Kiều Mạt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy bình truyền nước bên cạnh còn đang nhỏ giọt tí tách, cô lại ngủ thiếp đi.
Cô giật mình ngồi dậy, người đâu rồi? Người tên Kỷ Vĩ đưa cô đến đâu?
Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai, chỉ có một chiếc áo vét màu lam đang đắp trên người.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy trên áo vét rơi xuống một mảnh giấy, chắc là giấy hắn để lại cho cô, chữ hắn viết rất đẹp.
“Cô Kiều, nhẫn trả về chủ cũ, thật may là trong sọt rác ở nhà bếp tôi nhìn thấy một miếng bánh ai đó chưa ăn hết, hãy nhớ là cô nợ tôi một lần. Nhân tiện nhắc nhở cô một chút, mạng sống chỉ có một, dạ dày chỉ có một, lần sau nếu cô muốn chết vì no như cô đã nói, phiền cô hãy tìm thứ gì đó chưa bị hỏng mà ăn.”
Nhất thời Kiều Mạt vừa mừng vừa lo, người tên Kỷ vĩ này thật là người thích đùa dai, nhưng nhẫn đâu rồi? Cô tìm khắp nơi, còn đang nghi ngờ không biết đã rơi ở đâu thì rốt cuộc nhìn thấy trên ngón tay áp út bên trái đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn nhỏ xinh xắn, đúng là chiếc nhẫn đã mất kia. Lúc này trong phòng bệnh, bóng đèn không sáng lắm, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn dưới ánh đèn, trong lòng cô sáng tỏ, sự thoải mái và vui vẻ tràn ngập căn phòng.
Cám ơn trời đất, trong lòng Kiều Mạt muốn khóc, vô cùng biết ơn Kỷ Vĩ.
Bởi vì hắn đã mang đến cho cô một cái kết tốt đẹp, buổi trưa cô vẫn còn hơi lo lắng sợ hãi, rốt cuộc một phút này tựa như chút ánh sáng le lói giữa màn đêm u tối.
Cô thở phào một hơi ngã nằm ra giường bệnh, nhớ lại người đàn ông tên Kỷ Vĩ, dáng người hắn rất cao khoảng trên dưới 1m82, khuôn mặt khôi ngô, đặc biệt là đôi lông mày thể hiện sự sắc sảo, ánh mắt thâm sâu khó lường, trước mặt cô, hắn ăn mặc khéo léo, nói năng hào phóng, điều ấn tượng nhất, hắn là một người đàn ông đẹp trai hài hước, tuy rằng hắn có chút lãnh đạm, thoạt nhìn còn rất kiêu căng vênh váo, nhưng hắn đã tốt bụng đưa cô đến bệnh viện, trả tiền thuốc cho cô, còn rất ga lăng mà đắp vét cho cô, trong lòng cô vô cùng biết ơn, hắn hẳn là một người tốt bụng.
Cô cảm kích gọi điện thoại cho Kỷ Vĩ: “Anh Kỷ, cảm ơn anh, anh thật là một người tốt bụng.”
Kỷ Vĩ thản nhiên nói trong điện thoại: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi chẳng phải người tốt gì, chẳng qua là mỗi ngày sau khi tôi làm một chuyện xấu thì tiện thể ra sức làm một hai việc tốt cũng không sao, đúng lúc gặp phải cô mà thôi.”
Kiều Mạt biết hắn hay nói đùa, cô cũng hùa theo: “Vậy số tôi thật may mắn. Khi nào thì anh rảnh, tôi mang áo giặt sạch sẽ trả lại cho anh, còn nữa, tôi nợ anh một chiếc bánh ga tô, bất kỳ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể gửi tặng anh.”
Hắn cười ha ha: “Không nên nói chăc chắn trước như vậy, giả dụ sau nửa đêm tôi muốn lấy, chẳng lẽ cô sẽ chui ra khỏi chăn đưa đến cho tôi sao?”
Sau một hồi trò chuyện thoải mái, trong lòng cô vô cùng hoài niệm, kỳ thật hắn cũng không phải lạnh lùng như thế.
Tắt điện thoại Kiều Mạt cảm thấy rất mãn nguyện.
Hai ngày sau gặp lại Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt khách sáo gọi điện thoại cho hắn.
“Anh Kỷ, chào anh, tôi là Kiều Mạt.”
“Ừ.”
Cô chần chờ, cẩn thận nói: “Buổi tối anh có rảnh không?”
Hắn tực tiếp trả lời trong điện thoại: “Cô Kiều, có việc gì xin cứ nói thẳng.”
Cô nhất thời nhụt chí: “Anh Kỷ, tôi muốn mời anh ăn cơm, nhân tiện trả tiền cho anh.”
Hắn cười ha ha: “Rảnh, nhưng mà tiêu chuẩn của tôi rất cao, nếu theo tiêu chuẩn của tôi, hai người chúng ta phải chuẩn bị ít nhất hai ngàn tệ mới đủ.”
Kiều Mạt liền hít mạnh một hơi, hai ngàn tệ? Giết người a, một tháng lương của cô mới có sáu trăm tệ.
Không biết hắn nói thật hay nói giỡn, nhưng mà cô bướng bỉnh, thấy chết không sợ trả lời: “Không thành vấn đề, anh đã cứu tôi, mạng của tôi là vô giá, mời cơm anh có đắt cũng đáng giá.”
Kỷ Vĩ thầm nghĩ, cô gái này quả là thật thà ngốc nghếch.
Tắt điện thoại, nhớ lại lần đầu gặp hắn, giống như lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai hồi còn đi học, trong lòng Kiều Mạt có chút khẩn trương.
Kiều Mạt cứ nghĩ Kỷ Vĩ sẽ hẹn gặp cô ở một khách sạn xa hoa, nhưng không ngờ, hắn lại bảo cô đến hàng đồ nướng hải sản cạnh bờ biển trước chờ hắn, hơi chút lo lắng ngồi trên ghế dài cạnh bến tàu cầm ly Pepsi lên uống, trong lòng cô như có một chú thỏ nhỏ đang chạy loạn.
Cô đứng bên kia đường nhìn xe cộ qua lại không ngớt, rốt cuộc cũng hìn thấy chiếc xe CRV màu xám bạc kia, Kiều Mạt mỉm cười.
Nhìn lướt qua xe của Kỷ Vĩ, cô có chút thất thần, hắn rất giống Trương Quốc Vinh trong 《Tung hoành bốn biển》còn nhớ lần đầu tiên xem bộ phim kia, lúc vừa nhìn thấy ánh mắt thản nhiên như cười như không của Trương Quốc Vinh, cô liền si mê hắn, mà hiện tại hắn mang lại cho cô cảm giác rất giống nụ cười của Trương ca ca.
Kỷ Vĩ đi về phía cô, vẻ mặt hơi chút thờ ơ bất cần, thấy cô, hắn cố ý hỏi: “Cô lại có thể đến sớm hơn tôi? Thực khiến tôi thấy mất mặt.”
“Hôm nay không bị tắc đường nên xe buýt đi nhanh hơn.”
Hắn đi thẳng đến bờ biển, Kiều Mạt chần chờ hỏi: “Chúng ta ăn cơm ở đây sao?”
Hắn ngoảnh đầu lại, trái lại khó hiểu hỏi cô: “Có phải cô cảm thấy đẳng cấp thấp? Yên tâm đi, ở đây tôi cũng có thể đem cô làm thịt không còn mảnh giáp.”
Kiều Mạt giật mình sợ hãi, hắn quay đầu về phía cô nháy mắt mấy cái.
Hai người tìm một quầy hàng sạch sẽ ngồi xuống, ông chủ có vẻ rất thân với hắn, vừa nhìn thấy hắn lập tức niềm nở tươi cười rất chuyên nghiệp.
“Quỷ sứ, cậu đến rồi à?”
Quỷ sứ? Kiều Mạt kỳ quái nhìn anh.
Kỷ Vĩ cười lắc đầu: “Tôi tên chỉ có một chữ Vĩ, bạn bè gọi tôi là Vĩ Tử, rốt cuộc không biết lan truyền thế nào mà biến thành Quỷ sứ, cũng có thể là ý của một ai đó, bọn họ bảo tôi tương đối háo sắc, chính là sắc quỷ đầu thai.”
Kiều Mạt ngơ ngác nhìn hắn, thực khác xa với ấn tượng ban đầu.
Kiều Mạt còn chưa biết ăn gì mà bạn Kỷ Vĩ đã ngựa quen đường cũ nhanh chóng gọi mấy khay hải sản to, một khay lớn các loại sò hến, một khay cá tam hoa sống thái lát một con cá lư hấp, còn có hàu tiêu sống, một mâm ốc biển xào cay.
Hắn cũng không hỏi cô thích món gì mà tự mình quyết định.
Thấy Kiều Mạt đang chần chờ, hắn hỏi cô: “Không thích à? Không phải ngại đâu, tôi rất độc tài, cô thích gì thì tự mình chọn đi, yên tâm cô không phải trả tiền đâu.”
“Nhưng mà tôi đã nói sẽ mời cơm mà.”
Hắn nhìn cô nháy mắt hơi chút mỉm cười: “Để lần sau đi, gộp lại trả một thể.”
Kiều Mạt cũng cười.
Nhớ tới việc chính, cô chạy nhanh đến chỉ để đưa cái túi cho hắn, bên trong có một phong bì, “Anh Kỷ, đây là quần áo của anh cùng viện phí truyền dịch hôm đó.”
Hắn nhận lấy. May thật, hôm nay cô nhóc kia lại cứu mình một mạng, tối nay đáng lẽ mẹ muốn hắn đi gặp mặt một bạn gái thời trung học, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Kiều Mạt, đột nhiên hắn chỉ muốn kháng cự lại, tuy lỡ hẹn một lần nhưng ít ra đi cùng Kiều Mạt hắn không bị áp lực, an toàn tuyệt đối, có thể bảo đảm nguyên vẹn tính mạng bản thân.
Mà thật sự tới gặp mặt, hắn cũng cảm thấy chuyến này không uổng, ít nhất, hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Cô giật mình ngồi dậy, người đâu rồi? Người tên Kỷ Vĩ đưa cô đến đâu?
Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai, chỉ có một chiếc áo vét màu lam đang đắp trên người.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy trên áo vét rơi xuống một mảnh giấy, chắc là giấy hắn để lại cho cô, chữ hắn viết rất đẹp.
“Cô Kiều, nhẫn trả về chủ cũ, thật may là trong sọt rác ở nhà bếp tôi nhìn thấy một miếng bánh ai đó chưa ăn hết, hãy nhớ là cô nợ tôi một lần. Nhân tiện nhắc nhở cô một chút, mạng sống chỉ có một, dạ dày chỉ có một, lần sau nếu cô muốn chết vì no như cô đã nói, phiền cô hãy tìm thứ gì đó chưa bị hỏng mà ăn.”
Nhất thời Kiều Mạt vừa mừng vừa lo, người tên Kỷ vĩ này thật là người thích đùa dai, nhưng nhẫn đâu rồi? Cô tìm khắp nơi, còn đang nghi ngờ không biết đã rơi ở đâu thì rốt cuộc nhìn thấy trên ngón tay áp út bên trái đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn nhỏ xinh xắn, đúng là chiếc nhẫn đã mất kia. Lúc này trong phòng bệnh, bóng đèn không sáng lắm, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn dưới ánh đèn, trong lòng cô sáng tỏ, sự thoải mái và vui vẻ tràn ngập căn phòng.
Cám ơn trời đất, trong lòng Kiều Mạt muốn khóc, vô cùng biết ơn Kỷ Vĩ.
Bởi vì hắn đã mang đến cho cô một cái kết tốt đẹp, buổi trưa cô vẫn còn hơi lo lắng sợ hãi, rốt cuộc một phút này tựa như chút ánh sáng le lói giữa màn đêm u tối.
Cô thở phào một hơi ngã nằm ra giường bệnh, nhớ lại người đàn ông tên Kỷ Vĩ, dáng người hắn rất cao khoảng trên dưới 1m82, khuôn mặt khôi ngô, đặc biệt là đôi lông mày thể hiện sự sắc sảo, ánh mắt thâm sâu khó lường, trước mặt cô, hắn ăn mặc khéo léo, nói năng hào phóng, điều ấn tượng nhất, hắn là một người đàn ông đẹp trai hài hước, tuy rằng hắn có chút lãnh đạm, thoạt nhìn còn rất kiêu căng vênh váo, nhưng hắn đã tốt bụng đưa cô đến bệnh viện, trả tiền thuốc cho cô, còn rất ga lăng mà đắp vét cho cô, trong lòng cô vô cùng biết ơn, hắn hẳn là một người tốt bụng.
Cô cảm kích gọi điện thoại cho Kỷ Vĩ: “Anh Kỷ, cảm ơn anh, anh thật là một người tốt bụng.”
Kỷ Vĩ thản nhiên nói trong điện thoại: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi chẳng phải người tốt gì, chẳng qua là mỗi ngày sau khi tôi làm một chuyện xấu thì tiện thể ra sức làm một hai việc tốt cũng không sao, đúng lúc gặp phải cô mà thôi.”
Kiều Mạt biết hắn hay nói đùa, cô cũng hùa theo: “Vậy số tôi thật may mắn. Khi nào thì anh rảnh, tôi mang áo giặt sạch sẽ trả lại cho anh, còn nữa, tôi nợ anh một chiếc bánh ga tô, bất kỳ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể gửi tặng anh.”
Hắn cười ha ha: “Không nên nói chăc chắn trước như vậy, giả dụ sau nửa đêm tôi muốn lấy, chẳng lẽ cô sẽ chui ra khỏi chăn đưa đến cho tôi sao?”
Sau một hồi trò chuyện thoải mái, trong lòng cô vô cùng hoài niệm, kỳ thật hắn cũng không phải lạnh lùng như thế.
Tắt điện thoại Kiều Mạt cảm thấy rất mãn nguyện.
Hai ngày sau gặp lại Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt khách sáo gọi điện thoại cho hắn.
“Anh Kỷ, chào anh, tôi là Kiều Mạt.”
“Ừ.”
Cô chần chờ, cẩn thận nói: “Buổi tối anh có rảnh không?”
Hắn tực tiếp trả lời trong điện thoại: “Cô Kiều, có việc gì xin cứ nói thẳng.”
Cô nhất thời nhụt chí: “Anh Kỷ, tôi muốn mời anh ăn cơm, nhân tiện trả tiền cho anh.”
Hắn cười ha ha: “Rảnh, nhưng mà tiêu chuẩn của tôi rất cao, nếu theo tiêu chuẩn của tôi, hai người chúng ta phải chuẩn bị ít nhất hai ngàn tệ mới đủ.”
Kiều Mạt liền hít mạnh một hơi, hai ngàn tệ? Giết người a, một tháng lương của cô mới có sáu trăm tệ.
Không biết hắn nói thật hay nói giỡn, nhưng mà cô bướng bỉnh, thấy chết không sợ trả lời: “Không thành vấn đề, anh đã cứu tôi, mạng của tôi là vô giá, mời cơm anh có đắt cũng đáng giá.”
Kỷ Vĩ thầm nghĩ, cô gái này quả là thật thà ngốc nghếch.
Tắt điện thoại, nhớ lại lần đầu gặp hắn, giống như lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai hồi còn đi học, trong lòng Kiều Mạt có chút khẩn trương.
Kiều Mạt cứ nghĩ Kỷ Vĩ sẽ hẹn gặp cô ở một khách sạn xa hoa, nhưng không ngờ, hắn lại bảo cô đến hàng đồ nướng hải sản cạnh bờ biển trước chờ hắn, hơi chút lo lắng ngồi trên ghế dài cạnh bến tàu cầm ly Pepsi lên uống, trong lòng cô như có một chú thỏ nhỏ đang chạy loạn.
Cô đứng bên kia đường nhìn xe cộ qua lại không ngớt, rốt cuộc cũng hìn thấy chiếc xe CRV màu xám bạc kia, Kiều Mạt mỉm cười.
Nhìn lướt qua xe của Kỷ Vĩ, cô có chút thất thần, hắn rất giống Trương Quốc Vinh trong 《Tung hoành bốn biển》còn nhớ lần đầu tiên xem bộ phim kia, lúc vừa nhìn thấy ánh mắt thản nhiên như cười như không của Trương Quốc Vinh, cô liền si mê hắn, mà hiện tại hắn mang lại cho cô cảm giác rất giống nụ cười của Trương ca ca.
Kỷ Vĩ đi về phía cô, vẻ mặt hơi chút thờ ơ bất cần, thấy cô, hắn cố ý hỏi: “Cô lại có thể đến sớm hơn tôi? Thực khiến tôi thấy mất mặt.”
“Hôm nay không bị tắc đường nên xe buýt đi nhanh hơn.”
Hắn đi thẳng đến bờ biển, Kiều Mạt chần chờ hỏi: “Chúng ta ăn cơm ở đây sao?”
Hắn ngoảnh đầu lại, trái lại khó hiểu hỏi cô: “Có phải cô cảm thấy đẳng cấp thấp? Yên tâm đi, ở đây tôi cũng có thể đem cô làm thịt không còn mảnh giáp.”
Kiều Mạt giật mình sợ hãi, hắn quay đầu về phía cô nháy mắt mấy cái.
Hai người tìm một quầy hàng sạch sẽ ngồi xuống, ông chủ có vẻ rất thân với hắn, vừa nhìn thấy hắn lập tức niềm nở tươi cười rất chuyên nghiệp.
“Quỷ sứ, cậu đến rồi à?”
Quỷ sứ? Kiều Mạt kỳ quái nhìn anh.
Kỷ Vĩ cười lắc đầu: “Tôi tên chỉ có một chữ Vĩ, bạn bè gọi tôi là Vĩ Tử, rốt cuộc không biết lan truyền thế nào mà biến thành Quỷ sứ, cũng có thể là ý của một ai đó, bọn họ bảo tôi tương đối háo sắc, chính là sắc quỷ đầu thai.”
Kiều Mạt ngơ ngác nhìn hắn, thực khác xa với ấn tượng ban đầu.
Kiều Mạt còn chưa biết ăn gì mà bạn Kỷ Vĩ đã ngựa quen đường cũ nhanh chóng gọi mấy khay hải sản to, một khay lớn các loại sò hến, một khay cá tam hoa sống thái lát một con cá lư hấp, còn có hàu tiêu sống, một mâm ốc biển xào cay.
Hắn cũng không hỏi cô thích món gì mà tự mình quyết định.
Thấy Kiều Mạt đang chần chờ, hắn hỏi cô: “Không thích à? Không phải ngại đâu, tôi rất độc tài, cô thích gì thì tự mình chọn đi, yên tâm cô không phải trả tiền đâu.”
“Nhưng mà tôi đã nói sẽ mời cơm mà.”
Hắn nhìn cô nháy mắt hơi chút mỉm cười: “Để lần sau đi, gộp lại trả một thể.”
Kiều Mạt cũng cười.
Nhớ tới việc chính, cô chạy nhanh đến chỉ để đưa cái túi cho hắn, bên trong có một phong bì, “Anh Kỷ, đây là quần áo của anh cùng viện phí truyền dịch hôm đó.”
Hắn nhận lấy. May thật, hôm nay cô nhóc kia lại cứu mình một mạng, tối nay đáng lẽ mẹ muốn hắn đi gặp mặt một bạn gái thời trung học, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Kiều Mạt, đột nhiên hắn chỉ muốn kháng cự lại, tuy lỡ hẹn một lần nhưng ít ra đi cùng Kiều Mạt hắn không bị áp lực, an toàn tuyệt đối, có thể bảo đảm nguyên vẹn tính mạng bản thân.
Mà thật sự tới gặp mặt, hắn cũng cảm thấy chuyến này không uổng, ít nhất, hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
/68
|