Trong lòng ta khẽ thở dài, lần này còn đổi qua dùng đao cơ đấy? Đợi Tranh Nhiên tới gần, ta nhanh chóng lật mình trở dậy tính tay không đoạt đao. Vốn lấy võ công thời hiện đại của ta mà nói thì tay không đoạt đao là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa bây giờ còn có ‘Mạc kế’ thì chuyện đoạt đao từ tay Tranh Nhiên lại càng thành thạo như trở bàn tay.
Chỉ là, ai biết được, Tranh Nhiên kia thấy ta đột nhiên lật mình trở dậy, ngược lại ách…thét lên một tiếng kinh hãi, tiểu đao trong tay cũng cùng với tiếng la thất thanh này mà rơi xuống.
“Nhị Nữu…Tỷ?” Giọng nói Tranh Nhiên điềm đạm đáng yêu.
= =! Lạy ngươi luôn, rốt cuộc là ai giết ai? Ta đang suy nghĩ kế tiếp phải đối phó với cái…Tiểu Tranh Nhiên luôn làm ta đau đầu này như thế nào thì lại nghe thấy một tiếng rống vang lên, sau đó người trước mặt lập tức ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của ta là, nghĩ đến không biết có phải Đại biến thái đã trở về đả thương Tranh Nhiên hay không ta. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu cũng không thấy động tĩnh. Ta thắp lên ngọn đèn trong phòng mới phát hiện, thanh tiểu đao lúc nãy từ trong tay Tranh Nhiên rớt xuống…cắt trúng bắp chân phải của nàng, từ la quần bị nứt ra có thể mơ hồ thấy được một dòng máu tinh tế.
Ta khẩn trương thử dò xét hơi thở, may quá, vẫn còn sống, nhưng ta không biết độc được tẩm trên đao độc tính có mạnh hay không. Đang còn lo lắng chờ Dương Chi Hách trở về, tính để hắn xem qua Tranh Nhiên một chút, bất chợt một chuỗi tiếng ngáy nhợt nhạt từ phía Tranh Nhiên truyền đến.
Thì ra lại là mông hãn dược. Ta thở phào nhẹ nhõm, kéo Tranh Nhiên lên trên giường, thu hồi tiểu đao. Tiểu nha đầu Tranh Nhiên này, mặc dù luôn mồm tự xưng bản thân là người của Yến Vương, cũng không ngừng cố gắng vì sự nghiệp ‘ám sát’ vĩ đại. Nhưng có lẽ ta cảm thấy nàng thật quá dễ thương, trước sau cũng không muốn thấy nàng gặp chuyện không may-. Thừa dịp nàng bây giờ đang trúng phải mông hãn dược, dứt khoát đưa Tiểu Si và Tiểu Lôi dời đi vậy.
Nghĩ vậy, ta xoay người ra cửa tính đi xem Dương Chi Hách đã về hay chưa. Vừa mới đi đến ngã rẽ, chợt người trong khách sạn đột nhiên kêu la sợ hãi: “Cháy, có cháy…” Ngay sau đó, cả khách sạn đều hỗn loạn cả lên.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người trong khách sạn đều bừng lên. Có người chỉ mặc áo khoác, có người cuống quít vừa ôm con, còn có người ôm tay nải thật chặt trong tay chạy đến. Điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là Tiểu Si cùng Tiểu Lôi, ta chạy ngược lại dòng người hướng đến phòng của Tiểu Lôi và Tiểu Si. May quá, đợi đến lúc ta chạy vội đến nơi, Tiểu Si và Tiểu Lôi cũng từ trong phòng đi ra tính chạy về hướng phòng ta. Ta vội vàng qua, lôi kéo Tiểu Lôi và Tiểu Si chạy ra ngoài, vừa vọt đến đại sảnh lại thấy Dương Chi Hách trở về.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại đi ra hết vậy?” Dương Chi Hách thấy chúng ta thất kinh, khẩn trương chạy lại hỏi.
“Hình như khách sạn bị cháy, nhưng thật may, ta cùng Tiểu Lôi và Tiểu Si đều chạy thoát…” Ta chợt nhớ ra, Tranh Nhiên kia vẫn còn nằm trên giường trong phòng ta!
“Béo phệ, ngươi đưa Tiểu Lôi và Tiểu Si đến chỗ an toàn trước, ta còn để quên chút đồ, lập tức đến sau!” Ta giao Tiểu Lôi và Tiểu Si cho đồng chí Tiểu Dương rồi vội vàng chạy ngược lại về phòng.
May mà, điểm bắt hỏa hình như cách phòng ta khá xa, lúc ta trở về phòng lửa vẫn còn chưa lan đến đó, nhưng loáng thoáng vẫn cảm thấy nhiệt độ rất nóng! Còn Tranh Nhiên vẫn ngủ li bì trên giường ta.
Bây giờ mà từ từ cõng Tranh Nhiên ra ngoài chắc là không kịp! Hơn nữa Tranh Nhiên đang ngủ trì người rất nặng, nếu nhất định muốn đỡ lên cũng tốn không ít thời gian. Vì vậy, ta rút đệm lót giường, đơn giản tạo thành một chiếc cáng thương, một đầu cột vào Tranh Nhiên, còn một đầu tự mình túm chặt tính kéo nàng ra ngoài. Đang kéo được vài bước, ta lại xoay người trở lại giường cầm cái gối đầu sau đó lại xả ra một ít đệm lót làm thành cái gối thật êm cố định đầu cho Tranh Nhiên rồi mới tiếp tục kéo.
Ai!, thật đáng thương oa, đầu óc đã không sáng sủa gì rồi, bây giờ lại bị lôi kéo xuống lầu, nếu như bị đập khiến càng ngu ngốc, đời này có thể thật sự bị phế rồi. Ta bây giờ cũng chỉ có thể dùng gối bảo vệ đầu cho nàng, còn thân thể lát nữa khẳng định sẽ bị va đập vài điểm, cùng lắm thì cũng là đau ê ẩm mấy ngày thôi.
Ta vừa nghĩ vừa dùng sức kéo Tranh Nhiên ra ngoài. Mặc dù vẫn chưa thấy lửa bắt tới nơi nhưng sóng nhiệt càng lúc càng gần, mà đám người vừa lúc nãy còn đang cuống quít chạy trốn chết bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, cảnh tượng càng khiến người ta phải khẩn trương. Ta không khỏi dồn sức nắm thật chặt tay. Tiểu Tranh Nhiên, xem ra ngươi phải chịu khổ một chút rồi!
Đang cố gắng kéo đột nhiên bị hẫng, tay ta lập tức bị lực kéo phản xạ, không kịp đề phòng té chúi nhủi thiếu chút nữa đổ nhào xuống đất. Ta quay đầu liền thấy Tranh Nhiên rất kinh khủng đứng trước mặt ta. Tại sao lại là ‘rất kinh khủng đứng trước mặt ta’? Ngươi nghĩ xem, một cô gái mặc cổ trang, sau đầu bị buộc chặt vào một cái gối, trên mặt do vậy không ít không nhiều cũng bị vây thành dạng xác ướp chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, cứ như vậy nhìn ngươi chăm chú, thử hỏi vậy có khinh khủng hay không!
“Tranh Nhiên, ngươi tỉnh rồi? Mau cùng ta trốn đi, khách sạn cháy rồi!” Một luồng sóng nhiệt kéo tới, ta lập tức kéo tay Tranh Nhiên lôi đi.
Nhưng Tranh Nhiên liền tránh thoát sau đó tiếp tục đứng thẳng tắp trừng trừng nhìn ta.
“Chạy mau a, tới chỗ an toàn rồi nói sau!” Ta cho là Tranh Nhiên vừa tỉnh ngủ không tin ta, lại lần nữa lôi kéo tay Tranh Nhiên.
Sau đó, Tranh Nhiên lại tránh thoát. Vẫn thẳng tắp trừng trừng nhìn ta. Hơn nữa tạo hình của nàng hiện tại thật khiến da đầu ta tê dại. Nếu không phải xác định nàng vừa nãy chỉ là ngủ thiếp đi, ta khẳng định sẽ cho nàng là xác chết vùng dậy!
Vì vậy, ta dự định…không giải thích với nàng, thời gian gấp rút, trực tiếp cầm lấy tay nàng rồi quát lên: “Cho ta công ngươi một chút nha!”
Trong lòng tin chắc lần này Tranh Nhiên sẽ phục tùng, lại không ngờ rằng vẫn bị Tranh Nhiên tránh thoát! ! !
“Tranh Nhiên…Ngươi! Không có trúng mê cổ? !” Ta ý thức được tình huống này thật không đúng kịch bản chút nào.
“Mê cổ! Hừ!” Tranh Nhiên cười lạnh. Sau đó thừa lúc ta không kịp phòng bị, nhanh như cắt điểm huyệt đạo của ta. Sau đó tháo xuống đệm lót giường đang cột trên người rồi trói tay trói chân ta lại, lôi đến một gian phòng nhỏ như là nhà kho chứa đồ tạp nham.
“Ngươi trước sau đều là giả vờ -?” Lúc Tranh Nhiên đẩy ta vào nhà kho xong, ta ngược lại càng tỉnh táo, bình tĩnh hỏi.
“Đúng! Nhưng vẫn không diễn hay bằng ngươi! Thần Vũ tỷ tỷ!” Tranh Nhiên cúi người, nghiến răng nghiến lợi gằn ra bốn chữ cuối cùng, trong mắt toát ra hận ý thật sâu đậm.
“Ngươi muốn thế nào?” Ta vẫn bình tĩnh đặt câu hỏi. Xem ra là tới trả thù, ta không biết trước đây Thần Vũ rốt cuộc là đã làm gì nàng nhưng hiển nhiên bây giờ ta nếu có phản kháng hoặc phản bác thì chỉ chọc giận nàng thêm thôi.
“Đương nhiên là muốn ngươi chết, còn là chết rất thê thảm!” Giọng Tranh Nhiên có chút kích động run run.
“Ta tìm cách lâu như vậy, chính là chờ đến ngày hôm nay…”
“Đại biến thái cũng là cố ý dụ đi -?” Không đợi Tranh Nhiên nói xong, ta cắt lời hỏi lại.
“Đại biến thái?” Trong mắt Tranh Nhiên đảo qua một tia nghi vấn. Sau đó đột nhiên hiểu ra: “Ngươi muốn nói đến Tư Đồ Dực? Đúng vậy.” Tranh Nhiên hít một hơi.
“Ta biết, trước mặt Tư Đồ Dục ta sẽ không thể nào thành công xuống tay với ngươi, còn có cả họ Dương kia nữa, cho nên ta mới nghĩ hết cách để ngươi bị cô lập!” Tranh Nhiên tràn ngập đắc ý.
Ta trầm tư một hồi chợt nghĩ đến: “Nơi này cũng là do ngươi phóng hỏa-? !”
“Xem ra ~ ngươi cũng không có ngốc!” Tranh Nhiên nâng cằm ta, sau đó đột nhiên cho ta một cái tát!
Ta chỉ cảm giác được trong miệng thuần nhất toát ra vị ngọt tanh tanh, bên trong môi đã bị xé rách. Ta có chút không cam lòng, phản bác nàng: “Ta nếu không trở lại cứu ngươi, kế hoạch của ngươi căn bản sẽ không thể thành công!”
“Đúng! Ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Ta nên nói ngươi và Thần Vũ trước kia không giống nhau hay là nên nói ngươi diễn kịch thật sự quá giỏi đây?” Dứt lời, Tranh Nhiên lại trở tay tát ta một cái.
“Ha ha…Đại hỏa lập tức sẽ thiêu tới, ngươi cũng mau chạy đi, ta không cần ngươi ở đây chết chung với ta.” Ta nói là nói vậy thôi, kỳ thật là vội muốn Tranh Nhiên mau chóng rời đi, nàng đi sớm một bước ta càng có nhiều thời gian tìm cách thoát thân.
“Ngươi nghĩ hay thật! Ta làm sao lại cùng chết với ngươi như thế!” Tranh Nhiên ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt lại đang dao động.
“Không! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết đơn giản như vậy!” Tranh Nhiên đột nhiên phát điên, lắc đầu sau đó buông tay ta ra. Tiếp theo lại lục lọi người ta một hồi lấy đi điện thoại di động!
“Không ngờ ngươi như vậy lại đang nhiên là Thánh Nữ Linh Sơn!” Tranh Nhiên mò lấy dtdd xong vừa nghiên cứu vừa nói.
Ta thầm thở dài, may mà vừa rồi tịch thu được từ nàng tiểu thanh đao, ta bắt chước Tivi dựng đao dắt ở bên chân nên không bị nàng lấy đi.
Tranh Nhiên cầm dtdd lật qua lật lại nghiên cứu một hồi, sau đó giấu vào trong người chuẩn bị bỏ đi. Đang lúc xoay người định đi, lại như chợt nhớ đến cái gì rồi từ trong lòng ngực móc ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ chuẩn bị nhét vào miệng ta. Lúc viên thuốc đã đến gần sát miệng ta, nàng lại dừng, tiếp theo lại móc ra một bình thuốc khác y hệt bình vừa rồi. Tranh Nhiên tỉ mỉ nhìn bề ngoài giống nhau của hai cái bình nhỏ, chẳng biết nghĩ sao lại mang bình thứ hai đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng ta, sau đó giải huyệt cho ta rồi bóp chặt cằm ta, ta lập tức nuốt viên thuốc kia vào bụng.
“Nếu để ngươi chỉ bị lửa đốt chết, làm sao có thể giải được nỗi hận trong lòng ta! Ngươi cứ từ từ niếm thử mùi vị của hủ tâm tán đi nha!” Tranh Nhiên vừa cười to vừa đi ra khỏi nhà kho. Lúc thối lui khỏi nhà kho còn không quên đóng kỹ cánh cửa lại!
Ừm! Ta thật cao hứng quá đi, trước sau ta vẫn không có nhắc nhở nàng đem tháo xuống cái gối sau đầu. Còn nữa, ta rất hối hận, lúc nãy tại sao không nhân tiện vẽ lên mặt nàng một con kỳ đà béo phệ!
Sau khi Tranh Nhiên rời đi, ta trước tiên đứng dậy rồi giũ cho thanh đao nhỏ dắt bên chân rớt xuống đất, thật vất vả giũ giũ cuối cùng cũng khiến cho thanh tiểu đao rớt ra ngoài. Bụng ta đột nhiên lên cơn đau thắt, là độc bắt đầu phát tác sao? Ta quay cuồng trên mặt đất một hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đợi cơn đau giảm bớt, ta hít thở vững vàng trở lại, đưa lưng về phía thanh đao trên mặt đất trở tay nhặt nó lên, dè dặt cọ xát dây buộc trong tay. Trên dao có độc cho nên ta làm rất nhẹ tránh không để bị cắt trúng tay. Trong phòng càng ngày càng nóng, bụng ta lại quặn đau. Toàn thân ta rã rời, nhưng ta cảm giác được dây trói cũng sắp bị cắt đứt rồi, liền bỏ lại thanh đao nhỏ dùng hai tay cố sức dứt ra, cuối cùng cũng thành công mở trói!
Ta lại vội vàng mở dây trói chân. Ngoài phòng đã mơ hồ nghe thấy tiếng củi bị lửa lớn thiêu đốt cháy đùng đùng. Ta cũng không thể lập tức đẩy cửa phòng ra, bình tĩnh áp người xuống, tận lực dựa vào mặt đất dùng tay để thăm dò nhiệt độ đang ép đến bên ngoài. Thật may cũng chưa phải rất nóng, mới đẩy cửa phòng thoát chạy ra ngoài. Vừa mới chạy được vài bước, bụng lại quặn lên, đau đớn kịch liệt phi thường khiến ta không thể không dừng lại, khụy trên mặt đất cố gắng ôm bụng điều chỉnh hô hấp. Chỉ cảm thấy bụng càng lúc càng đau, càng lúc càng đau, đến cuối cùng đau đến nỗi ta thở còn không nổi chớ nói chi đến bước đi.
Lửa bắt đầu cháy lớn dần, ta vẫn chỉ có thể quay cuồng trên đất. Trong lúc ta cho rằng bản thân sẽ đau đến ngất đi, thân thể đột nhiên tựa như bị điện giật, trong não tựa hồ phát ra một tiếng ‘răng rắc’, cả người chấn động. Sau đó…
Sau đó chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, hoàn toàn mất hẳn đau đớn ⊙_⊙? !
Không đau là tốt rồi. Không kịp nghĩ nhiều ta vội vàng trở mình. Bởi vì thời gian chậm trễ lúc nãy, lửa đã cháy rất lớn, trong không khí đều cuồn cuộn khói đặc, nếu cứ mạo muội đứng lên rất dễ hít thở không thông mà ngộp chết. Ta chỉ đành lê trên mặt đất bò ra cửa, thật vất vả mới xuống được lầu. Cả khách sạn đã biến thành biển lửa. Nhìn cửa lớn đã cách không xa, ta nắm chặt nắm tay, chỉ cần cố gắng chút nữa, ta có thể sẽ được cứu trợ!
Vì vậy, ta càng cẩn thận, bắt đầu cố gắng bò sát, vì phải tận lực vượt qua mấy chỗ có lửa ta cũng cảm thấy bản thân như đang bị thiêu cháy. Đi được nửa đường, mắt thấy khoảng cách giữa ta và cánh cửa thoát ra càng lúc càng gần, chỉ nghe ‘két’ một tiếng vang thật lớn, một thanh gỗ trên trần nhà rớt xuống người ta, ta vội chạy. Thật may quá, không bị đè trúng, lại cảm thấy chân trái đụng phải vật gì đột nhiên đau nhức khó tả, cúi đầu nhìn lại mới biết vừa rồi chỉ mải lo tránh cây xà lan mà vô ý để chân trái đụng phải một cái bàn đang cháy, y phục trên đùi đã bắt lửa. Ta cắn răng nhịn đau, vội vàng lăn lộn dập lửa, lại vì hô hấp lập tức quá nhanh nên hít phải một ngụm khói đặc. Lúc này, bên ngoài khách sạn, ta mơ hồ nghe được âm thanh đánh nhau. Ta hô hấp không thông, cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng từ từ đi ra cửa, chỉ nghe thấy cửa lớn khách sạn đột nhiên bị người ta mở rộng sau đó có người vội vàng kêu lên: “Nhị Nữu! ! ! ! ! ! !”
Là tới cứu ta- !” Ở …Đây.” Ta dùng chút khí lực cuối cùng thét lên nhưng âm thanh vẫn không được lớn, không biết hắn có thể…nghe được hay không.
Người nọ lập tức phi thân đến ôm lấy ta rồi lại lập tức phi thân ra ngoài.
“Lục…sư huynh? !” Sao lại là ngươi? Chẳng lẽ do ta hít khói quá lâu nên sinh ra ảo giác sao? Cuối cùng cũng được cứu thoát, ta thả lỏng toàn thân, thần kinh lập tức thư giãn rơi vào hôn mê = =!
Khi…tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn, mà đau nhức nhất chính là chân trái. Ta cúi đầu nhìn, thấy chân trái đã được bang bó đơn giản, là bị bỏng sao?
“Nhị Nữu tỉnh rồi sao? Ta đã cho người đi gọi đại phu, không cần lo lắng.” Một giọng nói vang lên bên giường.
Ta quay đầu liền thấy Lục mỹ nam
“Lục sư huynh? ! ! ! ! Thật là ngươi cứu ta?” ta không thể tin được – nhìn Lục mỹ nam. Vừa muốn ngồi dậy thì chân trái lại nhói lên đau đớn, ta mất lực lại ngã xuống giường.
“Ngươi sao lại ở đây?” Không đợi Lục mỹ nam trả lời ta lại hỏi.
“Ta … vừa lúc cũng đến ở tại khách sạn đó. Lúc khách sạn bị cháy có nhìn thấy ngươi chạy ra, vốn muốn tới gọi lại thấy ngươi chạy trở vào. Qua thật lâu cũng không thấy đi ra, không biết có gặp phải chuyện gì hay không nên ta vội vàng đi vào tìm. Thật may quá, thật sự tìm được rồi.” Lục mỹ nam suy nghĩ một hồi mới trả lời.
“Nếu vậy a, vậy Lục sư huynh có thấy Dương Chi Hách, Tiểu Lôi và Tiểu Chu Tước hay không. Còn có một nam nhân thân hình cao lớn nhưng bộ dáng có chút ngu đần, nhất định là lần đầu tiên gặp được, cùng nhau đi ra không?” Ta kể Lục mỹ nam nghe về Tiểu Lôi và Tiểu Si, nhưng nếu có Dương Chi Hách đi cùng, bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
“Là có thấy, nhưng lúc cứu được ngươi ra quá hỗn loạn, chỉ có Tiểu Chu Tước bay qua tìm thấy ta, ta thấy chân ngươi bị bỏng liền an bài cho ngươi trước, lát chờ đại phu tới xem chân ngươi thương tích thế nào rồi mới giúp ngươi đi tìm bọn hắn, được không.” Lục mỹ nam đi tới trước giường giúp ta ngồi dậy còn cho ta tựa vào một chỗ thật thoải mái.
“Được, chỉ cần bọn họ không sao là ta yên tâm rồi.”
“Khách quan, đại phu ngươi gọi đã đến rồi.” Ngoài cửa có người gõ cửa.
“Vào đi.” Lục mỹ nam phân phó.
Lúc đại phu cẩn thận tháo băng trên chân ta, ta mới phát hiện thương thế thì ra lại nghiệm trọng như thế. Bên ngoài da tróc thịt bong, còn có từng đợt từng đợt nám đen, chỗ bị tróc da còn có thể thấy được thịt đỏ tươi, cộng thêm trên mặt dính một ít nước đặc, có vài chỗ băng vải bị dính trộn vào thịt, nhìn thấy chính mình cũng cảm thấy khinh khếp.
Đại phu liên thục lắc đầu, nhẹ nhàng xé mở băng vải dính trên da.
Da thịt bị xé rách đau nhức khiến ta hô hấp dồn dập, Lục mỹ nam vươn một tay ra che đôi mắt ta, tay kia nắm lấy tay ta.
“Không sao đâu, ta cam đoan ngươi sẽ khỏi hẳn!” Lục mỹ nam dứt khoát ôm đầu ta chôn vào ngực hắn, vỗ lưng ta nhẹ giọng an ủi.
Ta chui đầu vào lòng ngực Lục mỹ nam, nắm thật chặt tay hắn, cắn răng nuốt nước mắt. Đúng! Chuyện lần này thật là đáng lắm! Đi đến thế giới này, dễ dàng trở thành Thánh Nữ, hoàn toàn cảm thấy bản thân mình xuyên qua sẽ là sự ưu việt, hiện đại, hiểu biết. Chính lối suy nghĩ này đã khiến ta xem thường Tranh Nhiên, còn ngu dốt hồ đồ coi bản thân là Thánh Nữ đi cứu người! Cho nên, bây giờ phải gánh chịu đau đớn này, đều tự mình chuốc lấy. Lần này ta không có tư cách khóc.
Đại phu loại bỏ băng vải, các mảnh nhỏ y phục rồi đem vết thương rửa sạch, bôi lên một lớp thuốc rồi mới băng bó lại lần nữa. Trong lúc này, Lục mỹ nam để mặc ta tùy ý nắm chặt tay hắn, ta cảm giác móng tay ta hình như đâm chặt vào trong da thịt hắn. Ta áy náy vội vàng buông, Lục mỹ nam lắc đầu giữ tay ta lại, nói bên tai: “nếu đau thì cứ kêu lên, không cần xấu hổ.” Tay kia lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho ta, bởi thấy ta vì cố sức chịu đau mà thiếu chút nữa cắn rách môi dưới.
Lục mỹ nam, ngươi thật là một người tốt! Cảm động quá…
Băng bó dày vò một hồi cuối cùng cũng xong. Đại phu bắt mạch cho ta, nói là sẽ khai đơn thuốc dưỡng thân tẩm bổ.
“Đại phu, chân của ta…có thể phục hồi như cũ không?” Nhìn vết thương ghê người kia, ta không yên lòng hỏi đại phu lúc đó đang còn bắt mạch cho ta.
“Thương thế trên chân trái cô nương muốn phục hồi như cũ thì không thành vấn đề, chỉ là vết sẹo này…”Đại phu lắc đầu.
“Nhị Nữu yên tâm, ta đã nhờ Đại sư tỷ trở về Linh Sơn tìm sư phụ xin thuốc, có thuốc của sư phục sẽ không lưu sẹo-!” Lục mỹ nam vội an ủi.
Ta gật đầu, y thuật của sư phụ quả thật ta rất yên tâm.
Đại phu xem mạch xong lại liếc mắt nhìn ta rất quái lạ.
“Làm sao vậy?” Ta đột nhiên nhớ ra, Tranh Nhiên có ép ta nuốt thuốc, thấy ánh mắt của đại phu, ta không khỏi có chút khẩn trương.
“Rất nghiêm trọng sao?” Lục mỹ nam lo lắng hỏi.
“Không phải, không phải, là chuyện tốt!” Đại phu vội vàng khoát tay nói.
Chuyện tốt? Ta cùng Lục mỹ nam nhìn nhau rồi lại nhìn đại phu nghi hoặc.
“Chúc mừng phu nhân, phu nhân, người đã có thai!” Đại phu vừa thở dài vừa nói với chúng ta.
…
…
…
Thần sắc Lục mỹ nam biến đổi, sau đó nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp.
…Ta hóa đá…
Một phút đồng hồ sau, ta cuối cùng cũng tiêu hóa xong mười chữ đại phu ban cho ta.
Phu nhân, người đã có thai! Sự rung động lần này, thật sự là vượt xa cả lần đầu tiên ta tiếp xúc với tiểu thuyết đam mỹ, lần đầu tiên thấy: tráng sĩ, ngươi mang thai! Những lời rung động này. Ta như thế nào mang hỉ sự? Ta như thế nào mang hỉ sự? Ta như thế nào mang hỉ sự?
“Không thể nào! ! ! ! ! ! ! ! Lão nương một mực dụ dỗ, gian tình chưa toại, như thế nào có khả năng lại mang bầu chứ! ! ! ! ! !” Ta cũng không còn để ý đau đớn nơi chân, giương nanh múa vuốt xông đến đại phu! Lục mỹ nam từ phía sau giữ ta lại, ta cứ như vậy lơ lửng vùng vẫy hai tay.
“Phu, phu nhân, ta biết ngươi cao hứng. Nhưng thân thể người hiện tại không nên quá, quá kích động!” Đại phu trấn an ta.
“Cao hứng? ! ! ! !” Ta như vậy thoạt nhìn là cao hứng sao? !
“Ngươi bắt mạch lại lần nữa đi! Khẳng định là ngươi nhìn lầm rồi!” Ta tỉnh táo lại, thở hổn hển đưa tay ra.
Đại phu cũng bắt mạch cho ta lần nữa. Sau đó mang theo một loại ánh mắt thần thánh bất phạm: “Ta lấy danh dự gia tộc ta nhiều đời làm nghề y ra đảm bảo, chứng thật đây là hỉ mạch. Hơn nữa, phu nhân người đã có thai ba tháng.”
Ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh….
Sau đó, ta lại lần nữa bạo phát! ! ! ! ! ! !
“Thật chưa thấy ai biết bản thân mang thai lại cao hứng thành như vậy-!” Đại phu vừa lắc đầu vừa đi ra khỏi khách phòng.
Chỉ là, ai biết được, Tranh Nhiên kia thấy ta đột nhiên lật mình trở dậy, ngược lại ách…thét lên một tiếng kinh hãi, tiểu đao trong tay cũng cùng với tiếng la thất thanh này mà rơi xuống.
“Nhị Nữu…Tỷ?” Giọng nói Tranh Nhiên điềm đạm đáng yêu.
= =! Lạy ngươi luôn, rốt cuộc là ai giết ai? Ta đang suy nghĩ kế tiếp phải đối phó với cái…Tiểu Tranh Nhiên luôn làm ta đau đầu này như thế nào thì lại nghe thấy một tiếng rống vang lên, sau đó người trước mặt lập tức ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của ta là, nghĩ đến không biết có phải Đại biến thái đã trở về đả thương Tranh Nhiên hay không ta. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu cũng không thấy động tĩnh. Ta thắp lên ngọn đèn trong phòng mới phát hiện, thanh tiểu đao lúc nãy từ trong tay Tranh Nhiên rớt xuống…cắt trúng bắp chân phải của nàng, từ la quần bị nứt ra có thể mơ hồ thấy được một dòng máu tinh tế.
Ta khẩn trương thử dò xét hơi thở, may quá, vẫn còn sống, nhưng ta không biết độc được tẩm trên đao độc tính có mạnh hay không. Đang còn lo lắng chờ Dương Chi Hách trở về, tính để hắn xem qua Tranh Nhiên một chút, bất chợt một chuỗi tiếng ngáy nhợt nhạt từ phía Tranh Nhiên truyền đến.
Thì ra lại là mông hãn dược. Ta thở phào nhẹ nhõm, kéo Tranh Nhiên lên trên giường, thu hồi tiểu đao. Tiểu nha đầu Tranh Nhiên này, mặc dù luôn mồm tự xưng bản thân là người của Yến Vương, cũng không ngừng cố gắng vì sự nghiệp ‘ám sát’ vĩ đại. Nhưng có lẽ ta cảm thấy nàng thật quá dễ thương, trước sau cũng không muốn thấy nàng gặp chuyện không may-. Thừa dịp nàng bây giờ đang trúng phải mông hãn dược, dứt khoát đưa Tiểu Si và Tiểu Lôi dời đi vậy.
Nghĩ vậy, ta xoay người ra cửa tính đi xem Dương Chi Hách đã về hay chưa. Vừa mới đi đến ngã rẽ, chợt người trong khách sạn đột nhiên kêu la sợ hãi: “Cháy, có cháy…” Ngay sau đó, cả khách sạn đều hỗn loạn cả lên.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người trong khách sạn đều bừng lên. Có người chỉ mặc áo khoác, có người cuống quít vừa ôm con, còn có người ôm tay nải thật chặt trong tay chạy đến. Điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là Tiểu Si cùng Tiểu Lôi, ta chạy ngược lại dòng người hướng đến phòng của Tiểu Lôi và Tiểu Si. May quá, đợi đến lúc ta chạy vội đến nơi, Tiểu Si và Tiểu Lôi cũng từ trong phòng đi ra tính chạy về hướng phòng ta. Ta vội vàng qua, lôi kéo Tiểu Lôi và Tiểu Si chạy ra ngoài, vừa vọt đến đại sảnh lại thấy Dương Chi Hách trở về.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại đi ra hết vậy?” Dương Chi Hách thấy chúng ta thất kinh, khẩn trương chạy lại hỏi.
“Hình như khách sạn bị cháy, nhưng thật may, ta cùng Tiểu Lôi và Tiểu Si đều chạy thoát…” Ta chợt nhớ ra, Tranh Nhiên kia vẫn còn nằm trên giường trong phòng ta!
“Béo phệ, ngươi đưa Tiểu Lôi và Tiểu Si đến chỗ an toàn trước, ta còn để quên chút đồ, lập tức đến sau!” Ta giao Tiểu Lôi và Tiểu Si cho đồng chí Tiểu Dương rồi vội vàng chạy ngược lại về phòng.
May mà, điểm bắt hỏa hình như cách phòng ta khá xa, lúc ta trở về phòng lửa vẫn còn chưa lan đến đó, nhưng loáng thoáng vẫn cảm thấy nhiệt độ rất nóng! Còn Tranh Nhiên vẫn ngủ li bì trên giường ta.
Bây giờ mà từ từ cõng Tranh Nhiên ra ngoài chắc là không kịp! Hơn nữa Tranh Nhiên đang ngủ trì người rất nặng, nếu nhất định muốn đỡ lên cũng tốn không ít thời gian. Vì vậy, ta rút đệm lót giường, đơn giản tạo thành một chiếc cáng thương, một đầu cột vào Tranh Nhiên, còn một đầu tự mình túm chặt tính kéo nàng ra ngoài. Đang kéo được vài bước, ta lại xoay người trở lại giường cầm cái gối đầu sau đó lại xả ra một ít đệm lót làm thành cái gối thật êm cố định đầu cho Tranh Nhiên rồi mới tiếp tục kéo.
Ai!, thật đáng thương oa, đầu óc đã không sáng sủa gì rồi, bây giờ lại bị lôi kéo xuống lầu, nếu như bị đập khiến càng ngu ngốc, đời này có thể thật sự bị phế rồi. Ta bây giờ cũng chỉ có thể dùng gối bảo vệ đầu cho nàng, còn thân thể lát nữa khẳng định sẽ bị va đập vài điểm, cùng lắm thì cũng là đau ê ẩm mấy ngày thôi.
Ta vừa nghĩ vừa dùng sức kéo Tranh Nhiên ra ngoài. Mặc dù vẫn chưa thấy lửa bắt tới nơi nhưng sóng nhiệt càng lúc càng gần, mà đám người vừa lúc nãy còn đang cuống quít chạy trốn chết bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, cảnh tượng càng khiến người ta phải khẩn trương. Ta không khỏi dồn sức nắm thật chặt tay. Tiểu Tranh Nhiên, xem ra ngươi phải chịu khổ một chút rồi!
Đang cố gắng kéo đột nhiên bị hẫng, tay ta lập tức bị lực kéo phản xạ, không kịp đề phòng té chúi nhủi thiếu chút nữa đổ nhào xuống đất. Ta quay đầu liền thấy Tranh Nhiên rất kinh khủng đứng trước mặt ta. Tại sao lại là ‘rất kinh khủng đứng trước mặt ta’? Ngươi nghĩ xem, một cô gái mặc cổ trang, sau đầu bị buộc chặt vào một cái gối, trên mặt do vậy không ít không nhiều cũng bị vây thành dạng xác ướp chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, cứ như vậy nhìn ngươi chăm chú, thử hỏi vậy có khinh khủng hay không!
“Tranh Nhiên, ngươi tỉnh rồi? Mau cùng ta trốn đi, khách sạn cháy rồi!” Một luồng sóng nhiệt kéo tới, ta lập tức kéo tay Tranh Nhiên lôi đi.
Nhưng Tranh Nhiên liền tránh thoát sau đó tiếp tục đứng thẳng tắp trừng trừng nhìn ta.
“Chạy mau a, tới chỗ an toàn rồi nói sau!” Ta cho là Tranh Nhiên vừa tỉnh ngủ không tin ta, lại lần nữa lôi kéo tay Tranh Nhiên.
Sau đó, Tranh Nhiên lại tránh thoát. Vẫn thẳng tắp trừng trừng nhìn ta. Hơn nữa tạo hình của nàng hiện tại thật khiến da đầu ta tê dại. Nếu không phải xác định nàng vừa nãy chỉ là ngủ thiếp đi, ta khẳng định sẽ cho nàng là xác chết vùng dậy!
Vì vậy, ta dự định…không giải thích với nàng, thời gian gấp rút, trực tiếp cầm lấy tay nàng rồi quát lên: “Cho ta công ngươi một chút nha!”
Trong lòng tin chắc lần này Tranh Nhiên sẽ phục tùng, lại không ngờ rằng vẫn bị Tranh Nhiên tránh thoát! ! !
“Tranh Nhiên…Ngươi! Không có trúng mê cổ? !” Ta ý thức được tình huống này thật không đúng kịch bản chút nào.
“Mê cổ! Hừ!” Tranh Nhiên cười lạnh. Sau đó thừa lúc ta không kịp phòng bị, nhanh như cắt điểm huyệt đạo của ta. Sau đó tháo xuống đệm lót giường đang cột trên người rồi trói tay trói chân ta lại, lôi đến một gian phòng nhỏ như là nhà kho chứa đồ tạp nham.
“Ngươi trước sau đều là giả vờ -?” Lúc Tranh Nhiên đẩy ta vào nhà kho xong, ta ngược lại càng tỉnh táo, bình tĩnh hỏi.
“Đúng! Nhưng vẫn không diễn hay bằng ngươi! Thần Vũ tỷ tỷ!” Tranh Nhiên cúi người, nghiến răng nghiến lợi gằn ra bốn chữ cuối cùng, trong mắt toát ra hận ý thật sâu đậm.
“Ngươi muốn thế nào?” Ta vẫn bình tĩnh đặt câu hỏi. Xem ra là tới trả thù, ta không biết trước đây Thần Vũ rốt cuộc là đã làm gì nàng nhưng hiển nhiên bây giờ ta nếu có phản kháng hoặc phản bác thì chỉ chọc giận nàng thêm thôi.
“Đương nhiên là muốn ngươi chết, còn là chết rất thê thảm!” Giọng Tranh Nhiên có chút kích động run run.
“Ta tìm cách lâu như vậy, chính là chờ đến ngày hôm nay…”
“Đại biến thái cũng là cố ý dụ đi -?” Không đợi Tranh Nhiên nói xong, ta cắt lời hỏi lại.
“Đại biến thái?” Trong mắt Tranh Nhiên đảo qua một tia nghi vấn. Sau đó đột nhiên hiểu ra: “Ngươi muốn nói đến Tư Đồ Dực? Đúng vậy.” Tranh Nhiên hít một hơi.
“Ta biết, trước mặt Tư Đồ Dục ta sẽ không thể nào thành công xuống tay với ngươi, còn có cả họ Dương kia nữa, cho nên ta mới nghĩ hết cách để ngươi bị cô lập!” Tranh Nhiên tràn ngập đắc ý.
Ta trầm tư một hồi chợt nghĩ đến: “Nơi này cũng là do ngươi phóng hỏa-? !”
“Xem ra ~ ngươi cũng không có ngốc!” Tranh Nhiên nâng cằm ta, sau đó đột nhiên cho ta một cái tát!
Ta chỉ cảm giác được trong miệng thuần nhất toát ra vị ngọt tanh tanh, bên trong môi đã bị xé rách. Ta có chút không cam lòng, phản bác nàng: “Ta nếu không trở lại cứu ngươi, kế hoạch của ngươi căn bản sẽ không thể thành công!”
“Đúng! Ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Ta nên nói ngươi và Thần Vũ trước kia không giống nhau hay là nên nói ngươi diễn kịch thật sự quá giỏi đây?” Dứt lời, Tranh Nhiên lại trở tay tát ta một cái.
“Ha ha…Đại hỏa lập tức sẽ thiêu tới, ngươi cũng mau chạy đi, ta không cần ngươi ở đây chết chung với ta.” Ta nói là nói vậy thôi, kỳ thật là vội muốn Tranh Nhiên mau chóng rời đi, nàng đi sớm một bước ta càng có nhiều thời gian tìm cách thoát thân.
“Ngươi nghĩ hay thật! Ta làm sao lại cùng chết với ngươi như thế!” Tranh Nhiên ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt lại đang dao động.
“Không! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết đơn giản như vậy!” Tranh Nhiên đột nhiên phát điên, lắc đầu sau đó buông tay ta ra. Tiếp theo lại lục lọi người ta một hồi lấy đi điện thoại di động!
“Không ngờ ngươi như vậy lại đang nhiên là Thánh Nữ Linh Sơn!” Tranh Nhiên mò lấy dtdd xong vừa nghiên cứu vừa nói.
Ta thầm thở dài, may mà vừa rồi tịch thu được từ nàng tiểu thanh đao, ta bắt chước Tivi dựng đao dắt ở bên chân nên không bị nàng lấy đi.
Tranh Nhiên cầm dtdd lật qua lật lại nghiên cứu một hồi, sau đó giấu vào trong người chuẩn bị bỏ đi. Đang lúc xoay người định đi, lại như chợt nhớ đến cái gì rồi từ trong lòng ngực móc ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ chuẩn bị nhét vào miệng ta. Lúc viên thuốc đã đến gần sát miệng ta, nàng lại dừng, tiếp theo lại móc ra một bình thuốc khác y hệt bình vừa rồi. Tranh Nhiên tỉ mỉ nhìn bề ngoài giống nhau của hai cái bình nhỏ, chẳng biết nghĩ sao lại mang bình thứ hai đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng ta, sau đó giải huyệt cho ta rồi bóp chặt cằm ta, ta lập tức nuốt viên thuốc kia vào bụng.
“Nếu để ngươi chỉ bị lửa đốt chết, làm sao có thể giải được nỗi hận trong lòng ta! Ngươi cứ từ từ niếm thử mùi vị của hủ tâm tán đi nha!” Tranh Nhiên vừa cười to vừa đi ra khỏi nhà kho. Lúc thối lui khỏi nhà kho còn không quên đóng kỹ cánh cửa lại!
Ừm! Ta thật cao hứng quá đi, trước sau ta vẫn không có nhắc nhở nàng đem tháo xuống cái gối sau đầu. Còn nữa, ta rất hối hận, lúc nãy tại sao không nhân tiện vẽ lên mặt nàng một con kỳ đà béo phệ!
Sau khi Tranh Nhiên rời đi, ta trước tiên đứng dậy rồi giũ cho thanh đao nhỏ dắt bên chân rớt xuống đất, thật vất vả giũ giũ cuối cùng cũng khiến cho thanh tiểu đao rớt ra ngoài. Bụng ta đột nhiên lên cơn đau thắt, là độc bắt đầu phát tác sao? Ta quay cuồng trên mặt đất một hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đợi cơn đau giảm bớt, ta hít thở vững vàng trở lại, đưa lưng về phía thanh đao trên mặt đất trở tay nhặt nó lên, dè dặt cọ xát dây buộc trong tay. Trên dao có độc cho nên ta làm rất nhẹ tránh không để bị cắt trúng tay. Trong phòng càng ngày càng nóng, bụng ta lại quặn đau. Toàn thân ta rã rời, nhưng ta cảm giác được dây trói cũng sắp bị cắt đứt rồi, liền bỏ lại thanh đao nhỏ dùng hai tay cố sức dứt ra, cuối cùng cũng thành công mở trói!
Ta lại vội vàng mở dây trói chân. Ngoài phòng đã mơ hồ nghe thấy tiếng củi bị lửa lớn thiêu đốt cháy đùng đùng. Ta cũng không thể lập tức đẩy cửa phòng ra, bình tĩnh áp người xuống, tận lực dựa vào mặt đất dùng tay để thăm dò nhiệt độ đang ép đến bên ngoài. Thật may cũng chưa phải rất nóng, mới đẩy cửa phòng thoát chạy ra ngoài. Vừa mới chạy được vài bước, bụng lại quặn lên, đau đớn kịch liệt phi thường khiến ta không thể không dừng lại, khụy trên mặt đất cố gắng ôm bụng điều chỉnh hô hấp. Chỉ cảm thấy bụng càng lúc càng đau, càng lúc càng đau, đến cuối cùng đau đến nỗi ta thở còn không nổi chớ nói chi đến bước đi.
Lửa bắt đầu cháy lớn dần, ta vẫn chỉ có thể quay cuồng trên đất. Trong lúc ta cho rằng bản thân sẽ đau đến ngất đi, thân thể đột nhiên tựa như bị điện giật, trong não tựa hồ phát ra một tiếng ‘răng rắc’, cả người chấn động. Sau đó…
Sau đó chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, hoàn toàn mất hẳn đau đớn ⊙_⊙? !
Không đau là tốt rồi. Không kịp nghĩ nhiều ta vội vàng trở mình. Bởi vì thời gian chậm trễ lúc nãy, lửa đã cháy rất lớn, trong không khí đều cuồn cuộn khói đặc, nếu cứ mạo muội đứng lên rất dễ hít thở không thông mà ngộp chết. Ta chỉ đành lê trên mặt đất bò ra cửa, thật vất vả mới xuống được lầu. Cả khách sạn đã biến thành biển lửa. Nhìn cửa lớn đã cách không xa, ta nắm chặt nắm tay, chỉ cần cố gắng chút nữa, ta có thể sẽ được cứu trợ!
Vì vậy, ta càng cẩn thận, bắt đầu cố gắng bò sát, vì phải tận lực vượt qua mấy chỗ có lửa ta cũng cảm thấy bản thân như đang bị thiêu cháy. Đi được nửa đường, mắt thấy khoảng cách giữa ta và cánh cửa thoát ra càng lúc càng gần, chỉ nghe ‘két’ một tiếng vang thật lớn, một thanh gỗ trên trần nhà rớt xuống người ta, ta vội chạy. Thật may quá, không bị đè trúng, lại cảm thấy chân trái đụng phải vật gì đột nhiên đau nhức khó tả, cúi đầu nhìn lại mới biết vừa rồi chỉ mải lo tránh cây xà lan mà vô ý để chân trái đụng phải một cái bàn đang cháy, y phục trên đùi đã bắt lửa. Ta cắn răng nhịn đau, vội vàng lăn lộn dập lửa, lại vì hô hấp lập tức quá nhanh nên hít phải một ngụm khói đặc. Lúc này, bên ngoài khách sạn, ta mơ hồ nghe được âm thanh đánh nhau. Ta hô hấp không thông, cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng từ từ đi ra cửa, chỉ nghe thấy cửa lớn khách sạn đột nhiên bị người ta mở rộng sau đó có người vội vàng kêu lên: “Nhị Nữu! ! ! ! ! ! !”
Là tới cứu ta- !” Ở …Đây.” Ta dùng chút khí lực cuối cùng thét lên nhưng âm thanh vẫn không được lớn, không biết hắn có thể…nghe được hay không.
Người nọ lập tức phi thân đến ôm lấy ta rồi lại lập tức phi thân ra ngoài.
“Lục…sư huynh? !” Sao lại là ngươi? Chẳng lẽ do ta hít khói quá lâu nên sinh ra ảo giác sao? Cuối cùng cũng được cứu thoát, ta thả lỏng toàn thân, thần kinh lập tức thư giãn rơi vào hôn mê = =!
Khi…tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn, mà đau nhức nhất chính là chân trái. Ta cúi đầu nhìn, thấy chân trái đã được bang bó đơn giản, là bị bỏng sao?
“Nhị Nữu tỉnh rồi sao? Ta đã cho người đi gọi đại phu, không cần lo lắng.” Một giọng nói vang lên bên giường.
Ta quay đầu liền thấy Lục mỹ nam
“Lục sư huynh? ! ! ! ! Thật là ngươi cứu ta?” ta không thể tin được – nhìn Lục mỹ nam. Vừa muốn ngồi dậy thì chân trái lại nhói lên đau đớn, ta mất lực lại ngã xuống giường.
“Ngươi sao lại ở đây?” Không đợi Lục mỹ nam trả lời ta lại hỏi.
“Ta … vừa lúc cũng đến ở tại khách sạn đó. Lúc khách sạn bị cháy có nhìn thấy ngươi chạy ra, vốn muốn tới gọi lại thấy ngươi chạy trở vào. Qua thật lâu cũng không thấy đi ra, không biết có gặp phải chuyện gì hay không nên ta vội vàng đi vào tìm. Thật may quá, thật sự tìm được rồi.” Lục mỹ nam suy nghĩ một hồi mới trả lời.
“Nếu vậy a, vậy Lục sư huynh có thấy Dương Chi Hách, Tiểu Lôi và Tiểu Chu Tước hay không. Còn có một nam nhân thân hình cao lớn nhưng bộ dáng có chút ngu đần, nhất định là lần đầu tiên gặp được, cùng nhau đi ra không?” Ta kể Lục mỹ nam nghe về Tiểu Lôi và Tiểu Si, nhưng nếu có Dương Chi Hách đi cùng, bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
“Là có thấy, nhưng lúc cứu được ngươi ra quá hỗn loạn, chỉ có Tiểu Chu Tước bay qua tìm thấy ta, ta thấy chân ngươi bị bỏng liền an bài cho ngươi trước, lát chờ đại phu tới xem chân ngươi thương tích thế nào rồi mới giúp ngươi đi tìm bọn hắn, được không.” Lục mỹ nam đi tới trước giường giúp ta ngồi dậy còn cho ta tựa vào một chỗ thật thoải mái.
“Được, chỉ cần bọn họ không sao là ta yên tâm rồi.”
“Khách quan, đại phu ngươi gọi đã đến rồi.” Ngoài cửa có người gõ cửa.
“Vào đi.” Lục mỹ nam phân phó.
Lúc đại phu cẩn thận tháo băng trên chân ta, ta mới phát hiện thương thế thì ra lại nghiệm trọng như thế. Bên ngoài da tróc thịt bong, còn có từng đợt từng đợt nám đen, chỗ bị tróc da còn có thể thấy được thịt đỏ tươi, cộng thêm trên mặt dính một ít nước đặc, có vài chỗ băng vải bị dính trộn vào thịt, nhìn thấy chính mình cũng cảm thấy khinh khếp.
Đại phu liên thục lắc đầu, nhẹ nhàng xé mở băng vải dính trên da.
Da thịt bị xé rách đau nhức khiến ta hô hấp dồn dập, Lục mỹ nam vươn một tay ra che đôi mắt ta, tay kia nắm lấy tay ta.
“Không sao đâu, ta cam đoan ngươi sẽ khỏi hẳn!” Lục mỹ nam dứt khoát ôm đầu ta chôn vào ngực hắn, vỗ lưng ta nhẹ giọng an ủi.
Ta chui đầu vào lòng ngực Lục mỹ nam, nắm thật chặt tay hắn, cắn răng nuốt nước mắt. Đúng! Chuyện lần này thật là đáng lắm! Đi đến thế giới này, dễ dàng trở thành Thánh Nữ, hoàn toàn cảm thấy bản thân mình xuyên qua sẽ là sự ưu việt, hiện đại, hiểu biết. Chính lối suy nghĩ này đã khiến ta xem thường Tranh Nhiên, còn ngu dốt hồ đồ coi bản thân là Thánh Nữ đi cứu người! Cho nên, bây giờ phải gánh chịu đau đớn này, đều tự mình chuốc lấy. Lần này ta không có tư cách khóc.
Đại phu loại bỏ băng vải, các mảnh nhỏ y phục rồi đem vết thương rửa sạch, bôi lên một lớp thuốc rồi mới băng bó lại lần nữa. Trong lúc này, Lục mỹ nam để mặc ta tùy ý nắm chặt tay hắn, ta cảm giác móng tay ta hình như đâm chặt vào trong da thịt hắn. Ta áy náy vội vàng buông, Lục mỹ nam lắc đầu giữ tay ta lại, nói bên tai: “nếu đau thì cứ kêu lên, không cần xấu hổ.” Tay kia lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho ta, bởi thấy ta vì cố sức chịu đau mà thiếu chút nữa cắn rách môi dưới.
Lục mỹ nam, ngươi thật là một người tốt! Cảm động quá…
Băng bó dày vò một hồi cuối cùng cũng xong. Đại phu bắt mạch cho ta, nói là sẽ khai đơn thuốc dưỡng thân tẩm bổ.
“Đại phu, chân của ta…có thể phục hồi như cũ không?” Nhìn vết thương ghê người kia, ta không yên lòng hỏi đại phu lúc đó đang còn bắt mạch cho ta.
“Thương thế trên chân trái cô nương muốn phục hồi như cũ thì không thành vấn đề, chỉ là vết sẹo này…”Đại phu lắc đầu.
“Nhị Nữu yên tâm, ta đã nhờ Đại sư tỷ trở về Linh Sơn tìm sư phụ xin thuốc, có thuốc của sư phục sẽ không lưu sẹo-!” Lục mỹ nam vội an ủi.
Ta gật đầu, y thuật của sư phụ quả thật ta rất yên tâm.
Đại phu xem mạch xong lại liếc mắt nhìn ta rất quái lạ.
“Làm sao vậy?” Ta đột nhiên nhớ ra, Tranh Nhiên có ép ta nuốt thuốc, thấy ánh mắt của đại phu, ta không khỏi có chút khẩn trương.
“Rất nghiêm trọng sao?” Lục mỹ nam lo lắng hỏi.
“Không phải, không phải, là chuyện tốt!” Đại phu vội vàng khoát tay nói.
Chuyện tốt? Ta cùng Lục mỹ nam nhìn nhau rồi lại nhìn đại phu nghi hoặc.
“Chúc mừng phu nhân, phu nhân, người đã có thai!” Đại phu vừa thở dài vừa nói với chúng ta.
…
…
…
Thần sắc Lục mỹ nam biến đổi, sau đó nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp.
…Ta hóa đá…
Một phút đồng hồ sau, ta cuối cùng cũng tiêu hóa xong mười chữ đại phu ban cho ta.
Phu nhân, người đã có thai! Sự rung động lần này, thật sự là vượt xa cả lần đầu tiên ta tiếp xúc với tiểu thuyết đam mỹ, lần đầu tiên thấy: tráng sĩ, ngươi mang thai! Những lời rung động này. Ta như thế nào mang hỉ sự? Ta như thế nào mang hỉ sự? Ta như thế nào mang hỉ sự?
“Không thể nào! ! ! ! ! ! ! ! Lão nương một mực dụ dỗ, gian tình chưa toại, như thế nào có khả năng lại mang bầu chứ! ! ! ! ! !” Ta cũng không còn để ý đau đớn nơi chân, giương nanh múa vuốt xông đến đại phu! Lục mỹ nam từ phía sau giữ ta lại, ta cứ như vậy lơ lửng vùng vẫy hai tay.
“Phu, phu nhân, ta biết ngươi cao hứng. Nhưng thân thể người hiện tại không nên quá, quá kích động!” Đại phu trấn an ta.
“Cao hứng? ! ! ! !” Ta như vậy thoạt nhìn là cao hứng sao? !
“Ngươi bắt mạch lại lần nữa đi! Khẳng định là ngươi nhìn lầm rồi!” Ta tỉnh táo lại, thở hổn hển đưa tay ra.
Đại phu cũng bắt mạch cho ta lần nữa. Sau đó mang theo một loại ánh mắt thần thánh bất phạm: “Ta lấy danh dự gia tộc ta nhiều đời làm nghề y ra đảm bảo, chứng thật đây là hỉ mạch. Hơn nữa, phu nhân người đã có thai ba tháng.”
Ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh….
Sau đó, ta lại lần nữa bạo phát! ! ! ! ! ! !
“Thật chưa thấy ai biết bản thân mang thai lại cao hứng thành như vậy-!” Đại phu vừa lắc đầu vừa đi ra khỏi khách phòng.
/66
|