Trên giường bệnh, Vân Hạ dịu dàng cúi người nhìn đứa nhỏ non nớt trên khuỷu tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của đứa trẻ, khuôn mặt cô ta tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vang lên, Vân Hạ tưởng đó là Tiêu Hạng nhưng quay đầu lại nhìn thấy Tần Di đang cười tươi như hoa làm nụ cười trên mặt cô lập tức đóng băng.
“Tân…Tân Di, sao, sao cô lại đến đây!”.
Tân Di dường như không nghe thấy lời nói của cô ta. Toàn bộ sự chú ý của cô đều bị thu hút bởi đứa nhỏ mới được ba ngày tuổi nằm trên tay cô ta, đó là con của đẻ của Tiêu Hạng và Vân Hạ, cũng cái gai không thể xóa bỏ trong trái tim cô.
Tay năm lấy tay Nghiêm Dịch Trạch không tự chủ nắm chặt, lại nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nghiêm Dịch đang cười ngây ngô thấy được sự khác thường của cô ánh mắt loé lên hất tay cô ra, sải bước đến ngăn chặn tầm nhìn của cô, nhìn chăm chăm vào đứa bé trong tay Vân Hạ kinh ngạc hô to gọi nhỏ, “A Hạng, đây là con trai cậu sao! Xinh đẹp thật đấy, anh có thể chạm vào nó không?”.
Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn Tiêu Hạng sắc mặt không thay đổi lộ ra biểu cảm phấn khích vui mừng, không đợi Tiêu Hạng trả lời liên giơ tay muốn chạm vào đứa bé.
Vân Hạ gắt gao che chở đứa nhỏ ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Trạch hét, “Bỏ ra! Đừng chạm vào con trai tôi”
“A Hạng, cô ta hung dữ với anh!”
Nghiêm Dịch Trạch duỗi ra tay dừng ở giữa không trung, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ của Tiêu Hạng.
“Vân Hạ, không được phép nói chuyện với anh họ tôi như thế! Nhanh cho anh tôi nhìn đứa nhỏ!”
“Anh họ?” Vân Hạ mặt đần ra chần chừ hoài nghi nhìn Nghiêm Dịch Trạch, “Nhưng mà…”
Thấy Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, Vân Hạ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng không tình nguyện đưa đứa bé cho anh.
Cô ta khẩn trương nhìn đứa nhỏ nằm trong ngực anh, sợ Nghiêm Dịch Trạch trượt tay làm rơi đứa nhỏ xuống đất.
Tiêu Hạng bên kia cũng rất khẩn trương đôi mắt lóe lên, Nghiêm Dịch Trạch quấy rối như thế làm Tần Di cũng dần dần bình tĩnh trở!ại, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, che giấu sự cay đắng bên trong.
“Vân Hạ, chúc mừng cô đã làm mẹ”.
Tần Di lúc này mới mở miệng làm Vân Hạ mới đột nhiên ý thức được sự tồn tại của cô, nhìn nụ cười của Tần Di toàn thân Vân Hạ lạnh toát chột dạ cúi đầu không dám nhìn cô.
“Tân, Tần Di, xin… xin lỗi cô, tôi…”
Thấy biển hiện của Vân Hạ làm Tân Di dễ chịu hơn nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho Vân Hạ, cũng không thể tha thứ cho Tiêu Hạng, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà bà Nghiêm giao cho để rời khỏi đây.
Tần Di hít sâu một hơi, cười nói, “Thôi, không nói những chuyện không vui đó nữa! Dịch Trạch cho tôi nhìn đứa nhỏ một chút!”.
Nghiêm Dịch Trạch chạy chậm tới đưa đứa nhỏ vào tay cô, cúi đầu nhìn ở. nhỏ cố nén nội tâm đau nhói, nụ cười cứng đờ ngón tay nhợt nhạt chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ, “Đứa nhỏ thật đáng yêu!”.
“Tân Di đừng làm tổn thương đứa nhỏ!” Vân Hạ tưởng Tần Di muốn ra tay với đưa nhỏ kích động ngã xuống giường đưa tay đi túm lấy Tân Dị, quản gia mang theo vệ sĩ ngăn ở trước mặt cô ta, “Cách xa cô chủ một chút, không thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu”.
Vân Hạ bị dọa đến khẽ run rẩy, nhìn đám người sau lưng Tần Di và đứa nhỏ trong tay cô quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, “Tần Dị, tôi biết sai rồi! Tôi biết sai thật rồi! Tôi cam đoan với cô sau khi xuất viện sẽ cùng đứa nhỏ biến mất, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô và Tiêu Hạng! Tôi thề!”
Thấy Vân Hạ dập đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng làm Tần Di sững người. Vân Hạ tự dưng nói mấy cái này là có ý gì?
Hoá ra cô ta không biết cô đã gả cho Nghiêm Dịch Trạch, không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu Hạng rồi sao?
Nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vang lên, Vân Hạ tưởng đó là Tiêu Hạng nhưng quay đầu lại nhìn thấy Tần Di đang cười tươi như hoa làm nụ cười trên mặt cô lập tức đóng băng.
“Tân…Tân Di, sao, sao cô lại đến đây!”.
Tân Di dường như không nghe thấy lời nói của cô ta. Toàn bộ sự chú ý của cô đều bị thu hút bởi đứa nhỏ mới được ba ngày tuổi nằm trên tay cô ta, đó là con của đẻ của Tiêu Hạng và Vân Hạ, cũng cái gai không thể xóa bỏ trong trái tim cô.
Tay năm lấy tay Nghiêm Dịch Trạch không tự chủ nắm chặt, lại nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nghiêm Dịch đang cười ngây ngô thấy được sự khác thường của cô ánh mắt loé lên hất tay cô ra, sải bước đến ngăn chặn tầm nhìn của cô, nhìn chăm chăm vào đứa bé trong tay Vân Hạ kinh ngạc hô to gọi nhỏ, “A Hạng, đây là con trai cậu sao! Xinh đẹp thật đấy, anh có thể chạm vào nó không?”.
Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn Tiêu Hạng sắc mặt không thay đổi lộ ra biểu cảm phấn khích vui mừng, không đợi Tiêu Hạng trả lời liên giơ tay muốn chạm vào đứa bé.
Vân Hạ gắt gao che chở đứa nhỏ ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Trạch hét, “Bỏ ra! Đừng chạm vào con trai tôi”
“A Hạng, cô ta hung dữ với anh!”
Nghiêm Dịch Trạch duỗi ra tay dừng ở giữa không trung, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ của Tiêu Hạng.
“Vân Hạ, không được phép nói chuyện với anh họ tôi như thế! Nhanh cho anh tôi nhìn đứa nhỏ!”
“Anh họ?” Vân Hạ mặt đần ra chần chừ hoài nghi nhìn Nghiêm Dịch Trạch, “Nhưng mà…”
Thấy Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, Vân Hạ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng không tình nguyện đưa đứa bé cho anh.
Cô ta khẩn trương nhìn đứa nhỏ nằm trong ngực anh, sợ Nghiêm Dịch Trạch trượt tay làm rơi đứa nhỏ xuống đất.
Tiêu Hạng bên kia cũng rất khẩn trương đôi mắt lóe lên, Nghiêm Dịch Trạch quấy rối như thế làm Tần Di cũng dần dần bình tĩnh trở!ại, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, che giấu sự cay đắng bên trong.
“Vân Hạ, chúc mừng cô đã làm mẹ”.
Tần Di lúc này mới mở miệng làm Vân Hạ mới đột nhiên ý thức được sự tồn tại của cô, nhìn nụ cười của Tần Di toàn thân Vân Hạ lạnh toát chột dạ cúi đầu không dám nhìn cô.
“Tân, Tần Di, xin… xin lỗi cô, tôi…”
Thấy biển hiện của Vân Hạ làm Tân Di dễ chịu hơn nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho Vân Hạ, cũng không thể tha thứ cho Tiêu Hạng, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà bà Nghiêm giao cho để rời khỏi đây.
Tần Di hít sâu một hơi, cười nói, “Thôi, không nói những chuyện không vui đó nữa! Dịch Trạch cho tôi nhìn đứa nhỏ một chút!”.
Nghiêm Dịch Trạch chạy chậm tới đưa đứa nhỏ vào tay cô, cúi đầu nhìn ở. nhỏ cố nén nội tâm đau nhói, nụ cười cứng đờ ngón tay nhợt nhạt chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ, “Đứa nhỏ thật đáng yêu!”.
“Tân Di đừng làm tổn thương đứa nhỏ!” Vân Hạ tưởng Tần Di muốn ra tay với đưa nhỏ kích động ngã xuống giường đưa tay đi túm lấy Tân Dị, quản gia mang theo vệ sĩ ngăn ở trước mặt cô ta, “Cách xa cô chủ một chút, không thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu”.
Vân Hạ bị dọa đến khẽ run rẩy, nhìn đám người sau lưng Tần Di và đứa nhỏ trong tay cô quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, “Tần Dị, tôi biết sai rồi! Tôi biết sai thật rồi! Tôi cam đoan với cô sau khi xuất viện sẽ cùng đứa nhỏ biến mất, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô và Tiêu Hạng! Tôi thề!”
Thấy Vân Hạ dập đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng làm Tần Di sững người. Vân Hạ tự dưng nói mấy cái này là có ý gì?
Hoá ra cô ta không biết cô đã gả cho Nghiêm Dịch Trạch, không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu Hạng rồi sao?
/49
|