Edit: Thiên Âm
Quay về phủ, Triệu Hoằng Lâm trực tiếp đi đến Trầm Tiêu viện tìm Triệu Tương Nghi.
Mới bước vào sân, thấy Nhâm thị, Trần Vi và tất cả mọi người đều ở đó, lời muốn hỏi nghẹn ngay cổ họng không thốt ra được.
Lúc đối mặt với Trần Vi, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác áy náy không nói nên lời, nên không nhìn Trần Vi nữa.
Mắt Trần Vi tối sầm lại, cho rằng Triệu Hoằng Lâm đối với mình vẫn còn lạnh nhạt, nên còn lạnh nhạt, trong lòng càng thêm chua sót.
Triệu Tương Nghi chạy đến đón: “Ca ca có việc tìm muội sao?” Âm thầm nháy mắt với Triệu Hoằng Lâm, nhỏ giọng nói, “Cứu muội với, nương an bài cho muội đi xem mắt, những người đó muội không thích.”
Ý là muốn Triệu Hoằng Lâm hỗ trợ nói với Nhâm thị, giải vây cho nàng.
Triệu Hoằng Lâm lúc này không có tâm tình giúp tiểu muội, lắc đầu sắc mặt tái nhợt nói: “Ca không sao, mọi người cứ ở đây nói chuyện đi.”
“Ca.” Triệu Tương Nghi mắt thấy Triệu Hoằng Lâm muốn chạy
Triệu Hoằng Lâm đưa lưng về phía Triệu Tương Nghi, nhắm mắt lại, rất mệt mỏi trầm giọng nói: “Tiểu muội, hãy cho ca yên tĩnh.”
Lúc này, Triệu Tương Nghi mới phát hiện có gì đó không ổn, thấy bộ dáng này của Triệu Hoằng Lâm, chẳng lẽ đã biết thêm gì à? Hay là lời nói của mình đã khiến hắn lâm vào tuyệt vọng?
Không chờ Triệu Tương Nghi nghĩ ra, Triệu Hoằng Lâm đã rời khỏi Trầm Tiêu viện, mà Nhâm thị và Trần Vi bước đến: “Được rồi được rồi, Tương Nghi, đừng có lấy ca ca con làm bia đỡ, nhanh lại đây, còn mấy người chưa gặp này.”
“Nương của con à….” Triệu Tương Nghi ngửa mặt lên trời than thở.
“Nương ở đây.” Nhâm thị đứng sau lưng Triệu Tương Nghi dịu dàng mỉm cười.
Triệu Tương Nghi đầu đổ hắc tuyến, ngay sau đó có một con quạ đen bay qua kêu cạc cạc.
Một lần nữa bị bắt về trong phòng, Triệu Tương Nghi trầm mặt nhìn bức hoạ và tin tức những người được chọn trên bàn. Đều là gia thế hiển hách, không thì có danh hào, nhưng nàng không có chút hứng thú nào.
“Thật ra, Trương thiếu gia cũng không tệ, nhà trên trấn, gần nhà chúng ta. Của cải trong nhà cũng tương đương nhà chúng ta, nương đã nghe ngóng, nhà bọn họ giáo dưỡng rất tốt, phụ mẫu đều là người thông tình đạt lý, dưới không có đệ đệ muội muội, trên có một tỷ tỷ nhưng đã xuất giá từ lâu. Quan trọng là hắn là người không tệ, tuổi trẻ, đã bắt đầu giúp gai đình trông coi gia nghiệp, hơn nữa năng lực không kém, nghe nói còn là người biết đau cho người khác, con hãy suy nghĩ thật kỹ, sau này sẽ không hối hận với đề nghị của nương đâu.” Nhâm thị líu lo nói.
Trên thực tế, những lời này Nhâm thị đã nói ba lần rồi.
Nghĩ đến họ Trương này Nhâm thị đã nhắm từ lâu, hai người kia chỉ là làm nền thôi.
Triệu Tương Nghi cười khổ nhìn bức hoạ của họ Trương kia, con người thế nào, gia cảnh tốt ra sao, phụ mẫu cũng tốt, cũng có năng lực, đây quá thực có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là… Không được hoàn mỹ chính là, hắn không phải là Bùi Tử Quân.
Triệu Tương Nghi bị chính ý nghĩ của mính làm cho hoảng sợ, nhất là câu cuối kia.
“Tương Nghi, Tương Nghi, con có nghe nương nói không?” Nhâm thị khẽ đẩy Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lấy lại tinh thần, thấy Nhâm thị và Trần Vi vẻ mặt chờ mong, lắc đầu chỉ vào bức họa nói: “Con không thích.”
“Sao? Là vị Trương thiếu gia này?” Nhâm thị kinh ngạc, từ khi nào, ánh mắt của con gái cao như vậy? Theo hiểu biết của Nhâm thị về Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi cũng không phải hài tử nói như rồng leo, làm như mèo mửa [yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực lại quá thấp]
“Nga, hắn à.” Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười,”Tốt thì tốt, nhưng trong lòng con không thích hắn tí nào.”
“Con không thích hắn ở điểm nào?” Nhâm thị tiếp tục truy hỏi.
Triệu Tương Nghi nhìn Trần Vi xin giúp đỡ, Trần Vi lại nhún nhún vai biểu thị lực bất tòng tâm, như vậy cũng thôi, lại còn nói thêm: “Thật ra tỷ nghĩ Trương thiếu gia này cũng được, nếu không muội thử gặp hắn trước xem?”
“Hay hay, Vi nhi nói rất đúng, giữa người và người muốn chung sống hoà thuận với nhau phải hiểu rõ đối phương, nếu không nương an bai cho cả hai một buổi gặp mặt trước, thế nào?” Nhâm thị cao hứng nói.
Triệu Tương Nghi ai oán nhìn Trần Vi, mặt giống như ăn phải trái mướp đắng nhìn Nhâm thị: “Nương, thực sự không cần… Hơn nữa, con chỉ mới có 14, có quá sớm không vậy.” Vừa nói vừa cọ cọ Nhâm thị, kéo tay Nhâm thị làm nũng, “Tương Nghi còn muốn ở bên cạnh nương lâu thêm mấy năm.”
Nhâm thị giật mình, yêu thương xoa đầu Triệu Tương Nghi cười nói: “Nha đầu ngốc, không còn sớm nữa, nương phải dốc lòng chuẩn bị, đem hôn sự của con định xuống, chờ qua một, hai năm, con đã có thể lập gia đình. Hơn nữa, một hai năm này, chúng ta có thể quan sát nhân phẩm gia đình đối phương, như vậy có thể bảo đảm chung thân của con mới hạnh phúc. Bằng không, chờ con đã đến tuổi, bắt đầu lo lắng sốt vó chạy tìm nhà chồng, rồi qua loa gả đi, đến lúc đó chả biết gốc gác ra sao, chẳng phải uỷ khuất cho con à? Nương và cha con đều là người từng trải, cho nên trăm triệu lần kkho6ng muốn con của ta phải chịu khổ.”
“Nương, con biết tâm ý của người, chỉ là…” Triệu Tương Nghi nh1iu chặt lông mày, muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?” Nhâm thị truy vấn.
“Không có gì…” Triệu Tương Nghi nhíu mày càng chặc, “Con cảm thấy quá đột ngột, hãy cho con thêm chút thời gian để suy nghĩ đã.”
“Nương không ép con nữa.” Nhâm thị vỗ vai Triệu Tương Nghi, bảo nhóm nha hoàn gom mấy bức hoạ cất hết, Trần Vi nhìn Triệu Tương Nghi, trong mắt lập tức nổi lên lo lắng.
Nàng tiễn Nhâm thị ra ngoài, lúc đi đến cửa viện, Nhâm thị kéo tay Trần Vi, nhỏ giọng hỏi: “Vi Nhi, con và Tương Nghi thân với nhau, nói cho thẩm biết, có phải trong lòng Tương Nghi đã có người rồi không?”
Trần Vi không ngờ tới Nhâm thị hỏi như vậy, lắc đầu hồi đáp: “Con bé không nói với cháu mấy điều này.”
“Thẩm nghĩ khả năng này rất lớn, bằng không con bé làm sao sẽ không chọn, mà lại đi phản đối mấy người thẩm chọn chứ? Thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không muốn., thẩm đâu có ép con bé phải ưng ngay đâu.” Nhâm thị như có điều suy nghĩ. Trừ điểm này ra, Nhâm thị không nghĩ ra một nguyên nhân gì, lại khiến cho Triệu Tương Nghi đối với chuyện kết thân lại lãnh đạm không để ý đến.
Trần Vi tiễn Nhâm thị đi, trở lại phòng.
Thấy Triệu Tương Nghi còn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng ho nhẹ, không ngờ lại khiến Triệu Tương Nghi giật ac3 m2inh.
“Nghĩ gì mà nhập thần quá vậy.”
Triệu Tương Nghi thấy người nói là Trần Vi lắc đầu, vô lực nói: “Tối nay, tỷ ở lại ngủ cùng muội đi…Muội có mấy lời muốn nói với tỷ
Bên này, Triệu Hoằng Lâm thất hồn lạc phách về tới Lan Thương viện.
Hắn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, ngay cả tiểu Đức cũng không thể đến gần, sau đó lấy rượu mạnh, nhốt mình trong phòng uống rượu.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng, lại không khiến Triệu Hoằng Lâm không thôi suy nghĩ.
Hắn càng muốn trốn tránh, ý nghĩ càng rõ ràng, tuy hắn không đề cập những chuyện đó, nhưng n1o cứ lập đi lập lại trong đầu, làm hắn không thể thở nổi, mệt chết đi được.
Còn nhớ lúc ở Triệu gia thôn thì, Tề Uyển Dao là một cô nương hiền lành, tốt đẹp nhường nào.
Lúc trước hắn còn nhỏ, hồn nhiên chưa phát hiện ra, cho đến ngày ấy Tề Uyển Dao theo Uông thị, Tề Sâm rời khỏi Triệu gia thôn, hắn mới đột nhiên phát hiện, giống như không phải cô nương này thì không được, không muốn mất đi nàng, thế nhưng nàng đã cách xa mình quá rồi.
Cho nên hắn càng nỗ lực hơn, bất kể là học hành hay trên phương diện nào khác, hắn đều cố gắng làm tốt nhất. Vì sẽ có một ngày nào đó, hắn có thể đứng trước mặt Tề Uyển Dao, xoá tan đi đau khổ của nàng, để nàng vui vẻ hạnh phúc.
Bảy, tám năm trước, lần gặp lại kia, thật sự khiến hắn sợ hãi, tim rất đau.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại Tề Uyển Dao, sẽ là tình huống như vậy. Sau khi trải qua an ủi, nói thật, hờ hững, tất cả khôi phục lại như bình thường.
Nhìn Tề Uyển Dao nở nụ cười, tim hắn mới an ổn lại.
Vì cái gì, sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?
Nàng lấy chữ viết học được viết giấy cho Trần Vi, tỏ vẻ cảnh cáo, chặn lại thư Trần Vi gửi đến, không cho chúng đến tay hắn. Nàng làm nhiều như vậy, cuối cùng là vì cái gì?
Nàng rốt cuộc đang lo lắng cái gì.
Hắn chưa bao giờ biểu hiện rằng mình thích Trần Vi, thực tế rằng trong lòng hắn không có bóng dáng Trần Vi, như vậy nàng đang sợ cái gì?
Hôm nay nàng giở thủ đoạn ngáng chân người khác, ngày mai sẽ là gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Triệu Hoằng Lâm.
Nữ nhân Tề Uyển Dao kia, khiến cho hắn có cảm gíac chán ghét và sợ hãi.
Hắn vẫn luôn muốn bảo hộ nàng, che chở nàng cả đời, vì sao nàng không thể ở yên mà hưởng thụ hết thảy, ngược lại còn làm ra chuyện khiến hắn căm hận.
Triệu Hoằng Lâm lần thứ hai ngửa đầu, uống cạn một chén rượu, hương rượu xộc vào mũi, rượu thấm ước cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, mạnh mẽ mà hữu lực.
“Uyển Dao…” Mơ hồ trong lúc đó, Triệu Hoằng Lâm siết chặt bầu rượu, không nói rõ lắm, “Nếu nhưt hời gain có thể quay ngược trở lại…Ta nhất định, nhất định sẽ không quan tâm tất cả…”
Ta sẽ quan tâm muội nhiều hơn, để ý đến những biến háo của muội, sau đó sẽ dẫn dắt muội, để muội không thay đổi tính tình và suy nghĩ.
Như vậy, muội có thể cùng với ta.
Nhưng mà bây giờ…
Muội biến thành như vậy, ta thực sự có biện pháp thuyết phục chính mình ở cùng muội nữa.
Hắn tự mình lẩm bẩm, ôm bầu rượu, một giọt lệ, ấm nóng mà đau thương rơi xuống, rơi xuống tay hắn, hắn ngạc nhiên.
Theo bản năng lau khô khóe mắt ẩm ướt, mím môi, sau đó ném bầu rượu trong tay về phía trước. Bầu rượu đụng trúng tường, phát ra tiếng vang thanh thuý, vỡ nát dưới đất.
Cùng lúc nát ra, còn có tim hắn và giấc mộng của hắn.
Từ ngày mai trở đi, hắn Triệu Hoằng Lâm chỉ sợ càng trở nên lạnh lùng cường ngạnh hơn, tất cả sầu bi đều dừng lại tối nay.
Quay về phủ, Triệu Hoằng Lâm trực tiếp đi đến Trầm Tiêu viện tìm Triệu Tương Nghi.
Mới bước vào sân, thấy Nhâm thị, Trần Vi và tất cả mọi người đều ở đó, lời muốn hỏi nghẹn ngay cổ họng không thốt ra được.
Lúc đối mặt với Trần Vi, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác áy náy không nói nên lời, nên không nhìn Trần Vi nữa.
Mắt Trần Vi tối sầm lại, cho rằng Triệu Hoằng Lâm đối với mình vẫn còn lạnh nhạt, nên còn lạnh nhạt, trong lòng càng thêm chua sót.
Triệu Tương Nghi chạy đến đón: “Ca ca có việc tìm muội sao?” Âm thầm nháy mắt với Triệu Hoằng Lâm, nhỏ giọng nói, “Cứu muội với, nương an bài cho muội đi xem mắt, những người đó muội không thích.”
Ý là muốn Triệu Hoằng Lâm hỗ trợ nói với Nhâm thị, giải vây cho nàng.
Triệu Hoằng Lâm lúc này không có tâm tình giúp tiểu muội, lắc đầu sắc mặt tái nhợt nói: “Ca không sao, mọi người cứ ở đây nói chuyện đi.”
“Ca.” Triệu Tương Nghi mắt thấy Triệu Hoằng Lâm muốn chạy
Triệu Hoằng Lâm đưa lưng về phía Triệu Tương Nghi, nhắm mắt lại, rất mệt mỏi trầm giọng nói: “Tiểu muội, hãy cho ca yên tĩnh.”
Lúc này, Triệu Tương Nghi mới phát hiện có gì đó không ổn, thấy bộ dáng này của Triệu Hoằng Lâm, chẳng lẽ đã biết thêm gì à? Hay là lời nói của mình đã khiến hắn lâm vào tuyệt vọng?
Không chờ Triệu Tương Nghi nghĩ ra, Triệu Hoằng Lâm đã rời khỏi Trầm Tiêu viện, mà Nhâm thị và Trần Vi bước đến: “Được rồi được rồi, Tương Nghi, đừng có lấy ca ca con làm bia đỡ, nhanh lại đây, còn mấy người chưa gặp này.”
“Nương của con à….” Triệu Tương Nghi ngửa mặt lên trời than thở.
“Nương ở đây.” Nhâm thị đứng sau lưng Triệu Tương Nghi dịu dàng mỉm cười.
Triệu Tương Nghi đầu đổ hắc tuyến, ngay sau đó có một con quạ đen bay qua kêu cạc cạc.
Một lần nữa bị bắt về trong phòng, Triệu Tương Nghi trầm mặt nhìn bức hoạ và tin tức những người được chọn trên bàn. Đều là gia thế hiển hách, không thì có danh hào, nhưng nàng không có chút hứng thú nào.
“Thật ra, Trương thiếu gia cũng không tệ, nhà trên trấn, gần nhà chúng ta. Của cải trong nhà cũng tương đương nhà chúng ta, nương đã nghe ngóng, nhà bọn họ giáo dưỡng rất tốt, phụ mẫu đều là người thông tình đạt lý, dưới không có đệ đệ muội muội, trên có một tỷ tỷ nhưng đã xuất giá từ lâu. Quan trọng là hắn là người không tệ, tuổi trẻ, đã bắt đầu giúp gai đình trông coi gia nghiệp, hơn nữa năng lực không kém, nghe nói còn là người biết đau cho người khác, con hãy suy nghĩ thật kỹ, sau này sẽ không hối hận với đề nghị của nương đâu.” Nhâm thị líu lo nói.
Trên thực tế, những lời này Nhâm thị đã nói ba lần rồi.
Nghĩ đến họ Trương này Nhâm thị đã nhắm từ lâu, hai người kia chỉ là làm nền thôi.
Triệu Tương Nghi cười khổ nhìn bức hoạ của họ Trương kia, con người thế nào, gia cảnh tốt ra sao, phụ mẫu cũng tốt, cũng có năng lực, đây quá thực có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là… Không được hoàn mỹ chính là, hắn không phải là Bùi Tử Quân.
Triệu Tương Nghi bị chính ý nghĩ của mính làm cho hoảng sợ, nhất là câu cuối kia.
“Tương Nghi, Tương Nghi, con có nghe nương nói không?” Nhâm thị khẽ đẩy Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lấy lại tinh thần, thấy Nhâm thị và Trần Vi vẻ mặt chờ mong, lắc đầu chỉ vào bức họa nói: “Con không thích.”
“Sao? Là vị Trương thiếu gia này?” Nhâm thị kinh ngạc, từ khi nào, ánh mắt của con gái cao như vậy? Theo hiểu biết của Nhâm thị về Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi cũng không phải hài tử nói như rồng leo, làm như mèo mửa [yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực lại quá thấp]
“Nga, hắn à.” Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười,”Tốt thì tốt, nhưng trong lòng con không thích hắn tí nào.”
“Con không thích hắn ở điểm nào?” Nhâm thị tiếp tục truy hỏi.
Triệu Tương Nghi nhìn Trần Vi xin giúp đỡ, Trần Vi lại nhún nhún vai biểu thị lực bất tòng tâm, như vậy cũng thôi, lại còn nói thêm: “Thật ra tỷ nghĩ Trương thiếu gia này cũng được, nếu không muội thử gặp hắn trước xem?”
“Hay hay, Vi nhi nói rất đúng, giữa người và người muốn chung sống hoà thuận với nhau phải hiểu rõ đối phương, nếu không nương an bai cho cả hai một buổi gặp mặt trước, thế nào?” Nhâm thị cao hứng nói.
Triệu Tương Nghi ai oán nhìn Trần Vi, mặt giống như ăn phải trái mướp đắng nhìn Nhâm thị: “Nương, thực sự không cần… Hơn nữa, con chỉ mới có 14, có quá sớm không vậy.” Vừa nói vừa cọ cọ Nhâm thị, kéo tay Nhâm thị làm nũng, “Tương Nghi còn muốn ở bên cạnh nương lâu thêm mấy năm.”
Nhâm thị giật mình, yêu thương xoa đầu Triệu Tương Nghi cười nói: “Nha đầu ngốc, không còn sớm nữa, nương phải dốc lòng chuẩn bị, đem hôn sự của con định xuống, chờ qua một, hai năm, con đã có thể lập gia đình. Hơn nữa, một hai năm này, chúng ta có thể quan sát nhân phẩm gia đình đối phương, như vậy có thể bảo đảm chung thân của con mới hạnh phúc. Bằng không, chờ con đã đến tuổi, bắt đầu lo lắng sốt vó chạy tìm nhà chồng, rồi qua loa gả đi, đến lúc đó chả biết gốc gác ra sao, chẳng phải uỷ khuất cho con à? Nương và cha con đều là người từng trải, cho nên trăm triệu lần kkho6ng muốn con của ta phải chịu khổ.”
“Nương, con biết tâm ý của người, chỉ là…” Triệu Tương Nghi nh1iu chặt lông mày, muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?” Nhâm thị truy vấn.
“Không có gì…” Triệu Tương Nghi nhíu mày càng chặc, “Con cảm thấy quá đột ngột, hãy cho con thêm chút thời gian để suy nghĩ đã.”
“Nương không ép con nữa.” Nhâm thị vỗ vai Triệu Tương Nghi, bảo nhóm nha hoàn gom mấy bức hoạ cất hết, Trần Vi nhìn Triệu Tương Nghi, trong mắt lập tức nổi lên lo lắng.
Nàng tiễn Nhâm thị ra ngoài, lúc đi đến cửa viện, Nhâm thị kéo tay Trần Vi, nhỏ giọng hỏi: “Vi Nhi, con và Tương Nghi thân với nhau, nói cho thẩm biết, có phải trong lòng Tương Nghi đã có người rồi không?”
Trần Vi không ngờ tới Nhâm thị hỏi như vậy, lắc đầu hồi đáp: “Con bé không nói với cháu mấy điều này.”
“Thẩm nghĩ khả năng này rất lớn, bằng không con bé làm sao sẽ không chọn, mà lại đi phản đối mấy người thẩm chọn chứ? Thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không muốn., thẩm đâu có ép con bé phải ưng ngay đâu.” Nhâm thị như có điều suy nghĩ. Trừ điểm này ra, Nhâm thị không nghĩ ra một nguyên nhân gì, lại khiến cho Triệu Tương Nghi đối với chuyện kết thân lại lãnh đạm không để ý đến.
Trần Vi tiễn Nhâm thị đi, trở lại phòng.
Thấy Triệu Tương Nghi còn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng ho nhẹ, không ngờ lại khiến Triệu Tương Nghi giật ac3 m2inh.
“Nghĩ gì mà nhập thần quá vậy.”
Triệu Tương Nghi thấy người nói là Trần Vi lắc đầu, vô lực nói: “Tối nay, tỷ ở lại ngủ cùng muội đi…Muội có mấy lời muốn nói với tỷ
Bên này, Triệu Hoằng Lâm thất hồn lạc phách về tới Lan Thương viện.
Hắn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, ngay cả tiểu Đức cũng không thể đến gần, sau đó lấy rượu mạnh, nhốt mình trong phòng uống rượu.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng, lại không khiến Triệu Hoằng Lâm không thôi suy nghĩ.
Hắn càng muốn trốn tránh, ý nghĩ càng rõ ràng, tuy hắn không đề cập những chuyện đó, nhưng n1o cứ lập đi lập lại trong đầu, làm hắn không thể thở nổi, mệt chết đi được.
Còn nhớ lúc ở Triệu gia thôn thì, Tề Uyển Dao là một cô nương hiền lành, tốt đẹp nhường nào.
Lúc trước hắn còn nhỏ, hồn nhiên chưa phát hiện ra, cho đến ngày ấy Tề Uyển Dao theo Uông thị, Tề Sâm rời khỏi Triệu gia thôn, hắn mới đột nhiên phát hiện, giống như không phải cô nương này thì không được, không muốn mất đi nàng, thế nhưng nàng đã cách xa mình quá rồi.
Cho nên hắn càng nỗ lực hơn, bất kể là học hành hay trên phương diện nào khác, hắn đều cố gắng làm tốt nhất. Vì sẽ có một ngày nào đó, hắn có thể đứng trước mặt Tề Uyển Dao, xoá tan đi đau khổ của nàng, để nàng vui vẻ hạnh phúc.
Bảy, tám năm trước, lần gặp lại kia, thật sự khiến hắn sợ hãi, tim rất đau.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần thứ hai gặp lại Tề Uyển Dao, sẽ là tình huống như vậy. Sau khi trải qua an ủi, nói thật, hờ hững, tất cả khôi phục lại như bình thường.
Nhìn Tề Uyển Dao nở nụ cười, tim hắn mới an ổn lại.
Vì cái gì, sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?
Nàng lấy chữ viết học được viết giấy cho Trần Vi, tỏ vẻ cảnh cáo, chặn lại thư Trần Vi gửi đến, không cho chúng đến tay hắn. Nàng làm nhiều như vậy, cuối cùng là vì cái gì?
Nàng rốt cuộc đang lo lắng cái gì.
Hắn chưa bao giờ biểu hiện rằng mình thích Trần Vi, thực tế rằng trong lòng hắn không có bóng dáng Trần Vi, như vậy nàng đang sợ cái gì?
Hôm nay nàng giở thủ đoạn ngáng chân người khác, ngày mai sẽ là gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Triệu Hoằng Lâm.
Nữ nhân Tề Uyển Dao kia, khiến cho hắn có cảm gíac chán ghét và sợ hãi.
Hắn vẫn luôn muốn bảo hộ nàng, che chở nàng cả đời, vì sao nàng không thể ở yên mà hưởng thụ hết thảy, ngược lại còn làm ra chuyện khiến hắn căm hận.
Triệu Hoằng Lâm lần thứ hai ngửa đầu, uống cạn một chén rượu, hương rượu xộc vào mũi, rượu thấm ước cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, mạnh mẽ mà hữu lực.
“Uyển Dao…” Mơ hồ trong lúc đó, Triệu Hoằng Lâm siết chặt bầu rượu, không nói rõ lắm, “Nếu nhưt hời gain có thể quay ngược trở lại…Ta nhất định, nhất định sẽ không quan tâm tất cả…”
Ta sẽ quan tâm muội nhiều hơn, để ý đến những biến háo của muội, sau đó sẽ dẫn dắt muội, để muội không thay đổi tính tình và suy nghĩ.
Như vậy, muội có thể cùng với ta.
Nhưng mà bây giờ…
Muội biến thành như vậy, ta thực sự có biện pháp thuyết phục chính mình ở cùng muội nữa.
Hắn tự mình lẩm bẩm, ôm bầu rượu, một giọt lệ, ấm nóng mà đau thương rơi xuống, rơi xuống tay hắn, hắn ngạc nhiên.
Theo bản năng lau khô khóe mắt ẩm ướt, mím môi, sau đó ném bầu rượu trong tay về phía trước. Bầu rượu đụng trúng tường, phát ra tiếng vang thanh thuý, vỡ nát dưới đất.
Cùng lúc nát ra, còn có tim hắn và giấc mộng của hắn.
Từ ngày mai trở đi, hắn Triệu Hoằng Lâm chỉ sợ càng trở nên lạnh lùng cường ngạnh hơn, tất cả sầu bi đều dừng lại tối nay.
/267
|