Nhớ ra Juy vội vã chạy đi khắp nơi tìm San...hỏi hết trại này đến trại kia và đều nhận được câu trả lời thất vọng...Sau đó nghe tin mất tích mọi người chia nhau vào rừng tìm....
"San à !!!"
"SAN ƠI ~~~~~~"
..v....v...
Trời bỗng đổ mưa to trong tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ dưới gốc cây già...
"Từ giờ sẽ ko còn ai tìm ra mình nữa"
Juy vẫn hớt hải tìm và cuối cùng cậu đã tìm thấy...ko khỏi sững sờ trước dáng vẻ tội nghiệp,sướt sũng....Juy cởi áo ra tiến lại gần chùm cho San..ngồi xuống khẽ mỉm cười nói :
" Này cô ngốc ! sao em lại ở đây "??
San nhìn lên....nước mắt đầm đìa...cố cất tiếng...
"Ck...ck à "
Cô ôm chầm lấy Juy...
"Vk sợ lắm....vk tưởng ck sẽ bỏ rơi vk chứ "
Juy khẽ xoa đầu San..
"Thôi đừng khóc nữa ! không phải 10 năm trước anh đã hứa rằng dù ở đâu anh cũng sẽ tìm thấy em mà"
"Ck...ck..nhớ lại rồi sao"
Sau đó Juy cõng San về...cô bé nhỏ ôm chặt vai Juy...cất tiếng :
"Nếu cứ được như thế này thì tốt quá"
Rồi nhỏ thiếp đi...trên bờ vai ấm áp..ko nghe thấy tiếng chàng trai nói :
"Anh xin lỗi"
30 phút sau Juy cõng San về đến nơi mọi người kéo lại hỏi thăm rối rít...Trên cao bỗng 2 chiếc máy bay xuất hiện trên cao 5 bác sĩ chuyên khoa được thả xuống,đưa San vào phòng chữa vết thương...mọi người ở ngoài chờ đợi trong lo lắng..
10ph sau bác sĩ đi ra...
"Cậu Juy tôi có thể gặp cậu một lát được ko ?"
Bác sĩ với Juy gặp riêng nhau...cậu hớt hải hỏi :
"San sao rồi??"
"Tiểu thư chỉ bị cảm nhẹ do dầm mưa...vết thương bị ngã cũng ko nặng lắm !"
Juy thở phào nhẹ nhõm..
"Nhưng....chứng ung thư.." vẻ mặt buồn xuống
"Sao??"
"Căn bệnh ung thư của tiểu thư dường như ko thể chữa khỏi..đáng nhẽ cô gấy phải chết rồi nhưng do tinh thần,khát vọng sống quá cao..nên mới trụ được đến ngày nay"
Juy sững người...đôi mắt bỗng rưng lệ
"Vậy ra...trước mặt tôi cô ấy tỏ ra khỏe mạnh vui vẻ....chỉ là giả sao ??"
"Đúng vậy ! thưa cậu...Tiểu thư là một cô gái rất tốt...tôi mong cậu hãy đối xử tốt vs cô ấy...xin cậu hãy cứu sống cô ấy..." quỳ xuống
"....Tôi...tôi hiểu rồi" đỡ bác sĩ dậy
Juy tiến vào phòng San...nắm chặt tay cô...
"San à ! cố lên...từ giờ anh sẽ ko để em chịu khổ nữa...." (Juy mày là một kẻ giết người....mày là đồ khốn nạn...San yêu mày như vậy....mày phải sống vì cô ấy --->suy nghĩ )
Mọi người từ ngoài nhìn vào....
"Thôi! để họ bên nhau đi..."
"Chúng ta về thôi"
.......
Trong số đó có Miu cô bé buồn bã...khi nhìn thấy Juy bên San...nước mắt rưng rưng...
( Vậy là..mình mãi mãi chỉ là người thứ 3 )
Sáng sớm hôm sau...San tỉnh dậy thấy Juy bên cạnh cô cười vui vẻ...nhìn....
"Ck ngủ cũng rất đẹp nữa.."
Bật mình Juy dậy...cất tiếng..
"Dậy rồi à ! em thấy khỏe hơn ko ??"
"Ko sao ạ ! cảm ơn ck"
"Đồ ngốc ! sao phải cảm ơn anh...anh đi nấu cháo cho em nhé "
"Khoan!!! ck à "
Juy quay lại ..San cười nói :
"Vk rất hạnh phúc"
Rồi Juy vào nhà bếp tư ,nấu cháo cho San rồi đút cho cô ăn.....cứ thế ngày này sang ngày nọ cô cũng đã khỏi bệnh trong tình thương ấm áp ....
VÀ CUỐC HÀNH TRÌNH TRINH PHỤC DÃY NÚI TIẾP TỤC....
Sáng sau...mọi người 2 đội hét lên..
"XUẤT PHÁT"
~~~~~~~~The end~~~~~~~~~~
"San à !!!"
"SAN ƠI ~~~~~~"
..v....v...
Trời bỗng đổ mưa to trong tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ dưới gốc cây già...
"Từ giờ sẽ ko còn ai tìm ra mình nữa"
Juy vẫn hớt hải tìm và cuối cùng cậu đã tìm thấy...ko khỏi sững sờ trước dáng vẻ tội nghiệp,sướt sũng....Juy cởi áo ra tiến lại gần chùm cho San..ngồi xuống khẽ mỉm cười nói :
" Này cô ngốc ! sao em lại ở đây "??
San nhìn lên....nước mắt đầm đìa...cố cất tiếng...
"Ck...ck à "
Cô ôm chầm lấy Juy...
"Vk sợ lắm....vk tưởng ck sẽ bỏ rơi vk chứ "
Juy khẽ xoa đầu San..
"Thôi đừng khóc nữa ! không phải 10 năm trước anh đã hứa rằng dù ở đâu anh cũng sẽ tìm thấy em mà"
"Ck...ck..nhớ lại rồi sao"
Sau đó Juy cõng San về...cô bé nhỏ ôm chặt vai Juy...cất tiếng :
"Nếu cứ được như thế này thì tốt quá"
Rồi nhỏ thiếp đi...trên bờ vai ấm áp..ko nghe thấy tiếng chàng trai nói :
"Anh xin lỗi"
30 phút sau Juy cõng San về đến nơi mọi người kéo lại hỏi thăm rối rít...Trên cao bỗng 2 chiếc máy bay xuất hiện trên cao 5 bác sĩ chuyên khoa được thả xuống,đưa San vào phòng chữa vết thương...mọi người ở ngoài chờ đợi trong lo lắng..
10ph sau bác sĩ đi ra...
"Cậu Juy tôi có thể gặp cậu một lát được ko ?"
Bác sĩ với Juy gặp riêng nhau...cậu hớt hải hỏi :
"San sao rồi??"
"Tiểu thư chỉ bị cảm nhẹ do dầm mưa...vết thương bị ngã cũng ko nặng lắm !"
Juy thở phào nhẹ nhõm..
"Nhưng....chứng ung thư.." vẻ mặt buồn xuống
"Sao??"
"Căn bệnh ung thư của tiểu thư dường như ko thể chữa khỏi..đáng nhẽ cô gấy phải chết rồi nhưng do tinh thần,khát vọng sống quá cao..nên mới trụ được đến ngày nay"
Juy sững người...đôi mắt bỗng rưng lệ
"Vậy ra...trước mặt tôi cô ấy tỏ ra khỏe mạnh vui vẻ....chỉ là giả sao ??"
"Đúng vậy ! thưa cậu...Tiểu thư là một cô gái rất tốt...tôi mong cậu hãy đối xử tốt vs cô ấy...xin cậu hãy cứu sống cô ấy..." quỳ xuống
"....Tôi...tôi hiểu rồi" đỡ bác sĩ dậy
Juy tiến vào phòng San...nắm chặt tay cô...
"San à ! cố lên...từ giờ anh sẽ ko để em chịu khổ nữa...." (Juy mày là một kẻ giết người....mày là đồ khốn nạn...San yêu mày như vậy....mày phải sống vì cô ấy --->suy nghĩ )
Mọi người từ ngoài nhìn vào....
"Thôi! để họ bên nhau đi..."
"Chúng ta về thôi"
.......
Trong số đó có Miu cô bé buồn bã...khi nhìn thấy Juy bên San...nước mắt rưng rưng...
( Vậy là..mình mãi mãi chỉ là người thứ 3 )
Sáng sớm hôm sau...San tỉnh dậy thấy Juy bên cạnh cô cười vui vẻ...nhìn....
"Ck ngủ cũng rất đẹp nữa.."
Bật mình Juy dậy...cất tiếng..
"Dậy rồi à ! em thấy khỏe hơn ko ??"
"Ko sao ạ ! cảm ơn ck"
"Đồ ngốc ! sao phải cảm ơn anh...anh đi nấu cháo cho em nhé "
"Khoan!!! ck à "
Juy quay lại ..San cười nói :
"Vk rất hạnh phúc"
Rồi Juy vào nhà bếp tư ,nấu cháo cho San rồi đút cho cô ăn.....cứ thế ngày này sang ngày nọ cô cũng đã khỏi bệnh trong tình thương ấm áp ....
VÀ CUỐC HÀNH TRÌNH TRINH PHỤC DÃY NÚI TIẾP TỤC....
Sáng sau...mọi người 2 đội hét lên..
"XUẤT PHÁT"
~~~~~~~~The end~~~~~~~~~~
/16
|