CUỘC XÂM LƯỢC CỦA ÁC MA

Chương 2

/7


Chương 2:

Sáng sớm, Tống Tâm Văn mang theo tâm tình vui vẻ đi vào phòng học, trên mặt mỉm cười giống như tràn đầy mùa xuân.

Trừ sáng thứ tư và sáng thứ sáu đội bóng phải huấn luyện đặc biệt ở ngoài, mấy ngày còn lại mặc kệ dieendaanleequuydonn, có giờ học quan trọng nào hay không, Trương Lập Nhân cũng sẽ ở cửa đợi cô, sau đó cùng nhau đến trường học. Mặc dù Trương Lập Nhân chưa bao giờ nói thích cô hay là muốn theo đuổi cô, nhưng nhìn từng cử chỉ hành động của anh, cô cảm giác được anh thích mình. Dĩ nhiên, có nam sinh thích cô đã không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô không cự tuyệt nam sinh tới gần.

Xách theo điểm tâm sáng anh đã chuẩn bị cho cô, trà sữa cùng bánh trứng được hâm nóng từ từ tiến vào trong lòng khô cạn của Tống Tâm Văn, trên mặt mỉm cười thật tươi.

“Hừm! Tống đại tiểu thư, cô lại đi quyến rũ cái tên ngu ngốc nào đây?”

Giọng nam châm chọc vang lên phía sau phòng học, đó là bạn học nam mà Tống Tâm Văn ghét nhất, Chu Dụ.

“Người đàn ông đần độn kia có biết quan hệ nam nữ phức tạp của cô không? Chà chà! Tống Tâm Văn, cô cũng thật là lợi hại, không phải là giáo sư Nhan không đủ để thỏa mãn cô chứ? Cô thậm chí có lá gan bắt cá hai tay, còn chọn giáo sư và học sinh cùng một trường?”

Không quan tâm các bạn học đang thì thầm với nhau, xì xào bàn tán xung quanh mình, Chu Dụ nhìn gương mặt biến sắc của Tống Tâm Văn, hả hê nói ra những lời tổn thương người khác.

“Đừng có bởi vì theo đuổi tôi không được mà nói ra những lời mỉa mai đó có được không? Tôi thích qua lại với nhiều người đàn ông là chuyện của tôi, không có liên quan gì tới anh.”

Hừ! Tâm trạng tốt buổi sáng bị Chu Dụ phá hỏng hầu như không còn gì rồi.

Tống Tâm Văn thu hồi vẻ mặt không vui, thay bằng nét mặt nghiêm túc đối với bạn học như ngày thường.

Sở dĩ không có bạn bè tri kỷ là bởi cô chưa bao giờ giải thích những lời đồn nhảm có liên quan tới mình, lâu dần, các bạn học đều dùng vẻ mặt đó đối đãi với cô, làm sao có thể bằng lòng kết bạn với cô? Mặc dù cách thời điểm chuông vào học còn có năm phút, trong phòng chỉ có mười mấy bạn học, chỉ có điều như vậy cũng đã đủ người rồi, lời đồn tình yêu truyền ra, cho dù chỉ có một, không tới một ngày cũng có thể nói cô khó nghe đến mấy trăm lần. Đối với ánh mắt khinh miệt DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn của các bạn học, Tống Tâm Văn đã thành thói quen, kể từ khi truyền ra xì căng đan của cô và giáo sư Nhan khoa Kinh tế, cho dù các nam sinh yêu mến cô đi chăng nữa, thấy cô cũng sẽ nhượng bộ đối phương.

“Thật là một người phụ nữ không biết xấu hổ.” Chu Dụ hếch môi nói. Mỗi lần thấy gương mặt kiêu ngạo và thái độ đặc biệt khác người của Tống Tâm Văn, anh ta không nhịn được muốn chế nhạo cô một chút. Thật ra thì, bởi không theo đuổi được cô nên trong lòng anh ta mới cảm thấy tức giận.

Giáo sư Nhan đó có chỗ nào tốt? Cũng đã là một lão già, còn dám chơi bời trăng hoa như vậy? Còn nữa, buổi sáng nhìn ông ta giống như Hắc Thán có chỗ nào tốt? Thế nhưng Tâm Văn lại cùng ông ta vừa nói vừa cười, còn để ông ta đưa đến trước cửa phòng học? Tại sao Tống Tâm Văn cứ gai mắt với anh? Chu Dụ căm giận bất bình nhìn chằm chằm gò má Tống Tâm Văn, tại sao mặc kệ anh có nói lời tổn thương cô đến mức nào, cô cũng không để ý? Thân là một nam sinh được các bạn học nữ chào đón nhất, Chu Dụ thật không hiểu, làm sao có thể có nữ sinh không chấp nhận tình cảm của anh đây? Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tâm Văn, Chu Dụ đã muốn chiếm dụng cô, nhưng mà, mặc kệ anh dùng bao nhiêu tâm tư cố ý lấy lòng cô, đều không có hiệu quả. Vì vậy, cảm giác của Chu Dụ đối với Tống Tâm Văn từ thích đã chuyển thành oán giận.

Càng ngày càng nhiều học sinh vào phòng, không lâu sau, chuông vào học cũng vang lên.

Tống Tâm Văn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới sự tức giận của Chu Dụ, cùng bạn học bên cạnh rỉ tai thì thầm, mở ra quyển sách Kế toán vừa dày vừa nặng, chuyên tâm vào hoàn cảnh kế toán mà giáo sư đang nghiêm túc giảng trên bục.

“Cô làm sao thế?”

Trương Lập Nhân vừa nhìn thấy Tống Tâm Văn, liền nhạy bén nhận thấy được cô có gì đó bất thường, môi mím chặt, lông mày dựng thẳng cùng với khuôn mặt mệt mỏi, mới trải qua bốn tiết học chính mà thôi, không lý gì lại mệt như vậy chứ?

“Tôi không sao.”

Tống Tâm Văn kiên cường đi về phía trước, bởi vì cô không quen lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác, cho nên cô không muốn Trương Lập Nhân nhìn thấy gương mặt mình bây giờ.

Trương Lập Nhân đi theo đằng sau Tống Tâm Văn, không tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà anh thật sự không quen nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô có cảm giác này, giống như cô đang trốn tránh anh vậy.

“Có chuyện gì không vui không thể cùng tôi nói sao?”

Trương Lập Nhân kéo Tống Tâm Văn, buộc cô phải đối mặt nói chuyện với anh.

“Tôi đã nói không có việc gì mà!”

Tống Tâm Văn cố ý quay đầu đi, không muốn lãng phí thời gian cãi nhau về chuyện này, buổi chiều cô còn có bốn tiết học, hiện tại phải giải quyết nhanh kế hoạch dân sinh mới được.

“Là ai làm cô không vui?”

“Là mình tôi, được chưa? Giải đáp nghi vấn của anh rồi chứ?” Tống Tâm Văn hất tay của Trương Lập Nhân ra.

Rõ ràng đã sớm quen với những lời đồn đại kia rồi mà! Tại sao vừa nhìn thấy nét mặt quan tâm của Trương Lập Nhân, đáy lòng của cô lại dâng lên một cảm giác uất ức? Cô hoàn toàn không phải loại người có tính làm nũng với người khác, hơn nữa thời điểm đối mặt với nam sinh, lại càng khó bày tỏ trạng thái tình cảm thật của mình. Cô đã vì Trương Lập Nhân mà phá quá nhiều luật, không thể nào bởi vì anh mà tiếp tục phóng túng nữa.

“Có thể đi được chưa? Buổi chiều tôi còn có tiết.” Tống Tâm Văn quay đầu đi.

“Rốt cuộc em coi tôi là cái gì? Bạn đồng hành miễn phí? Hay là đầy tớ để sai khiến?” Sắc mặt Trương Lập Nhân nghiêm nghị, gương mặt vốn không có biểu cẳm gì giờ đen lại càng thêm dọa người.

“Có chuyện gì không vui không thể cùng tôi nói sao? Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn tốt…”

Ở chung nhiều ngày như vậy, cho dù ngay từ đầu cô đã ghét anh, hẳn là cũng đã bắt đầu từ từ tiếp nhận anh rồi chứ? Tại sao cô không chịu chia sẻ tâm tình cùng với anh? Anh đang quan tâm cô mà! Không cảm kích cũng nên có giới hạn, mặc dù chưa từng nói rõ ra, nhưng Trương Lập Nhân không tin cô không biết anh đang theo đuổi cô. Anh nên biểu hiện rõ ràng mới đúng! Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là chạy đi tìm cô, chăm sóc cô, tham gia vào cuộc sống của cô, chỉ kém là chưa tìm thời gian thổ lộ với cô mà thôi.

“Thật sao? Tôi tưởng là anh chỉ đang bồi thường cho tôi mà thôi!”

Không cẩn thận, Tống Tâm Văn liền lấy cách nói chuyện với bạn học trong lớp ra đối phó Trương Lập Nhân.

“Anh chỉ là lo lắng tôi bị bóng đánh trúng sẽ gây chấn thương sọ não hoặc để lại di chứng sau này, cho nên mỗi ngày mới đi theo chăm sóc cho tôi, không phải sao?”

Một chút khó chịu nổi lên không phải không có, Tống Tâm Văn thật sự rất chán ghét tính tình của chính mình.

“Thật sao? Thì ra em nghĩ tôi như vậy đấy!”

Trương Lập Nhân không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi. Tống Tâm Văn sững sờ tại chỗ nhìn theo bóng lưng Trương Lập Nhân, cực kỳ hối hận.

Tại sao cô vừa muốn giải thích với anh chứ? Cô cũng không phải là giận anh, tại sao lại phát bực tức trên người anh? Nhưng hối hận cũng không kịp nữa, người đã bị cô làm cho tức giận mà chạy đi rồi.

“Cái gì chứ? Mình làm cái gì lại muốn quan tâm anh ta? Đi rồi thì coi như xong. Hừ! Vẫn là một người tự do!” Tống Tâm Văn luôn miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo như vậy, ngay cả một người một chỗ cũng biết đây là dáng vẻ lừa gạt bản thân. Nói thật ra, thói quen là một thứ làm người ta sợ hãi.

Không có anh đi cùng trên đường đi học, tan giờ học, không có ai mua cho cô bánh trứng, trà sữa, cũng không có ai cố chấp mời cô đi ăn bữa tối, bữa khuya, cuộc sống của Tống Tâm Văn trở lại đơn độc thiếu thốn như trước khi gặp Trương Lập Nhân. Nói ra nhất định sẽ không có ai tin, bộ dạng cô xinh đẹp giống như bảo bối, thế nhưng bình thường ngay cả một người để nói chuyện, bạn bè để thổ lộ tâm tình đều không có – ngoại trừ thiên thần xinh đẹp đáng yêu Quan Dĩnh Nhu trước mắt. Nhưng cuộc hẹn của cô thật sự rất nhiều, không thể thường xuyên ở cùng Tống Tâm Văn.

“Tâm Văn, cậu làm sao vậy? Tại sao lại không cười? Có phải tâm tình không tốt không?”

Hai người hẹn nhau ngồi dưới gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm, Quan Dĩnh Nhu phát hiện ra sự khác thường của Tống Tâm Văn. Tống Tâm Văn lắc đầu một cái, hơi buồn bực ở đáy lòng, không biết phải biểu đạt thế nào cho tốt.

“Tại sao không nói chuyện? Có phải rất nghiêm trọng hay không? Nói ra trao đổi với tớ một chút.”

Quan Dĩnh Nhu đầy nghĩa khí vỗ bả vai Tống Tâm Văn.

“Trước kia đều là cậu làm thùng rác cho tớ tâm sự, hiện tại thời thế thay đổi, đến lượt tớ đảm đương làm thùng rác cho cậu tâm sự. Tâm Văn, mặc kệ có chuyện gì phiền não thì cứ nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”

“Làm sao bây giờ? Tớ cảm thấy như là tớ thích anh ta.”

Chần chờ một lúc sau, Tống Tâm Văn mở miệng nói ra nguyên nhân khiến tâm tư mình hỗn loạn.

“Cậu thích ai?”

Tống Tâm Văn không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, khiến Quan Dĩnh Nhu sợ ngây người.

“Chính là nam sinh đã đánh trúng tớ, tớ nghĩ, tớ đã thích anh ta rồi.”

Kể lại rõ ràng đầu đuôi những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua, Tống Tâm Văn cúi đầu tự kiểm điểm lại thái độ ngày hôm đó của mình. Từ ngày đó trở đi, Trương Lập Nhân không còn đến tìm cô nữa, anh chắc chắn là đang giận cô rồi?

“Dĩnh Nhu, cậu có cảm thấy tớ đối xử với anh ta quá tệ hay không?”

“Ừ… Hình như có một chút!” Quan Dĩnh Nhu gật đầu.

“Tâm Văn, tớ cảm thấy cậu nên sửa đổi thái độ một chút, không phải cậu thích anh ta sao? Lúc đối mặt với anh ta phải thẳng thắn một chút!”

“Ôi! Tớ muốn lời nói có thể thẳng thắn một chút, cũng sẽ không khiến anh ta tức đến mức bỏ chạy.” Tống Tâm Văn nản lòng cúi đầu. Cô thật sự không có khả năng bình tĩnh chung sống với người con trai đó, tranh cãi, đùa giỡn mới chính là sở trường của cô.

“A! Đây thực sự không phải cậu mà tớ biết đó! Tâm Văn, tớ nghĩ cậu nên dứt khoát chủ động đi tìm anh ta, sau đó nói cho anh ta biết tâm tình của cậu.”

“Hả?”

“Anh ta theo đuổi cậu bao lâu, lần này đổi lại là cậu chủ động một chút đi! Không phải cậu nói là cậu thích anh ta sao? Muốn vậy thì phải trung thực đối mặt với tâm tình của cậu mới được!”

“Tớ có đối mặt mà! Tớ cũng không phủ nhận cảm giác của tớ đối với anh ta, chỉ là tớ không cẩn thận dùng khuôn mặt lạnh lùng và thái độ bình thường đối đãi với những nam sinh đáng ghét kia để đối xử với anh ta thôi!

“Nhưng mà, anh ta cũng không biết cậu thích anh ta mà! Loại chuyện như thế này không nói rõ ràng không được.”

Quan Dĩnh Nhu cầm tay Tống Tâm Văn. “Đi tìm anh ta tỏ tình đi! Nhân tiện giải thích rõ ràng sự trong sạch của cậu, cậu không ăn chơi sa đọa như những gì người khác thấy!”

Trước đó vài ngày, Tống Tâm Văn đã muốn giải thích với Quan Dĩnh Nhu chuyện xì căng đan giữa cô và giáo sư Nhan đều là giả, hơn nữa, Tống Tâm Văn không ngờ cái tin tức không chân thực này lại lan rộng ra ngoài. Tất cả đều vì trả thù.

Bởi vì, giáo sư Nhan thật ra chính là cha ruột của Tống Tâm Văn, cho nên cô cố ý cho lan truyền tin đồn này, chỉ vì trả thù ông ta mà thôi. Nhưng đây chỉ là một trò hề nhàm chán, ngoại trừ phá hủy Dieenndkdan/leeequhydonnn, danh tiếng của Tống Tâm Văn ở bên ngoài, cũng không có thật sự phá hư tình cảm của giáo sư đương nhiệm với vợ. Thật sự là tiền mất tật mang mà! Tống Tâm Văn thường cảm thán như vậy.

“Ai! Dĩnh Nhu, thật sự tớ cảm thấy rối lắm, mặc dù tớ thích cảm giác đi cùng với anh ta, nhưng mà, loại tình cảm này có thể duy trì trong bao lâu đây?” Tống Tâm Văn phiền não nghiêng đầu suy tư. “Ngộ nhỡ cảm giác này sẽ biến mất rất nhanh thì làm thế nào?” Điều này cũng không thể trách cô được! Từ đáy lòng cô thật sự không tin có tình yêu vĩnh hằng.

“Cái này tớ cũng không có đáp án.” Quan Dĩnh Nhu bất đắc dĩ cười cười. “Chuyện tình cảm rất khó nói, chỉ là tớ cảm thấy, không gặp được anh ta cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, vậy chắc hẳn trong lòng cậu anh ta có trọng lượng không hề nhỏ.”

Tống Tâm Văn vuốt ngực chính mình, mấy ngày nay thực sự cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa nghĩ tới bóng lưng Trương Lập Nhân không thèm quan tâm mà từ từ rời xa cô, cô liền đau lòng muốn khóc. Cô thật sự hi vọng thời gian có thể quay về tại thời khắc kia, nếu như có thể nói lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không nổi giận với anh như vậy.

“Cho nên, cho anh ta một cơ hội, cũng là cho chính cậu một cơ hội! Nói không chừng anh ta chính là chân mệnh thiên tử của cậu đó!” Quan Dĩnh Nhu cho Tống Tâm Văn một nụ cười ấm áp. “Đi tìm anh ta đi! Đừng có lưỡng lự!”

“Ừm.” Tống Tâm Văn hít thở sâu một cái, sau đó gật gật đầu.

Vì không thể để cho mình khổ sở thêm nữa, cô phải thật dũng cảm một chút!

Dùng sức quơ quơ quả cầu trong tay, từng trái bóng chày được đánh ra linh hoạt, bị Trương Lập Nhân đánh trúng bay xa ra đằng sau, cho đến khi đập vào ranh giới lan can sắt mới dừng lại. Một trái lại một trái, Trương Lập Nhân mặt không thay đổi luyện tập động tác đánh cầu.

“Đã đánh liên tục hơn hai giờ rồi! Hôm nay A Nhân uống lộn thuốc sao?” Sau lưng Trương Lập Nhân vang lên một giọng nam đầy nghi vấn.

“A! Có thể là thất tình, mấy ngày trước không phải cậu ta còn cười đến rất ghê tởm hay sao? Tôi đoán có lẽ là nụ cười xấu xí của học trưởng(*) A Nhân đã dọa cô gái xinh đẹp kia chạy mất!”

(*) Học trưởng: đàn anh khóa trên.

“Này! Cậu nói quá lớn tiếng rồi đấy!”

Vương Kính Phủ đội ngược mũ lưỡi trai tinh mắt nhìn thấy trong tay Trương Lập Nhân là một trái bóng rổ lớn cùng thân thể die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,  đang chuyển hướng, tiếp đó trái bóng bay về phía bọn họ, lập tức ôm đầu lôi kéo một người con trai khác tháo chạy đến chỗ khác.

“Oa! Ôi trời ơi! Học trưởng A Nhân tha mạng!”

Vệ Tử Hiên ôm đầu chạy thục mạng, đồng thời không quên hướng mắt sang Vương Kính Phủ bên cạnh kháng nghị. “Hey! Học trưởng A Phủ! Cậu có thể không cần hướng về phía tôi mãnh liệt kêu ‘Này’ có được không?”

“A! Cậu thực sự họ ‘Vệ’ hả?”

Sau khi hai người có nạn cùng chịu phô trương tránh thoát bốn năm trái bóng của Trương Lập Nhân, mới cẩn thận mở miệng nói lời an ủi nhân vật đang nổi giận kinh khủng kia.

“A Nhân, có muốn chúng tôi đi uống cùng cậu một chén không?”

Vương Kính Phủ và Trương Lập Nhân là cùng một danh hiệu đội viên, ở trong đội bóng tính cách cũng hợp nhau nhất, tình cảm tốt nhất.

“Học trưởng A Nhân, tôi sẽ điều mấy ly rượu ngon cho cậu nhất túy giải thiên sầu nha! Trở về nhà trọ chúng ta uống một chén, thế nào?”

Vệ Tử Hiên từ từ dời về phía máy phát bóng, sau khi nhanh nhẹn tắt đi máy phát bóng, lúc này mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng không bị đối xử như cái bia bóng. Trương Lập Nhân mặt không thay đổi trợn mắt nhìn hai người bọn họ một cái, chỉ quơ mấy cái gậy nhôm trong tay, cảm giác sức lực hầu như đã tiêu hao hết, nên rời sân bóng rồi. Rút ra khăn lông trên giá sắt, Trương Lập Nhân lau qua loa mồ hôi trên trán và cổ, anh không nhớ mình đã luyện tập bao lâu, chỉ biết là muốn trút ra hết tất cả sức lực trên người mình, nếu không, rất có thể anh sẽ không khống chế được mình… Mệt mỏi ngồi trên nền xi măng, Trương Lập Nhân nằm xuống phía sau, lấy khăn lông đắp lên trên mặt.

Cái người con gái đáng ghét kia! Đều là bởi vì cô, anh mới trở thành như vậy.

Phụ nữ xinh đẹp không phải anh không thấy qua, phụ nữ có cá tính anh cũng không phải chưa gặp qua, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc, đối xử tốt với một người con gái, không ngờ cô hoàn toàn không coi anh là gì! Nói không quan tâm là gạt người, nếu anh thật sự không để ý, trong lòng cũng sẽ không phiền muộn như vậy rồi.

Tuy rằng ngày đó thật sự rất phóng khoáng xoay người rời đi, nhưng nếu không phải anh rút kinh nghiệm xương máu mà chạy đi trước, rất có thể sẽ không nhịn được mà vươn tay bóp chết cô! Trương Lập Nhân rất ghét cảm giác bỏ ra nhưng không được báo đáp, cho dù anh tình nguyện đơn phương với cô, anh thực sự vẫn mong được cô đáp lại. Hơn nữa, bọn họ sống chung rất tự nhiên, thậm chí còn có thể cảm giác được một chút ngọt ngào, anh gần như cảm giác anh và cô đều có tình cảm với nhau. Mặc kệ nghĩ như thế nào anh đều cảm thấy không có đạo lý! Vì sao cô đột nhiên thay đổi thái độ, giống như cái gai nhỏ đâm vào đầy đầu anh? Nếu nói là anh đang tức giận, chẳng là thừa nhận anh đang sợ hãi. Cô gái xinh đẹp như vậy, có phải không phù hợp với anh?

“A Nhân… A Nhân.”

Vương Kinh Phủ len lén vén chiếc khăn trên mặt Trương Lập Nhân lên một góc nhỏ.

“Học trưởng A Nhân, vẻ mặt của cậu thực sự rất khủng bố đó!”

Vệ Tử Hiên cố gắng hiểu được biểu cảm của Trương Lập Nhân. “Cậu bày ra vẻ mặt này tới gặp người, cô gái đó nhìn thấy chắc chắn sẽ chạy trốn xa hơn á!”

“Lắm chuyện! Cút sang một bên.” Trương Lập Nhân giơ quả đấm rống lên một tiếng, hai người bên cạnh lập tức phô trương nói. “Hỏng bét, xem ra cậu ta thật sự hết thuốc chữa.”

Vệ Tử Hiên mở hai tay ra, ngay cả hiệu đội nổi tiếng nhất trong hai người cũng không thể chọc cười Trương Lập Nhân, có thể thấy lần này cậu ta bị tổn thương không nhẹ.

“Vệ, lần này cậu thật sự sai rồi.” Ngay lúc đó Vương Kính Phủ siêu cấp vô địch vừa chỉ vào bóng người nhỏ bé phía xa xa, cuối cùng phá vỡ mấu chốt như tiên đoán.

“Còn có thể cứu, còn có thể cứu, thuốc giải của cậu ta ở bên đó.”

Cho đến khi bóng dáng xinh đẹp của Tống Tâm Văn tới gần hơn một chút, Vệ Tử Hiên mới chợt hiểu ra. “Thì ra cô ấy chính là thuốc giải!”

“Không sai!” Vương Kính Phủ túm lấy quần áo của học đệ. “Này! Đi thôi!”

Bóng đèn dù chỉ là một ngọn nhỏ cũng ngại sáng quá, huống chi là hai ngọn?


/7

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status