Edit: Thiên Âm
Đêm hôm đó, Triệu Tương Nghi ngủ rất là ngon, trong lúc ngủ cũng không có bị tiếng la hét của đám người Dương thị đánh thức.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi dậy hơi muộn, chờ đến khi nàng mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi, nhóm người Triệu Hoằng Lâm đã sớm ăn xong điểm tâm rồi đều rời nhà đi ra ngoài hết, chỉ còn một mình nàng lười biến nằm trên giường ngủ
Lúc Phương thị bước vào phòng thì nhìn thấy nàng đã tỉnh, liền trêu ghẹo một câu: ” Bây giờ Tương Nghi đám muốn thành heo con rồi, mặt trời chiếu đến mông mà còn chưa rời giường.”
“Bà nội gọi con?” Triệu Tương Nghi vươn tay nhỏ bé xoa xoa con mắt, đánh ngáp nhỏ, mới tỉnh hẳn, tinh thần phấn chấn, tâm tình cũng tốt.
“Ta thấy con ngủ rất ngon nên không có đánh thức con dậy.” Phương thị ngồi ở bên giường, giúp nàng mặc quần áo xong, sau đó lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm vào cho nàng rửa mặt, lúc đem khăn ướt vắt thật khô thấy Phương thị còn nói, “Ta xem a, sau này con phải ngủ thẳng đến giờ này mới dậy được, đừng có như thường ngày đi tìm mấy cái tứ linh tinh, cứ đi theo giúp đỡ mọi người trong nhà chút việc là được, hiểu chưa.” Lúc Phương thị nói những lời này, như là đang nói với một hài tử đã trưởng thành từ lâu, nói xong mới dùng khăn ấm lau mặt cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi ở sau cái khăn mặt mỉm cười, sau khi rửa mặt xong liền nhìn ánh sáng xinh đẹp ngoài cửa, tâm nói tiết trời hôm nay thật ấm áp, thật dễ chịu.
Sau khi xuống giường, Phương thị bưng nồi ăn sáng còn nóng đến cho nàng, Triệu Tương Nghi ngồi ở trên bàn ngoan ngoãn ăn xong, rồi nhảy xuống ghế bắt đầu làm việc cho một ngày mới.
Trên thực tế, mặc dù ở đây không có các thiết bị hiện đại như máy vi tính hoặc vài thứ tiêu khiển, lúc Triệu Tương Nghi đến đây còn cho rằng mình sẽ bị đè nén đến chết nhưng lúc này nàng lại ngây ngô phát hiện ra, mỗi ngày đều bận rộn đến lúc nằm trên giường thì mệt rã rời ngủ quên, cuộc sống như thế tuyệt không có nhàm chán, ngược lại mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui cùng phòng phú.
Đang lúc cầu xin Phương thị cho mình đi băm rau dại để cho gia súc ăn, nhưng Phương thị búng nhẹ trán nàng: “Sáng sớm ta đã cho bọn nó ăn rồi, chờ con đến cho ăn chắc bọn nó đói bụng chết mất.” Phương thị thấy Triệu Tương Nghi cười đến hài lòng, tâm tình cũng thoải mái không ít, ngồi xổm xuống cầm tay nhỏ bé của nàng nói thêm, “Bây giờ trong nhà không có gì chuyện gì cho con làm, con tự đi chơi một mình trước đi, có thể đến trong viện nhìn rau dại do con trồng.”
“Vâng” Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Từng tia sáng ấm áp chiếu xuống, Triệu Tương Nghi ngây ngô đứng ở trong sân, giống như đang tắm ôn tuyền, vừa ấm vừa ướt, không khí không giống như mùa thu và đông khô ráo.
Quan sát bốn phía một hồi, phát hiện rau dại trong sân đã mọc lên rất tốt, có thể thu hoạch được rồi, thực vật dùng làm nguyên liệu trồng ở gần đó cũng chậm rãi bất quá chỉ chậm hơn so với rau dại mà thôi.
Đám gà con đi đi lại lại đụng cánh vàng của nhau như là đang đùa giỡn, hoặc là cãi nhau, náo nhiệt cực kỳ.
Còn heo con trong chuồng kia nuôi mấy năm qua cũng béo lên không ít, bọn nó nằm lười biếng trong chuồng, ánh dương chiếu lên làn da hồng nhạt của bọn nó, nhìn thật là khả ái biết bao.
Thật tốt.
Triệu Tương Nghi ngửa đầu hít sâu một hơi, không khỏi than thở, cuộc sống như vậy chính là điều mà nàng mong muốn, an bình, không tranh với đời, thảnh thơi vui đùa.
Bất quá, nàng vừa mới làm kiêu một chút thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ầm.
Nàng sợ hãi nhìn lên trời, sợ rằng trời chuẩn bị chuyển mưa, nhìn một hồi không có gì lạ, chờ nàng nhìn lại thì thấy bức tường ngăn cách giữa nhà nàng và nhà Dương thị bị sập.
Không đúng không đúng, nhìn kỹ một chút, Triệu Tương Nghi mới là phát hiện, tường đất không phải là tự sập, mà là Dương thị và Triệu lão tam hai người đang ở... đập tường?
Hai người bọn họ đây là muốn làm gì? Tường đất là do họ dựng lên, mới qua một chút thời gian, sao lại muốn đập xuống?
Ai, có như vậy cực phẩm thân thích ở gần bên cạnh như vậy, không phải mỗi ngày đều có trò hay để xem sao?
Triệu Tương Nghi không khỏi cười châm chọc.
Nhưng thấy khi thấy Dương thị đi ra từ một góc bức tường bị sập, nhìn Triệu Tương Nghi cười cười: “Tương Nghi đang tắm nắng ư? Con xem, nhà thẩm đã dở bức tường xuống rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng một nhà với nhau.”
Triệu Tương Nghi nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ, người một nhà, ai là người một nhà với bà?
Phương thị và Lý thị nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, Phương thị lúc này có vẻ rất là hoảng hốt, nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài như vậy còn tưởng rằng Triệu Tương Nghi đã xảy ra chuyện gì. Nên mới chạy nhanh ra nhìn, phát hiện bức tường ngăn cách giữ nhà mình và tam phòng đã đập xuống, Phương thị tức giận nói: “Các ngươi đang làm cái gì, muốn ta phải gọi một tiếng tổ tông các ngươi mới không nháo, không quậy đến một nhà bọn ta sao.”
Lúc Phương thị nói chuyện, Triệu lão tam chạy tới trước mặt, hắn ngày hôm nay không có uống rượu, cả người cũng rất thanh tỉnh, hổ thẹn nhìn Phương thị: “Nương, là nhi tử bất hiếu, con bây giờ đã nghĩ thông suốt, người một nhà không nên phân ra ở riêng, việc làm của bọn con lúc trước là không đúng, cho nên bây giờ bọn con phá sập bức tường này xuống, sau này cả nhà chúng ta ở cùng một mảnh đất với nhau, thật là tốt.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Bây giờ ngươi có đem nhà mình phá sập xuống ta cũng sẽ không đồng ý bất luận một yêu cầu vô lý nào từ các ngươi.” Phương thị dứt khoát nói một câu nhanh gọn, biểu tình trên mặt rất là lạnh lùng.
Nếu như bạc là do phương thị tự mình kiếm, thì bà người làm bà nội sẽ quan tâm đến cháu trai mình mà nể mặt giúp đỡ tam phòng, nhưng mà bạc kia là do một nhà đại phòng kiếm được, bà làm sao dám khuyên đại phòng lấy bạc ra cho tam phòng?
Triệu lão tam vừa nghe như vậy, mặt vì nhất thời phẫn nộ đỏ bừng lên: “Mẹ, trước đây mẹ đâu có như thế, sao bây giờ lại ác tâm vậy, bọn con có nói một yêu cầu quá phận nào đâu, chẳng qua là muốn cả nhà chúng ta sống cùng nhau như lúc trước mà thôi, đây không phải là điều mà mẹ và cha đều hy vọng sao?”
“Trước kia là trước kia, hiện tại không giống.” Phương thị dùng tạp dề lau tay, sau đó nói tiếp, “Ta đã nói rất nhiều lần, đã phân gia, thì sẽ không còn khả năng hợp lại như trước, đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì, không phải nhìn thấy đại phòng bây giờ ăn nên làm ra, nên mới cố ý sang đây làm thân hòng kiếm chút tiền từ đại phòng, ta thế nào không thấy các ngươi đem thịt trong nồi phân ra cho đại phòng ăn.”
“Tiểu thúc các ngươi cũng thật là, hảo hảo kiên định sống không được sao, ngươi cùng đệ muội hai người có tay có chân, sao không tự mình kiếm tiền nuôi gia đình?” Lý thị thực sự có chút nhìn không được, hảo tâm khuyên nhủ.
Không ngờ Triệu lão tam ngẩng đầu lên nói: “Nhà các ngươi được cả nhà đại ca che chở cho, đương nhiên đâu phải lo lắng những chuyện vặt vãnh, nếu ngày sau đại ca chán ghét vứt bỏ một nhà các ngươi, không muốn chia đồ tốt cho các ngươi, ta xem các ngươi còn ở đây rãnh rỗi nói chuyện với ta không.”
“Ngươi” Lý thị tức đến mức ném khăn lau trong tay qua một bên, quay người đi vào trong nhà.
Phương thị liếc Triệu lão tam một cái: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng chỉ có công phu tranh cãi là giỏi thôi, nếu như ngươi còn có cái ý định làm việc để sống trong đầu, thì ta nghĩ nhà các ngươi cũng không có tồi tệ đến mức như bây giờ đâu?”
“Nhìn mẹ nói lời này xem, cái gì mà nhà bọn ta, nhà các ngươi, ai nói chúng ta không phải là người một nhà? Đều là huynh đệ ruột thịt, đầu xương có bị gãy thì gân vẫn còn liền, mẹ nói tới nói lui như thế chính là xem bọn con là người xa lạ.” Dương thị vừa dùng cái cuốc đào tường đất, vừa nghiêng đầu nhìn Phương thị nói, chỉ là không dám quá phận khóc lóc như trước nữa, sợ là Phương thị sẽ tức giận dẫn mình đến gặp Lý Chính.
“Tương Nghi, chúng ta vào nhà.” Phương thị mặc kệ hai người ăn bám này, trực tiếp gọi Triệu Tương Nghi, “Con đừng có lại gần quá, kẻo tam thúc phá tường sẽ làm con bị thương đấy.”
Triệu Tương Nghi gật đầu, theo Phương thị đi vào trong nhà.
Lúc này đã qua trung tuần tháng ba, Phương thị cũng bắt đầu bận rộn, hương liệu đã chuẩn bị rất tốt chỉ cần chờ đến ngày hai mươi lăm tháng này là có thể đưa đến Vạn Phúc Lâu.
Vì vậy bà cũng không còn tâm tư để ý đến mấy người tam phòng đến đây gây sự nữa.
Trong viện từng tiếng ầm ầm vang lên, làm cho Triệu tương Nghi nhớ đến âm thanh phá nhà ở kiếp trước, âm thanh vang lên tròn một buổi sáng, mãi cho đến khi triệu tương Nghi ăn cơm trưa xong thì tiếng động đó mới dần dần giảm xuống,
Ăn cơm trưa xong, Triệu Tương Nghi đi tới cạnh cửa nhìn xung quanh một hồi, từng vây đúng thật đã bị phá, mọi thứ đều quay trở lại ban đầu khi mọi người ở cùng nhau.
Còn mấy khối đất còn sót lại thì bị Triệu lão tam làm ướt một lần rồi đem đi bán, nhìn bộ dạng của bọn họ thật giống như muốn đem trù phòng quậy lại một lần nữa.
Kỳ thực, đúng như Lý thị nói khi nãy, hai người bọn họ có tay chân vì sao lại không chịu nỗ lực kiếm sống, mỗi ngày đều chỉ biết lười biếng, rồi tìm cách chiếm tiện nghi người khác. Nếu như bọn họ có thể suy nghĩ bình thường một chút, thì không cần phải rơi vào tình cảnh hôm nay.
Tại trù phòng, Phương thị đang đun nước ngâm nguyên liệu, đây là quá trình đầu tiên khi chế biến Thập Tam Hương, Phương thị thập phần quen thuộc, mùi hương nước chát [nước mang theo cặn bã] thoảng bay lên, mặc Triệu tương Nghi no bụng nhưng sau khi ngửi được mùi hương này vẫn không nhịn được, bèn nuốt nước bọt.
Lúc này Dương thị lắc mông đi vào trù phòng, vừa vào đã cười nói: “Mẹ đang làm gì vậy, thơm quá à, là món ngon ư? Con giúp mẹ mang ra.”
“Không cần, ngươi đi ra ngoài” Phương thị đặt nồi xuống bàn, lập tức đuổi Dương thị ra khỏi trù phòng, Triệu Tương Nghi rất sợ Dương thị lại làm chuyện xấu gì, cũng chạy tới đuổi người ra ngoài.
“Tam thẩm thẩm, con vừa thấy tam thúc cầm tiền đến đầu thôn, chắc là muốn đánh bạc nữa”
Dương thị vừa nghe Triệu Tương Nghi nói như vậy, vội xoay người đi ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Cái đồ ngu ngốc không có tiền đồ, tiền trong nhà đều bị ông xài hết.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, cúi đầu thầm cười, ai nói chứ, nhà các ngươi cũng sẽ chẳng bao giờ có ngày tốt đâu nói không chừng có ngày sẽ trắng tay cho xem.
Không bao lâu, Triệu lão gia tử hưng phấn chạy về nhà, vừa vào đến nhà đã đi tìm Phương thị và triệu Tương Nghi, rồi chạy đến trù phòng, thấy Phương thị ở đó kích động nói: “Mẹ bọn nó, chuyện tốt, chuyện tốt à.”
Đêm hôm đó, Triệu Tương Nghi ngủ rất là ngon, trong lúc ngủ cũng không có bị tiếng la hét của đám người Dương thị đánh thức.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi dậy hơi muộn, chờ đến khi nàng mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu đến mông rồi, nhóm người Triệu Hoằng Lâm đã sớm ăn xong điểm tâm rồi đều rời nhà đi ra ngoài hết, chỉ còn một mình nàng lười biến nằm trên giường ngủ
Lúc Phương thị bước vào phòng thì nhìn thấy nàng đã tỉnh, liền trêu ghẹo một câu: ” Bây giờ Tương Nghi đám muốn thành heo con rồi, mặt trời chiếu đến mông mà còn chưa rời giường.”
“Bà nội gọi con?” Triệu Tương Nghi vươn tay nhỏ bé xoa xoa con mắt, đánh ngáp nhỏ, mới tỉnh hẳn, tinh thần phấn chấn, tâm tình cũng tốt.
“Ta thấy con ngủ rất ngon nên không có đánh thức con dậy.” Phương thị ngồi ở bên giường, giúp nàng mặc quần áo xong, sau đó lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm vào cho nàng rửa mặt, lúc đem khăn ướt vắt thật khô thấy Phương thị còn nói, “Ta xem a, sau này con phải ngủ thẳng đến giờ này mới dậy được, đừng có như thường ngày đi tìm mấy cái tứ linh tinh, cứ đi theo giúp đỡ mọi người trong nhà chút việc là được, hiểu chưa.” Lúc Phương thị nói những lời này, như là đang nói với một hài tử đã trưởng thành từ lâu, nói xong mới dùng khăn ấm lau mặt cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi ở sau cái khăn mặt mỉm cười, sau khi rửa mặt xong liền nhìn ánh sáng xinh đẹp ngoài cửa, tâm nói tiết trời hôm nay thật ấm áp, thật dễ chịu.
Sau khi xuống giường, Phương thị bưng nồi ăn sáng còn nóng đến cho nàng, Triệu Tương Nghi ngồi ở trên bàn ngoan ngoãn ăn xong, rồi nhảy xuống ghế bắt đầu làm việc cho một ngày mới.
Trên thực tế, mặc dù ở đây không có các thiết bị hiện đại như máy vi tính hoặc vài thứ tiêu khiển, lúc Triệu Tương Nghi đến đây còn cho rằng mình sẽ bị đè nén đến chết nhưng lúc này nàng lại ngây ngô phát hiện ra, mỗi ngày đều bận rộn đến lúc nằm trên giường thì mệt rã rời ngủ quên, cuộc sống như thế tuyệt không có nhàm chán, ngược lại mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui cùng phòng phú.
Đang lúc cầu xin Phương thị cho mình đi băm rau dại để cho gia súc ăn, nhưng Phương thị búng nhẹ trán nàng: “Sáng sớm ta đã cho bọn nó ăn rồi, chờ con đến cho ăn chắc bọn nó đói bụng chết mất.” Phương thị thấy Triệu Tương Nghi cười đến hài lòng, tâm tình cũng thoải mái không ít, ngồi xổm xuống cầm tay nhỏ bé của nàng nói thêm, “Bây giờ trong nhà không có gì chuyện gì cho con làm, con tự đi chơi một mình trước đi, có thể đến trong viện nhìn rau dại do con trồng.”
“Vâng” Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Từng tia sáng ấm áp chiếu xuống, Triệu Tương Nghi ngây ngô đứng ở trong sân, giống như đang tắm ôn tuyền, vừa ấm vừa ướt, không khí không giống như mùa thu và đông khô ráo.
Quan sát bốn phía một hồi, phát hiện rau dại trong sân đã mọc lên rất tốt, có thể thu hoạch được rồi, thực vật dùng làm nguyên liệu trồng ở gần đó cũng chậm rãi bất quá chỉ chậm hơn so với rau dại mà thôi.
Đám gà con đi đi lại lại đụng cánh vàng của nhau như là đang đùa giỡn, hoặc là cãi nhau, náo nhiệt cực kỳ.
Còn heo con trong chuồng kia nuôi mấy năm qua cũng béo lên không ít, bọn nó nằm lười biếng trong chuồng, ánh dương chiếu lên làn da hồng nhạt của bọn nó, nhìn thật là khả ái biết bao.
Thật tốt.
Triệu Tương Nghi ngửa đầu hít sâu một hơi, không khỏi than thở, cuộc sống như vậy chính là điều mà nàng mong muốn, an bình, không tranh với đời, thảnh thơi vui đùa.
Bất quá, nàng vừa mới làm kiêu một chút thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ầm.
Nàng sợ hãi nhìn lên trời, sợ rằng trời chuẩn bị chuyển mưa, nhìn một hồi không có gì lạ, chờ nàng nhìn lại thì thấy bức tường ngăn cách giữa nhà nàng và nhà Dương thị bị sập.
Không đúng không đúng, nhìn kỹ một chút, Triệu Tương Nghi mới là phát hiện, tường đất không phải là tự sập, mà là Dương thị và Triệu lão tam hai người đang ở... đập tường?
Hai người bọn họ đây là muốn làm gì? Tường đất là do họ dựng lên, mới qua một chút thời gian, sao lại muốn đập xuống?
Ai, có như vậy cực phẩm thân thích ở gần bên cạnh như vậy, không phải mỗi ngày đều có trò hay để xem sao?
Triệu Tương Nghi không khỏi cười châm chọc.
Nhưng thấy khi thấy Dương thị đi ra từ một góc bức tường bị sập, nhìn Triệu Tương Nghi cười cười: “Tương Nghi đang tắm nắng ư? Con xem, nhà thẩm đã dở bức tường xuống rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng một nhà với nhau.”
Triệu Tương Nghi nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ, người một nhà, ai là người một nhà với bà?
Phương thị và Lý thị nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, Phương thị lúc này có vẻ rất là hoảng hốt, nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài như vậy còn tưởng rằng Triệu Tương Nghi đã xảy ra chuyện gì. Nên mới chạy nhanh ra nhìn, phát hiện bức tường ngăn cách giữ nhà mình và tam phòng đã đập xuống, Phương thị tức giận nói: “Các ngươi đang làm cái gì, muốn ta phải gọi một tiếng tổ tông các ngươi mới không nháo, không quậy đến một nhà bọn ta sao.”
Lúc Phương thị nói chuyện, Triệu lão tam chạy tới trước mặt, hắn ngày hôm nay không có uống rượu, cả người cũng rất thanh tỉnh, hổ thẹn nhìn Phương thị: “Nương, là nhi tử bất hiếu, con bây giờ đã nghĩ thông suốt, người một nhà không nên phân ra ở riêng, việc làm của bọn con lúc trước là không đúng, cho nên bây giờ bọn con phá sập bức tường này xuống, sau này cả nhà chúng ta ở cùng một mảnh đất với nhau, thật là tốt.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Bây giờ ngươi có đem nhà mình phá sập xuống ta cũng sẽ không đồng ý bất luận một yêu cầu vô lý nào từ các ngươi.” Phương thị dứt khoát nói một câu nhanh gọn, biểu tình trên mặt rất là lạnh lùng.
Nếu như bạc là do phương thị tự mình kiếm, thì bà người làm bà nội sẽ quan tâm đến cháu trai mình mà nể mặt giúp đỡ tam phòng, nhưng mà bạc kia là do một nhà đại phòng kiếm được, bà làm sao dám khuyên đại phòng lấy bạc ra cho tam phòng?
Triệu lão tam vừa nghe như vậy, mặt vì nhất thời phẫn nộ đỏ bừng lên: “Mẹ, trước đây mẹ đâu có như thế, sao bây giờ lại ác tâm vậy, bọn con có nói một yêu cầu quá phận nào đâu, chẳng qua là muốn cả nhà chúng ta sống cùng nhau như lúc trước mà thôi, đây không phải là điều mà mẹ và cha đều hy vọng sao?”
“Trước kia là trước kia, hiện tại không giống.” Phương thị dùng tạp dề lau tay, sau đó nói tiếp, “Ta đã nói rất nhiều lần, đã phân gia, thì sẽ không còn khả năng hợp lại như trước, đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì, không phải nhìn thấy đại phòng bây giờ ăn nên làm ra, nên mới cố ý sang đây làm thân hòng kiếm chút tiền từ đại phòng, ta thế nào không thấy các ngươi đem thịt trong nồi phân ra cho đại phòng ăn.”
“Tiểu thúc các ngươi cũng thật là, hảo hảo kiên định sống không được sao, ngươi cùng đệ muội hai người có tay có chân, sao không tự mình kiếm tiền nuôi gia đình?” Lý thị thực sự có chút nhìn không được, hảo tâm khuyên nhủ.
Không ngờ Triệu lão tam ngẩng đầu lên nói: “Nhà các ngươi được cả nhà đại ca che chở cho, đương nhiên đâu phải lo lắng những chuyện vặt vãnh, nếu ngày sau đại ca chán ghét vứt bỏ một nhà các ngươi, không muốn chia đồ tốt cho các ngươi, ta xem các ngươi còn ở đây rãnh rỗi nói chuyện với ta không.”
“Ngươi” Lý thị tức đến mức ném khăn lau trong tay qua một bên, quay người đi vào trong nhà.
Phương thị liếc Triệu lão tam một cái: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng chỉ có công phu tranh cãi là giỏi thôi, nếu như ngươi còn có cái ý định làm việc để sống trong đầu, thì ta nghĩ nhà các ngươi cũng không có tồi tệ đến mức như bây giờ đâu?”
“Nhìn mẹ nói lời này xem, cái gì mà nhà bọn ta, nhà các ngươi, ai nói chúng ta không phải là người một nhà? Đều là huynh đệ ruột thịt, đầu xương có bị gãy thì gân vẫn còn liền, mẹ nói tới nói lui như thế chính là xem bọn con là người xa lạ.” Dương thị vừa dùng cái cuốc đào tường đất, vừa nghiêng đầu nhìn Phương thị nói, chỉ là không dám quá phận khóc lóc như trước nữa, sợ là Phương thị sẽ tức giận dẫn mình đến gặp Lý Chính.
“Tương Nghi, chúng ta vào nhà.” Phương thị mặc kệ hai người ăn bám này, trực tiếp gọi Triệu Tương Nghi, “Con đừng có lại gần quá, kẻo tam thúc phá tường sẽ làm con bị thương đấy.”
Triệu Tương Nghi gật đầu, theo Phương thị đi vào trong nhà.
Lúc này đã qua trung tuần tháng ba, Phương thị cũng bắt đầu bận rộn, hương liệu đã chuẩn bị rất tốt chỉ cần chờ đến ngày hai mươi lăm tháng này là có thể đưa đến Vạn Phúc Lâu.
Vì vậy bà cũng không còn tâm tư để ý đến mấy người tam phòng đến đây gây sự nữa.
Trong viện từng tiếng ầm ầm vang lên, làm cho Triệu tương Nghi nhớ đến âm thanh phá nhà ở kiếp trước, âm thanh vang lên tròn một buổi sáng, mãi cho đến khi triệu tương Nghi ăn cơm trưa xong thì tiếng động đó mới dần dần giảm xuống,
Ăn cơm trưa xong, Triệu Tương Nghi đi tới cạnh cửa nhìn xung quanh một hồi, từng vây đúng thật đã bị phá, mọi thứ đều quay trở lại ban đầu khi mọi người ở cùng nhau.
Còn mấy khối đất còn sót lại thì bị Triệu lão tam làm ướt một lần rồi đem đi bán, nhìn bộ dạng của bọn họ thật giống như muốn đem trù phòng quậy lại một lần nữa.
Kỳ thực, đúng như Lý thị nói khi nãy, hai người bọn họ có tay chân vì sao lại không chịu nỗ lực kiếm sống, mỗi ngày đều chỉ biết lười biếng, rồi tìm cách chiếm tiện nghi người khác. Nếu như bọn họ có thể suy nghĩ bình thường một chút, thì không cần phải rơi vào tình cảnh hôm nay.
Tại trù phòng, Phương thị đang đun nước ngâm nguyên liệu, đây là quá trình đầu tiên khi chế biến Thập Tam Hương, Phương thị thập phần quen thuộc, mùi hương nước chát [nước mang theo cặn bã] thoảng bay lên, mặc Triệu tương Nghi no bụng nhưng sau khi ngửi được mùi hương này vẫn không nhịn được, bèn nuốt nước bọt.
Lúc này Dương thị lắc mông đi vào trù phòng, vừa vào đã cười nói: “Mẹ đang làm gì vậy, thơm quá à, là món ngon ư? Con giúp mẹ mang ra.”
“Không cần, ngươi đi ra ngoài” Phương thị đặt nồi xuống bàn, lập tức đuổi Dương thị ra khỏi trù phòng, Triệu Tương Nghi rất sợ Dương thị lại làm chuyện xấu gì, cũng chạy tới đuổi người ra ngoài.
“Tam thẩm thẩm, con vừa thấy tam thúc cầm tiền đến đầu thôn, chắc là muốn đánh bạc nữa”
Dương thị vừa nghe Triệu Tương Nghi nói như vậy, vội xoay người đi ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Cái đồ ngu ngốc không có tiền đồ, tiền trong nhà đều bị ông xài hết.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, cúi đầu thầm cười, ai nói chứ, nhà các ngươi cũng sẽ chẳng bao giờ có ngày tốt đâu nói không chừng có ngày sẽ trắng tay cho xem.
Không bao lâu, Triệu lão gia tử hưng phấn chạy về nhà, vừa vào đến nhà đã đi tìm Phương thị và triệu Tương Nghi, rồi chạy đến trù phòng, thấy Phương thị ở đó kích động nói: “Mẹ bọn nó, chuyện tốt, chuyện tốt à.”
/267
|