Chuyển ngữ: Nhã Lam
Âu Dương Bình mau chóng kể chuyện Kỷ Vĩ cứu Chu Chính Vinh cho chị gái Âu Dương Mai.
Đầu tiên Âu Dương Mai lo lắng cho con trai, nhưng sau đó cũng ngạc nhiên: “Có chuyện này sao, vô tình quen chủ tịch Chu?”
Âu Dương Bình liên chớp thời cơ thì thầm với Âu Dương Mai: “Chủ tịch Chu rất thích Kỷ Vĩ, kể cũng hay, đứa cháu ngoại của em cũng thật là giỏi nha, nó không biết thân phận của chủ tịch Chu, nước biển lạnh cóng như vậy mà nhảy thẳng xuống. Đây cũng coi như duyên phận!”
Âu Dương Mai không nói gì.
Âu Dương Bình thành thật nói: “Chị à, lâu rồi chị cũng không gặp Thành Viện, bây giờ nó càng trưởng thành lại càng giỏi giang, xinh đẹp.”
Em gái nhiệt tình khen ngợi ưu điểm của Chu Thành Viện trước mặt mình như vậy, làm chị sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói đây.
Bà ngẫm nghĩ, nói: “Nếu là cháu gái của Bỉnh Hiền, thì cũng có chút họ hàng với chúng ta, lúc nào đó mời con bé đến nhà chơi.”
——
Bên kia, Chu Thành Viện đang đi dạo cũng cha trong bệnh viện, Chu Chính Vinh hỏi con gái, “Con gái à, con hãy nói cho ba biết, có phải con thích Kỷ Vĩ không?”
Cha con đồng tâm, Chu Thành Viện chẳng hề giấu diếm chút nào, “Đúng vậy, con muốn anh ấy làm bạn trai của con.”
Chu Chính Vinh cười sảng khoái, “Con gái của ba thật là thẳng thắn.”
Chu Thành Viện tức tối: “Nhưng anh ấy có bạn gái rồi.”
Chu CHính VInh chẳng thèm để ý nói, “Vậy thì khó đây, bảo cô ta đã chết không phải xong rồi sao.”
Chu Thành Viện sợ nhảy dựng lên, “Ba, ba định làm gì?”
Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Dọa con rồi à, con nghĩ ba là Võ Tắc Thiên chắc, Thái Bình công chúa có tình cảm với em họ, nhưng em họ lại có vợ rồi, Võ Tắc Thiên nói một câu, chuyện này đơn giản thôi, giết cô ta là được chứ gì? Ba sẽ không làm như vậy, nhưng con là bảo gối yêu quý của ba, thứ con thích, ba cũng thích, vậy ba nhất định sẽ giúp con đạt được mong muốn.”
Trong lòng Chu Thành Viện rất vui, ba lại bằng lòng giúp đỡ cô theo đuổi Kỷ Vĩ? Việc này thật sự là khieensc cô không kịp thích ứng.
Nhưng Kỷ Vĩ không biết những toan tính phức tạp trong lòng người khác, Chu Chính Vinh nhập viện được vài ngày, hắn lại đến thăm, hai người ngồi nói chuyện phiếm, nói đủ chuyện trên trời dưới đât, đều cực kỳ vui vẻ.
Âu Dương Mai cũng lịch sự đi cùng em gái đến thăm Chu Chính Vinh, vì Âu Dương Mai là chị vợ của Lí Bỉnh Hiền, nên Chu Chính Vinh gặp Âu Dương Mai tuy khách sáo nhưng cũng có vài phần niềm nở.
Nhắc đến Kỷ Vĩ, ông không khỏi khen ngợi: “Chị thông gia có một đứa con trai tuyệt vời thật khiến người ta ngưỡng mộ, nổi bật, tài đức vẹn toàn.”
Dù sao Âu Dương Mai cũng là người xuất thân trong gia đình giàu có, nghe Chu Chính Vinh khen ngợi con trai mình, bà cũng rất lịch sự đáp: “Thật ra thằng bé cũng chẳng phải là người vĩ đại gì, chẳng qua là bình thường ba nó giáo dục có hơi nghiêm khắc, nên cũng không nhiễm thói xấu nào.”
Nếu Chu Chính Vinh là một người qua đường xa lạ, cho dù Kỷ Vĩ có công cứu ông, Âu Dương Mai cũng sẽ không hạ mình đến thăm, nhưng Chu Chính Vinh là tỷ phú nổi tiếng cả nước, xét về gia thế hay địa vị đều cao hơn nhà họ Kỷ rất nhiều, nên tất nhiên Âu Dương Mai cũng sẵn sàng qua lại kết thân với gia đình giàu có này.
Chu Thành Viện ngồi bên cạnh cha, gặp Âu Dương Mai cười rạng rỡ, tự nhiên, thấy Âu Dương Mai giật mình.
——
Sau khi tan ca, Kiều Mạt vừa ra khỏi cửa dành cho nhân viên, liền thấy xe của Kỷ Vĩ vẫn đỗ ở chỗ cũ chờ cô.
Kỷ Vĩ bảo cô, “Hôm nay chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ anh bảo có khách đến chơi.”
Kiều Mạt cũng không biết có khách nào đến, nhưng hắn nói vậy nên cô liền nghiêm túc đi theo hắn.
Về đến nhà họ Kỷ, xe mới vừa đến cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Kỷ Vĩ và Kiều Mạt vừa bước vapf phòng khách, nhìn thấy người khách đó, hắn liền giật mình.
Chu Thành Viện?
Vẻ mặt Âu Dương Mai tươi cười hớn hở, cầm tay Chu Thành Viện hỏi han này nọ, Chu Thành Viện nhìn thấy Kỷ Vĩ và Kiều Mạt, liền tươi cười chào hỏi.
“Này anh họ Kỷ Vĩ.” Cô bắt chước cách xưng hô của Thế Quân và Thế Anh với hắn.
Kỷ Vĩ cười, “Chẳng trách hôm nay nhất định bắt bọn anh vè nhà, hóa ra là có khách quý đến chơi.”
Chu Thành Viện rất tự nhiên nói với Kiều Mạt: “Cô chắc là Kiều Mạt? Chúng ta từng gặp mặt một lần rồi. Đúng vậy không?”
Ngay lập tức, Kiều Mạt nhớ đến mấy hôm trước, ở cửa khách sạn, một cô gái ăn mặc thời trang khoác tay Kỷ vĩ, lúc đó vội vàng nên cũng không nhìn rõ mặt, chỉ nhớ dáng người cô ta cao gầy, bây giờ nhìn thấy Chu Thành Viện, bất chợt cô cảm thấy Chu Thành Viện rất có khí chất.
Kiều Mạt gật đầu: “Xin chào cô Chu.”
Âu Dương Bình khó hiểu: “Các cháu từng gặp nhau?”
Hai cô gái đồng thời gật đầu cười tủm tỉm, coi như quen biết.
Hôm nay nhà họ Kỷ rất đông vui nhộn nhịp, vì Lí Thế Quân dẫn bạn gái đến, bạn giá Điền Điềm của Thế Quân cùng học đại học với hắn, trông rất duyên dáng, tuy dáng người không cao lắm nhưng mặt tròn, xương nhỏ, người lại tròn trịa, thoạt nhìn rất mềm mại đáng yêu, ngồi trên ghế sô pha tựa như một búp bê dễ thương, gặp Kiều Mạt, cô ấy liền mỉm cười ngọt ngào chào hỏi, lập tức quen thân.
Âu Dương Bình giỏi giao tiếp, tay trái lôi kéo Điền Điềm, tay phải nắm tay Chu Thành Viện, Kiều Mạt và Kỷ Vĩ ngồi trên ghế sô pha xa hơn một chút, nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện
Lí Thế Anh còn đang dựa vào dì Âu Dương Mai ăn táo.
Âu Dương bình không ngừng khoe khoang Chu Thành Viện trước mặt mọi người: “Thành Viện quả là một cô gái giỏi giang, dù là con nhà giàu có nhưng lại chẳng hề tỏ ra yếu ớt, tính tình lại không kiêu căng, dáng dấp thì cô khỏi phải nói, tuy rằng là con gái của chị chồng cô, nhưng cô thật sự nhịn không được mà ước ao nó trở thành con gái mình, chỉ mong con gái mình được như nó, con gái cô yếu ớt, nhõng nhẽo, đến khi nó bằng tuổ Thành Viện, có thể gả đi là cô liền đốt nhang tạ ơn tổ tiên lắm rồi.
Lí Thế Anh khó chịu càu nhàu: “Mẹ, sao mẹ lại bêu xấu con trước mặt người như vậy, mẹ làm con đau lòng quá, cả đời này con sẽ không kết hôn.”
Âu Dương Bình hừ nói: “Vậy cũng được, con làm gái ế, con cam chịu làm củi khô, mẹ còn sợ đốt không cháy sao? Vừa hay con có thể nói chuyện phiếm cùng mẹ.”
Mọi người cười ầm lên.
Âu Dương Bình nhớ tới điều gì, bà vừa như vô tình vừa như cố ý nói, “Chị, chị xem, mấy cô gái ngồi trong nhà chúng ta, xét về xuất thân hay sự nghiệp, đúng là mấy cô gái này đều nổi trội hơn hẳn mấy tiểu thư con nhà giàu có, phải không? Tuy nhiên, lại nói, người nổi bật nhất hẳn là Kiều Mạt rồi?”
Vốn đang nói chuyện phiếm vui vẻ, Kiều Mạt liền nghe thấy mọi người chuyển hướng noid về mình, cô trợn to hai mắt, nói gì cô chứ?
Âu Dương Mai không nói gì, Âu Dương Bình lại nói với Chu Thành Viện: “Kiều Mạt cũng tốt, đứa cháu trai này của mợ tiêu chuẩn cao biết bao, trước kia cũng quen nhiều bạn gái, đều không vừa mắt vừa lòng nó, kể ra thì chỉ có Kiều Mạt có thể thu phục được nó, Kiều Mạt ấy à, xinh xắn, vừa nhìn liền biết chắc đây là người mẹ hiền vợ thảo, nó là thợ làm bánh ngọt, tuy rằng không có bằng cấp cao, tuy nhiên không học cao cũng chẳng sao, không phải người con gái nào cũng phải lập gia đình sao, đâu thể giống như cháu một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.”
Kiều Mạt không hé răng nửa lời, nhưng lòng tựa như một bức tranh cát, đang dần chảy đi, cô biết lời nói của Âu Dương Bình còn có ý khác, lời này vừa rõ ràng lại vừa mập mờ, một câu khen ngợi lại một câu chê bai, cô cũng không phải kẻ ngốc, nghe là hiểu ngay.
Kiều Mạt cô sao có thể sánh bằng mấy người ngồi đây chứ, Chu Thành Viện là công chúa thanh cao, học vấn cao, xinh đẹp, Lí Thế Anh là công chúa nhà giàu, dù không lấy chồng cũng sở hửu tài sản bạc triệu, tuy rằng Điền Điềm là bạn giá hiện tại của Lí Thế Quân, nhưng cô ấy xinh xắn đáng yêu, cũng là sinh viên, ba cô gái trước mặt này, xét về điều kiện của mỗi người, người nào người nấy đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Kỷ Vĩ cũng nghe thấy, hắn ngồi trên ghế sô pha, vốn đang nói chuyện phiếm với Lí Thế Quân, vô tình nghe thấy lời nói của dì, vẻ mặt hắn có chút bất mãn.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn quyết định thay người yêu giữ chút thể diện.
“Dì út nói phải lắm, quả thật Kiều Mạt cũng chẳng dễ dàng gì, ba mẹ cô ấy mất sớm, một cô nhóc không có người thân yêu thương che chở, quá nhiều trắc trở? Mọi người cho rằng thợ làm bánh kem rất dễ sao? Thế Quân, Thế Anh nói cho các em biết nha, nghề này cũng chẳng đơn giản đâu! Thế Anh, chiếc bánh ga tô lần trước Kiều Mạt làm cho em gọi là bánh Napoleon, nướng bánh cho xốp giòn, chồng hai chiếc bánh lên nhau rồi phết kem, xếp hoa quả vào giữa hai chiếc bánh, phải làm từng tầng bánh một cách hoàn hảo mới đươc, vậy mới nói, làm bánh ga tô không hề dễ, mà muốn liệt kê ưu điểm của Kiều Mạt, quả là có đếm cả mười đầu ngón tay cũng không đủ.”
Lí Thế Anh hừ một tiếng, tức giận chế nhạo hắn: “Anh của em là nô lệ của vợ.”
Kiểu Mạt chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, chẳng nói câu gì.
Trong lòng Lí Thế Quân cũng cảm động, trước bao nhiêu người thế này, anh họ vẫn che chở cho người yêu, bênh vực người yêu đến mức này, chứng tỏ anh họ thật lòng yêu cô ấy.
Chu Thành Viện cũng chẳng phải kẻ ngốc, hôm đó vô tình bắt gặp Kim Tông Trạch ôm Kiều Mạt ở cửa khách sạn, cô vốn đang hả hê mừng thầm, thoạt nhìn Kiều Mạt cũng chẳng có gì hơn người, trong ấn tượng của cô thì người yêu của Kỷ Vĩ phải có dáng người cao ráo, một cô gái xinh đẹp, khí chất riêng biệt, không ngòe khi gặp Kiều Mạt, cô rất thất vọng, dáng Kiều Mạt cũng được, cách ăn mặc thì không thể bình thường hơn được nữa, một chiếc quần jean, một đôi giày bệt, chiếc áo len rộng thùng thình, thoạt nhìn như một cô bé ngây thơ, chẳng có gì nổi bật, một đĩa thức ăn như vậy lại có thể khiến Kỷ Vĩ ăn mãi không chán? Không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Kiều Mạt rất bình tĩnh, lắng nghe mọi người nói những chuyện nhạt nhẽo, cũng không nói nhiều, chỉ kìm nén cảm xúc trong lòng, nếu đến bản thân mình cũng không thể không chế cảm xúc, vì người khác nói những lời khích bác mà buồn bã, tự ti thì mãi mãi cũng không thể nào tự tin được.
Âu Dương Mai nhìn đồng hồ, người giúp việc của hai nhà đều có mặt trong biệt thự này, bà dặn dò mấy người họ: “Dì Chu, dì Tạ, chuẩn bị nấu cơm đi.”
Bạn gái của Thế Quân nói khách sáo: “Cháu đến nhà bếp xem có giúp được gì không.”
Âu Dương Bình ngăn cô lại: “Cháu là khách, cứ ngồi yên đây là được, Kiều Mạt cháu đi xem xem có cần phụ giúp một tay không.”
Kiều Mạt vừa mới đứng lên, Kỷ Vĩ liền kéo cô lại: “Kiều Mạt, lên lầu, anh với em đi xem phim Stuart Little.”
Hắn thoải mái kéo Kiều Mạt lên lầu, không coi air a gì, ôm cô rất tự nhiên, những người ngồi dưới lầu đều nín lặng.
Sau khi vào phòng, hắn ôm cô vào lòng.
Kiều Mạt sao lại không hiểu tâm ý của người yêu cơ chứ, cô ôm chặt lấy hắn, không thốt nên lời.
Hắn nâng mặt cô lên, thấy cô rưng rưng nước mắt khiến hắn rất buồn, son môi của Kiều Mạt bị phai gần hết, cô vốn trang điểm nhạt, bây giờ nhìn khuôn mặt này càng thấy rõ cô là cô gái xinh xắn, đáng yêu, thật sự làm hắn không thể rời mắt.
“Cục cưng à,” hắn dỗ dành cô: “Đứng có nghĩ ngợi lung tung, dì nhỏ của anh, miệng lúc nào cũng lảm nhảm mấy chuyện to tát, em thích thì nhập cuộc, không thích thì đừng có nghe, nếu em buồn, anh lại càng buồn hơn.”
Kiều Mạt đượm buồn nói: “Kỷ Vĩ, anh thật sự yêu em vậy sao, anh nói xem em đã tích bao nhiêu phúc đức mới có thể may mắn gặp được một người tốt tính như anh.”
Kiều Mạt có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, vừa mềm vừa nhẵn mịn, làm trái tim hắn thổn thức không thôi, lúc này đôi môi nhỏ xinh hé mở, phả ra một làn hơi mỏng, giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng, hắn nghe mà thấy vừa đau lòng vừa xúc động.
“Quyến rũ anh ư?” Hắn cười, quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn hả hê trêu ghẹo: “Cớ sao em trưởng thành lại có dáng vẻ này? Đúng là tiểu yêu tinh hại người.”
Kiều Mạt vòng tay ôm thắt lưng hắn, dụi đầu vào lòng hắn, nước mắt nước mũi giàn giụa, lau hết nước mũi vào áo hắn.
Hai người nằm trên giường tâm sự, đôi mắt của Kiều Mạt sáng long lanh như hai vì sao nhỏ.
Cô khẽ than: “Anh đối xử với em thật tốt.”
Hắn khẽ cười, kéo bàn tay của cô khẽ đặt giữa hai chân mình, sau đó cười xấu xa, lẩm bẩm.
“Em giống như cơn bão cấp 10, anh bị em cuốn hút đến mức cứng lên rồi!”
Kiều Mạt đánh hắn một cái, “Nghiêm túc chút đi.”
Hắn lấy chân quấn chặt lấy cô, tay luồn vào trong quần áo cô, dè dặt nỉ non: “Em có muốn anh không, anh muốn yêu em.”
Kiều Mạt lắc đầu.
Hắn thấy cô vẫn buồn bã, vì vậy cố nằm sấp xuống, dịu dàng hôn cô, Kiều Mạt từ từ nhắm mắt lại mặc hắn. Hắn cười ầm lên: “Em yêu, em có biết? Hôn cũng có 17 kiểu hôn khác nhau.”
Kiều Mạt mở mắt ra, tức giận mắng: “Anh cũng chuyên nghiệp quá nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ.”
Hắn không cười, ánh mắt trầm ổn nhìn cô, một lát sau, hỏi cô: “Cục cưng, em đồng ý lấy anh chứ?”
Kiều Mạt giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn nói: “Từ lâu anh đã muốn chuyển tên em từ sổ hộ khẩu nhà em sang nhà anh, bây giờ thử tập một chút.”
Kiều Mạt nức nở khóc, vừa bước vào cánh cửa này cô còn hơi tự ti, mặc cảm, trong số những cô gái ngồi đây, cô tự thấy mình là người kém cỏi nhất, đặc biệt là những lời ám chỉ của Âu Dương Bình càng khiến cho trái tim của cô khó mà chịu đựng nổi, nhưng thật không ngờ, Kỷ Vĩ lại có thể bênh vực cô như vậy trước mặt mọi người, cô còn đắn đo gì nữa chứ, trái tim cô tựa như một viên kẹo, một kết thúc mỹ mãn, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy, dù cả thế giới có sụp đổ cũng không quan trọng bằng hắn.
Bây giờ, cho dù một vị hoàng tử có bưng vương miện đến cầu hôn cô, cô cũng chẳng thèm, cô chỉ cần hắn.
Nếu ngay lúc này, núi băng có đổ sập xuống, cô thà rằng người chết là cô mà không phải là hắn.
Ăn xong bữa tối, Lí Bỉnh Hiền và Âu Dương Bình phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, trong nhà không có người lớn soi mói, Lí Thế Quân mừng thầm trong lòng, hôm nay tâm trạng của bạn gái cũng tốt, món tráng miệng thơm ngon như vậy bày trước mặt hắn, nếu không ăn ngay thì thật đáng tiếc.
Nhưng hắn thừa biết ở đây sẽ chẳng làm ăn được gì, hắn nhứ
Hắn vội đến trước cửa phòng ngủ Kỷ Vĩ, vừa gõ cửa, Kiều Mạt liền ra mở cửa.
Kiều Mạt bảo hắn: “Kỷ Vĩ đang nói chuyện phiếm với cô Chu trong phòng đọc.”
Lí Thế Quân đáp một tiếng, nghĩ một lát liền đi tìm anh họ.
Chu Thành Viện ở trong phòng đọc với Kỷ Vĩ, cô đang ngắm một đồ cổ do Kỷ Vĩ sưu tầm, Kỷ Vĩ rất kiên nhẫn giới thiệu với cô.
Cửa phòng mở ra, Lí Thế Quân đứng trước cửa, Chu Thành Viện vốn tưởng rằng Kiều Mạt đến đánh ghen, không ngờ lại là Lí Thế Quân.
Kỷ Vĩ hỏi hắn: “Có việc gì đấy? Thế Quân?”
Lí Thế Quân thẳng thắn trả lời, thật thà hỏi xin hắn: “Cho em mấy cái bao cao su.”
Vừa thốt ra lời này, Chu Thành Viện vô cùng xấu hổ, Kỷ Vĩ cũng có chút bất ngờ, thằng nhóc chết tiệt này, thứ như vậy mà nó lại chẳng thèm nói thầm với hắn, sao có thể nói oang oang như vậy chứ.
Hắn không hài lòng mà chế nhạo em họ: “Em đang nghĩ bậy bạ gì đấy? Mau đưa bạn gái về nhà đi.”
“Anh có cho em hay không?” Giọng Lí Thế Quân lại oang oang lên cỡ vài đề-xi-ben (dB), dù sao một người là anh họ, một người là chị họ, đằng nào thì hắn từ trước đến giờ vẫn bị coi là Nhị thế tổ *trong mắt họ, mình càng dè dặt họ sẽ càng không nể mặt mình, suy cho cùng cứ dứt khoát là Đăng Đồ Tử** cho rồi.
(* là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua)
(**Đăng Đồ Tử là đại phu nước Sở, thân cận của nhà vua nước Sở, một kẻ háo sắc. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở)
Kỷ Vĩ nhíu mày: “Không có, Thế Quân, đừng quậy phá nữa, mau đưa Điền Điềm về nhà đi.”
Lí Thế Quân hừ một tiếng, xoay người định ra ngoài nhưng lại không mặn mà lắm quăng lại một câu: “Anh có tư cách gì mà lên mặt với em, mười tám tuổi đã không còn là xử nam, giờ lại đứng trước mặt em giả dạng quân tử gì chứ.”
Hắn đóng sập cửa lại, Kỷ Vĩ liền ảo não, xấu hổ,
Sau khi Lí Thế Quân tức giận đùng đùng liếc qua phòng đọc, lẩm bẩm: “Đừng tưởng em không biết trong lòng anh nghĩ gì, bên ngoài có biết bao đàn ông tốt, muốn loại nào mà chẳng có, người ta là có đôi có cặp rồi, chị lại muốn chen ngang.”
Lời này là nói cho Chu Thành Viện nghe.
Thế giới có đến mấy tỷ dân, biết người biết mặt khó biết lòng.
Chu Thành Viện định đi, Kỷ Vĩ và Kiều Mạt cũng định về nhà trọ, Âu Dương Mai lịch sự tiễn đến cửa, kéo tay Chu Thành Viện khách sáo chào nhau.
Âu Dương Mai nói: “Ngày nào bác cũng rảnh rỗi, nếu cháu không ngại bác già lắm chuyện dài dòng, rảnh thì đến tâm sự với bác.”
Chu Thành Viện gật đầu.
Âu Dương Mai còn bảo: “Thanh niên các cháu có nhiều thú tiêu khiển, ngày thường cháu có đi sàn nhảy hay quán bar gì không?”
Chu Thành Viện là người ân cần và nhẹ nhàng đáp lời Âu Dương Mai: “Ít lắm ạ, đôi lúc cảm thấy nhà chán thì cháu rất thích ngồi nghe người lớn trong nhà tán gẫu chuyện gia đình.”
Âu Dương Mai khen: “Quả là một đứa con hiếu thảo.”
Dĩ nhiên Kiều Mạt không có phúc được Âu Dương Mai cầm tay nói chuyện thân thiết như vậy, từ ngày cô yêu Kỷ Vĩ, sắc mặt Âu Dương Mai luôn thờ ơ, lạnh nhạt tựa như màu sắc trái bí ngô, chưa từng bày ra vẻ mặt niềm nở, lúc này cô vừa định lên xe, Kỷ Vĩ khẽ nói với cô: “Em ngồi xuống ghế sau đi.”
Kiều Mạt liền ngoan ngoãn mở cửa sau xe, nghiêm túc ngồi ghế sau hắn.
Chu Thành Viện lên xe, ngồi bên ghế phụ cạnh Kỷ Vĩ, cô ta vẫy tay chào tạm biệt Âu Dương Mai, cô ta không biết rằng, mỗi hành động đã tố cáo hết thảy suy nghĩ trong lòng cô.
“Ngồi ghế sau đi.” Ghế sau là vị trí nào chứ, ghế sau chính là vị trí an toàn nhất, trong lòng Kiều Mạt hiểu rõ, xe nổ máy, mặt Kiều Mạt tựa lên lưng ghế của Kỷ Vĩ, khẽ vươn tay ra, tay trái với đến thắt lưng của hắn, ôm eo hắn.
Khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười tinh tế rất khó phát hiện.
Chu Thành Viện hoàn toàn không biết, cô hào hứng hỏi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô là thợ làm bánh kem của khách sạn C à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hai người quen nhau như thế nào?”
Kiều Mạt chỉ cười, cô nhàn nhạt giải thích: “Nhầm lẫn một chiếc bánh ga tô mặt dày đến nhà giải thích.”
Chu Thành Viện cười ầm lên: “Vậy đúng là có duyên phận rồi.”
Kiều Mạt dè dặt đáp: “Cũng do tôi may mắn, chứ không nếu gặp phải khách hàng khó tính nói không chừng còn bị đuổi ra khỏi cửa rồi.”
Chu Thành Viện nghĩ thầm, Kiều Mạt xem như một người nhã nhặn, nói chuyện dè dặt giống như chú cừu nhỏ hiền lành, lẽ nào Kỷ Vĩ thích mẫu người như vậy?
Xe đã đến ngã ba gần căn hộ của Kỷ Vĩ, Kiều Mạt ra hiệu dừng xe, cô xuống xe trước, để một mình Kỷ Vĩ đưa Chu Thành Viện về.
Sau khi xe khởi động, Chu Thành Viện bảo hắn: “Kỷ Vĩ, bạn gái của anh thật đáng yêu.”
“Thật không?” Hắn cười, “Thật ra anh cũng cảm thấy vậy.”
Lời nói cô có chút chua xót, “Không phải người phụ nữ nào cũng được may mắn như vậy, có thể được một người đàn ông tốt yêu thương.”
Hắn không đồng ý đáp: “Đó chẳng qua là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà thôi, trong con mắt của những người không yêu anh thì anh chẳng khác nào manh quần áo rách quẳng ven đường.”
Vốn dĩ hắn cũng từng có lúc hắn bất chợt nỏng nảy mà miên man suy nghĩ như vậy trong tích tắc, nhưng ngay sau đó, lòng hắn liền kiên định, nên làm thế nào, cô thuộc về ai, cô hợp với ai, cô yêu ai, cô có thể thoải mái bên cạnh ai nhấy, mấy vẫn đề này, người khác không thể biết được, chỉ có bản thân hắn mới là người hiểu rõ nhất.
Trong nháy mắt, tim hắn như ngừng đập, hắn rất phong độ đưa Chu Thành Viện về nhà, tạm biệt cô.
Hắn cũng không nán lại thêm một giây nào, hết thảy mọi thứ đều lịch sự, hắn đi rôi, Chu Thành Viện lại lâm vào trạng thái thẫn thờ, mở cửa lớn biệt thự nhà họ Chu ra, bước từng bước vào nhà, lòng cảm thấy mất mác, bao nhiêu năm qua, cô tựa như một cô công chúa cao ngạo có trái tim sắt đá, nhưng bây giờ, cô như lạc mất trái tim trước người đàn ông này, những thứ càng nhìn như khó có thể đạt được càng khiến lòng cô ngứa ngáy khó nhịn.
——
Mở cửa phòng ra, mặt Kỷ Vĩ tươi cười hớn hở, trong lòng kích động.
Hắn cởi giày ra, nhón chân bước vào phòng ngủ, mọi thứ trước mắt đều thật sự sinh động và quyến rũ, Kiều Mạt mở nhạc rất du dương, cô nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, cạnh giường là ánh sáng nhẹ của đèn ngủ, cô mua chiếc đèn ngủ này trên mạng với giá 45 đồng, sau khi bật đèn chum trên trần nhà, không gian xung quanh tựa như bầu trời màu xanh bao la, vô cùng lãng mạn.
Mờ bây giờ, cô chống tay nằm trên giường, kéo chăn che ngực, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, tựa như hai ngó sen trắng mịn, kích thíc trái tim hắn.
Hắn đứng cạnh giường cởi quần áo, khẽ hỏi cô: “Hôm nay định cho anh ăn loại bánh ngọt gì vậy?”
Kiều Mạt trở mình, cô cố tình nói: “Lần sau lái xe chậm một chút, không cần vội vã quay về như vậy.”
Hắn tiếp tục cởi quần áo, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Đường về nhà cô Chu mất 15 phút, lại quay về, tổng cộng mất khoảng nửa tiếng, nhưng anh chỉ đi mất 25 phút, thời tiết xấu, đừng nên lái xe nhanh vậy chứ.”
Hắn hiểu, thì ra cô đang tính toán thờ gian, hắn không khỏi buồn cười, khẽ nâng cô lên, từ dưới tiến vào, đầu dụi vào ngực cô, hắn ngang ngạnh hỏi cô: “Vậy nếu một tiếng sau anh mới quay về, lẽ nào em lại nghi ngờ anh và cô ấy làm loạn trên xe?”
Kiều Mạt cười, nũng nịu hỏi hắn: “Anh bỏ được em sao?”
Hắn không trả lời ngay, mí mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm đôi môi của cô, một lúc sau, hắn phủ lên môi cô, “Vậy anh muốn xem xem em quyến rũ anh như thế nào.”
Kiều Mạt quấn chân lên thắt lưng của hắn, tay ôm cổ hắn, vừa dịu dàng lại vừa khiêu khích: “Ông xã, em muốn anh yêu em thật nhiều.”
Hắn tươi cười hớn hở: “Anh lại giống như một người đàn ông bị bỏ đói ba ngày, giữa đêm trăng thanh gió mát, bỗng một chiếc bánh bao nhân thịt vừa mềm vừa thơm từ trên trời rơi xuống.”
Kiều Mạt cười: “Hôm nay sẽ cho anh ăn no.”
Hắn vui mừng khôn xiết, dục vọng dần dần bành trướng, da thịt tiếp xúc tựa như đắm chìm trong suối nước nóng ấm áp, lời nỉ non khe khẽ tựa như trái nho ngọt ngào, làn da thịt động mịn màng như vỏ chuối, mềm mại như trái đào chín mọng, sự ấm áp hấp dẫn nhất đang chờ đợi hắn, hắn hít sâu một cái, nhắm mắt lại, tiến vào, từng cơn song đam mê từ từ dâng cao, hắn bắt đầu thưởng thức một bữa tiệc đầy mỹ vị.
Âu Dương Bình mau chóng kể chuyện Kỷ Vĩ cứu Chu Chính Vinh cho chị gái Âu Dương Mai.
Đầu tiên Âu Dương Mai lo lắng cho con trai, nhưng sau đó cũng ngạc nhiên: “Có chuyện này sao, vô tình quen chủ tịch Chu?”
Âu Dương Bình liên chớp thời cơ thì thầm với Âu Dương Mai: “Chủ tịch Chu rất thích Kỷ Vĩ, kể cũng hay, đứa cháu ngoại của em cũng thật là giỏi nha, nó không biết thân phận của chủ tịch Chu, nước biển lạnh cóng như vậy mà nhảy thẳng xuống. Đây cũng coi như duyên phận!”
Âu Dương Mai không nói gì.
Âu Dương Bình thành thật nói: “Chị à, lâu rồi chị cũng không gặp Thành Viện, bây giờ nó càng trưởng thành lại càng giỏi giang, xinh đẹp.”
Em gái nhiệt tình khen ngợi ưu điểm của Chu Thành Viện trước mặt mình như vậy, làm chị sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói đây.
Bà ngẫm nghĩ, nói: “Nếu là cháu gái của Bỉnh Hiền, thì cũng có chút họ hàng với chúng ta, lúc nào đó mời con bé đến nhà chơi.”
——
Bên kia, Chu Thành Viện đang đi dạo cũng cha trong bệnh viện, Chu Chính Vinh hỏi con gái, “Con gái à, con hãy nói cho ba biết, có phải con thích Kỷ Vĩ không?”
Cha con đồng tâm, Chu Thành Viện chẳng hề giấu diếm chút nào, “Đúng vậy, con muốn anh ấy làm bạn trai của con.”
Chu Chính Vinh cười sảng khoái, “Con gái của ba thật là thẳng thắn.”
Chu Thành Viện tức tối: “Nhưng anh ấy có bạn gái rồi.”
Chu CHính VInh chẳng thèm để ý nói, “Vậy thì khó đây, bảo cô ta đã chết không phải xong rồi sao.”
Chu Thành Viện sợ nhảy dựng lên, “Ba, ba định làm gì?”
Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Dọa con rồi à, con nghĩ ba là Võ Tắc Thiên chắc, Thái Bình công chúa có tình cảm với em họ, nhưng em họ lại có vợ rồi, Võ Tắc Thiên nói một câu, chuyện này đơn giản thôi, giết cô ta là được chứ gì? Ba sẽ không làm như vậy, nhưng con là bảo gối yêu quý của ba, thứ con thích, ba cũng thích, vậy ba nhất định sẽ giúp con đạt được mong muốn.”
Trong lòng Chu Thành Viện rất vui, ba lại bằng lòng giúp đỡ cô theo đuổi Kỷ Vĩ? Việc này thật sự là khieensc cô không kịp thích ứng.
Nhưng Kỷ Vĩ không biết những toan tính phức tạp trong lòng người khác, Chu Chính Vinh nhập viện được vài ngày, hắn lại đến thăm, hai người ngồi nói chuyện phiếm, nói đủ chuyện trên trời dưới đât, đều cực kỳ vui vẻ.
Âu Dương Mai cũng lịch sự đi cùng em gái đến thăm Chu Chính Vinh, vì Âu Dương Mai là chị vợ của Lí Bỉnh Hiền, nên Chu Chính Vinh gặp Âu Dương Mai tuy khách sáo nhưng cũng có vài phần niềm nở.
Nhắc đến Kỷ Vĩ, ông không khỏi khen ngợi: “Chị thông gia có một đứa con trai tuyệt vời thật khiến người ta ngưỡng mộ, nổi bật, tài đức vẹn toàn.”
Dù sao Âu Dương Mai cũng là người xuất thân trong gia đình giàu có, nghe Chu Chính Vinh khen ngợi con trai mình, bà cũng rất lịch sự đáp: “Thật ra thằng bé cũng chẳng phải là người vĩ đại gì, chẳng qua là bình thường ba nó giáo dục có hơi nghiêm khắc, nên cũng không nhiễm thói xấu nào.”
Nếu Chu Chính Vinh là một người qua đường xa lạ, cho dù Kỷ Vĩ có công cứu ông, Âu Dương Mai cũng sẽ không hạ mình đến thăm, nhưng Chu Chính Vinh là tỷ phú nổi tiếng cả nước, xét về gia thế hay địa vị đều cao hơn nhà họ Kỷ rất nhiều, nên tất nhiên Âu Dương Mai cũng sẵn sàng qua lại kết thân với gia đình giàu có này.
Chu Thành Viện ngồi bên cạnh cha, gặp Âu Dương Mai cười rạng rỡ, tự nhiên, thấy Âu Dương Mai giật mình.
——
Sau khi tan ca, Kiều Mạt vừa ra khỏi cửa dành cho nhân viên, liền thấy xe của Kỷ Vĩ vẫn đỗ ở chỗ cũ chờ cô.
Kỷ Vĩ bảo cô, “Hôm nay chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ anh bảo có khách đến chơi.”
Kiều Mạt cũng không biết có khách nào đến, nhưng hắn nói vậy nên cô liền nghiêm túc đi theo hắn.
Về đến nhà họ Kỷ, xe mới vừa đến cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Kỷ Vĩ và Kiều Mạt vừa bước vapf phòng khách, nhìn thấy người khách đó, hắn liền giật mình.
Chu Thành Viện?
Vẻ mặt Âu Dương Mai tươi cười hớn hở, cầm tay Chu Thành Viện hỏi han này nọ, Chu Thành Viện nhìn thấy Kỷ Vĩ và Kiều Mạt, liền tươi cười chào hỏi.
“Này anh họ Kỷ Vĩ.” Cô bắt chước cách xưng hô của Thế Quân và Thế Anh với hắn.
Kỷ Vĩ cười, “Chẳng trách hôm nay nhất định bắt bọn anh vè nhà, hóa ra là có khách quý đến chơi.”
Chu Thành Viện rất tự nhiên nói với Kiều Mạt: “Cô chắc là Kiều Mạt? Chúng ta từng gặp mặt một lần rồi. Đúng vậy không?”
Ngay lập tức, Kiều Mạt nhớ đến mấy hôm trước, ở cửa khách sạn, một cô gái ăn mặc thời trang khoác tay Kỷ vĩ, lúc đó vội vàng nên cũng không nhìn rõ mặt, chỉ nhớ dáng người cô ta cao gầy, bây giờ nhìn thấy Chu Thành Viện, bất chợt cô cảm thấy Chu Thành Viện rất có khí chất.
Kiều Mạt gật đầu: “Xin chào cô Chu.”
Âu Dương Bình khó hiểu: “Các cháu từng gặp nhau?”
Hai cô gái đồng thời gật đầu cười tủm tỉm, coi như quen biết.
Hôm nay nhà họ Kỷ rất đông vui nhộn nhịp, vì Lí Thế Quân dẫn bạn gái đến, bạn giá Điền Điềm của Thế Quân cùng học đại học với hắn, trông rất duyên dáng, tuy dáng người không cao lắm nhưng mặt tròn, xương nhỏ, người lại tròn trịa, thoạt nhìn rất mềm mại đáng yêu, ngồi trên ghế sô pha tựa như một búp bê dễ thương, gặp Kiều Mạt, cô ấy liền mỉm cười ngọt ngào chào hỏi, lập tức quen thân.
Âu Dương Bình giỏi giao tiếp, tay trái lôi kéo Điền Điềm, tay phải nắm tay Chu Thành Viện, Kiều Mạt và Kỷ Vĩ ngồi trên ghế sô pha xa hơn một chút, nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện
Lí Thế Anh còn đang dựa vào dì Âu Dương Mai ăn táo.
Âu Dương bình không ngừng khoe khoang Chu Thành Viện trước mặt mọi người: “Thành Viện quả là một cô gái giỏi giang, dù là con nhà giàu có nhưng lại chẳng hề tỏ ra yếu ớt, tính tình lại không kiêu căng, dáng dấp thì cô khỏi phải nói, tuy rằng là con gái của chị chồng cô, nhưng cô thật sự nhịn không được mà ước ao nó trở thành con gái mình, chỉ mong con gái mình được như nó, con gái cô yếu ớt, nhõng nhẽo, đến khi nó bằng tuổ Thành Viện, có thể gả đi là cô liền đốt nhang tạ ơn tổ tiên lắm rồi.
Lí Thế Anh khó chịu càu nhàu: “Mẹ, sao mẹ lại bêu xấu con trước mặt người như vậy, mẹ làm con đau lòng quá, cả đời này con sẽ không kết hôn.”
Âu Dương Bình hừ nói: “Vậy cũng được, con làm gái ế, con cam chịu làm củi khô, mẹ còn sợ đốt không cháy sao? Vừa hay con có thể nói chuyện phiếm cùng mẹ.”
Mọi người cười ầm lên.
Âu Dương Bình nhớ tới điều gì, bà vừa như vô tình vừa như cố ý nói, “Chị, chị xem, mấy cô gái ngồi trong nhà chúng ta, xét về xuất thân hay sự nghiệp, đúng là mấy cô gái này đều nổi trội hơn hẳn mấy tiểu thư con nhà giàu có, phải không? Tuy nhiên, lại nói, người nổi bật nhất hẳn là Kiều Mạt rồi?”
Vốn đang nói chuyện phiếm vui vẻ, Kiều Mạt liền nghe thấy mọi người chuyển hướng noid về mình, cô trợn to hai mắt, nói gì cô chứ?
Âu Dương Mai không nói gì, Âu Dương Bình lại nói với Chu Thành Viện: “Kiều Mạt cũng tốt, đứa cháu trai này của mợ tiêu chuẩn cao biết bao, trước kia cũng quen nhiều bạn gái, đều không vừa mắt vừa lòng nó, kể ra thì chỉ có Kiều Mạt có thể thu phục được nó, Kiều Mạt ấy à, xinh xắn, vừa nhìn liền biết chắc đây là người mẹ hiền vợ thảo, nó là thợ làm bánh ngọt, tuy rằng không có bằng cấp cao, tuy nhiên không học cao cũng chẳng sao, không phải người con gái nào cũng phải lập gia đình sao, đâu thể giống như cháu một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.”
Kiều Mạt không hé răng nửa lời, nhưng lòng tựa như một bức tranh cát, đang dần chảy đi, cô biết lời nói của Âu Dương Bình còn có ý khác, lời này vừa rõ ràng lại vừa mập mờ, một câu khen ngợi lại một câu chê bai, cô cũng không phải kẻ ngốc, nghe là hiểu ngay.
Kiều Mạt cô sao có thể sánh bằng mấy người ngồi đây chứ, Chu Thành Viện là công chúa thanh cao, học vấn cao, xinh đẹp, Lí Thế Anh là công chúa nhà giàu, dù không lấy chồng cũng sở hửu tài sản bạc triệu, tuy rằng Điền Điềm là bạn giá hiện tại của Lí Thế Quân, nhưng cô ấy xinh xắn đáng yêu, cũng là sinh viên, ba cô gái trước mặt này, xét về điều kiện của mỗi người, người nào người nấy đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Kỷ Vĩ cũng nghe thấy, hắn ngồi trên ghế sô pha, vốn đang nói chuyện phiếm với Lí Thế Quân, vô tình nghe thấy lời nói của dì, vẻ mặt hắn có chút bất mãn.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn quyết định thay người yêu giữ chút thể diện.
“Dì út nói phải lắm, quả thật Kiều Mạt cũng chẳng dễ dàng gì, ba mẹ cô ấy mất sớm, một cô nhóc không có người thân yêu thương che chở, quá nhiều trắc trở? Mọi người cho rằng thợ làm bánh kem rất dễ sao? Thế Quân, Thế Anh nói cho các em biết nha, nghề này cũng chẳng đơn giản đâu! Thế Anh, chiếc bánh ga tô lần trước Kiều Mạt làm cho em gọi là bánh Napoleon, nướng bánh cho xốp giòn, chồng hai chiếc bánh lên nhau rồi phết kem, xếp hoa quả vào giữa hai chiếc bánh, phải làm từng tầng bánh một cách hoàn hảo mới đươc, vậy mới nói, làm bánh ga tô không hề dễ, mà muốn liệt kê ưu điểm của Kiều Mạt, quả là có đếm cả mười đầu ngón tay cũng không đủ.”
Lí Thế Anh hừ một tiếng, tức giận chế nhạo hắn: “Anh của em là nô lệ của vợ.”
Kiểu Mạt chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, chẳng nói câu gì.
Trong lòng Lí Thế Quân cũng cảm động, trước bao nhiêu người thế này, anh họ vẫn che chở cho người yêu, bênh vực người yêu đến mức này, chứng tỏ anh họ thật lòng yêu cô ấy.
Chu Thành Viện cũng chẳng phải kẻ ngốc, hôm đó vô tình bắt gặp Kim Tông Trạch ôm Kiều Mạt ở cửa khách sạn, cô vốn đang hả hê mừng thầm, thoạt nhìn Kiều Mạt cũng chẳng có gì hơn người, trong ấn tượng của cô thì người yêu của Kỷ Vĩ phải có dáng người cao ráo, một cô gái xinh đẹp, khí chất riêng biệt, không ngòe khi gặp Kiều Mạt, cô rất thất vọng, dáng Kiều Mạt cũng được, cách ăn mặc thì không thể bình thường hơn được nữa, một chiếc quần jean, một đôi giày bệt, chiếc áo len rộng thùng thình, thoạt nhìn như một cô bé ngây thơ, chẳng có gì nổi bật, một đĩa thức ăn như vậy lại có thể khiến Kỷ Vĩ ăn mãi không chán? Không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Kiều Mạt rất bình tĩnh, lắng nghe mọi người nói những chuyện nhạt nhẽo, cũng không nói nhiều, chỉ kìm nén cảm xúc trong lòng, nếu đến bản thân mình cũng không thể không chế cảm xúc, vì người khác nói những lời khích bác mà buồn bã, tự ti thì mãi mãi cũng không thể nào tự tin được.
Âu Dương Mai nhìn đồng hồ, người giúp việc của hai nhà đều có mặt trong biệt thự này, bà dặn dò mấy người họ: “Dì Chu, dì Tạ, chuẩn bị nấu cơm đi.”
Bạn gái của Thế Quân nói khách sáo: “Cháu đến nhà bếp xem có giúp được gì không.”
Âu Dương Bình ngăn cô lại: “Cháu là khách, cứ ngồi yên đây là được, Kiều Mạt cháu đi xem xem có cần phụ giúp một tay không.”
Kiều Mạt vừa mới đứng lên, Kỷ Vĩ liền kéo cô lại: “Kiều Mạt, lên lầu, anh với em đi xem phim Stuart Little.”
Hắn thoải mái kéo Kiều Mạt lên lầu, không coi air a gì, ôm cô rất tự nhiên, những người ngồi dưới lầu đều nín lặng.
Sau khi vào phòng, hắn ôm cô vào lòng.
Kiều Mạt sao lại không hiểu tâm ý của người yêu cơ chứ, cô ôm chặt lấy hắn, không thốt nên lời.
Hắn nâng mặt cô lên, thấy cô rưng rưng nước mắt khiến hắn rất buồn, son môi của Kiều Mạt bị phai gần hết, cô vốn trang điểm nhạt, bây giờ nhìn khuôn mặt này càng thấy rõ cô là cô gái xinh xắn, đáng yêu, thật sự làm hắn không thể rời mắt.
“Cục cưng à,” hắn dỗ dành cô: “Đứng có nghĩ ngợi lung tung, dì nhỏ của anh, miệng lúc nào cũng lảm nhảm mấy chuyện to tát, em thích thì nhập cuộc, không thích thì đừng có nghe, nếu em buồn, anh lại càng buồn hơn.”
Kiều Mạt đượm buồn nói: “Kỷ Vĩ, anh thật sự yêu em vậy sao, anh nói xem em đã tích bao nhiêu phúc đức mới có thể may mắn gặp được một người tốt tính như anh.”
Kiều Mạt có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, vừa mềm vừa nhẵn mịn, làm trái tim hắn thổn thức không thôi, lúc này đôi môi nhỏ xinh hé mở, phả ra một làn hơi mỏng, giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng, hắn nghe mà thấy vừa đau lòng vừa xúc động.
“Quyến rũ anh ư?” Hắn cười, quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn hả hê trêu ghẹo: “Cớ sao em trưởng thành lại có dáng vẻ này? Đúng là tiểu yêu tinh hại người.”
Kiều Mạt vòng tay ôm thắt lưng hắn, dụi đầu vào lòng hắn, nước mắt nước mũi giàn giụa, lau hết nước mũi vào áo hắn.
Hai người nằm trên giường tâm sự, đôi mắt của Kiều Mạt sáng long lanh như hai vì sao nhỏ.
Cô khẽ than: “Anh đối xử với em thật tốt.”
Hắn khẽ cười, kéo bàn tay của cô khẽ đặt giữa hai chân mình, sau đó cười xấu xa, lẩm bẩm.
“Em giống như cơn bão cấp 10, anh bị em cuốn hút đến mức cứng lên rồi!”
Kiều Mạt đánh hắn một cái, “Nghiêm túc chút đi.”
Hắn lấy chân quấn chặt lấy cô, tay luồn vào trong quần áo cô, dè dặt nỉ non: “Em có muốn anh không, anh muốn yêu em.”
Kiều Mạt lắc đầu.
Hắn thấy cô vẫn buồn bã, vì vậy cố nằm sấp xuống, dịu dàng hôn cô, Kiều Mạt từ từ nhắm mắt lại mặc hắn. Hắn cười ầm lên: “Em yêu, em có biết? Hôn cũng có 17 kiểu hôn khác nhau.”
Kiều Mạt mở mắt ra, tức giận mắng: “Anh cũng chuyên nghiệp quá nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ.”
Hắn không cười, ánh mắt trầm ổn nhìn cô, một lát sau, hỏi cô: “Cục cưng, em đồng ý lấy anh chứ?”
Kiều Mạt giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn nói: “Từ lâu anh đã muốn chuyển tên em từ sổ hộ khẩu nhà em sang nhà anh, bây giờ thử tập một chút.”
Kiều Mạt nức nở khóc, vừa bước vào cánh cửa này cô còn hơi tự ti, mặc cảm, trong số những cô gái ngồi đây, cô tự thấy mình là người kém cỏi nhất, đặc biệt là những lời ám chỉ của Âu Dương Bình càng khiến cho trái tim của cô khó mà chịu đựng nổi, nhưng thật không ngờ, Kỷ Vĩ lại có thể bênh vực cô như vậy trước mặt mọi người, cô còn đắn đo gì nữa chứ, trái tim cô tựa như một viên kẹo, một kết thúc mỹ mãn, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy, dù cả thế giới có sụp đổ cũng không quan trọng bằng hắn.
Bây giờ, cho dù một vị hoàng tử có bưng vương miện đến cầu hôn cô, cô cũng chẳng thèm, cô chỉ cần hắn.
Nếu ngay lúc này, núi băng có đổ sập xuống, cô thà rằng người chết là cô mà không phải là hắn.
Ăn xong bữa tối, Lí Bỉnh Hiền và Âu Dương Bình phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, trong nhà không có người lớn soi mói, Lí Thế Quân mừng thầm trong lòng, hôm nay tâm trạng của bạn gái cũng tốt, món tráng miệng thơm ngon như vậy bày trước mặt hắn, nếu không ăn ngay thì thật đáng tiếc.
Nhưng hắn thừa biết ở đây sẽ chẳng làm ăn được gì, hắn nhứ
Hắn vội đến trước cửa phòng ngủ Kỷ Vĩ, vừa gõ cửa, Kiều Mạt liền ra mở cửa.
Kiều Mạt bảo hắn: “Kỷ Vĩ đang nói chuyện phiếm với cô Chu trong phòng đọc.”
Lí Thế Quân đáp một tiếng, nghĩ một lát liền đi tìm anh họ.
Chu Thành Viện ở trong phòng đọc với Kỷ Vĩ, cô đang ngắm một đồ cổ do Kỷ Vĩ sưu tầm, Kỷ Vĩ rất kiên nhẫn giới thiệu với cô.
Cửa phòng mở ra, Lí Thế Quân đứng trước cửa, Chu Thành Viện vốn tưởng rằng Kiều Mạt đến đánh ghen, không ngờ lại là Lí Thế Quân.
Kỷ Vĩ hỏi hắn: “Có việc gì đấy? Thế Quân?”
Lí Thế Quân thẳng thắn trả lời, thật thà hỏi xin hắn: “Cho em mấy cái bao cao su.”
Vừa thốt ra lời này, Chu Thành Viện vô cùng xấu hổ, Kỷ Vĩ cũng có chút bất ngờ, thằng nhóc chết tiệt này, thứ như vậy mà nó lại chẳng thèm nói thầm với hắn, sao có thể nói oang oang như vậy chứ.
Hắn không hài lòng mà chế nhạo em họ: “Em đang nghĩ bậy bạ gì đấy? Mau đưa bạn gái về nhà đi.”
“Anh có cho em hay không?” Giọng Lí Thế Quân lại oang oang lên cỡ vài đề-xi-ben (dB), dù sao một người là anh họ, một người là chị họ, đằng nào thì hắn từ trước đến giờ vẫn bị coi là Nhị thế tổ *trong mắt họ, mình càng dè dặt họ sẽ càng không nể mặt mình, suy cho cùng cứ dứt khoát là Đăng Đồ Tử** cho rồi.
(* là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua)
(**Đăng Đồ Tử là đại phu nước Sở, thân cận của nhà vua nước Sở, một kẻ háo sắc. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở)
Kỷ Vĩ nhíu mày: “Không có, Thế Quân, đừng quậy phá nữa, mau đưa Điền Điềm về nhà đi.”
Lí Thế Quân hừ một tiếng, xoay người định ra ngoài nhưng lại không mặn mà lắm quăng lại một câu: “Anh có tư cách gì mà lên mặt với em, mười tám tuổi đã không còn là xử nam, giờ lại đứng trước mặt em giả dạng quân tử gì chứ.”
Hắn đóng sập cửa lại, Kỷ Vĩ liền ảo não, xấu hổ,
Sau khi Lí Thế Quân tức giận đùng đùng liếc qua phòng đọc, lẩm bẩm: “Đừng tưởng em không biết trong lòng anh nghĩ gì, bên ngoài có biết bao đàn ông tốt, muốn loại nào mà chẳng có, người ta là có đôi có cặp rồi, chị lại muốn chen ngang.”
Lời này là nói cho Chu Thành Viện nghe.
Thế giới có đến mấy tỷ dân, biết người biết mặt khó biết lòng.
Chu Thành Viện định đi, Kỷ Vĩ và Kiều Mạt cũng định về nhà trọ, Âu Dương Mai lịch sự tiễn đến cửa, kéo tay Chu Thành Viện khách sáo chào nhau.
Âu Dương Mai nói: “Ngày nào bác cũng rảnh rỗi, nếu cháu không ngại bác già lắm chuyện dài dòng, rảnh thì đến tâm sự với bác.”
Chu Thành Viện gật đầu.
Âu Dương Mai còn bảo: “Thanh niên các cháu có nhiều thú tiêu khiển, ngày thường cháu có đi sàn nhảy hay quán bar gì không?”
Chu Thành Viện là người ân cần và nhẹ nhàng đáp lời Âu Dương Mai: “Ít lắm ạ, đôi lúc cảm thấy nhà chán thì cháu rất thích ngồi nghe người lớn trong nhà tán gẫu chuyện gia đình.”
Âu Dương Mai khen: “Quả là một đứa con hiếu thảo.”
Dĩ nhiên Kiều Mạt không có phúc được Âu Dương Mai cầm tay nói chuyện thân thiết như vậy, từ ngày cô yêu Kỷ Vĩ, sắc mặt Âu Dương Mai luôn thờ ơ, lạnh nhạt tựa như màu sắc trái bí ngô, chưa từng bày ra vẻ mặt niềm nở, lúc này cô vừa định lên xe, Kỷ Vĩ khẽ nói với cô: “Em ngồi xuống ghế sau đi.”
Kiều Mạt liền ngoan ngoãn mở cửa sau xe, nghiêm túc ngồi ghế sau hắn.
Chu Thành Viện lên xe, ngồi bên ghế phụ cạnh Kỷ Vĩ, cô ta vẫy tay chào tạm biệt Âu Dương Mai, cô ta không biết rằng, mỗi hành động đã tố cáo hết thảy suy nghĩ trong lòng cô.
“Ngồi ghế sau đi.” Ghế sau là vị trí nào chứ, ghế sau chính là vị trí an toàn nhất, trong lòng Kiều Mạt hiểu rõ, xe nổ máy, mặt Kiều Mạt tựa lên lưng ghế của Kỷ Vĩ, khẽ vươn tay ra, tay trái với đến thắt lưng của hắn, ôm eo hắn.
Khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười tinh tế rất khó phát hiện.
Chu Thành Viện hoàn toàn không biết, cô hào hứng hỏi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cô là thợ làm bánh kem của khách sạn C à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hai người quen nhau như thế nào?”
Kiều Mạt chỉ cười, cô nhàn nhạt giải thích: “Nhầm lẫn một chiếc bánh ga tô mặt dày đến nhà giải thích.”
Chu Thành Viện cười ầm lên: “Vậy đúng là có duyên phận rồi.”
Kiều Mạt dè dặt đáp: “Cũng do tôi may mắn, chứ không nếu gặp phải khách hàng khó tính nói không chừng còn bị đuổi ra khỏi cửa rồi.”
Chu Thành Viện nghĩ thầm, Kiều Mạt xem như một người nhã nhặn, nói chuyện dè dặt giống như chú cừu nhỏ hiền lành, lẽ nào Kỷ Vĩ thích mẫu người như vậy?
Xe đã đến ngã ba gần căn hộ của Kỷ Vĩ, Kiều Mạt ra hiệu dừng xe, cô xuống xe trước, để một mình Kỷ Vĩ đưa Chu Thành Viện về.
Sau khi xe khởi động, Chu Thành Viện bảo hắn: “Kỷ Vĩ, bạn gái của anh thật đáng yêu.”
“Thật không?” Hắn cười, “Thật ra anh cũng cảm thấy vậy.”
Lời nói cô có chút chua xót, “Không phải người phụ nữ nào cũng được may mắn như vậy, có thể được một người đàn ông tốt yêu thương.”
Hắn không đồng ý đáp: “Đó chẳng qua là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà thôi, trong con mắt của những người không yêu anh thì anh chẳng khác nào manh quần áo rách quẳng ven đường.”
Vốn dĩ hắn cũng từng có lúc hắn bất chợt nỏng nảy mà miên man suy nghĩ như vậy trong tích tắc, nhưng ngay sau đó, lòng hắn liền kiên định, nên làm thế nào, cô thuộc về ai, cô hợp với ai, cô yêu ai, cô có thể thoải mái bên cạnh ai nhấy, mấy vẫn đề này, người khác không thể biết được, chỉ có bản thân hắn mới là người hiểu rõ nhất.
Trong nháy mắt, tim hắn như ngừng đập, hắn rất phong độ đưa Chu Thành Viện về nhà, tạm biệt cô.
Hắn cũng không nán lại thêm một giây nào, hết thảy mọi thứ đều lịch sự, hắn đi rôi, Chu Thành Viện lại lâm vào trạng thái thẫn thờ, mở cửa lớn biệt thự nhà họ Chu ra, bước từng bước vào nhà, lòng cảm thấy mất mác, bao nhiêu năm qua, cô tựa như một cô công chúa cao ngạo có trái tim sắt đá, nhưng bây giờ, cô như lạc mất trái tim trước người đàn ông này, những thứ càng nhìn như khó có thể đạt được càng khiến lòng cô ngứa ngáy khó nhịn.
——
Mở cửa phòng ra, mặt Kỷ Vĩ tươi cười hớn hở, trong lòng kích động.
Hắn cởi giày ra, nhón chân bước vào phòng ngủ, mọi thứ trước mắt đều thật sự sinh động và quyến rũ, Kiều Mạt mở nhạc rất du dương, cô nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, cạnh giường là ánh sáng nhẹ của đèn ngủ, cô mua chiếc đèn ngủ này trên mạng với giá 45 đồng, sau khi bật đèn chum trên trần nhà, không gian xung quanh tựa như bầu trời màu xanh bao la, vô cùng lãng mạn.
Mờ bây giờ, cô chống tay nằm trên giường, kéo chăn che ngực, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, tựa như hai ngó sen trắng mịn, kích thíc trái tim hắn.
Hắn đứng cạnh giường cởi quần áo, khẽ hỏi cô: “Hôm nay định cho anh ăn loại bánh ngọt gì vậy?”
Kiều Mạt trở mình, cô cố tình nói: “Lần sau lái xe chậm một chút, không cần vội vã quay về như vậy.”
Hắn tiếp tục cởi quần áo, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Đường về nhà cô Chu mất 15 phút, lại quay về, tổng cộng mất khoảng nửa tiếng, nhưng anh chỉ đi mất 25 phút, thời tiết xấu, đừng nên lái xe nhanh vậy chứ.”
Hắn hiểu, thì ra cô đang tính toán thờ gian, hắn không khỏi buồn cười, khẽ nâng cô lên, từ dưới tiến vào, đầu dụi vào ngực cô, hắn ngang ngạnh hỏi cô: “Vậy nếu một tiếng sau anh mới quay về, lẽ nào em lại nghi ngờ anh và cô ấy làm loạn trên xe?”
Kiều Mạt cười, nũng nịu hỏi hắn: “Anh bỏ được em sao?”
Hắn không trả lời ngay, mí mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm đôi môi của cô, một lúc sau, hắn phủ lên môi cô, “Vậy anh muốn xem xem em quyến rũ anh như thế nào.”
Kiều Mạt quấn chân lên thắt lưng của hắn, tay ôm cổ hắn, vừa dịu dàng lại vừa khiêu khích: “Ông xã, em muốn anh yêu em thật nhiều.”
Hắn tươi cười hớn hở: “Anh lại giống như một người đàn ông bị bỏ đói ba ngày, giữa đêm trăng thanh gió mát, bỗng một chiếc bánh bao nhân thịt vừa mềm vừa thơm từ trên trời rơi xuống.”
Kiều Mạt cười: “Hôm nay sẽ cho anh ăn no.”
Hắn vui mừng khôn xiết, dục vọng dần dần bành trướng, da thịt tiếp xúc tựa như đắm chìm trong suối nước nóng ấm áp, lời nỉ non khe khẽ tựa như trái nho ngọt ngào, làn da thịt động mịn màng như vỏ chuối, mềm mại như trái đào chín mọng, sự ấm áp hấp dẫn nhất đang chờ đợi hắn, hắn hít sâu một cái, nhắm mắt lại, tiến vào, từng cơn song đam mê từ từ dâng cao, hắn bắt đầu thưởng thức một bữa tiệc đầy mỹ vị.
/68
|