khi thay y phục xong, Triệu Tương Nghi mở cửa ra khỏi viện.
Lại thấy ngoài cửa viện, Bùi Tử Quân đang đứng trước một bụi hoa hải đường nở sớm, hai tay khoanh tước ngực, một bộ nhàn nhã ngắm hoa.
Lúc nhìn thấy Triệu Tương Nghi, trong mắt xẹt một tia sáng, rồi nở nụ cười: “Muội mặc bộ này nhìn rất đẹp.”
Bích Văn lén che miệng cười, sau lại khẽ đẩy nhẹ trêu ghẹo Triệu Tương Nghi , Triệu Tương Nghi âm thầm đánh vào tay Bích Văn, ý bảo đừng hồ nháo.
“Sao huynh không qua bên đó?” Triệu Tương Nghi đến gần hỏi.
“Huynh nghĩ muội sẽ thay đồ rất nhanh, nên ở đây chờ rồi cùng nhau đi.” Bùi Tử Quân cười, “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng đáp một tiếng, hai người sóng vai hướng khách sảnh đi tới.
Khách sảnh bên này rất là náo nhiệt, vốn buồn tẻ, bây giờ tân khách ngồi đầy.
Triệu Tương Nghi liếc một cái đã thấy Bùi Hạ Niên và Ông thị, ba năm không gặp, hai người trông rất có tinh thần, cũng không có vẻ già. Nàng khẽ khom người hành lễ,may mắn Trần Ông thị và Trần đại nhân không có ở đây.
Ông thị thấy Triệu Tương Nghi xinh đẹp ra, vui vẻ nhìn Triệu Tín Lương: “Ai yêu, khuê nữ nhà các ngươi mấy năm không gặp, ngày càng xinh đẹp, thật khiến ta hâm mộ”
“Lại còn lễ phép nữa chứ” Bùi hạ Niên cười khen.
“Cái này thì có gì mà hâm mộ, con bé làm thế là hợp lẽ, dù sao cũng là tiểu hài tử, một hồi liền lộ nguyên hình cho xem” Triệu Tín Lương ngày hôm nay cao hứng, nói chuyện liền không có chú ý, huống chi ở trước mặt đám người Bùi Hạ Niên, bọn họ trước đến giờ đều có thói quen tuỳ ý, không khí luôn rất tốt.
“Ta thấy Mẫn Nhu cũng rất xinh đẹp, hôm nay nhìn lại, bọn nhỏ đã lớn rồi.” Nhâm thị uống một hớp trà, nhìn Ông thị cười nói.
“Con bé nha, là Phong nha đầu [nha đầu ham chơi] thôi, ở kinh thành ba năm, không thấy nó hữu lễ, mỗi ngày đều chỉ biết chơi.” Ông thị cưng chìu nhìn Bùi Mẫn Nhu một cái, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ông thị cực kỳ cưng chìu tiểu nữ nhi này, cũng không trông cậy Mẫn Nhu có thể học được cử chỉ hào phóng của con gái quan gia, chỉ mong muốn Mẫn Nhu có thể vui vẻ lớn lên, về sau chọn một lang quân như ý làm bạn cả đời là đủ.
Triệu Tương Nghi theo lời nói của người lớn nhìn Bùi Mẫn Nhu, biến hóa của nàng là lớn nhất.
Ba năm trước đây lúc rời đi, còn là một tiểu cô nương có tính trẻ con, hôm nay duyên dáng yêu kiều, động lòng người.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, còn mở to hai mắt trừng nhau.
Chỉ dựa vào một động tác rất nhỏ, Triệu Tương Nghi nhận định Bùi Mẫn Nhu vẫn như cũ, không một chút thay đổi.
Trần Vi an vị ở bên cạnh Bùi Mẫn Nhu,nhìn bề ngoài mà nói, nàng không thay đổi bao nhiêu, có lẽ là bởi vì ba năm trước đâ khí chất ôn uyển đã sớm đi vào xương tuỷ, ưu nhã động lòng người. Giờ gặp lại, chỉ cảm thấy nàng càng thêm trầm ổn, không biết sao, Triệu Tương Nghi lại từ bắt được một tia ưu sầu trên khuôn mặt Trần Vi......
Trần Vi vì cái gì mà phiền não?
Ba nữ tử vừa thấy gặp nhau, tựu như ngày trước mừng rỡ kích động, ngồi chung một chỗ tán gẫu không ngừng.
Các trưởng bối thấy, vui mừng nhìn các nàng đàm luận rối rít.
Bùi Tử Quân cùng Triệu Hoằng lâm nhiều năm không gặp, gặp lại hai người đến nhà thuỷ tạ ngồi uống trà.
“Ba năm gặp, công phu pha trà của ngươi tăng thêm một tầng.” Bùi Tử Quân cầm ly trà nhấp một miếng.
Triệu Hoằng Lâm vừa ngửi hương trà, vừa lãnh đạm nói: “Ba năm không gặp, ngươi nói chuyện giống như nhà quan rồi.”
“Mưa dầm thấm đất, ở kinh thành hơn phân nửa đều nói chuyện như vậy, ta vừa bắt đầu không thích ứng, sau lại từ từ làm quen, chính mình cũng không phát giác.” Bùi Tử Quân giải thích, “Sau khi trở về, không quá một tháng, ta có thể thay đổi lại như cũ.”
“Dùng khẩu âm ở đó không có gì, không cần cưỡng cầu.” Triệu Hoằng Lâm nói xong, uống một ngụm trà, sau nheo lại cặp mắt, nhìn về phía phía trước cách đó không xa.
“Không nghĩ tới, ngươi cũng cao bằng ta, thật khiến ta lấy làm kinh hãi.” Triệu Hoằng Lâm vừa cười nói.
“Trước khi gặp lại, chẳng lẽ ngươi còn tưởng tưởng ta vẫn giống như ba năm trước, thấp hơn ngươi nửa cái đầu.” Bùi Tử Quân giễu giễu nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau đàm luận biến hoá trong banăm nay.
Lúc nhắc đến Triệu Tương Nghi , Bùi Tử Quân chậm lại, hơi do dự sau bình tĩnh hỏi: “Chuyện chung thân đại sự của muội muội ngươi, đã định chưa?”Mặc dù đã hỏi Triệu Hoằng Lâm trước đó, nhưng hắn vẫnkhông yên lòng, muốn biết kỹ lưỡng hơn chút.
“Mùa đông năm ngoái,nương ta bắt đầu lựa chọn thí sinh làm hôn phu cho muội muội.” Triệu Hoằng Lâm một bộ không sợ nói.
“Cái gì?” Bùi Tử Quân lại lớn kinh thất sắc, suýt nữa làm đổ ly trà, hắn lo lắng nắm lấy tay áo Triệu Hoằng Lâm hỏi, “Ngươi nguyên không phải là nói với ta Tương Nghi chưa có người yêu ư, hơn nữa chung thân đại sự cũng chưa định xuống, sao bây giờ lại nói nương ngươi đã bắt đầu chọn người rồi? Còn từ mùa đông năm ngoái nữa chứ.”
“Đây không phải là chưa định xuống sao?” Triệu Hoằng Lâm chậm rãi nói, “À, mà sao ngươi lại đổi sang gọi con bé là ‘ Tương Nghi’ khi nào vậy?”
Bị Triệu Hoằng Lâm trêu ghẹo, Bùi Tử Quân không có ý định phản bác lại, chỉ buồn buồn nói: “Cho nên nói hay là ta quá kín đáo, động tác quá chậm, thật sự là khó có thể tưởng tượng, nếu là ta đến chậm một bước......”
“Chuyện như vậy gấp không được, các ngươi phải tìm hiểu lẫn nhau thật kỹ.” Triệu Hoằng Lâm biết Bùi Tử Quân có ý với tiểu muội, chẳng qua, hắn đây là đang nói bọn họ, hay là đang nói chính mình.
Bùi Tử Quân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Lâm, híp cặp mắt ôn thanh nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi năm nay cũng đã 19, thế nào còn không có đem chung thân đại sự định xuống? Cũng đừng khiến cho Uyển Dao cô nương chờ lâu.”
Tam Phòng không đến trấn trên náo loạn nữa, cuộc sống hằng ngày yên tĩnh không ít, lúc này Triệu Tương Liên vẫn ở nhờ Triệu phủ, tính tình từ từ thay đổi.
Sau thật nhiều năm, đây là lần đầu tiên Triệu Tương Nghi và Triệu Tương Liên thân nhau đến vậy, có lẽ là đồng cảm, cũng có thể là do chuyện của Sử lão gia kia, dần dần, Triệu Tương Nghi phát hiện mình cũng không chán ghét Triệu Tương Liên
Mà tự thân Triệu Tương Liên, qua nhiều năm bị coi thường, bị khi dễ, đột nhiên được đại phòng cứu giúp, nội tâm của nàng xảy ra biến hoá lớn.
Đều nói hoạn nạn thấy chân tình, hành động của đại phòng làm nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng hành động của cha ruột cùng mẹ kế, lại làm trái tim nàng băng giá,không dám nghĩ đến.
Từ sau khi lấy được giấy bán thân từ Sử lão gia, nàng như được tái sinh,tất cả chuyện này đều là do người một nhà đại phòng giúp đỡ, cho nên đối mặt bọn họ, nàng ôm tâm tình cảm kích.
Mấy ngày này, Triệu Tương Nghi vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng Triệu Tương Liên, suy nghĩ buông lỏng, luôn tìm tất cả biện pháp để cho nàng cao hứng.
Hôm nay Triệu Tương Nghi rất vui vẻ, sai bích văn đi làm con diều, dù sao phủ đệ rất lớn, tìm chỗ có gió thổi để thả con diều, chơi đến trưa cũng được.
Triệu Tương Nghi hôm nay mặc một bộ áo xuân màu xanh lợt, tóc búi hoa đào, cả người nhìn qua nhẹ nhàng linh hoạt giống như tiểu tinh linh trong rừng rậm.
Mà Triệu Tương Liên mặc một bộ áo xuân màu đỏ tay rộng, nha hoàn chải tóc mây cho nàng, nhìn qua ôn uyển không ít,hơn nữa nàng vốn có một khuôn mặt sắc sảo, cho nên nhìn thật thanh lệ động lòng người.
Hai đường tỷ muội một đỏ một xanh đứng trong vườn, trong tay hai người đều có một sợi dây nhỏ, gió xuân thổi qua,đem làn váy xuân thổi bay, trông rất đẹp.
Bùi Tử Quân vừa bước vào vườn, nhìn thấy một màn này liền dừng chân lại
Ngây ngốc đứng nhìn từ đằng xa, khoát tay ới người hầu định thông báo, người hầu lui ra, đôi môi cong cong khẽ nhếch lên
Ba năm không gặp rồi.
Nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nha đầu này thay đổi thật lớn.
Mắt hạnh, môi đỏ mọng, nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt linh động, giọng nói trong trẻo...... Giống như tiên nữ trên trời hạ xuống phàm trần, nàng không buồn không lo, chạy trốn ở giữa một biển hoa.
Biến hoá này thật lớn, giống như trong tưởng tượng nhưng rồi lại không giống, khiến hắn lúc này rất vui mừng.
Vốn tiếng lòng đang cuồng loạn được áp chế, bây giờ lại loạn lên theo bản năng đưa tay phải đặt trên ngực trái, cặp mắt khẽ nheo lại.
Gia đinh Nguyên Sách đi theo cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ chỉ vào thiếu nữ mặc váy đỏ cười nói: “Thiếu gia, đó có phải là Tương Liên cô nương ở Triệu gia thôn không?”
Thần hồn của Bùi Tử Quân đã sớm không ở chỗ này, giống như đã bay theo con diều trong tay Triệu Tương Nghi,bay lên không trung......
Chỉ thấy hắn lẩm bẩm: “Cuối cùng giờ khắc này đã đến rồi sao.” Yết hầu chuyển động lên xuống theo lời nói, hơi vị nam tính bao quanh thân hắn
Hắn nói, muốn lặng lẽ đợi nàng lớn lên, chờ đến một ngày, khi nàng để ý đến hắn, hắn mới dám giao hết trái mình cho nàng.
Nàng đã trưởng thành
Ngây thơ lúc nhỏ bây giờ dần biến mất, đã trở thành thiếu nữ với nụ cười đẹp, nàng không còn là đứa nhỏ mất răng cửa, một nha đầu tinh quái.
Nhìn nàng như thế, hắn thật khẩn trương không nói nên lời.
Triệu Tương Liên vốn đang chạy trốn trong vườn, vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy hai chủ tớ Bùi Tử Quân đứng ở đằng xa, kinh ngạc dừng lại, ý cười càng đậm nhìn Triệu Tương Nghi
Hai con diều đan vào nhau, quấn lấy, sau đó chậm rãi rơi xuống, rủ xuống ở trên bãi cỏ xanh biếc, phát ra một hồi tiếng vang nhẹ.
Triệu Tương Nghi yên lặng nhìn thiếu niên đang đứng ở phía trước
Tầm mắt của hắn giống như vẫn luôn đặt trên người nàng, thật nóng bỏng, kinh ngạc, mừng rỡ các loại tâm tình phức tạp đan xen nhau. Xuân bào màu xanh viền nhỏ, làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhớ trước kia hắn rất thích mặc áo bào màu sáng, bây giờ tuy cũng mặc như thế nhưng lại cảm giác lại giống như một người khác.
Ở trong ký ức, bộ dáng của hắn ba năm về trước còn là một tiểu thiếu niên ngây thơ, thích cùng nàng và Triệu Hoằng Lâm tụ tập vui đùa. Ba năm sau nhìn lại thì hắn thay đổi quá lớn, thật ra khiến nàng lấy kinh ngạc
Hắn cao hơn rất nhiều, diện mạo không kém với Triệu Hoằng Lâm, người phát dục, nên nhìn qua thật có vị nam nhân. Ngũ quan biến hoá còn lớn hơn, từ lông mày đến môi, giống như được điêu khắc, ngoại trừ không có sự ngây thơ và non nớt, thì đây chính là một thiếu niên tuấn lãng.
“Tương Nghi, ta đã trở về.” Hắn hướng bên này đi tới, vừa đi, vừa khẽ mở đôi môi mị hoặc, giọng nói từ tính chào hỏi Triệu Tương Nghi
Hắn cư nhiên gọi khuê danh của nàng......
Một khắc kia, Triệu Tương Nghi cũng không biết mình thế nào nữa, nhịp tim giống như đập chậm nữa nhịp, huyết khí khẽ dâng trào, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, khuôn mặt trắng ửng đỏ, giống màu váy xuân mà Triệu Tương Liên mặc.
Có lẽ là vì đã lâu không gặp, hoặc là hắn chưa bao giờ gọi nàng là ‘Tương Nghi’, cho nên đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, có chút kích động cũng là bình thường.
Triệu Tương Nghi tự nói trong lòng.
Có điều, nàng không phải không thừa nhận, Bùi Tử Quân bây giờ, không hỗ là nhân tài, tướng mạo đường đường, hắn đã trưởng thành, hài tử thích đến Triệu gia thôn chơi đùa cùng họ, đã trưởng thành, mị hoặc mười phần, là thiếu niên anh tuấn hào phóng
Càng đến gần, thấy hắn áo hở một chút mơ hồ còn thấy xương quai xanh, hấp dẫn đến không có thuốc chữa.
Triệu Tương Nghi ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác nhìn hoa.
Triệu Tương Liên thấy thế, lén cười thầm, sau đó cùng Nguyên Sách và nha hoàn lặng lẽ thối lui khỏi hao viên nhỏ này, để lại không gian riêng cho hai người.
“Tương Nghi, đã lâu không gặp.” Bùi Tử Quân đứng ở trước mặt Triệu Tương Nghi, nụ cười như mang theo gió xuân, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Hai chữ ‘Tương Nghi’ này, hắn luyện tập thật lâu thật lâu, vì để có thể gọi một cách dịu dàng mà rõ ràng như bây giờ.
“Ngô, không phải là ngày mai mới về đến sao?” Triệu Tương Nghi cúi đầu thấp xuống, ngại ngùng hỏi, vừa nói xong cũng thầm mắng mình trong lòng......
Không có tiền đồ a Triệu Tương Nghi, chỉ là ba năm không gặp thôi, hắn là Bùi Tử Quân a, sao lại vì sự biến hoá của hắn mà ngại ngùng thế…….
Ngay sau đó lại tự nói với mình, chắc là do lâu quá không gặp, nếu là Bùi Tử Quân vẫn ở chung một chỗ với bọn nàng, như vậy khi gặp hắn, nàng cũng sẽ không kích động đến vậy đâu.
“Huynh cố ý về trước một ngày, thật may là hôm nay muội ở trong phủ.” Bùi Tử Quân mỉm cười nói, sau lại giơ tay lên, xoa khuôn mặt Triệu Tương Nghi.
Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh hơn, cho là hắn muốn xoa khuôn mặt của mình, nghĩ tới ở thời đại này giữa nam nữ làm vậy là không tốt, bọn họ đã không còn là đứa trẻ rồi...... Cho nên hơi hơi nghiêng mặt né tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
“Đừng động.” Giọng nói của Bùi Tử Quân giống như là ma chú, Triệu Tương Nghi nghe lập tức đứng yên.
“Tuy nói rơi trên tóc muội rất đẹp, nhưng lát nữa gặp khách, như thế không tốt.” Bùi Tử Quân lấy một cánh hoa mai rơi trên tóc Triệu Tương Nghi xuống, trên ngón tay của hắn trừ hương thơm của cánh hoa, còn có mùi thơm của tóc Triệu Tương Nghi, để tay xuống, hắn nhẹ nhàng nắm chặt quả đấm, ẩn ở trong tay áo. Cảm thấy làm như vậy có thể đem hương vị này lưu lại.
Ba năm.
Bọn họ không gặp nhau.
Hắn rất nhơ, rất nhớ nàng,nhớ giọng nói và dáng điệu, nhớ mùi hương của nàng. Nếu như không phải là vì thực hiện cam kết của mình và tiểu di, hắn đã sớm liều lĩnh trở lại đây, trở lại bên cạnh nàng.
Ba năm này, hắn khẩn trương có, mong đợi có, sợ hãi cũng có...... Hắn rất sợ, sau ba năm quay lại đây nàng không còn đợi hắn nữa, ngược lại nàng đã sớm đính hôn với người khác......
Thật may là, tất cả giống như cũ không có thay đổi.
Duy nhất thay đổi, chính là giọng nói và tướng mạo của nàng.
“Kỳ quái, mọi người đi đâu rồi......” Triệu Tương Nghi lúng túng đan mười ngón tay vào nhau, thật sự không hiểu nổi đám người Triệu Tương Liên vì sao lặng lẽ rời đi...... Giống như để lại không gian cho nàng và Bùi Tử Quân.
“Chúng ta cũng đi thôi, mọi người chờ rất lâu, cha mẹ huynh cũng đến, bây giờ chắc đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm đấy.” Bùi Tử Quân nói, nhưng tay luôn nắm chặt cánh hoa kia.
“A, Mẫn Nhu có đến không? Ba năm không gặp, chắc cô bé ngày càng xinh đẹp nhỉ.” Triệu Tương Nghi sóng vai bước cùng Bùi Tử Quân,xung quanh có nhiều loại hao đẹp đua nhau khoe sắc, chính nàng cũng không có chú ý tới, khi nàng và Bùi Tử Quân đứng cùng nhau cực kỳ xứng đôi vừa lứa
“Mẫn Nhu đến, Vi Nhi cũng đến.” Bùi Tử Quân trả lời, khiến Triệu Tương Nghi kinh ngạc:
“Ngay cả Vi tỷ tỷ cũng theo mọi người quay lại?”
“Ừ, ” Bùi Tử Quân gật đầu, “Dượng cáo lão về quê, không thay đổi suy nghĩ, quyết định đến huyện Giang Ninh định cư, cho nên cả nhà bọn họ thừa dịp lần này theo bọn huynh cùng trở về.”
“Thật tốt quá về sau ba người chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, ba năm không gặp, Vi tỷ tỷ ngày thường khẳng định xuất chúng hơn người rồi.” Triệu Tương Nghi vạn phần vui vẻ nói.
Nhẩm tính một chút, Trần Vi và Bùi Tử Quân năm nay đều đã 17, đối với Bùi Tử Quân mà nói, thì rất tốt không sao cả, nhưng với Trần Vi mà nói, 17 tuổi phải lập gia đình, nếu vượt 18 chưa kết hôn, sẽ bị người ta chỉ chõ sau lưng.
Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân một cái: “Vi tỷ tỷ lập gia đình chưa? Có người trong lòng không?”
Bùi Tử Quân nghe vậy, cước bộ ừng lại, khẽ nhếch môi: “Có, là...... Ha ha, hôm nào muội hỏi nàng, để cho nàng tự mình nói với muội.”
“Làm gì thần bí vậy? Muội có quen biết không?” Triệu Tương Nghi khẽ bĩu môi, rồi hàn huyên mấy câu với Bùi Tử Quân, giữa hai người lại khôi phục tự nhiên như ngày trước, cách nói chuyện ở cùng nhau không khác với ba năm trước lắm.
“À,muội có biết đấy, muội mà biết được người đó là ai, khẳng định sẽ bị dọa giật mình.” Bùi Tử Quân cười, lòng nói, may mà người đó không phải là mình, may mà chuyện giữa hắn và Trần Vi đã được giải quyết. Nếu không, lúc này đối mặt Triệu Tương Nghi, hắn không biết nên dùng loại tâm tình gì.
“Muội biết? Như vậy......” Triệu Tương Nghi nghĩ là Bùi Tử Quân.
Cảm xúc bây giờ của nàng là gì cũng không rõ nữa.
Ngay từ năm năm trước, nàng đã hiểu cách nhìn của Trần Ông thị, Trần Vi vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Bùi Tử Quân, quan hệ rất tốt, nhìn lại Bùi Tử Quân, bộ dáng cao hứng lại thoải mái, nghĩ đến, hai người thật......
Triệu Tương Nghi lắc đầu, thở một hơi thật dài, lòng nói, chuyện của bọn họ mình không nhúng tay vào được, bởi vì nàng không biết nên giải thích cho mọi người như thế nào về hậu quả của việc cận hôn.
Ở tời đại này, bọn họ đặc biệt thích thân càng thêm thân như vậy là chuyện vui.
Chỉ là.....
Triệu Tương Nghi đi ngày càng chậm...... Rất kỳ quái chính là, trừ việc “Họ hàng gần” nàng lo lắng ra, một góc nhỏ trong lòng không biết vì sao, lại mơ hồ khó chịu, không rõ ràng lắm, cảm giác đó không biết là gì.
Chẳng qua là bởi vì loại cảm giác này, khiến cho lòng không yên.
“Sao lại không đi?” Bùi Tử Quân xoay người lại, đưa tay phải ra vừa định dắt Triệu Tương Nghi, lại cứng ngắc để yên, thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ thu trở lại.
Hắn lúng túng cười.
Là bởi vì quá nhớ nàng...... Cho nên muốn nắm tay nàng, thậm chí còn muốn ôm nàng thật chặt.
Cái này dằn vặt này,từ lúc còn rất nhỏ, đã lặng lẽ xông vào trong lòng hắn, chẳng những không có khó chịu, ngược lại khiến hắn vui vẻ mà mừng rỡ.
Cũng biết đã bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn lặng lẽ bồi nàng, nhìn nàng hỉ nộ ái lạc,y chân thật, mê người như vậy.
Hôm nay, cả hai đã lớn, đối mặt với nàng, hắn thật sự rất khẩn trương, bởi vì từ đầu chí cuối, hắn đều không biết tiểu cô nương này có tâm ý với hắn không.
Sợ nhất là, khi hắn nói hắn xem nàng như là trân bảo trong lòng, nàng sẽ cảm thấy buồn cười nhìn hắn.
“Muội có chút mệt mỏi.” Triệu Tương Nghi cười mệt mỏi nói, “Huynh qua trò chuyện với mọi người đi, muội đi thay quần áo rồi quay lại.”
“Nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, hãy ngủ một giấc, không sao đâu, huynh sẽ nói giúp muội. Hơn nữa hôm nay cha huynh ở đây đến gần tối mới về, Mẫn Nhu và Vi Nhi sẽ ở trấn trên vài ngày, các người có là thời gian ôn chuyện.”
Triệu Tương Nghi ngước mắt, trong phút chốc, chỉ cảm thấy thiếu niên này chững chạc trầm tính hơn, lúc giải quyết chuyện gì, đều gọn lẹ cẩn thận.
“Không cần, muội đổi quần áo rồi sẽ đến, rất nhanh.” Cách đó không xa chính là Trầm Tiêu viện, Triệu Tương Nghi từ biệt Bùi Tử Quân, đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bước nhanh về phòng ngủ.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin c được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Lẳng lặng ngồi ngay ngốc trên giường, thật lâu không nhúc nhích.
Không phải như thế.
Ở trong tưởng tượng của nàng, cảnh hai người gặp lại không giống như hôm nay
Trong tưởng tượng, là giống như ba năm trước đây, ngây thơ, không tim không phổi, nử đùa nửa nghiêm, chơi đùa với nhau.
Nhưng lần gặp mặt này của nàng và Bùi Tử Quân, quen thuộc thì quen thuộc, nhưng không như ngày trước … Ngây thơ chất phác, bây giờ chính là loại gặp mặt giữa nam và nữ lẫn nhau, trẻ trung mà ngượng ngùng, cảm giác hơi hơi luống cuống.
Tại sao lại có biến hóa lớn như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Tương Nghi không biết làm sao.
Tuổi thơ ở thời đại này không kết thúc như vậy chứ? Từ lúc Bùi Tử Quân trở về
Nàng đã sớm không còn là đứa bé, nhưng nhiều năm qua nhận nhiều sự sủng ái, nàng luôn hi vọng mình là một hài tử, để có thể nhận lấy sự ấm áp chan hào này.
Bích Văn giúp Triệu Tương Nghi chọn một bộ quần áo, lại đem khăn lông sạch sẽ cho nàng lau mồ hôi,cười nói: “Tiểu thư bây giờ mặt đỏ hồng, trông thật mê người.”
“Đừng học theo A Chu khua môi múa mép.”Triệu Tương Nghi tức giận nhìn Bích Văn, Bích Văn không sợ, ngược lại cười càng nhiều hơn.
Sau khi thay y phục xong, Triệu Tương Nghi mở cửa ra khỏi viện.
Lại thấy ngoài cửa viện, Bùi Tử Quân đang đứng trước một bụi hoa hải đường nở sớm, hai tay khoanh tước ngực, một bộ nhàn nhã ngắm hoa.
Lúc nhìn thấy Triệu Tương Nghi, trong mắt xẹt một tia sáng, rồi nở nụ cười: “Muội mặc bộ này nhìn rất đẹp.”
Bích Văn lén che miệng cười, sau lại khẽ đẩy nhẹ trêu ghẹo Triệu Tương Nghi , Triệu Tương Nghi âm thầm đánh vào tay Bích Văn, ý bảo đừng hồ nháo.
“Sao huynh không qua bên đó?” Triệu Tương Nghi đến gần hỏi.
“Huynh nghĩ muội sẽ thay đồ rất nhanh, nên ở đây chờ rồi cùng nhau đi.” Bùi Tử Quân cười, “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng đáp một tiếng, hai người sóng vai hướng khách sảnh đi tới.
Khách sảnh bên này rất là náo nhiệt, vốn buồn tẻ, bây giờ tân khách ngồi đầy.
Triệu Tương Nghi liếc một cái đã thấy Bùi Hạ Niên và Ông thị, ba năm không gặp, hai người trông rất có tinh thần, cũng không có vẻ già. Nàng khẽ khom người hành lễ,may mắn Trần Ông thị và Trần đại nhân không có ở đây.
Ông thị thấy Triệu Tương Nghi xinh đẹp ra, vui vẻ nhìn Triệu Tín Lương: “Ai yêu, khuê nữ nhà các ngươi mấy năm không gặp, ngày càng xinh đẹp, thật khiến ta hâm mộ”
“Lại còn lễ phép nữa chứ” Bùi hạ Niên cười khen.
“Cái này thì có gì mà hâm mộ, con bé làm thế là hợp lẽ, dù sao cũng là tiểu hài tử, một hồi liền lộ nguyên hình cho xem” Triệu Tín Lương ngày hôm nay cao hứng, nói chuyện liền không có chú ý, huống chi ở trước mặt đám người Bùi Hạ Niên, bọn họ trước đến giờ đều có thói quen tuỳ ý, không khí luôn rất tốt.
“Ta thấy Mẫn Nhu cũng rất xinh đẹp, hôm nay nhìn lại, bọn nhỏ đã lớn rồi.” Nhâm thị uống một hớp trà, nhìn Ông thị cười nói.
“Con bé nha, là Phong nha đầu [nha đầu ham chơi] thôi, ở kinh thành ba năm, không thấy nó hữu lễ, mỗi ngày đều chỉ biết chơi.” Ông thị cưng chìu nhìn Bùi Mẫn Nhu một cái, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ông thị cực kỳ cưng chìu tiểu nữ nhi này, cũng không trông cậy Mẫn Nhu có thể học được cử chỉ hào phóng của con gái quan gia, chỉ mong muốn Mẫn Nhu có thể vui vẻ lớn lên, về sau chọn một lang quân như ý làm bạn cả đời là đủ.
Triệu Tương Nghi theo lời nói của người lớn nhìn Bùi Mẫn Nhu, biến hóa của nàng là lớn nhất.
Ba năm trước đây lúc rời đi, còn là một tiểu cô nương có tính trẻ con, hôm nay duyên dáng yêu kiều, động lòng người.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, còn mở to hai mắt trừng nhau.
Chỉ dựa vào một động tác rất nhỏ, Triệu Tương Nghi nhận định Bùi Mẫn Nhu vẫn như cũ, không một chút thay đổi.
Trần Vi an vị ở bên cạnh Bùi Mẫn Nhu,nhìn bề ngoài mà nói, nàng không thay đổi bao nhiêu, có lẽ là bởi vì ba năm trước đâ khí chất ôn uyển đã sớm đi vào xương tuỷ, ưu nhã động lòng người. Giờ gặp lại, chỉ cảm thấy nàng càng thêm trầm ổn, không biết sao, Triệu Tương Nghi lại từ bắt được một tia ưu sầu trên khuôn mặt Trần Vi......
Trần Vi vì cái gì mà phiền não?
Ba nữ tử vừa thấy gặp nhau, tựu như ngày trước mừng rỡ kích động, ngồi chung một chỗ tán gẫu không ngừng.
Các trưởng bối thấy, vui mừng nhìn các nàng đàm luận rối rít.
Bùi Tử Quân cùng Triệu Hoằng lâm nhiều năm không gặp, gặp lại hai người đến nhà thuỷ tạ ngồi uống trà.
“Ba năm gặp, công phu pha trà của ngươi tăng thêm một tầng.” Bùi Tử Quân cầm ly trà nhấp một miếng.
Triệu Hoằng Lâm vừa ngửi hương trà, vừa lãnh đạm nói: “Ba năm không gặp, ngươi nói chuyện giống như nhà quan rồi.”
“Mưa dầm thấm đất, ở kinh thành hơn phân nửa đều nói chuyện như vậy, ta vừa bắt đầu không thích ứng, sau lại từ từ làm quen, chính mình cũng không phát giác.” Bùi Tử Quân giải thích, “Sau khi trở về, không quá một tháng, ta có thể thay đổi lại như cũ.”
“Dùng khẩu âm ở đó không có gì, không cần cưỡng cầu.” Triệu Hoằng Lâm nói xong, uống một ngụm trà, sau nheo lại cặp mắt, nhìn về phía phía trước cách đó không xa.
“Không nghĩ tới, ngươi cũng cao bằng ta, thật khiến ta lấy làm kinh hãi.” Triệu Hoằng Lâm vừa cười nói.
“Trước khi gặp lại, chẳng lẽ ngươi còn tưởng tưởng ta vẫn giống như ba năm trước, thấp hơn ngươi nửa cái đầu.” Bùi Tử Quân giễu giễu nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau đàm luận biến hoá trong banăm nay.
Lúc nhắc đến Triệu Tương Nghi , Bùi Tử Quân chậm lại, hơi do dự sau bình tĩnh hỏi: “Chuyện chung thân đại sự của muội muội ngươi, đã định chưa?”Mặc dù đã hỏi Triệu Hoằng Lâm trước đó, nhưng hắn vẫnkhông yên lòng, muốn biết kỹ lưỡng hơn chút.
“Mùa đông năm ngoái,nương ta bắt đầu lựa chọn thí sinh làm hôn phu cho muội muội.” Triệu Hoằng Lâm một bộ không sợ nói.
“Cái gì?” Bùi Tử Quân lại lớn kinh thất sắc, suýt nữa làm đổ ly trà, hắn lo lắng nắm lấy tay áo Triệu Hoằng Lâm hỏi, “Ngươi nguyên không phải là nói với ta Tương Nghi chưa có người yêu ư, hơn nữa chung thân đại sự cũng chưa định xuống, sao bây giờ lại nói nương ngươi đã bắt đầu chọn người rồi? Còn từ mùa đông năm ngoái nữa chứ.”
“Đây không phải là chưa định xuống sao?” Triệu Hoằng Lâm chậm rãi nói, “À, mà sao ngươi lại đổi sang gọi con bé là ‘ Tương Nghi’ khi nào vậy?”
Bị Triệu Hoằng Lâm trêu ghẹo, Bùi Tử Quân không có ý định phản bác lại, chỉ buồn buồn nói: “Cho nên nói hay là ta quá kín đáo, động tác quá chậm, thật sự là khó có thể tưởng tượng, nếu là ta đến chậm một bước......”
“Chuyện như vậy gấp không được, các ngươi phải tìm hiểu lẫn nhau thật kỹ.” Triệu Hoằng Lâm biết Bùi Tử Quân có ý với tiểu muội, chẳng qua, hắn đây là đang nói bọn họ, hay là đang nói chính mình.
Bùi Tử Quân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Lâm, híp cặp mắt ôn thanh nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi năm nay cũng đã 19, thế nào còn không có đem chung thân đại sự định xuống? Cũng đừng khiến cho Uyển Dao cô nương chờ lâu.”
/267
|