Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Vĩ và Chu Thành Viện đang đứng giữa một nhóm khách quý thì bỗng có người gọi hắn: “Cậu Kỷ.”
Hắn quay lại, “Ông Thái.”
Thái Vĩnh Húc là ông hoàng kinh doanh châu báu ở Quảng Đông, sở hữu hơn hai mươi cửa hàng kinh doanh đá quý, còn có hai xưởng gia công trang sức đá quý, Kỷ Vĩ từng làm ăn với ông, có điều, so với Thái Vĩnh Húc, hắn chẳng qua chỉ là người mới nhập môn, bây giờ gặp ông ta ở Hồng Kông, hắn rất vui, lập tức đến chào hỏi Thái Vĩnh Húc.
Hai người trò chuyện một lát, Thái Vĩnh Húc dẫn hắn đến giới thiệu với một người bạn của ông, ông dẫn Kỷ Vĩ đến một bàn rồi giới thiệu với hắn: “Vị này là Hồng Tín, Hồng tiên sinh, tiếng tăm lừng lẫy tại Thái Lan, ông ấy là nhân tài trong giới quân sự, chính trị và thương nghiệp.”
Hồng Tín vừa thấp vừa béo ục ịch, sắc mặt hồng hào, thấy Thái Vĩnh Húc giới thiệu Kỷ Vĩ trịnh trọng như thế thì mặt mũi tươi cười, niềm nở bắt tay với Kỷ Vĩ.
Ở đây có rất nhiều người mà ngay cả tên tuổi, thân phận và chức vị của họ Kỷ Vĩ mới nghe thấy lần đầu, nhưng tới đây, hắn có cảm giác như bản thân mình đang bước vào khu vườn thượng uyển, tuy đã cố gắng che dấu sự hồi hộp của mình nhưng vẫn cảm thấy địa vị của mình mới thấp kém làm sao, có ba là thị trưởng, hắn có thể làm mưa làm gió trong tỉnh nhưng ra khỏi Thanh Đảo, không phải trên địa bàn của mình thì dù hắn có thân phận là con trai của thị trưởng cũng chỉ là một nhân vật tép riu không đáng nhắc đến.
Trong lòng hắn cũng thấy ngậm ngùi, bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài mới thấy, giới quan chức so với các tài phiệt quả là khác biệt một trời một vực, những gì hắn có đem ra so sánh với những người này, thi rõ ràng hắn chỉ là một kẻ nghèo khó, yếu đuối.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng nói: “Ông hoàng sòng bạc, Hà Hồng Chấn, Hà tiên sinh đến.”
Kỷ Vĩ nghe tiếng liền quay lại nhìn, chỉ thấy những người đứng cạnh cửa kính cẩn đứng nép vào một bên tạo thành lối đi bên cạnh, có một người đang đứng đó, phong thái cao quý, tỏa sáng như một vị thần, dáng đi nghiêm trang như một trưởng lão bước vào bàn.
Người đàn ông này vừa vào, Kỷ Vĩ đã thấy vô cùng kích động, thì ra ông ta chính là Hà Hồng Chấn, ông hoàng sòng bạc tại Macao, người khống chế số tiền khổng lồ 500 tỷ đô la Hồng Kông, tài sản cá nhân là hơn 70 tỷ đô la Úc, ông ta vừa vào hội trường khí thế bức người, nhưng thái độ của ông ta rất khiêm nhường, còn mỉm cười giơ tay vẫy chào mọi người trong hội trướng, ý bảo họ cứ về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng những nhân vật quan trọng nhất cũng vào bàn, sau khi ông hoàng song bạc ngồi vào bàn, buổi dạ tiệc từ thiện mới chính thức khai mạc.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, người chủ trì liền tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Kỷ Vĩ có chút chán nản, Chun Thành Viện hỏi hắn: “Anh sao vậy?”
Hắn suy nghĩ một lát liền nói: “Anh muốn giống như Lưu Bang, năm đó khi Tần Thủy Hoàng đi vi hành, Lưu Bang chỉ là một tên vô lại đầu đường xó chợ, khi Tần Thủy Hoàng vi hành qua, tất cả mọi ngoiwf đều quỳ rạp xuống đất không ai cả gan ngẩng đầu lên, lúc đó Lưu Bang liền nói với mọi người một câu, một ngày nào đó, tối cũng muốn được như hắn ta.”
Chu Thành Viện nhẹ nắm tay hắn dưới gầm bàn, Chẳng phải anh cũng hâm mộ Hà Hồng Chấn, ông hoàng song bạc năm nay đã 82 tuổi đó sao, may mà anh vẫn trẻ, nếu anh muốn đạt được nhiều thành tựu hơn nữa, chỉ cần anh muốn, ắt sẽ làm được.“
Hắn nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau tầm mấy giây mà trái tim tựa như cơn gió phất qua mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những rung động nhẹ nhàng, cô khẽ quay đầu nhìn nói khác, nhưng tay vẫn nắm chặt tay hắn như cũ.
Có mấy ngôi sao đứng trên sân khấu hát bài “We are the world, vì đây là một bữa tiệc từ thiện nên bài hát này vô cùng phù hợp với không khí bữa tiệc.
Sau buổi dạ tiệc quyên góp từ thiện, tổng cộng quyên góp được hơn ba mươi triệu, Kỷ Vĩ không quyên góp tiền, Chu Thành Viện bảo hắn, “Anh không phải quyên góp đâu, ba em đã chuyên tiền vào quỹ từ thiện rồi.”
Hắn lắc đầu, tự đánh trống lảng, “Tôi nào có tiền mà quyên góp chứ?”
Giữa buổi dạ tiệc, bỗng nhiên Hồng tín đến tìm hắn, thấy ông ta, Chu Thành Viện liền lây cớ rời đi, tìm mấy vị phu nhân khác nói chuyện phiếm, Hồng Tín ngồi xuống.
Ông Hồng này có thể nói được vài câu tiếng Trung, tuy không lưu loát lắm nhưng có thể nói được những câu đơn giản, ông ta ngồi cạnh Kỷ Vĩ, trò chuyện rất thân thiện.
“Cậu Kỷ là người Thanh Đảo?”
“Vâng.”
“Nơi đó quả là một thành phố đẹp, 4 năm sau, Trung Quốc sẽ đăng cai tổ chức Thế vận hội Olympic, Thanh Đảo là nơi diễn ra thi đấu đua thuyền Olympic, đến lúc đó ắt sẽ nổi tiếng thế giới.”
Lẽ do thói quen, tôi cũng thấy Thanh Đảo quả là chốn đô thị phồn hoa.
“Tôi đang dự định đầu tư xây dựng khách sạn tại Thanh Đảo, nếu ở đó có việc gì cần giúp đỡ, mong cậu Kỷ hết lòng giúp đỡ.”
Mới nói chuyện mấy câu mà Hồng Tín đã không thể nói chuyện lưu loát, phiên dịch viên đứng bên cạnh phải đứng ra giải thích.
Kỷ Vĩ khách khí đáp: “Tôi chỉ là một người tầm thường, thật sự không biết có thể giúp được gì cho ông Hồng đây.”
Hồng Tín cười lớn, “Cậu Kỷ thật là vui tính.”
Hồng Tín vỗ vai hắn rồi nói: “Đi nào, chúng ta đến chỗ ông hoàng song bạc Hà tiên sinh trò chuyện một lát.”
Kỷ Vĩ hết sức ngạc nhiên, Hà Hồng Chấn sao? Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ sẽ được nói chuyện cũng một nhân vật tầm cỡ, làm mưa làm gió trên thương trường như vậy, lúc này Hồng Tín dẫn hắn đên gặp hà tiên sinh, hắn liền giống như một quan chức địa phương bỗng nhiên được gặp lãnh đạo, lo lắng đến mức tay chân run rẩy.
Hồng Tín dẫn hắn vào một căn phòng sang trọng, đây là một nơi an ninh nghiêm ngặt, kín đáo và xa hoa.
Chỉ khách quý mới được vào đây, nếu không được phép thì đến cả nhân viên của khách sạn cũng không được bước chân vào phòng dù chỉ một bước.
Đẩy cánh cửa gỗ nạm vàng dày cộp ra, rốt cuộc Kỷ Vĩ cũng được gặp nhân vật nổi tiếng khắp chốn, ông hoàng song bạc Hà Hồng Chấn.
Ông Hà đang ngồi tựa trên ghế, vui vẻ nói chuyện phiếm với người bạn bên cạnh, vừa nhìn đã thấy tâm trạng khá tốt, Hồng Tín đã từng hợp tác làm ăn với Hà Hồng Chấn nên vừa nhìn thấy Hồng Tín là Hà Hồng Tín đã mỉm cười gật đàu tỏ ý chào hỏi.
Hồng Tín ôm chào ông Hà, sau đó giới thiệu Kỷ Vĩ với ông ta: “Hà tiên sinh, đây là bạn tôi, Kỷ Vĩ.”
Kỷ Vĩ kính cẩn chào hỏi Hà Hồng Chấn, Hà Hồng Chấn hiện là ông hoàng sòng bạc kỳ cựu nhất, bất kể là quan điểm, tính cách hay ngoại hình đều chin chắn, sang quý.
Mấy người cũng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hà Hồng Chấn thẳng thắn nói: “Tôi và ông cũng coi như dã quen biết nhau một thời gian, ông chủ Hồng, tôi coi ông như bạn bè, mặt mày sang quý nhưng so với ông thì tôi may mắn hơn một chút.”
Hồng Tín cười, “Đúng vậy, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
Kỷ Vĩ xấu hổ, “Ông Hà quả là người dễ gần.”
Hà Hồng Chấn nổi hứng hỏi Hồng Tín: “Dạo này ông đã dự định đầu tư hạng mục gì rồi?”
Hồng Tín đáp: “Thật ra, tôi dự định sẽ sinh sống và làm ăn tại Trung Quốc, tôi đánh giá cao thành phố Thanh Đảo.”
Hà Hồng Chấn đáp: “Thành phố đó rất được, ông quả là tinh mắt.”
Hồng Tín nói: “Cậu Kỷ chính là công tử Thanh Đảo đó.”
Kỷ Vĩ xấu hổ: “Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, một năm sau khi nộp thuế xong cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc để dưỡng già thôi.”
Hà Hồng Chấn tươi cười hớn hở, lời nói rất tự nhiên nhưng lại đầy ý tứ: “Trên đời này, có người nổi tiếng nào lại không xuất thân từ một người bình thường chứ?”
Kỷ Vĩ đang ngồi đó, hắn vô cùng kính trọng người này, hắn nói: “Một phần cũng do cơ hội, nhưng đa phần là do sự cố gắng của bản thân, không phải ai cũng có thể đạt được những thành tựu như ông Hà đây.”
Hà Hồng Chấn cười ầm lên, những lời nịnh hót như vậy, cả cuộc đời này ông nghe nhiều rồi, nhưng một thế hệ sau như hắn chịu ngồi đây nghe ông nói chuyện phiếm như vậy, cũng làm ông vui vẻ vô cùng.
Những lời Hà Hồng Chấn nói sau đó là những điều mà cả đời này Kỷ Vĩ cũng không thể nào quên được.
“Thật ra ban đầu đa phần đều là những người bị chèn ép, sau đó lại đi chèn ép người khác, nhưng hắn ta lại chẳng bao giờ nhớ là mình từng bắt nạt người khác, nhưng người bị bắt nạt kia lại chẳng bao giờ quên nổi, luôn ghi hận trong lòng, phải nhớ ai là người đã từng đánh mình thì sau này mới có bản lĩnh đi đánh người khác.”
Kỷ Vĩ rất kính nể ông.
————
Trên đường về, Kỷ Vĩ có chút trầm mặc, Chu Thành Viện nghiêng người về phía hắn, ân cần hỏi han: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn khẽ đáp: “Mười năm học hành vất vả, mười năm lao động cực nhọc, nhưng lại không có lấy một chút xíu may mắn, thật giống một kẻ vô tích sự, đôi lúc cảm thấy mọi chuyện quá dễ dàng, có lúc lại thấy những chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng sao lại phức tạp đến vậy, bởi vì mặt trái của nó vô cùng phức tạp, có người cả đời vất vả chỉ để kiếm sống qua ngày, nhưng có người gặp thời một lần liền xoay chuyển càn khôn, làm nên sự nghiệp, sao lại dễ dàng như vậy, sao lại khó khan đến thế?”
Xe đã tới khách sạn mà Kỷ Vĩ dang ở, hắn xuống xe, Chu Thành Viện hỏi hắn: “Anh có muốn em lên bầu bạn tán gẫu cùng anh một lát không?”
“Thôi, anh hơi mệt, anh muốn đi ngủ sớm một chút.”
Cô tỏ ra biêt điều nhìn hắn đi vào khách sạn, đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa mới lệnh cho tài xế lái xe về nhà.
Nhìn hắn rời khỏi, cô có chút buồn bã.
Một năm nay, bầu bạn với anh, cô chưa từng thật lòng chờ đợi một ai như vậy, nhưng trong khoảng thời gian một năm này, có thể kiên nhẫn chờ một người lâu như vậy, cô luôn phải dè dặt và ngụy trang cảm xúc để bầu bạn cùng anh. Nhưng người ấy lại luôn hờ hững với mình như vậy.
Thật sự phải từ bỏ sao? Hay là không nỡ.
——
Kỷ Vĩ ngâm mình trong bồn tắm lớn, ngẫm nghĩ những lời mà Thái Vĩnh Húc nói, “Tôi muốn mua một mảnh đất ở trung tâm thành phố Thanh Đảo, nếu cậu Kỷ đồng ý giúp tôi, sau này tôi cũng không để cậu phải chịu thiệt đâu.” Thái Vĩnh Húc đưa ra một đề nghị rất hấp dẫn.
Nói thật, chỉ cần Kỷ Vĩ giúp ông ta chuyện này, việc kiếm được mấy tram vạn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn lại nghĩ đến những lời Hồng Tín nói, “Tôi dự định đầu tư xây dựng một khách sạn ở Thanh Đảo, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề về phương diện này mà chính phủ không phê chuẩn.”
Ý tứ tại lời, cũng chẳng cần hắn phải bận tâm, những việc này trước kia hắn chẳng hề để ý, nhưng nghĩ đến chức vụ của cha mình, hắn lại không dám, chỉ sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến đường công danh của cha mình, nhưng hắn lại có tham vọng lớn, nếu có thể dễ dàng kiếm tiền như vậy, cớ gì phải kiểu cách câu nệ, kiếm tiền mà đắn đo, chậm chạp như sên thế chứ?
Hắn bước ra khỏi bồn tắm, cảm thấy bả vai hơi nhức mỏi, liền gọi điện cho lễ tân khách sạn, bảo họ cử một thợ mát xa tay nghề tốt một chút đến mát xa cho hắn.
Nằm úp sấp trên giường, cởi quần áo ra, trên người hắn chỉ quấn khăn tắm, hắn định chợp mắt một lát.
Mấy phút sau, cửa mở ra, một người khe khẽ bước vào, kéo kéo khăn tắm trên người hắn, nũng nịu bảo: “Ông chủ khó chịu chỗ nào vậy?”
Hắn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ trung đang cười tươi rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn tỏ vẻ không hài lòng, tôi gọi nhân viên mát xa vào, mà cớ sao lại dẫn một người như vậy vào chứ.
Nhìn sắc mặt của hắn, co ta nói: “Ông chủ, ông có muốn thử trải nghiệm tay nghề của tôi không?” Giọng nói tràn đầy khiêu khích, mê hoặc.
Hắn hơi khó chịu, “Ai cho phép cô vào đây?”
Cô gái cúi đầu xuống, “Ông chủ bảo tôi vào đây.”
Kỷ Vĩ liền hiểu, Thái Vĩnh Húc này, đúng là người giỏi luồn lách, mưu mô, thậm chí ông ta có thể đưa cài người vào trong khách sạn này.
Hắn tức giận nói: “Cô ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây nữa.”
Cô gái vội vã chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài khoảng 3 phút thì lại có người mở cửa ra, một phục vụ nam bối rố, lo lắng bước vào: “Ông Kỷ, thật ngại quá, thợ mát xa vừa rồi đi nhầm phòng, chung tôi sẽ sắp xếp cho ông một thợ mát xa khác người Malaysia, tay nghề rất được, cô ấy sẽ đến ngay.”
Hắn lại nằm xuống giường, từ từ nhắm hai mắt lại, vốn đang định chợp mắt một lát, cửa liền mở ra, sau lưng hắn đang có một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Lực tay của người này vốn chẳng hề giống thợ mát xa mà ngược lại đôi tay ấy như thể đang nhào nặn bột mỳ, yếu ớt chẳng có lấy chút sức lực nào, hắn nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã bảo đổi thợ mát xa sao? Tại sao tay vẫn chẳng có chút sức nào vậy?”
Thợ mát xa kia hừ một tiếng, bực tức hỏi: “Ông chủ, vậy ông có muốn tôi mạnh tay hơn một chút không?”
Kỷ Vĩ và Chu Thành Viện đang đứng giữa một nhóm khách quý thì bỗng có người gọi hắn: “Cậu Kỷ.”
Hắn quay lại, “Ông Thái.”
Thái Vĩnh Húc là ông hoàng kinh doanh châu báu ở Quảng Đông, sở hữu hơn hai mươi cửa hàng kinh doanh đá quý, còn có hai xưởng gia công trang sức đá quý, Kỷ Vĩ từng làm ăn với ông, có điều, so với Thái Vĩnh Húc, hắn chẳng qua chỉ là người mới nhập môn, bây giờ gặp ông ta ở Hồng Kông, hắn rất vui, lập tức đến chào hỏi Thái Vĩnh Húc.
Hai người trò chuyện một lát, Thái Vĩnh Húc dẫn hắn đến giới thiệu với một người bạn của ông, ông dẫn Kỷ Vĩ đến một bàn rồi giới thiệu với hắn: “Vị này là Hồng Tín, Hồng tiên sinh, tiếng tăm lừng lẫy tại Thái Lan, ông ấy là nhân tài trong giới quân sự, chính trị và thương nghiệp.”
Hồng Tín vừa thấp vừa béo ục ịch, sắc mặt hồng hào, thấy Thái Vĩnh Húc giới thiệu Kỷ Vĩ trịnh trọng như thế thì mặt mũi tươi cười, niềm nở bắt tay với Kỷ Vĩ.
Ở đây có rất nhiều người mà ngay cả tên tuổi, thân phận và chức vị của họ Kỷ Vĩ mới nghe thấy lần đầu, nhưng tới đây, hắn có cảm giác như bản thân mình đang bước vào khu vườn thượng uyển, tuy đã cố gắng che dấu sự hồi hộp của mình nhưng vẫn cảm thấy địa vị của mình mới thấp kém làm sao, có ba là thị trưởng, hắn có thể làm mưa làm gió trong tỉnh nhưng ra khỏi Thanh Đảo, không phải trên địa bàn của mình thì dù hắn có thân phận là con trai của thị trưởng cũng chỉ là một nhân vật tép riu không đáng nhắc đến.
Trong lòng hắn cũng thấy ngậm ngùi, bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài mới thấy, giới quan chức so với các tài phiệt quả là khác biệt một trời một vực, những gì hắn có đem ra so sánh với những người này, thi rõ ràng hắn chỉ là một kẻ nghèo khó, yếu đuối.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng nói: “Ông hoàng sòng bạc, Hà Hồng Chấn, Hà tiên sinh đến.”
Kỷ Vĩ nghe tiếng liền quay lại nhìn, chỉ thấy những người đứng cạnh cửa kính cẩn đứng nép vào một bên tạo thành lối đi bên cạnh, có một người đang đứng đó, phong thái cao quý, tỏa sáng như một vị thần, dáng đi nghiêm trang như một trưởng lão bước vào bàn.
Người đàn ông này vừa vào, Kỷ Vĩ đã thấy vô cùng kích động, thì ra ông ta chính là Hà Hồng Chấn, ông hoàng sòng bạc tại Macao, người khống chế số tiền khổng lồ 500 tỷ đô la Hồng Kông, tài sản cá nhân là hơn 70 tỷ đô la Úc, ông ta vừa vào hội trường khí thế bức người, nhưng thái độ của ông ta rất khiêm nhường, còn mỉm cười giơ tay vẫy chào mọi người trong hội trướng, ý bảo họ cứ về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng những nhân vật quan trọng nhất cũng vào bàn, sau khi ông hoàng song bạc ngồi vào bàn, buổi dạ tiệc từ thiện mới chính thức khai mạc.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, người chủ trì liền tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Kỷ Vĩ có chút chán nản, Chun Thành Viện hỏi hắn: “Anh sao vậy?”
Hắn suy nghĩ một lát liền nói: “Anh muốn giống như Lưu Bang, năm đó khi Tần Thủy Hoàng đi vi hành, Lưu Bang chỉ là một tên vô lại đầu đường xó chợ, khi Tần Thủy Hoàng vi hành qua, tất cả mọi ngoiwf đều quỳ rạp xuống đất không ai cả gan ngẩng đầu lên, lúc đó Lưu Bang liền nói với mọi người một câu, một ngày nào đó, tối cũng muốn được như hắn ta.”
Chu Thành Viện nhẹ nắm tay hắn dưới gầm bàn, Chẳng phải anh cũng hâm mộ Hà Hồng Chấn, ông hoàng song bạc năm nay đã 82 tuổi đó sao, may mà anh vẫn trẻ, nếu anh muốn đạt được nhiều thành tựu hơn nữa, chỉ cần anh muốn, ắt sẽ làm được.“
Hắn nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau tầm mấy giây mà trái tim tựa như cơn gió phất qua mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những rung động nhẹ nhàng, cô khẽ quay đầu nhìn nói khác, nhưng tay vẫn nắm chặt tay hắn như cũ.
Có mấy ngôi sao đứng trên sân khấu hát bài “We are the world, vì đây là một bữa tiệc từ thiện nên bài hát này vô cùng phù hợp với không khí bữa tiệc.
Sau buổi dạ tiệc quyên góp từ thiện, tổng cộng quyên góp được hơn ba mươi triệu, Kỷ Vĩ không quyên góp tiền, Chu Thành Viện bảo hắn, “Anh không phải quyên góp đâu, ba em đã chuyên tiền vào quỹ từ thiện rồi.”
Hắn lắc đầu, tự đánh trống lảng, “Tôi nào có tiền mà quyên góp chứ?”
Giữa buổi dạ tiệc, bỗng nhiên Hồng tín đến tìm hắn, thấy ông ta, Chu Thành Viện liền lây cớ rời đi, tìm mấy vị phu nhân khác nói chuyện phiếm, Hồng Tín ngồi xuống.
Ông Hồng này có thể nói được vài câu tiếng Trung, tuy không lưu loát lắm nhưng có thể nói được những câu đơn giản, ông ta ngồi cạnh Kỷ Vĩ, trò chuyện rất thân thiện.
“Cậu Kỷ là người Thanh Đảo?”
“Vâng.”
“Nơi đó quả là một thành phố đẹp, 4 năm sau, Trung Quốc sẽ đăng cai tổ chức Thế vận hội Olympic, Thanh Đảo là nơi diễn ra thi đấu đua thuyền Olympic, đến lúc đó ắt sẽ nổi tiếng thế giới.”
Lẽ do thói quen, tôi cũng thấy Thanh Đảo quả là chốn đô thị phồn hoa.
“Tôi đang dự định đầu tư xây dựng khách sạn tại Thanh Đảo, nếu ở đó có việc gì cần giúp đỡ, mong cậu Kỷ hết lòng giúp đỡ.”
Mới nói chuyện mấy câu mà Hồng Tín đã không thể nói chuyện lưu loát, phiên dịch viên đứng bên cạnh phải đứng ra giải thích.
Kỷ Vĩ khách khí đáp: “Tôi chỉ là một người tầm thường, thật sự không biết có thể giúp được gì cho ông Hồng đây.”
Hồng Tín cười lớn, “Cậu Kỷ thật là vui tính.”
Hồng Tín vỗ vai hắn rồi nói: “Đi nào, chúng ta đến chỗ ông hoàng song bạc Hà tiên sinh trò chuyện một lát.”
Kỷ Vĩ hết sức ngạc nhiên, Hà Hồng Chấn sao? Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ sẽ được nói chuyện cũng một nhân vật tầm cỡ, làm mưa làm gió trên thương trường như vậy, lúc này Hồng Tín dẫn hắn đên gặp hà tiên sinh, hắn liền giống như một quan chức địa phương bỗng nhiên được gặp lãnh đạo, lo lắng đến mức tay chân run rẩy.
Hồng Tín dẫn hắn vào một căn phòng sang trọng, đây là một nơi an ninh nghiêm ngặt, kín đáo và xa hoa.
Chỉ khách quý mới được vào đây, nếu không được phép thì đến cả nhân viên của khách sạn cũng không được bước chân vào phòng dù chỉ một bước.
Đẩy cánh cửa gỗ nạm vàng dày cộp ra, rốt cuộc Kỷ Vĩ cũng được gặp nhân vật nổi tiếng khắp chốn, ông hoàng song bạc Hà Hồng Chấn.
Ông Hà đang ngồi tựa trên ghế, vui vẻ nói chuyện phiếm với người bạn bên cạnh, vừa nhìn đã thấy tâm trạng khá tốt, Hồng Tín đã từng hợp tác làm ăn với Hà Hồng Chấn nên vừa nhìn thấy Hồng Tín là Hà Hồng Tín đã mỉm cười gật đàu tỏ ý chào hỏi.
Hồng Tín ôm chào ông Hà, sau đó giới thiệu Kỷ Vĩ với ông ta: “Hà tiên sinh, đây là bạn tôi, Kỷ Vĩ.”
Kỷ Vĩ kính cẩn chào hỏi Hà Hồng Chấn, Hà Hồng Chấn hiện là ông hoàng sòng bạc kỳ cựu nhất, bất kể là quan điểm, tính cách hay ngoại hình đều chin chắn, sang quý.
Mấy người cũng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hà Hồng Chấn thẳng thắn nói: “Tôi và ông cũng coi như dã quen biết nhau một thời gian, ông chủ Hồng, tôi coi ông như bạn bè, mặt mày sang quý nhưng so với ông thì tôi may mắn hơn một chút.”
Hồng Tín cười, “Đúng vậy, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
Kỷ Vĩ xấu hổ, “Ông Hà quả là người dễ gần.”
Hà Hồng Chấn nổi hứng hỏi Hồng Tín: “Dạo này ông đã dự định đầu tư hạng mục gì rồi?”
Hồng Tín đáp: “Thật ra, tôi dự định sẽ sinh sống và làm ăn tại Trung Quốc, tôi đánh giá cao thành phố Thanh Đảo.”
Hà Hồng Chấn đáp: “Thành phố đó rất được, ông quả là tinh mắt.”
Hồng Tín nói: “Cậu Kỷ chính là công tử Thanh Đảo đó.”
Kỷ Vĩ xấu hổ: “Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, một năm sau khi nộp thuế xong cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc để dưỡng già thôi.”
Hà Hồng Chấn tươi cười hớn hở, lời nói rất tự nhiên nhưng lại đầy ý tứ: “Trên đời này, có người nổi tiếng nào lại không xuất thân từ một người bình thường chứ?”
Kỷ Vĩ đang ngồi đó, hắn vô cùng kính trọng người này, hắn nói: “Một phần cũng do cơ hội, nhưng đa phần là do sự cố gắng của bản thân, không phải ai cũng có thể đạt được những thành tựu như ông Hà đây.”
Hà Hồng Chấn cười ầm lên, những lời nịnh hót như vậy, cả cuộc đời này ông nghe nhiều rồi, nhưng một thế hệ sau như hắn chịu ngồi đây nghe ông nói chuyện phiếm như vậy, cũng làm ông vui vẻ vô cùng.
Những lời Hà Hồng Chấn nói sau đó là những điều mà cả đời này Kỷ Vĩ cũng không thể nào quên được.
“Thật ra ban đầu đa phần đều là những người bị chèn ép, sau đó lại đi chèn ép người khác, nhưng hắn ta lại chẳng bao giờ nhớ là mình từng bắt nạt người khác, nhưng người bị bắt nạt kia lại chẳng bao giờ quên nổi, luôn ghi hận trong lòng, phải nhớ ai là người đã từng đánh mình thì sau này mới có bản lĩnh đi đánh người khác.”
Kỷ Vĩ rất kính nể ông.
————
Trên đường về, Kỷ Vĩ có chút trầm mặc, Chu Thành Viện nghiêng người về phía hắn, ân cần hỏi han: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn khẽ đáp: “Mười năm học hành vất vả, mười năm lao động cực nhọc, nhưng lại không có lấy một chút xíu may mắn, thật giống một kẻ vô tích sự, đôi lúc cảm thấy mọi chuyện quá dễ dàng, có lúc lại thấy những chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng sao lại phức tạp đến vậy, bởi vì mặt trái của nó vô cùng phức tạp, có người cả đời vất vả chỉ để kiếm sống qua ngày, nhưng có người gặp thời một lần liền xoay chuyển càn khôn, làm nên sự nghiệp, sao lại dễ dàng như vậy, sao lại khó khan đến thế?”
Xe đã tới khách sạn mà Kỷ Vĩ dang ở, hắn xuống xe, Chu Thành Viện hỏi hắn: “Anh có muốn em lên bầu bạn tán gẫu cùng anh một lát không?”
“Thôi, anh hơi mệt, anh muốn đi ngủ sớm một chút.”
Cô tỏ ra biêt điều nhìn hắn đi vào khách sạn, đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa mới lệnh cho tài xế lái xe về nhà.
Nhìn hắn rời khỏi, cô có chút buồn bã.
Một năm nay, bầu bạn với anh, cô chưa từng thật lòng chờ đợi một ai như vậy, nhưng trong khoảng thời gian một năm này, có thể kiên nhẫn chờ một người lâu như vậy, cô luôn phải dè dặt và ngụy trang cảm xúc để bầu bạn cùng anh. Nhưng người ấy lại luôn hờ hững với mình như vậy.
Thật sự phải từ bỏ sao? Hay là không nỡ.
——
Kỷ Vĩ ngâm mình trong bồn tắm lớn, ngẫm nghĩ những lời mà Thái Vĩnh Húc nói, “Tôi muốn mua một mảnh đất ở trung tâm thành phố Thanh Đảo, nếu cậu Kỷ đồng ý giúp tôi, sau này tôi cũng không để cậu phải chịu thiệt đâu.” Thái Vĩnh Húc đưa ra một đề nghị rất hấp dẫn.
Nói thật, chỉ cần Kỷ Vĩ giúp ông ta chuyện này, việc kiếm được mấy tram vạn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn lại nghĩ đến những lời Hồng Tín nói, “Tôi dự định đầu tư xây dựng một khách sạn ở Thanh Đảo, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề về phương diện này mà chính phủ không phê chuẩn.”
Ý tứ tại lời, cũng chẳng cần hắn phải bận tâm, những việc này trước kia hắn chẳng hề để ý, nhưng nghĩ đến chức vụ của cha mình, hắn lại không dám, chỉ sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến đường công danh của cha mình, nhưng hắn lại có tham vọng lớn, nếu có thể dễ dàng kiếm tiền như vậy, cớ gì phải kiểu cách câu nệ, kiếm tiền mà đắn đo, chậm chạp như sên thế chứ?
Hắn bước ra khỏi bồn tắm, cảm thấy bả vai hơi nhức mỏi, liền gọi điện cho lễ tân khách sạn, bảo họ cử một thợ mát xa tay nghề tốt một chút đến mát xa cho hắn.
Nằm úp sấp trên giường, cởi quần áo ra, trên người hắn chỉ quấn khăn tắm, hắn định chợp mắt một lát.
Mấy phút sau, cửa mở ra, một người khe khẽ bước vào, kéo kéo khăn tắm trên người hắn, nũng nịu bảo: “Ông chủ khó chịu chỗ nào vậy?”
Hắn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ trung đang cười tươi rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn tỏ vẻ không hài lòng, tôi gọi nhân viên mát xa vào, mà cớ sao lại dẫn một người như vậy vào chứ.
Nhìn sắc mặt của hắn, co ta nói: “Ông chủ, ông có muốn thử trải nghiệm tay nghề của tôi không?” Giọng nói tràn đầy khiêu khích, mê hoặc.
Hắn hơi khó chịu, “Ai cho phép cô vào đây?”
Cô gái cúi đầu xuống, “Ông chủ bảo tôi vào đây.”
Kỷ Vĩ liền hiểu, Thái Vĩnh Húc này, đúng là người giỏi luồn lách, mưu mô, thậm chí ông ta có thể đưa cài người vào trong khách sạn này.
Hắn tức giận nói: “Cô ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây nữa.”
Cô gái vội vã chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài khoảng 3 phút thì lại có người mở cửa ra, một phục vụ nam bối rố, lo lắng bước vào: “Ông Kỷ, thật ngại quá, thợ mát xa vừa rồi đi nhầm phòng, chung tôi sẽ sắp xếp cho ông một thợ mát xa khác người Malaysia, tay nghề rất được, cô ấy sẽ đến ngay.”
Hắn lại nằm xuống giường, từ từ nhắm hai mắt lại, vốn đang định chợp mắt một lát, cửa liền mở ra, sau lưng hắn đang có một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Lực tay của người này vốn chẳng hề giống thợ mát xa mà ngược lại đôi tay ấy như thể đang nhào nặn bột mỳ, yếu ớt chẳng có lấy chút sức lực nào, hắn nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã bảo đổi thợ mát xa sao? Tại sao tay vẫn chẳng có chút sức nào vậy?”
Thợ mát xa kia hừ một tiếng, bực tức hỏi: “Ông chủ, vậy ông có muốn tôi mạnh tay hơn một chút không?”
/68
|