Cô mệt mỏi hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hắn ngồi ở mép giường, nắm chặt mắt cá chân của cô, Kiều Mạt theo phản xạ co chân lại, hắn lại siết chặt hơn nữa, kéo cô lại gần, đang lúc cô hoảng sợ, hắn từng bước trèo lên giường, gian cô dưới thân, Kiều Mạt thét chói tai đẩy tay hắn, chỉ nghe thấy tiếng xoạc xoạc, hắn xé rách quần áo của cô, cúc bị bung hết ra, quần áo rách thành hai mảnh. Trong lúc hỗn loạn, khuy cài trên tay áo của áo sơ mi mắc vào tóc cô, hắn chỉ cần đung đưa cánh tay liền cuốn kéo theo cả đám tóc rụng, Kiều Mạt bị đau hét lên một tiếng, mà hắn lại đè chặt cô, không một chút thương hại, một tay hắn nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại tàn nhẫn xé rách quần áo của cô, trong lúc giãy dụa, không biết có vật gì mắc vào bông tai hình tròn trên lỗ tai Kiều Mạt, lực giằng co quá mạnh làm bông tai rơi xuống, một trận xé rách đau đớn và nhức nhối, Kiều Mạt đau quá khóc thành tiếng, máu trên vành tai chảy xuống, vừa dính vừa nóng chảy xuống mặt cô.
Trong phòng không bật đèn, cô nằm dưới thân hắn van xin từng đợt: “Kỷ Vĩ, em là Kiều Mạt, em đau quá.”
Cô thật sự cảm thấy lỗ tai đau quá, khóc lóc van xin hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thèm nghe, cũng không bật đèn phòng lên, Kiều Mạt giống như một ngòi nổ đang cháy của thùng thuốc nổ, khiến hắn muốn nổ tung, không thể nào kiềm nén được nữa, đạn đã lên nòng, không thể không bắn, Kiều Mạt khóc lùi ra mép giường, hắn liền kéo cô lại, trong nháy mắt quần áo trên người cô đã rách nát không thể tả, cô tựa như trứng gà bóc, không có vật gì che chắn, ngoài khóc thì không còn cách nào khác, từ trước tới nay cô không ngờ sẽ có một ngày, Kỷ Vĩ sẽ đối xử với cô như vậy, năm năm trước hai người yêu nhau, hắn dịu dàng biết bao, ba năm trước cô bỏ đi, tuy rằng hắn từng làm cô tổn thương nhưng cho tới giờ cũng chưa từng đánh cô, tra tấn cô, hôm nay hắn thay đổi rồi, hắn đúng là ma quỷ, Kiều Mạt bị hắn áp chế trên giường, chật vật khổ sở, mà hắn từ trên cao nhìn xuống, tựa như một tướng quân vung đao xông vào thành.
Dục vọng tựa như nước lũ vỡ đê, dằn vặt biến hắn thành một người thô bạo nguyên thủy, sau khi tiến vào thận thể của cô, hắn điên cuồng, cái loại cảm giác áp bách của khát vọng quen thuộc này khiến hắn muốn nhiều hơn nữa, mạnh hơn nữa, cô khóc, nhưng lại tỏ vẻ suy yếu, hắn cảm thấy, thật ra cô cũng muốn hắn, bằng không ở trong phòng vệ sinh sao không đánh hắn, chửi rủa hắn, cho nên hắn hung hăng yêu cô, phương diện tình dục kiềm nén lâu như vậy, hắn căn bản không thể khống chế được, cho nên động tác thân thể lại càng thêm kịch liệt.
Kiều Mạt khóc không thành tiếng, vành tai truyền đến từng cơn đau nhức, trong lòng cũng đau đến rỉ máu, hắn còn hơi sức đâu mà để ý, dính chặt lấy cô, chỉ lo kịch liệt cướp đoạt, rốt cuộc cô ngất đi.
. . . . . .
Kỷ Vĩ mặc quần áo, hắn ngồi trên ghế đối diện giường, hai tay nắm chặt đặt trên thành ghế, trán tì vào tay, chăm chú nhìn Kiều Mạt đang mê man thiếp đi, trong phòng tối đen, hơn nữa Kiều Mạt nằm nghiêng, nên hắn cũng không nhìn thấy lỗ tai bị thương của Kiều Mạt.
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Thật ra hắn tìm cô đến, chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô, xin cô tha thứ cho mình, nhưng vì sao hai người gặp nhau lại lạnh lùng và xa cách đến vậy, mỗi một câu đều mang theo điện cao áp 10 vạn kW, một sợi tóc chạm vào cũng có thể khiến điện cao áp này nổ ngay?
Hắn có chút áy náy, trong lòng hổ thẹn không dám đối diện với cô khi cô tỉnh dậy, đợi một lát, hắn đứng lên, ra khỏi phòng.
Đi trong hành lang, thảm trải sàn mềm mại không phát ra một tiếng động, ánh sáng bên ngoài làm mắt hắn hơi đau nhức, hắn có chút hối hận.
Thật ra rất muốn yêu thương cô như năm năm trước, nhưng vì sao trong thâm tâm lại không như vậy?
Nếu không phải mới vừa bạo lực như vậy, mà là, ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn cô một lần, cùng một sự việc, không phải hai kết quả đã khác rồi sao?
Hắn có chút khổ sở, năm năm, em chính là vết thương khắc sâu nhất trong trái tim anh, dù thời gian có trôi qua bao lâu, em vẫn luôn hiện hữu trong trái tim anh, vẫn hình ảnh em ngồi trước cửa nhà anh, lúc em ngẩng đầu nhìn anh, cô gái nhút nhát ấy.
Xin lỗi, xin lỗi, phải làm thế nào em mới hồi tâm chuyển ý, mới khiến em tha thứ cho anh?
Chẳng lẽ đã lâu như vậy, anh muốn bù đắp sai lầm suốt ba năm qua, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?
Nhất thời trong lòng hắn chua xót, cúi đầu đi tới đi lui.
Khom người xuống, hắn nhìn thấy một người, đúng ra mà nói, hắn ngửi thấy mùi nước hoa Chanel đặc biệt trên người cô ta.
Chu Thành Viện? Vợ của hắn đến đây làm gì?
Chu Thành Viện cũng giật mình, hai người đứng đối diện nhau trên hành lang, tựa như hai địch thủ đang giương cung bạt kiếm.
Không cần nói thì Chu Thành Viện cũng biết ngay ban nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Chồng của cô, mới ban nãy, khi cô còn đang đi trên đường, hắn lại ở trong căn phòng kia với một người phụ nữ……..
Cô cắn răng một cái, trong lòng như một khối thuốc nổ sắp bùng phát, cô hận không thể băm vằm người phụ nữ trong phòng kia, không thèm nghĩ ngợi nhiều, cô đi nhanh đến căn phòng kia.
Khi lướt qua người hắn, hắn giữ chặt cánh tay cô lại.
Dáng người Kỷ Vĩ cao ráo, nhìn vợ có loại khí phách đứng trên cao nhìn xuống.
“Em muốn làm gì?”
“Ai ở trong đó? Anh sợ em nhìn thấy sao?” Cô nói mỉa.
Hắn trả lời như chẳng có việc gì: “Một phụ nữ.”
Cô hỏi lại: “Phụ nữ nào?”
Hắn bày ra thái độ không hề gì: “Dù sao trong lòng em anh cũng đã vậy rồi, vậy thì là người phụ nữ như thế nào thì sao chứ?”
Cô cười lạnh: “Là Kiều Mạt sao?”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Cô gạt tay hắn ra, lập tức đẩy cửa vào.
Kỷ Vĩ ngăn cô lại, giọng nói lạnh như băng:
“Cô nghe cho rõ đây, nếu hôm nay em đến để quấy rối, vậy thì em vĩnh viễn cũng đừng mong anh về nhà nữa.”
Gằn từng tiếng rành mạch
Chu Thành Viện nhất thời ngây dại, hắn lại nói vậy, lại có thể thản nhiên che chở người kia đến vậy.
Hai người nhìn nhau chằm chằm không một chút cảm tình, trong mắt đối phương là hình bóng của nhau, nhưng không có lấy một tia cảm xúc.
Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Anh muốn thế nào?”
Hắn ngồi ở mép giường, nắm chặt mắt cá chân của cô, Kiều Mạt theo phản xạ co chân lại, hắn lại siết chặt hơn nữa, kéo cô lại gần, đang lúc cô hoảng sợ, hắn từng bước trèo lên giường, gian cô dưới thân, Kiều Mạt thét chói tai đẩy tay hắn, chỉ nghe thấy tiếng xoạc xoạc, hắn xé rách quần áo của cô, cúc bị bung hết ra, quần áo rách thành hai mảnh. Trong lúc hỗn loạn, khuy cài trên tay áo của áo sơ mi mắc vào tóc cô, hắn chỉ cần đung đưa cánh tay liền cuốn kéo theo cả đám tóc rụng, Kiều Mạt bị đau hét lên một tiếng, mà hắn lại đè chặt cô, không một chút thương hại, một tay hắn nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại tàn nhẫn xé rách quần áo của cô, trong lúc giãy dụa, không biết có vật gì mắc vào bông tai hình tròn trên lỗ tai Kiều Mạt, lực giằng co quá mạnh làm bông tai rơi xuống, một trận xé rách đau đớn và nhức nhối, Kiều Mạt đau quá khóc thành tiếng, máu trên vành tai chảy xuống, vừa dính vừa nóng chảy xuống mặt cô.
Trong phòng không bật đèn, cô nằm dưới thân hắn van xin từng đợt: “Kỷ Vĩ, em là Kiều Mạt, em đau quá.”
Cô thật sự cảm thấy lỗ tai đau quá, khóc lóc van xin hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thèm nghe, cũng không bật đèn phòng lên, Kiều Mạt giống như một ngòi nổ đang cháy của thùng thuốc nổ, khiến hắn muốn nổ tung, không thể nào kiềm nén được nữa, đạn đã lên nòng, không thể không bắn, Kiều Mạt khóc lùi ra mép giường, hắn liền kéo cô lại, trong nháy mắt quần áo trên người cô đã rách nát không thể tả, cô tựa như trứng gà bóc, không có vật gì che chắn, ngoài khóc thì không còn cách nào khác, từ trước tới nay cô không ngờ sẽ có một ngày, Kỷ Vĩ sẽ đối xử với cô như vậy, năm năm trước hai người yêu nhau, hắn dịu dàng biết bao, ba năm trước cô bỏ đi, tuy rằng hắn từng làm cô tổn thương nhưng cho tới giờ cũng chưa từng đánh cô, tra tấn cô, hôm nay hắn thay đổi rồi, hắn đúng là ma quỷ, Kiều Mạt bị hắn áp chế trên giường, chật vật khổ sở, mà hắn từ trên cao nhìn xuống, tựa như một tướng quân vung đao xông vào thành.
Dục vọng tựa như nước lũ vỡ đê, dằn vặt biến hắn thành một người thô bạo nguyên thủy, sau khi tiến vào thận thể của cô, hắn điên cuồng, cái loại cảm giác áp bách của khát vọng quen thuộc này khiến hắn muốn nhiều hơn nữa, mạnh hơn nữa, cô khóc, nhưng lại tỏ vẻ suy yếu, hắn cảm thấy, thật ra cô cũng muốn hắn, bằng không ở trong phòng vệ sinh sao không đánh hắn, chửi rủa hắn, cho nên hắn hung hăng yêu cô, phương diện tình dục kiềm nén lâu như vậy, hắn căn bản không thể khống chế được, cho nên động tác thân thể lại càng thêm kịch liệt.
Kiều Mạt khóc không thành tiếng, vành tai truyền đến từng cơn đau nhức, trong lòng cũng đau đến rỉ máu, hắn còn hơi sức đâu mà để ý, dính chặt lấy cô, chỉ lo kịch liệt cướp đoạt, rốt cuộc cô ngất đi.
. . . . . .
Kỷ Vĩ mặc quần áo, hắn ngồi trên ghế đối diện giường, hai tay nắm chặt đặt trên thành ghế, trán tì vào tay, chăm chú nhìn Kiều Mạt đang mê man thiếp đi, trong phòng tối đen, hơn nữa Kiều Mạt nằm nghiêng, nên hắn cũng không nhìn thấy lỗ tai bị thương của Kiều Mạt.
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Thật ra hắn tìm cô đến, chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô, xin cô tha thứ cho mình, nhưng vì sao hai người gặp nhau lại lạnh lùng và xa cách đến vậy, mỗi một câu đều mang theo điện cao áp 10 vạn kW, một sợi tóc chạm vào cũng có thể khiến điện cao áp này nổ ngay?
Hắn có chút áy náy, trong lòng hổ thẹn không dám đối diện với cô khi cô tỉnh dậy, đợi một lát, hắn đứng lên, ra khỏi phòng.
Đi trong hành lang, thảm trải sàn mềm mại không phát ra một tiếng động, ánh sáng bên ngoài làm mắt hắn hơi đau nhức, hắn có chút hối hận.
Thật ra rất muốn yêu thương cô như năm năm trước, nhưng vì sao trong thâm tâm lại không như vậy?
Nếu không phải mới vừa bạo lực như vậy, mà là, ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn cô một lần, cùng một sự việc, không phải hai kết quả đã khác rồi sao?
Hắn có chút khổ sở, năm năm, em chính là vết thương khắc sâu nhất trong trái tim anh, dù thời gian có trôi qua bao lâu, em vẫn luôn hiện hữu trong trái tim anh, vẫn hình ảnh em ngồi trước cửa nhà anh, lúc em ngẩng đầu nhìn anh, cô gái nhút nhát ấy.
Xin lỗi, xin lỗi, phải làm thế nào em mới hồi tâm chuyển ý, mới khiến em tha thứ cho anh?
Chẳng lẽ đã lâu như vậy, anh muốn bù đắp sai lầm suốt ba năm qua, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?
Nhất thời trong lòng hắn chua xót, cúi đầu đi tới đi lui.
Khom người xuống, hắn nhìn thấy một người, đúng ra mà nói, hắn ngửi thấy mùi nước hoa Chanel đặc biệt trên người cô ta.
Chu Thành Viện? Vợ của hắn đến đây làm gì?
Chu Thành Viện cũng giật mình, hai người đứng đối diện nhau trên hành lang, tựa như hai địch thủ đang giương cung bạt kiếm.
Không cần nói thì Chu Thành Viện cũng biết ngay ban nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Chồng của cô, mới ban nãy, khi cô còn đang đi trên đường, hắn lại ở trong căn phòng kia với một người phụ nữ……..
Cô cắn răng một cái, trong lòng như một khối thuốc nổ sắp bùng phát, cô hận không thể băm vằm người phụ nữ trong phòng kia, không thèm nghĩ ngợi nhiều, cô đi nhanh đến căn phòng kia.
Khi lướt qua người hắn, hắn giữ chặt cánh tay cô lại.
Dáng người Kỷ Vĩ cao ráo, nhìn vợ có loại khí phách đứng trên cao nhìn xuống.
“Em muốn làm gì?”
“Ai ở trong đó? Anh sợ em nhìn thấy sao?” Cô nói mỉa.
Hắn trả lời như chẳng có việc gì: “Một phụ nữ.”
Cô hỏi lại: “Phụ nữ nào?”
Hắn bày ra thái độ không hề gì: “Dù sao trong lòng em anh cũng đã vậy rồi, vậy thì là người phụ nữ như thế nào thì sao chứ?”
Cô cười lạnh: “Là Kiều Mạt sao?”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Cô gạt tay hắn ra, lập tức đẩy cửa vào.
Kỷ Vĩ ngăn cô lại, giọng nói lạnh như băng:
“Cô nghe cho rõ đây, nếu hôm nay em đến để quấy rối, vậy thì em vĩnh viễn cũng đừng mong anh về nhà nữa.”
Gằn từng tiếng rành mạch
Chu Thành Viện nhất thời ngây dại, hắn lại nói vậy, lại có thể thản nhiên che chở người kia đến vậy.
Hai người nhìn nhau chằm chằm không một chút cảm tình, trong mắt đối phương là hình bóng của nhau, nhưng không có lấy một tia cảm xúc.
Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Anh muốn thế nào?”
/68
|