Chuyển ngữ: Nhã Lam
Cuối cùng Kiều Mạt cũng gặp được ba của Kỷ Vĩ.
Phong thái ung dung, tuy rằng Kỷ Hiến Trung tướng mạo đường đường, quả thật rất có khí chất và phong thái của bậc lãnh đạo, nhưng ông lại không lạnh lung kiểu cách lãnh đạo, trái lại, rất điềm đạm, dễ gần.
Chồng trở về nhà, Âu Dương Mai vô cùng vui vẻ, bà tay trong tay cùng chồng về nhà, đó là ngày đầu tiên Âu Dương Mai đối xử hòa nhã với Kiều Mạt.
Sau khi Kỷ Hiến Trung gặp Kiều Mạt, liền cười lớn nói: “kiều Mạt? Đây chính là bảo bối của con trai ta sao?”
Kiều Mạt xấu hổ vội vàng nói vâng ạ.
Kỷ Vĩ nắm chặt tay cô, dẫn cô tới trước mặt cha, “Ba, xin lỗi, lâu như vậy mới dẫn cô ấy đến gặp ba.”
Kỷ Hiến Trung cười lơn, “Con, tên nhóc này quá gian xảo, xem ra mắt nhìn người của con cũng được đấy, Kiều Mạt vừa nhìn mặt một cái là thấy rất thông minh lanh lợi, lại dịu dàng, hiền lành, chẳng trách con lại si tình đến vậy.”
Mọi người đều cười lớn, trong lòng Kiều Mạt rất cảm động, vị Kỷ bí thư này rất thân thiện chứ không hề kiêu ngạo một chút nào, làm cô bớt căng thẳng đi phân nửa.
Kỷ Hiến Trung đi một vòng chào hỏi mọi người, như thường lệ nhìn thấy Lí Thế Quân thì vui vẻ nói chuyện một hồi, lại khen ngợi Lí Thế Anh vài câu, sau khi trò chuyện một lát, cha con họ vào phòng đọc nói chuyện phiếm.
Tình cảm cha con thân thiết, nhìn thấy con mình đẹp trai lại giỏi giang, Kỷ Hiến Trung vô cùng hài lòng.
Đóng cửa lại, hai cha con trò chuyện rất hăng say, hỏi han công việc của con trai, Kỷ Vĩ có chút than phiền.
“Ba năm như một ngày, sau này, mười năm cũng như một năm.”
Kỷ Hiến Trung cười lớn: “Biết bao nhiêu người ao ước có được công việc như vậy.”
Kỷ Vĩ lắc đầu: “Không phải lý tưởng của con.”
“Không phải con lại muốn tự mình kinh doanh đó chứ.”
Kỷ Vĩ suy nghĩ một chút, hăn nói với cha: “Mỗi người đều có một sở trường riêng, chẳng qua là chưa phát huy thôi, cuộc sống hiện tại, không phải là điều con mong muốn.”
Kỷ Hiến Trung không chút bất ngờ lắm hỏi con trai: “Có nhớ ba đã từng nói với con bốn câu không?”
Kỷ Vĩ gật đầu, “Liệu sự phải chuẩn, gặp chuyện phải nhẫn, hành động phải dứt khoát, giả quyết mọi chuyện phải chắc, con nhớ rất rõ mỗi điều ba dạy con trước kia.”
Kỷ Hiến Trung gật đầu: “Thật ra quan trường, thương trường, sa trường và chiến trường đều như nhau cả thôi.”
Kỷ Vĩ đáp: “Ba à, dù thế nào con cũng không phải một người có chức quyền, con không giống ba, quan trường đối với con, cho tới bây giờ cũng không có một chút lực hấp dẫn.”
Kỷ Hiến Trung nhìn ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Ba với con không giống nhau, ba giống như một nhà văn già chuyên đọc văn tự cổ, chịu ảnh hường sâu sắc của chế độ khoa cử, trong lý tưởng chủa ba, chỉ có quyền lực mới là cách duy nhất khiến ta trở nên nổi abaatj, từ nhỏ ba đã khao khát quyền lực, làm một quan chức tốt, là một vị quan chính trực như Hải Thụy hay liêm chính như Bao Chửng, nhưng đến khi ba thật sự có được vị trí như ngày hôm nay, ba mới nhận ra rằng, dù là vị quan tốt hay xấu đi nữa vẫn mãi luôn bị người đời chửi mắng, quan tốt thì bị người xấu mắng, quan tồi thì có người tốt mắng, người có chức có quyền suốt đời này cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị người đời chửi mắng, nhưng bởi vì có trăn trở thì sẽ không muốn làm quan nữa, vậy không phải sẽ khiến cho kẻ xấu có cơ hội đùa bỡn quyền lực, gây hại cho xã hội sao?”
Kỷ Vĩ gật đầu, trong ấn tượng của hắn, cha là một quan chức tốt cũng là một người tốt.
Kỷ Hiến Trung bùi ngùi: “Nhưng bây giờ ba có chút không rõ lắm, ba thường tự hỏi bản thân, ba có phải là một vị quan tốt hay không, đâu là tiêu chuẩn đánh giá một vị quan tốt.”
Kỷ Vĩ an ủi cha: “Ba à, ba chẳng từng nói quan trường như chiến trường đó sao, ba phấn đấu trong chiến trường này ba mươi năm, có việc lớn nào mà chưa từng chứng kiến chứ, ba lại thận trọng, trên chính trường lại không một vết nhơ, ai có thể nói ba không phải một vị quan chính trực chứ?”
Kỷ Hiến Trung chỉ lắc đầu, con trai ông còn khá trẻ, so về tuổi đời thì vẫn nhìn nhận xã hội này rất đơn giản.
Kỷ Vĩ hỏi ba: “Ba à, năm tới là nhiệm kỳ mới cho chức chủ tịch tỉnh, ba có tính toán gì không?”
Kỷ Hiến Trung cười lãnh đạm, “Chiếc ghế đó, ai mà chảng muốn ngồi lên chứ? Rõ ràng là để đạt được nó, ai nấy đều không từ một thủ đoạn nào.”
Những việc này sao Kỷ Vĩ lại không hiểu chứ.
Kỷ Hiến Trung đổi đè tài.
“Rất yêu bạn gái hiện giờ sao?”
Kỷ Vĩ gật đầu, hắn lại âm thầm lo lắng: “Gia cảnh nhà Kiều Mạt như vậy, hẳn là ba sẽ không vì thế mà ghét cô ấy chứ?”
Ba và mẹ không giống nhau, mẹ vui vẻ tất cả đều thể hiện trên nét mặt, nhưng ba là người kín đáo, nội tâm, có nhiều khi đứa con trai như hắn cũng không biết đâu mà lần.
Quả nhiên Kỷ Hiến Trung nhàn nhạt nói: “Bạn gái của con là do tự con chọn lựa, con chọn cô ấy tất cũng có cái lý của con, đương nhiên ba hy vọng con có thể tìm được một người có điều kiện thật tốt, nhưng nếu con không thích, lấy hạnh phúc cả đời người ra mà đánh cược há chẳng phải là cái giá quá đắt sao.”
Đối với câu trả lời của ba, hắn vô cùng cảm kích.
Hắn tin tưởng ba mình là người có tư tưởng tiến bộ.
Buổi tối có bạn bè hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, Kiều Mạt không thích ngồi cùng một đám đàn ông vừa uống rượu ba hoa vừa tâng bốc nhau, nên cô không đi cùng, Âu Dương Mai bảo cô muối củ cải, cô liền ở lại cùng dì giúp việc bận rộn trong bếp.
Ba vị phu nhân đến tìm Âu Dương Mai đánh bài, bốn người phụ nữ ngồi trong đại sảnh lầu một vừa đánh bài vừa trò chuyện.
Cố một vị phu nhân nhìn thấy Kiều Mạt trong bếp liền lấy làm lạ.
“Cô gái kia là người giúp việc mới của nhà bà à? Nhìn cũng xinh xắn, đầu năm nay vẫn còn giúp việc xinh xắn như vậy sao?”
Âu Dương Mai nhàn nhạt đáp: “Bạn gái của con tôi đấy.”
Bà phu nhân họ Quan kia rất bất ngờ, vừa chơi mạt chược vừa hỏi: “Bạn gái của Kỷ Vĩ? Nhìn cách ăn mặc cũng bình thường, mới nhìn bóng lung tôi còn tưởng người giúp việc làm theo giờ đấy.”
Âu Dương Mai liếc cô một cái, “Vẫn chưa kết hôn, tạm thời thôi, ai biết sau này thế nào.”
Dĩ nhiên Kiều Mạt không nghe thấy những lời này.
Muối củ cải, nhất định phải dung củ cải đỏ, củ nhỏ, dài bằng ngón tay, rửa sạch cắt khúc, bỏ vào trong hũ nước muối, sau đó cho tương ớt, chờ củ cải ngấm muối rồi, lại ướp them một lớp muối bên trên, đậy kín rồi cho vào ngăn lạnh trong tủ lạnh.
Đôi khi, cô cảm thấy quả thật bản thân không hợp với đám người thông minh lanh lợi của nhà họ Kỷ, chi em nhà Âu Dương toàn thân toát lên vẻ quý phái, Lí Thế Anh yêu kiều thanh nhã, Lí Thế Quân chẳng thua kém gì Nhị Thế Tổ, về mặt này chỉ có Kỷ Vĩ là bình thường, hắn yêu cô, chiều chuộng cô, nếu không phải vì tình cảm này của hắn, cô sẽ cảm thấy rất áp lực trước một gia đình như vậy.
Hết thảy đều vì yêu.
Cuối cùng Kiều Mạt cũng gặp được ba của Kỷ Vĩ.
Phong thái ung dung, tuy rằng Kỷ Hiến Trung tướng mạo đường đường, quả thật rất có khí chất và phong thái của bậc lãnh đạo, nhưng ông lại không lạnh lung kiểu cách lãnh đạo, trái lại, rất điềm đạm, dễ gần.
Chồng trở về nhà, Âu Dương Mai vô cùng vui vẻ, bà tay trong tay cùng chồng về nhà, đó là ngày đầu tiên Âu Dương Mai đối xử hòa nhã với Kiều Mạt.
Sau khi Kỷ Hiến Trung gặp Kiều Mạt, liền cười lớn nói: “kiều Mạt? Đây chính là bảo bối của con trai ta sao?”
Kiều Mạt xấu hổ vội vàng nói vâng ạ.
Kỷ Vĩ nắm chặt tay cô, dẫn cô tới trước mặt cha, “Ba, xin lỗi, lâu như vậy mới dẫn cô ấy đến gặp ba.”
Kỷ Hiến Trung cười lơn, “Con, tên nhóc này quá gian xảo, xem ra mắt nhìn người của con cũng được đấy, Kiều Mạt vừa nhìn mặt một cái là thấy rất thông minh lanh lợi, lại dịu dàng, hiền lành, chẳng trách con lại si tình đến vậy.”
Mọi người đều cười lớn, trong lòng Kiều Mạt rất cảm động, vị Kỷ bí thư này rất thân thiện chứ không hề kiêu ngạo một chút nào, làm cô bớt căng thẳng đi phân nửa.
Kỷ Hiến Trung đi một vòng chào hỏi mọi người, như thường lệ nhìn thấy Lí Thế Quân thì vui vẻ nói chuyện một hồi, lại khen ngợi Lí Thế Anh vài câu, sau khi trò chuyện một lát, cha con họ vào phòng đọc nói chuyện phiếm.
Tình cảm cha con thân thiết, nhìn thấy con mình đẹp trai lại giỏi giang, Kỷ Hiến Trung vô cùng hài lòng.
Đóng cửa lại, hai cha con trò chuyện rất hăng say, hỏi han công việc của con trai, Kỷ Vĩ có chút than phiền.
“Ba năm như một ngày, sau này, mười năm cũng như một năm.”
Kỷ Hiến Trung cười lớn: “Biết bao nhiêu người ao ước có được công việc như vậy.”
Kỷ Vĩ lắc đầu: “Không phải lý tưởng của con.”
“Không phải con lại muốn tự mình kinh doanh đó chứ.”
Kỷ Vĩ suy nghĩ một chút, hăn nói với cha: “Mỗi người đều có một sở trường riêng, chẳng qua là chưa phát huy thôi, cuộc sống hiện tại, không phải là điều con mong muốn.”
Kỷ Hiến Trung không chút bất ngờ lắm hỏi con trai: “Có nhớ ba đã từng nói với con bốn câu không?”
Kỷ Vĩ gật đầu, “Liệu sự phải chuẩn, gặp chuyện phải nhẫn, hành động phải dứt khoát, giả quyết mọi chuyện phải chắc, con nhớ rất rõ mỗi điều ba dạy con trước kia.”
Kỷ Hiến Trung gật đầu: “Thật ra quan trường, thương trường, sa trường và chiến trường đều như nhau cả thôi.”
Kỷ Vĩ đáp: “Ba à, dù thế nào con cũng không phải một người có chức quyền, con không giống ba, quan trường đối với con, cho tới bây giờ cũng không có một chút lực hấp dẫn.”
Kỷ Hiến Trung nhìn ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Ba với con không giống nhau, ba giống như một nhà văn già chuyên đọc văn tự cổ, chịu ảnh hường sâu sắc của chế độ khoa cử, trong lý tưởng chủa ba, chỉ có quyền lực mới là cách duy nhất khiến ta trở nên nổi abaatj, từ nhỏ ba đã khao khát quyền lực, làm một quan chức tốt, là một vị quan chính trực như Hải Thụy hay liêm chính như Bao Chửng, nhưng đến khi ba thật sự có được vị trí như ngày hôm nay, ba mới nhận ra rằng, dù là vị quan tốt hay xấu đi nữa vẫn mãi luôn bị người đời chửi mắng, quan tốt thì bị người xấu mắng, quan tồi thì có người tốt mắng, người có chức có quyền suốt đời này cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị người đời chửi mắng, nhưng bởi vì có trăn trở thì sẽ không muốn làm quan nữa, vậy không phải sẽ khiến cho kẻ xấu có cơ hội đùa bỡn quyền lực, gây hại cho xã hội sao?”
Kỷ Vĩ gật đầu, trong ấn tượng của hắn, cha là một quan chức tốt cũng là một người tốt.
Kỷ Hiến Trung bùi ngùi: “Nhưng bây giờ ba có chút không rõ lắm, ba thường tự hỏi bản thân, ba có phải là một vị quan tốt hay không, đâu là tiêu chuẩn đánh giá một vị quan tốt.”
Kỷ Vĩ an ủi cha: “Ba à, ba chẳng từng nói quan trường như chiến trường đó sao, ba phấn đấu trong chiến trường này ba mươi năm, có việc lớn nào mà chưa từng chứng kiến chứ, ba lại thận trọng, trên chính trường lại không một vết nhơ, ai có thể nói ba không phải một vị quan chính trực chứ?”
Kỷ Hiến Trung chỉ lắc đầu, con trai ông còn khá trẻ, so về tuổi đời thì vẫn nhìn nhận xã hội này rất đơn giản.
Kỷ Vĩ hỏi ba: “Ba à, năm tới là nhiệm kỳ mới cho chức chủ tịch tỉnh, ba có tính toán gì không?”
Kỷ Hiến Trung cười lãnh đạm, “Chiếc ghế đó, ai mà chảng muốn ngồi lên chứ? Rõ ràng là để đạt được nó, ai nấy đều không từ một thủ đoạn nào.”
Những việc này sao Kỷ Vĩ lại không hiểu chứ.
Kỷ Hiến Trung đổi đè tài.
“Rất yêu bạn gái hiện giờ sao?”
Kỷ Vĩ gật đầu, hắn lại âm thầm lo lắng: “Gia cảnh nhà Kiều Mạt như vậy, hẳn là ba sẽ không vì thế mà ghét cô ấy chứ?”
Ba và mẹ không giống nhau, mẹ vui vẻ tất cả đều thể hiện trên nét mặt, nhưng ba là người kín đáo, nội tâm, có nhiều khi đứa con trai như hắn cũng không biết đâu mà lần.
Quả nhiên Kỷ Hiến Trung nhàn nhạt nói: “Bạn gái của con là do tự con chọn lựa, con chọn cô ấy tất cũng có cái lý của con, đương nhiên ba hy vọng con có thể tìm được một người có điều kiện thật tốt, nhưng nếu con không thích, lấy hạnh phúc cả đời người ra mà đánh cược há chẳng phải là cái giá quá đắt sao.”
Đối với câu trả lời của ba, hắn vô cùng cảm kích.
Hắn tin tưởng ba mình là người có tư tưởng tiến bộ.
Buổi tối có bạn bè hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, Kiều Mạt không thích ngồi cùng một đám đàn ông vừa uống rượu ba hoa vừa tâng bốc nhau, nên cô không đi cùng, Âu Dương Mai bảo cô muối củ cải, cô liền ở lại cùng dì giúp việc bận rộn trong bếp.
Ba vị phu nhân đến tìm Âu Dương Mai đánh bài, bốn người phụ nữ ngồi trong đại sảnh lầu một vừa đánh bài vừa trò chuyện.
Cố một vị phu nhân nhìn thấy Kiều Mạt trong bếp liền lấy làm lạ.
“Cô gái kia là người giúp việc mới của nhà bà à? Nhìn cũng xinh xắn, đầu năm nay vẫn còn giúp việc xinh xắn như vậy sao?”
Âu Dương Mai nhàn nhạt đáp: “Bạn gái của con tôi đấy.”
Bà phu nhân họ Quan kia rất bất ngờ, vừa chơi mạt chược vừa hỏi: “Bạn gái của Kỷ Vĩ? Nhìn cách ăn mặc cũng bình thường, mới nhìn bóng lung tôi còn tưởng người giúp việc làm theo giờ đấy.”
Âu Dương Mai liếc cô một cái, “Vẫn chưa kết hôn, tạm thời thôi, ai biết sau này thế nào.”
Dĩ nhiên Kiều Mạt không nghe thấy những lời này.
Muối củ cải, nhất định phải dung củ cải đỏ, củ nhỏ, dài bằng ngón tay, rửa sạch cắt khúc, bỏ vào trong hũ nước muối, sau đó cho tương ớt, chờ củ cải ngấm muối rồi, lại ướp them một lớp muối bên trên, đậy kín rồi cho vào ngăn lạnh trong tủ lạnh.
Đôi khi, cô cảm thấy quả thật bản thân không hợp với đám người thông minh lanh lợi của nhà họ Kỷ, chi em nhà Âu Dương toàn thân toát lên vẻ quý phái, Lí Thế Anh yêu kiều thanh nhã, Lí Thế Quân chẳng thua kém gì Nhị Thế Tổ, về mặt này chỉ có Kỷ Vĩ là bình thường, hắn yêu cô, chiều chuộng cô, nếu không phải vì tình cảm này của hắn, cô sẽ cảm thấy rất áp lực trước một gia đình như vậy.
Hết thảy đều vì yêu.
/68
|