Biểu tình bây giờ trên mặt Triệu Hoằng Lâm thật sự rất khó coi, mặt xám trắng, môi mím chặt, lông mày vì tức giận mà nhăn lại.
Bọn tiểu tử kia vì sao lại ồn ào quát tháo, cảnh tượng Triệu Hoằng Nhân vâng lời bọn tiểu tử đó mà đi ức hiếp tiểu muội, hắn chính là vừa trở về thôn đã thấy rất rõ ràng.
Hôm nay tiểu muội lại ở trong lòng hắn khóc bù lu bù loa, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng,lại nghĩ đến nguyên nhân phát sinh ra, đôi tay vì tức giận mà nắm chặt thành quyền, run run lên,.
Đám tiểu tử kia nhìn thấy trên mặt Triệu Hoằng Lâm lộ ra một cỗ hàn ý, cả người không khỏi run sợ.
“Hoằng Nhân, đệ vừa rồi mắng Tương Nghi là gì, nói lại một lần nữa cho ta nghe.” Triệu Hoằng Lâm không thèm nhìn đến mấy tiểu tử còn lại, chỉ đơn thuần nhìn Triệu Hoằng Nhân.
Triệu Hoằng Nhân ở nhà vốn đã rất sợ Triệu Hoằng Lâm, chỉ thấy cảm thấy vị anh họ này ngày thường rất lịch sự, nhưng lúc anh họ tức giận lên, bộ dáng thật sự rất là dọa người!
Lúc này bị Triệu Hoằng Lâm hỏi, Triệu Hoằng Nhân chỉ há miệng run rẩy đứng không vững, cúi đầu lắp bắp không nên lời: “Không… Không có gì…”
“Huynh lúc nãy rõ ràng là mắng muội!” Triệu Tương Nghi nắm chặt tay đại ca, tức giận nhìn Triệu Hoằng Nhân nói.
Lúc nãy hắn giúp đỡ đám tiểu tử hư hỏng kia khi dễ nàng, làm cho nàng sợ đến ngây người ra… một nam hài chỉ mới sáu tuổi, đã bắt chước nói theo cha mẹ chẳng ra gì của mình, đủ loại từ ngữ nào là tiểu bại hoại, hắn có hiểu từ ấy là gì không, lại dám đem ra mắng…
Ở chỗ này, nàng không khỏi buồn bực, rốt cuộc Dương thị và Triệu lão tam đối với hài tử của mình dạy dỗ thành dạng gì rồi, thực đúng là loại giáo dục ”cực phẩm” à. Sau này đứa nhỏ trưởng thành,ở phương diện làm người không phải giống như cha mẹ nó chứ, có thể trở nên tốt sao?
Nam hài chảy nước mũi ở một bên cẩn thận quan sát, thấy Triệu Hoằng Nhân thật giống như là một con hổ giấy, ngoài sáng biết làm công phu hù dọa người, bọn hắn nhiều hơn hai anh em họ Triệu mà, sợ cái gì?
Nghĩ đến điểm tốt này, lá gan của nam hài chảy nước mũi cũng lớn hơn, đối với đồng bọn của mình kêu la: “Sợ cái gì? Chúng ta nhiều người, chẳng lẽ lại sợ hai huynh muội bọn nó?” Vừa nói lại nhìn Triệu Hoằng Nhân, như cũ hai mắt nhướng lên đem mũi nhọn nhìn nó, “Này uy uy, ngươi muốn ở đó giúp hai huynh muội tụi nó, hay là muốn gia nhập cùng bọn tao?”
Hai tiểu tử còn lại thấy nam hài chảy nước mũi nói như vậy liền nhìn Triệu Hoằng Lâm, đúng là như thế, liền tối rít ồn ào thúc giục Triệu Hoằng Nhân: “Này này, nhìn nó kìa, có phải hay không là sợ về nhà bị người lớn đánh …”
Triệu Hoằng Nhân nhìn Triệu Hoằng Lâm một cái, thấy anh họ mình bộ dáng thật muốn ăn thịt người, khẽ cắn răng, liền xoay người chạy về phía bọn nam hài chảy nước mũi, vậy có nghĩa là hắn muốn cùng với bọn tiểu tử hư kia hợp sức đối phó với hai huynh muội Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi nắm chặt lấy tay đại ca nàng, hướng lên mặt đất phun một ngụm nước miếng: “Đồ vong ơn bội nghĩa! Bà nội thường ngày dạy chúng ta như thế nào, huynh liền quên rồi à! “
Triệu Hoằng Lâm giữa lúc buồn bực, vừa nghe tấhy lời nói bén nhọn do tiểu muội nói ra, lông mày nhíu chặt lại cúi đầu nhìn nàng, thầm quan sát tỉ mỉ một chút, rồi ngồi xổm xuống vuốt gương mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi: “Tiểu muội những lời này là học theo ai? Tuổi còn nhỏ như vậy, sao có thể học theo người khác nói như thế.”
“Vâng…Lúc nãy ở cửa hàng nhỏ đầu thôn… Tương Nghi từ nay về sau wow, không bao giờ nói nữa.” Đỉnh đầu Triệu Tương Nghi đầy hắc tuyến, vừa nãy nhất thời tức giận hành động của Triệu Hoằng Nhân, lại quên mất thân phận của nàng là một tiểu hài tử ba tuổi, trực tiếp nhớ đến những lời mắng sắc bén ở kiếp trước mắng ra khỏi miệng, vừa vặn bị Triệu Hoằng Lâm nghe được, thật may là không bị huynh ấy hoài nghi gì.
“Này, tiện bại hoại.” Nam hài chảy nước mũi lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai huynh muội, lại học theo người lớn khoanh tay lai, hất mặt lên, “Ngươi cho là ca ca ngươi đến đây, chúng ta sẽ sợ hãi sao?”
Triệu Tương Nghi cảm giác được, đại ca nàng vừa nghe ba chữ kia, cả người liền cứng đờ, hàm răng cắn chặt lại, vang lên tiêng ken két.
Hắn đột nhiên đứng dậy, theo bản năng đem tiểu muội đẩy ra đằng sau lưng giấu kỹ, nhìn nam hài chảy nước mũi trước mặt cả người không khỏi run lên, nghiến răng nghiến lợi phun từng chữ: “Ngươi vừa rồi nói cái gì đó, lặp lại thêm một lần nữa cho ta.”
Lời nói giống như lúc nãy, mới vừa rồi cũng đã hỏi Triệu Hoằng Nhân như vậy, Nam hài chảy nước mũi lơ đễnh, chỉ tiếp tục khoanh tay đứng tại chỗ đưa mắt chỉa mũi nhọn ra, bộ dáng không sợ trời: “Ta nói tiện bại hoại, thế nào?”
Triệu Hoằng Lâm nhịn đến cực hạn, liền buông tay Triệu Tương Nghi ra, dặn dò nàng đứng yên ở một bên, rồi xoay người lại xông lên phía trước, nhắm ngay nam hài chảy nước mũi cho một quyền!
Nam hài chảy nước mũi cũng không ngờ đến Triệu Hoằng Lâm sẽ đánh nó, nó lảo đảo một cái không đứng vững, ngã người về phía sau, cả người ngã xuống.
Mọi người bao gồm cả Triệu Tương Nghi đều cảm thấy quái lạ.
Triệu Hoằng Lâm ngày thường đều có vẻ tư văn nho nhã, trong nhà cũng rất ít khi cho hắn xuống đồng làm việc, cho nên thân thể luôn gầy tong gầy teo, không nghĩ đến vừa ra tay lại có khí lực lớn đến vậy!
“Bọn bây còn ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau lại đây giúp tao đánh nó!” Nam hài chảy nước mũi bên kia bị đánh đến nỗi mặt có chút sưng lên, đau rát, nhất thời trong lòng nó đối với Triệu Hoằng Lâm có vài phần oán giận.
Mấy hài tử còn lại nghe phân phó, lúc này mới tỉnh lại, đều xông lên phía trước, níu áo của Triệu Hoằng Lâm lại, tốp năm tốp ba bắt đầu tại chỗ đánh nhau.
Triệu Tương Nghi ở một bên đứng nhìn, trong lòng nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.
Mới vừa rồi nhìn thấy đại ca cho nam hài chảy nước mũi kia một quyền, trong lòng nàng cảm thấy hân hoan, nhìn thấy được đại ca thật là uy phong, thật là đẹp trai, nhìn thấy nam hài chảy nước mũi bị đánh, trong lòng cũng hả giận vài phần!
Nhưng bây giờ, bọn hắn lại nhiều tên như vậy mà đại ca chỉ có một mình, như vậy chẳng khác nào lấy ít địch nhiều, nếu thật sự xúc động, tiểu hài tử tuy khí lực không lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm nha!
Triệu Hoằng Lâm hiển nhiên là tức giận vô cùng, mắt liền đỏ lên, nhắm đến những hài tử xông lên cùng mình ẩu đả mà đánh! Hoặc xé rách quần áo lẫn nhau, hoặc đè đối phương xuống đất mà vung quyền mãnh liệt.
Đáng hận nhất chính là, Triệu Hoằng Nhân không ở bên khuyên can, còn tham gia với đám hài tử hư kia vây đánh Triệu Hoằng Lâm, thỉnh thoảng còn đánh anh họ mình hai ba cái, tựa như đang mở đường cho đám hài tử kia đánh.
Triệu Tương Nghi cực kỳ tức giận, đại ca nàng căn bản tay trói gà không chặt, bị đánh lâu như thế này khẳng định không phải là đối thủ của đám hài tử kia, trong lòng nàng gấp lên, chẳng để ý cơn tức giận với Triệu Hoằng Nhân, chỉ có thể ở nguyên tại chỗ gấp đến độ xoay vòng vòng!
Nơi này là một mảnh đất trống trải, chờ nàng đi gọi người lớn đến, không biết bọn họ nháo đến độ nào rồi… Nước xa không cứu được lửa gần!
Nhưng nàng chỉ mới có ba tuổi, thế lực đơn bạc, nếu xông lên thì cũng bị đánh, đến lúc đó sẽ khiến Triệu Hoằng Lâm xuất thần mà chiếu cố nàng, chẳng phải sẽ liên lụy đến đại ca nàng sao?
Nên làm gì mới tốt đây…
Triệu Tương Nghi một mặt nhìn về phía trước hô to: ” Đừng đánh nữa”, một mặt ở nguyên tại chỗ mà lo lắng.
Đang lúc nàng tâm hoảng ý loạn, Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên kêu rên một tiếng, nàng cả kinh lập tức nhìn về phía trước, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm bị đám tiểu tử hư hỏng kia bắt tay đặt chéo ra sau lưng bị đè nằm xuống đất, lưng bị nam hài chảy nước mũi kia đạp lên, quần áo trắng sạch lúc này bị dính bẩn một mảng lớn.
Mấy tiểu hài tử còn lại đều huơ tay múa chân có chút hả hê hướng về phía Triệu Tương Nghi làm mặt quỷ, ý bảo là bọn hắn đã thắng. Cùng lúc trên mặt tiểu tử Triệu Hoằng Nhân kia nở nụ cười đắc ý, giống như nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc là một việc sảng khoái bao nhiêu!
Triệu Tương Nghi lúc này bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau lòng …
Thật vô sỉ, nhiều người khi dễ một người!
“Tiểu muội, chạy mau!” Triệu Hoằng Lâm cắn chặt môi mỏng, mặc dù là bị một đám hài tử khống chế nằm trên mặt đất, nhưng vẫn mở to đôi mắt đen quật cường, một bộ dáng uy vũ không chịu khuất phục.
Triệu Tương Nghi trong lòng đau, huyệt thái dương vì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà nhíu lại.
Nàng sẽ không đi, một bước sẽ không rời khỏi đây lúc này.
Cả người cúi xuống, đôi tay không kìm được mà tìm một hoàn đá sắc nhọn trên mặt đất, cả người giống như không khống chế được, run rẩy cầm hòn đá kia, xuất hết toàn bộ sức lực mà ném về đám tiểu tử hư hỏng nọ.
“Bọn người xấu các ngươi, dám khi dễ đại ca ta!” Nàng kêu gào lên liền xông tới, nhưng mới bước được một nửa, không biết là ai trong số đám tiểu tử kia “A” hét to một tiếng.
Ngay sau đó tên tiểu tử hơi hèn nhát lúc trước chợt kinh hô: “Không tốt, máu chảy ra rồi kìa!”
Bọn tiểu tử kia bắt đầu hoảng loạn, hai tên tiểu tử đang giữ tay của Triệu Hoằng Lâm cũng bị dọa cho sợ thoắt buông tay ra, Triệu Hoằng Lâm thừa dịp đó đẩy bọn tiểu kia ra, sau đó nhanh nhẹn đứng lên, liền chạy nhanh đến chỗ Triệu Tương Nghi, một tay ôm lấy nàng: “Tiểu muội không khóc, Ngoan không khóc. Là ca ca không tốt, là ca ca không có bảo vệ muội tốt…”
“Oa…” Triệu Tương Nghi nhìn thấy hai bàn tay đại ca nàng da bị rách cả ra, cả người quần áo đều bẩn, lổ mũi cảm thấy chua sót, oa một tiếng rồi khóc lên.
Mà ở đằng trước, cái đám tiểu tử hư hỏng kia chẳng biết kêu la gì, liền lập tức giải tán, chỉ lưu lại Triệu Hoằng Nhân đang đau nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích gì được.
Tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một màu đỏ tươi, tim Triệu Tương Nghi lập tức đập nhanh lên, vội vàng ngừng khóc lại, nàng lấy tay lau nước mắt, cẩn thận nhìn về phía Triệu Hoằng Nhân, chỉ thấy hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, che lấy đầu mà khóc, hai vai đều run lên.
Mà trên mặt đất trải đầy bụi kia, có một vũng máu tươi lưu lại đó…
“Ca ca, ca ca, máu…” Chính là lúc nãy bị nàng ném đá trúng sao?
Triệu Hoằng Lâm lúc này mới chú ý đến tình trạng của Triệu Hoằng Nhân, mặc dù không thích hắn lắm, nhưng cũng nhanh buông tiểu muội ra, dắt nàng chạy đến trước mặt Triệu Hoằng Nhân, lúc sau phát hiện tình huống không ổn, lập tức ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao vậy, không có sao chứ? Đừng hoảng hốt, ta nhanh chóng kêu người lớn đến!”
Vừa nói xong lại cảm thấy không ổn, liên quan đến đầu là chuyện rất lớn, không thể trì hoãn, chính là một tay dắt tiểu muội, một tay dùng lực đỡ Triệu Hoằng Nhân đứng dậy: “Đi, chúng ta nhanh chóng về nhà tìm bà nội, bà nội ngày thường thường phơi thảo dược, thoa lên một chút thì sẽ không sao nữa!”
Bọn tiểu tử kia vì sao lại ồn ào quát tháo, cảnh tượng Triệu Hoằng Nhân vâng lời bọn tiểu tử đó mà đi ức hiếp tiểu muội, hắn chính là vừa trở về thôn đã thấy rất rõ ràng.
Hôm nay tiểu muội lại ở trong lòng hắn khóc bù lu bù loa, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng,lại nghĩ đến nguyên nhân phát sinh ra, đôi tay vì tức giận mà nắm chặt thành quyền, run run lên,.
Đám tiểu tử kia nhìn thấy trên mặt Triệu Hoằng Lâm lộ ra một cỗ hàn ý, cả người không khỏi run sợ.
“Hoằng Nhân, đệ vừa rồi mắng Tương Nghi là gì, nói lại một lần nữa cho ta nghe.” Triệu Hoằng Lâm không thèm nhìn đến mấy tiểu tử còn lại, chỉ đơn thuần nhìn Triệu Hoằng Nhân.
Triệu Hoằng Nhân ở nhà vốn đã rất sợ Triệu Hoằng Lâm, chỉ thấy cảm thấy vị anh họ này ngày thường rất lịch sự, nhưng lúc anh họ tức giận lên, bộ dáng thật sự rất là dọa người!
Lúc này bị Triệu Hoằng Lâm hỏi, Triệu Hoằng Nhân chỉ há miệng run rẩy đứng không vững, cúi đầu lắp bắp không nên lời: “Không… Không có gì…”
“Huynh lúc nãy rõ ràng là mắng muội!” Triệu Tương Nghi nắm chặt tay đại ca, tức giận nhìn Triệu Hoằng Nhân nói.
Lúc nãy hắn giúp đỡ đám tiểu tử hư hỏng kia khi dễ nàng, làm cho nàng sợ đến ngây người ra… một nam hài chỉ mới sáu tuổi, đã bắt chước nói theo cha mẹ chẳng ra gì của mình, đủ loại từ ngữ nào là tiểu bại hoại, hắn có hiểu từ ấy là gì không, lại dám đem ra mắng…
Ở chỗ này, nàng không khỏi buồn bực, rốt cuộc Dương thị và Triệu lão tam đối với hài tử của mình dạy dỗ thành dạng gì rồi, thực đúng là loại giáo dục ”cực phẩm” à. Sau này đứa nhỏ trưởng thành,ở phương diện làm người không phải giống như cha mẹ nó chứ, có thể trở nên tốt sao?
Nam hài chảy nước mũi ở một bên cẩn thận quan sát, thấy Triệu Hoằng Nhân thật giống như là một con hổ giấy, ngoài sáng biết làm công phu hù dọa người, bọn hắn nhiều hơn hai anh em họ Triệu mà, sợ cái gì?
Nghĩ đến điểm tốt này, lá gan của nam hài chảy nước mũi cũng lớn hơn, đối với đồng bọn của mình kêu la: “Sợ cái gì? Chúng ta nhiều người, chẳng lẽ lại sợ hai huynh muội bọn nó?” Vừa nói lại nhìn Triệu Hoằng Nhân, như cũ hai mắt nhướng lên đem mũi nhọn nhìn nó, “Này uy uy, ngươi muốn ở đó giúp hai huynh muội tụi nó, hay là muốn gia nhập cùng bọn tao?”
Hai tiểu tử còn lại thấy nam hài chảy nước mũi nói như vậy liền nhìn Triệu Hoằng Lâm, đúng là như thế, liền tối rít ồn ào thúc giục Triệu Hoằng Nhân: “Này này, nhìn nó kìa, có phải hay không là sợ về nhà bị người lớn đánh …”
Triệu Hoằng Nhân nhìn Triệu Hoằng Lâm một cái, thấy anh họ mình bộ dáng thật muốn ăn thịt người, khẽ cắn răng, liền xoay người chạy về phía bọn nam hài chảy nước mũi, vậy có nghĩa là hắn muốn cùng với bọn tiểu tử hư kia hợp sức đối phó với hai huynh muội Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi nắm chặt lấy tay đại ca nàng, hướng lên mặt đất phun một ngụm nước miếng: “Đồ vong ơn bội nghĩa! Bà nội thường ngày dạy chúng ta như thế nào, huynh liền quên rồi à! “
Triệu Hoằng Lâm giữa lúc buồn bực, vừa nghe tấhy lời nói bén nhọn do tiểu muội nói ra, lông mày nhíu chặt lại cúi đầu nhìn nàng, thầm quan sát tỉ mỉ một chút, rồi ngồi xổm xuống vuốt gương mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi: “Tiểu muội những lời này là học theo ai? Tuổi còn nhỏ như vậy, sao có thể học theo người khác nói như thế.”
“Vâng…Lúc nãy ở cửa hàng nhỏ đầu thôn… Tương Nghi từ nay về sau wow, không bao giờ nói nữa.” Đỉnh đầu Triệu Tương Nghi đầy hắc tuyến, vừa nãy nhất thời tức giận hành động của Triệu Hoằng Nhân, lại quên mất thân phận của nàng là một tiểu hài tử ba tuổi, trực tiếp nhớ đến những lời mắng sắc bén ở kiếp trước mắng ra khỏi miệng, vừa vặn bị Triệu Hoằng Lâm nghe được, thật may là không bị huynh ấy hoài nghi gì.
“Này, tiện bại hoại.” Nam hài chảy nước mũi lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai huynh muội, lại học theo người lớn khoanh tay lai, hất mặt lên, “Ngươi cho là ca ca ngươi đến đây, chúng ta sẽ sợ hãi sao?”
Triệu Tương Nghi cảm giác được, đại ca nàng vừa nghe ba chữ kia, cả người liền cứng đờ, hàm răng cắn chặt lại, vang lên tiêng ken két.
Hắn đột nhiên đứng dậy, theo bản năng đem tiểu muội đẩy ra đằng sau lưng giấu kỹ, nhìn nam hài chảy nước mũi trước mặt cả người không khỏi run lên, nghiến răng nghiến lợi phun từng chữ: “Ngươi vừa rồi nói cái gì đó, lặp lại thêm một lần nữa cho ta.”
Lời nói giống như lúc nãy, mới vừa rồi cũng đã hỏi Triệu Hoằng Nhân như vậy, Nam hài chảy nước mũi lơ đễnh, chỉ tiếp tục khoanh tay đứng tại chỗ đưa mắt chỉa mũi nhọn ra, bộ dáng không sợ trời: “Ta nói tiện bại hoại, thế nào?”
Triệu Hoằng Lâm nhịn đến cực hạn, liền buông tay Triệu Tương Nghi ra, dặn dò nàng đứng yên ở một bên, rồi xoay người lại xông lên phía trước, nhắm ngay nam hài chảy nước mũi cho một quyền!
Nam hài chảy nước mũi cũng không ngờ đến Triệu Hoằng Lâm sẽ đánh nó, nó lảo đảo một cái không đứng vững, ngã người về phía sau, cả người ngã xuống.
Mọi người bao gồm cả Triệu Tương Nghi đều cảm thấy quái lạ.
Triệu Hoằng Lâm ngày thường đều có vẻ tư văn nho nhã, trong nhà cũng rất ít khi cho hắn xuống đồng làm việc, cho nên thân thể luôn gầy tong gầy teo, không nghĩ đến vừa ra tay lại có khí lực lớn đến vậy!
“Bọn bây còn ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau lại đây giúp tao đánh nó!” Nam hài chảy nước mũi bên kia bị đánh đến nỗi mặt có chút sưng lên, đau rát, nhất thời trong lòng nó đối với Triệu Hoằng Lâm có vài phần oán giận.
Mấy hài tử còn lại nghe phân phó, lúc này mới tỉnh lại, đều xông lên phía trước, níu áo của Triệu Hoằng Lâm lại, tốp năm tốp ba bắt đầu tại chỗ đánh nhau.
Triệu Tương Nghi ở một bên đứng nhìn, trong lòng nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.
Mới vừa rồi nhìn thấy đại ca cho nam hài chảy nước mũi kia một quyền, trong lòng nàng cảm thấy hân hoan, nhìn thấy được đại ca thật là uy phong, thật là đẹp trai, nhìn thấy nam hài chảy nước mũi bị đánh, trong lòng cũng hả giận vài phần!
Nhưng bây giờ, bọn hắn lại nhiều tên như vậy mà đại ca chỉ có một mình, như vậy chẳng khác nào lấy ít địch nhiều, nếu thật sự xúc động, tiểu hài tử tuy khí lực không lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm nha!
Triệu Hoằng Lâm hiển nhiên là tức giận vô cùng, mắt liền đỏ lên, nhắm đến những hài tử xông lên cùng mình ẩu đả mà đánh! Hoặc xé rách quần áo lẫn nhau, hoặc đè đối phương xuống đất mà vung quyền mãnh liệt.
Đáng hận nhất chính là, Triệu Hoằng Nhân không ở bên khuyên can, còn tham gia với đám hài tử hư kia vây đánh Triệu Hoằng Lâm, thỉnh thoảng còn đánh anh họ mình hai ba cái, tựa như đang mở đường cho đám hài tử kia đánh.
Triệu Tương Nghi cực kỳ tức giận, đại ca nàng căn bản tay trói gà không chặt, bị đánh lâu như thế này khẳng định không phải là đối thủ của đám hài tử kia, trong lòng nàng gấp lên, chẳng để ý cơn tức giận với Triệu Hoằng Nhân, chỉ có thể ở nguyên tại chỗ gấp đến độ xoay vòng vòng!
Nơi này là một mảnh đất trống trải, chờ nàng đi gọi người lớn đến, không biết bọn họ nháo đến độ nào rồi… Nước xa không cứu được lửa gần!
Nhưng nàng chỉ mới có ba tuổi, thế lực đơn bạc, nếu xông lên thì cũng bị đánh, đến lúc đó sẽ khiến Triệu Hoằng Lâm xuất thần mà chiếu cố nàng, chẳng phải sẽ liên lụy đến đại ca nàng sao?
Nên làm gì mới tốt đây…
Triệu Tương Nghi một mặt nhìn về phía trước hô to: ” Đừng đánh nữa”, một mặt ở nguyên tại chỗ mà lo lắng.
Đang lúc nàng tâm hoảng ý loạn, Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên kêu rên một tiếng, nàng cả kinh lập tức nhìn về phía trước, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm bị đám tiểu tử hư hỏng kia bắt tay đặt chéo ra sau lưng bị đè nằm xuống đất, lưng bị nam hài chảy nước mũi kia đạp lên, quần áo trắng sạch lúc này bị dính bẩn một mảng lớn.
Mấy tiểu hài tử còn lại đều huơ tay múa chân có chút hả hê hướng về phía Triệu Tương Nghi làm mặt quỷ, ý bảo là bọn hắn đã thắng. Cùng lúc trên mặt tiểu tử Triệu Hoằng Nhân kia nở nụ cười đắc ý, giống như nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc là một việc sảng khoái bao nhiêu!
Triệu Tương Nghi lúc này bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau lòng …
Thật vô sỉ, nhiều người khi dễ một người!
“Tiểu muội, chạy mau!” Triệu Hoằng Lâm cắn chặt môi mỏng, mặc dù là bị một đám hài tử khống chế nằm trên mặt đất, nhưng vẫn mở to đôi mắt đen quật cường, một bộ dáng uy vũ không chịu khuất phục.
Triệu Tương Nghi trong lòng đau, huyệt thái dương vì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà nhíu lại.
Nàng sẽ không đi, một bước sẽ không rời khỏi đây lúc này.
Cả người cúi xuống, đôi tay không kìm được mà tìm một hoàn đá sắc nhọn trên mặt đất, cả người giống như không khống chế được, run rẩy cầm hòn đá kia, xuất hết toàn bộ sức lực mà ném về đám tiểu tử hư hỏng nọ.
“Bọn người xấu các ngươi, dám khi dễ đại ca ta!” Nàng kêu gào lên liền xông tới, nhưng mới bước được một nửa, không biết là ai trong số đám tiểu tử kia “A” hét to một tiếng.
Ngay sau đó tên tiểu tử hơi hèn nhát lúc trước chợt kinh hô: “Không tốt, máu chảy ra rồi kìa!”
Bọn tiểu tử kia bắt đầu hoảng loạn, hai tên tiểu tử đang giữ tay của Triệu Hoằng Lâm cũng bị dọa cho sợ thoắt buông tay ra, Triệu Hoằng Lâm thừa dịp đó đẩy bọn tiểu kia ra, sau đó nhanh nhẹn đứng lên, liền chạy nhanh đến chỗ Triệu Tương Nghi, một tay ôm lấy nàng: “Tiểu muội không khóc, Ngoan không khóc. Là ca ca không tốt, là ca ca không có bảo vệ muội tốt…”
“Oa…” Triệu Tương Nghi nhìn thấy hai bàn tay đại ca nàng da bị rách cả ra, cả người quần áo đều bẩn, lổ mũi cảm thấy chua sót, oa một tiếng rồi khóc lên.
Mà ở đằng trước, cái đám tiểu tử hư hỏng kia chẳng biết kêu la gì, liền lập tức giải tán, chỉ lưu lại Triệu Hoằng Nhân đang đau nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích gì được.
Tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một màu đỏ tươi, tim Triệu Tương Nghi lập tức đập nhanh lên, vội vàng ngừng khóc lại, nàng lấy tay lau nước mắt, cẩn thận nhìn về phía Triệu Hoằng Nhân, chỉ thấy hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, che lấy đầu mà khóc, hai vai đều run lên.
Mà trên mặt đất trải đầy bụi kia, có một vũng máu tươi lưu lại đó…
“Ca ca, ca ca, máu…” Chính là lúc nãy bị nàng ném đá trúng sao?
Triệu Hoằng Lâm lúc này mới chú ý đến tình trạng của Triệu Hoằng Nhân, mặc dù không thích hắn lắm, nhưng cũng nhanh buông tiểu muội ra, dắt nàng chạy đến trước mặt Triệu Hoằng Nhân, lúc sau phát hiện tình huống không ổn, lập tức ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao vậy, không có sao chứ? Đừng hoảng hốt, ta nhanh chóng kêu người lớn đến!”
Vừa nói xong lại cảm thấy không ổn, liên quan đến đầu là chuyện rất lớn, không thể trì hoãn, chính là một tay dắt tiểu muội, một tay dùng lực đỡ Triệu Hoằng Nhân đứng dậy: “Đi, chúng ta nhanh chóng về nhà tìm bà nội, bà nội ngày thường thường phơi thảo dược, thoa lên một chút thì sẽ không sao nữa!”
/267
|