Có thứ gì có thể khiến cho một người trong lòng đang khó chịu nhanh chóng vui vẻ trở lại không?
Đáp án chính là! Tiền, hơn nữa là rất rất nhiều – tiền!
Chưởng quản tài chính – Kiền trưởng lão cùng tên tiểu đệ tử kia từ khi bị sư phụ đại nhân mang đi rồi không còn thấy xuất hiện nữa, mặc dù ta cũng mười phần thống hận bọn hắn, hai kẻ xấu xa dám BL, ta thách! Ta chỉ là không hiểu – khẩu khí của sư phụ có vẻ tin chắc nhất định sẽ rất hăng hái giúp ta.
Sau đó, quyền nắm giữ tài chính của Bạo Cúc đường, trước khi chưa bổ nhiệm cho tân trưởng lão nào, đương nhiên sẽ rơi vào tay ta.
Tạo ra của cải cho Linh Sơn chủ yếu có hai nguồn. Một trong số đó là do đệ tử cùng tín đồ của Linh Sơn cung phụng, trong đó có không ít các kỳ trân dị thảo. Cho nên ta dẫn Tiểu Lôi vào kho tàng tìm kiếm, thử xem có bốn thánh vật của thiên giới hay không.
Tiểu Lôi vừa vào kho tàng, lỗ mũi lại bắt đầu hít hít không ngừng, sau đó nhảy đến hai cái rương nhỏ đựng bảo thạch, lại xoay bên này dòm bên kia một hồi, bốc ra được một khối thạch màu lam nhạt gồ ghề. Hưng phấn gọi ta đến. “Tỷ tỷ, tìm được rồi. Đây là Quang mang thạch.”
…Ngươi tự cho mình là con chó nhỏ sao.
Nguồn thứ hai tạo ra của cải cho Linh Sơn, cũng là nguồn cung chủ yếu nhất, chính là kinh doanh. Linh Sơn kinh doanh các tiệm cầm đồ, khách sạn, ngân hàng tư nhân, và một số các cửa hàng thượng vàng hạ cám, ách…ngay cả trại hòm cũng có = =, đương nhiên… chuyện kinh doanh ta cũng không mấy hứng thú, điều ta quan tâm chính là bách lai gia tiểu quan quán (một dạng thanh lâu có tiếp viên là nam) kia. Cho nên trong đống sổ sách được mang tới chồng chất như núi kia, ta chỉ giữ lại quyền không chế Tiểu Áp điếm (quán con vịt nhỏ, hệ thống nam thanh lâu ), mấy thứ khác đều cho mang về. Sau đó đem quyền cai quản Bạo Cúc đường giao lại cho Trầm Dược. Hừ hừ, Đại Biến Thái, đây xem như ta tặng cho người một phần quà hậu hĩnh, ngươi cần phải quản lý thăm dò tình hình các trưởng lão trong Linh Sơn thật tốt nha.
Ngày dó, ta đang cùng Tiểu Lôi đọc bản tư liệu vừa được đưa tới, ghi chép những tiếp viên hàng đầu trong Tiểu Áp điếm. Ta vừa đọc vừa thừa cơ sờ sờ khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Lôi, vuốt ve đôi tay nhỏ nhắn-.
Mấy ngày nay, với tinh thần lang nữ dũng cảm liều mạng thăm dò, ta phát hiện, ta đối với Tiểu Lôi, nếu chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa xoa nắn nắn đôi tay nhỏ thì sẽ không bị sét đánh, nhưng chỉ cần ta có tà niệm cố tiến thêm một bước, Thiên Lôi sẽ đến rất đúng lúc. Hơn nữa nếu ta có ý nghĩ muốn làm việc hèn mọn, sấm sét sẽ đánh càng gần, uy lực lại càng lớn!
Do đó, xem ra là Lôi Thần đã hạ bùa chú lên người con trai hắn, dùng để phòng ta đây.
Ta thách! Lang nữ là người dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Lang nữ chuyên nghiệp chính là đê tiện không ngừng, dù chết không thôi, luôn vượt qua gian khổ, đạp bằng mọi trở ngại, kiên trì phấn đấu vì sự nghiệp trêu chọc mỹ nhân vĩ đại! Chính là lôi cao một thước, sắc cao một trượng!
Lôi Thần, mơ á ~ ha ha ~ phàm là có sấm sét, tất sẽ có cột thu lôi! ! ! ! ! !
Một ngày trước.
Ta: “Trầm Dược giúp ta, dùng đồng hay bạc cũng được, tạo thành một cây cột, phải to, cái gốc phải thô, chiều dài phải vượt gấp đôi chiều cao của ta!”
Trầm Dược: “Vâng.”
Cho nên giờ đây, ta vừa lật xem tài liệu Tiểu Áp hoa khôi, trong lòng rạo rực ngóng chờ Trầm Dược giúp ta làm xong cột thu lôi.
Trong một đống bức tranh, có một bức họa Tiểu Áp hoa khôi đệ nhất kinh thành khiến ta hai mắt sáng ngời. Trong tranh vẽ một chàng trai thân mặc trường bào hồng nhạt, đôi mắt phượng biết nói vô cùng yêu mị quyến rũ đang nhìn về xa xăm, người hơi nghiêng dựa vào trước giường, vạt áo hơi hơi mở rộng…
“Tiểu Lôi, Tiểu Lôi, mau giúp ta đọc …tư liệu này đi!”
Tiểu Lôi tiếp nhận bức họa, bắt đầu đọc dòng chữ nhỏ bên dưới
Danh tính: Dương Chi Hách.
Tuổi: hai mươi ba
Tài ngệ: đàn cổ, vũ đạo.
Dung mạo cấp bậc: cao nhất.
Kỹ thuật tiếp khách: cao nhất ((⊙o⊙) Nha… Nha… Nụ cười – dâm đãng oa… )
Ghi chú: Người này treo biển hành nghề ở Đan Mai Lâu, nhưng thân phận đặc biệt….
Tiểu Lôi đang đọc thì đột nhiên bị một giọng nói cắt đứt: “Tiểu sư muội, ngươi cùng tiểu sư đệ đang làm cái gì vậy?”
Là Lục mỹ nam! Ta vội vàng cầm bức họa trong tay giấu đi. “Lục sư huynh! Ta, ta đang kiểm tra tài sản của Linh Sơn, nhờ Tiểu Lôi giúp ta xem.”
Lục mỹ nam quét mắt, nhìn trên mặt bàn đầy tranh vẽ, có vài bức rơi xuống đất còn hơi hơi mở rộng, mỹ nam bên trong như ẩn như hiện….
Ta cười gượng: “Lục sư huynh tìm ta có chuyện gì không?”
“Ừm, ta vội tìm tiểu sư muội muốn đưa ít đồ.” Lục mỹ nam mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó đưa cho ta một sấp giấy dày.
“Đây là?” Ta không hiểu, nhìn Lục mỹ nam.
“Ta biết ngươi đang cùng Tiểu Chu Tước điều tra chuyện của các trưởng lão Linh Sơn. Nhưng Tiểu Chu Tước trời sinh vốn tính ham chơi, cũng hay qua loa đại khái. Những … đây là ta giúp ngươi chỉnh sửa viết lại-. Ta thay thế sư phụ xử lý công việc Linh Sơn nhiều năm qua, dù sao cũng biết nhiều hơn Tiểu Chu Tước. Mấy thứ này chắc chắn sẽ giúp được ngươi.” Lục mỹ nam vừa nói vừa dịu dàng vỗ vỗ đầu ta.
Ta gãi đầu: “Ách, ha ha ~ cũng là chuyện gì cũng không gạt được Lục sư huynh. Mấy thứ này đối với ta rất hữu dụng! Cám ơn Lục sư huynh.”
Lục sư huynh hiền lành nhìn ta, thở dài một hơi: “Ai, Nhị Nữu! Quan hệ trong Linh Sơn rắc rối phức tạp. Một mình ngươi phải cẩn thận mới được.”
Ta gật đầu, đôi mắt ánh sao nhìn Lục mỹ nam nói: “Ta không sợ! Đã có Lục sư huynh làm chỗ dựa cho ta rồi!”
“Ha ha” Lục mỹ nam dịu dàng cười đáp: “Nhưng mà, sư huynh hai ngày nữa sẽ xuống núi một thời gian. Còn lại một mình ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Xuống núi? ! Đúng rồi, có nghe Tiểu Chu Tước từng nói, Lục mỹ nam cứ qua một thời gian ngắn lại xuống núi, mấy tháng sau mới trở về, lúc lâu nhất có khi nghỉ ngơi bên ngoài tận nửa năm.
“Lục sư huynh muốn đi bao lâu?” Nghĩ đến trong một thời gian không được trêu chọc Lục mỹ nam, ta sao khỏi buồn lòng a…
“Có lẽ ba tháng.” Lục mỹ nam trả lời.
“Chuyện tập võ của ta làm sao bây giờ?” Đối tượng luyện tập ‘Mạc kế’ thật tốt mà….
“Ha ha, Nhị Nữu không cần lo, ta đã có nói với Thanh Long rồi, trong thời gian ta không…nữa, Thanh Long sư huynh sẽ thay ta dạy ngươi tập võ.”
Thanh Long sư huynh? ! Ừm, cũng không tệ, coi như đổi khẩu vị.
“Nhưng mà, Nhị Nữu.” Lục sư huynh nói với ta.
“Dạ, cái gì?”
“Nhưng không cho ngươi cơ hội khinh bạc người ta!” Lục mỹ nam đưa ra mệnh lệnh.
⊙_⊙, “Sư huynh, ngươi… Ngươi… Ngươi ngươi cũng biết…” Không phải chứ, ta sỗ sàng ăn … đến trắng trợn như vậy sao?
Lục mỹ nam búng tay lên trán ta. “Ngươi là tiểu sắc nữ. Ngươi cho là ta không biết ngươi vừa mới xem cái gì”
“Ta…Ta…” Ta cứng họng T_T…
“Chỉ được phép xem. Không cho sờ.” Lục mỹ nam lại ra lệnh.
“Được, ta biết rồi.” Lúc ngươi không biết ta len lén sờ!
“Còn nữa, Thanh Long sư huynh cũng không được khinh bạc!” Lục mỹ nam lại cao giọng nhấn mạnh.
“Được, ta không khinh bạc.” Ta không khinh bạc, ta phi lễ…
“Thật không biết trong cái đầu nhỏ của ngươi chứa những thứ gì?” Lục mỹ nam lúc này mới hài lòng gật đầu.
Ừm, trong đó có một chỗ chứa tiểu hoa cúc của ngươi…Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra…
Sau đó, Lục mỹ nam trước khi đi, bước lại gần bàn quơ hết mấy bức họa trên đó, toàn bộ mang đi T_T
Lục sư huynh…Ngươi…Đây là muốn lấy làm của riêng…
Hơn nữa, Lục sư huynh…vác nhiều tranh như vậy, bộ dáng thật không giống ngươi chút nào…
Đáp án chính là! Tiền, hơn nữa là rất rất nhiều – tiền!
Chưởng quản tài chính – Kiền trưởng lão cùng tên tiểu đệ tử kia từ khi bị sư phụ đại nhân mang đi rồi không còn thấy xuất hiện nữa, mặc dù ta cũng mười phần thống hận bọn hắn, hai kẻ xấu xa dám BL, ta thách! Ta chỉ là không hiểu – khẩu khí của sư phụ có vẻ tin chắc nhất định sẽ rất hăng hái giúp ta.
Sau đó, quyền nắm giữ tài chính của Bạo Cúc đường, trước khi chưa bổ nhiệm cho tân trưởng lão nào, đương nhiên sẽ rơi vào tay ta.
Tạo ra của cải cho Linh Sơn chủ yếu có hai nguồn. Một trong số đó là do đệ tử cùng tín đồ của Linh Sơn cung phụng, trong đó có không ít các kỳ trân dị thảo. Cho nên ta dẫn Tiểu Lôi vào kho tàng tìm kiếm, thử xem có bốn thánh vật của thiên giới hay không.
Tiểu Lôi vừa vào kho tàng, lỗ mũi lại bắt đầu hít hít không ngừng, sau đó nhảy đến hai cái rương nhỏ đựng bảo thạch, lại xoay bên này dòm bên kia một hồi, bốc ra được một khối thạch màu lam nhạt gồ ghề. Hưng phấn gọi ta đến. “Tỷ tỷ, tìm được rồi. Đây là Quang mang thạch.”
…Ngươi tự cho mình là con chó nhỏ sao.
Nguồn thứ hai tạo ra của cải cho Linh Sơn, cũng là nguồn cung chủ yếu nhất, chính là kinh doanh. Linh Sơn kinh doanh các tiệm cầm đồ, khách sạn, ngân hàng tư nhân, và một số các cửa hàng thượng vàng hạ cám, ách…ngay cả trại hòm cũng có = =, đương nhiên… chuyện kinh doanh ta cũng không mấy hứng thú, điều ta quan tâm chính là bách lai gia tiểu quan quán (một dạng thanh lâu có tiếp viên là nam) kia. Cho nên trong đống sổ sách được mang tới chồng chất như núi kia, ta chỉ giữ lại quyền không chế Tiểu Áp điếm (quán con vịt nhỏ, hệ thống nam thanh lâu ), mấy thứ khác đều cho mang về. Sau đó đem quyền cai quản Bạo Cúc đường giao lại cho Trầm Dược. Hừ hừ, Đại Biến Thái, đây xem như ta tặng cho người một phần quà hậu hĩnh, ngươi cần phải quản lý thăm dò tình hình các trưởng lão trong Linh Sơn thật tốt nha.
Ngày dó, ta đang cùng Tiểu Lôi đọc bản tư liệu vừa được đưa tới, ghi chép những tiếp viên hàng đầu trong Tiểu Áp điếm. Ta vừa đọc vừa thừa cơ sờ sờ khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Lôi, vuốt ve đôi tay nhỏ nhắn-.
Mấy ngày nay, với tinh thần lang nữ dũng cảm liều mạng thăm dò, ta phát hiện, ta đối với Tiểu Lôi, nếu chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa xoa nắn nắn đôi tay nhỏ thì sẽ không bị sét đánh, nhưng chỉ cần ta có tà niệm cố tiến thêm một bước, Thiên Lôi sẽ đến rất đúng lúc. Hơn nữa nếu ta có ý nghĩ muốn làm việc hèn mọn, sấm sét sẽ đánh càng gần, uy lực lại càng lớn!
Do đó, xem ra là Lôi Thần đã hạ bùa chú lên người con trai hắn, dùng để phòng ta đây.
Ta thách! Lang nữ là người dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Lang nữ chuyên nghiệp chính là đê tiện không ngừng, dù chết không thôi, luôn vượt qua gian khổ, đạp bằng mọi trở ngại, kiên trì phấn đấu vì sự nghiệp trêu chọc mỹ nhân vĩ đại! Chính là lôi cao một thước, sắc cao một trượng!
Lôi Thần, mơ á ~ ha ha ~ phàm là có sấm sét, tất sẽ có cột thu lôi! ! ! ! ! !
Một ngày trước.
Ta: “Trầm Dược giúp ta, dùng đồng hay bạc cũng được, tạo thành một cây cột, phải to, cái gốc phải thô, chiều dài phải vượt gấp đôi chiều cao của ta!”
Trầm Dược: “Vâng.”
Cho nên giờ đây, ta vừa lật xem tài liệu Tiểu Áp hoa khôi, trong lòng rạo rực ngóng chờ Trầm Dược giúp ta làm xong cột thu lôi.
Trong một đống bức tranh, có một bức họa Tiểu Áp hoa khôi đệ nhất kinh thành khiến ta hai mắt sáng ngời. Trong tranh vẽ một chàng trai thân mặc trường bào hồng nhạt, đôi mắt phượng biết nói vô cùng yêu mị quyến rũ đang nhìn về xa xăm, người hơi nghiêng dựa vào trước giường, vạt áo hơi hơi mở rộng…
“Tiểu Lôi, Tiểu Lôi, mau giúp ta đọc …tư liệu này đi!”
Tiểu Lôi tiếp nhận bức họa, bắt đầu đọc dòng chữ nhỏ bên dưới
Danh tính: Dương Chi Hách.
Tuổi: hai mươi ba
Tài ngệ: đàn cổ, vũ đạo.
Dung mạo cấp bậc: cao nhất.
Kỹ thuật tiếp khách: cao nhất ((⊙o⊙) Nha… Nha… Nụ cười – dâm đãng oa… )
Ghi chú: Người này treo biển hành nghề ở Đan Mai Lâu, nhưng thân phận đặc biệt….
Tiểu Lôi đang đọc thì đột nhiên bị một giọng nói cắt đứt: “Tiểu sư muội, ngươi cùng tiểu sư đệ đang làm cái gì vậy?”
Là Lục mỹ nam! Ta vội vàng cầm bức họa trong tay giấu đi. “Lục sư huynh! Ta, ta đang kiểm tra tài sản của Linh Sơn, nhờ Tiểu Lôi giúp ta xem.”
Lục mỹ nam quét mắt, nhìn trên mặt bàn đầy tranh vẽ, có vài bức rơi xuống đất còn hơi hơi mở rộng, mỹ nam bên trong như ẩn như hiện….
Ta cười gượng: “Lục sư huynh tìm ta có chuyện gì không?”
“Ừm, ta vội tìm tiểu sư muội muốn đưa ít đồ.” Lục mỹ nam mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó đưa cho ta một sấp giấy dày.
“Đây là?” Ta không hiểu, nhìn Lục mỹ nam.
“Ta biết ngươi đang cùng Tiểu Chu Tước điều tra chuyện của các trưởng lão Linh Sơn. Nhưng Tiểu Chu Tước trời sinh vốn tính ham chơi, cũng hay qua loa đại khái. Những … đây là ta giúp ngươi chỉnh sửa viết lại-. Ta thay thế sư phụ xử lý công việc Linh Sơn nhiều năm qua, dù sao cũng biết nhiều hơn Tiểu Chu Tước. Mấy thứ này chắc chắn sẽ giúp được ngươi.” Lục mỹ nam vừa nói vừa dịu dàng vỗ vỗ đầu ta.
Ta gãi đầu: “Ách, ha ha ~ cũng là chuyện gì cũng không gạt được Lục sư huynh. Mấy thứ này đối với ta rất hữu dụng! Cám ơn Lục sư huynh.”
Lục sư huynh hiền lành nhìn ta, thở dài một hơi: “Ai, Nhị Nữu! Quan hệ trong Linh Sơn rắc rối phức tạp. Một mình ngươi phải cẩn thận mới được.”
Ta gật đầu, đôi mắt ánh sao nhìn Lục mỹ nam nói: “Ta không sợ! Đã có Lục sư huynh làm chỗ dựa cho ta rồi!”
“Ha ha” Lục mỹ nam dịu dàng cười đáp: “Nhưng mà, sư huynh hai ngày nữa sẽ xuống núi một thời gian. Còn lại một mình ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Xuống núi? ! Đúng rồi, có nghe Tiểu Chu Tước từng nói, Lục mỹ nam cứ qua một thời gian ngắn lại xuống núi, mấy tháng sau mới trở về, lúc lâu nhất có khi nghỉ ngơi bên ngoài tận nửa năm.
“Lục sư huynh muốn đi bao lâu?” Nghĩ đến trong một thời gian không được trêu chọc Lục mỹ nam, ta sao khỏi buồn lòng a…
“Có lẽ ba tháng.” Lục mỹ nam trả lời.
“Chuyện tập võ của ta làm sao bây giờ?” Đối tượng luyện tập ‘Mạc kế’ thật tốt mà….
“Ha ha, Nhị Nữu không cần lo, ta đã có nói với Thanh Long rồi, trong thời gian ta không…nữa, Thanh Long sư huynh sẽ thay ta dạy ngươi tập võ.”
Thanh Long sư huynh? ! Ừm, cũng không tệ, coi như đổi khẩu vị.
“Nhưng mà, Nhị Nữu.” Lục sư huynh nói với ta.
“Dạ, cái gì?”
“Nhưng không cho ngươi cơ hội khinh bạc người ta!” Lục mỹ nam đưa ra mệnh lệnh.
⊙_⊙, “Sư huynh, ngươi… Ngươi… Ngươi ngươi cũng biết…” Không phải chứ, ta sỗ sàng ăn … đến trắng trợn như vậy sao?
Lục mỹ nam búng tay lên trán ta. “Ngươi là tiểu sắc nữ. Ngươi cho là ta không biết ngươi vừa mới xem cái gì”
“Ta…Ta…” Ta cứng họng T_T…
“Chỉ được phép xem. Không cho sờ.” Lục mỹ nam lại ra lệnh.
“Được, ta biết rồi.” Lúc ngươi không biết ta len lén sờ!
“Còn nữa, Thanh Long sư huynh cũng không được khinh bạc!” Lục mỹ nam lại cao giọng nhấn mạnh.
“Được, ta không khinh bạc.” Ta không khinh bạc, ta phi lễ…
“Thật không biết trong cái đầu nhỏ của ngươi chứa những thứ gì?” Lục mỹ nam lúc này mới hài lòng gật đầu.
Ừm, trong đó có một chỗ chứa tiểu hoa cúc của ngươi…Đương nhiên, những lời này ta không dám nói ra…
Sau đó, Lục mỹ nam trước khi đi, bước lại gần bàn quơ hết mấy bức họa trên đó, toàn bộ mang đi T_T
Lục sư huynh…Ngươi…Đây là muốn lấy làm của riêng…
Hơn nữa, Lục sư huynh…vác nhiều tranh như vậy, bộ dáng thật không giống ngươi chút nào…
/66
|